Chương 54. Qua lại, gặp lại
Việt Thanh – hay phải gọi là "Nhạc Tình"tôn giả, dù cùng một thế giới với Tiêu Minh, lại đi trên con đường khác hoàn toàn với hắn.
Khác với Tiêu Minh xuất thân từ gia đình phàm nhân, vì thể tịnh linh mà bị người khác để mắt tới, Việt Thanh là thứ tử (con vợ kế) không được coi trọng trong một gia đình tu chân không tính là lớn, bị người nhà dâng tặng cho tà tu thèm muốn gã, để xin đối phương che chở.
Nếu như nói nguồn gốc bi kịch của Tiêu Minh gắn với thể tịnh linh thì bi kịch của Việt Thanh bắt nguồn từ gương mặt gã, nên rất hiển nhiên, Việt Thanh bị đối xử tàn khốc hơn Tiêu Minh rất nhiều.
Thể tịnh linh như Tiêu Minh trăm năm hiếm có, vì thế tự nhiên được đối đãi như bảo vật, sư phụ hắn cũng cố gắng đắp nặn ra mặt nạ thương yêu, lừa gạt để Tiêu Minh cam tâm tình nguyện nghe lời. So với Tiêu Minh, Việt Thanh không có tướng mạo ở trong mắt tà tu chỉ là món đồ chơi nhất thời, Tiêu Minh sau khi phát hiện chân tướng còn có cơ hội nghỉ ngơi lấy sức, tính toán rồi hành động, mà Việt Thanh vừa bị dâng lên đã bị tà tu không chút khách khí hưởng thụ chơi đùa, không thể phản kháng.
Rất đau đớn, rất ghê tởm, gã muốn chết quách đi, nhưng rồi không cam lòng đi tìm cái chết... Việt Thanh liều mạng đấu tranh sống tiếp, gã thay đổi mình, chôn thật sâu đứa trẻ hồn nhiên ở trong lòng, những gì còn lại chỉ là một cái xác vô hồn, không có tình cảm.
Gã học được thủ đoạn câu dẫn dục vọng của tà tu, học được cách giả nai hư tình giả ý với tà tu, lấy được niềm vui của hắn. Sinh mạng của Việt Thanh hoàn toàn bị tà tu nắm trong tay, một khi bị hắn chơi chán thì tất sẽ không có kết quả tốt, vì vậy gã phải liều mạng làm đối phương thích mình, thương yêu mình, không thể rời bỏ mình, mà vận khí của gã cũng không quá tệ, có lẽ gã thật sự có thiên phú nên cũng thành công .
Việt Thanh thoát khỏi tình cảnh làm thứ đồ chơi có thể bị vứt bỏ bất cứ lúc nào, biến thành lô đỉnh được tà tu yêu quý, sau khi phát hiện Việt Thanh thích âm luật, tà tu thậm chí còn đi tìm chút công pháp nhạc tu cho gã tự tu luyện.
Thế nhưng Việt Thanh cũng không thỏa mãn với nơi này, khát vọng chân chính của gã là tự nắm lấy vận mệnh mình, thoát khỏi móng vuốt của tà tu. Vì thế, khi tà sửa không còn phòng bị gã, gã lặng lẽ ra đi, dẫn theo một tu sĩ tả đạo trốn đi.
Muốn dụ dỗ một người quá đơn giản, đối với Việt Thanh mà nói chỉ cần một ánh mắt, một động tác, thứ nam nhân ghê tởm kia sẽ như một con chó giữ nhà lụy tình bám theo gã. Tình cảm, thứ làm cho người ta thấy kinh tởm cuối cùng lại rất hữu dụng.
Trong lúc dây dưa với tên tu sĩ, gã vờ lơ đãng tiết lộ địa điểm giấu bảo bối của tà tu, kích thích ý định giết người cướp của của tên tu sĩ tả đạo. Tu sĩ tả đạo là như thế, bọn họ ngoài mặt đều hòa thuận vui vẻ, xưng huynh gọi đệ, ấy mà một khi tranh chấp lợi ích xuất hiện, chúng có thể lập tức không chút khách khí đâm đối phương một đao.
Tu sĩ tả đạo mơ ước bảo bối của tà tu, song phương ra tay tàn nhẫn nhưng cuối cùng lại lưỡng bại câu thương, hai bên đều thua thiệt. Do đó, Việt Thanh trở thành ngư ông đắc lợi. Nhưng đại thù còn phải báo, Việt Thanh tuy thoát khỏi chỗ chết cũng không cảm thấy vui vẻ, nhưng lại mông lung chẳng biết theo ai.
Bước chân vào vũng lầy, muốn quay lại đã khó lại càng khó, Việt Thanh sớm quen thói giàu sang, đắm chìm trong dục niệm, thể xác cùng tâm hồn đều dơ bẩn không chịu nổi, nên dù được tự do, gã cũng không cách nào xóa sạch vết tích bẩn thỉu đã in sâu.
Để tăng tu vi, Việt Thanh tu luyện công pháp tốt nhất gã lấy được – công pháp song tu của tàtu.Thế nhưng gã cũng không thích loại công pháp này, bởi vì tất cả liên quan đến nó đều là quá khứ mà gã không thể nào chịu nổi.
Việt Thanh cố gắng lấy thân phận nhạc tu để giao lưu bình thường với những tu giả khác, sau khi cùng bọn họ trải qua hiểm trở, dò xét lẫn nhau, chuyện trò vui vẻ thì dần phát hiện ra những kẻ tao nhã, quang minh chính trực ở ngoài kia so với tà tu cũng không mấy khác biệt.
Nhất cử nhất động của Việt Thanh đều sớm trở nên câu hồn đoạt phách do ảnh hưởng của tà tu, cho dù có cố gắng kiềm chế, gã cũng không thể sửa đổi nội tâm mục rữa.
Người chung đụng với gã luôn khó kiềm chế mà bị gã hấp dẫn, sinh ra dục vọng, mà khi Việt Thanh lại một lần bị những tu giả mà gã coi là "bằng hữu" đè ở dưới, tất cả nỗ lực trở thành "người tốt" trước kia đều tan tành trong nháy mắt, con thú dữ gào thét trong lòng được thả ra.
Rõ ràng ta chỉ muốn làm bạn với ngươi, vì sao ngươi lại nói là ta làm ngươi sa đọa? Là lỗi của ta ? Không, tất cả là lỗi của ngươi! Là ngươi quá mức bẩn thỉu, không có triển vọng!
Vận chuyển công pháp tà tu, Việt Thanh thải bổ "bằng hữu" không còn một mống, cảm thụ đan điền bên trong dồi dào linh lực, gã khoái trá bật cười —— có lẽ đây chính là số phận đã định, định gã tiếp tục đi trên con đường bẩn thỉu này, không được giải thoát.
Việt Thanh không còn cố gắng làm người tốt nữa, gã bắt đầu đeo lên mặt nạ ngây thơ, lấy dáng vẻ vô tội để tiếp cận, dẫn dụ từng tu giả, sau đó khiến đối phương chết vì dục vọng của bản thân, chết trên người mình.
Dù sao thân thể đã dơ bẩn, vậy thì cứ bẩn thêm đi, chỉ cần gã có thể mạnh lên, đó chính là giao dịch có lợi nhất.
Việt Thanh cứ mặc mình sa ngã như thế, gã chưa bao giờ gặp được một người thật lòng quan tâm, không sinh ra dục vọng với gã, bản thân gã tuy đã cam chịu trầm luân, nhưng tự đáy lòng, gã vẫn quyến luyến ánh mặt trời.
Gã khát vọng mình được làm người lương thiện chân chính, một người trong sạch, khát vọng có một người thật lòng thật tâm che chở gã, một người có thể cho gã tin cậy dựa vào mà không cần báo đáp.
Nhạc tu giỏi về ám hiệu, bọn họ dùng nhạc khúc ám hiệu người khác, kích phát thiện tâm hoặc ác tâm của người khác để cộng hưởng, ngôn ngữ cũng có thể đạt được hiệu quả tương tự.
Việt Thanh ngụy tạo quá khứ của mình, ngụy trang thành một nhạc tu thuần khiết, đem theo khát vọng của mình vào lời nói dối, giống như nếu làm thế khát vọng của gã có thể trở thành hiện thực vậy.
Lặp đi lặp lại ám hiệu với người khác, dần dà, chính bản thân Việt Thanh cũng bắt đầu tin tưởng lời nói dối của mình, tin rằng mình thật sự có một tuổi thơ tốt đẹp như vậy, từng có sư phụ ôn nhu lương thiện, bất luận là thân thể hay tâm hồn cũng hoàn toàn thanh khiết.
Thực tế cùng ảo tưởng khác biệt khiến tinh thần Việt Thanh dần sinh ra vấn đề, nhưng gã một chút cũng không để ý, mặc cho bản thân giả dối trình diễn tiếng đàn tinh khiết, còn sâu trong lòng gã lại trốn ở góc âm u, thế rồi, chỉ những con người thuần khiết thực sự mới có thể vạch trần gã, làm những điều gã không thích.
Việt Thanh ngụy trang như vậy suốt cả chặng đường, chỉ tiếc cho dù hành động của gã cẩn thận thế nào, những người sau khi tiếp xúc với gã đều bị thải bổ mà chết, tự nhiên gã vẫn bị người khác hoài nghi, thống hận rồi đuổi bắt.
Tu vi của Việt Thanh khi đó không tệ nhưng gã vẫn phải chật vật trốn tránh nhiều sự đuổi bắt. Một lần gã rơi vào hiểm cảnh, vô tình gặp được một vị tôn giả ma tu, gương mặt đã mang đến cho gã vô số bất hạnh, cuối cùng giúp gã được may mắn một lần.
Tôn giả ma tu cảm thấy rất hứng thú với gương mặt củaViệt Thanh, hắn thường dùng ánh mắt hoài niệm nhìn khuôn mặt gã, dường như đang tìm kiếm gì đó thông qua gã. Việt Thanh được tôn giả ma tu cứu đi, đổi tên là "Nhạc Tình ", cưng chiều mang theo bên người, Việt Thanh cũng không để ý mình phải làm thế thân của người khác, gã khéo léo đi sau lưng ma tu, điều trị nội thương, nghỉ ngơi dưỡng sức.
Trải qua khoảng thời gian trước đây, trái tim Việt Thanh đã sớm nguội lạnh, gã không cam lòng bị ma tu tôn giả coi như chim trong lồng nuôi ở bên người, nó có khác gì cách làm ban đầu của tà tu đâu?
Sự sủng ái của tôn giả ma tu không hề khiến Việt Thanh rung động chút nào, từ khi tinh thần không được bình thường, gã đã không còn hiểu thế nào là tình cảm. Mà cũng nhờ như thế, Việt Thanh luôn luôn tỉnh táo, quả quyết, không chút do dự.
Một cách lặng lẽ, Việt Thanh bắt đầu giở thủ đoạn cũ, gã dụ dỗ thủ hạ của tôn giả ma tu, chậm rãi tích lũy thực lực, âm thầm bố trí bẫy rập. Không biết trải qua bao nhiêu ngày tháng ẩn nấp, gã cuối cùng ra đòn, lộ ra nanh sắt khi được ma tu tôn giả tin yêu.
Người tu đạo cần luyện tâm tĩnh, làm đến nơi đến chốn, cảnh giới bọn họ tăng chậm mà vững vàng, cho dù gặp tâm ma, cũng sẽ không hoàn toàn hỏng mất, nhiều lắm cũng chỉ dừng lại một chỗ. Nhưng tu ma lại khác, tu vi của bọn họ thì tăng vọt, vô cùng mạnh mẽ, nhưng một khi đã tẩu hỏa nhập ma thì đồng nghĩa với việc thất bại trong gang tấc, đạo tiêu thân vẫn.
Hàng năm không biết có bao nhiêu ma tu đại năng xuất hiện, bao nhiêu người rơi xuống, nếu như nói người tu đạo là bốn mùa trường thanh, thọ nguyên rất dài, thì người tu ma chính là cây cỏ cứ mỗi mùa lại héo dần đi, là phù dung sớm nở tối tàn.
Chuyển hóa tu vi của tôn giả để bản thân sử dụng, Việt Thanh thay thế "chủ nhân" cũ của mình, từ một tôi tớ thấp kém được cưng chiều, nhảy một bước thành tôn giả thực lực cường đại.
Khác với đạo nghĩa của người tu đạo, người tu ma xưa nay tùy ý, chỉ cần có thực lực người khác sẽ thần phục, không kể xuất thân, không cần biết đã trải qua những gì, cho dù đối phương từng là hạng người thấp kém.
Việt Thanh cũng không khách khí giết chết tất cả những người tỏ ra bất mãn với gã, chọn lựa rồi hấp thụ tu vi bọn họ, củng cố địa vị của mình. Giờ đây tẩu hỏa nhập ma gã cũng không sợ, Việt Thanh đã sớm điên rồi, hoặc là nói gã đã sớm tẩu hỏa nhập ma, ngay cả tâm ma cũng không thể ngăn cản gã nữa.
Mà sau khi gã trở thành ma tu có một không hai, Việt Thanh lại bắt đầu nhàm chán, "thuần khiết" bị bản than đè nén sau khi trở thành ma tu cũng dần rục rịch sôi trào.
Vì vậy, Việt Thanh sử dụng bí pháp, hao phí một phần tu vi ngưng tụ ra một phân thân, sau đó gặp được kiếp số cả đời của gã.
Đó là người đầu tiên khiến gã cảm thấy ấm áp, an tâm; là người đầu tiên nguyện ý lấy tính mạng của mình ra bảo vệ gã; là người đầu tiên vô tư nhìn gã, cho dù gã có cố ý dụ dỗ cũng không hề có dục niệm.
Rốt cục, người Việt Thanh trước nay tưởng tượng, khát vọng bỗng nhiên xuất hiện, lại giống kỳ vọng của gã như đúc, thậm chí con người ẩn giấu trong góc tối của gã cũng không nhịn được nhô ra, từng li từng tí bày lộ bản thân trước mặt đối phương, cố gắng đoạt lấy ánh mắt ấm áp của đối phương.
Vừa đau đớn, vừa quyến luyến, vừa tự ti, vừa si mê, gã khát vọng đối phương tiếp nhận bản thân mình, cũng sợ làm hắn kinh sợ, toàn thân vừa nhẫn nại, vừa bị kích động đến đau nhói.
Rõ ràng ban đầu gã cũng chỉ muốn biến đối phương thành lô đỉnh, nhưng Việt Thanh lại không do dự tiếp tục vùi sâu, cho dù sau này biết rõ đây là một âm mưu, gã cũng không oán không hận, thậm chí càng vùi sâu, không cách nào quay đầu lại.
Dĩ nhiên, dù dứt khoát, cũng cần phải trả giá cao, trước tiên, Việt Thanh cần tu dưỡng phân thân bị giết tạo thành thương thế cho bản thể.
Việt Thanh đã sớm quen thải bổ người khác, sớm quen dây dưa thân cận thể xác với người khác, chìm đắm trong dục vọng, nhưng sau khi gặp Tiêu Minh, gã lại đột nhiên cảm giác dục niệm đụng chạm của những người khác vô cùng ghê tởm, làm gã không thể chịu được, không cách nào kiềm chế mong muốn xé đối phương thành từng mảnh.
Gã phải sạch sẽ, chỉ có sạch sẽ, mới có tư cách chạm vàoTiêu Minh, cho dù gã vốn đã dơ bẩn, cũng không thể tiếp tục bẩn hơn.
Nhưng nếu không có lô đỉnh, thương thế sẽ khôi phục tương đối chậm, mà một khi thực lực của gã không mạnh, không biết sẽ có bao nhiêu người cố gắng cướp lấy vị trí của gã, lần nữa đạp gã vào trong bùn.
Ma tu chính là nơi cá lớn trắng trợn nuốt cá bé, không có tin cậy, không có ôn tình, thứ tồn tại chỉ là sự tranh đấu không ngừng nghỉ để rồi cuối cùng, người thắng làm vua.
Cho nên, trước khi ta xử lý tốt thương thế cùng thủ hạ, đành cho ngươi tiếp tục tiêu dao một thời gian vậy, dù sao ngươi rồi cũng sẽ thuộc về ta... Ánh mắt Việt Thanh si mê, nụ cười ôn nhu – Gã nên làm thế nào để Tiêu Minh hòa làm một thể với mình, không bao giờ chia lìa đây ?
Việt Thanh liếm môi một cái, phảng phất như đang liếm da thịt của người mà gã khát vọng. Trong Huyễn Minh Cảnh, Tiêu Minh chợt run lập cập, lông mao dựng lên.
"Chủ nhân, sao vậy? " Khí linh nghi ngờ hỏi thăm chủ nhân, kéo sự chú ý của Tiêu Minh trở về.
Tiêu Minh xoa xoa huyệt thái dương, không giải thích được lắc đầu một cái, ngay sau đó hướng sự chú ý vào quyển sách trong tay.
Việt Thanh thật khiến hắn "vui mừng" không ít, Tôn Phi Nghiễm bị gã giết chết rất nhẹ nhàng, mà trong lúc thực hiện, tu giả bên trong đều đồng loạt bị một màn sương dày bao phủ, không thể cảm giác được gì, mà sau khi sương dày tiêu tán, tất cả đã xong xuôi, Tôn Phi Nghiễm đã chết không thể sống lại.
Việt Thanh có thể một mình khống chế nhiều người như vậy, đây quả thực không giống khả năng mà một tên tu giả Kim Đan có, Tiêu Minh có thiên tính vạn tính cũng không ngờ được Việt Thanh lại có khả năng như thế, cũng may hắn trước tiên đã lợi dụng Tôn Phi Nghiễm tiêu hao thực lực của đối phương, nếu không cũng chẳng biết được ai chết trong tay ai.
Thân phận Việt Thanh rốt cuộc là gì, thủ đoạn quỷ thần khó lường của gã rốt cuộc như thế nào có được, thậm chí, gã thật đã thật sự bị mình giết hay chưa, liệu có còn mối đe dọa nào không ?
Cho dù rất rõ mình ra tay độc ác thế nào, trong lòng Tiêu Minh vẫn không khỏi bất an, chỉ tiếc có suy nghĩ đến mấy cũng không được gì, hắn chỉ có thể trở nên mạnh mẽ hơn, cường đại hơn để đối phó với các nguy cơ có thể xuất hiện.
Tiêu Minh tìm một thi thể, biến đổi thành hình dạng của mình, dùng kim thiền thoát xác, may mắn cái chết của Tôn Phi Nghiễm đã khiến hắn thuộc thế lực rắn mất đầu, người người hoặc là vội vàng tranh quyền đoạt lợi, hoặc là nóng lòng tìm kiếm thế lực che chở mới, căn bản không ai để ý Tôn Phi Nghiễm là do ai giết chết.
Sau khi giả chết, không có Việt Thanh ngăn cản, Tiêu Minh làm việc càng tích cực, thoáng chốc đã tích lũy được một căn nhà riêng xa xỉ. Sau đó, hắn lặng yên không một tiếng động tới Đan Phẩm các mà hắn không ít lần ngắm nhìn.
Những vật như pháp bảo quý giá sang trọng, đồ trong Lăng Tiêu cung đã đủ giúp hắn đối phó với các loại tình huống, khiến Tiêu Minh thèm thuồng chính là các loại đan dược trân quý đã sớm thất truyền có trong Huyễn Minh cảnh.
Tiêu trừ đan độc, bồi dưỡng chân nguyên, thậm chí tẩy rửa linh căn... phong phú muôn màu, đủ loại đan dược khiến mắt Tiêu Minh không kịp nhìn, hơn nữa quan trọng nhất là giá cả tương đối đắt đỏ.
"Chủ nhân không định mua một con linh sủng sao? " Mắt thấy Tiêu Minh tiêu tiền như nước, khí linh do dự, hơi nóng lòng, "Linh sủng nơi này cực kỳ hiếm có, nếu như có thể khế ước một con, nhất định có thể tăng nửa phần công lực. "
"Linh sủng ? " Tiêu Minh dừng lại, có chút động tâm, cuối cùng vẫn lắc đầu một cái, "Tính ta không đủ kiên nhẫn để nuôi những thứ đó, một đồ đệ đã đủ khiến ta phiền lòng. "
Khí linh : "... ... ... .."
Đồ đệ và linh sủng căn bản không cùng một loại mà?! Hơn nữa chẳng biết tại sao, nó luôn cảm thấy mình cũng bị chê...
Mặc dù có chút nghi ngờ với việc chủ nhân kiếp trước rõ ràng chú ý đến các loại linh sủng này nọ, mà sau khi chuyển thế lại không có chút hứng thú, thế nhưng khí linh cũng không suy nghĩ nhiều, huống chi không có linh sủng tranh giành sự sủng ái, tựa hồ cũng không tệ.
Suy nghĩ như thế, khí linh trong nháy mắt liền vứt ý nghĩ thuyết phục chủ nhân khế ước mấy con linh sủng lên tận chín tầng mây.
Trong lúc những tu giả khác vì tranh đoạt bảo vật mà mù quáng đánh giết nhau, Tiêu Minh đã bỏ đồ nhìn trúng vào trong túi, an tĩnh chờ đợi bí cảnh đóng lại.
Hắn cũng không tham lam, sẽ không vì lòng tham mà đi làm chuyện vượt quá khả năng của mình, thời điểm xuất thủ không thể do dự, thu tay lại cũng không thể dao động, đây mới là căn bản để an thân lập mệnh.
Dĩ nhiên, việc bị các tu giả chém giết cũng chưa thực sự kết thúc, bọn họ sau khi bị bí cảnh đẩy ra ngoài tất sẽ có một cuộc tranh đấu.
Minh Thành có lợi cho ẩn náu, có rất nhiều tu giả tu vi không tính là cao giống như Tiêu Minh dấn thân vào, một khi bọn họ rời khỏi bí cảnh tất nhiên sẽ bại lộ dưới tầm mắt mọi người, mà có giữ được thứ mình đạt được trong Huyễn Minh cảnh hay không, thành công chạy ra khỏi hiểm cảnh hay không, còn cần nhìn duyên phận của mình.
Tiêu Minh đứng dưới hiên, ngẩng đầu nhìn bầu trời.
Chân trời xanh thẳm dần xuất hiện màn sương dày tạo thành một con đường giống như lúc tiến vào Huyễn Minh cảnh, chứng tỏ bọn họ sắp phải trở về thế giới của mình.
Tiêu Minh xuất ra Chu Thiên Phá Vân kiếm, tạo thành một lưới chớp bao vây thân mình, một giây tiếp theo, hắn liền bị màn sương hút vào lối đi.
Phi kiếm xoay chuyển, bảo hộ Tiêu Minh kín không kẽ hở, màn sương chưa hoàn toàn tiêu tán, hắn đã cảm giác một chân nguyên hùng hậu đánh về phía mình, sát ý lẫm liệt. Bấm pháp quyết, Tiêu Minh không chút do dự thúc giục Chu Thiên Phá Vân kiếm nghênh đón, cứng rắn đánh tan chân nguyên, ngay sau đó dừng một chút, lao về hướng ngược lại.
Động tác của Tiêu Minh nhanh gọn, mấy tu giả chung quanh đã sớm bày kiếm trận, đợi quân địch mệt mỏi rồi tấn công vừa cử động đã bị mấy thanh phi kiếm ép trở về, không thể không tạm thời rút lui, ngưng thần quan sát tình huống chung quanh.
Thời điểm Huyễn Minh cảnh mở ra ai cũng biết, đối với những tu giả vì đủ các loại nguyên nhân mà không vào được bên trong mà nói, đánh cướp những "dê béo" vừa ra khỏi Huyễn Minh cảnh là chuyện đương nhiên.
Các tu giả vốn tranh đấu lẫn nhau trong Huyễn Minh cảnh, dù có từng kết tử thù cũng không thể không tạm thời gác lại ân oán, liên thủ kháng địch. Dĩ nhiên, Tiêu Minh cũng gia nhập trong đó, phán đoán điểm yếu của quân địch.
"Các vị đạo hữu chớ hoảng, phe ta mới đưa tin đến sư phụ, chỉ cần chúng ta liên thủ chống đỡ một thời gian, sẽ có người tới đây cứu viện." Một tên tu giả trong đó trầm giọng nói, hắn nhảy tới trước một bước, cất giọng quát chói tai, "Sư phụ ta là Du Mân chân quân của Vô Cực môn! Các ngươi mau thối lui, nếu không đừng trách bọn ta hạ thủ vô tình! "
Lời của hắn làm trận doanh bên đối phương xôn xao một hồi, rất hiển nhiên, mặc dù bảo vật trong Huyễn Minh cảnh làm người ta thèm thuồng, nhưng bọn họ cũng không muốn đắc tội một tên Nguyên Anh chân quân của Vô Cực môn.
Trong lúc đối phương chần chờ, một đạo kiếm quang nhanh chóng phi tới. Người mới đến không lộ ra chút biểu tình nào với tình huống trước mắt, đồng tử màu đen lạnh lùng liếc qua mọi người, thoáng chốc lộ ra một tia vui sướng.
Một bước lại một bước, người nọ bước chân trầm ổn, không nhanh không chậm, mà võng kiếm bao vây mọi người sau khi y vừa tiếp xúc liền giải tán trong nháy mắt.
Khí chất của người vừa tới rất bình tĩnh, vô luận là uy áp hay kiếm ý cũng thu sạch. Khóe miệng y hơi nâng lên, toàn thân bởi vì tâm tình khoái trá mà tỏ ra vô cùng ôn hòa, nhưng chẳng ai có can đảm đứng chắn trước mặt y, thậm chí là mở miệng hỏi thăm nửa câu, chỉ có thể theo bản năng liên tiếp lui về sau khi y đến gần, thân thể căng thẳng, tựa như động vật yếu ớt đối diện thiên địch của mình.
Dường như không để tâm mình chấn động những người chung quanh đến mức nào, người nọ ngay cả ánh mắt cũng lười bố thí, đường nhìn thẳng tắp ngưng trên người Tiêu Minh, không do dự đi tới trước mặt của hắn.
" Ta tới đón ngươi. " Giọng nói của người vừa tới nhu hòa, có vẻ như đang đè nén niềm vui sướng được gặp lại sau một thời gian xa cách.
Tiêu Minh cũng theo bản năng nhếch khóe môi, nhẹ nhàng vuốt cằm : "Đa tạ."
Những người còn lại: "....................."
Sao đột nhiên cảm thấy không khí có chút quái lạ ?
= Hết chương 54 =
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top