Chương 6: Ngươi lại cắt cổ tay


Sau khi cảm nhận rõ sự tàn nhẫn của thế giới ác ý, cậu liền an phận ở trong nhà Từ Quy ăn cơm, ngủ và đánh QQ. Cho đến một ngày, Từ Quy một thân tây trang giày da đem cậu đá lên.

"Đem quần áo thay đi, hôm nay anh mang em đi đến công ty."

"Công ty?"

Cậu mấy ngày nay thấy hệ thống quân không có nhắc nhở, toàn bộ thời gian cậu sinh hoạt như một trạch nam chơi game suốt ngày không cần lo nghĩ, hiện tại nhờ một câu của Từ Quy cậu mới nhớ tới mình vẫn là một minh tinh, lại còn có một tên tra công đã lâu rồi không gặp......

"Em đừng muốn anh bao dưỡng em cả đời đi?" Từ Quy trừng cậu muốn lé cả mắt "Anh thật sự cảm thấy bản thân như đang chăm con mình vậy."

"...... Em có thể kêu anh là cha sao?"

"......" Từ Quy tỏ ra vô cùng đau khổ "Anh hiện tại thật sự tin em mất trí nhớ, trước kia rõ ràng rất có tiết tháo, ngoại trừ bộ mặt mỗi ngày đi theo sau Tào Nhất Bình có chút tiện. Nhưng hiện tại, một chút tiết tháo cũng không có, nhìn em xem!"

Bạch Thiển Chước bị hắn khiển trách đến mức muốn xù lộng, lại có chút chột dạ đem cái miệng mới vừa ăn xong móng heo nhanh chóng lau sạch sẽ

"Em cũng đừng chỉnh trang quá, để nguyên bộ dạng hiện tại, càng gầy càng tốt, vừa đúng lúc quầng thâm mắt của em thức đêm chơi game cũng đừng che đi."

Từ Quy ra lệnh Bạch Thiển Chước tới tới lui lui, cho đến khi nhìn thấy một thiếu niên dáng vóc tiều tụy, tái nhợt, eo gầy quần áo trống rỗng mới vừa lòng

"Chính là như thế này."

Tào Nhất Bình hắn không phải lúc nào cũng luôn cho rằng Bạch Thiển Chước là làm bằng sắt, hèn nhát tiện nhân như thế này sao? Hảo, nếu đã nghĩ như thế liền tiều tụy cho hắn xem. Có thể tỏ ra đáng thương bao nhiêu thì tỏ, càng nhiều càng tốt.

"Em tới trước mặt Tào Nhất Bình, liền liều mạng bày ra bộ dạng tâm như tro tàn cực kỳ bi thương cho anh, như vậy mới khiến cho hắn tâm can áy náy, làm hắn đuối lý, nhất định bắt hắn giải quyết việc táng tận lương tâm này."

Tuân lệnh! Hiện tại cắt cảnh tượng chuyển vì tra công tiện thụ hình thức sao! Bạch Thiển Chước tỏ vẻ đã rõ, ở phía Từ Quy vẫn lải nhải dặn dò tới tận cổng lớn của công ty Tinh Quang, không thể không nói cái này giải trí công ty vẫn là mãn cấp lực, tạo kim bích huy hoàng, xa hoa đại khí thượng cấp bậc, bên Từ Quy thần sắc bình tĩnh đem mặt sau cái kia nhị hóa lãnh đến trước đài đánh dấu khi, chung quanh lại thoát ra rất nhiều tiếng khe khẽ nói nhỏ, làm như Bạch Thiển Chước không nghe được:

"Cậu ta sao còn dám tới công ty?"

"Thật ghê tởm, cái tên đồng tính luyến ái chết tiệt, ta còn tưởng rằng địa vị của cậu ta trước kia là chính do cậu ta đua tới đạt được, hóa ra ngay từ đầu cậu ta chính là cái dạng bao dưỡng không biết xấu hổ nhất!"

"Trước kia cậu ta cứ thấy Tào tổng biểu tình  liền không thích hợp, thật còn không nhìn xem chính mình là ai, còn bày đặt cắt cổ tay!"

"Nam xướng chết tiệt!"

......

Cái đám trai xinh gái đẹp này còn không nghiêm túc công tác, chạy tới trước mặt ta bát quái phun tào cái ***!

"Các ngươi đang lảm nhảm cái gì vậy, đều tản đi nhanh."

Từ Quy vừa quay đầu lại liền thấy bộ dạng một đứa trẻ đáng thương bị cô lập đứng ở giữa đại sảnh, vội phất tay giải tán mọi người. Trong công ty Từ Quy là một người người đại diện có cả thủ đoạn cùng uy vọng, tuy rằng bọn họ khinh thường Bạch Thiển Chước, nhưng lại không thể không giữ lại cho Từ Quy vài phần mặt mũi.

"Thấy không, đây là hậu quả sau khi em đi tìm chết. Nếu việc này không kết thúc, về sau sẽ còn thảm hại hơn." Từ Quy đối Bạch Thiển Chước nói nhỏ. Bạch Thiển Chước thế mà lộ ra thần sắc bình tĩnh dường như chuyện này hoàn toàn nằm trong dự đoán của cậu. Bị ngược là điều đương nhiên, hệ thống ác ý không đột nhiên biến thành người rồi tạt axit vào mặt cậu đã rất tốt rồi.

Sau khi hưởng thụ việc đi thang máy vip chuyên dụng, cậu vẫn mang theo một chút thấp thỏm, giống như lúc đêm đó gặp nam nhân mặc đồ đen vậy. Tiện thụ cả cuộc đời đều phải gắn vào tra công. Không ngoài dự kiến, tra công quả nhiên rất tuấn tú. Hơn nữa nhìn chung thì gian phòng này ít nhất cũng phải một trăm mét vuông được trang hoàng rất xa hoa.

Tra công này cư nhiên còn rất có phẩm vị! ( -.- )

Tào Nhất Bình đang xem báo cáo niên độ kế hoạch công ty, lúc này mới ngẩng đầu nhìn Từ Quy. Đối với Bạch Thiển Chước, hắn biết là mình nợ cậu một lời xin lỗi, nhưng vì muốn đem sự chú ý của truyền thông từ trên người Giang Cảnh dời đi, chỉ có thể hy sinh Bạch Thiển Chước. Hắn tính toán đem Bạch Thiển Chước ướp lạnh mấy năm, chờ phong ba qua đi liền phát triển mạnh Bạch Thiển Chước, tuy rằng hắn cũng biết rằng:  nếu làm như vậy chẳng khác nào chặt đứt sự nghiệp của Bạch Thiển Chước.

Từ Quy tự nhiên cũng hiểu rõ điểm này, "Ta hôm nay đến đây chỉ muốn hỏi Tào tổng đối Bạch Thiển Chước có quyết định gì? Tào tổng đã đem cậu ấy thành tấm mộc hấp dẫn truyền thông, ta tin rằng Tào tổng sẽ không đem cậu ấy ướp lạnh."

"Thành thật mà nói, ta đúng là có suy nghĩ mấy năm sau mới sẽ đem tiểu Thiển phát triển."

"Tào Nhất Bình! Ngươi làm người không cần vô tình như vậy!"

Từ Quy xúc động phẫn nộ đến mức cả câu Tào tổng cũng không thèm gọi, cái câu 'sau mấy năm lại phát triển' nói ra thật dễ nghe, qua mấy năm đối với một nghệ sĩ chính là hủy diệt!

"Tiểu hài tử đã bị ngươi hại đủ thảm! Vì tiểu tình nhân kia, ngươi cái gì cũng làm được, ngươi xem cậu ấy hiện tại là cái bộ dáng quỷ gì!" Từ Quy lập tức đem Bạch Thiển Chước đứng ở phía sau kéo lên, lúc ấy cậu đang ở đằng sau phát ngốc, nhưng trong mắt Tào Nhất Bình cùng Từ Quy lại biến thành cặp mắt vô thần, tâm tư đã nát như tro tàn.

Tào Nhất Bình mạc danh kì diệu nhìn thấy cũng không khỏi có chút chua xót, thật ra ngoại trừ Bạch Thiển Chước quá ngu ngốc ra, thì cậu quả thật là một tình nhân ngoan ngoãn nghe lời, nhưng vì tiểu Cảnh, chỉ có thể hy sinh cậu, sự nghiệp diễn viên của tiểu Cảnh tuyệt đối không thể có vấn đề!

"Tào Nhất Bình ngươi mẹ nó chính là cái tên hỗn đản! A Bạch có bao nhiêu tình yêu đối với diễn kịch ngươi ở cùng hắn nhiều năm như vậy không phải rất rõ ràng sao!" Người này thật con mẹ nó chó má, chỉ vì một "người mới" mà cố tình dìm chết một đương hồng diễn viên!

Thật ra cậu rốt cuộc là nhiều hay ít tuổi vậy, ngày đó ngắm trong gương căng lắm cũng chỉ có mười chín? Cái chứng minh thư của cậu ở thế giới này ở đâu nhỉ, để cậu suy nghĩ một chút xem cậu rốt cuộc theo tên kia nhiều hay ít năm...Bên kia Từ Quy đang tức giận đến đỏ mặt tía tai, bên này Bạch Thiển Chước cúi đầu bộ dạng u buồn kỳ thật ra là đang ngẩn người.

Tào Nhất Bình tiếp tục nói "Ta đã chuẩn bị một số tiền gửi tới thẻ của tiểu Thiển, xem như ta thiếu hắn, coi như bồi thường mấy năm nay cậu ấy ở cùng ta. Rốt cuộc nói thế nào đi nữa thì trước đây ta với cậu ấy chính xác là một mối quan hệ bao dưỡng, cho dù tiểu Thiển không muốn thừa nhận. Bên phía Hoa Kim đang mở ra một cuộc thi tìm một nam diễn viên có tiềm lực nhất, hiện tại giao dưới danh nghĩa của ngươi, ngươi có thể đi tìm một người hiểu biết như Lily để tiện làm quen một chút."

【 ký chủ thỉnh chú ý, hiện tại ban bố nhiệm vụ ' từ bỏ ' ,thỉnh ký chủ nghe chỉ thị hệ thống làm theo động tác tương ứng. Hiện tại nhẹ nhàng cắn môi, đem Từ Quy kéo ra, đi đến đối tượng nhiệm vụ. 】

Bạch Thiển Chước tay chân cứng đờ làm theo, Từ Quy thấy vẻ mặt của Bạch Thiển Chước, bị kéo ra nhưng cũng không hiểu ra sao nên chỉ biết đứng nhìn cậu.

【 hiện tại cùng tôi nói: Anh Từ, anh đừng nói nữa. 】

"Anh Từ, anh đừng nói nữa"

Bạch Thiển Chước bắt đầu bắt chước theo lời nói.

【 đem mặt chuyển hướng sang đối tượng nhiệm vụ, nói: Em theo anh nhiều năm như vậy, cũng yêu anh nhiều năm như vậy, nếu đây là điều anh muốn, em có thể chấp nhận. 】

"Em theo anh nhiều năm như vậy, yêu anh nhiều năm như vậy, nếu đây là điều anh muốn, em sẽ chấp nhận." Bạch Thiển Chước khô cằn lặp lại

【 chẳng sợ ở em trong lòng anh cùng những tiểu minh tinh khác bị bao dưỡng không chút khác biệt, chẳng sợ anh vì chân ái của mình mà từ bỏ em. 】

【 em lựa chọn rời khỏi giới giải trí, liệu anh có thể vui vẻ thêm một chút? Em sẽ không mang thêm phiền toái cho em một lần nào nữa. 】

【 hiện tại che mặt, khóc, xoay người chạy đi. 】

Bạch Thiển Chước bị nhìn chằm chằm quả thực nổi hết da gà, lời kịch thúi đến không thể nào thúi hơn, cậu đọc mà cũng chịu không nổi, cuối cùng thật sự cảm thấy thẹn với lương tâm mà lệ rơi đầy mặt, chạy vọt đi.

Ma ma thực xin lỗi, con vừa rồi là bị ép buộc làm gay~~

Hết chương 6.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: #xuyênnhanh