Chương 41. Đại chiến.
=========================
Từ lần trước biết được phi đao trận của Chu Ngô, Tiêu Minh đã có chút quen thuộc loại pháp khí này, nhanh chóng tìm được bộ Chu Thiên Phá Vân kiếm dưới sự chỉ điểm của khí linh.
Không giống với phi đao của Chu Ngô có thể phân ra làm mấy trăm chuôi, Chu Thiên Phá Vân kiếm tổng cộng chỉ có bảy chuôi, từng chuôi lại có uy lực cực lớn, không thể khinh thường. Thân kiếm có màu trắng bạc, lẫm liệt chứa hàn khí, dưới ngân quang, hoa văn vân long chớp động giao thoa, uốn lượn như một vật sống. Hình rồng trên bảy kiếm đầu đuôi tương liên, mơ hồ hợp thành một, có thể xuất kích giết địch, có thể hộ chủ phòng thân.
Theo Tiêu Minh di chuyển pháp quyết, năm thanh trong bảy thanh phi kiếm lao thẳng vào bốn tên tu giả Kim Đan còn lại, thân kiếm sáng loáng mang thế sấm vang chớp giật, khi thì phân giải khi thì tụ hợp, thanh thế kinh người. Hai cây còn lại che quanh thân Tiêu Minh, hóa thành hai đạo lôi long lớn bằng cổ tay, quanh quẩn bên người hắn không rời.
Tu giả đỉnh cấp Kim Đan cầm đầu hồi phục tinh thần sau khi bị đánh lén, xuất ra kính hộ thân Thanh Đồng. Ba tên tu giả trung kỳ Kim Đan kia, một tên lưu lại trông chừng đám người Lục Thiên Vũ, hai gã khác thì đứng theo dõi, cố tìm kiếm sơ hở của Tiêu Minh.
Kính Thanh Đồng dưới sự thúc giục của tu giả đỉnh cấp Kim Đan ngăn cản phi kiếm của Tiêu Minh, lôi quang màu bạc cùng kính Thanh Đồng chạm vào nhau, tiếng "leng keng" không dứt bên tai, tia lửa văng khắp nơi. Dưới nhiều lần phản công liên tiếp của năm thanh phi kiếm, vẻ mặt thả lỏng của tu giả đỉnh cấp Kim Đan biến mất, sắc mặt y căng thẳng, người thấm đầy mồ hôi, hiển nhiên chịu không ít khổ.
Cho dù Tiêu Minh đã từng đánh chết Chu Ngô trên lôi đài, nhưng dưới con mắt của người Tuyền Cơ môn, nó cũng chỉ là đầu cơ trục lợi, lợi dụng bản tính cuồng vọng tự đại của Chu Ngô mà thôi. Tu giả đỉnh cấp Kim Đan cố gắng trấn an chân nguyên đang sôi trào, trong lòng không khỏi ngạc nhiên, thậm chí mang theo mấy phần sợ hãi —— Chỉ một kích, đã có thể bức hắn tới trình độ như vậy, nó tuyệt đối không phù hợp với chiến lực của một tu giả trung kỳ Kim Đan!! Chẳng lẽ người này trước kia cố ý che giấu tu vi, không xuất ra thực lực chân chính?!
Tu giả đỉnh cấp Kim Đan không muốn cùng phi kiếm cứng đối cứng, nếu không hộ thân pháp bảo của mình nhất định sẽ hao tổn ở đây. Hắn hét lớn một tiếng, kiếm đang bay biến thành một cây nhuyễn tiên (roi) mềm dẻo linh hoạt, quấn lấy phi kiếm trung tâm trong trận, lấy nhu thắng cương hóa giải lực đạo, ném nó đi chặn một thanh phi kiếm khác.
Hai thanh phi kiếm chạm vào nhau, tiếng loảng xoảng không dứt, mà sắc mặt Tiêu Minh cũng trắng nhợt, hàm răng cắn thật chặt. Mắt thấy đối phương đã nhìn thấu kiếm trận, các ngón tay của Tiêu Minh lật lại, kiếm trận theo đó càng biến ảo khó lường, kiếm quang giăng khắp nơi kết thành một đạo lôi võng (lưới), bao vây tên tu giả đỉnh cấp Kim Đan kia.
Tốc độ phi kiếm cực nhanh, hơn nữa kiếm trận biến hóa, khiến tu giả đỉnh cấp Kim Đan khó mà phát hiện trận nhãn, hắn không thể không thúc giục kính hộ thân, tránh né lôi quang bất chợt đánh xuống, pháp bào cũng bắt đầu thấm huyết sắc.
"Tôn trưởng lão, Hậu trưởng lão, giúp ta!" Tu giả đỉnh cấp Kim Đan hoàn toàn bị Tiêu Minh chế trụ lớn tiếng quát, mà hai tên tu giả Kim Đan khác ở bên cạnh cũng không dám chậm trễ.
Bọn họ hoàn toàn không nghĩ tới Tiêu Minh lợi hại như thế, trong lòng nhất thời sợ hãi, lại bị lôi quang kia che mắt, hoàn toàn nhìn không ra Tiêu Minh có nhược điểm gì. Thế nhưng nghe tiếng cầu viện, hai người cũng không tiếp tục ngẫm nghĩ, trở tay lấy triện phù ra, song song cùng đánh về hướng Tiêu Minh. Bọn họ không mong đả thương Tiêu Minh, chỉ mong có thể khiến hắn phân tâm, cho tu giả đỉnh cấp Kim Đan cơ hội thoát khỏi hiểm cảnh.
Chỉ tiếc, hai cây phi kiếm quanh thân Tiêu Minh cũng không phải ngồi không, đợi khi triện phù khó khăn lắm mới đến gần đây, một thanh trong đó biến thành lôi long, đứng ra đón lấy, miệng rồng mở rộng, thoáng cái đã nuốt mất triện phù. Thậm chí, linh lực trên triện phù cũng bị lôi long kia tận dụng, lôi quang quanh thân càng lớn, cực kỳ chói mắt.
Thấy hai tên tu giả Kim Đan còn lại không kiềm chế được, ánh mắt Tiêu Minh càng âm hiểm, thúc giục thế công phi kiếm trở nên hiểm hóc hơn, dường như muốn đánh chết tu giả đỉnh cấp Kim Đan kia ngay lập tức.
Tu giả đỉnh cấp Kim Đan trong nhất thời áp lực đại tăng, chật vật chống đỡ, rơi vào đường cùng. Trong lòng hắn thầm nguyền rủa, tầm mắt không tự chủ được di chuyển, cố gắng tìm kiếm đường ra, nhưng không ngờ ngoài ý muốn nhìn thấy sắc mặt Tiêu Minh, ánh mắt đột nhiên sáng lên.
Hiển nhiên, Tiêu Minh người mang dị bảo, nhưng tu vi của hắn lại quá thấp, dù mạnh mẽ dùng chân nguyên thúc giục pháp bảo, chiếm thế thượng phong một lúc, cũng rất khó duy trì lâu dài.
Xác định như thế, lòng tu giả đỉnh cấp Kim Đan lập tức kiên định, cười thầm mình thiếu chút nữa đã bị người này tính toán, rơi vào bẫy rập, bảo sao Chu Ngô chết trên tay đối phương đến cả hài cốt cũng không lưu lại được. Nếu vừa rồi y vì quá hoảng hốt mà trận cước tự loạn, nói không chừng sẽ thật sự bị đối phương liều lĩnh tiến công lấy mất tính mạng. Mà nếu như mình bị hù dọa, cho rằng đối phương rất khó đối phó mà bỏ chạy, tự nhiên đã khiến hắn toại nguyện, đắc ý ra về.
Chỉ tiếc, y cũng không phải là Chu Ngô ngu xuẩn dễ bị người chọc giận, đối phương suy tính cái gì, y đều thấy rõ rành rành!
Tu giả đỉnh cấp Kim Đan bắt đầu bình tĩnh, không thử đột phá kiếm trận nữa, ngược lại đổi công thành thủ. Với tu vi chênh lệch, dù kiếm trận biến ảo khó lường, uy lực cực lớn, dưới sự phòng thủ vững vàng của tu giả đỉnh cấp Kim Đan nó cũng không làm được gì trong một lúc.
Không quá lâu, thế công của kiếm trận liền trở nên suy yếu, so với sấm vang chớp giật lúc trước, hiện giờ lại giống như là phô trương thanh thế, mềm mại vô lực —— nói vậy, tên Tiêu Minh kia đã là nỏ mạnh hết đà, giờ là lúc y phản công.
Tu giả đỉnh cấp Kim Đan khẽ cười, ngưng tụ chân nguyên, lập tức thay đổi thành thế thủ để công (phòng thủ để tấn công). Trường tiên giống như linh xà chợt duỗi, xé toạc lôi võng, đánh về phía Tiêu Minh ở xa, mà Tiêu Minh cũng không ngờ đối phương đột nhiên chống lại, vội vàng nghiêng người tránh né, nhưng vì chân nguyên quá ít mà lảo đảo một cái, khóe miệng chảy xuống một vệt máu.
Ngoài ý muốn là, trường tiên vốn đang đánh thẳng về phía Tiêu Minh lại trong giây phút trước khi chạm vào hắn bỗng bị đánh lệch đi, Tiêu Minh kinh ngạc liếc mắt, chỉ thấy một tu giả trẻ tuổi ngực ôm cổ cầm đứng theo chiều gió, càng khiến Tiêu Minh kinh ngạc là, tu giả trẻ tuổi này, chính là người mà hắn từng kỳ ngộ ở trấn Khê Sơn.
"Đạo hữu chớ hoảng, ta tới giúp ngươi!" Sắc mặt tu giả trẻ tuổi nghiêm nghị, gương mặt mang ý cười vào giờ phút này lộ ra một vẻ bén nhọn quả quyết, nhưng nét thư lãng tuấn tú vẫn như cũ. Thanh niên hắng giọng tuyên bố như vậy, ngay sau đó giương tay, tiếng đàn âm vang mạnh mẽ lao thẳng tới tất cả người của Tuyền Cơ môn, mỗi một nốt đều như đánh thẳng vào mặt, quấy nhiễu lòng bọn họ, khí huyết sôi trào.
Tiêu Minh miễn cưỡng cười cảm kích một tiếng, nhưng trong lòng không khỏi cảnh giác. Thấy người khác bị vây trong hoàn cảnh xấu, kẻ biết sự không liên quan đến mình vẫn chạy tới rút đao tương trợ cũng không phải là không có, nhưng cực kỳ hiếm thấy, mà đây là lần đầu tiên Tiêu Minh gặp, không khỏi thấy hoài nghi liệu có đúng là mình gặp "may", hay đối phương có mưu đồ khác.
Chỉ tiếc, dù tu giả trẻ tuổi có thật lòng thật ý, nhưng tu vi sơ kỳ Kim Đan cũng không có giúp ích gì mấy. Tiêu Minh âm thầm tặc lưỡi, muộn phiền đối phương tới không phải lúc, làm trở ngại kế hoạch của hắn, không thể làm gì khác ngoài việc tạm thời kiềm chế ý định dẫn mấy người Tuyền Cơ môn vào pháp trận lúc trước, yên lặng theo dõi kỳ biến.
Âm công là môn pháp đặc biệt hạng nhất, vô ảnh vô hình, lại không có sơ hở. Dù tất cả người của Tuyền Cơ môn vội vàng dùng chân nguyên phong bế thính giác, vẫn cảm thấy một trận tâm phiền ý loạn, mà thanh niên kia một tay nâng đàn một tay gảy đàn, dưới sự đuổi giết của một tên tu giả trung kỳ Kim Đan vừa đánh vừa lui.
Khúc đàn khí thế khoáng đạt, âm thanh tràn đầy khí chất hào hùng uy dũng, tạm thời khiến tên tu giả Kim Đan kia không thể làm gì. Thế nhưng sắc mặt thanh niên cũng đã trắng bệch, rõ ràng đã dùng hết toàn lực, không biết có thể duy trì bao lâu. Có khúc đàn trợ giúp, cũng khiến thế công của bốn người Tuyền Cơ môn chậm lại, cho Tiêu Minh có cơ hội thở dốc —— nếu như hắn thật sự hãm sâu khốn cảnh.
Mặc dù cảm thấy đối phương có chút cản trở, nhưng trong lòng Tiêu Minh vẫn có chút xúc động, ánh nhìn đối với thanh niên hơi thay đổi. Hắn nuốt một viên dược bổ sung chân nguyên, thúc giục phi kiếm lần nữa, ngoài mặt mục tiêu là tên tu giả đỉnh cấp Kim Đan kia, mà trên thực tế, hai cây kiếm vốn đang bảo vệ quanh thân Tiêu Minh lại phân thêm một thanh, lặng lẽ vòng ra sau lưng tu giả trung kỳ Kim Đan, thừa dịp đối phương chuyên tâm đối phó thanh niên mang cầm mà xông đến quấy rối.
Thanh niên hiển nhiên đã sớm nhìn thấy phi kiếm của Tiêu Minh, lập tức tay gảy dây đàn, trong ứng ngoài hợp hấp dẫn sự chú ý của đối phương. Mặc dù chỉ là lần đầu phối hợp, nhưng giữa hai người lại có một loại ăn ý không cần nói, không cần diễn tả bằng lời, đã có thể hiểu ý nhau.
Dưới sự phối hợp của Tiêu Minh và thanh niên kia, kiếm quang hóa thành lôi long, xuyên qua ngực tên tu giả Kim Đan. Chỉ tiếc dù Tuyền Cơ môn mất đi một người, cũng không thể nào vãn hồi thế trận suy tàn của bọn họ.
Thừa dịp Tiêu Minh cùng thanh niên đánh chết tu giả kim đan, hai vị Tuyền Cơ môn khác đã để lại không ít vết thương trên người bọn họ. Không quản lý do vì sao thanh niên nhúng tay chuyện của hắn, việc đối phương xuất thủ tương trợ là sự thật, Tiêu Minh cũng không thể lãnh tâm lãnh tình mà lợi dụng đối phương, sau đó giả vờ vô ý, hại gã bỏ mình ở đây, cho nên phải tạm thời xóa sạch những hoài nghi về lai lịch của gã.
Áp chế chân nguyên, Tiêu Minh truyền âm mật: "Ta có sắp đặt khác, đi theo ta!"
Thanh niên hơi sững sờ, nhưng cũng không chần chừ chút nào. Thời điểm Tiêu Minh bị tu giả đỉnh cấp Kim Đan hung hăng đánh một roi, gã giả bộ thất bại trốn theo, trên mặt còn mang theo vài phần kinh hoảng và lo âu.
"Sư phụ!" Lục Thiên Vũ vẫn luôn khẩn trương xem cuộc chiến thấy vậy lớn tiếng kêu, mắt thấy tu giả đỉnh cấp Kim Đan gọi một gã tu giả trung kỳ Kim Đan khác vây công Tiêu Minh đã như nỏ hết đà, khiến hắn bị thương rất nặng, lập tức khí huyết sôi trào, điên cuồng phá vỡ cấm chế đối phương bố trí lúc trước.
"Đám người Tuyền Cơ môn các người chính là lũ cặn bã! Âm hiểm xảo trá! Hèn hạ vô sỉ! Năm người mà ngay cả một trung kỳ Kim Đan cũng đánh không lại! Chỉ biết ỷ lớn hiếp nhỏ, lấy nhiều địch ít, ngay cả người qua đường cũng không nhìn nổi! Tiểu nhân! Hèn nhát!" Cô nương áo vàng bên cạnh Lục Thiên Vũ mắt thấy Tiêu Minh rơi vào hiểm cảnh, vừa tức vừa vội, không khỏi lớn tiếng quát mắng, mà tu giả Kim Đan phụ trách trông chừng bọn họ bị mắng đến nỗi mặt đỏ tới mang tai, giơ tay lên chỉ vào nàng: "Câm miệng!"
Trong khi tất cả sự chú ý của hắn đều đổ lên người cô nương áo vàng, Lục Thiên Vũ vừa khôi phục chân nguyên chợt bạo khởi, trong ánh chớp tứ phía một kiếm đâm ra.
Đám người Lục Thiên Vũ lúc trước bị thương nặng, lại bị phong bế linh lực, tu giả Kim Đan tạm thời không có phòng bị, hơn nữa thanh kiếm này đã được tế luyện lần nữa sau khi Tiêu Minh đạt được Lăng Tiêu cung, uy lực lớn hơn, trực tiếp phá hủy chân nguyên hộ thể quanh thân, đâm vào ngực tu giả Kim Đan, khiến hắn phun ra một ngụm máu tươi.
Tiêu Minh không nghĩ tới đồ đệ nhỏ của mình cũng đột nhiên gia nhập chiến cuộc, lo lắng liếc mắt nhìn Lục Thiên Vũ, ngay sau đó cắn chặt răng, mang theo thanh niên tu giả dưới sự vây công của tu giả đỉnh cấp Kim Đan cùng trung kỳ Kim Đan vừa đánh vừa lui —— mà hướng hắn thối lui, đã sớm bố trí tốt Cửu Khúc mê tung trận.
Tu giả Tuyền Cơ môn đang hưng phấn đứng ở phía "chuyển bại thành thắng", tự nhận đã nhìn thấu hết thảy mà không có băn khoăn nào, chỉ muốn nhanh chóng giải quyết tên ác đồ đã giết ba người của Tuyền Cơ môn này, mà ánh mắt của Tiêu Minh cũng càng ngày càng sáng, an tĩnh và cẩn thận chờ đợi con mồi rơi vào bẫy rập.
Không có bất kỳ phòng bị nào, trong nháy mắt hai người Tuyền Cơ môn dưới sự dẫn dụ của Tiêu Minh bước vào mê tung trận, bọn họ liền phát hiện cảnh vật quanh mình chợt biến đổi, nơi hoang dã không bóng người trở thành thạch lâm (rừng đá) quái dị.
Trong trận khói mù mê man, quái thạch lúc ẩn lúc hiện, quỷ quyệt đáng sợ, càng lúc càng kinh người, hai người tự nhiên biết rõ mình đã rơi vào ảo trận của địch nhân, mặt không khỏi biến sắc, vừa định ngưng thần tìm kiếm trận nhãn, đã nghe một tiếng đàn vang lên, như buồn như vui, khiến tâm tư bọn họ phiền loạn, hoàn toàn không thể tập trung tinh thần.
Bất đắc dĩ, hai người đành phải buông tha cho việc suy nghĩ, ngược lại ngưng tụ chân nguyên, tính toán dùng lực phá trận. Tiêu Minh đứng bên ngoài nhìn thấy toàn bộ cũng không lo lắng, hắn khẽ gật đầu với thanh niên đang gảy đàn, tán thưởng cách gã nhiễu loạn tâm trí đối phương, ngay sau đó tung người nhảy vào trong trận.
Là người bố trí trận pháp, tay cầm trận nhãn, Tiêu Minh giống như tiến vào thế giới thuộc về hắn,nằm trong tay hắn. Đầu tiên hắn lao thẳng đến chỗ tu giả tu vi trung kỳ Kim Đan, dựa vào cảnh giới áp chế cùng pháp bảo trong tay dễ dàng đánh chết hắn, mà trong quá trình đánh chết, Tiêu Minh lại bỏ qua thủ đoạn một kích giết chết lúc trước, từ từ tra tấn đối phương, khiến tên tu giả Kim Đan này trước khi chết còn kêu thảm thiết để đánh loạn tâm trí gã tu giả đỉnh cấp Kim Đan kia, sau mới hài lòng tiễn đưa xuống suối vàng.
Vừa có tiếng đàn làm người ta phiền não, vừa có tiếng hét hoảng sợ của đồng môn, vành mắt tu giả đỉnh cấp Kim Đan như muốn rách ra, cả người rơi vào trạng thái hoảng loạn, y biết đồng môn mình gặp bất hạnh, nhưng ngay cả cái bóng của địch nhân cũng không nhìn thấy, chỉ có thể đánh loạn xung quanh, hao phí chân nguyên vô ích.
Nếu là thường ngày, tu giả đỉnh cấp Kim Đan sẽ tỉnh táo lại, chờ đợi Tiêu Minh chủ động xuất thủ rồi phản công, thế nhưng phải hứng chịu ba bốn lần đả kích cùng nỗi sợ hãi bí ẩn, tử vong uy hiếp, còn có bùa đòi mạng đánh tan lý trí là tiếng đàn kia làm y dù thế nào cũng không tỉnh táo được, cứ như bị ma nhập.
Tiêu Minh núp ở trong trận, mắt lạnh bàng quan nhìn, thỉnh thoảng đánh ra một hai cây phi kiếm để đối phương nhận thức sai lầm, thúc giục nỗi sợ trong lòng y tăng thêm một bước, mà bản thân thì nuốt dược điều trị thương thế, để sức chiến đấu của mình mau chóng khôi phục.
Thanh niên ở ngoài không thấy được tình huống trong trận lúc này, Lục Thiên Vũ bên kia cũng không gặp nguy cơ gì, Tiêu Minh hơi suy tư, lấy pháp bảo cuối cùng mình tế luyện ra, kính Hàm Quang, tính toán thử uy lực của nó.
Kính Hàm Quang mộc mạc, dầy cộm nặng nề, toàn thân không có chút hoa văn nào, mặt kiếng trong suốt, không có chút kẽ hở. Không biết là từ loại nguyên liệu nào chế thành, kính Hàm Quang chạm vào thấy nóng, cũng không phải ngọc, giống kim loại mà không phải vàng, theo như khí linh, cái này có lẽ được mài từ xương của thượng cổ thần thú nào đó mà thành.
Thiên phú thần thông của con thú này chính là huyễn tượng (ảo giác), cho nên kính Hàm Quang không chỉ bền vững khó phá, giống như kính hộ thân Thanh Đồng của tên tu giả đỉnh cấp Kim Đan kia, có thể dùng để hộ thể, cũng lưu lại thần thông của cổ thú, mà điểm này, Tiêu Minh vừa xem liền nhìn trúng.
Mặt kính lật lại, một đạo ánh sáng bắn về phía phía trước, sau đó vì trận kỳ biến đổi mà khúc xạ tứ phía, vây quanh tu giả đỉnh cấp Kim Đan. Tiêu Minh ấn pháp quyết, trong nháy mắt, năm đạo hư ảnh giống hắn như đúc xuất hiện ở trong trận, đứng trước mặt kẻ đó.
Quanh thân mỗi đạo hư ảnh đều có bảy thanh trường kiếm lượn quanh, lôi quang lẫm liệt, trong nháy mắt lao thẳng tới tu giả đỉnh cấp Kim Đan. Tu giả đỉnh cấp Kim Đan đã không kịp phán đoán rốt cuộc đâu mới thật sự là Tiêu Minh, vội vàng dùng trường tiên ngăn cản. Một đạo lại một đạo kiếm cùng hư ảnh bị đánh tan, ngay sau đó lại ngưng tụ, mà bản thân Tiêu Minh cũng lặng yên không một tiếng động xuất hiện, nấp ở giữa các hư ảnh.
Dần dần, Tu giả đỉnh cấp Kim Đan cũng phát giác hư ảnh chỉ là hư ảnh, không thể thương tổn mình, theo bản năng thở phào nhẹ nhỏm. Tâm tư căng thẳng quá mức, trong lúc thả lỏng lại mệt mỏi vạn phần. Bởi vì chân nguyên hư hao tổn quá nhiều, trường tiên trong tay tu giả cũng từ từ chậm lại, không còn đánh tan mỗi một đạo hư ảnh hướng về phía y nữa, mà lúc này, Tiêu Minh nhân cơ hội thúc giục Chu Thiên Phá Vân kiếm.
Trong hư có thực,trong thực có hư, lấy hư ảnh nhiễu loạn đối phương, mà bây giờ chính là thời khắc kết thúc.
Tu giả đỉnh cấp Kim Đan trơ mắt nhìn bóng kiếm đánh tới, nhưng cũng không có phản ứng, cho đến khi ngực y cảm nhận được mũi kiếm lạnh lẽo cùng lôi quang kích động, toàn bộ đều đã chậm!
Tiêu Minh triệu hồi Chu Thiên Phá Vân kiếm, lạnh lùng nhìn đối phương ngã xuống đất, ngay sau đó đưa tay lên chặt đứt đầu người nọ, lúc này mới chân chính xác nhận đối phương tử vong.
Vung tay thu hồi Tử Mẫu cửu trận, quái thạch bên trong pháp trận chợt biến mất, trở về đồng cỏ hoang vu ban đầu.
Thấy Tiêu Minh bình an vô sự, thanh niên chợt thở phào nhẹ nhỏm, trên gương mặt tái nhợt lộ ra sự vui vẻ thuần túy, mà ngón tay đặt trên khung đàn của gã cũng đã ướt đẫm máu tươi, ngay cả khung đàn màu bạc cũng thấm đầy huyết sắc, nhìn rất chói mắt.
Thế nhưng thanh niên dường như không hề để tâm đến thương thế của mình, chỉ vung ống tay áo, lau đi vết máu trên đàn, nụ cười trên mặt không thay đổi chút nào.
Tiêu Minh nhìn thanh niên, trong một lúc không biết nói gì.
= Hết chương 41 =
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top