09

Jimin trở lại nơi làm việc trễ tận 30 phút vì đường đi cũng như vì cơ thể đang đau nhứt của cậu. Không ngoài dự đoán, cậu bị chủ mắng một hơi rồi mới tiếp tục làm việc.

"Nè cậu đi đâu mà giờ mới về vậy hả? Mọi người chờ cậu và cũng lo cho cậu lắm đấy"- một người đồng nghiệp bằng tuổi cậu hỏi

"À chỉ là trên đường đi tôi không cẩn thận nên đã té thôi"- cậu cười hì hì nén cơn đau mà nói chuyện với cậu bạn trong lúc đang dọn rửa.

"Trời, rồi cậu có sao không ấy, bị như thế không đi về luôn đi mà trở lại làm gì cơ chứ"

Cậu im lặng rồi mở lời giúp bưng nước uống lên cho khách giúp cậu bạn kia.
Không biết là sáng bước xuống giường bằng chân trái trước hay sao mà cậu lại xui xẻo đến thế này, hết bị chủ mắng vì chuyện đi trễ thì tới chuyện cậu hào hứng giúp đỡ người khác mang nước lên cho khách và không may chúng bị đổ mất.

"Ais, làm gì vậy hả?"

"Tôi...tôi xin lỗi...thành thật xin lỗi"

"Lát nữa tôi đi gặp bạn bè rồi. Thật là bất cẩn quá rồi đấy"- người kia cứ càu nhàu mãi cho đến khi ngước mặt lên nhìn thủ phạm làm đổ nước vào người mình.

"Bao lâu nữa quý khách mới có hẹn ạ? Nếu còn thời gian thì tôi...."

"À không cần nữa"- cậu ta cắt ngang lời Jimin rồi kêu lại ly nước khác.

Cậu cảm thấy có lỗi cũng nhanh chóng dọn dẹp rồi quay đi. Khi cậu không nhanh không chậm lần hai bước đến bên bàn cậu ta, đặt ly nước thật cẩn thận và không nói gì nữa.

"Khoan đi đã. Cậu tên gì vậy?"

"À, tên tôi là Park Jimin"

"Tôi là Jung Hoseok, chúng ta có thể làm bạn được không?"

Cậu thấy bất ngờ vì mới vài giây trước còn càu nhàu la cậu vậy mà bây giờ cũng chính con người ấy lại muốn làm bạn với cậu.
Dù gì cậu cũng thấy Hoseok chẳng phải là người xấu lại còn đẹp trai nữa nên cậu đã gật đầu đồng ý.

"Ngồi xuống đây nói chuyện với tôi chút đã"

"Được"

"Cậu bao nhiêu tuổi rồi Jimin?"

"19 xấp xỉ 20"

"Ra là còn trẻ vậy, anh 24 đấy nhé, vậy từ nay chúng ta là anh em kết nghĩa rồi đúng không? Vì nhìn em dễ thương quá anh chẳng kìm lòng nổi nên mới nhận í"

Jimin cười khúc khích khi nhận ra đối phương cũng moe không kém. Cậu tự hỏi người này cũng 24 xuân xanh và hắn cũng vậy, nhưng một người thì vui vẻ như này còn người kia thì sát khí cứ nổi lên liên tục.

"Jimin có thể cho anh xin số được không"

"Tất nhiên rồi ạ"

Hoseok và cậu trò chuyện với nhau ngay sau đó, kể về sự đời của mình rồi kết thúc khi Hoseok có hẹn gặp bạn.
—————————————-
Buổi chiều tà, sau khi làm xong công việc, cậu mệt mỏi về thẳng nhà của mình. Bước vào căn nhà điều đầu tiên tiếp đón cậu là bụi.

Cậu thở dài ngao ngán khi chỉ mới xa nhà có một chút mà bụi lại đầy nhà như thế này rồi. Cậu chẳng muốn dọn dẹp trong tình trạng cơ thể đang đau và mệt nữa nên chỉ muốn lên phòng ngã lưng thôi.

Nằm nghỉ một hồi thì cậu ngủ quên mất, điện thoại vừa lúc reo lên nhưng không một ai bắt máy. Cứ như thế đầu dây bên kia gọi lại không ngừng, cậu thì vẫn ngủ mê man không biết trời trăng mây gió.
——————————
Người gọi cho cậu là hắn và hắn đang cảm thấy lo lắng khi những cuộc gọi không có hồi đáp. Hắn chuyển cuộc gọi sang Jungkook để hỏi xem cậu có đang ở cùng với anh không nhưng câu trả lời ngay sau đó là không.

Hắn và cả anh liền đi đến nhà cậu gõ cửa, gõ thật mạnh đến nỗi nhà hàng xóm còn nghe nhưng người trong nhà thì vẫn chưa thấy đâu.

Anh đẩy nhẹ cửa chợt mở, cả hai tiến vào trong thì đâu đâu cũng có bụi, điều này hiện rõ hơn khi nhìn vào những tia nắng từ cửa sổ chiếu vào.

Anh xuống nhà bếp xem thì không thấy cậu đâu, chỉ còn nơi duy nhất là phòng ngủ. Hai người họ bước thật nhanh đến phòng và mở cửa ra, thiên thần nhỏ đang ngủ cùng chiếc điện thoại kế bên nhưng bằng cách nào đó đã không nghe thấy tiếng điện thoại.

Hắn bước đến và ngắm nhìn cậu, nhận ra cậu vẫn chưa thay đồ và nhà cửa thì vẫn chưa dọn dẹp.

Anh lấy điện thoại của cậu mà xem, đã 57 lần cuộc gọi nhỡ từ 'Taehyung ác ma' và có cả tin nhắn của 'Hoseok'. Anh dừng lại ngay trên dòng tin nhắn 'Ngày mai em đi chơi không? Anh đưa đi'

Jungkook thấy lạ và cố nhớ xem có ai gần gũi với cậu ngoài anh và hắn nữa không thì anh quả thật không nhớ có người tên Hoseok này, lại còn nhắn tin đưa đi chơi, xưng anh em nữa khiến máu ghen nổi lên.

Jungkook đưa điện thoại cho hắn khi hắn vẫn mãi mê ngắm nhìn cậu. Lúc này hắn mới thấy dòng tin nhắn ấy và sắc mặt cũng thay đổi.
Họ rời khỏi đó không quên để lại một món đồ chứng minh họ đã tới và kèm theo tờ giấy để lại.

Chúng tôi đã đến nhưng em còn ngủ nên không dám đánh thức em dậy. Khi dậy rồi thì xuống nhà ăn, thay đồ rồi lập tức qua nhà tôi- Taehyung ác ma
Chờ em bảo bối- Jungkook

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top