Chương 86: Vết thương của công tử

"Ly Nhi..." Ngọc công tử sửng sốt, toàn bộ thân mình thì lại trở nên thả lỏng.

Ly Nhi nhận biết hắn, đây không phải là chuyên đương nhiên sao?

Hắn đến gần nàng, cười nhẹ nhàng với nàng.

Nghiêng người di động vài bước, Thử Ly hoàn toàn đứng ở trước mặt hắn, tay lại xoa mặt nạ che khuất dung nhanh chung quanh mắt hắn: "Lần này, không được tránh đi à."

"Ly Nhi... rất xin lỗi..." Ngọc công tử nghiêng mặt đi, vẫn né tránh tay nàng: "Hiện tại không được."

Chỗ này, lúc này thật sự không thích hợp tháo mặt nạ xuống, hơn nữa...

"Vì sao rất xin lỗi? Vì sao không được? Mặt Thụy Ngọc ca ca chẳng lẽ Ly Nhi không thể nhìn sao?"

"Ta thừa nhận ta chính là Thụy Ngọc ca ca của nàng, nhưng..." Ngọc công tử cũng chính là Uất Trì Thụy Ngọc nhìn Thử Ly, nhìn dáng vẻ trưởng thành của nàng lại làm động tác hồn nhiên của trẻ con, nhưng lại ngắn ngủi rơi vào một loại hoảng hốt, giống nhau bọn họ quay về khoảng thời gian còn trẻ, hơi nghiêng mắt đi tránh nhìn thẳng nàng: "... Chúng ta về thị trấn cách nơi này gần nhất trước."

Thử Ly thu hồi ánh mắt cũng không nói thêm gì, khóe môi nở nụ cười đẹp thì đẹp nhưng có chút kỳ quái, lôi kéo tay Thần Vô Ức cùng Thụy Ngọc rời đi.

"Vậy nhanh chút đi, Ly Nhi vừa vặn đói bụng nữa."

Trong đình viện to lớn, ba người Thụy Ngọc, Thần Vô Ức, Thử Ly cùng nam tử áo đỏ trung niên ngồi phân chia trên bàn tròn đầy món ngon, bên cạnh có thị nữ áo lục bưng rượu hầu hạ. Cách đó không xa mẫu đơn đỏ tươi đang nở rộ.

"Ngọc công tử đại giá quang lâm, hạ quan tiếp đón không chu toàn." Nam tử trung niên đứng dậy, trên người hắn vẫn mặc quan phục màu đỏ, bụng rất bự, một chén rượu uống cạn, thật là bộ dáng nịnh nót: "Ở nơi nhỏ bé bày chỉ có cơm rau dưa, so ra kém mĩ vị trong kinh thành, các vị nhất định phải thứ lỗi thứ lỗi."

Nam tử trung niên chính là Chu Xuân Long tru phủ của Hồng Dương trấn này, hiện nay đang ở trong đình viện trong phủ đãi Ngọc công tử hồng nhân của kinh thành cùng hai người tâm phúc cập hắn mang đến Thần Vô Ức, Thử Ly.

"Chu đại nhân nói đùa." Thụy Ngọc cười, từ chối cho ý kiến, bưng chén rượu cũng không tính uống, ngược lại Thử Ly vui vẻ ăn không coi ai ra gì. Thụy Ngọc nhìn nàng, trong mắt bất giác in lại ôn nhu cùng hoài niệm, tình huống hiện tại rất giống chuyến đi nhân giới lần đó.

"Vị tiểu thư này, không cần khách khí, còn muốn ăn cái gì, cứ việc phân phó." Chu Xuân Long mắt sắc, gương mặt tròn trịa lập tức nở nụ cười, đũa ngọc đưa đến sơn trân hải vị đầy ngập trên bàn, gắp một miếng thịt bò vô cùng mềm đặt vào trong chén Thử Ly, đồng thời còn không quên cẩn thận mê đắm nhìn một thiên hương quốc sắc gần ngay trước mắt.

Ở Hồng Dương trấn hắn đều nghe nói Ngọc công tử không gần nữ sắc, hiện nay thế nhưng lại dẫn theo bên cạnh mỹ nữ tuyệt sắc, quả nhiên ánh mắt cao nhân không chỉ nhất đẳng, hơn nữa này nữ tử nhất định không đơn giản, lấy lòng nàng mới tuyệt đối có lợi.

Tiện đà, Chu Xuân Long lại lặng lẽ liếc nhìn bàn tay trắng nõn mềm mại của Thử Ly đang ở trên đĩa rau.

Kỳ thật trong lòng hắn còn muốn là nếu mỹ nữ này không liên quan đến Ngọc công tử, hắn còn rất muốn nàng đến hầu hạ mình, hắn cho tới bây giờ chưa từng thấy tuyệt sắc như thế.

"Chu đại nhân, chúng ta còn có việc thương lượng, bữa tối đêm nay liền dừng ở đây đi." Thấy vậy, Thụy Ngọc chau mày, chén rượu "cạch" một tiếng bị đặt lên bàn, phất tay áo đứng dậy.

Hắn hiện tại càng ngày càng phiền ứng phó loại người không biết tốt xấu này, người trước mắt này dám đánh chủ ý lên người Ly Nhi!

"Ngọc công tử, Ngọc công tử, này..." Thấy ngọc công tử đứng dậy, người áo đen bên cạnh Thần Vô Ức cùng mỹ nữ tuyệt sắc cũng theo đó ngừng bữa tiệc lại, Chu Xuân Long trong lòng biết vô cùng không ổn, vẻ mặt xanh xao, âm thanh thô ráp muốn lưu bọn họ lại.

Cuối cùng Thử Ly xoay người, đầu tiên là đông tác thè lưỡi vô cùng đáng yêu, tiếp theo toàn thân toát ra vẻ yêu diễm, vứt cho hắn một ánh mắt câu người, không đợi cảm giác tê dại trải khắp toàn thân Chu Xuân Long, hắn đã bị ánh mắt biến hóa trong nháy mắt của Thử Ly làm giật mình, giọng lập tức không phát ra tiếng, này... ánh mắt này...

Anh mắt Thử Ly trong veo như nước không còn yêu mị, đều trở thành băng hàn cùng khinh thường, trong ánh mắt lạnh lẽo lộ ra hai chữ vô cùng đơn giản "Câm miệng", khiến cho Chu Xuân Long không dám động đậy.

"Thụy Ngọc ca ca, hiện tại trấn cũng đến rồi, cơm cũng ăn rồi, huynh còn muốn thế nào nữa?" Thử Ly bước vào cuối cùng liền đóng cửa lại, chắp tay sau lưng xoay người nhìn ca ca cùng Thụy Ngọc ngồi ở bên cạnh bàn đàn hờn dỗi: "Ca ca huynh cũng vậy, các huynh không thể giấu giếm ta nha."

"... Ly Nhi, chúng ta chính là không muốn cho muội lo lắng." Thần Vô Ức nhìn Thụy Ngọc bên kia vẻ mặt âm trầm, ngữ khí bất đắc dĩ.

"Ha ha." Thử Ly ngậm cười, đi vài bước đến bên cạnh Uất Trì Thụy Ngọc, tiếp theo nâng tay xoa trán hăn hơi nhíu: "Thụy Ngọc ca ca, không cần để ý lão háo sắc kia."

"Ly Nhi..." Không đợi Thụy Ngọc phản ứng lại, Thử Ly đã ngồi trên chân của hắn, tay vỗ về trán hắn hạ xuống, mặt nạ trong khoảnh khắc liền rơi xuống.

"Ly Nhi, nàng..." Nhanh chóng nghiêng đầu, rũ mái tóc che khuất cạnh mặt hắn, giọng Thụy Ngọc mang theo chút kích động không lường trước.

Mặt hắn hiện tại kỳ thật cũng không có gì đáng kể, nhưng, người hắn đối mặt là Ly Nhi, hắn không muốn Ly Nhi thấy dáng vẻ hiện tại của hắn...

"Vì sao như vậy chứ?" Tuy rằng chỉ trong chớp mắt, nhưng Thử Ly vẫn thấy rõ thứ gì đó trên khóe mắt Thụy Ngọc, vì để xác định thứ nàng thấy, Thử Ly không để ý đến sự không tình nguyện của hắn, bướng bỉnh quay mặt hắn lại, nhẹ nhàng sờ lên khóe mắt bên phải của hắn.

Nơi đó có một vết sẹo màu đỏ nhàn nhạt, từ khóe mắt kéo dài đến lỗ tai, ngón tay non mịn của Thử Ly sờ lên, cảm giác rất nóng, nóng như thiêu đốt. Tuy rằng không muốn thừa nhận, nhưng vết sẹo này quả thật phá hủy mỹ cảm trên khuôn mặt tuấn tú của Thụy Ngọc, không khủng bố nhưng không bỏ qua được.

Còn Thần Vô Ức ở một bên chỉ tinh tế nhìn, trong đôi mắt mang theo chút chờ đợi. Hy vọng khúc mắc trong tim Ly Nhi có thể cởi bỏ được.

"Ly Nhi..." Thụy Ngọc chỉ khẽ gọi tên nàng, cũng không giải thích về vết thương trên mặt.

"Vì sao chứ? Thụy Ngọc ca ca lại bởi vì thế này mà trốn tránh, không cho Ly Nhi xem mặt của huynh!" Thử Ly bên miệng cười nửa quyến rũ nửa chua sót, nhìn thật sâu vào đôi mắt Thụy Ngọc trốn tránh không muốn nhìn nàng: "Thụy Ngọc ca ca, nhìn Ly Nhi, huynh sao có thể ngốc như vậy?"

"Ly Nhi, dáng vẻ hiện tại của ta..." Đối mặt Thử Ly, một người luôn luôn kiêu ngạo như hắn thật sự cảm thấy tự ti, vô cùng tự ti.

Hắn thích Ly Nhi, hắn muốn tìm lại nàng, hắn vẫn luôn nói với chính mình như thế. Mà hiện tại Ly Nhi ở ngay bên cạnh hắn, nhưng dáng vẻ hiện tại của hắn làm cho hắn không thể tự nhiên đối mặt nàng. Tại sao có thể như vậy chứ? Rõ ràng lúc trước còn tức giận vì Ly Nhi ngăn cản hắn, hiện nay mặt nạ vừa tháo xuống liền...

"Thụy Ngọc ca ca rất đẹp, từ khi còn nhỏ Ly Nhi đầu tiên gặp huynh luôn cho rằng như thế, cho dù là trước kia hay là hiện tại."

"Ly Nhi không được gạt ta, có vết sẹo làm sao có thể như trước." Thụy Ngọc xoa tay Thử Ly đặt bên cạnh vết sẹo của mình, muốn kéo nó xuống, nhưng Thử Ly rất chấp nhất thậm chí là bướng bỉnh, hắn không thể.

"Thụy Ngọc ca ca, bây giờ Ly Nhi nói một lần cuối cùng, huynh nhớ kỹ cho Ly Nhi." Thử Ly dùng sức ấn vết sẹo hắn, ánh mắt mang theo kiên định: "Huynh là thiếu niên đẹp nhất mà Ly Nhi nhìn thấy đầu tiên, trước kia là thế, hiện tại cũng thế, tương lai cũng vậy. Nếu vì điều này mà vẫn mang mặt nạ trốn Ly Nhi, không dám dùng hình dáng thật gặp Ly Nhi, vậy huynh không phải Thụy Ngọc ca ca của ta!"

Nhìn ánh mắt của nàng, tay Thụy Ngọc phủ trên tay Thử Ly chậm rãi buông ra, thân thể dĩ nhiên trầm tĩnh lại, hắn buông nàng ta, để cho hắn đứng lên, sau đó hắn đi đến cạnh bàn trang điểm, nhìn mặt mình trong gương đồng, nở nụ cười, nụ cười thoải mái.

Đúng vậy, hắn đang lo lắng cái gì? Ly Nhi chính là Ly Nhi, hắn chính là hắn, thay đổi cũng không sao. Dù sao, nàng là Ly Nhi hắn biết, mà hắn là Thụy Ngọc ca ca mà Ly Nhi biết. Hắn vốn là nam tử, vốn là không nên quá mức để ý đến dung mạo, Ly Nhi nói rất đúng, hắn là thiếu niên đẹp mà nàng nhìn thấy đầu tiên không phải sao?

Thấy Thụy Ngọc bình thường trở lại, Thần Vô Ức nắm chặt quyền cũng buông ra theo. Chuyện này vốn rất đơn giản, bởi vì hắn đối mặt là Ly Nhi. Nhưng, Ly Nhi thật sự sẽ thích... à, không, yêu Ngọc sao? Ích kỷ mà nói, hắn, không muốn. Huống hồ, Úc Chỉ Mộc kia...

Nhắc tới Úc Chỉ Mộc, Thần Vô Ức vừa buông quyền lại nắm chặt, hiện tại hắn phải hỏi muội muội trước mắt đang có thể nói là càn quấy, vì sao, vì sao lại phát sinh chuyện như vậy!

"Ly Nhi, ca ca có chuyện..." Câu nói còn chưa hết, đã bị Thử Ly đột nhiên xuất khẩu ngăn lại.

"Vậy Thụy Ngọc ca ca, hiện tại nói cho ta biết tất cả những chuyện đã phát sinh ở Côn Lôn động, huynh, vì sao lại biến mất suốt bốn trăm năm!"

"..." Âm thanh đột ngột của Thử Ly làm cho gương mặt tươi cười của Thụy Ngọc trở nên cứng đờ, trầm mặc trong chốc lát, hắn chậm rãi xoay người lại, hai mắt nhìn Thử Ly trống rỗng, giống như đang nhớ lại như đang tự nói:

"Năm đó ta theo nguyện vọng phụ thân trở về Côn Lôn động, nơi đó sớm là một biển máu, trong động thi thể đệ tử căn bản là không kịp xử lý, rất nhiều thi thể đều bị yêu quái xung quanh động phủ ăn, chỉ còn xương trắng, hơn nữa những bộ xương trắng này còn bể từng khối từng khối. Lúc ấy ta đang nghĩ, rốt cuộc là ai, là ai nhẫn tâm như thế, phát điên như thế, lại diệt toàn môn ta! Có thù gì lại tìm Côn Lôn động ta báo! Ly Nhi, ngươi biết không? Bọn họ có rất nhiều đều còn là phàm nhân, chết kiểu này hẳn là rất đau đi rất đau. À, đúng rồi, ngươi có biết người nhẫn tâm như thế, phát điên như thế là ai chăng? Nói cho ngươi, hắn là Uất Trì Phủ, ha ha, cha ta... người đó là cha ta ôi chao! Hắn sao lại là cha ta chứ? Nếu giết người nhiều như vậy, vì sao hắn cũng sẽ chết chứ? Ly Nhi, ngươi nói cho ta biết đi..."

"Thụy Ngọc ca ca..." Thử Ly nhìn hắn, có chút hối hận mình đã hỏi hắn.

Nàng biết rõ chỉ cần mình hỏi, cho dù như thế nào, Thụy Ngọc ca ca của nàng nhất định sẽ nói cho nàng, nói từ đầu đến cuối cho nàng. Dáng vẻ hiện tại của hắn, lại làm cho nàng hiện tại cảm thấy không đành lòng, nàng rõ ràng đã tự nói với chính mình, nàng không phải không thể cũng sẽ không còn là Thử Ly trước đây nữa!

"Ly Nhi, biết vì sao hắn giết nhiều đồng môn như thế không? Bởi vì, bởi vì hắn điên rồi! Hắn lại vì tư lợi riêng nên điên rồi! Việc này rất đau xót không phải sao? Nhưng, những chuyện này phải trách ai chứ? Đúng rồi, muốn trách..." Giọng Thụy Ngọc thì thào như tự nói rồi đột nhiên lớn lên, phẫn nộ toát ra từ trong miệng hắn: "Tất cả đều phải trách Thanh Nguyệt, là hắn, là hắn lợi dụng cha ta, cho hắn Tinh Đấu chú, cho hắn thành ma! Cho nên, ta muốn giết hắn, giết hắn báo thù thay môn nhân ta!"

Tuy rằng người động thủ là phụ thân, nhưng tất cả đều là Thanh Nguyệt gây ra, hắn nhất định trước khi giết hắn phải hỏi hắn, hỏi hắn vì sao cố tình tìm tới Côn Lôn động, Ma giới hắn có thâm cừu đại hận gì với Côn Lôn động!

"Thanh Nguyệt?" Đôi mắt Thử Ly lộ ra kinh ngạc.

Cái gì, sao lại liên quan đến Thanh Nguyệt! Hừ, nhưng thế thì có liên quan gì, hắn vốn là người như thế, không phải sao?

"Sao? Ly Nhi còn chưa tin sao?" Thấy Thử Ly lại có ngữ khí nghi vấn như thế, Thụy Ngọc không hiểu sao trở nên tức giận, không khỏi lại nhớ tới động tác thân mật của nàng cùnc Thanh Nguyệt khi ở Ma giới, vừa ghen tị cũng vừa tức, ngữ khí hắn oán hận, lần đầu rống lên với Thử Ly: "Thử Ly nàng sao lại không tin, xem ra nàng cùng Thanh Nguyệt đang cấu kết với nhau làm việc xấu!"

"Ha ha, nếu huynh còn muốn muốn ta gọi huynh là Thụy Ngọc ca ca... thì lập tức câm mồm." Thử Ly nhìn hắn không giận mà lại cười, đây chính là lần đầu tiên Thụy Ngọc lạnh lùng với nàng, cũng là lần đầu tiên gọi tên đầy đủ của nàng, lạnh lùng gọi tên đầy đủ như thế. A, xem ra mỗi người đều đã thay đổi, bao gồm nàng cả những người nanf cảm thấy thân nhất, giống như... người kia!

A, sao lại nhớ đến hắn chứ? Cười tự giễu, ánh mắt từ từ vô thần. Sư phụ, xem ra ảnh hưởng của lão nhân gia người đối với Ly Nhi không phải sâu như bình thường!

Thấy Thử Ly đột nhiên xuất thần, Thụy Ngọc bị lòng đố kị cùng lửa giận thiêu đốt toàn thân nghĩ rằng nàng suy nghĩ đến Thanh Nguyệt, lại nhớ đến chuyện xấu của thầy trò Úc Chỉ Mộc mấy ngày trước truyền ra làm hắn hận nghiến răng, nghiêm mặt lại không dùng tự hỏi xuất khẩu: "Hừ, Thụy Ngọc ca ca? Ta không thấy lạ! Gọi Nguyệt của nàng đi thôi! À, đúng rồi, còn chuyện tốt của nàng cùng Úc Chỉ Mộc không phải mới truyền ra sao? Sao lại nhanh thay lòng đổi dạ như thế, mị lực của Thanh Nguyệt lớn như vậy sao?"

"Đúng vậy, Ly Nhi chính là thay lòng đổi dạ, Nguyệt sẽ là phu quân của ta, việc này ngươi cũng biết. Đến lúc đó, nhớ tới tham gia hôn lễ của Ly Nhi đấu." Thử Ly lạnh lùng nhìn hắn, cười đến rất sáng lạn.

Hừ, hiện tại nàng quản không được nhiều như vậy, nàng chỉ là người ích kỷ, nàng không vĩ đại như thế, hiện tại quan trọng nhất là chính là đối phó người kia.

"Ly Nhi..." Thần Vô Ức vẫn luôn ở một bêm rốt cục mở miệng: "Ngươi làm cái gì vậy? Biết rõ là Ngọc đang giận nên nói thế, lão động chủ Uất Trì bị Thanh Nguyệt làm hại, hắn tức giận muốn báo thù là đương nhiên, ngươi cũng càn quấy theo hắn, thành hôn? Ngươi căn bản là đang càn quấy."

Thần Vô Ức lần đầu nói lời khuyên bảo dài dòng như thế trước mặt Thử Ly, kỳ thật hắn muốn là Ly Nhi không được lại dây dưa đến chuyện xưa, là vì Ngọc cũng vì chính hắn, đây là ích kỷ của hắn, bởi vì hắn hiện tại quan tâm nhất muốn biết nhất chính là --

"Còn nữa, Ly Nhi, cái khác tạm không quả, ngươi nói cho ta biết, ngươi cùng tiên tôn, à, không, là Úc Chỉ Mộc, chuyện mấy ngày trước đây truyền ra rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Ngươi cùng hắn rốt cuộc làm cái gì!"

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top