Chương 40: Nhớ anh

Phương Áo tạm thoát khỏi ma trảo, sợ chết khiếp trèo lên tầng bốn, nhắm mắt chạy vù vù tới cửa phòng ngủ thân quen, hai tay mở cánh cửa mới tinh la lên: "Lẹ, khen tao đẹp trai! Nói đi nói đi tụi mày có nhớ tao không QAQ"

Nửa ngày không nhận được câu trả lời, Phương Áo nhẹ tay chọt một cái, cửa hé ra, lén mở con mắt nhắm tịt ra một đường chỉ, đập vào mắt là... Toàn cảnh phòng ngủ không sót thứ gì.

Không! Có! Người!

Phương Áo =口=! Hắn đau đớn ôm đầu, nặng bước bước vào bên trong, định tìm chút dấu vết còn sót lại. Hắn cẩn thận đóng cửa, hòng ngăn tên sư phụ có thể đuổi theo phá cửa xông vô. Sau đó phát hiện một tờ giấy trên cửa tủ, trên giấy là chữ cua bò hắn biết.

Gửi Phương Áo yêu dấu:

Trình mỹ nhân dắt lão đại về nhà mẹ đẻ, mày cũng không biết tung tích, đêm dài đằng đẵng mình tao phòng không gối chiếc, trằn trọc không yên.

Trong cơn quạnh quẽ, tao không thể chống trả sự cám dỗ của vẻ đẹp =///v///=

Cho tao gửi lời hỏi thăm sức khỏe tới cúc hoa của mày, hi vọng nó vẫn khỏe!

Phương Áo hắc tuyến ==||||, nhưng ít nhiều gì cũng hiểu rõ tình cảnh phòng trống vắng lạnh. Đang chuẩn bị dán lại giấy, chợt bất ngờ phát hiện khúc dưới có mấy hàng chữ rất nhỏ.

PS, cửa phòng bị tao làm hỏng rồi, cái bây giờ là cửa mới, nhưng tao phát hiện ổ khóa... Có chút vấn đề, đã báo cáo lên nhà trường, nhưng cụ ông dưới lầu khăng khăng cho rằng ít lắm phải năm sau mới có người tới sửa. Cho nên nếu mày lén về, NHẤT QUYẾT phải nhớ kê bàn kê ghế kê tủ vân vân chặn cửa lại, nếu không cúc hoa của mày có thể chịu cảnh mưa máu gió tanh.

Lúc về lấy quần áo chợt nhớ tờ giấy Trình mỹ nhân để lại, phát hiện để thế này rồi tưởng tượng mặt mày khi đọc xong thì khoái cực (!!). Tô Chiết chấm bút.

Tâm tình Phương Áo phức tạp khôn kể, sau khi nghe được tiếng đẩy cửa và tiếng bước chân phía sau không khỏi trầm trọng thêm.

"Em chạy nhanh hơn anh nghĩ, " Giọng trầm của người nọ, Phương Áo đã nghe rất nhiều lần, mỗi khi bang chiến đều do chất giọng dễ nghe này từ tốn bài binh bố trận, "Nhưng đích đến quá dễ đoán."

Phương Áo áng mức chênh lệch sức mạnh giữa hai người xong, mới thẳng thắn thỏa hiệp: "Đồ nhi biết sai, sư phụ tha mạng QAQ"

"Ngoan, " Sư phụ vuốt đầu Phương Áo, "Đi thôi, cá chua ngọt sắp lạnh rồi."

Phương Áo vâng lời lẽo đẽo theo y, trong bụng gầm gừ không ngớt: Đừng vậy chứ, tui muốn có thêm mấy cảnh diễn mà oe oe = 皿 =

Sân bay thành phố A.

"Hành lý đã gửi vận chuyển, lúc xuống nhớ đi lấy, " Thẩm Kha dẫn Tô Chiết tới một tiệm thức ăn nhanh gần sân bây, "Cơm máy bay sợ em ăn không quen, ăn trước gì chút."

"Không sao, hồi trước em toàn ăn mỳ ăn liền nhân viên tàu bán trên xe đẩy đấy thôi." Tô Chiết theo Thẩm Kha xếp hàng chọn cơm.

Thẩm Kha im lặng hồi lâu, "Trên máy bay không có mì ăn liền."

Nhà Tô Chiết không xa trường lắm, mấy năm nay toàn ngồi xe lửa đi đi về về, bình thường chỉ mất một buổi chiều cộng ngủ một giấc buổi tối là tới nơi, thành thử đây là... Lần đầu ngồi máy bay.

Cậu nghe xong ngượng chín mặt vì sự mít đặc của mình, ôi mẹ ơi xấu hổ chết mất QAQ

Ăn xong chút gà chiên và khoai tây đơn giản, Tô Chiết lưng đeo ba lô, Thẩm Kha kéo hành lý, tà tà tới sân bay.

Xuyên suốt sân bây rộng thênh thang cùng Thẩm Kha, thường xuyên phải xếp hàng đổi này đổi nọ, Tô Chiết đeo túi dáo dác nhìn xung quanh, sâu sắc cảm nhận được sự hung hãn của không khí mùa tết.

"Giữ kỹ phiếu lên máy bay, lúc lên cần đến nó, miếng sticker này là thông tin hành lý gửi vận chuyển, " Thẩm Kha nhắn nhủ tất tần tật chuyện nhỏ chuyện to, "Lên máy bay phải tắt di động, có thể nghe MP3, trông thấy ba mẹ tới đón rồi thì nhớ nhắn tin cho anh."

"Vâng..." Tô Chiết nhớ lại thắc mắc trước đó, "Tết âm lịch anh không về nhà à?"

Đừng bảo cậu thực ra là giáo chủ cảnh đời đáng thương mồ côi cha mẹ chỉ có thể một mình đón năm mới trong căn nhà lạnh như băng chứ? Cậu sẽ không chịu nổi ở lại không đi đó = 皿 =!

Thẩm Kha bị sững bởi đề tài chuyển quá nhanh trong một lúc, sau rồi sáng tỏ, cười rằng, "Ba mẹ anh đã ra nước ngoài dưỡng lão khi anh lên đại học, thời gian này hẳn là đang du lịch, nên anh đi cũng không gặp được ai."

Tô Chiết rơi lệ, giáo chủ, đứa trẻ đáng thương này, quả nhiên là phải ăn tết một mình sao...

Thẩm Kha kìm không được sờ đầu Tô Chiết, "Đừng lo lắng, anh tới nhà chú mừng năm mới, dì với em họ cũng ở đó."

Cảnh tượng Thẩm Kha cô độc đứng dưới đèn đường sáng trưng trong đầu Tô Chiết rốt cuộc cũng vỡ tan, "À, thế ư."

"Bắt đầu xoát vé, " Thẩm Kha cúi đầu nhìn đồng hồ, ý cười lóe lên nhàn nhạt, "Nhanh đi xếp hàng, người bắt đầu đông rồi. Lúc vào có thể dạo quanh một vòng, cửa khẩu là 17, đừng lỡ giờ lên máy bay."

Tô Chiết cầm phiếu lên máy bay, gật gật đầu, bước tới cổng xoát vé của mình.

Có chừng mười mấy cổng xoát vé xếp thành hàng ngang, sau lưng nó là cửa sổ sát đất rất lớn, chiếm trọn hết mặt tường. Bên ngoài là đất bằng xa tít tắp, xa xa có dăm máy bay đang đậu. Không chỉ thế, Tô Chiết mắt sáng còn thấy được hoa tuyết bé xíu bay bay phía ngoài tấm cửa sổ bóng loáng.

Cậu chững bước tới cổng xoát vé, ngạc nhiên dán mắt vào cửa sổ không xa, nội trong một hai phút, hạt tuyết cực nhỏ khó bề phát hiện bất thình lình biến to, quay cuồng thành mảng tuyết trắng mịt mờ trong gió. Tô Chiết đứng cách cửa sổ mấy mét, thế giới bên ngoài tựa như tấm tranh cuộn hùng vĩ.

Chợt nhớ ra gì đó, lập tức quay phắt đầu nhìn Thẩm Kha cũng đang ngắm tuyết, chạy tới hai bước, sau đó hơi lưỡng lự vươn tay ra, ôm lấy thắt lưng đối phương.

—— Cảnh thật đẹp, mình thật hạnh phúc.

Bởi lẽ chiều cao cách biệt, đầu Tô Chiết dúi trong bả vai Thẩm Kha, vải áo bành tô của đối phương chích vào làm cậu ngưa ngứa.

"Thẩm Kha, " Giọng cậu ồm ồm trong áo, nghe buồn buồn, "Em sẽ nhớ anh."

Thẩm Kha tự nhiên ôm lấy bờ vai cậu, chất giọng dịu dàng và hơi thở ướt át của anh vương kề bên tai, "Lên đường bình an."

Tuyết nhanh đi cũng nhanh tới, Tô Chiết được kiểm phiếu xong dạo bộ một chốc liền phát hiện nhân viên sân bây bắt đầu dọn tuyết, chuyến bay nhân đó cũng không bị trễ.

Tô Chiết hai lúa lên máy bay, tìm được vị trí cạnh cửa sổ của mình, ôm ba lô vào trong ngực, rồi móc di động gửi tin nhắn cho Thẩm Kha: Thấy chỗ ngồi rồi~\(≧▽≦)/~

Tốc độ trả lời tin nhắn của Thẩm Kha vẫn tốc hành như trước: Ừm, lạnh thì nhớ đắp mền, sắp bay rồi, tắt máy đi.

Làm bạn cùng cơm máy bay dinh dính, Tô Chiết nghe MP3, bay về nhà.

Xuống máy bay, Tô Chiết men theo số đông tìm thấy băng chuyền nhận hành lý vận chuyển hình bầu dục. Tay mắt lanh lẹ xách hành lý mình lên, Tô Chiết kéo tay vali tiếp tục theo biển người trào ra cửa ra, vừa nhác mắt liền thấy ba mẹ đứng chờ bên ngoài.

Ba Tô im lặng cầm hộ vali con trai, mẹ Tô hận không thể hôn một trăm cái lên mặt Tô Chiết, "Đại Mao ơi, con vậy mà đã có thể tự đi máy bay rồi QAQ"

... Tô Chiết quỳ xuống đất, mẹ ơi, mẹ có thể không hô tên ở nhà mất mặt đó không = 皿 =

Đột nhiên nhớ ra gì đó, Tô Chiết lấy di động ra khỏi túi, khởi động máy, gửi tin Thẩm Kha trước đó đã dặn mình: Tới suôn sẻ, không cần lo lắng =3=

Thẩm Kha cách mấy thành phố ngồi trong phòng khách lạnh tanh, cảm thấy di động trong túi áo khoác rung lên, bèn mở khóa màn hình, đọc được tin nhắn nọ, cười cười hồi âm ngắn gọn.

Lúc Tô Chiết ngồi vào ghế phụ trong xe ba mình, thì nhận được tin trả lời của đối phương.

Đến từ: Re Thẩm Kha (136449XXXXX)

Nghỉ ngơi cho tốt. Hôn em.

Tuy biểu tình =3= và hai chữ kia của Thẩm Kha mang nghĩa ngang nhau, nhưng Tô Chiết đọc đến phần sau tin nhắn vẫn nóng chín hết cả mặt. Cậu vội bỏ di động lại vào túi, cậu còn chưa nghĩ ra giải thích vì sao trong tin nhắn con trai gửi lại có chữ "hôn em" trong đó đâu TT

Về nhà được vài ngày, thân thể Tô Chiết như được bơm hơi mấy lần, trừ thỉnh thoảng phải thăm họ hàng thì quả thực chính là cuộc sống sâu gạo. Công việc quan trọng nhất của Tô Sâu Gạo chính là kéo bàn buổi tối ghi âm buổi sáng hằng ngày, sẵn tiện dùng cách nghe giọng Thẩm Kha cho thỏa nỗi tương tư =___,=

Thành thử khi kéo bàn, sẽ thường xuyên xuất hiện tình huống này.

"Rốp rốp, " Tiếng Tô Chiết nhai thức ăn truyền vào tai mọi người.

Thẩm Kha cực kỳ học hỏi mở miệng, "Đang ăn gì?"

"Mẹ làm bữa khuya, " Tô Chiết khò khè vái cái, thỏa mãn đặt chén xuống, "Bánh trôi ủ rượu ~"

"Ừ. Anh học trên mạng, đợi em về làm cho em ăn." Bên Thẩm Kha vang lên tiếng nhấp chuột, hẳn là đang tra cách làm trên baidu.

Tô Chiết chỉnh chỉnh tai phone, "Cơm nước no nê, chúng ta tiếp tục thôi XD"

CV khác và tổ kịch trứng trứng:...

Súp Trứng: "Đây là tình yêu, tình yêu đó!"

Trứng Xào Cà Chua: "Giáo chủ có cần phải tranh sủng với nhạc mẫu như vậy không?!"

Trứng Hấp: "Đối thoại giữa đôi chồng chồng già này làm điếc luôn đôi tai chó hợp kim của mị..."

Trứng Ốp La: "Lúc kéo bàn phải chú ý! Phô bày tình cảm là phải thu phí! Nhe răng Nhe răng = 皿 = "

Kéo bàn kết thúc, nói chúc ngủ ngon cùng Thẩm Kha, Tô Chiết chợt nhớ tới bản vẽ thiết kế mình phát hiện trong máy tính Thẩm Kha.

Vườn hoa bầu trời thành phố A, baidu cái nào.

Xếp hàng đầu tiên chính là tin chính thức về tòa nhà, Tô Chiết nhấp vào rồi kéo xuống, sau đó thấy... ảnh Thẩm Kha trên nửa mặt phải trang bìa.

Bên dưới ảnh chụp là một tá dòng miêu tả ngắn: giải thưởng XX, giải thưởng XX và người thắng giải XXX, Thẩm Kha.

Mẹ Tô vừa khéo tới dọn chén thuận đường ngó màn hình, "Đại Mao, ai vậy?"

Tô Chiết vốn đang sùng bái nhìn màn hình bị hoảng hồn, "Đây, đây là... Bạn cùng trường con hehehe." Còn là... Bạn trai của con trai mẹ ==

Mẹ Tô nghe xong cũng nổi lên ít nhiều hứng thú, "Chà chà, không những có bản lĩnh mà còn đẹp trai nữa."

Bé tí hon trong nội tâm Tô Chiết thẹn thùng bụm mặt, vừa bụm vừa đắc ý: tất nhiên rồi! Nhưng mặt ngoài vẫn bày vẻ đạm mạc như mây, "Đúng vậy đúng vậy, cậu ta rất nổi tiếng trong trường con."

Bạn trai được khen tận mặt song không thể khoe ra quan hệ giữa hai người khiến Tô Chiết khó chịu ngứa hết cả tâm can, cậu nhịn lắm lắm mới không để mình xúc động buộc miệng thốt ra câu "Cho cậu bạn đẹp trai này làm con rể của mẹ được không hở mẹ" QAQ

Tối hôm giao thừa, Tô Chiết và ba mẹ ngồi trên sofa mềm vừa ăn sủi cáo nóng hổi vừa ngắm đêm xuân, tiếng pháo nổ vang đinh tai ngoài cửa sổ.

Thời điểm góc màn hình TV xuất hiện đồng hồ đếm ngược năm mới, di động Tô Chiết liền bắt đầu rung lên.

Cậu nhìn xuống màn hình hiển thị, rồi đứng dậy bước nhanh tới bên cửa sổ, "Alo, anh giờ đang ở đâu?"

"Ở nhà chú, đốt pháo hoa dưới nhà với em họ." Giọng Thẩm Kha phảng phất nét cười, "Em thì sao?"

Phía TV truyền tới tiếng MC đếm ngược số, "Mười, chín..."

"Xem TV, " Tô Chiết thiếu kiên nhẫn, gấp gáp nói, "Tết âm lịch vui vẻ XDD "

Tiếng đếm hẵng còn tiếp tục, "Ba, hai, một..."

"Tô Chiết, tết âm lịch vui vẻ." Hòa vào tiếng chuông năm mới trong TV, Thẩm Kha lên tiếng cũng vừa đúng.

Anh nhủ thầm: năm cũ có thể gặp được em, anh rất thỏa mãn.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top