CHƯƠNG 35: SÂN THƯỢNG TRƯỜNG HỌC
Hãy đọc truyện ở Wattpad @_beobaebi_ để ủng hộ công sức của dịch giả.
🥑 Nếu thấy hay hãy bình chọn cho truyện để Beo có động lực dịch nhé mọi người❤️
🥑Dịch giả/editor: Beobaebi
______________________________
Giang Cảnh Dương cho rằng Khương Ức lại tái phát bệnh dạ dày nên chưa được sự đồng ý đã trực tiếp bế cô đến phòng y tế. Khương Ức được đặt trên giường, sau khi bác sĩ đi vào thì Giang Cảnh Dương bị cô cưỡng ép đuổi ra khỏi phòng y tế.
Anh đứng chờ ờ bên ngoài, không biết hai người nói gì bên trong, chỉ biết bác sĩ nói nói Khương Ức không sao, chỉ là chuyện vụn vặt bình thường thôi.
Anh không hiểu nên muốn gặng hỏi đến cùng, Khương Ức lại đỏ mặt không nói nên lời, y tá đứng bên cạnh nhìn không nổi nữa bèn nhỏ giọng nói cho anh chuyện bí mật của con gái
Giang Cảnh Dương nghe xong đầu óc mù mịt, cũng không biết là cảm giác gì.
Từ phòng y tế đi ra, Khương Ức bị Giang Cảnh Dương đưa đến bãi cỏ bên cạnh nhà lục giác, dùng tấm chăn nhỏ mượn trong phòng y tế đắp lên đùi cô, để lại một câu "anh về liền" sau đó chạy về phía cửa tiệm tạp hoá.
Giang Cảnh Dương chạy như bay đến cửa hàng, hỏi nhân viên nơi đặt đường nâu, khi cầm lên chuẩn bị đi thanh toán anh đột nhiên nhớ đến bí mật mà y tá vừa nói đến, ngoại trừ đường nâu thì hình như mấy ngày này con gái vẫn còn một món đồ quan trọng nữa...
Giang Cảnh Dương mang theo một túi đường nâu, từng bước từng bước nhỏ lết đến khu nhu yếu phẩm, nhìn chằm chằm tên các hãng Soyfy, Space7 màu sắc rực rỡ, anh do dự không biết nên dùng loại nào.
( Sofy, Space7 hai hãng bvs của TQ)
Cũng sắp đến giờ trường học tắt đèn rồi, bên ngoài thao trường rất ồn ào. Giang Cảnh Dương sợ một mình Khương Ức chờ ở bãi cỏ quá lâu, nên dựa theo trực giác của mình tùy tiện cầm một gói liền đi thanh toán.
Khi thanh toán, nhân viên thu ngân quét mã đến gói băng vệ sinh, vẫn không chắc chắn hỏi anh: "Đây có phải là của bạn không?"
Giang Cảnh Dương không nhẹ không nặng "Ừ" một tiếng, nhanh chóng trả tiền nói cảm ơn xong sải bước trở về.
Nhân viên thu ngân nhìn bóng dáng anh biến mất trong bóng tối, thì thầm: "Cô gái nào mà may mắn như vậy."
Khương Ức không biết Giang Cảnh Dương vội vàng chạy đi đâu, sau khi anh rời đi, cô nghe lời ngồi ở đó, bởi vì bụng không thoải mái, cô vẫn ôm hai chân, cằm đặt trên đầu gối, nhìn về phía mặt hồ lấp lánh mà ngẩn người.
Trên mặt nước phản chiếu một tầng ánh sáng trắng, cam đan xen lẫn lộn. Khương Ức nhìn theo hướng đó liền nhìn thấy khu dạy học đứng sừng sững đối diện.
Kỳ lạ, không có cúp điện vậy tại sao lúc nãy đèn đột nhiên tắt?
Khi nãy Khương Ức ở trong phòng khiêu vũ đau đến thiếu chút nữa bất tỉnh nhân sự, trước khi Giang Cảnh Dương xông vào hình như nghe thấy anh có nói chuyện với ai, giọng nói ấy nghe rất quen nhưng nhất thời cô không nhớ ra được.
Ngay khi Khương Ức nghĩ đến thất thần, một làn gió lướt nha qua thân thể cô, sau đó có người ngồi xuống chỗ trống bên cạnh.
Khương Ức quay đầu nhìn lại thấy Giang Cảnh Dương xách theo một cái túi, lấy ra một chai nước nhét vào lòng cô nói: "Bên trong nước nóng, chườm lên bụng sẽ đỡ một chút."
Sau đó anh đặt túi sang bên cạnh Khương Ức, tiếp tục nói: "Trong này là đường nâu mua cho em, nghe nói có thể làm dịu mấy ngày này của em."
Khương Ức nghe vậy liếc nhìn một cái, chiếc túi chưa thắt nút, gió nhẹ thổi qua liền có thể nhìn thấy bên trong có một gói đường nâu, còn có một gói băng vệ sinh của một thương hiệu nào đó. Cô còn chưa kịp đỏ mặt, liền ngẩng đầu hỏi người bên cạnh: "Cậu đi mua?"
Giang Cảnh Dương không nhanh không chậm lấy điện thoại ra: "Nếu không thì?"
Khương Ức kinh ngạc, chợt nghe Giang Cảnh Dương hỏi một câu không không đầu không đuôi: "Hôm nay là 29?"
Khương Ức gật đầu: "Ừ"
Không biết anh ghi gì vào ô ghi chú, Khương Ức tò mò nghiêng đầu nhìn nhưng Giang Cảnh Dương nhanh một bước cất điện thoại đi. Khương Ức hỏi anh đang làm gì, anh chỉ hời hợt trả lời: "Ghi nhớ lại sau này thuận tiện chuẩn bị trà gừng đường nâu và túi chườm nóng cho em."
Khương Ức ngẩn người, đôi con ngươi đen huyền loé lên một tia dao động khó thấy. Cô nhìn Giang Cảnh Dương thật sâu, thật lâu, đối phương như cảm nhận được ánh mắt của cô, cất điện thoại vào, hỏi: "Sao vậy? Tuyệt đối đừng cảm động quá nha."
Khương Ức cười: "Nhưng tớ cảm động rồi."
Đuôi lông mày Giang Cảnh Dương khẽ nhíu, đưa tay nắm lấy mặt cô: "Vậy lấy thân báo đáp đi."
_ _
Sau đêm hôm đó, mỗi buổi sáng trên bàn học của Khương Ức đều xuất hiện một ly nước nóng, khi nước lạnh rồi cũng sẽ được đổi thành nước nóng.
Từ ngày đó trở đi, Khương Ức luyện tập càng ngày càng nhiều, đàn chị còn tìm đủ mọi lí do để tập trung mọi người cùng luyện tập.
Mỗi lần đến phòng khiêu vũ Khương Ức đều nhớ đến chuyện đèn phòng đột nhiên tắt ngày hôm đó, tuy rằng trong lòng có nghi hoặc,nhưng dần dà gánh nặng việc học và luyện tập khiến cô chậm rãi quên đi chuyện này.
Một chiều hôm nọ, đàn chị lại cho người tới gọi Khương Ức đi luyện tập, Đào Tư Dĩnh thấy Khương Ức bơ phờ nằm sấp trên bàn đọc sách, cô đi đến cửa phòng học ngăn cản người bên ngoài: "Chuyện quái gì vậy, ba ngày hai lần tập đã không nói, còn muốn chiếm dụng thời gian ngoài giờ học của chúng tôi, có còn để cho người khác sống không vậy?"
"Sợ mệt thì rời đi, buổi biểu diễn liên hoan văn nghệ rất quan trọng, một chút cũng không thể qua loa." Âm thanh nhẹ nhàng vang lên, đàn chị lớp 12 từ phòng học bên cạnh đi ra, để nữ sinh đến gọi Khương Ức đi trước, chính mình đứng trước mặt Đào Tư Dĩnh.
Đào Tư Dĩnh hừ cười: "Đàn chị, chị cũng lớp 12 rồi, sao còn không chăm chỉ học tập, chẳng lẽ huấn luyện người rất thú vị sao?"
Sắc mặt đàn chị đột nhiên biến đổi: "Chuyện của tôi tôi tự biết, cô không hiểu thì đừng nói bậy, làm sao cô biết tôi không ôn bài."
Đào Tư Dĩnh "ồ" một tiếng kinh ngạc : "Vậy đàn chị thật vất vả nha, vất vả ôn bài như vậy mà vẫn còn sức luyện tập, đến lúc thi thành tích không tốt, cũng là có nguyên nhân ha."
Đàn chị kìm không nổi sự tức giận, đôi tay đang khoanh thả xuống, muốn tranh luận một trận với Đào Tư Dĩnh, cánh tay Đào Tư Dĩnh đột nhiên bị vỗ nhẹ một cái.
" Dĩnh Dĩnh cậu lại nghịch ngợm rồi." Khương Ức đứng bên cạnh Đào Tư Dĩnh, nhìn đàn chị nói: " Ngại quá đàn chị, chiều nay có tiết của giáo viên chủ nhiệm, nội dung bỏ lỡ em sẽ bổ sung sau tiết tự học tối."
Nói xong cô kéo Đào Tư Dĩnh trở về chỗ ngồi, nhưng cô nàng Dĩnh Bảo vẫn muốn đòi công bằng cho Khương Ức, tức giận ngồi xuống ghế lầm bà lầm bầm.
Khương Ức vỗ vai cô nàng: " Được rồi ah, không lẽ cậu bị chó cắn cậu sẽ cắn lại nó sao?"
Đào Tư Dĩnh đứng hình, im lặng vài giây, giơ ngón tay cái lên: " Tiểu Ức Ức, miệng của cậu thế nhưng càng ngày càng lanh rồi, tớ thật sự bị vẻ ngoài điềm đạm của cậu lừa."
Khương Ức cười cười: "Tớ chỉ nói sự thật thôi."
Đào Tư Dĩnh vì trút giận mà nhét hết sách vào ngăn bàn phát ra tiếng xột xoạt lớn, sau đó thở dài một hơi: "Hazzz, con người ta bây giờ á, lòng đố kị quá lớn, nhất định là bởi vì Giang lão đại tìm chị ta tính sổ nên mới làm khó cậu như vậy."
Khương Ức chớp chớp mắt, hỏi cô nàng chuyện gì đã xảy ra.
Đào Tư Dĩnh có chút kinh ngạc: "Cậu không biết sao? Không phải ngày đó cậu kể đèn phòng khiêu vũ không hiểu sao đột nhiên tắt, thật ra là do chị ta làm, chị ta biết cậu ở trong đấy nhưng vẫn cố ý tắt đèn. Lúc ấy Giang lão đại đi tìm cậu chị ta còn ngăn lại không cho vào, cậu nói xem người gì mà xấu xa, ác độc đến thế!"
Đào Tư Dĩnh nói xong, tức giận lại dâng đến đỉnh đầu, lấy tay làm quạt quạt hạ nhiệt: "Lão đại biết chị ta nhốt cậu trong phòng múa thì liền đi tìm người tính sổ, vì vậy chị ta mới càng làm khó cậu, chậc chậc, lá gan thật sự quá mập."
Khương Ức tiêu hóa tin tức này rất nhanh, bên tai còn truyền đến ý niệm vỡ vụn của Đào Tư Dĩnh: "Nếu mực hun khói không nói cho tớ, tớ cũng không biết đâu, sớm biết chị ta lại làm khó cậu như vậy, tớ sẽ đi theo lão đại đánh chị ta."
Khương Ức cười nhạo: "Cậu từng viết kiểm điểm chưa?"
Đào Tư Dĩnh bĩu môi không nói lời nào.
Vừa lúc chuông vào học vang lên, Khương Ức trở lại chỗ ngồi của mình.
Giang Cảnh Dương từ bên ngoài đi vào rót cho cô một ly nước, Khương Ức lấy sách ngữ văn ra, thấy Giang Cảnh Dương dựa theo quy trình học lấy sách, lấy bút,...cô nhìn anh không chớp mắt, nhẹ nhàng mơt miệng: "Giang Cảnh Dương
Đợi anh quay sang Khương Ức mới tiếp tục: "Cám ơn cậu!"
Giang Cảnh Dương hiểu ý cong cong khoé môi, cầm lấy một cây bút tiện tay đặt trên lỗ tai, cà lơ phất phơ: "Không có gì, đại tiểu thư."
_ _
Trong nháy mắt, buổi liên hoan văn nghệ cũng đã đến.
Để không trì hoãn chương trình học của học sinh, nhà trường đã lên lịch vào tối thứ 6.
Khương Ức đang ở hậu trường trang điểm thay quần áo, Đào Tư Dĩnh cùng Trịnh Đồng Vi một người hỗ trợ trang điểm, một người hỗ trợ chọn trang phục, nhìn cô lúc này cực kì giống những vị minh tinh nổi tiếng.
Đàn chị bị bơ ngồi một bên tự mình chuẩn bị có chút tức giận, nhưng lại kiêng kị điều gì đó không dám trêu vào.
Tiết mục của Khương Ức được xếp nửa cuối buổi, cho nên sau khi hoàn tất chuẩn bị, cô ngồi một bên nhàn nhã nghỉ ngơi.
Đào Tư Dĩnh đi tới đi lui bên cạnh Khương Ức: "Ôi chao không được rồi, tớ đi vệ sinh."
Lúc Đào Tư Dĩnh trở lại, Trịnh Đồng Vi nhìn cô: "Cậu làm sao vậy, trong vòng một giờ mà đi vệ sinh 5 lần."
Thần sắc Đào Tư Dĩnh có chút lo lắng: "Tớ căng thẳng."
Khương Ức hỏi: "Cậu khẩn trương cái gì?"
Trịnh Đồng Vi: ".........Tiểu Ức lên sân khấu, cậu căng thẳng cái gì?"
Đào Tư Dĩnh bừng tỉnh từ trong mộng: "Đúng ha, cũng không phải tớ lên sân khấu, tớ căng thẳng cái gì."
Sau đó hào phóng vỗ vỗ Khương Ức đứng bên cạnh: "Tiểu Ức Ức cố lên! Lát nữa bọn tớ đứng dưới khán đài cổ vũ cho cậu, đừng căng thẳng!"
Khương Ức và Trịnh Đồng Vi nhìn nhau cười.
Mấy người vui vui vẻ vẻ nói chuyện phiếm, Trịnh Đồng Vi lơ đãng liếc mắt nhìn ra cửa một cái, liền dùng lý do muốn đi vệ sinh kéo Đào Tư Dĩnh đi.
Đào Tư Dĩnh không hiểu tại sao: "A Vi cậu cũng căng thẳng hả?"
Khương Ức khó hiểu đuổi tới cửa muốn nhìn xem hai người xảy ra chuyện gì, vừa lúc nhìn thấy Giang Cảnh Dương toàn thân mặc màu đen, anh dựa vào tường, trên đính đầu vẫn là một chiếc mũ lưỡi trai, chỉ để lại góc nghiêng quai hàm khiến người ta mơ hồ. Khương Ức thấy anh tươi cười rạng rỡ, có chút kinh ngạc vui mừng.
"Sao cậu lại tới đây?"
Giang Cảnh Dương bước sang bên cạnh một bước, đứng trước mặt Khương Ức, bị lớp trang điểm trên mặt cô hấp dẫn, yết hầu trượt lên trượt xuống, anh ép buộc bản thân dời tầm mắt, đánh giá trang phục trên người cô.
Bởi vì biểu diễn múa cổ điển Trung Hoa nên trang phục mang đậm bản sắc dân tộc, áo Thủy Tụ kết hợp với thun 7 tất ôm sát cơ thể, phần cổ áo thêm yếu tố phong cách Trung Quốc cổ điển. Cổ áo được điểm thêm vài hoa văn cổ trang Trung Quốc
Chỉ là...
Giang Cảnh Dương dừng mắt ở vạt áo, nhíu mày cởi áo khoác đang vắt trên tay buộc lên hông cô, giọng nói thanh lãnh: "Không lạnh sao?"
Khương Ức lắc đầu, đã là tháng năm rồi, nhiệt độ thành phố Tân Điền đã ổn định lại, dần dần tiến vào mùa hạ, cho nên dù là buổi tối cũng sẽ không lạnh lắm.
Khương Ức vừa lắc đầu mới phát hiện trọng điểm mà Giang Cảnh Dương nói, cô cúi đầu nhìn, thấy bụng mình lộ ra bên ngoài.
Chiếc áo tương đối ngắn, lộ ra một mảng da thịt ở eo, vòng eo mảnh khảnh của Khương Ức phù hợp một cách hoàn mỹ với chiếc áo này, vì thế một đàn chị cùng luyện tập chung đã chọn nó cho Khương Ức.
Giang Cảnh Dương ngược lại vô cùng không hài lòng, buộc xong vẫn cảm thấy không vừa ý, lại kéo lên trên, cho đến khi phần da thịt bị lộ ra bên ngoài của cô được che khuất, anh mới hài lòng gật đầu.
Khương Ức dở khóc dở cười: "Đây này là phòng trang điểm nữ."
"Thì sao?" Giang Cảnh Dương không cho là đúng: "Ở đây không có ai, đều đến hậu trường đợi rồi."
Khương Ức: "Vậy cậu không đi xem biểu diễn sao? Đã bắt đầu rồi."
"Anh chỉ xem em biểu diễn, những thứ khác không cảm thấy hứng thú." Giang Cảnh Dương nhéo nhéo chóp mũi cô: "Căng thẳng sao?"
Khương Ức gật đầu.
Giang Cảnh Dương nhìn đồng hồ đeo tay: "Vẫn còn sớm, dẫn em đến một chỗ."
Nói xong Giang Cảnh Dương theo bản năng muốn nắm tay Khương Ức, lại sợ chạm phải nơi mẫn cảm nên liền thu tay lại.
Anh dẫn Khương Ức đến sân thượng trên hội trường, bên trên có một vài ống nước lớn, đi trong bóng có chút khó khăn, Khương Ức không thấy rõ thiếu chút nữa vấp ngã, nắm chặt tay Giang Cảnh Dương.
Cô hỏi: "Đến đây làm gì?"
Giang Cảnh Dương quay đầu lại nhìn cô, trong đêm tối, anh cười vô cùng xinh đẹp: "Đêm tối mù mịt, em cảm thấy anh muốn làm gì?"
Khương Ức ho nhẹ một tiếng, không nói.
Giang Cảnh Dương: "Ở đây không có camera giám sát."
Khương Ức nhắc nhở anh: "Đây là trường học."
Giang Cảnh Dương cẩn thận dắt cô đến bên cạnh hàng rào, không chút để ý "Ừ" một tiếng bằng giọng mũi, sau đó nói: "Ý của em là, ngoài trường học thì được phải không?"
🥑Dịch giả/editor: Beobaebi
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top