Chương 67. Đạo lữ và túc địch
Tiêu Minh đáng thương hoàn toàn không biết lúc này Huyền Việt đang mặt lạnh oán thầm hắn "trêu hoa ghẹo nguyệt". Nếu nhìn thấu được tâm lý đối phương, Tiêu Minh nhất định sẽ hô to oan uổng, hắn xưa nay khiêm tốn đứng đắn, sao có thể coi là "trêu hoa ghẹo nguyệt"? Cụm từ này rõ ràng hợp với Huyền Việt hơn!
Huyền Việt còn trẻ đã thành danh, vượt xa những người cùng thế hệ khiến không biết bao kẻ đỏ mắt đố kỵ. Cũng chính vì thế mà rất nhiều người ao ước trở thành đạo lữ của y —— Dù là tính tình, thực lực, địa vị, thậm chí cả ngoại hình, Huyền Việt đều là ứng cử viên tốt nhất cho vị trí đạo lữ.
May mắn Huyền Việt cho tới bây giờ không để ám hiệu công khai của người khác vào mắt, nếu không y chỉ cần có chút dao động, đối phương có lẽ sẽ sử dụng tất cả thủ đoạn, kéo Tiêu Minh khỏi vị trí kia, thay thế hắn.
—— Cũng may là vậy, Tiêu Minh mới có thể an tâm ở bên Huyền Việt ngốc gần trăm năm, đến khi quỷ kế bị phơi bày thì mới bất đắc dĩ chạy trốn. Dù sao hắn lựa chọn Huyền Việt là để có chỗ yên ổn mà an tâm tu luyện, nếu y muốn cùng người ta chơi mấy trò tình cảm tay đôi tay ba, Tiêu Minh chắc chắn mặc kệ mà chuồn luôn, chứ làm gì có chuyện cùng Huyền Việt dây dưa đến giờ?
Nói đến khúc mắc giữa Huyền Việt và Tiêu Minh, chỉ có thể đổ cho tạo hóa trêu ngươi. Huyền Việt kiêu ngạo, Tiêu Minh vô tình, nếu trên đường lỡ bỏ qua nhau một giây, sẽ bỏ qua nhau cả một đời — mà hiện nay tuy còn điều cố kỵ, nhưng tơ hồng giữa hai người lại càng buộc chặt.
Hoàn toàn không cảm nhận được "vận mệnh dẫn dắt", Tiêu Minh dẫn Huyền Việt về viện mình, vừa mở cấm chế, hắn đã thấy ánh mắt chan chứa mong đợi của đồ đệ nhỏ, lập tức trong lòng căng thẳng – Vừa nhìn thấy Huyền Việt, hắn đã ném luôn lời hứa hướng dẫn cho Lục Thiên Vũ ra sau ót.
Mặc dù không biết sư tôn đã lờ tịt mình đi, nhưng vừa nhìn thấy Huyền Việt, Lục Thiên Vũ bỗng có dự cảm xấu, độ cong khóe miệng cũng lập tức thay đổi chín mươi độ, từ giơ lên thành ngoắc xuống.
Sư phụ bế quan hồi lâu rốt cục cũng xuất quan, Lục Thiên Vũ đang mong có thể cùng sư phụ chung sống thêm một thời gian, kết quả sư phụ ra ngoài tìm chưởng môn, lúc trở về lại mang theo một vị khách không mời có sức cạnh tranh rất lớn đến. Lục Thiên Vũ hoàn toàn chưa chuẩn bị tâm lý, thiếu chút nữa đã lật bàn!
Nhưng là dù bất mãn mấy, Lục Thiên Vũ cũng không thể biểu lộ ra. Hắn đáng thương nhìn sư phụ một cái, rồi nghiêm túc cung kính quay về phía Huyền Việt thi lễ.
Huyền Việt coi như không nhìn thấy Lục Thiên Vũ, chỉ khẽ gật đầu rồi chủ động nắm lấy cánh tay của Tiêu Minh, đi trước một bước vào trong viện. Tiêu Minh cũng chỉ biết cho Lục Thiên Vũ một ánh mắt áy náy trấn an, rồi ngoan ngoãn để Huyền Việt dẫn đi.
Lục Thiên Vũ đi bên cạnh hai người, nghe bọn họ trò chuyện về chuyện bế quan hóa anh lần này, trong lòng thấy kích động, lấy pháp bảo lần trước Huyền Việt cho mình ra, khom lưng, hai tay dâng lên cho y: "Đây là pháp bảo lúc trước Phong chủ ban thưởng cho ta, Thiên Vũ vẫn chưa dùng đến, nay vật về với chủ."
Tiêu Minh ngẩn người, không nhớ Huyền Việt đã trao pháp bảo cho Lục Thiên Vũ từ bao giờ, nhưng hắn cũng tương đối nhạy bén, lướt qua pháp bảo liền biết không phải vật tầm thường, ánh mắt nhìn Huyền Việt lại càng trở nên ôn hòa, mang theo chút cảm kích xúc động.
—— Những thứ trên tay Lục Thiên Vũ chính là minh chứng cho sự quan tâm của Huyền Việt đối với hắn, lại nghĩ đến vừa rồi y vì lo cho mình mà không ngại xông vào chính điện, nhiêu đó càng khiến tâm can Tiêu Minh mềm nhũn.
Phần lớn cong người ta đều hay thiên vị, Tiêu Minh cũng không ngoại lệ. Nếu là người khác làm như vậy, Tiêu Minh dù không nghi ngờ liệu đối phương thực sự có mục đích tốt như thế, thì cũng chẳng thèm để ý tới loại "quan tâm quá độ" như vậy.
Tiêu Minh là tu giả, là tu giả tâm tính bền bỉ, là tu giả tinh thần bất khuất, đã từng gặp phải nhiều kẻ thương hại hay khinh thường hắn, khiến hắn vô cùng chán ghét —— Hắn bế quan hóa anh, đưa những thứ pháp bảo này là có ý gì? Thương hại hắn không có đồ tốt hộ thân? Khinh thị hắn ngay cả hóa anh cũng sẽ gặp nguy hiểm? Nếu là người ngoài, chắc chắn đạp trúng lôi điểm của Tiêu Minh, cho dù những lôi điểm này tùy hứng không có đạo lý chút nào, cũng không tăng được chút độ hảo cảm của hắn.
Nhưng Huyền Việt lại khác, đối với tâm ý của y, Tiêu Minh không chút do dự mà toàn tâm tiếp nhận, dần dần đã sớm trở thành thói quen mà không chút kháng cự. Chỉ tiếc loại đãi ngộ đặc biệt này Tiêu Minh vẫn chưa nhận ra, nếu không đã chẳng mãi dậm chân tại chỗ, hoài nghi tình cảm mình dành cho Huyền Việt.
Huyền Việt bắt gặp ánh mắt mềm mại hiếm có của Tiêu Minh mà tâm nhảy loạn, đầu óc đang tỉnh táo bỗng mờ mịt hỗn loạn. May thay y vẫn luôn giữ khuôn mặt không cảm xúc, dù tình ý trong lòng lay động, cùng lắm là tai đỏ ửng lên chứ không có phản ứng nào quá mức.
Thở thật chậm, ánh mắt Huyền Việt mông lung quanh quẩn món pháp bảo Lục Thiên Vũ đang cầm, một lát sau mới đưa tay lên, đón lấy ba món: "Ba món này là sư phụ khi còn sống tặng cho ta, đối với ta chúng có ý nghĩa không nhỏ, những thứ còn lại, ngươi cứ lấy cũng được."
Có thể được Huyền Việt nhìn trúng, thu ở bên cạnh, không thứ nào không phải bảo vật vô giá, tùy tiện ném một hai món ra cũng đủ khiến những tu giả khác tranh nhau cướp đoạt, thậm chí không màng tính mạng. Bỗng nhận được một khối bánh to như thế, Lục Thiên Vũ có chút mộng, nhưng hắn cũng không phải người ánh mắt thiển cận, tham lam thành tính, phản ứng đầu tiên không phải mừng rỡ mà là cau mày: "Vô công không được lộc, mấy pháp bảo này quá trân quý, Thiên Vũ không nhận nổi. "
"Không sao." Huyền Việt thu pháo bảo vào trong nhẫn trữ vật, tùy tiện khoát tay, "Tương lai ngươi sẽ hóa anh, những pháp bảo này là thứ thích hợp nhất, khi sư phụ ngươi Hóa Thần, chúng sẽ thành thứ vô dụng, không khác gì đem muối bỏ biển." Dừng một chút, Huyền Việt nhìn về phía Tiêu Minh, theo lời chỉ của Tô Du Tranh mà nắm chặt tất cả cơ hội lấy lòng hắn "Ta còn vật hộ pháp khác tốt hơn."
Tiêu Minh khẽ run lên, sau đó dương môi cười một tiếng, cũng không tỏ ý cự tuyệt —— Hắn biết rõ tính tình Huyền Việt, nếu như lúc này lên tiếng cự tuyệt, y chắc chắn sẽ chấp nhận, thay vì lãng phí thời gian khiêm nhường, chi bằng dứt khoát nhận mảnh tâm ý của y.
Nhìn gương mặt như nở hoa của cả hai người, Lục Thiên Vũ nghiến răng nghiến lợi. Lúc trước vì nể tình Huyền Việt cho mượn pháp bảo, hắn đã không trước mặt sư phụ hung hăng với đối phương, bây giờ còn dám ân ân ái ái trước mặt hắn nữa! Quả thật là khiến người ta phát hờn! Ngươi dính lấy sư phụ ta làm cái gì?! Lòng dạ ngươi ngay cả người qua đường cũng biết!
Lục Thiên Vũ âm thầm mài răng, ngưng giọng lập lại một lần: "Vô công không được lộc! "
Lục Thiên Vũ nhấn mạnh như vậy, Huyền Việt lúc này mới phục hồi tinh thần, thu hồi ánh mắt đang hướng về phía Tiêu Minh, nhàn nhạt liếc Lục Thiên Vũ một cái: "Ngươi là đệ tử của Tiêu Minh, làm sao có thể nói là vô công không được lộc."
Nghe Huyền Việt nói như vậy, Lục Thiên Vũ sững sờ, ngẩng đầu nhìn về phía Huyền Việt nửa ngày mới phản ứng được, rốt cục lại bắt gặp vẻ mặt nở hoa.
—— Mẹ kiếp! Đã ân ân ái ái ngay trước mắt hắn, lại biến hắn làm đạo cụ! Huyền Việt, ngươi muốn nghịch thiên sao?!
Ở Tu Chân giới này, có bao giờ trưởng bối tặng cho vãn bối bảo vật, ngoại trừ sư phụ, chẳng phải chỉ còn sư mẫu, sư công thôi sao!
—— Ngươi không cần "có công", bởi vì nếu ngươi là đệ tử của Tiêu Minh thì cũng coi như đệ tử của ta rồi.
Ý nói bóng gió của Huyền Việt, Lục Thiên Vũ hiểu, Tiêu Minh tự nhiên cũng hiểu.
Tiêu Minh cảm thấy gò má nóng lên, tầm mắt cũng có chút mê man, nhưng dưới ánh mắt cầu cứu của đồ đệ nhỏ, chẳng biết quỷ thần xui khiến thế nào, hắn lại gật đầu một cái: "Nếu Huyền Việt đã cho thì ngươi cứ cầm đi."
Vừa nói dứt lời, Tiêu Minh liền hận muốn rút tay tự tát mình một cái —— Thật đúng là đầu óc mê muội mà!
Nhưng nguyên nhân khiến đầu óc không tỉnh táo... có lẽ là do ánh mắt trông mong của Huyền Việt nhìn về phía hắn có sát lực mạnh hơn Lục Thiên Vũ đi...
Tiêu Minh nói xong, bả vai Lục Thiên Vũ liền sụp xuống, cả người như mất hết sinh khí, sư phụ mình rốt cuộc đã bị ác lang tha đi rồi, hắn sau này sẽ là tiểu bạch đáng thương không ai yêu QAQ Người ta nói có mẹ kế ắt sẽ có bố dượng, tên Huyền Việt kia muốn chiếm sư phụ mình làm của riêng, một khi đã danh chính ngôn thuận, chắc chắn sẽ gắt gao đeo bám sư phụ không thả, hắn lúc ấy làm gì còn đường sống nữa!
Một bên Lục Thiên Vũ đang gió thu hiu quạnh, bên kia Huyền Việt như sắc xuân rực rỡ. Dĩ nhiên y cũng không nghĩ xa được như Lục Thiên Vũ, chẳng qua vì Tiêu Minh không có cự tuyệt, y thuận thế được voi đòi tiên —— Về phần danh chính ngôn thuận, chắc vẫn còn phải đi một đoạn dài.
Bị ánh mắt của hai người làm cho lúng túng, Tiêu Minh vội vã lấy ra một khối ngọc giản ghi chép thu hoạch lĩnh ngộ của mình khi còn ở kỳ Kim Đan, trở tay đưa cho Lục Thiên Vũ: " Vi sư còn có khách nhân chiêu đãi, tạm thời không thể chỉ điểm cho ngươi, trước mắt ngươi cứ tự mình lĩnh ngộ, đợi khách về xong, ta sẽ giải thích rõ ràng ngươi."
Lục Thiên Vũ thấp giọng đáp ứng, hai tay nhận lấy ngọc giản, sau đó trơ mắt nhìn "bố dượng" nhà mình lôi kéo "mẹ kế" bỏ đi, trong lòng vô cùng cay cú.
—— Cái gì mà chiêu đãi khách nhân, đây rõ ràng là có đạo lữ nên quên mất đồ đệ! (╯‵□′)╯︵┻━┻
Lục Thiên Vũ thầm cảm thấy sư phụ vì Huyền Việt mà vứt bỏ mình, khẽ cau mày một cái. Rốt cục hắn cũng hiểu rõ Tiêu Minh khẩu thị tâm phi, là một tên lừa gạt trời sinh, miệng hắn nói mười phần thì tám, chín phần không thể tin.
Huyền Việt tâm tình thoải mái được Tiêu Minh kéo lên phía sau núi Thiên Huyền phái, thưởng thức cảnh nơi này một mình thì không có gì đặc biệt, nhưng bởi vì cùng Tiêu Minh thưởng ngoạn mà phong cảnh nhìn đặc biệt tươi đẹp. Nhưng Huyền Việt biết, Tiêu Minh đưa mình tới đây không thể chỉ vì nguyên nhân ngắm cảnh lãng mạn.
Nghe được nghi vấn của Huyền Việt, Tiêu Minh mỉm cười khoanh tay, nửa nhờ giúp đỡ nửa là đùa giỡn nói: "Dẫn ngươi tới đây, dĩ nhiên là muốn Phong chủ chỉ điểm một phen.Ta đã lên Nguyên Anh, nhưng không có đối tượng luyện tập, không thể làm gì khác ngoài nhờ ngươi. "
Huyền Việt hiểu rõ gật đầu, mặc dù tiếc nuối Tiêu Minh trong lòng ngoại trừ tu luyện thì không có ý gì khác, nhưng cũng không thấy chỗ nào không đúng. Vì Tiêu Minh, cũng là vì mình, Huyền Việt tự nhiên muốn dốc tâm dốc sức hết lòng dạy cho hắn —— Y muốn ở bên Tiêu Minh thật lâu, thậm chí cùng nhau độ kiếp, cùng nhau phi thăng.
Kế tiếp đó, Huyền Việt giơ tay lên bẻ một nhánh cây, cầm trong tay nhẹ khua mấy cái rồi nghiêng đầu nhìn về phía Tiêu Minh, vẻ mặt nghiêm túc: "Nếu đã như vậy, ta cũng không thủ hạ lưu tình."
—— Cầm trên tay nhánh cây mà không phải kiếm, đây đối với Huyền Việt mà nói đã là rất lưu tình rồi, nếu không lấy tu vi Nguyên Anh non nớt của Tiêu Minh, chỉ cần một kiếm của đối phương cũng chưa chắc đã tiếp nổi.
Chẳng qua, nhìn Huyền Việt trong tay cầm nhánh cây, trên mặt lại vô cùng nghiêm túc, Tiêu Minh không nhịn được cong mắt, luôn cảm thấy con người " sẽ không lưu tình " như y... Cũng có nét đáng yêu.
Đây chẳng lẽ chính là "tương phản manh" mà tiền bối chuyển kiếp miêu tả trong ngọc giản?
Dĩ nhiên, nét "đáng yêu" ấy sau khi Huyền Việt tung đòn đầu tiên thì đã bị đánh tan không còn một mảnh, là kiếm tu Hóa Thần, trong tay dù chỉ có một nhánh cây, cũng tuyệt đối không thể khinh thường.
Đối mặt Huyền Việt, Tiêu Minh mặc dù không thể giác ngộ như lần lấy Kim Đan đối chiến Nguyên Anh, nhưng cũng thu được không ít kinh nghiệm. Huyền Việt cẩn thận quan sát nhất cử nhất động của Tiêu Minh, đánh vào nhược điểm của hắn, mặc dù chưa bao giờ có đệ tử nhưng dù gì, Huyền Việt cũng được danh sư dạy từ nhỏ, đem những điều sư phụ dạy chỉ cho Tiêu Minh, tự nhiên có thể giúp Tiêu Minh lĩnh hội không ít.
Huyền Việt dừng ở Thiên Huyền phái một ngày, tất cả thời gian đều dùng để chỉ điểm cho Tiêu Minh. Hai người rời giường thật sớm, cùng nhau đi về phía sau núi cho đến chạng vạng tối mới trở về, rõ ràng chỉ là tu luyện bình thường, nhưng trong mắt người khác thì chỉ thấy hai người cả ngày một chỗ, đầu ấp tay kề.
Cứ như vậy, dưới bao nhiêu con mắt FA ở Thiên Huyền phái, Tiêu Minh tiến bộ thần tốc, Huyền Việt lại càng vui vẻ an tâm, nhìn đối phương từng bước trưởng thành dưới sự mài giũa của mình, tu vi của bản thân y cũng tăng lên không ít, do vậy cũng vô cùng hân hoan, hài lòng.
Tiêu Minh và Huyền Việt "phu xướng phụ tùy ", tình nghĩa lâu dài, mà xa ở Ma vực Nhạc Tình lại một thân trong biển máu núi thây.
Tiện tay ném thi thể bị hút thành thây khô xuống đất, ma khí trong người Nhạc Tình vận chuyển một vòng, rốt cục miễn cưỡng chiếm được cỗ lực lượng điên cuồng không thuộc về mình.
Kể từ sau khi gặp "Triệu Hàm ", chứng cưỡng bách và khiết phích mà Nhạc Tình chưa bao giờ có đột nhiên bộc phát, cho dù có cố gắng thế nào cũng không khắc chế được. Gã luôn dùng phương thức thải bổ để gia tăng tu vi, nay không thể chịu được bất luận kẻ nào thân mật đụng chạm bộ vị riêng tư của mình, tự nhiên không thể dùng thủ đoạn đó nữa.
Nhưng Nhạc Tình có thể từ một lô đỉnh hai bàn tay trắng lên được địa vị hôm nay, không chỉ riêng ngộ tính mà đầu óc cũng không hề thua kém người khác, rốt cục gã cũng nghĩ ra phương pháp khác thu nạp tu vi người khác. Chỉ có điều không ôn hòa giống như thải bổ, phương pháp mới của hắn vô cùng thô bạo, thu nạp ma khí. Nhưng loại ma khí này rất khó khống chế, thỉnh thoảng sẽ cố gắng thoát khỏi chủ nhân, cắn trả đối phương.
Dĩ nhiên, những thứ này đều không phải là vấn đề lớn lao gì, chỉ cần có thể thăng tiến tu vi, dù không thể khống chế mấy thứ ma khí này thì cùng lắm là thêm mấy lần bế quan phục hồi công lực mà thôi. Nhạc Tình chớp mắt một cái, cảm thấy tu vi mình mỗi lúc một cao hơn, vô cùng hài lòng mở cửa phòng bế quan.
Giống như những lần trước, ma khí tán ra chưa hoàn toàn ổn định, hắn ép mình đi đến cửa phòng bế quan, nhưng không chịu được lùi lại mấy bước, đầu gối hắn mềm nhũn rồi ngã quỵ xuống đất.
Chân chính bước lên ghế ma tôn, hút cạn những tên phản đối hắn làm tôn giả ma tu, giờ đây Nhạc Tình đã có tu vi thâm hậu, khí thế tràn đầy thậm chí tính tình cũng do luồng ma khí cuồng bạo trong cơ thể mà trở nên hỉ nộ thất thường, hung tàn giết chóc.
Không có ma tu nào là người tốt, đây là từ ma khí ẩn chứa bên trong cơ thể của bọn họ quyết định. Ma khí có thể ảnh hưởng đến tâm trí của bản thân ma tu, ma khí càng nồng hậu cường hãn, ma tu càng tàn nhẫn vô tình, lấy máu tươi, chém giết làm thú vui.
Chúng ma tu nơm nớp lo sợ quỳ gối dưới chân Nhạc Tình, không một ai dám ngẩng đầu lên nhìn thẳng khuôn mặt gã. Nhạc Tình lạnh lùng quan sát chúng, trong lòng khinh bỉ, ngữ điệu lại càng lười nhác kéo dài: "Vẫn còn kẻ không thông minh, muốn nhảy ra làm loạn một phen sao? "
"Không, không phải! " ma tu luôn miệng đáp, "Tất cả chúng ta đều tôn ngài làm chủ, ngài chính là chưởng giả ma vực duy nhất! "
"Thật sao? " Nhạc Tình nghiêng đầu, làm bộ cảm khái.
—— Nếu đã ngồi vững vàng trên ghế ma tôn, việc kế tiếp cần phải làm là ổn định lòng người. Dù sao thỏ nóng nảy cắn người, kiến nhiều ăn voi, gã không thể ép những tên ma tu tùy ý làm bậy này đến mức tức nước vỡ bờ, không thể không tử chiến đến cùng.
Chỉ tiếc từ nay về sau gã không thể tùy tiện bắt ma tu về đây mà hút tu vi được nữa. Nhạc Tình lười biếng khoát tay áo, ý bảo những người khác lui ra. Ma tu chần chờ trong nháy mắt, quỳ gối tại chỗ lên tiếng lần nữa: "Tên đạo tu kia phái người đến cửa truyền tin, nói là nếu chủ nhân ngài trở thành ma tôn, bọn họ đã hoàn thành lời hứa, giờ chính là lúc ngài thực hiện cam kết. "
Nhạc Tình ngừng đung đưa vạt áo, khẽ hừ một tiếng: "Biết rồi, ta sẽ làm. "
Nhạc Tình đã nói thì dĩ nhiên sẽ làm, gã còn chưa nắm được "Triệu Hàm" trong tay, sao có thể vi phạm lời thề mà bị trời phạt? Huống chi ngộ nhỡ yêu tộc thật sự xâm lấn, gã cũng không có lợi lộc gì.
Về phần " Triệu Hàm ", gã chờ giải quyết vụ yêu tộc xong, không còn vướng mắc gì sẽ bắt đầu nhúng tay xử trí.
—— Nhạc Tình đáng thương đến giờ này vẫn không biết, "Triệu Hàm" mà gã tâm tâm niệm niệm thật ra là tầng ngụy trang Tiêu Minh khoác lên. Bí mật này ở Thiên Huyền phái, Lạc Thủy cung, thậm chí Vô Cực môn cũng chưa chắc đã biết hết, nếu gã cho người nằm vùng thì chắc có thể dò xét rõ ràng, nhưng Nhạc Tình lại không phải loại người như vậy.
Giữa ma tu và đạo tu cũng không phải không có hành động vụng trộm, dù sao biết người biết ta, trăm trận trăm thắng —— Trừ thế lực của Nhạc Tình. Gã không làm, thứ nhất là sợ phiền toái, thứ hai là không cần thiết. Gã lúc trước cũng không có dã tâm gì, tự nhiên sẽ không làm loại chuyện hao tổn phí sức này, ngộ nhỡ bị phát hiện thì lại gặp chuyện phiền phức, cho nên gã chỉ yên phận một góc, vì thế tin tức về đạo tu ở bên kia vô cùng thiếu thốn.
Dĩ nhiên, những tôn giả ma tu khác không ít thì nhiều cũng sẽ cho người nghe ngóng tin tức, dù thế Nhạc Tình vẫn kiên quyết không dùng. Bọn chúng không phải người của mình, ngộ nhỡ có tên nào làm phản, phát hiện ra tầm quan trọng của "Triệu Hàm" đối với gã thì không thể chấp nhận được. Nhạc tình không muốn mạo hiểm chuyện này, được một mất mười.
Dù sao, "Triệu Hàm " đang ở Thiên Huyền phái không chạy đi đâu được. Mà quen thói ngủ đông như Nhạc tình thì ít nhiều cũng có chút kiên nhẫn.
Sau khi hoàn toàn dung hợp ma khí trong cơ thể, Nhạc Tình liền thực hiện lời hứa đạo tu, mang thủ hạ của mình tới trấn Tiên Ma.
Trấn Tiên Ma, danh cũng như nghĩa, chính là nơi cả tiên và ma cùng sống chung, nằm ở nơi giao nhau giữa Tu Chân giới và Ma vực. Dĩ nhiên, có không ít thành trấn lớn nhỏ ở chỗ biên giới hai bên, nhưng tất cả đều đã bị hủy hoại trong những cuộc xung đột giữa ma tu và đạo tu, nếu không cảnh tượng đổ nát thì cũng là nhân số ít ỏi, không làm được gì. Thế nhưng trấn Tiên Ma lại là nơi duy nhất thoát khỏi chuyện đó, cũng không biết là do trời xui đất khiến hay có khí vận gì che chở, tóm lại một cách tự nhiên, trấn Tiên Ma là nơi duy nhất mà đạo tu và ma tu tiếp xúc với nhau.
Nhạc Tình lần trước gặp đạo tu, quyết định khế ước chính là ở trấn Tiên Ma này, hôm nay nơi cũ gặp lại, địa vị song phương cũng lớn hơn rất nhiều.
Nhạc Tình bước lên ma tôn, tự nhiên chúng ma tu chen lấn vây quanh, còn bên kia là liên minh giữa các tông môn đứng đầu đạo tu như Lạc Thủy cung, Vô Cực môn, Ngọc Quỳnh các, rồi nhiều tông phái phật đạo, nho đạo khác nữa.
Không giống với đạo tu phần lớn hành tẩu ở Tu Chân Giới, đi vào các bí cảnh cùng trời tranh mệnh, phật tu cùng nho tu lại lấy Nhân giới làm cốt lõi dựng thân, đi lại với người phàm. Phật tu hành thiện tích đức, bảo hộ phàm nhân, giúp bọn họ không bị yêu quái ma quỷ làm hại, nho tu lấy thiên hạ làm bàn cờ, xuất tương nhập tương, lấy khí vận của một nước giúp mình tu luyện. Cũng nhờ phật tu cùng nho tu che chở, Nhân giới mới an an ổn ổn sinh sống mà không bị đạo tu, ma tu xâm chiếm.
Tu Chân giới, Ma vực, Nhân giới, ba giới xưa nay nước sông không phạm nước giếng, nhưng vì ứng phó với yêu tộc, phật tu, nho tu trước nay không để ý tới tranh đấu ở Tu Chân giới cũng đành gia nhập vào. Dù sao một khi yêu tộc xâm lấn, so với người người đều có tu vi đạo tu, ma tu, người phàm yếu ớt mới là người bị hại lớn nhất, mà một khi người phàm hao tổn nghiêm trọng, phật tu cùng nho tu cũng không chiếm được chỗ tốt gì.
Vì đã sớm có ước định nên lần kết đồng minh này tương đối thuận lợi, điều duy nhất cần tranh luận lần này là ai đứng ra trấn thủ phương nào.
Nhạc Tình lười biếng tựa vào chỗ ngồi, ánh mắt khinh miệt nhìn những người còn lại, hoặc mặc đạo bào, hoặc khoác nho phục, hoặc mặc áo cà sa tranh luận với nhau, không khỏi thấy cực kỳ không thú vị —— Thời điểm đối phó ma tu đám người này đồng tâm hiệp lực, giờ lại đến đến phiên bọn họ cãi nhau nội bộ.
Ánh mắt đổi hướng, đường nhìn của Nhạc Tình dừng lại phía sau chưởng môn Lạc Thủy cung, Huyền Việt đồng dạng không đếm xỉa đến chuyện này.
Nhờ ước định lúc trước, Nhạc Tình đã tiếp xúc rất nhiều với vị kiếm tu nức tiếng này, mặc dù có thể nói là được Huyền Việt dốc sức đặt lên ma tôn vị, nhưng cảm tình của Nhạc Tình đối với Huyền Việt cũng không tốt —— Thực lòng mà nói, gã chán ghét, cực kì chán ghét Huyền Việt.
Nhạc Tình và Huyền Việt cũng coi như cùng một thế hệ, gã xuất thân từ Tu Chân giới, từ nhỏ tới lớn lúc nào cũng nghe đến cái tên Huyền Việt "con nhà người ta" này.
Khi gã nằm dưới người ác nhân, đau đến không muốn sống thì Huyền Việt đang được sư môn trưởng bối che chở, xuôi gió xuôi nước, an ổn tu luyện, khi gã thoát khỏi chỗ chết, sống đầu đường xó chợ ở Tu Chân giới, khốn đốn đến cùng, tiếng tăm thiên tài Huyền Việt vang dội đó đây, nào là thiếu niên khí phách, nào là anh tư tràn trề, khi gã bị tôn giả ma tu thu làm cấm luyến, bị dìm sâu trong bùn lầy, phóng túng trầm luân, Huyền Việt đã vượt xa những người cùng thế hệ, một kiếm oai phong thiên hạ không ai không biết, thậm chí ngay cả trong chúng ma tu, chỉ nhắc đến tên y cũng không khỏi sợ hãi rét run.
Nhạc Tình đã từng hâm mộ, ao ước được như Huyền Việt, thế nhưng càng hâm mộ, càng mơ ước bao nhiều thì giờ đây, gã càng đố kỵ, căm hận bấy nhiêu.
Vì sao gã bị thân nhân bán đi, Huyền Việt lại được trưởng bối thương yêu che chở? Vì sao gã bị người đời khinh miệt xem thường, Huyền Việt lại được tôn sùng kính trọng, thân chức vị cao? Vì sao gã phải qua tay hàng vạn nam nhân, bị đùa bỡn bỉ ổi. Trong khi đó, Huyền Việt lại có được đạo lữ một lòng bên y, trở thành tấm gương của thiên hạ?
Vì sao gã không có gì cả, mà Huyền Việt sinh ra đã có hết thảy mọi thứ?
Nhạc Tình và Huyền Việt giống như hai đối cực, mỗi khi Nhạc Tình thấy Huyền Việt, ánh mắt gã liền đau đớn như bị đâm, hận không thể xé nát những gì đối phương có, hủy diệt tất cả đồ vật mà y trân trọng —— nhìn y đau đớn bi thương như gã đã từng.
Cảm nhận được ác ý mãnh liệt, Huyền Việt khẽ cau mày, nghiêng đầu đón lấy đôi mắt đen thâm thúy, không hề che giấu vẻ ác độc của Nhạc Tình.
Khư Tà kiếm bên hông không ngừng lạch cạch rung động, lòng người không ngừng bốc lên chiến ý và sát ý, rồi Nhạc Tình chậm rãi lộ ra một nụ cười niêm nị cám dỗ, mập mờ, tựa như hoa độc nở rộ, vừa đẹp đẽ, vừa nguy hiểm.
Hai người còn không biết đối phương chính là tình địch, từ khi sinh ra đã định là túc địch của nhau.
= Hết chương 67 =
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top