Vol 3 Chương 7


Tôi đã sử dụng lực lượng hiện có tại Parabellum để mở cuộc tổng tấn công nhằm vào đội quân của đế quốc.

" HQ nghe rõ trả lời"

Mặc dù tàn quân của đế chế đã bị đè bẹp dễ dàng bởi sức mạnh áp đảo của quân đội Parabellum, quân địch vẫn rải rác khắp nơi trên đất nước. Nhưng chí ít thì chúng tôi cũng đã đập tan được đợt tấn công chủ lực của địch.

"Trung đội trinh sát 17 gọi HQ. Chúng tôi đã tiếp cận ngôi làngthành công, nhưng có rất nhiều xác chết ở đây."

"Đã rõ, quân tiếp viện đang trên đường tới. Trong lúc chờ đợi, hãytìm kiếm những người sống sót."

" Đã nhận lệnh. Xin hết"

Vấn đề là ở đây chỉ toàn xác chết của ma cà rồng. Quân đội đế quốc đã tàn sát và để lại xác chết của chúng ở khắp mọi nơi. Những thi thể đã bắt đầu phân hủy và bốc mùi hôi thối, đây chính là nguồn gốc của dịch bệnh. Quân đội Parabellum cử một đơn vị tiến vào làng để chôn cất những người đã chết.

" Tôi sẽ đi."

" ...Rõ."

"... Lại nữa hả ?"

"Trông chúng kinh quá..."

Gạt đi mọi lời phàn nàn, tất cả thành viên Trung đội trinh sát 17 cùng nhauđeo mặt nạ phòng độc để ngăn ngừa chướng khí phát ra từ những xác chết. Họ tháo đèn pin từ những khẩu M4 Carbine và bắt đầu thu thập những xác chết đã thối rữa.

"Hãy cẩn thận, các chàng trai.Đám quái vật đôi lúc sẽ đến đây ăn xác chết,nếu chúng ta có mệnh hệ gì, quân đế quốc có thể dễ dàng lật ngược tình thế."

"Rõ."

Tất cả thành viên nhận lệnh từ đội trưởng, chia thành những nhóm từ 3 đến 5 người và tỏa ra tìm kiếm những người sống sót xung quanh ngôi làng.

"... Bên cách anh thế nào ?"

"... Cũng như bên cậu thôi."

Tất cả những ngôi nhà trong làng đều mang một cảnh tượng như nhau và những người lính cũng vậy - họ bước ra với đôi vai trùng xuống.

"...Chúng ta nên để những nữ quân y xử lý ngôi nhà đó."

"...Rõ."

Theo lệnh của chỉ huy, tôi di chuyển ra phía sau làng.Xa xa, tôi nhìn thấy những chiếc xe tải hạng nặng đang chở quânDemons và Parabellum trở về căn cứ. Chúng tôi lấy xẻng và bắt đầu đào một ngôi mộ để chôn những xác chết.

Kể từ khi quân đội Parabellum giành lại lãnh thổ từ quân đội đế quốc, ngày nào chúng tôi cũng được thấy những cảnh tượng như thế này.

[..........]

Kazuya yên lặng đọc những bản báo cáo trong phòng tổng thống tại Parabellum, những đống giấy tờ xung quanh cậu chất cao như núi.

"Cốc cốc..."

"Xin thứ lỗi, chủ nhân. Tôi mang đồ uống đến cho ngài."

Chitose bước vào cùng với hai hầu gái Reina và Liner.

" Oh, cám ơn, tôi vừa mới nghĩ rằng mình nên đi uống một chút nước."

Reina đẩy chiếc xe mang đồ uống và một chút đồ ăn nhẹ vào trong phòng, Liner mang chúng tới trước mặt Kazuya.

Kazuyabỏ bản báo cáo trên tay xuống và nhấp một ngụm nhỏ. Chitose thì thầm vào tai cậu:

"...Chủ nhân. Tôi nghĩ ngài nên nghỉ ngơi một chút. Từ khi trận chiến bắt đầu một tháng trước, ngài hầu như không nghỉ ngơi chút nào cả."

"...Trong khi đội quân tiên phong đang ra sức chiến đấu trên chiến trường, với tư cách là một chỉ huy, làm sao tôi có thể ngủ được đây."

"Nhưng..."

Kazuya kiên quyết từ chối, mặc dù từ sáng đến tối cậu luôn chìm trong đống tài liệu.Nhưng cuối cùng, bằng một cách nào đó, Chitose đã thuyết phuc được cậu.

Mặc dù đó là một ngày nghỉ hiếm có, Kazuya vẫn quyết định đến thăm thủ đô của Alliance.

Kazuya mời Chitose đi cùng nhưng cô từ chối vì muốn ở lại để xử lý những công việc khi cậu rời đi. Vì thế nên cậu đã đi cùng một số người hộ tống và cô hầu Wilhelm.

"Tại sao cô lại ở đây ?"

Kazuya hỏi Fyne - người đang ngồi bên cạnh cậu trong xe.

"Nhiệm vụ của tôi là ở bên cạnh cậu."

Mặc dù nhận mình là người giám sát, Fyne vẫn không thể giấu nổi thái độ thù địch ánh lên trong mẳt cô.

Fyne nói rằng cô không thấy khó chịu khi phảigọi tôi là chủ nhân... nhưng có vẻ như cô rất ghét cách xưng hô như vậy.

Một cách trùng hợp, quần áo của cô ta rất giống với Amira, ngay cả đường kẻ mắt cũng vậy. Đau mắt vãi.

Bộ đầm da sẫm màu kiểu Trung Quốc làm lộ ra cặp đùi và bó sát vào bầu ngực vĩ đại của cô ta. Điều này làm tôi cảm thấy căng cmn thẳng trong khi chiếc xe đang tiến đến Belgrade.

Sau vài phút đi qua khu ổ chuột quanh Belgrade, Kazuya xuống xe và tiến thẳng vào đường lớn.

"Nó thực sự rất ngon, cô có ăn được Lasagna không ?"

(Lasagna là một loại mì ống phẳng, rộng, đôi khi có đường lượn sóng. Nó thường được xếp lớp chồng lên nhau xen kẽ với pho mát, nước sốt, thịt hoặc rau quả.)

Kazyua mua hai xiên gà nướngở một quán ăn ven đường và mời Fyne ăn cùng.

"Có chứ !"

"...Thật hả"

"Đương nhiên rồi... Đưa tôi nào !"

"Hey !"

Fyne là con gái của ma vương đương nhiệm, tôi đã nghĩ rằng người ở tầng lớp cao như cô ấysẽ không bao giờ để ý đến những món ăn vỉa hè tầm thường như thếnày.

Kazyua quyết định đưa cho Fyne một xiên thịt khi thấy cô không thể rời mắt khỏi nó.

Sau một hồi ngắm nghía, cô cúi đầu và bắt đầu ăn. Chiếc miệng nhỏ nhắn của cô từng chút nhấm nháp xiên thịt gà nướng.

" Ngon tuyệt..."

"Thật tối khi nghe thấy điều đó"

" Fuhaaaa"

Kazuya mỉm cười khi nhìn thấy biểu cảm trên mặt cô; ngay khi nhận ra điều đó, mặt cô bỗng đỏ lên vì xấu hổ.

"Hãy để tôi đi !"

Kazuya hướng về nơi phát ra tiếng hét và trông thấy một nhóm người ngay gần đó.

Khi đến gần hơn, cậu nhìn thấy một vài đứa bé đang bị bao vây giữa đám đông.

Kazuya nghĩ đến điều gì đó vàsai một người hộ tống qua đó nghe ngóng tình hình. Hóa ra những đứa trẻ này đến từ khu ổ chuột, chúng bị mọi người bắt gặp khi đang lấy trộm thức ăn từ cửa hàng gần đó.

"... Những người tị nạn không có đủ thức ăn sao, họ đã nhận được lương thực viện trợ rồi cơ mà ?"

Kazuya nghe được câu chuyện từ người hộ tống và đặt ra câu hỏi với vẻ mặt đầy nghi ngờ. Thậm chí câu trả lời từ Fyne còn khiến cậu cảm thấy tệ hơn.

"Mẹ tôi đã tiến hành phân phát lương thực cho họ, nhưng số lượng dân tị nạn không ngừng tăng lên, hơn nữa, lương thực cần được ưu tiên cho quân đội."

"...Thật sao ?"

Trong khi Kazuya đang nói chuyện với Fyne, những người trong đám đông khi nãy đã dần tản ra tiếp tục công việc của họ, chỉ còn lũ trẻ ở lại. Cậu liền tiến đến gần chúng.

"Tổng thống, chờ đã !"

"Này, em có đói không ?"

Đám cảnhvệsững sờ khi thấy cậu đi đến gần lũ trẻ.

"... Có ạ, thưa chú."

Chú sao! Á đù, mình vẫn còn trẻ mà.

"HA HA HA, HÔ HÔ HÔ, HE HE HE, Chú..."

"Đừng có cười, điều đó làm tôi tổn thương đấy !"

Việc cô bé gọi Kazuya bằng chú làm Fyne không thể nhịn được và cười lớn.

"Ưm, để xemchúng ta có thể làm gì nào."

"Đây là hành vi trộm cắp, chúng ta có thể làm gì được chứ ?"

"A... ít nhất chúng ta cũng có thể làm được điều này"

Kazuya quyết định đưa chiếc túi đựng phần thịt gà xiên nướng còn lại cho cô bé.

"Cháu có thể nhận sao ?"

Cô bé nhận lấy chiếc túi và nhìn Kazuya với đôi mắt long lanh.Khuôn mặt của cô bé rạng rỡ hơn rất nhiều.

"Anh sẽ mua cho em mọi thứ em muốn với một vài điều kiện."

Ngay khi Kazuya nhắc đến điều kiện, vẻ mặt của cô bé hiện rõ sự lo lắng và thù địch, cô bé đặt câu hỏi một cách thận trọng:

" ...Điều kiện gì ạ?"

"Đừng lo, anh chỉ có ba điều kiện nhỏ thôi: thứ nhất, đừng gọi anh là chú; thứ hai,cho anh biết tên của em; thứ ba,nói chuyện với anh một chút nhé."

" ...Chỉ thế thôi ạ ?"

Ban đầu, cô bé nghĩ rằng sẽ phải trả ơn bằng cơ thể của mình,nhưng cuối cùng thì sư việc không nghiêm trọng như cô nghĩ, sự nghi ngờ của cô ngay lập tứcbị xóa bỏ.

[......]

"Mẹ em đang bị bệnh và em còn có một em gái nhỏ nữa, chúng em không còn gì để ăn cả."

Cô bé đã chấp nhận điều kiện của Kazuya, họ ngồi trên một băng ghế gần đó và nói chuyện với nhau. Theo lời kể của cô bé, Kazuya biết được cô bé tên Bell này là một bán yêu (Half – Elf: nửa người, nửa Elf).

Sau khi kết thúc câu chuyện, cậu mượn chiếc radio từ một cảnh vệ.

"Em có thể về được chưa ạ? Em muốn mang số thức ăn này về cho mẹ và em của em."

"Oh, anh đã được nghe tất cả những gì mình muốn rồi. Nhưng em chắc chắn muốn về nhà một mình chứ ? Không phải sẽ rất nguy hiểm nếu em bước vào khu ổ chuột với số thức ăn này sao ?

"Vậy anh có thể đưa em về được không ?"

Kazuya chấp nhận yêu cầu của Bell.

"Đi nào !"

"Thưa ngài..."

Những cận vệ có vẻ như không muốn Kazuya đến chỗ trại tị nạn nhưng cậu không quan tâm đến thái độ của họ. Cậu thong thảđi phía sau Bell.

" Chuyện gì đang xảy ra thế này ?"

"Tất cả điều này là sao ?"

Mải nói chuyện với nhau, họ đã đến nhà của Bell từ lúc nào. Khi nhìn thấy điều đang diễn ra trước mắt mình, cô bé há hốc mồm đầy ngạc nhiên.

"A, đó là nhà bếp ngoài trời."

"......"

"......"

"Nhưng tôi không hiểu, tại sao người của anh lại phân phát lương thực ở đây ?"

"Để tôi đi hỏi thăm xem sao."

Câu trả lời của Kazuya làm Bell và Fyne cảm thấy bối rối.Trong đầu Bell hiện lên một dấu chấm hỏi to đùng trong khiFyne cũng không biết phải nói gì.

Quân lính Parabellum dựng một chiếc lều tạm thời để chữa trị cho những người ốm hay bị thương. Họ cũng sử dụng căn bếp ngoài trời để chuẩn bị những suất ăn nóng hỏi cho dân tị nạn.

"Cám ơn..., tôi rất biết ơn anh... vì điều này, những thứ này... quá tuyệt vời... Tôi sẽ trả ơn anh... bằng bất cứ giá nào..."

Fyne xúc động đến nỗi không nói lên lời.

"Ha ha, không có gì đâu, cô cũng không cần phải trả ơn. Đây là cứu trợ nhân đạo."

Khi Kazuya còn đang mỉm cười với Fyne, Bell kéo tay áo của Kazuya và hỏi:

"Anh, anh đã gọi họ đến đúng không ?"

"Đúng vậy."

"Anh, sao anh có thể làm được điều này ?"

"Vì anh là tổng thống của Parabellum."

"Em đã nghe nhiều lời đồn đại về Parabellum, đó là một đất nước đến từ thế giới khác và họ đã chiến đấu chống lại quân đội đế quốc khi chúng sang xâm chiếm đất nước của em. Nhưng Tổng thống là gì ạ ?"

"Tổng thống có nghĩa là Vua."

"Hả...."

Câu trả lời của Kazuya khiến Bell đứng hình trong giây lát. Sự kinh ngạc hiện rõ trên khuôn mặt cô bé. Kazuya nhìn Bell và nở một nụ cười tinh quái.

Bell đã trở về nhà của mình, cô bé trở nên ít nói hẳn sau khi hiểu rõ thân phận của Kazuya.

Lúc quân đội rời khỏi làng tị nạn, tất cả mọi người trong làng tập trung lại và tạm biệt họ bằng những tràng pháo tay thật lớn.

Kazuya rời Belgrade và quay trở lại căn cứ Dallas trên chiếc xe chuyên dụng của Tổng thống. Sau một hồi trầm tư suy nghĩ, Fyne quay sang và nói chuyện vớiKazuya một cách nghiêm túc.

"Ưm, tôi có một số điều muốn hỏi anh."

"Chuyện gì cơ ?"

"Tại sao anh lại phái lính của mình đến chữa bệnh và phát thức ăn miễn phí cho người tị nạn? Anh có được lợi ích gì khi làm điều đó đâu !"

"Cô không nên nhìn mọi chuyện theo hướng đó."

Kazuya vừa nói vừa miễn cưỡng mỉm cười.

"Cuối cùng là tại sao ?"

Sau khi nghe được câu trả lời từ Kazuya, Fyne lại càng cảm thấy bối rối hơn.

Kazuya nhìn thẳng vào mắt cô và nói : "Dù tôi không phải một vị thánh, tôi vẫn có thể làm một số việc tốt mà."

"Nếu anh có nhiều thời gian và một người gặp rắc rối xuất hiện trước mặt anh, anh sẽ giúp người đó chứ ?"

"Như tôi đã nói thôi."

Fyne thả lòng người và nhìn thẳng vào Kazuya.

"Cậu thậtdịu dàng và tốt bụng... nhưng..."

Không ai nghe được những lời cuối cùng mà Fyne nói.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top