Long Fic [Mobster for rent] Rent 13 - THE TWO DAY SEMINAR - PART II

GD đứng bật dậy, mắt hắn đang long lên giận giữ giống như hắn đang chuẩn bị lật tung chiếc bàn và sẽ nã sung vào bất cứ ai đang có mặt trong phòng VIP của câu lạc bộ YG Underground. Đám con gái ngay lập tức chạy ra khỏi phòng, ngoại trừ Sulli.

"Mày nói cô ấy biến mất là sao?!", cái giọng lạnh lẽo của hắn nổ vang toàn căn phòng.

Bốn gã đàn ông đi kiểm tra Dara theo lệnh hắn đã xui xẻo quá đủ khi phải là người mang tin đấy đến cho hắn rồi. Bây giờ, bọn hắn còn đang có nguy cơ bị đánh cho tan tành xác thịt.

"N-Nhị ca, căn hộ của cô ấy bị bỏ trống từ sáng nay. Bọn em cũng đã đến công ty kiểm tra nhưng cô ấy cũng không có ở đó. Bọn em đã đi tìm kiếm mọi nơi cô ấy có thể đến nhưng vẫn không thấy đâu," một gã cố gắng giải thích.

"Có thể cô ấy qua nhà bạn," Youngbae bình tĩnh nói.

"Ai đã biến mất?", Sulli hỏi nhưng không ai trả lời cô ta.

Youngbae nói đúng. Có lẽ hắn đã phản ứng hơi quá. Và hắn vẫn còn chưa thử gọi cho cô ấy. Có thể cô ấy đã đi đâu đó từ hôm qua và chưa về lại nhà. GD nắm chặt điện thoại khi hắn bấm số của Dara. Một hồi. Hai hồi. Ba hồi chuông. Hắn bắt đầu thở gấp khi hắn không thể liên lạc với cô.

"N-Nhị ca, điện thoại của cô ấy...bị để lại nhà."

"CÁI GÌ?!"

Đầu hắn thấy nhức nhối vì sự khó chịu trộn lẫn với cái gì đó...đó có phải là sự sợ hãi? Nhưng chuyện đó là điên rồ. Hắn được biết đến như một người không có điểm yếu, người không sợ bất cứ thứ gì và bất cứ ai.

Hắn siết chặt nắm đấm khi hắn nghĩ tới hàng ngàn khả năng có thể là lý do cho sự biến mất của Dara. Nhưng điều đó thật lố bịch. Ai cũng có lần để quên điện thoại, không phải sao? Nhưng lỡ có điều gì tồi tệ xảy đến với cô ấy thì sao?

"GD, cô ấy là ai? Em là người phụ nữ duy nhất của anh, phải không?" Sulli thỏ thẻ trong khi vuốt ve cánh tay hắn nhưng GD vẫn đang chìm trong suy nghĩ của riêng hắn.

"Nhị ca, anh sẽ hỏi xem đám đần độn kia có thể tìm xem cô ấy đang ở đâu không," TOP gợi ý, hắn muốn nói tới đám Chuyên viên phân tích của bọn hắn vẫn hay làm các công việc lần theo các cuộc gọi và thẻ tín dụng...

"Làm đi. Em sẽ ra ngoài một lát," GD cáu kỉnh nói.

"Cô ấy là ai?!" Sulli càu nhàu khi bám riết theo hắn.

"FCK! Không phải lúc này, Sulli!" hắn điên tiết quát lên khi xông ra khỏi phòng.

"Uh-oh. Con rồng điên sắp xổng xích rồi," TOP thì thào và gật đầu ra hiệu cho cả đám đi theo Nhị ca của bọn hắn, kẻ trông như chuẩn bị xóa sạch Seoul thành bình địa đến nơi rồi.

====================================

TOP's POV

Tuyệttttttttt.......

Tôi nhìn đám xác bất động đang nằm la liệt khắp nơi trong cái hẻm tối và thở dài thườn thượt, chùng vai bất lực. Chết tiệt, tôi lại phải dọn dẹp mấy chuyện rắc rối này. Tôi nhìn về phía cuối của con hẻm và thấy Jiyong đang đánh tan xác một tên du côn khác.

Oh mannnnn, lần này cậu chàng thật sự phát điên lên rồi. Tôi chưa từng thấy cả một đám du côn bị hạ gục hoàn toàn với cái tốc độ đó bao giờ. Đó là số phận xui xẻo đã đưa bọn chúng đụng trúng vào Jiyong khi tâm trạng cậu ta đang rất tồi tệ.

Sau khi gửi tặng cú quyết định cho gã đàn ông, Jiyong gục xuống đường, vò tóc cậu ta một cách điên cuồng. Nếu không phải vì tình huống này đang hết sức tồi tệ, thì hẳn tôi sẽ hát một bài để tăng hiệu ứng âm nhạc cho cái cảnh này hahahaha.

Tôi ngồi xuống cạnh cậu ta và mời một điếu thuốc, cậu ta cáu kỉnh nhận lấy.

"Vậy...", tôi mở lời.

"Không một từ nào về 20 triệu won hết, hyung. Không.Một.Từ.Nào.Hết.", cậu ta gằn giọng.

"Nah~", tôi nhếch mép cười khi rít một hơi từ điếu thuốc của tôi. Chúng tôi đã đồng ý là sẽ thanh toán khoản tiền cược sau khi kì hạn thuê kết thúc. Mặc dù vậy tôi khá chắc rằng mình sẽ thắng. Im lặng bao phủ chúng tôi sau đó khi cả hai chúng tôi đều chìm trong suy nghĩ của riêng mình.

Tôi không thể tin rằng Jiyong có thể lo lắng như vậy về cái gọi là sự biến mất của Dara trong khi có hàng đống rắc rối khác cần chúng tôi phải giải quyết. Trước hết, chúng tôi đang ở trong một tình thế bị kìm kẹp bởi kẻ thù giấu mặt đang dí sát đít chúng tôi. Hơn nữa, chúng tôi vẫn chưa tìm được hậu duệ duy nhất của gia tộc họ Hồng (gia tộc đã khởi xướng nên Thiên Địa Hội - được biết đến như tiền thân của hội Tam Hoàng.)

Bạn biết đấy, gia tộc Hồng rất được coi trọng trong hội bởi, à, bởi họ đã khởi xướng ra cái đám sh!t này. Họ giống như những thành viên danh dự của Tam Hoàng. Mafia Trung Quốc rất nghiêm túc mỗi khi dính đến nguồn gốc và lịch sử của họ và gia tộc Hồng đại diện cho cả hai thứ đó. Và phần thú vị nhất là, người thừa kế duy nhất của họ đã biến mất khi ông ta được đón đi dự cuộc gặp mặt của các ông trùm tại Vienna. Nếu bạn hỏi tôi, thì tôi khá chắc rằng người đàn ông đó đã đào tẩu khỏi cái bang hội điên cuồng này và bắt đầu một cuộc sống mới. Gì cũng được. Và rồi cả đám Tam Hoàng đang đi tìm kiếm người đó và bất cứ ai có thể tìm ra ông ta và mang ông ta (cùng gia đình nếu ông ta đã cưới ai đó,) an toàn quay trở lại với Tam Hoàng thì người đó sẽ được đáp ứng một nguyện vọng (giống như thần đèn vậy!)

Okay, để tôi kể thêm cho các bạn vài điều về Tam Hoàng và tại sao chúng tôi lại nghiêm túc trong việc đi tìm người kế thừa đó. Tất cả bọn tôi trong Tam Hoàng là những anh em thề nguyền kết nghĩa và chúng tôi coi mình là một phần của gia tộc Hồng. Trong buổi lễ gia nhập của Tam Hoàng, anh sẽ được coi như đã bước vào cổng của gia tộc họ Hồng, khiến anh trở thành một người anh em thề nguyền kết nghĩa. Đó là lý do tại sao người kế thừa (và gia đình ông ta) là một phần linh hồn của tổ chức bởi họ không chỉ là huyết nhục, họ được coi trọng như thành viên của hoàng gia.

Bên cạnh cái lý do đầy ý nghĩa đó, chúng tôi còn bị trói buộc bởi 36 lời tuyên thệ của Tam Hoàng - là một loạt những quy định về hành vi mà chúng tôi bị ép buộc phải tuân theo. Bạn có biết những lời tuyên thệ của chúng tôi ngầu thế nào không? Chúng luôn kết thúc với sự mô tả chi tiết rằng chúng tôi sẽ phải đối mặt với cái chết như thế nào nếu chúng tôi không tuân theo nó.

Quay lại việc đó, kể cả khi thành viên của Tam Hoàng bị mất tích không phải là người kế thừa, chúng tôi vẫn phải sẵn sàng hi sinh mạng sống của mình để đi tìm người anh em bị thất lạc và chăm nom gia đình của anh ta theo như điều 1 và 19 của lời tuyên thệ:

1.Sau khi bước qua cổng của gia tộc họ Hồng, tôi phải coi trọng cha mẹ và họ hàng của những anh em kết nghĩa của tôi như chính gia đình mình. Tôi sẽ phải đối mặt với cái chết bởi 5 lần sét đánh nếu tôi không giữ lời tuyên thệ này.

19.Nếu bất kì người anh em nào của tôi bị giết, hoặc bị bắt giữ, hoặc bị đem đến một nơi nào khác, tôi sẽ bảo trợ vợ con họ nếu họ cần giúp đỡ. Nếu tôi giả bộ không biết về những khó khăn của họ, tôi sẽ bị giết bởi 5 lần sét đánh.

Quá nhiều thông tin ư? Okay, tôi sẽ dừng lại tại đây trước khi bạn phải quỳ xuống van lạy.

Quay lại rắc rối hiện tại. Sandara Park. Chúa ơi, tôi chưa từng thấy Jiyong cư xử như một tên điên chỉ vì một cô gái không thể được tìm thấy trong nhà của cô ta - nơi cô ta đáng lẽ phải ở đó. Tôi sẽ đánh dấu ngày này trên lịch của tôi. Cái ngày GD đã ĐIÊN LOẠN.

Ý tôi là, thôi nào. Chúng tôi vừa thấy cô ấy ngày hôm qua, và cậu ta thậm chí còn phớt lờ cô ấy! Hiện tại thì không thể tìm ra cô ta đang ở đâu cả, và cậu ta thì trở nên cuồng loạn và ngay lập tức trút lên đầu một đám hooligan không chút liên quan trong khu vực.

Cả hai chúng tôi đều giật mình khi điện thoại của tôi báo tin nhắn. Cậu ta cứng cả người lại khi chờ đợi tôi đọc nó. Tôi rút điện thoại ra thật chậmmmmmmm rãi trong khi dò xét cậu ta qua khóe mắt. Thật ra thì, tôi thậm chí chả cần nhìn bởi cái sát khí của cậu ta đã đủ nói lên tất cả rồi. Trước khi chính tôi cũng bị con rồng điên đấy xử lý, tôi báo cho cậu ta một tin mừng.

"Cô ấy đang đi dự hội thảo, bởi vậy làm ơn, đừng có tàn phá mọi thứ cậu nhìn thấy đi," tôi nói khi đọc tin nhắn.

"Cô nàng lập dị đó, em đã dặn cô ta phải thông báo với em về cái buổi hội thảo chó chết đấy rồi," cậu ta nó nhưng vẻ nhẹ nhõm trên mặt cậu ta là không thể chối cãi.

"Cậu iuuuuuuuuuuuu cô ấy," tôi trêu.

"Không, em không hề. Chó chết. Em chỉ nghĩ là...có điều gì không hay xảy đến với cô ấy."

Tin nhắn nữa lại đến và ngay khi tôi đọc đc nó, tôi vội giấu ngay điện thoại đi và giả bộ cười. Fck, Jiyong chắc chắn sẽ phát hỏa nếu cậu ta biết điều này! Theo như tin nhắn của đám đần độn đó, Dara và Donghae đang ở chung một phòng. Wahahahahahaha!!! Điều này sẽ khiến mọi việc trở nên thú vị hơn. Ohhhhh, tôi đang quá phấn khích đến độ suýt tè ra quần!

Vụ cá cược này đã kết thúc rồi. Cái tính bướng bỉnh của cậu ta sẽ khiến cậu ta mất 20 triệu won thêm vào đó tôi sẽ chà đạp lên cái tôi của cậu trong khi gào thét ăn mừng!!!

"Donghae đi cùng cô ấy", tôi nói, ngả người ra phía sau trong khi thích thú quan sát mắt cậu ta ánh lên rất nhiều sắc thái biểu cảm, cậu ta đang cố gắng đè nén cơn giận đang bùng phát bên trong.

"Em không quan tâm", cậu ta nói rồi nhìn ra hướng khác.

CÔ ẤY ĐANG QUA ĐÊM CÙNG VỚI DONGHAE!!!, bạn không thể biết là tôi muốn gào vào mặt cậu ta điều đấy nhiều đến như thế nào đâu nhưng bởi tôi là một tên khốn thích những trò mạo hiểm, tôi sẽ giữ một chút thông tin. Chuyện sẽ càng tuyệt vời hơn hơn cậu ta tự mình phát hiện ra việc đó, HOẶC chính Dara là người kể cho cậu ta việc đó.

"Cậu chỉ có một cuộc hẹn với Thảo Hài vào chiều mai. Chúng ta có thể đến chỗ của Dara sau đó. Đi màaaaaaaaa", tôi giả bộ hấp háy mắt một cách ngây thơ và đưa tay ôm má một cách dễ thương. Nếu bạn vẫn chưa biết, thì đây là bộ đôi độc chiêu dễ thương chết người của tôi. Không ai có thể từ chối yêu cầu của tôi khi tôi quá đáng yêu như thế này.

"Em sẽ đến gặp cô ấy khi cô ấy quay lại," cậu ta thản nhiên nói.

Tôi lắc người và bĩu môi bộ đôi độc chiêu dễ thương chết người, tôi nói cho mà biết.

"Không."

Chó chết.

"Buồn nôn", cậu ta lẩm bẩm.

"Đồ điên", tôi trả treo.

Hah! Cứ chờ cho tới khi Dara quay lại và cậu sẽ biết được cô ấy ngủ lại đó như thế nào. Cậu chắc chắn sẽ phát điên.

"Dù sao thì cô ta thích gì ở gã Donghae đó?", tôi hỏi.

"Em không biết. Có lẽ cô ta nghĩ hắn ngầu," cậu ta lẩm bẩm.

"Chúng ta ngầu hơn nhiều", tôi phản đối. Hel-lo? Chúng tôi là đám khùng chơi đùa với súng đạn. Chuyện đó ngầu như thế nào chứ hả?

=================================

Sandara's POV

Tôi đưa tay tự đập vào mặt khi cầu nguyện hết mìnhhhhhh cho cái buổi hội thảo này kết thúc. Nếu tôi có thể bán linh hồn để được thoát ra khỏi đây, tôi sẽ làm.

Tôi bắt đầu nghe thấy những tiếng nói trong đầu tôi và tôi chắc đó là lý do tại sao những kẻ sát nhân hàng loạt được ra đời. Trưởng phòng hiện đang đứng đầu trên danh sách phải bị ám sát của tôi ngay lúc này. Mặc dù tôi rất muốn trốn buổi hội thảo, nhưng tôi không thể bởi tôi sẽ phải nộp một bản báo cáo thảo luận về nó khi tôi quay về công ty.

Tôi bắt đầu vẽ nghuệc ngoạc vài hình linh tinh vào sổ tay - một dấu hiệu khác cho thấy tôi hoàn toàn không thèm quan tâm đến buổi hội thảo này. Ồ, và Murloc! Chúa ơi. Tôi muốn nướng đít anh ta bằng súng phun lửa! Anh ta cứ liên tục đụng vào tôi trong suốt buổi hội thảo, tên quái vật to gan này nữa chứ! Thêm vào đó, cái mùi tởm lợm trong khán phòng đã làm mờ cả thị giác lẫn khả năng suy nghĩ của tôi rồi. Thật tình, tôi nghĩ ban nãy tôi còn bị ảo giác, cái mùi đó kinh tởm đến mức như vậy đấy. Có một phản ứng hóa học/một nhiệt lượng khó hiểu nào đó đang diễn ra tại ngay đây khiến cho ánh sáng bị bẻ cong và tạo ra ảo ảnh thị giác. Nó đang thách thức tất cả các định luật hóa học thông thường.

Tôi thở dài thườn thượt và viết tên Donghae vào sổ tay. Tôi cảm thấy thoải mái hơn khi làm như vậy, thế nên tôi đã viết đi viết lại nhiều lần. Vì một vài lý do lạ lùng nào đó, tôi đã viết tên của Jiyong lên tất cả những gì tôi vừa vẽ nhăng vẽ cuội. Tôi nhìn nó vài giây rồi xé trang giấy và vò nát nó. Tôi chắc hẳn sắp phát điên rồi.

Tôi tự hỏi không biết tôi có đủ dũng cảm để nói với Donghae rằng tôi đã có bạn trai không. Và phản ứng của cậu ấy sẽ thế nào? Ôi chúa ơi, mới chỉ nghĩ về nó thôi đã khiến tôi đau đầu rồi.

Chúng tôi sẽ gặp nhau tại quán bar để thư giãn một chút sau 2 ngày hội thảo. Sáng mai, chúng tôi sẽ về nhà. Tôi vẫn còn một chút thời gian. Tôi muốn trực tiếp nói với cậu ấy trước khi cậu ấy nghe về nó tại công ty, và tôi cũng có thể biết được cậu ấy phản ứng như thế nào.

==

Quầy bar chúng tôi đến khá là thoải mái. Một không khí hoàn hảo cho một tiết lộ kịch tính.

Donghae và tôi đang ngồi trong một góc tối mờ mờ với bàn cao và những chiếc ghế tròn có thể xoay được. Chúng tôi đang trò chuyện và uống vài ly trong những bản nhạc nền dễ chịu. Hoàn hảo. Chính là lúc này. Tôi hít một hơi thật sâu và gọi tên cậu ấy.

"D-Donghae...ừhm...", tôi mở lời và lo lắng xoay xoay trên cái ghế mình đang ngồi, cố tìm lời để nói.

"Chào, Donghae", một người phụ nữ đột nhiên xuất hiện bên cạnh cậu ấy và nở một nụ cười đưa tình. OMG, CÚT ĐI!

"Ồ, chào Tiffany.", Donghae nói và giới thiệu tôi với cô ta. Cô ta chỉ gật đầu với tôi với cái vẻ không thèm quan tâm như thể tôi là một sinh vật không tồn tại. Tuyệt, lại một cô nàng đang cố gắng có được sự chú ý của Donghae.

"Sao cô không ngồi với chúng tôi nhỉ? Chúng tôi chỉ đang uống vài ly để thư giãn," câu ấy đột nhiên nói. GAAAHHH!!!! Lee Donghae, khônggggggg!!!!

Không một chút đắn đo, cô ta hạ ngay cái bàn tọa xuống ghế ngồi và ngay lập tức lôi kéo Donghae vào một cuộc trò chuyện. Hóa ra, cô ta là một trong những người tham dự cuộc hội thảo Cisco bởi vậy họ quay ra thảo luận về những chủ đề buổi sáng nay. Tôi ngay lập tức bị ra rìa trong cuộc nói chuyện mặc dù Donghae đã cố để tôi cùng tham gia.

*thở dàiiiiiii

Tôi vớ lấy ly nước của mình và ngồi chù ụ hờn dỗi. Vài phút trôi qua và Tiffany vẫn tiếp tục chiếm lấy sự chú ý của Donghae. Ôi chúa ơiiiii, cô ta nói QUÁ NHIỀU! Tôi phải lấy hết sức lực để loại cái giọng của cô ta ra khỏi đầu tôi bởi tôi thề là, tôi sắp muốn tự cào nát tai mình rồi.

Yada yada yada, cô ta cứ tiếp tục liến thoắng. Tôi tìm cách khiến mình bận rộn với hết ly bia này đến ly bia khác. Rồi cô ra bỗng đặt khủy tay lên trên bàn, đưa thẳng cái bộ ngực bự chà bá của cô ta ra phía trước cho chúng tôi thấy. Tôi nhìn xuống ngực mình và sự tự tin của tôi ngay lập tức sụp đổ. Tôi không bao giờ có thể cạnh tranh trong khoản này, ngực tôi trông như những quả bóng bay xì hơi.

"Xin lỗi hai quý cô một chút, mình cần đi nhà vệ sinh", Donghae nói và nháy mắt với tôi. Tôi mỉm cười với cậu ấy, và thu lại ngay lập tức khi tôi thấy ánh nhìn tóe lửa của Tiffany. Cô ta bị cái quái gì chứ?

<*dế kêu dế kêu>

"Vậy... Tôi nghe nói cô thích anime, Star Wars và...vài thứ khác?", cái giọng mỉa mai của cô ta không thoát khỏi tai tôi.

Wow. Cô ta đúng là một b!tch mà.

"Đúng vậy. Thật ra, Donghae và tôi cùng thích mấy thứ kì lạ đó," tôi nhạt nhẽo trả lời. Hãy biết ý đi, cô gái!

"Uh-huh. Tôi cược rằng các chàng trai chỉ đi với cô bởi cô có chung sở thích với họ," cô ta cười bằng mũi khi đưa ly nước lên uống,

GRỪUUUUUU..... Cô ta rõ rằng đang ám chỉ rằng sở thích của tôi khiến cho các chàng trai không có hứng thú.

"Bạn trai của tôi không hề bận tâm về sự khác người của tôi," tôi đắc thắng nói.

"Bạn trai của cô? Ai? D-Donghae sao?", cô ta hỏi, trông có vẻ hoảng hốt. Cô ta thích Donghae đến độ không thể rõ ràng hơn mà, phải không?

"Chuyện gì vậy? Tôi nghe thấy tên tôi," Donghae ngồi xuống chỗ của cậu ấy và nhìn chúng tôi dò hỏi. Chết tiệt.

"Ồ, tôi chỉ đang hỏi Dara rằng cô ấy có phải bạn gái của anh không," Tiffany lạnh lùng lườm tôi.

"Cái gì? Không phải!", cậu ấy cười khúc khích.

Ôi chúa ơi, chuyện này đúng là nhục nhã mà.

"À, cô ấy nói cô ấy có bạn trai. Tôi cứ nghĩ là anh," Tiffany cười lớn và nhìn tôi khinh khỉnh.

Tôi vội nhìn xuống đùi và mân mê mấy đầu ngón tay trong khi tim tôi đang đau đớn.

"C-Cậu có bạn trai ư, Dara? Ai?", tôi nghe Donghae hỏi nhưng tôi quá sợ hãi phải nhìn lên.

"Tôi", một giọng trầm phía sau tôi bỗng xen vào. Rồi, tôi thấy ghế của tôi bị xoay một vòng và điều tiếp theo tôi nhận ra là tôi đang đối mặt với Jiyong. Hai tay anh ấy đặt lên trên cạnh ghế của tôi, nhốt tôi ở bên trong cánh tay của anh ấy trong khi đang nhếch mép cười với tôi.

"Chào cưng."

Cái giọng khàn khàn của anh ấy khiến người khác phải say. Tôi thấy mình đang nhìn chằm chằm vào môi anh ấy khi anh ấy đang cắn nó và mỉm cười.

=======================================================

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: