Long Fic [Mobster for rent] Rent 8 - DRINKING BUDDY
Sandara's POV
Ngay khi tôi mở cửa phòng ngủ của mình, mạch máu trên đầu tôi như muốn nổ tung. Đang nằm chễm chệ trên giường của tôi không gì khác chính là con gà mà Jiyong đã cưng nựng hồi ban sáng.
"ARRRRGHHHHHHHHH!!!!!!!!!!! KWON JIYONG, ANH LÀ TÊN KHỐN NẠN!!!", tôi điên tiết gào lên bằng giọng lớn nhất có thể.
Tôi sẽ giết anh ta!Liệu có ai với đầu óc bình thường sẽ muốn nuôi một con gà làm thú cưng chứ?!
Và cái gì đang mắc ở cổ của nó vậy? Một tờ giấy nhắn ư? Tôi từ từ tiến lại giường và đọc mảnh giấy mắc ở cổ con gà.
Tôi là một con gà ngoan. Làm ơn hãy nuôi tôi.
KWON JIYONG!! GRRRRRR!!!!!
"TÔI CĂM THÙ ANH!!!!!!", tôi dậm chân thình thịch vì bực tức.
Làm thế nào tôi có thể mang con gà ra khỏi giường của tôi được cơ chứ?! Tôi thậm chí còn không muốn đụng vào nó, eoooo!!Và bây giờ thì tôi cần phải thay ga trải giường và áo gối! Tôi đang đi đi lại lại trong phòng, tìm cách để có thể giải phóng con gà ra khỏi giường thì điện thoại của tôi báo tin nhắn.
Nhóc, cậu đang ở đâu vậy? Mình đã đến chỗ tụi mình hay hẹn gặp rồi. Đến uống với mình 1 chầu nào, buddy.
Omo, Donghae! Tôi suýt quên mất! Nhưng tôi sẽ phải làm gì với con gà ở trên trời rơi xuống này?! Tôi đang nặn óc tìm cách giải quyết thì lại một tin nhắn khác từ Donghae được gửi tới.
Đến uống với mình đi, làm ơn. =(
Awwwww, một icon mặt buồn bã từ Donghae. Ai có thể từ chối một người dễ thương như vậy chứ? Okay, tạm quên con gà đi. Tôi sẽ xử lý nó sau.
Tôi ngay lập tức nhắn tin trả lời rằng tôi đang trên đường tới, chộp lấy túi của mình và lao ra khỏi căn hộ.
Nơi chúng tôi thường đến là một quán bar tại một góc của Hongdae, nơi cách xa những sàn nhảy của giới trẻ cuồng nhiệt mà Hongdae vốn nổi tiếng vì chúng. Âm nhạc trong quán rất nhẹ nhàng và bạn có thể vừa uống vừa nói chuyện thoải mái với bạn bè và đó là lý do tại sao chúng tôi yêu thích nơi đó. Chúng tôi hay đến đó uống vài chầu vào các tối thứ 6. Và luôn luôn chỉ có 2 chúng tôi mà thôi.Tôi đã rất thoải mái mỗi khi ở bên Donghae và chúng tôi có thể nói về mọi chuyện trên thế gian này. Đó là chuyện không thể không thích chàng trai này. Và đó là nỗi đau mỗi khi cậu ấy nói với đồng nghiệm của tôi rằng chúng tôi chỉ là bạn nhậu mà thôi. Tôi ghét 2 cái từ đó.
Cậu ấy là nguyên nhân chính khiến tôi quyết định thuê một người bạn trai. Bom nói đúng (mặc dù tôi cực ghét phải thừa nhận là cô ấy đúng, đôi khi cô ấy rất phiền phức), tôi muốn cho Donghae và toàn bộ công ty biết rằng có ai đó đang chết mê tôi. Đó là một lý do không hay chút nào, tôi biết vậy.
Thật sự tôi cũng đã muốn dừng việc này lại. Nhưng mọi việc cứ liên tiếp xảy ra một cách không lường trước được và...khá vui vẻ.
Kwon Jiyong.Tôi tự hỏi thật sự anh ta là ai.
=====================================
"Nhị ca, em vừa sáng tác ra một từ mới dành cho anh. Nó gọi là GHEN TUÔNG," Seungri, luôn chứng tỏ mình là một kẻ láu lỉnh, suýt mất mạng khi GD đột nhiên tặng hắn một cú đấm vào mạng sườn.
"OUCH!!! Nhị ca~~~", hắn than vãn.
"Anh chỉ cù cậu một chút thôi. Đừng có mà đàn bà như vậy," GD vớ lấy ly nước của hắn và tiếp tục dõi theo hướng Dara đang ngồi.
"Cù ư? Em nghĩ em đã gãy mất một cái xương sườn rồi," Seungri phàn nàn.
GD đã cho giải tán quân của hắn bởi bọn hắn có một nhiệm vụ vào sớm ngày mai. Hắn đã định theo đuôi Dara một mình nhưng tất nhiên, TOP, Youngbae, Seungri và Daesung phản đối việc phải đi về bởi theo như lời bọn hắn, 'bọn hắn là những anh em trung thành và bọn hắn phải luôn có mặt để yểm trợ hắn'. Lũ quỷ quyệt này nữa. Kể cả một thằng ngu cũng biết rằng bọn hắn đi theo chỉ để được chứng kiến việc hắn đi theo đuôi cô nàng lập dị kia như một thằng hề.
"Sao mọi người vẫn còn ở đây? Về đi. Thấy đấy, tôi chỉ đang uống vài chầu thôi mà," hắn bình thản nói.
"Xin lỗi Nhị ca. Bọn em cần phải đảm bảo cho sự an toàn của anh," Daesung nhìn hắn cười đểu giả.
"Đừng có vớ vẩn nữa," hắn lắc đầu và lại liếc nhìn về phía bàn của Dara. Hắn cũng đang tự hỏi tại sao hắn lại tới đây. Cứ như có một sức mạnh vô hình nào đó đã buộc hắn phải đi theo cô ta vậy.
Vậy là, cô ta đang đi gặp một người đàn ông. Chuyện lớn đây. Hắn chẳng quan tâm. Hắn đang có nhiều chuyện khác đáng phải để tâm hơn là phải để ý đến cô ta và xem cô ta đang đi gặp gỡ ai và... Tại sao tên đó lại đang nắm đôi tay vàng ngọc của Dara?
GD nốc cạn ly của hắn chỉ với một lần uống, mắt hắn không rời nơi tay của Donghae đang thoải mái đặt trên tay của Dara. Lông mày của hắn thì xoắn tít lại.
"Nhị ca, cậu ổn chứ? Anh đã có thể lấy 20 triệu won của mình chưa?", TOP ngọt ngào hỏi.
"Câm mồm. Em sẽ không đổ người con gái đấy đâu."
"Uh huh," TOP gật đầu đầy châm biếm.
"Nhị ca, soi gương đi và anh sẽ biết anh trông như thế nào," Seungri chen ngang.
"Sao? Trông anh làm sao?", GD hỏi không chút hứng thú.
"Để xem nào...hừmmmmm...Yep, đó chính là khuôn mặt của kẻ chuẩn bị cuồng sát ngay bất cứ lúc nào", Youngbae trả lời.
"Và đừng có nắm con dao găm nữa đi! Anh không muốn lát nữa phải gỡ nó từ mông gã đó đâu," TOP phàn nàn khi hắn chỉ vào con dao găm được giắt trong đôi bốt của GD. GD cuối cùng cũng chịu thả tay khỏi nó và lại rót thêm cho mình một ly.
"Con dao đấy là giành cho mấy người đấy, as$hole. Tôi đang định xẻo mồm mấy người nếu không chịu ngậm mồm lại." Hắn mệt mỏi nhìn ra hướng khác. Đi chung cùng bầy 4 con khỉ này không có chút ích lợi nào. Bọn hắn khiến cho đầu óc hắn mệt mỏi và cứ liên tục dí Sandara Park vào mặt hắn.
TOP, Youngbae, Daesung và Seungri là bạn của hắn trước khi bọn hắn dấn thân vào con đường mà hiện bọn hắn đang đi. Có lẽ, bọn hắn chỉ muốn giúp hắn hạnh phúc mà thôi. Nhưng, bọn hắn không phải người thường. Hạnh phúc là điều không tưởng dành cho bọn hắn. Bọn hắn luôn ở trong nguy hiểm và không có một tương lai định sẵn. Tình yêu ư? Hắn không đủ khả năng. Đặc biệt là với đám sh!t đang diễn ra trong nội bộ Tam Hoàng.
"Tại sao gã đó lại đang nắm tay Sandara Park vậy nhỉ?" Youngbae đang đóng rất tròn vai quỷ sứ.
"Uh oh. Nhị ca đang chuẩn bị móc mắt tên đó," Seungri cợt nhả đùa.
"...và nghiền nát nó thành vụn nhỏ," Daesung thêm vào.
"Nhảm nhí," GD bật lại. Hắn nhìn xuống và bỗng nhiên thấy một con dao trên bàn của bọn hắn. Dường như con dao đó đang cầu xin hắn hãy dùng nó để đâm chết kẻ nào đó.
"Okay, đừng có mà nói vậy, tụi đần này. Nhị ca sắp ra lệnh cho chúng ta xóa sổ gã đó và dâng đầu hắn trên một chiếc đĩa bạc," TOP cười.
GD quyết định im lặng. Không, hắn không yêu Sandara Park. Sự tò mò thích thú khác xa với yêu đương. Chuyện đó là hoang đường. Có lẽ đã đến lúc hắn phải ghé thăm Sulli...để có một chút gì đó nóng bỏng.
Rồi hắn lại liếc về phía bàn của Dara một lần nữa. Cô ấy đang cười rúc rích trong khi pha trò hề với gã trai kia. Hừm... Có lẽ hắn sẽ thêm chút gia vị vào vụ này - chỉ là cho vui một chút.
GD đứng dậy và TOP cũng ngay lập tức cũng đứng dậy theo.
"Ở lại đây. Em chỉ đi vào nhà vệ sinh một chút thôi," GD bình thản nói và đang định bước đi thì TOP chặn đường hắn lại.
"Nhị ca, đừng làm điều gì quá đáng. Có nhớ lần cậu đột nhiên mất kiềm chế và đã phi một chiếc tiêu vào ngay trán một tên du côn? Cậu không muốn một cuộc hỗn chiến vô nghĩa tại đây chứ, phải không?", TOP lo lắng nói.
"Bình tĩnh. Chuyện lúc đó, tên đó đáng bị như vậy. Hắn nên lấy làm mừng vì mũi tên đấy không tẩm độc," GD bỏ đi, để lại 4 người bọn hắn tại bàn.
Vài phút sau... "Em cũng đi vệ sinh," Seungri nói.
Hắn chạy đi rồi lúc hắn quay lại.
"Nhị ca không có ở trong đó!", Seungri báo cáo trong khi thở dốc.
"Cậu ta ở đâu?!". Youngbae hỏi, đặt trong tình trạng báo động.
"Ôi không. Ôi không không không không," TOP thoảng thốt khi hắn nhìn thấy vị trí của GD đang đứng.
"Chuyện gì?", Youngbae hỏi.
TOP chỉ tay về hướng của GD, chính là nơi bàn nước của Dara và Donghae.
"FCK, CẬU TA ĐANG LÀM CÁI QUÁI GÌ VẬY?!"
"Tên đần độn đó," TOP rên rỉ và khẽ đập đầu hắn xuống bàn.
==============================
Sandara's POV
Ôi sh!t!!!
Anh ta làm gì ở đây vậy?
"Anh đang làm gì ở đây vậy?", tôi trợn tròn mắt hỏi.
"Nhậu chút đỉnh," Jiyong nói và nâng cái ly của anh ta lên.
Chết tiệt, tôi vẫn chưa chuẩn bị tinh thần để giới thiệu Jiyong là bạn trai của tôi! Tôi đã định làm việc đó ở buổi tiệc làm quen thường niên của công ty, với sự yểm trợ của Bom!
May mắn rằng, Donghae đã ra ngoài một lát để nghe cuộc điện quan trọng từ một nhân viên của cậu ấy tại công ty. Là Trưởng nhóm chuyên viên kỹ thuật, cậu ấy phải luôn trực điện thoại nếu có bất kì chuyện gì xảy ra với server hay hệ thống mạng của chúng tôi...
"Ừhm, tôi đang ngồi uống với đồng nghiệp," tôi cất lời. Tôi hi vọng rằng anh ta có thể biết tình huống này là khá khó xử và chúng tôi nên chỉ làm việc của riêng mình trong tối nay. Tôi không chắc mình sẽ phải giới thiệu anh ta như thế nào. Bên cạnh đó, tôi và Donghae đang rất vui vẻ với nhau, như những lần trước. Tôi nhớ quãng thời gian đó.
"Vậy hả," anh ta nói với cái giọng thản nhiên. Và...anh ta vẫn đứng đó.
O-kay. Gì nữa đây?
Sẽ là bất lịch sự nếu tôi bảo anh ta hãy đi đi chỉ bởi vì ham muốn ngu ngốc của tôi là muốn ở một mình với Donghae, phải không?
Ugh! Nói đến việc đó, tôi chắc phải dừng cái việc tiếp tục hi vọng về Donghae lại thôi! Nhưng...nhưng, có thể...cậu ấy...sẽ...thích...tôi? Aigooo, Dara! Bominator chắc chắn sẽ lại nã đạn vào mày cho xem!
Tôi nhìn Jiyong, người vẫn đang đứng trước bàn của chúng tôi.
"Ừhm, sao anh không ngồi xuống nhỉ?", tôi hỏi.
"Cô chắc chứ?", anh ta nhìn tôi dò hỏi.
"Vâng, cứ ngồi đi."
"Vẻ mặt cô thì như đang muốn bảo tôi hãy cút đi," anh ta cười đầy mỉa mai và ngồi xuống ghế.
ARGH! Tên khốn này chưa bao giờ thất bại trong việc khiến tôi nóng máu!
Chỗ của Donghae ở phía trước mặt tôi và bây giờ Jiyong đang ngồi ngay bên phải, chằm chằm nhìn vào tôi. Tôi thậm chí có thể nghe thấy trong đầu anh ta đang nói Tôi tóm được cô rồiiiiiiiii.. Chuyện đó là khá ngớ ngẩn bởi tôi không làm gì sai hết mà, phải không?
Tôi lườm anh ta, uống ly đồ uống của mình và nhìn anh ta một lần nữa. Anh ta vẫn đang nhìn tôi chằm chằm.
"Chuyện gì?", tôi hỏi.
Anh ta chỉ nhún vai. Tôi đã khá quen với cái thái độ thờ ơ của anh ta rồi nhưng không hiểu sao sự yên lặng của anh ta bây giờ khiến tôi thấy có chút không thoải mái.
Tôi nhăn nhó và đang định nói gì đấy thì tôi chợt nhớ ra cái sinh vật còn đang ngự trị trong phòng ngủ của tôi.
"Yah! Tại sao anh lại để con gà chết tiệt đấy vào nhà tôi?!"
"Nó là thú cưng của chúng ta."
"Jiyong...", đó là giọng đe dọa của tôi nhưng cũng như mọi khi, anh ta không có chút phản ứng.
"Cô đã nghĩ được cái tên nào cho nó chưa?"
"Jiyong! Chúng ta sẽ KHÔNG nuôi gà!", tôi nạt và đánh vào tay anh ta liên hồi. Anh ta chỉ xoay người né cú đánh của tôi và cười toe toét.
"Hãy gọi nó là Gà Chiên vậy," anh ta nói.
"OMG! Anh đúng là ác quỷ," tôi thoảng thốt.
"Hừmmmmm.... Tôi nghĩ rằng con gà của chúng ta nên có một cái tên thật ngầu... Một cái tên mà khiến cho mọi con gà khác phải bỏ chạy để giữ được mạng của chúng. Cái tên Colonel Sanders thì sao nhỉ?", anh ta nhướng mày và trêu chọc tôi.
"Thiệt tình, anh đúng là bệnh hoạn mà!", tôi đánh vào tay anh ta. Rồi tôi phát hiện ra mình đang phá lên cười vì câu chuyện pha trò của anh ta. Colonel Sanders ư? Đương nhiên là mọi con gà khác sẽ phải bỏ chạy trối chết để giữ lại mạng của chúng nếu chúng nghe thấy tên của người sáng lập ra KFC.
"Tả Công Kê?" [note: gà tẩm bột sốt chua ngọt]
"Bây giờ anh quay lại thực đơn các món gà rồi hả?", tôi khúc khích.
"Vậy Megatron thì sao?", anh ta hỏi. Ôi chúa ơi, hãy tha thứ cho linh hồn anh ta vì đã đặt tên con gà vô dụng đó theo Decepticon.
"Vậy nó sẽ là Megatron," anh ta đột nhiên nói.
"KHÔNG ĐỜI NÀO!!!", khoan đã, tại sao tôi phải phản đối chứ? Tôi thậm chí còn không muốn nuôi con gà đó!"Vậy cô sẽ nghĩ tên cho nó," anh ta bảo.
"Jar Jar Bink?", tôi đột nhiên thốt ra. Anh ta đã ép tôi phải làm theo cái ý tưởng ngu ngốc của anh ta!
"Cô vẫn lập dị như thế. Đấy mà là một cái tên ngầu sao? Jar Jar Bink quá vụng về và vai trò của hắn trong Star Wars chỉ là để pha trò," anh ta cười.
"Anh không được xỉ nhục Jar Jar Bink trước mặt tôi!", tôi nắm ngực ra vẻ đau đớn. Ang ta phá lên cười lớn và khẽ véo má tôi.
"Cô đang nói là cô sẽ đấu tranh cho cái tên Jar Jar Bink trước cái tên Megatron tôi chọn sao ư? Thật sao, cô nàng lập dị này?"
KHIÊU CHIẾN ĐƯỢC ĐƯA RA...
"Tôi sẽ đấu tranh tới khi chết," tôi nhếch mép cười trước vẻ mặt kiêu căng của anh ta.
LỜI KHIÊU CHIẾN ĐƯỢC CHẤP THUẬN!!Rồi anh ta ngả người ra sau tựa vào ghế vào nhìn tôi, với khuôn mặt có vẻ thích thú.
"Điều đó có nghĩa là cô đang đồng ý nhận con gà làm thú cưng của chúng ta!", anh ta tuyên bố. Khoan đã, GÌ CHỨ?!
Anh ta còn cười tươi hơn nữa.
"Anh đúng là một tên khốn cơ hội! Không đời nào tôi sẽ nuôi con gà đó," tôi rít qua kẽ răng.Anh ta đang cười lớn vào vẻ mặt nhăn nhó của tôi thì một tai họa khác kéo tới...
"Xin lỗi nhóc, mình hơi... Ồ, bạn cậu hả?", Donghae hỏi.
Ôi...SH!T.
=================================
Sandara's POV
Tôi chắc rằng vẻ mặt của tôi là ví dụ điển hình của người vừa quay lại từ cõi chết.
"<*nuốt nước bọt> Đ-đúng vậy," tôi lúng túng và liếc nhìn Jiyong, người dường như lại tách biệt với thế giới thực một lần nữa. Tôi hoàn toàn chưa sẵn sàng để giới thiệu anh ta là bạn trai tôi!
"Donghae, đây là Jiyong. Jiyong, đây là Donghae," tôi nói.
"Hey, anh bạn!", Donghae chìa tay ra nhưng Jiyong chỉ bất thần nhìn cậu ấy như thể cậu ấy là một thực thể không tồn tại vậy.
Tôi khẽ huých Jiyong."Hey...anh bạn," Jiyong trả lời và bắt tay Donghae, thật là nhẹ nhõm. Có phải chỉ một mình tôi thấy vậy không, hay không khí quanh bàn chúng tôi thật là quái dị quá đi?
Okay, vứt bỏ cái gọi là lịch sự đi. Jiyong cần phải biến đi chỗ khác để không phá hoại không gian của tôi với Donghae.
"Ừhm... Anh ấy mới đến chào mình khi cậu ra ngoài nghe điện thoại. Thật ra anh ấy...đang đi cùng với bạn của anh ấy, phải không Jiyong?", tôi khẽ trợn mắt ra hiệu cho anh và hi vọng anh ta có thể hiểu được ý của tôi.
"Bạn nào? Tôi đi một mình," anh ta thản nhiên nói.
TÊN KHỐN NÀY!!!!! Cút điiiiiiiiiiiiiiiii!!!
"A-ha-ha-ha. Tôi nhớ anh bảo là anh đang ngồi ở đằng kia cùng với bạn anh mà?", tôi chỉ bừa ra một hướng nào đó trong khi đá vào giầy anh ta.
Anh ta nhăn trán lại và nhìn về phía tôi chỉ, rồi lại quay lại nhìn tôi.
"Ở đâu? Đừng có đá vào giầy tôi nữa."
JIYONGGGGGG!!!!!!~~
"Có phiền không nếu tôi ngồi cùng hai người?", anh ta hỏi và nhoẻn miệng cười. Nhưng ánh mắt tinh quái của anh ta không lọt qua được mắt tôi. Anh sẽ lại chọc cho tôi phát điên lên cho mà xem!!! Tại sao anh ta luôm tìm mọi cách để làm vậy chứ?!
"Không sao," Donghae trả lời. Jiyong nhìn tôi cười đắc thắng.Tôi thật muốn ném cả cái ghế vào mặt anh ta!
"Vậy, hai người quen nhau bao lâu rồi?" Jiyong hỏi.
"Khoảng 3 năm? Phải không, Dara?"
"Đúng vậy. Chúng ta đã vào công ty cùng một năm," tôi nói.
"Thật ra cô ấy là bạn nhậu của tôi! Chúng tôi thường xuyên đến đây uống kể từ khi ấy," Donghae liếc nhìn tôi và khẽ vỗ nhẹ lên tay tôi.
"Vậy hả", Jiyong uống một ngụm từ ly nước của anh ta trong khi dò xét chúng tôi.
Giọng của anh ta bình thản một cách kì lạ. Giống như kiểu anh ta có thể sẽ đột ngột đừng lên, chúi người về phía Donghae và chén sạch bộ não của cậu ấy vậy. Có cái quái gì đang xảy ra với anh ta chứ?
Jiyong tiếp tục chuỗi câu hỏi của anh ta. Tôi cảm giác như thể chúng tôi ta những tên tội phạm đang bị mắc kẹt trong phòng thẩm vấn vậy.
"Và chúng tôi luôn gặp những rắc rối không đâu hahahaha!! Tôi chắc rằng nếu tôi và Dara sinh em bé, thì thế giới này sẽ sụp đổ mất!!", Donghae hài hước nói.
Tôi sẽ chết vì vui sướng vì những gì Donghae vừa nói nếu như không phải Jiyong đang lườm tôi bằng ánh mắt lạnh lẽo của anh ta. Anh ta là bạn trai cho thuê tồi tệ nhất thế gian! Arghhh!! Anh ta chỉ toàn làm theo những gì anh ta thích và trêu chọc tôi! Đúng vậy, tôi đã không giới thiệu với Donghae anh ta là bạn trai tôi NHƯNG MÀ!!! <*hãy tưởng tượng là tôi đang bực tức giậm chân ở đoạn này> Ít nhất anh ta nên...tôi cũng không chắc nữa...liên tục khen ngợi tôi và nhấn chìm tôi trong những lời nói có cánh và quà cáp chứ.
*thở dàiiiiiiiiiiiii
Ồ thật ra, tôi đã biết anh ta là một người mạnh mẽ ngay từ buổi gặp đầu tiên. Anh ta giống như một con quái vật không thể bị khuất phục vậy. Ít nhất thì anh ta cũng không kể cho Donghae biết chuyện của chúng tôi. Tôi vẫn cần có sự tư vấn của cố vấn viên cá nhân aka Bom về cách làm thế nào có thể quăng được quả bom 'Jiyong là bạn trai tôi' trước mặt mọi người.
"Tiện đây thì, làm sao hai người quen được nhau vậy?" Donghae hỏi khi uống ly bia của cậu ấy.Jiyong nhìn tôi dò hỏi, mép anh ta khẽ nhếch lên. Ôi không.
"À, anh biết đấy...," anh ta mở lời.
Ôi không. Ôi không. Tôi vội vã nốc ly bia của mình trong khi mắt tôi đang nháy kinh hoàng vì sợ hãi.
"Dara đã tiến lại chỗ tôi...", anh ta cố tình dừng lại giữa chừng để tăng thêm hiệu ứng.
Tôi đang cầu nguyện như thể tôi chưa bao giờ cầu nguyện trước đây! Trong đầu tôi thì thực chất đang gào lên rằng'JIYONGGGGGG CÂM MỒM LẠIIIIIIIIIII!!!!
"...và hỏi đường. Cô ấy đã hỏi đường tới một cửa tiệm và tôi đã dẫn cô ấy đến đấy," anh ta nói nốt trong khi tôi ngã người ra ghế, tỏ rõ vẻ nhẹ nhõm. GAHD! Đây chính là lý do tôi đòi có buổi Huấn luyện Bạn trai.
"À, tôi hiểu rồi. Vậy hai người đã kết bạn sau đó sao?", Donghae hỏi và quay sang nhìn tôi.
Trong đầu tôi đang không có một chút khái niệm nào cả. Đó chính là vấn đề. Mỗi khi Donghae ở gần bên, dường như khả năng suy nghĩ của tôi đã bị bay biến nơi nào khác vậy. Tôi thậm chí không thể nghĩ được cách trả lời cho một câu hỏi đơn giản! Cứu với!
"Chúng tôi trao đổi số điện thoại bởi vì cô ấy muốn mời tôi đi ăn để cảm ơn," Jiyong trả lời. Tôi nghĩ chắc mặt tôi bây đang trắng bệch không còn hột máu nào.
"Và...hai người trở nên thân thiết hơn sau đó?", Donghae nhăn trán và nhìn tôi. Yipe! Donghae, đừng hỏi nữa mà. Tôi cầu xin cậu. ~ ~
"Àh...đ-đúng thế," tôi chộp lấy ly nước của Jiyong và uống cạn. Anh ta chỉ vô cảm nhìn tôi. Tôi sắp mất trí vì hai người này rồi, argh! Tôi không giỏi nói dối, đó là lý do tại sao tôi cần Bom khi tôi giới thiệu Jiyong với người khác! Chúng tôi cần phải dàn dựng một câu chuyện về lý do chúng tôi quen nhau!
"Cô ấy thậm chí đã mời tôi dùng bữa trưa tại nhà cô ấy," Jiyong bình thản nói khi ra hiệu cho bồi bàn lấy thêm đồ uống cho chúng tôi.Tôi đang điên cuồng dùng MẬT MÃ MORSE bằng cách gõ tay lên bên! Omo Jiyong. CÂM CÁI MIỆNG CỦA ANH LẠI! Donghae thậm chí còn chưa được đặt chân vào nhà tôi! Cậu ấy sẽ nghi ngờ mất!
"Anh đã đến nhà cô ấy ư?"
ÔI CHÚA ƠI! Mắt tôi bắt đầu mờ đi bởi cảm giác sợ hãi cao độ này.
"Đúng vậy. Anh chưa tới sao?"
"Chưa."
"Ồ," Jiyong nói, và có phải tôi vừa thấy chút tự phụ trong cách anh ta nói không?
"Mình không biết là cậu thích nấu ăn, Dara."
"Cô ấy nấu rất tệ.", Jiyong cười và nhìn tôi. Cái tên to gan này nữa! Tôi sẽ vặt chân anh ta sau vụ này. Tôi thề!
"Ừhm, Jiyong đã yêu cầu mình nấu cho anh ấy một bữa để....để ăn mừng tình bạn của bọn mình."
Để ăn mừng tình bạn của bọn mình?!!!! GAHHHH! Ngu ngốc! Ngu ngốc! Ngu ngốc! Làm thế quái nào tôi có thể nói ra cái điều xuẩn ngốc như vậy chứ! Jiyong đang cố hết sức để không cười phá lên trong khi mặt tôi đang tái dại đi, còn Donghae thì trông còn bối rối hơn trước.
"Để ăn mừng tình bạn của hai người ư?", Donghae trợn tròn mắt hỏi trong khi Jiyong úp mặt vào tay anh ta và không thể nhịn cười được nữa.
Tôi chỉ muốn thu người lại vì quá xấu hổ.
"Không...ý mình là...", tôi lắp bắp và đang sử dụng bộ não vô dụng của mình để tìm cách nói dối thì điện thoại của Donghae báo tin nhắn. Tạ ơn chúa vì đang sáng chế ra điện thoại di động!
Cậu ấy lấy điện thoại ra và đọc tin nhắn.
"Uh-oh. Dara, một serve của chúng ta bị sập. Mình phải quay lại văn phòng bây giờ. Mình sẽ đưa cậu về nhà trước," Donghae vội vã nói.
"Không, không sao đâu. Mình sẽ bắt taxi. Và Jiyong có thể đưa mình về mà," tôi trả lời.
"Mình sẽ lại rủ cậu đi nhậu tiếp, neh?"
"Arasso," tôi mỉm cười với cậu ấy.
"Rất vui được gặp anh, Jiyong", Donghae nói trước khi cậu ấy bỏ về.
Tuyệt vời. Tôi bị bỏ lại một mình với tên khốn. Tôi quay ra nhìn anh ta với con mắt rực lửa.
"ĐỪNG...BAO...GIỜ...LÀM...NHƯ...VẬY...NỮA!", tôi đánh anh ta qua từng lời nói.
"Làm cái gì cơ?", anh ta thản nhiên hỏi.
"Anh khiến cho Donghae nghi ngờ vì cái miệng trơn tuột của anh!", tôi rít lên! Tôi có thể giết anh ta bây giờ chứ?
"Tôi ư? Cô mới là người quá tệ trong việc nói dối," anh ta nói với cái giọng hiển nhiên.
"Đó là bởi vì anh khiến cho cậu ấy nghi ngời hỏi tới, chuyện đó khiến tôi bị bất ngờ!"
"Uh-huh. Hay là để tôi hỏi cô về việc nấu nướng để ăn mừng tình bạn của chúng ta vậy. Cô chưa bao khiến tôi hết bất ngờ vì những ý tưởng quái đản cả, Sandara Park," anh ta cười.
Tôi lườm anh ta bằng ánh mắt tóe lửa. Sự ham muốn được lọc xương Jiyong lại tăng lên. Tôi vơ lấy ly bia - nguồn tăng sự tự tin của tôi.
"Tại sao cô không giới thiệu tôi là bạn trai của cô? Đấy không phải là lý do ban đầu cô thuê tôi sao?", anh ta hỏi.
"Bây giờ chưa phải lúc.", tôi uống ly bia của mình và cũng tự hỏi điều tương tự. Tại sao không?
"Cô thích anh ta, phải không?", anh ta đột nhiên hỏi."
<*sặc, ho> CÁI GÌ?!", một ngụm bia bắn ra khỏi miệng tôi.
"Đúng vậy. Cô thích anh ta."
"Khôngggggg", tôi điên cuồng chối bỏ.
"Nói dối."
"Chỉ là tôi không biết phải giới thiệu anh là bạn trai tôi như thế nào cả. Tôi chưa bao giờ nghĩ tình huống này có thể xảy ra", tôi thở dài.
"Vậy cô nghĩ mọi chuyện sẽ như thế nào? Ánh đèn sân khấu rực rỡ khi tôi từ từ trồi từ dưới lên và được bao phủ bởi hoa giấy cộng thêm pháo hoa rực rỡ sau lưng sao? Hay là cô muốn tôi thuê một dàn trống và đi vào bữa tiệc trên lưng một con ngựa?"
"Jiyong..."
Tôi đã thấy mình tồi tệ đủ lắm rồi, tôi không cần thêm sự mỉa mai nữa. Và chúa ơi, tôi không thể tưởng tượng được tôi sẽ giới thiệu Jiyong là bạn trai của tôi trước mặt đồng nghiệp như thế nào, nếu anh ta trồi lên trên sân khấu và được bao phủ bởi hoa giấy!
"Làm ơn để tôi nghĩ về việc này một chút, okay? Chỉ là tôi chưa sẵn sàng nói với Donghae," tôi úp mặt xuống bàn, gục ngã hoàn toàn. Chuyện gì đã xảy ra với kế hoạch của tôi vậy? Không phải tôi thuê bạn trai chỉ để chứng tỏ cho Donghae thấy tôi không phải là một người chỉ là bạn nhậu thôi sao. Rằng tôi có thể là bạn gái của ai đó?
"Dù sao thì cô thích hắn ta ở điểm nào chứ?", anh ta hỏi.
GRỪUUUU. Tôi thật sự rất muốn đập cả cái ly vào đầu anh ta! Anh ta đúng là một tên ngốc vô cảm!
"Cái gì khiến anh nghĩ là tôi thích cậu ấy?", tôi cáu kỉnh hỏi ngược khi ngồi thẳng dậy. Không đời nào tôi thừa nhận tình cảm của mình với Donghae trước mặt tên khốn kiêu căng này!
"Bởi vì nếu hắn ta không có chút nào đặc biệt, thì cô đã không có vẻ muốn xua đuổi tôi như vậy."
Tôi im lặng. Anh ta cũng vậy. Tôi cúi mặt và quyết định chuốc say chính mình. Tôi có thể cảm nhận được Jiyong vẫn đang nhìn tôi chằm chằm.
"Vậy hắn ta là lý do cô thuê tôi," anh ta nói sau một hồi lâu.
Tôi thấy dạ dày của tôi như đóng băng lại. Cảm giác tội lỗi dâng lên trong tôi, và tôi ghét điều đó.Tôi nghĩ là tôi đã quá coi trọng cái việc thuê bạn trai này rồi. Ý tôi là, tôi không thật sự đang hẹn hò với Jiyong vậy nên tôi không có nghĩa vụ phải giải thích với anh ta, đúng không?
"Cô nghĩ rằng mọi việc sẽ thay đổi sau khi hắn ta biết tôi là bạn trai của cô? Hay cô nghĩ rằng cô sẽ vẫn chỉ là bạn nhậu của hắn ta thôi?", anh ta thản nhiên hỏi. Nhưng nó đã đánh trúng vào nỗi đau của tôi.
"Tôi không muốn giải thích bất cứ điều gì với anh cả. Anh nên lấy làm mừng vì tôi vẫn thuê anh''
Tôi cắn chặt môi ngay khi những lời đó vừa rời miệng. Vẻ mặt của Jiyong ngay lập tức thay đổi, không thể đoán được. Fck.
"Tôi chỉ đang cố làm bạn cô, Dara", anh ta đứng dậy và đi mất.
========================
GD đang tự lái xe, chìm trong suy nghĩ của hắn. TOP, Youngbae, Daesung và Seungri đã về trước theo lệnh của hắn. Tâm trạng của hắn rõ ràng là rất tồi tệ bởi thế bốn tên còn lại cũng không dám hỏi chuyện gì đã xảy ra.
Có quá nhiều thứ đang diễn ra trong đầu hắn. Hắn đã đồng ý với cái trò cho thuê bạn trai đó chỉ vì hắn đang thấy buồn chán và hắn chỉ muốn giải trí một chút. Hắn đã nói với chính bản thân hắn rằng sẽ chỉ chơi đùa với cô nàng lập dị ngây thơ đó một chút thôi.
Hiện tại thì Tam Hoàng đang là một mớ rắc rối và hắn đã xác định rằng bọn hắn sẽ phải chống lại thế lực không tên đang thủ tiêu thành viên của bang hội, liệu hắn có nên tiếp tục trò chơi này không?
Có lẽ đã đến lúc không đi gặp cô ta nữa...Điện thoại của hắn báo tin nhắn khi đèn giao thông báo đỏ. Hắn mở máy và nhăn mặt. Đó là tin nhắn của Dara.
Hgrioo ugio;iogsoigs'ai8
Nhưng đó chỉ là một chuỗi kí tự ngớ ngẩn.
========================
Trong khi đó tại quán bar, chỉ một vài phút trước khi GD nhận được tin nhắn...
Mọi việc diễn ra quá nhanh. Cô đang định nhắn tin xin lỗi Jiyong về sự lỡ lời ban nãy thì một nhóm du côn tràn vào trong quán và tấn công đám đàn ông ngồi bàn kế bên cô. Tất cả nháo nhào lên và điều tiếp theo cô nhận ra, là đám chai lọ đang bay lượn khắp nơi.
Dara thở hổn hển vì quá kinh hãi. Tim cô đang đập thình thịch khi cô bò trên tứ chi, nấp dưới chân bàn khi cả quán bar trở thành một đám hỗn loạn.
Cô sắp khóc đến nơi khi cô tìm cách lấy lại điện thoại mà cô đánh rơi. Cô đã sắp khều được nó thì một bàn tay túm lấy tay cô và kéo cô ta khỏi chỗ nấp. Khi Dara bị kéo đứng thẳng dậy và đối mặt với tên holigan đang nắm chặt cổ tay cô, cô thét lên kinh hãi và dẫm vào điện thoại của mình.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top