Chương 6: Bực tức


"Như vậy xem ra Đồng Đồng thật sự không phải bởi vì tức giận nên mới nói như vậy?"

"Đúng vậy, Đồng Đồng nói lời này nghiêm túc, không giống như là đang cáu kỉnh."

"Thật không ngờ......"

Tạ phu nhân nhịn không được liên tục thở dài.

Bà thật sự muốn Đồng Đồng làm con dâu của mình, dù sao thì bà cũng đã nuôi dạy con bé từ nhỏ, còn thân thiết hơn con gái ruột, nếu Đồng Đồng gả cho người khác, về sau liền phải làm con dâu của người ta, vạn nhất gặp được bà mẹ chồng không tốt và ngày nào cũng tức giận, vậy thì cô sẽ khó chịu lắm.

Nhưng Tạ Lý chính là không thích Đồng Đồng.

"Tôi ban đầu nghĩ, cho dù Tạ Lý không thích Đồng Đồng, tôi sẽ cùng lão Tạ ép thằng bé cùng Đồng Đồng kết hôn, thời gian dài như thế nào cũng có thể sinh ra cảm tình, không nghĩ tới Đồng Đồng lại từ bỏ trước ......"

Tông thẩm suy nghĩ một lúc rồi nói: "Phu nhân, Đồng Đồng dù sao cũng là một đứa nhỏ, con gái muốn theo đuổi một người đàn ông cần phải có dũng khí, mà đại thiếu gia thái độ lại rất kiên quyết, lòng tự trọng của Đồng Đồng khẳng định cũng chịu không nổi."

Khương Đồng lớn lên xinh đẹp, hơn nữa rõ ràng là được nuôi dưỡng như một tiểu công chúa như vậy, sức khỏe trước đây còn có chút không tốt, có thể dễ dàng khơi dậy mong muốn bảo vệ của mọi người, kể từ khi Khương Đồng bắt đầu học sơ trung, Tạ phu nhân cùng Tông thẩm liền thường xuyên phát hiện một xấp thư tình bị Khương Đồng ném vào trong ngăn kéo.

Khi đó Khương Đồng cùng Tạ Ý học chung một trường, Tạ Ý liền nói rất nhiều nam sinh thường xuyên hướng Khương Đồng thổ lộ, còn thường xuyên dây dưa muốn đưa Khương Đồng về nhà.

May mắn thay, khi đó bọn họ hai người là cùng nhau ngồi xe trở về, tránh được rất nhiều phiền toái không đáng có.

"Kể mà nói, Tạ Ý cùng Đồng Đồng tuổi tác mới chính là thích hợp, lại có thể chơi cùng nhau, đáng tiếc hai người cũng đều không có cái ý nghĩ đó."

Tạ phu nhân hiện tại đều nhịn không được tiếc nuối chính mình đẻ con trai không đủ nhiều, nếu bà có tận mười tám người......

"Phu nhân, nếu Đồng Đồng đã từ bỏ vậy hãy quên đi, bằng không dù có ép buộc đại thiếu gia, về sau hai người bọn họ khẳng định sống không tốt."

Tông thẩm không có ý kiến gì khác, dù sao bà cũng là đang dựa trên ý của Khương Đồng, nếu hiện tại Khương Đồng có ý kiến khác, vậy cứ nghe cô đi.

Tạ phu nhân gật đầu: "Cũng không còn cách nào khác, hiện tại chúng ta cũng chỉ có thể làm như vậy."

Tông thẩm nói xong lúc sau liền rời đi phòng.

Tạ đổng tắm rửa xong từ phòng vệ sinh ra tới liền nhìn thấy vợ mình ngồi ở mép giường cúi đầu xuống không biết đang suy nghĩ cái gì.

"Bà xã, ngẩn người làm gì thế?"

Tạ phu nhân ngẩng đầu, nói với Tạ đổng những gì Tông thẩm vừa nói.

"Đồng Đồng nghĩ tới chuyện đó là tốt," Tạ đổng để Tạ phu nhân lau tóc cho mình, cười nói, "Đồng Đồng cùng Tạ Lý yêu nhau thì chuyện kết hôn là đương nhiên, nhưng nếu không thành thì cũng không thể ép bọn trẻ đến với nhau, Đồng Đồng luôn có thể tìm được đối tượng thích hợp hơn."

"Tôi đây còn không phải là sợ Đồng Đồng nếu là gả đến nhà người khác thì sẽ bị bắt nạt sao."

"Em đó, thật là quan tâm sẽ bị loạn, Đồng Đồng là nhà chúng ta thiên kim tiểu thư, ai dám có lá gan bắt nạt con bé, chúng ta sao có thể bỏ qua cho được?" Tạ đổng cười nói, "Cho dù sau này chúng ta không còn nữa, Tạ Lý cùng Tạ Ý đều là với Đồng Đồng cùng nhau lớn lên, bọn chúng sao có thể nhìn Đồng Đồng bị người khác bắt nạt?"

Tạ phu nhân sửng sốt, tức khắc tỉnh táo trở lại.

"Đúng vậy! Có chúng ta ở đây, ai dám bắt nạt Đồng Đồng tôi cùng bọn họ liều mạng!"

Nói xong Tạ phu nhân ném chiếc khăn vào tay chồng, quay người đi xem danh sách tài sản của mình trong két sắt.

Nếu Khương Đồng phải gả cho người khác, của hồi môn cần thiết phải phong phú, tuyệt đối không cho bất luận kẻ nào có cơ hội ức hiếp Khương Đồng——

"Cửa hàng này ở vị trí tốt nhất, để lại cho Đồng Đồng."

"Biệt thự này nằm ngay gần suối nước nóng, rất tốt cho sức khỏe của Đồng Đồng."

"Còn có những món trang sức này......"

Tạ đổng xoa xoa trán, vội vàng bước tới đem Tạ phu nhân kéo đến mép giường ngồi xuống:

"Em cũng đừng quá sốt ruột, Đồng Đồng mới bao lớn, nếu là gả cho người khác em liệu có bằng lòng để con bé sớm như vậy mà xuất giá rời đi sao?"

Tạ phu nhân: "!"

Làm sao bà có thể bằng lòng!

"Chúng ta như thế nào cũng phải giữ Đồng Đồng đến năm 25-26 tuổi, quá hai năm này hoàn cảnh sẽ lại thay đổi, đến lúc đó chuẩn bị những thứ này chưa chắc là tốt nhất, vẫn là để sau này chuẩn bị cho thích hợp."

Dù sao Tạ gia bọn họ thứ không thiếu nhất chính là tiền, mặc kệ khi nào chuẩn bị đều sẽ không sợ không kịp.

Tạ phu nhân nghĩ lại những lời chồng mình nói cũng có chút đạo lý.

"Vậy thì em sẽ giữ Đồng Đồng ít nhất đến năm 27 tuổi...... Bằng không vẫn là 28......"

"Nếu Đồng Đồng tìm không thấy đối tượng thích hợp, em liền nuôi con bé cả đời."

" Bảo bối Đồng Đồng của em......"

Tạ đổng: "......"

Dựa theo cái tình hình này, tương lai nếu Đồng Đồng kết hôn, ông sẽ phải ngăn vợ mình khóc lóc đau khổ trong tiệc cưới mất .

Bất quá ——

Tạ đổng hơi hơi nheo nheo mắt.

Chỉ mong tương lai vào thời điểm Đồng Đồng lựa chọn người khác, con trai cả của ông sẽ không cảm thấy hối hận.

//

Tạ Lý do dự gõ cửa phòng Khương Đồng, sau khi được cho phép đi vào anh nhìn thấy Khương Đồng đang ngồi trước bàn trang điểm, mặc một chiếc váy ngủ có viền dày, một bàn tay cầm lược chậm rãi chải mái tóc dài.

Mái tóc dài với vài lọn xoăn phía trong buông xõa, làn da lờ mờ qua kẽ tóc trắng đến chói mắt, đôi má mịn màng không trang điểm nhưng thanh tú như búp bê sứ, đôi môi hồng hào mềm như thạch.

Quanh thân còn quanh quẩn nhàn nhạt mùi chanh tươi mát, hơi ngọt, lại có chút chua.

Khương Đồng tưởng là Tạ phu nhân, ngẩng đầu nhìn thấy là Tạ Lý sửng sốt một chút, nhưng rất nhanh sau đó nhếch khóe miệng nhẹ nhàng tươi cười:

"Là anh cả ư, có chuyện gì sao?"

Đã quen với cảnh Khương Đồng mỗi lần nhìn thấy anh đều nhảy vào vòng tay anh một cách hào hứng. Bây giờ đối mặt với một cô em gái ngoan ngoãn lễ phép như vậy, Tạ Lý đột nhiên có chút không biết làm sao.

Khương Đồng nghiêng đầu nhìn Tạ Lý.

Trong không khí an tĩnh đến mức chỉ có thể nghe thấy âm thanh yếu ớt của hệ thống máy lạnh.

"Anh cả......"

"Thực xin lỗi." Tạ Lý đã mở miệng.

Khương Đồng có chút kinh ngạc.

"Anh không biết bệnh tình của em...... Nếu anh biết anh nhất định sẽ trở về, thực xin lỗi," Tạ Lý thanh âm có chút trầm thấp, "Em có thể nói cho anh biết em muốn cái gì, anh sẽ tận lực đáp ứng, coi như đó là một món quà thay lời xin lỗi của anh."

Khương Đồng bật cười.

"Anh, không phải em đã nói rằng em không trách anh sao."

"Anh không cần phải xin lỗi em, em mới là người phải xin lỗi."

Khương Đồng đứng lên, bước lên tấm thảm len mềm mại bằng đôi chân trần, những ngón chân trắng nõn xếp ngay ngắn vào nhau.

Cô tiến lên phía trước hai bước, hơi cúi người.

"Anh à, trước đây là em quấn lấy anh, làm phiền đến anh, đều là em không đúng, em đã ý thức được sai lầm, về sau em sẽ không làm phiền anh nữa."

"Trước đây em đã làm một số việc......không phù hợp, về sau nhất định sẽ không tái phạm nữa."

"Thực xin lỗi, anh trai."

Đôi mắt lấp lánh lên vẻ dễ thương của thiếu nữ, đen láy đầy chân thành.

Khương Đồng đây là thành thật xin lỗi vì đã làm phiền Tạ Lý, trước đây khi còn đi học cũng có rất nhiều nam sinh làm phiền đến cô, đặt mình vào hoàn cảnh người khác suy nghĩ một chút, Khương Đồng hiện tại cũng có thể lý giải được suy nghĩ của Tạ Lý.

Mấu chốt là cô có thể không lưu tình chút nào mà cự tuyệt những nam sinh xa lạ đó, thậm chí có thể tránh xa đối phương.

Nhưng Tạ Lý lại không có biện pháp né tránh cô.

Thật sự rất đáng thương.

Khương Đồng nhìn người anh trai này, trong lòng không khỏi có chút thương hại anh.

Cũng may chuyện này bắt đầu là từ cô, hiện tại cũng chính cô sẽ chấm dứt nó.

Khương Đồng đang chuẩn bị nói với Tạ Lý một câu "Anh tha thứ cho em nhé" sau đó hai người tựa như khi còn nhỏ như vậy tiếp tục là anh em, nhưng thứ cô nhìn thấy trước mắt là bóng lưng của Tạ Lý.

Tạ Lý không nói một lời xoay người trực tiếp rời khỏi phòng của cô.

???

Đây là có ý gì?

Khương Đồng gãi tóc.

Chẳng lẽ hiện tại là quá muộn để xin anh tha thứ sao?

Hẳn là không thể nào.

Khương Đồng có chút khó hiểu mà cắn môi.

Trở lại phòng của mình, Tạ Lý không bật đèn mà đứng yên một chỗ.

Trong căn phòng hơi tối, chỉ có ánh trăng từ cửa sổ sát đất chiếu sáng lờ mờ bóng dáng anh.

Trên thực tế Tạ Lý cũng không biết mình quay lại bằng cách nào.

Anh giống như lần đầu tiên...... Chạy trối ch·ết.

Biểu hiên của Khương Đồng chẳng lẽ không phải như mong đợi của anh hay sao?

Tạ Lý từng bày tỏ rõ ràng với Tạ phu nhân rằng anh chỉ coi Khương Đồng như em gái mình, anh và Khương Đồng không thể là vợ chồng được.

Chỉ là trước đó Khương Đồng không chịu bỏ cuộc, cố tình Tạ phụ nhân lại cưng chiều Khương Đồng mà ủng hộ cô, làm Tạ Lý khó chịu không thôi.

Hiện tại Khương Đồng xin lỗi anh, nói về sau sẽ không làm phiền anh nữa......

Anh nên vui vẻ mới phải.

Nhưng tại sao bây giờ anh không cảm thấy vui vẻ chút nào?

Tạ Lý xoa xoa lông mày, trực tiếp cởi quần áo đi vào phòng tắm, dòng nước có chút lạnh lẽo tạt vào người, nhưng lại không thể rửa sạch được sự bực tức trong lòng.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top