Chương 8: Thầm mến (tám)
Bọn họ vội vã về Phòng trước khi ký túc xá đóng cửa.
Hoàng Kỳ cùng Tưởng Du Phong đã lên giường ngủ, giống như đang tận lực lảng tránh.
Sở Nặc rất khó chịu, thở phì phò lật chăn của Hoàng Kỳ , tìm hắn đòi công đạo.
Đánh người, ngay cả nhắn nhủ gì đều không có, tốt xấu cũng phải nói một tiếng xin lỗi chứ !
Hoàng Kỳ tự biết mình đuối lý, đơn giản giả câm vờ điếc. Sở Nặc tức không nhịn nổi, dự định đem sự việc làm lớn, mà Khúc Hựu Tường cũng một bộ bỏ mặc không quan tâm, cuối cùng vẫn là Cố Thần đứng ra khuyên bảo một phen, việc này mới xem như là trôi qua.
Cố Thần cũng không phải không giận Hoàng Kỳ , cậu cũng không phải thánh nhân, không làm được việc tốt như vậy, chỉ là cậu không muốn những người khác bị liên lụy. Mà cậu cũng rõ ràng, bắt đầu từ hôm nay, trong phòng bọ họ chia làm hai phái. Ba người địa phương kia là một phái, ba người bọn cậu người ngoại địa là một phái khác, một dòng sông Sở Hà Hán chắn ở chính giữa, đem song phương đẩy vào cục diện đối lập, phỏng chừng đoàn kết ở bên ngoài mặt cũng không còn nữa.
Cố Thần vẫn luôn lo lắng mâu thuẫn bị đem ra ngoài ánh sáng, nhưng có lẽ ngày hôm nay chung quy không thể trốn nữa.
Sau khi nằm lên giường , Cố Thần nhìn bầu trời đêm ngoài ban công, thở ra một hơi hỗn loạn, ít nhất bây giờ cậu không còn cô độc.
Sáng sớm hôm sau.
Cố Thần như thường ngày đúng giờ rời giường, thời điểm vào phòng vệ sinh rửa mặt, cậu mới thấy chính mình trong gương, tim cậu như vỡ vụn.
Đầu heo này là ai vậy.....
Sở Nặc vừa vặn cầm cốc để súc miệng đi vào, liếc mắt xem xét cậu một cái, nói: "Rõ ràng đã bôi thuốc, mặt của cậu làm sao càng sưng lợi hại hơn vậy? Nếu không cậu ngày hôm nay ở trong phòng nghỉ ngơi đi , tôi thay cậu xin nghỉ, buổi trưa mua cơm cho cậu."
Cố Thần chân thành cảm ơn: "Được, đã làm phiền cậu."
"Không phiền, giúp tôi mở nước vòi sen." Sở Nặc đi tới bên cạnh cậu, thấy cậu mở khóa vòi nước, duỗi tay nhận một cốc nước, còn nói, "Sau này chớ khách khí với tôi, đúng rồi, Cậu bữa sáng muốn ăn chút gì không?"
Cố Thần suy nghĩ một chút, "Bánh bao đi."
"Được, tôi chút nữa đi mua." Sở Nặc một bên đánh răng một bên hỏi, "Nhân thịt sao? Nhân hịt lợn hay là nhân thịt bò ?"
"Bánh bao chay, nhân củ cải."
"..." Sở Nặc liếc mắt một cái, "Khó trách cậu gầy như vậy."
Cố Thần híp mắt vui vẻ nói, "Vậy thì mua thêm hai cái bánh bao nhân thịt lợn đi."
"Được." Sở Nặc từ trong gương nhìn cậu, tuy nói vẫn có chút vô cùng thê thảm, bất quá giữa hai lông mày vẫn hiện ra một tia vui vẻ, thật đáng yêu.
Sở Nặc sửa soạn chỉnh tề bước ra cửa, những người khác cũng lục tục rời giường , lên lớp.
Khúc Hựu Tường trước khi đi đặc biệt quan tâm một chút tới thương thế của Cố Thần, khiến Cố Thần trong lòng ấm áp, cho tới khi bị Hoàng Kỳ cùng Tưởng Du Phong làm như chưa có chuyện gì phát sinh khiêu khích, cậu chỉ lạnh lùng liếc mắt, xem bọn họ như không khí.
Không lâu, mọi người đều đi hết, trong phòng yên tĩnh lại.
Cho dù không đi học, Cố Thần cũng sẽ không thả lỏng chính mình. Tuy rằng cậu không có thiên phú cùng đầu óc thông minh, nhưng cậu nghiêm túc cùng chịu khó, cho nên thành tích của cậu coi như khá tốt.
Cậu từ trong balo lấy ra một quyển giáo trình cùng một phần bài thi, ngồi ở trước bàn đọc sách lật xem.
Mải mê suy nghĩ về đề thi, bởi quá chuyên tâm, có người đẩy cửa đi vào cậu cũng không biết.
Mãi đến khi có một đôi giày Nike đứng bên cạnh cậu, cậu mới như cảm giác được cái gì ngửa đầu nhìn sang...
Hướng Diệc Vĩ cúi đầu nhìn cậu, thần sắc khá là phức tạp, thấy rõ vết thương trên mặt cậu, lông mày không khỏi nhíu lại.
"Bị đánh?"
Hướng Diệc Vĩ ngữ khí không tốt, lúc nói chuyện mi tâm nhăn càng sâu, sâu đến khi nhăn thành một chữ "Xuyên"* .
( Chữ Xuyên: "川" )
Cố Thần đoán không được ý nghĩ của hắn, còn tưởng rằng hắn lại muốn mượn vấn đề này châm chọc mình vài câu, liền không phản ứng với hắn.
Không chờ được câu trả lời, Hướng Diệc Vĩ không kiên nhẫn dùng chân đá đá ghế dựa của Cố Thần, "Câm à? Hỏi cậu đấy?"
Vừa vặn lúc này, Sở Nặc cầm theo bữa sáng trở về phòng ngủ, một màn này bị hắn thu hết vào đáy mắt.
Hắn liền tức giận, oai lệ trách một tiếng, "Cậu làm gì vậy ? !" Nhanh chân tiến lên, nghĩ thầm, mấy cái người địa phương này thực sự là càng ngày càng vô pháp vô thiên!
Hai người phía trước nghe vậy lập tức nhìn sang, trong khoảnh khắc ấy, Sở Nặc đột nhiên một quyền đánh về phía bả vai Hướng Diệc Vĩ, đẩy hắn lùi về phía sau mấy bước mới đứng vững.
Hướng Diệc Vĩ mặt lộ vẻ khó mà tin nổi, trên trán gân xanh nổi lên, giống như lâm vào trong phẫn nộ .
Nhưng hắn còn chưa kịp tức giận, Sở Nặc ngược lại giành trước một bước la ầm lên, "Mấy người các cậu đến cùng đã xong chưa? ! Đem Cố Thần đánh thành như vậy còn ngại không đủ sao? ! Cậu nghe đây, lần này tôi sẽ không ngồi yên! Muốn đánh nhau? Đến Đi! Tôi tiếp tới cùng!"
Hướng Diệc Vĩ nghe vậy hơi run, trong con ngươi ngọn lửa dần tắt, thay vào đó chính là một mảnh âm trầm, như hồ sâu không nhìn thấy đáy.
Hắn đưa ánh mắt dời về phía Cố Thần, trầm giọng hỏi: "Hoàng Kỳ bọn họ đánh cậu?"
"Đâu chỉ đánh , Hoàng Kỳ suýt chút nữa thì lấy luôn mạng cậu ấy!" Sở Nặc ở một bên phụ họa, hắn giờ phút này tựa như một chuỗi pháo bị châm ngòi, không bùm bùm mà nổ xong hỏa thì sẽ không dừng, "Tôi không biết các cậu ở sau lưng nghị luận như thế nào về Cố Thần, cậu thử đi tìm Hoàng Kỳ một chút, hỏi hắn nói chuyện tại sao khó nghe như vậy! Tôi cho cậu biết, tôi nhịn các cậu rất lâu rồi, đừng tưởng rằng các cậu là người địa phương liền có thể tùy tiện bắt nạt người khác!"
So với Sở Nặc tâm tình mất khống chế, Hướng Diệc Vĩ lại bình tĩnh hơn nhiều, hướng đối phương ánh nhìn khinh bỉ, căn bản không đem sự khiêu khích của hắn để ở trong mắt, "Tôi có hỏi cậu sao? Lời nói so với rắm còn thối hơn."
"Cậu nói chuyện sạch sẽ chút đi!" Sở Nặc xông lên nắm cổ áo của hắn, lại bị hắn giơ tay gạt bỏ.
"Ba" một tiếng vang giòn truyền ra trong không khí, Sở Nặc cúi đầu nhìn, mu bàn tay bị đánh đến đỏ bừng. Khi ngẩng đầu lên, trong mắt lửa giận càng sâu. Mà Hướng Diệc Vĩ nhẫn nại cũng mất sạch, không chút nào tránh né mà đón nhận ánh mắt của hắn, trong con ngươi đen nhánh cuồn cuộn sóng to gió lớn.
Hai người chiều cao xấp xỉ, hình thể tương tự, ngươi nhìn chằm chằm ta, ta trừng ngươi, lạnh lùng đối lập, phảng phất bất cứ lúc nào đều có thể triển khai một cuộc quyết tử kinh tâm động phách.
Mắt thấy bầu không khí giữa họ đã giương cung bạt kiếm, Cố Thần cũng không đoái hoài tới chính mình thân đơn lực mỏng, xông lên đứng giữa hai tên to con, để tránh khỏi bọn họ đánh nhau, "Này, các cậu đừng đánh nhau , có chuyện gì từ từ nói."
Cố Thần vừa nói vừa nắm tay Sở Nặc , đem hắn kéo về phía sau một bước, cùng Hướng Diệc Vĩ duy trì một đoạn khoảng cách an toàn, vỗ sau lưng hắn, giúp hắn thuận khí, "Tốt, đừng nóng giận, hắn không có làm gì tôi, chỉ là hỏi một chút tôi tại sao bị thương, chuyện tối ngày hôm qua hắn cũng không có liên quan."
"Có đúng không?" Nghe lời này, Sở Nặc tỉnh táo không ít, Cố Thần rõ ràng cảm giác được bắp thịt căng cứng của hắn trong nháy mắt thả lỏng ra.
"Đúng thế." Cố Thần hết nhìn đông tới nhìn tây, có ý định dời đi lực chú ý của hắn, "Cậu mua cho tôi bánh bao ở đâu ?"
"Khụ, thiếu chút nữa quên mất, tôi cho là tên kia dùng chân đạp cậu, đầu óc nóng lên liền đem đồ vật trong tay tùy tiện ném một cái..." Tiếng nói đột nhiên dừng lại, Sở Nặc ở trên giường Hướng Diệc Vĩ tìm được túi bánh bao kia, có hai cái từ trong túi lăn ra, dầu mỡ thấm ướt ráp trải giường trắng noãn.
Làm dơ ga trải giường của người khác, cái này tương đối lúng túng.
Không riêng gì Sở Nặc, ngay cả Cố Thần cũng cảm thấy rất ngại.
Hai người nghiêng đầu qua chỗ khác, chỉ thấy Hướng Diệc Vĩ sắc mặt so với đáy nồi còn muốn đen hơn, không khỏi lộ vẻ xấu hổ.
Hướng Diệc Vĩ trầm mặc chốc lát, cắn răng phun ra hai chữ: "Ngu xuẩn!"
Cố Thần liền vội vàng nói: "Ráp trải giường tôi giặt lại cho." Nói xong liền hành động. Chỉ chốc lát ôm ráp trải giường bẩn đi tới phòng vệ sinh, "Thời gian không còn sớm, các cậu nhanh đi học đi."
Hai tầm mắt kia lơ đãng đụng vào nhau, sau đó đánh giáp lá cà chốc lát, lại đồng thời thay đổi khuôn mặt, một trước một sau mà đi ra phòng ngủ.
Cố Thần giặt xong ráp trải giường, buổi sáng đã trôi qua hơn một nửa. Cậu xem sách một lát, sau đó đi dạo forum trường một chút, phát hiện phía dưới bài viết về sự kiện của Từ Phóng nhiều hơn mấy comment mới.
Có người nói, trước mắt ban lãnh đạo đối với chuyện này đã triển khai điều tra, đồng thời trong thời gian điều tra, đối với Từ Phóng áp dụng xử lý nghỉ học.
Còn có người nói, Từ Phóng đã bị phòng giáo vụ gọi đi điều tra.
Trong khoảng thời gian ngắn, mỗi người nói một kiểu.
Nào là thông báo phê bình, nhắc nhở, nghiêm trọng cảnh cáo, ghi tội, ở lại trường xem xét, khai trừ học tịch...
Cố Thần càng xem càng bất an, trong lòng như bị nhéo.
Thực sự là sợ cái gì liền đến cái đó, ngay cả một bước đệm cũng không có.
Vốn là Từ Phóng bởi vì chuyện này bị xử lý kỷ luật, xử lý kỷ luật sẽ bị ghi vào hồ sơ, việc bày đối với hắn sau này bước vào xã hội tìm việc làm nhất định sẽ có ảnh hưởng.
Cố Thần rất muốn hỏi một câu với lớp trưởng, đến tột cùng có hay không đem khiếu nại của cậu lên ban lãnh đạo? Nếu như không có, vậy chính cậu sẽ đi nói.
Nghĩ như thế, Cố Thần tìm một cái áo khoác liền mũ mặc lên người, cậu nhìn vào gương đội mũ, quấn một chiếc khăn quàng cổ thật dày lên cổ, đem khuôn mặt che đi hơn một nửa, mới bước ra phòng ngủ.
Hiện tại chính là thời gian đi học, Sân trường to lớn vô cùng lặng lẽ.
Cố Thần hướng về phía phòng giáo vụ bước nhanh mà đi , lưu lại một loạt tiếng bước chân dồn dập, phá vỡ yên tĩnh bốn phía.
cậu một hơi vọt tới trước tòa nhà hành chính, không để ý hai người đi qua trước mặt xém chút nữa đụng vào nhau.
Vài ánh mắt ở trong không khí tụ hợp, song phương vừa nhìn, lại là người quen.
"Cố Thần?" Một người trong đó tiến lên trước nhìn Cố Thần, "Mặt của cậu làm sao vậy?"
"Không có gì, bị ngã thôi." Cố Thần theo bản năng mà đem khăn quàng cổ hướng lên trên một chút, sau đó nhìn người khác, bất động thanh sắc đánh lạc hướng, "Lớp trưởng, hai người sao lại đi cùng nhau?"
Lớp trưởng nói: "Ngày hôm qua không phải đáp ứng cậu sao? Tôi đến phản ánh lại, không nghĩ tới Hướng Diệc Vĩ cũng ở nơi đây, cậu thấy, cậu ấy cũng nhìn thấy, có các cậu làm chứng, ban giám hiệu sẽ nghiêm túc xử lý chuyện này, chắc chắn sẽ không oan uổng hoặc bao che bất luận người nào."
"Ồ." Cố Thần không nghĩ ra Hướng Diệc Vĩ vì sao lại đột nhiên thay đổi chủ ý đứng ra làm chứng, không trong lòng không đa nghi mà ngược lại là thở phào nhẹ nhõm.
Mà lớp trưởng cũng không dễ lừa, ngay sau đó liền đem đề tài nói trở về, "Nhìn con mắt của cậu sưng, vừa nhìn không giống bị ngã, là có người bắt nạt cậu? Hả? Không cần phải sợ nói ra, nhà trường sẽ vì cậu làm chủ."
Lớp trưởng nói chuyện nhẹ nhàng ôn nhu, lộ ra nữ tính đặc biệt dịu dàng, Cố Thần nghiêm túc suy tính, đến tột cùng có nên hay không đem sự thật nói cho đối phương biết.
Không ngờ Hướng Diệc Vĩ ở một bên nói rằng: "Lớp trưởng, sự việc của Cố Thần, tôi sẽ xử lý, không cần cậu nhọc lòng."
Hướng Diệc Vĩ ngữ khí mặc dù nhạt, lại lộ ra một luồng kiên định không thể từ chối, lớp trưởng do dự một chút, hỏi: "Cậu định xử lý như thế nào?"
Hướng Diệc Vĩ lạnh lùng nói: "Ai làm người đó chịu trách nhiệm."
Cố Thần nghe vậy kinh ngạc nhìn phía hắn, gương mặt anh tuấn vĩnh viễn đều mang theo bộ dạng thiếu kiên nhẫn, hắn rõ ràng cao cao tại thượng như vậy, không thích dính líu chuyện của người khác, trong lời nói của hắn vậy mà không có nửa điểm cười cợt.
Cố Thần vốn tưởng rằng hắn làm như vậy chỉ là muốn thiên vị Hoàng Kỳ, nhưng bây giờ rõ ràng là cường thế ra mặt...
Khó giải thích được, trong lòng sinh ra một chút không được tự nhiên.
Có lẽ đã quen với thái độ không quá hữu hảo của Hướng Diệc, đột nhiên xuất hiện chuyển biến, khiến Cố Thần có điểm không dễ chịu.
Lớp trưởng liền dặn dò vài câu, không nằm ngoài căn dặn bọn họ không được sai lầm mà vi phạm kỷ luật, bằng không tương lai hối hận cũng không kịp.
Cố Thần gật đầu đáp lời, Hướng Diệc Vĩ thì lại "Ừ" một tiếng, liền cất bước rời đi.
Lớp trưởng nhìn bóng lưng hắn, tức giận nói: "Tiểu tử này quả thực là không coi bề trên ra gì!"
Cố Thần không biết nên làm sao nói tiếp, không thể làm gì khác hơn là ngượng ngùng nở nụ cười.
Lớp trưởng quay đầu nhìn về Cố Thần, liền dịu ánh mắt: "Cậu thật không định nói cho tôi biết đã xảy ra chuyện gì sao?"
Cố Thần thoáng chần chờ một chút, liền đem chuyện xảy ra tối hôm qua nói cho lớp trưởng nghe, bởi vì cậu động thủ trước, Cố Thần cũng chưa nói bị đánh, chỉ nói là bọn họ đánh nhau, còn Hoàng Kỳ mắng toàn lời khó nghe, Cố Thần một chữ cũng không đề cập tới, cậu không muốn đem mình đặt ở vị trí người bị hại đến tranh thủ đồng tình của mọi người.
Biết rõ xong chuyện đã xảy ra, lớp trưởng an ủi Cố Thần vài câu, còn nói muốn đi tìm Hoàng Kỳ nói chuyện, sau đó ngữ khí sâu xa nói: "Cậu nha, đừng để bị bắt nạt, sau này có việc trực tiếp tìm tôi, đừng có một mình chống đỡ." Lớp trưởng nói xong vỗ vỗ vai cậu, "Tốt, tôi đi trước, cậu trở về phòng nghỉ ngơi đi, hai ngày này chăm sóc tốt vết thương rồi hẵng đi học, nhờ bạn học chép bài giúp cậu"
Cố Thần vội vã đáp ứng, đưa mắt nhìn lớp trưởng đi xa, tầm mắt thu hồi lại một chốc, cậu vô ý nhìn thoáng một người đứng cách chỗ cậu không xa lẳng lặng mà nhìn cậu.
Người kia thấy cậu nhìn lại, con ngươi màu mực dưới ánh đèn được bao phủ bởi thứ ánh sáng dịu dàng, khiến trái tim nhỏ bé của cậu đập bùm bụp.
"Từ Phóng..." Cậu thấp giọng lẩm bẩm, thanh âm êm dịu như tơ, mang theo lưu luyến cùng tình ý mà cậu cũng không phát hiện được.
Từ Phóng giơ cánh tay lên, hướng cậu ngoắc ngoắc tay.
Gió nhẹ nhàng phất qua, vén lên tóc rối trước trán, gương mặt kia vẫn như cũ anh tuấn đến mức làm lòng người say.
Từ Phóng nhẹ nhàng như vậy mà vẫy tay, cơ hồ đem hồn Cố Thần câu đến không còn.
Cố Thần đi từng bước một tiến đến, phía trước như có cái vật phát sáng đang hấp dẫn cậu, quỷ thần xui khiến, cậu căn bản là không có cách tự kiềm chế.
Mãi đến khi đứng trước mặt Từ Phóng, Cố Thần mới miễn cưỡng thoát ra từ trong trạng thái hoảng hốt, sau đó lại bắt đầu ghét bỏ bản thân, tại sao vừa nhìn thấy Từ Phóng, sự thông minh của cậu liền rời nhà trốn đi, lại làm một ít sự tình dại dột không thể cứu chữa.
cậu gãi gãi mũi, cật lực che giấu trạng thái quẫn bách của mình, chỉ vào tòa nhà hành chính phía sau nói: "Anh mới vừa từ bên trong đi ra phải không? Cái kia... Chuyện của anh tôi đều nghe nói."
"Có một lúc." Từ Phóng nói, " lớp trưởng cậu chân trước mới vừa đi, tôi chân sau liền đi ra."
"Ồ." Cố Thần tâm thần hơi động.
Vậy hắn chẳng phải là đứng ở chỗ này rất lâu?
Trước đó cùng lớp trưởng nói chuyện cũng không biết hắn có nghe thấy hay không?
Mà lúc này, Cố Thần mới hậu tri hậu giác mà nhớ tới cậu giờ khắc này chính là một cái đầu heo khó coi...
Mất mặt a! Nơi nào có lỗ để ta chui vào???
Cố Thần luống cuống tay chân lôi kéo khăn quàng cổ, hận không thể đem mặt của mình gói thành bánh chưng.
"Đừng, đến đây, để tôi xem một chút." ngữ khí Từ Phóng rất nhẹ, mang theo mùi vị dỗ dành. Đang nói chuyện, một phát bắt được tay Cố Thần, đem tay cậu kéo ra.
Cố Thần không dám động, cũng không dám nói lời nào, chỉ cảm thấy địa phương kia bị hắn đụng vào, như bị ủi lên ấn ký, cuồn cuộn nóng lên.
Khăn quàng trên cổ bị từng vòng lấy xuống, cả khuôn mặt nhất thời bại lộ ở trong không khí. Cố Thần cảm nhận được một cảm giác mát mẻ phả vào mặt, lại bị Từ Phóng trừng mắt nhìn kỹ, hai má vì mắc cỡ mà tỏa nhiệt.
"Cùng người khác đánh nhau?"
Từ Phóng giọng điệu như trước ôn hòa, bất quá cánh môi mỏng giương lên một đường cong cùng khuôn mặt anh tuấn bị kéo căng kia có thể nhìn ra, hắn tựa hồ đang cật lực ẩn nhẫn tức giận.
Hắn giận?
Bởi vì mình bị đánh mà tức giận?
hay là thuần túy không thích những chuyện đánh nhau ẩu đả như vậy?
Cố Thần cũng không phải con giun trong bụng hắn, tự nhiên đoán không được tâm tư hắn. Cười gượng hai tiếng, nỗ lực hóa giải một chút không khí vi diệu trước mắt, "Chính là như anh thấy, tôi xác thực cùng người khác đánh nhau." Cố Thần vừa nói vừa bất đắc dĩ cười, "Đáng tiếc, tôi thực lực không đủ, bại bởi đối phương, bất quá người kia cũng không chiếm được tiện nghi, tôi không phải là dễ ức hiếp."
Từ Phóng bất thình lình vươn ngón tay, đâm đâm xương gò má sưng tấy của Cố Thần , đau đến mức khiến cậu hít vài ngụm khí lạnh, cảm giác thật giống mặt bị đánh, đây là cố ý bắt nạt người bị thương mà...
Từ Phóng lại hỏi: "Bôi thuốc chưa?"
"Rồi, còn đi bệnh viện." Cố Thần thấy hắn nhìn mình, hơi thẹn thùng mà nở nụ cười, "Anh đừng lo lắng, tôi không sao, bác sĩ nói là bị thương ngoài da, quá mấy ngày nữa là khỏe."
Từ Phóng im lặng không lên tiếng, liền giúp cậu đem khăn quàng cổ một vòng một vòng mà quàng vào, quấn lại đến mức chặt chẽ, chỉ lộ hai con mắt ở bên ngoài.
Cố Thần chớp mắt nhìn nam sinh cao lớn này, chân thực bị hành vi của hắn làm cho ngơ ngơ ngác ngác.
Từ Phóng bỗng nhiên nở nụ cười, nụ cười nhàn nhạt, như hoa quỳnh nở rộ, ngắn ngủi lại kinh diễm.
Hắn sờ sờ sau gáy Cố Thần , cất bước về phía trước, "Đi thôi, đi ăn cơm."
"Ồ... được..." Cố Thần hoàn toàn đắm chìm trong trong nụ cười của hắn đến không thể tỉnh táo lại, sững sờ một chốc, mới theo sau, triệt để bỏ lỡ trong mắt của người kia chớp nhoáng hiện ra một tia tàn nhẫn.
Tác giả có lời muốn nói: Từ Phóng 【 chủ nhân cách 】 có một thuộc tính che dấu , vì vậy thỉnh gọi hắn là đam mê cao lãnh đế
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top