Chương 42. Trục xuất
"... Đa tạ đạo hữu, ta đi trước tìm đồ nhi."Trong nhất thời Tiêu Minh không biết nên nói gì, hắn khom người thi lễ với tu giả trẻ tuổi, sau đó vội vã xoay người rời đi. Thanh niên kia cũng không hờn giận, vẫn mỉm cười cất bước đuổi theo.
Thúc giục chân nguyên chạy về lối cũ, Tiêu Minh nhanh chóng thấy được Lục Thiên Vũ đang điên cuồng chém tên tu giả trung kỳ Kim Đan cuối cùng.
Một kiếm, một kiếm, lại một kiếm, nhìn qua hỗn độn, nhưng trong đó lại giấu giếm huyền cơ. Trường kiếm pha lẫn sắc lửa cháy đỏ rực, giống như có thể đốt sạch hết thảy, khiến người ta thấy mà sợ, hoàn toàn vượt quá khả năng của một tu giả Trúc Cơ, còn tên tu giả Kim Đan kia vốn bất cẩn mà bị trọng thương, lúc này ngoại trừ việc liên tiếp tránh né thì không thể đánh trả, vẻ mặt vừa giận vừa sợ.
Đồng thời, đệ tử Thiên Huyền phái bị phong bế linh lực cũng đãăn đan dược, cởi bỏ cấm chế, đang vây chung quanh hai người, vừa bảo vệ Lục Thiên Vũ an toàn, vừa chặn đường lui của tên tu giả Kim Đan kia.
"Đệ tử của ngươi rất ưu tú."Thanh niên đứng bên người Tiêu Minh, khẽ cười, trong lúc nói ho khan mấy tiếng, đưa ống tay áo dính máu lên che lấy miệng, trên gương mặt đầy máu ửng đỏ.
Tiêu Minh thấy Lục Thiên Vũ an toàn, chuyển lực chú ý sang thanh niên, lấy một chai đan dược ra đưa cho gã—— về phần Lục Thiên Vũ bên kia, khó lắm mới có một tên trung kỳ Kim Đan chịu làm con mồi để hắn mài móng vuốt, nên tạm thời cứ để thiếu niên chơi một chút.
Thanh niên cũng không khách khí với Tiêu Minh, thoải mái nhận lấy đan dược, ăn vào, không chần chờ chút nào khiến Tiêu Minh không biết nên nói hắn thuần lương hay là thần kinh thô. Sau khi nuốt đan dược, thanh niên nhìn sang Tiêu Minh, lộ ra nụ cười sảng khoái: "Ta tên là Việt Thanh, xin hỏi đạo hữu xưng hô thế nào?"
"Tại hạ Triệu Hàm." Tiêu Minh hơi chắp tay, "Đa tạ Việt đạo hữu đã trợ giúp."
"Không sao, là vì ta không xem nổi thôi!" Việt Thanh cười khoát tay áo một cái, ngay sau đó tỏ ra có chút ngượng ngùng, "Huống chi, thoạt nhìn đạo hữu sớm có bố trí, dù ta không nhúng tay vào, cũng có thể vượt qua nguy nan."
Tiêu Minh lúng túng rũ mắt: "Việt đạo hữu là đang trách ta? Tại hạ đang ngập trong hiểm cảnh, không thể không phòng lòng người, tránh nhất thời tin nhầm người khác, phá hủy đại cục, ngược lại liên lụy đệ tử phái mình..."
"Triệu đạo hữu không cần nhiều lời, ta hiểu." Việt Thanh gật đầu một cái, vẻ mặt rất chân thành, không có chút bất mãn nào, "Ta đột nhiên xuất hiện, tự nhiên khiến người hoài nghi. Lại nói, ta và Triệu đạo hữu đây cũng chỉ mới gặp mặt lần thứ hai, chưa nói chuyện với nhau, Triệu đạo hữu không biết ta rốt cuộc có thân phận như thế nào, đương nhiên có phòng bị."
Nghe lời ấy, ánh mắt Tiêu Minh lóe lên: "Việt đạo hữu cũng lần ở trấn Khê Sơn đó?"
"Đương nhiên!" Việt Thanh nở nụ cười thản nhiên, "Chẳng biết tại sao ta cảm thấy Triệu đạo hữu rất quen mắt, muốn kết giao một phen, chỉ tiếc lần trước thấy đạo hữu vội vàng rời đi nên không có quấy rầy, chẳng ngờ hôm nay gặp lại cũng là vào tình huống này, thật đúng là hữu duyên, hữu duyên!"
Tiêu Minh khẽ vuốt cằm, cũng không phản bác luận điểm "hữu duyên" của Việt Thanh, hắn gọi phi kiếm ra, trực tiếp kết liễu tính mạng tên tu giả trung kỳ Kim Đan kia, sau đó nhìn về phía đồ đệ mình: "Thiên Vũ, chấm dứt ở đây thôi."
Lục Thiên Vũ vừa thoát khỏi trạng thái chém giết điên cuồng, ánh mắt đỏ ngầu nhìn Tiêu Minh, sau đó hạ lễ một chút, nhào về phía hắn.
Mà những đệ tử Thiên Huyền phái khác cũng vội vàng nhìn Tiêu Minh, ánh mắt nhìn hắn vừa lo lắng vừa ngưỡng mộ, bao hàm cảm kích —— nếu không nhờ lần này Tiêu Minh kịp thời chạy tới, bọn họ không biết mình sẽ gặp phải chuyện gì nữa.
Mắt thấy vết máu khắp người đồ đệ nhỏ, Tiêu Minh cũng không tiện khiến hắn đợi lâu, đưa tay kéo lấy hắn, cười khan một tiếng với Việt Thanh: "Đồ đệ ta rất dính người, khiến đạo hữu chê cười."
Nụ cười trên mặt Việt Thanh sâu hơn chút, hữu hảo cười cười với Lục Thiên Vũ, mà Lục Thiên Vũ lại không đặt nửa phần chú ý trên người gã, mà đang bận rộn quan sát thương thế của sư phụ mình.
"Lần này đánh chết nhiều người Tuyền Cơ môn như vậy, ta chỉ e Tuyền Cơ môn có lẽ đã nhận được tin tức. Nơi đây không thích hợp ở lâu, chúng ta phải sớm trở về Thiên Huyền phái, về phần Việt đạo hữu thì...?" Tiêu Minh chần chờ, không biết nên an bài thế nào.
"Ta đi cùng các ngươi." Vẻ mặt Việt Thanh kiên định, giọng nói khá nghiêm túc, "Nếu như Tuyền Cơ môn biết được, tất nhiên sẽ đuổi giết các ngươi, cho dù tu vi Triệu đạo hữu cao thâm, giờ phút này đang bị thương, còn phải bảo vệ nhiều đệ tử Trúc Cơ như vậy, khó tránh khỏi bất lực, ta có thể giúp đỡ một chút."
Tiêu Minh trầm ngâm chốc lát, nhẹ nhàng gật đầu: "Vậy đa tạ đạo hữu."
—— Việt Thanh nói là một chuyện, mà trên phương diện khác, Tiêu Minh vẫn còn nghi ngờ người này.
Hắn không biết người này đã nhìn mình chiến đấu bao lâu, mà pháp bảo hắn xuất ra lần này không cái nào không làm người ta nóng mắt, tạm thời giữ đối phương bên người, hắn có thể quan sát sự kiên nhẫn của đối phương, nếu như Việt Thanh mang ý đồ khác thường, Tiêu Minh cũng có thể nhanh chóng ra tay, không lưu lại hậu hoạ.
Đoàn người không nhiều lời, vội vã rời đi, thế nhưng cả Tiêu Minh, Việt Thanh và nhóm đệ tử Trúc Cơ đều bị thương, điều này khiến bọn họ không thể không dừng lại giữa đường tìm nhà trọ, nghỉ ngơi chờ hồi phục một đêm.
"Cho nên, xung đột lần này là Tuyền Cơ môn khơi mào trước tiên?" Tiêu Minh nhướn nhướn mày, vừa giúp Việt Thanh băng bó ngón tay, vừa hỏi thăm mấy tên đệ tử Thiên Huyền phái.
Vì trợ giúp Tiêu Minh, Việt Thanh dùng toàn lực để tấu nhạc dẫn đến đả thương cả năm ngón tay, cần phải băng bó tu dưỡng thật tốt, mà hai tay Việt Thanh bất tiện, Tiêu Minh khó mà khoanh tay đứng nhìn một bên, tự nhiên xuất thủ giúp đỡ.
Không biết có liên quan đến việc Việt Thanh là nhạc tu hay không, đôi tay của gã nhìn rất đẹp, da thịt trắng nõn mịn màng, tay thon búp măng, chỉ như hẹ tây, yếu ớt đặt vào lòng bàn tay Tiêu Minh. Nếu không có những vết thương đỏ sẫm vì bị cổ cầm cắt, thì giống như bạch ngọc hoàn mỹ được chạm khắc thủ công vậy. Thế nhưng, có chăng vì sự khiếm khuyết mà vết thương mang đến, mà càng khiến người ta xót xa, yêu thương.
Chỉ tiếc, tất cả tinh lực của Tiêu Minh hiện tại đều đặt trên người đệ tử Thiên Huyền phái, thấy đôi tay hoàn mỹ như vậy cũng chỉ tấm tắc mấy câu rồi tỉ mỉ băng bó lại, tâm trí không có nửa phần dao động.
"Đúng vậy! Là Tuyền Cơ môn khiêu khích trước! Khương sư tỷ nhìn trúng một món pháp khí, mà đám đệ tử Trúc Cơ của Tuyền Cơ môn kia dụ chúng ta trả giá, nâng giá tiền cực cao, cuối cùng lại không cần! Bọn con nuốt không trôi cục tức này, hơn nữa sau khi buổi đấu giá kết thúc bọn họ còn chạy tới châm chọc, nói chúng ta là môn phái nhỏ, vừa nghèo lại không có mắt nhìn, pháp khí kém cỏi như vậy bọn họ căn bản nhìn không thuận mắt, chúng con nhất thời tức giận, cho nên mới tranh cãi..." Cô nương áo vàng cắn cắn đôi môi, lộ ra một tia tự trách ảo não, "Đều tại ta. Do tính tình ta không tốt, sau khi bị bọn họ chọc giận liền ra tay trước, rồi không biết tại sao, mọi người liền náo loạn, đánh thành một trận..."
"... Việc này cũng không phải hoàn toàn do muội sai, Lưu sư muội." Cô nương áo hồng cầm tay nàng, dịu dàng an ủi, "Ngươi vì ta ra mặt, trong lòng ta hết sức cảm kích, huống chi Tuyền Cơ môn cố ý bịa chuyện, kể cả không có ngươi, tai họa này chúng ta cũng không tránh khỏi."
Tiêu Minh nhìn an ủi, cũng không còn chê cười hai nữ tử như lúc trước, trong lòng vẫn còn có tâm tư cảm thán thủ đoạn Lục Thiên Vũ trấn an hồng nhan tri kỷ không tệ. Hắn nghiêng đầu nhìn về phía đồ đệ nhỏ của mình, phát hiện thiếu niên đang gắt gao nhìn chằm chằm cánh tay đang nâng Việt Thanh của mình, không khỏi bất đắc dĩ.
Đặt hai tay Việt Thanh đã được băng bó thật tốt xuống, Tiêu Minh gõ bàn một cái: "Thiên Vũ?"
Lục Thiên Vũ ngẩng đầu lên, sắc mặt như thường, dường như vừa rồi chẳng có chuyện gì xảy ra: "sư phụ?"
"Ngươi có gì muốn nói không?"Tiêu Minh hơi cau mày, "Tuyền Cơ môn chỉ trích ngươi sẩy tay giết một đệ tử của bọn họ, đó có phải là sự thật?"
"Không phải." Lục Thiên Vũ mím môi, nghĩ đến chuyện xảy ra lúc trước, sắc mặt không khỏi trầm xuống, "Con không hề sẩy tay, người nọ... đụng vào kiếm của con, giống như là... cố ý vậy."
Lời Lục Thiên Vũ vừa thốt ra, trong phòng một mảnh lặng yên. Tiêu Minh trầm mặc chốc lát, ôn tồn nói: "Cho nên ...... ý của ngươi là, Tuyền Cơ môn muốn dùng một cái mạng để vu oan ngươi?"
"Tuyền Cơ môn gian trá như thế, chuyện gì mà không làm được?! Lục sư huynh nói mình không hề sẩy tay, đệ tử tin tưởng huynh ấy!" Nữ tử áo vàng vội vàng tỏ thái độ, nữ tử áo hồng cũng gật đầu. Mấy tên đệ tử Trúc Cơ còn lại mặc dù có chút chần chờ, cuối cùng cũng không có nói ra ý kiến bất đồng.
Tiêu Minh có chút phiền não xoa xoa mi tâm: "Thế nhưng, dù có phải vu oan hay không, tình huống lúc ấy hỗn loạn, nếu chúng ta không có bằng chứng để chứng minh Thiên Vũ không hề sẩy tay, thì Tuyền Cơ môn sẽ chiếm đạo lý, dù rửa thế nào cũng không sạch —— Huống chi, chúng ta lần này đã giết năm tên tu giả Kim Đan của bọn họ." Dừng một chút, Tiêu Minh thở dài, "Tuyền Cơ môn ban đầu bắt các ngươi lại, sau cũng không giết ngay tại chỗ, ngược lại mang về Tuyền Cơ môn, mục đích là muốn đàm phán với Thiên Huyền phái, bức bách chúng ta nhượng bộ. Mà ta vì cứu các ngươi lại giết người, cũng giống phơi nhược điểm ra cho đối phương, dù thế nào đi nữa, cũng tránh không được việc phải đánh một trận với Tuyền Cơ môn."
"Như vậy... phải làm thế nào bây giờ..." Cô nương áo hồng thấp giọng kêu lên, giọng nói bàng hoàng.
"Phương pháp... ngược lại còn có một." Tiêu Minh trầm ngâm, sau đó khẽ mỉm cười với đệ tử Thiên Huyền phái tràn đầy mong đợi nhìn mình, "Thế nhưng những việc này không liên quan đến các ngươi, ta sẽ thương lượng với chưởng môn và các trưởng lão. Bây giờ, nhiệm vụ của các ngươi là trở về phòng nghỉ ngơi thật tốt, bồi dưỡng tinh thần để ngày mai lên đường."
Cho dù có chút bất mãn, nhưng chúng đệ tử Thiên Huyền phái vẫn rối rít vâng lời.
Hôm nay đối với bọn họ mà nói thật sự quá mức dài, khiến tinh thần mọi người đều mệt mỏi, tâm tình căng thẳng vừa nãy đã không còn cảm thấy, hiện tại Tiêu Minh nhắc tới, liền cảm thấy buồn ngủ không chịu nổi.
Đuổi đệ tử Thiên Huyền phái và đồ đệ nhỏ của mình về nghỉ ngơi, Tiêu Minh xoay người nhìn về phía Việt Thanh vẫn ngồi ngay ngắn ở nơi đó, vẻ mặt nghi ngờ: "Việt đạo hữu?"
Việt Thanh khẽ ngẩng đầu, gương mặt mang theo mấy phần chần chờ: "Biện pháp ngươi vừa nói... chẳng lẽ là tính mang đệ tử của mình rời khỏi Thiên Huyền phái?"
Thấy Việt Thanh đoán được, Tiêu Minh cũng không giấu giếm, thản nhiên gật đầu: "Chính xác. Nếu như vậy, Tuyền Cơ môn cũng không có cớ uy hiếp Thiên Huyền phái, chỉ cần Thiên Huyền phái đẩy hết chuyện lên người ta và Lục Thiên Vũ."
Không thể không nói, chuyện thành ra vậy, Tiêu Minh vẫn có chút tiếc hận.
Hắn vừa sinh lòng hảo cảm với Thiên Huyền phái, hôm nay đã xuất hiện rắc rối này, xem ra là mệnh hắn vô duyên với tông môn, chỉ có thể phiêu bạt tứ phương.
May mắn, mặc dù có cảm tình với Thiên Huyền phái, Tiêu Minh cũng không khắc sâu đến mức không có thì không sống được, có thể thay Thiên Huyền phái cản một kiếp này, cũng coi như trả ơn bọn họ đã trợ giúp và bảo vệ mình mấy năm qua. Dù sao sau khi rời khỏi Thiên Huyền phái, Tiêu Minh có thể thay đổi gương mặt, hoặc là dùng lại cái thân phận"Tiêu Minh" này, lộ ra quan hệ với Lạc Thủy cung, chắc chắn Tuyền Cơ môn không thể làm khó hắn.
"Triệu đạo hữu vì Thiên Huyền phái, thật là tận tâm tận lực khiến người ta thán phục..." Việt Thanh thở dài, giơ tay đặt lên bả vai Tiêu Minh, vỗ nhẹ, "Thật ra, làm tán tu cũng được, tự do tự tại, không có trói buộc, nếu như đạo hữu thật sự trở thành tán tu, không bằng tới tìm ta, chúng ta cùng nhau làm bạn, ngao du thiên hạ, không quản gian khổ?"
Hai mắt Việt Thanh vô cùng sáng, tựa hồ đã nghĩ tới tình huống lúc đó.
Tiêu Minh khẽ mỉm cười, trong lòng mặc dù xem thường, ngoài mặt lại nhẹ nhàng gật đầu: "Đây là quyết định xấu nhất, nếu như thật sự lâm vào hoàn cảnh ấy... thì cũng có thể."
Tùy ý trò chuyện đôi câu, Việt Thanh nhanh chóng rời phòng, mà Tiêu Minh thì nằm ở trên giường, nhắm mắt dưỡng thần, luôn luôn cảnh giác động tĩnh chung quanh.
Suốt một đêm không nói chuyện, mới tờ mờ sớm hôm sau, mọi người đã lên đường trở về Thiên Huyền phái, cũng không biết là Tuyền Cơ môn là mất dấu bọn họ, hay đang nổi lên âm mưu gì khác, con đường hồi môn lại rất thuận lợi, không gặp phải phiền toái gì đã trở về.
Không khí trong Thiên Huyền phái vẫn hoà thuận vui vẻ như thường, không dự đoán được Tuyền Cơ môn lại đột nhiên làm khó dễ. Thấy đoàn người Tiêu Minh khắp người đầy máu, thương thế chưa lành, sắc mặt tái nhợt, đệ tử Thiên Huyền phái lập tức sững sờ, một đống người chạy ra hỏi thăm rốt cuộc phát sinh chuyện gì, mà những người khác nhanh chóng chạy vào trong Thiên Huyền phái, thông báo cho chưởng môn và trưởng lão.
Ông nội của nữ tử áo vàng và sư phụ nữ tử áo hồng chạy ra nhanh nhất, thấy thân nhân của mình, cô nương áo vàng nghẹn ngào nhào bước lên, phẫn nộ trách cứ Tuyền Cơ môn âm hiểm độc ác, cô nương áo hồng mắt cũng rưng rưng, cúi đầu đi đến chỗ sư phụ của mình, nhẹ giọng kể lại mạch lạc rõ ràng chuyện đã xảy ra lúc ấy.
Đệ tử Thiên Huyền phái đệ tử xung quanh nghe được thì căm phẫn trào dâng, hai vị trưởng lão vừa giận vừa sợ, lại nghĩ tới cháu gái yêu quý và đồ nhi của mình thiếu chút nữa đã bỏ mình trong tay Tuyền Cơ môn, hai người suýt thì nghiến nát răng mình, sợ hãi không thôi.
"Bây giờ không phải lúc mắng chửi Tuyền Cơ môn, bọn họ hẳn sẽ tới đây rất nhanh, thời gian của chúng ta không nhiều lắm, mau đi tìm chưởng môn." Tiêu Minh khẽ lắc đầu, ngay sau đó quay đầu nhìn về phía Việt Thanh, khom người thi lễ, "Đa tạ đạo hữu tương trợ một đường, sắp tới phái ta sẽ đối mặt một rắc rối rất lớn, không thể thiết đãi, mong đạo hữu thứ lỗi."
Dọc trên đường đi, Tiêu Minh cũng không phát hiện Việt Thanh có chỗ nào đáng nghi, có vẻ quan tâm mình thật lòng, cũng không lòng vòng hỏi thăm lai lịch và cách dùng pháp khí trong tay pháp hắn.
Do thời gian ngắn ngủi, thêm việcThiên Huyền phái còn bận chuyện, không có cơ hội, Tiêu Minh dứt khoát bỏ ý định quan sát người này, thuận theo số mệnh. Nếu như Việt Thanh tâm thiện, hắn tự nhiên không thể kéo đối phương vào xung đột của Tuyền Cơ môn và Thiên Huyền phái, mà nếu Việt Thanh tâm ác, vào thời khắc mấu chốt này, để gã tiến vào Thiên Huyền phái cũng không phải chuyện tốt.
Thấy giọng nói Tiêu Minh kiên trì, Việt Thanh há miệng, cuối cùng cũng còn không phản bác, gã giao vài tờ phù đưa tin cho Tiêu Minh: "Nếu còn có chuyện cần ta giúp một tay, hãy dùng thứ này để gọi ta, chỉ cần rãnh rỗi, ta chắc chắn sẽ chạy tới tương trợ."
Tiêu Minh chần chừ trong nháy mắt, cuối cùng vẫn đưa tay lên đón lấy: "Đa tạ."
Thấy Tiêu Minh như vậy, Việt Thanh thở phào nhẹ nhõm, cảm nhận được tâm tư khẩn trương của tất cả mọi người ở Thiên Huyền phái, gã cũng không tiện ở lâu, lập tức cáo từ.
Tiễn Việt Thanh, Tiêu Minh bước nhanh đến hướng chính điện đã có mấy vị trưởng lão Kim Đan chạy tới, khi thấy sắc mặt chưởng môn nghiêm trọng chờ ở nơi đó, thấy Tiêu Minh liền thở thật dài: "Ba năm ngấm ngầm chịu đựng, bọn họ đúng là vẫn còn động thủ."
Tiêu Minh mím môi, thuật lại một lần những việc nghe được từ đệ tử Thiên Huyền phái và Lục Thiên Vũ: "Trước khi Lục Thiên Vũ rời đi, ta thả một đạo thần niệm trên người hắn, khi cảm nhận được hắn gặp nạn liền chạy tới, phát hiện đối phương có năm tên tu giả Kim Đan. Nghe nói, sau khi Lục Thiên Vũ 'sẩy tay' giết một tên đệ tử Tuyền Cơ môn, năm người này liền lập tức chạy tới, muốn áp giải bọn họ về Tuyền Cơ môn. Ta bày trận pháp, lại được đạo hữu Việt Thanh vừa rồi tương trợ đã đánh chết năm người, cứu lấy đệ tử bị bắt, lại kết huyết hải thâm cừu với Tuyền Cơ môn."
Dừng một chút, Tiêu Minh lắc đầu một cái: "Lần này, Tuyền Cơ môn chiếm đạo lý, tất nhiên không chịu từ bỏ ý đồ."
Ánh mắt chưởng môn ngưng trọng: "Đây không phải lỗi của ngươi. Triệu trưởng lão, nhờ có ngươi đệ tử Thiên Huyền phái mới bình an trở về. Vấn đề hiện tại chúng ta cần bàn đến, là nên đối phó Tuyền Cơ môn như thế nào... Trước mắt đối phương có hai tên tu giả Nguyên Anh, mặc dù không muốn thừa nhận, nhưng phái ta đúng là hoàn toàn không có cách nào ngăn cản..."
"Chẳng lẽ, chỉ có thể chắp tay nhượng lại quặng linh thạch?" Một vị trưởng lão Kim Đan cắn răng, tràn đầy vẻ phẫn hận không cam lòng.
Các vị trưởng lão nghị luận ầm ĩ, dù thế nào cũng không cam tâm để Tuyền Cơ môn đạt được mong muốn. Tiêu Minh trầm mặc lắng nghe, nhưng cũng không nghe thấy có người nói muốn đẩy hắn làm bia đở đạn, trong lòng không khỏi hơi ấm áp —— dù sao, chủ động nói cùng với việc bị người khác yêu cầu, hoàn toàn là hai khái niệm khác nhau.
Dừng một chút, Tiêu Minh chậm rãi mở miệng: "... Còn có một biện pháp, mặc dù không thể giải quyết triệt để, lại có thể giúp Thiên Huyền phái tránh được một kiếp này."
Vừa dứt lời, Tiêu Minh liền cảm nhận được ánh mắt của mọi người đều hội tụ lên người hắn, tất cả đều tràn đầy sự tín nhiệm và mong đợi.
Tiêu Minh khẽ mỉm cười: "Đó là, trục xuất ta và Thiên Vũ ra khỏi Thiên Huyền phái, để chúng ta gánh lấy phần trách nhiệm này."
= Hết chương 42 =
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top