chap9: người bình thường
Có điều bộ phim 《Trâm Hoa》mà Lục Ninh đang quay lần này là phim của đạo diễn Vương Lôi, không có ai cảm thấy cậu Ba nhà họ Cận đủ trình để khiến ông ấy dùng chiếc bình hoa này đóng phim cả.
Dù sao chỉ dựa vào dòng dõi của đạo diễn Vương thôi, cũng đã đủ chèn ép toàn bộ nhà họ Cận rồi. Thỉnh thoảng Lục Ninh rảnh rỗi cũng đi dạo quanh phố phường dạo qua thị trường các topic, cậu thấy những bài viết trong đó đều phân tích như thật khiến bản thân cậu cũng xém chút nữa là tin luôn.
Phim của đạo diễn Vương quả thật cậu không thể đánh động được, cho dù chỉ là một vai phụ không quan trọng gì.
Cậu lại vào weibo lướt lướt một hồi, tất cả đều mắng Lục Ninh một tay che cả bầu trời. Fans của Lục Ninh bảo vệ cậu nhưng lại bị tấn công ngược lại.
Đến lúc này, ngay cả chính Lục Ninh cũng cảm thấy mình là đồ vô dụng.
Lục Ninh nằm bẹp ở nhà hai ngày chỉ vùi đầu vào xem các bộ phim nhựa, cẩn thận quan sát từng cử chỉ hành động lời nói của các nhân vật trong phim, nhưng đến cùng vẫn không có tiến bộ gì, cậu vò đầu bứt tai sầu não vô cùng.
Lúc này lại có tiếng điện thoại vang lên, Lục Ninh liếc qua nhìn thấy tên người gọi đến là Hạ tiên sinh.
Lục Ninh vươn tay ra với lấy điện thoại, tiếng người đàn ông ở đầu dây bên kia truyền đến có hơi trầm thấp.
“Lúc nào mới qua đây?”
Khoé miệng của Lục Ninh khẽ giật một cái.
“Ngày mai tôi còn phải quay phim.”
“Vậy thì bây giờ qua luôn.”
Lục Ninh liếc nhìn lên mảnh trời giăng đầy mây đen, cuối cùng vẫn là bất đắc dĩ nói, “Hạ tiên sinh, ngài chờ một chút, bây giờ tôi sẽ qua đó.”
Từ khi Lục Ninh gặp gỡ vị Hạ Đông Minh Hạ tiên sinh này, anh ta chính là tổ tông của tổ tông, hết thảy mọi việc đều cần phải nhún nhường trước tổ tông.
Trước đó Hạ tiên sinh tổng cộng đã tìm cậu bảy lần.
Đây là lần thứ tám trong một năm này của Lục Ninh.
Nguyên nhân không phải là vì Hạ Đông Minh kiểm soát chuyện quan hệ chặt chẽ đến mức nào, mà là anh bận rộn quá phần lớn thời gian đều là ở Ma Cao hoặc bay ra nước ngoài, những lần đến Bắc Kinh cũng chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay. Thế nhưng chỉ cần người này đến đây, nhất định sẽ tìm Lục Ninh.
Vẫn ở biệt thự trên núi Minh Cảnh sao? Lục Ninh hỏi.
Hạ Đông Minh ở đầu dây bên kia, lại khẽ mỉm cười, “Lẽ nào cậu hy vọng ở chỗ khác?”
Khuôn mặt của Lục Ninh nghe thấy vậy cũng không hề có cảm xúc gì.
Khi Lục Ninh lái xe qua thì đã muộn lắm rồi, thời gian này chắc cũng sắp gần mười hai giờ đêm.
Lục Ninh đỗ xe vào trong sân, lúc đi đến cửa lại nhìn thấy khuôn mặt của mình phản chiếu trên cửa kính, cậu lôi chìa khoá ra muốn mở cửa nhưng ngay lúc đó, cánh cửa kia đã mở ra rồi.
Người đàn ông ở bên trong mở cửa ra vừa mới tắm xong, vóc người rất cao, mái tóc màu nâu nhạt bình thường chải chuốt lúc này cũng xoã tung ra che đi mất một nửa đôi mắt màu nâu tối, liếc nhìn cậu như cười như không.
Áo choàng tắm trên người khoác hờ, lộ ra một nửa bờ ngực màu mật ong cường tráng, giống như anh chàng người mẫu đẹp trai bước ra từ tờ tạp chí khiến người khác xao xuyến đến mức không thở nổi, làm sao có thể nhìn ra anh ta năm nay đã ba mươi ba tuổi đây.
Trái tim của Lục Ninh khẽ đập thình thịch.
“Làm sao thế? Muộn như vậy rồi vẫn phải qua đây nên không vui sao?” Khi Hạ Đông Minh lên tiếng nói chuyện, mang theo chất giọng tựa như loại rượu thơm nồng tinh khiết.
Lục Ninh vội vàng lắc đầu một cái, hài hước nhỉ, cậu nào dám không vui với người cho mình cơm áo gạo tiền đâu, sau đó cậu bèn tiến vào hai bước. Bây giờ đang là đầu mùa xuân, người cứ như vậy đã bước vào phòng, nhiệt độ đã được chỉnh ở mức cao, Lục Ninh khi đứng ở bên ngoài thì không thấy gì nhưng vừa vào trong đã cảm nhận được ngay. Khuôn mặt của cậu đỏ bừng cả lên, bèn cởi cúc áo để lộ ra chiếc áo may ô trắng tinh ở bên trong.
Tiếng hít thở của người đứng đằng sau cũng trở nên nặng nề hơn, hai chân Lục Ninh bỗng nhẹ bẫng, cả người cậu lại rơi xuống ghế sopha mềm mại, hơi thở nóng rực của người đàn ông kia phảng phất bên tai cậu, lỗ tai của Lục Ninh đỏ lên, khẽ đẩy người kia ra, nói, “Tôi còn… còn chưa tắm mà.”
Lục Ninh nghe thấy tiếng cười vô cùng vui vẻ của Hạ Đông Minh. Tiếng cười kia thuận theo lồng ngực rung lên rồi kề sát lại với cậu, Lục Ninh dường như cũng đang khẽ thở dốc.
“Không sao, tôi có chê đâu.” Hạ Đông Minh cắn vào tai Lục Ninh một cái, loáng thoáng hỏi cậu, “Cái gã Vương Lôi kia không làm khó gì cậu chứ.”
Lục Ninh nhanh chóng lắc lắc đầu, “Không có, người gây khó dễ cho tôi không phải ông ấy.”
Cậu liền nhìn thấy đôi mắt người kia híp lại một cách đầy nguy hiểm.
Nếu như để Lục Ninh nói mình thích điểm nào trên người Hạ tiên sinh nhất, vậy thì cậu phải kể đến đôi mắt kia. Ánh mắt của người đàn ông này rất sâu sắc, lúc thường đều mang dáng vẻ lười nhác không ngại sóng to gió lớn, chỉ có khi đồ vật của mình bị động vào người này mới để lộ ra cảm xúc như vậy.
“Vậy thì kẻ gây khó dễ cho cậu là ai, hử?”
Âm cuối cũng được nâng cao hơn.
Lục Ninh khẽ đáp lại, “Là Trần Vận, hừm, chính là người nghe đâu có bạn trai là Lý Bích Sinh…”
Sau khi dứt lời cậu lại nghe thấy tiếng cười phách lối đến cực điểm của Hạ tiên sinh, “Một trăm tên Lý Bích Sinh, ông đây cũng chẳng để vào mắt.”
Nếu như câu nói này là người khác nói ra, bị truyền ra ngoài e rằng sẽ trở thành câu chuyện hề hước cười đến rụng cả răng, Lý Bích Sinh là ai cơ chứ? Toàn bộ giới đầu tư trong nước, nếu anh ta đã nói một chẳng ai còn dám nói hai, thế nhưng ai đó lại không thèm để vào mắt? Có điều bởi câu nói này lại là phát ngôn của vị nào đó, cho nên nếu bị truyền ra ngoài chắc cũng không có ai dám phản bác gì đâu.
Nam chính của 《Trâm Hoa》Lục Ninh không dám diễn, bằng không Hạ Đông Minh cũng có trăm phương ngàn kế bắt Vương Lôi phải đổi người. Lúc đó anh còn cười cậu là tên nhóc nhát gan cơ đấy.
Lục Ninh và Hạ Đông Minh không giống nhau, có người từ nhỏ sinh ra đã ở vạch đích, không phải lo sợ điều gì cũng không phải bị trói buộc bởi bất cứ thứ gì.
Nhưng cậu lại chỉ là một người bình thường.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top