Long Fic [Mobster for rent] Rent 10 - SWEET BUN - PART II
Sandara's POV
Chuyện này thật khó xử!!!!!!! Tôi thậm chí còn không thể nhìn vào mắt Donghae! Sự phấn khích đang nhấn chìm tôi!
Tôi nghĩ tôi chỉ có thể nói chuyện với cậu ấy với sự trợ giúp của chất cồn. Và bây giờ thì chúng tôi đang ở trong một tình huống khác, tôi đang cư xử như một kẻ ngu ngốc nhất trên đời.
"Vậy, ừhm... tại sao bỗng nhiên cậu lại muốn rủ mình đi chơi ngày hôm nay?", tôi hỏi, hi vọng phá vỡ được sự yên ặng. Chúng tôi đang đi bộ loanh quanh trong công viên sông Hàn và tim tôi thì đang nhào lộn điên cuồng khi tôi lén lút ngắm nhìn cậu ấy qua khóe mắt mỗi khi có làn gió thổi qua mái tóc của cậu ấy.
"Không có gì đặc biệt cả," cậu ấy đơn giản nói.
Tôi vẫn đang nhìn xuống chân khi chúng tôi đi ra phía bậc thang, tôi vẫn không thể nhìn cậu ấy được.
"Mình chỉ đột nhiên muốn được ở bên cậu ngày hôm nay," cậu ấy đột nhiên nói thêm. Tôi quá bất ngờ mà bước hụt bậc thang và sẽ ngã lộn xuống nếu Donghae không kịp thời quàng tay qua eo tôi và giữ tay tôi lại.
"C-Cảm ơn cậu," tôi nói và ánh mắt của chúng tôi chạm vào nhau. Tôi bỗng nhận ra những gì trong drama Hàn Quốc là có thật (tôi thậm chí có thể nghe thấy một bản nhạc nền ướt át đang vang lên trong đầu tôi)! Tôi đang nín thở và tôi thậm chí có thể nghe thấy tiếng tim mình đang đập dữ dỗi. *Kyahhhhhhhhhh!!!
Cậu ấy cười khúc khích và giúp tôi đứng thẳng lại trên chính đôi chân mình.
"Có chuyện gì với cậu vậy, nhóc?", cậu ấy hỏi.
Nhóc. Giờ thì tôi lại là nhóc rồi. Không phải Dara, mà là NHÓC. Cái quái gì chứ?
"Chẳng qua là, dạo này mình hơi buồn chán và mình muốn đổi gió một chút nên mình đã gọi cậu," cậu ấy nói tiếp khi choàng tay qua vai tôi. Tôi đáng lẽ có thể ăn mừng về việc này nhưng cậu ấy đã làm điều đó một cách rất-chiến-hữu. Chuyện này khá là bực mình. Bây giờ thì tôi đã nhớ ra lý do ban đầu tại sao tôi cần phải thuê bạn trai - bởi vì Donghae quá đần!
"Okay, hãy chơi cho vui vẻ vậy," tôi mỉm cười với cậu ấy. Cánh tay của cậu ấy vẫn đang quàng qua vai tôi thì điện thoại của bỗng báo tin nhắn. Tôi lấy máy ra và đọc tin nhắn của Bom.
Hôn cậu ấy đi! Lên má ấy! PAILLI!!!
OMG, cô bạn thân vô dụng của tôi đang theo dõi chúng tôi ư?! Tôi lén lút nhìn ra xung quanh và thấy một người khả nghi đang đội một chiếc nón lớn và kính râm, lấp ló sau một cái cây gần đó.
CHẾT TIỆT.
Thảm họa là đây.
VỀ ĐI!! SHOOOO!!
Tôi vội nhắn tin cho cô ấy và kéo Donghae đi. Ý tôi là, tôi rất trân trọng việc Bom đã luôn giúp đỡ tôi nhưng cô ấy luôn làm việc đó một cách quái dị - giống như vậy cô ấy đang làm vậy (đấy là chưa kể cô ấy chính là người dụ tôi đi thuê ban trai vào lúc đầu!).
"Ồ, đằng kia có vẻ vui ghê," Donghae chỉ tay về một đám trẻ con đang chơi bóng ném. O-kay. Đừng nói với tôi rằng chúng tôi chuẩn bị chơi cùng đám quỷ con đấy nhé. Tôi đã chứng tỏ tôi không giỏi đối phó với trẻ con như thế nào rồi, và tôi có thể đoán được thảm họa sắp kéo tới nếu tôi bị ném chung vào với đám quái vật nhỏ này, chưa kể đến việc CHƠI với chúng.
"Lại đó chơi với tụi nhỏ đi," cậu ấy hào hứng nói.
Khônggggggg!!
"Okay!" tôi giả bộ cao hứng nói. Tôi biết, tôi biết, tôi nên từ chối. Nhưng quái quỷ gì chứ, tôi thật sự rất thích cậu ấy.
Bởi vậy nên chúng tôi vẫn lại đó chơi cùng lũ trẻ và mỗi người tham gia vào một đội. Tôi và Donghae ở 2 đội đối đầu nhau. Trong bóng ném, nếu bạn có thể ném bóng trúng vào thành viên của đội kia thì người đó sẽ bị loại. Đội nào còn người sót lại sau cùng sẽ là người chiến thắng.
Lũ trẻ đang chơi khoảng 10 tuổi - lứa tuổi hiếu động nhất.
"Hey noona, anh ấy là bạn trai chị à?", một đứa trong đội của tôi hỏi. Tôi cười thích thú và đang định trả lời thì một đứa khác trong đội đối phương cắt lời tôi...
"Không phải, Donghae hyung bảo chị ấy chỉ là bạn thôi. Hơn nữa họ trông không giống một đôi yêu nhau gì cả. Giống như chiến hữu vậy. Nhìn chị ấy kìa, chị ấy không hợp với hyung chút nào," một đứa có vẻ cáu kỉnh với đám ria mép mỏng (chúa ơi, nó bao nhiêu tuổi vậy?) đắc thắng trả lời.
Okay, ria mép, cậu sẽ bị loại, tôi nghĩ. Ánh mắt chúng tôi gặp nhau và trên trán nó đã ngay lập tức bị ịn một dấu X. Xác định mục tiêu.
Tôi thề là tôi sẽ dùng hết sức lực để ném bóng về phía nó.
Chúng tôi đang chọn vị trí đứng thì tôi nhận thêm tin nhắn từ...*thở dài...đúng vậy, bạn đoán đúng rồi. Từ một cô nàng điên cuồng tôi gọi là bạn thân của tôi.
Dara, chộp lấy cơ hội khiến cậu ấy phải lo lắng đi!! Giả vờ như cậu bị trật chân hay sao đó!
GAAHHHDD!!! Bommie-ah!!! Làm ơn về nhà đi!
CÂM...MIỆNG!!!, tôi trả lời tin nhắn và cất điện thoại vào túi.
Trò chơi bắt đầu. Tôi chắp 2 tay lại và sẵn sàng cho cuộc chiến. Tôi né những quả bóng bay tới như một ninja và thậm chí còn cứu đồng đội của mình nhiều lần khi chặn được bóng và ném ngược trả lại, giúp chúng không bị ném trúng. Đám trẻ trông không được vui lắm vì những gì tôi làm. Man, tôi đang rất nghiêm túc với cuộc chơi đấy.
Trận bóng ném vẫn tiếp tục diễn ra với những tiếng gào thét của lũ trẻ và vài bình luận từ người phụ nữ điên cuồng nấp sau cái cây đằng xa.
Chúc mừng, cậu trông như một chiến binh Amazon thực thụ. Đó là lý do tại sao Donghae đối xử với cậu như một đứa em trai. Cậu không thể cư xử như một thục nữ dù chỉ một lần sao?
Donghae thì chỉ chuyền bóng cho người của đội cậu ấy để chúng tự chơi và vui vẻ né bóng do đội tôi ném về phía cậu ấy. Khi tôi cuối cùng đã có được bóng - thời điểm trả thù đã đến!! Vứt bỏ cái gọi là người lớn đi, đứa trẻ có ria mép sẽ chết trong tay tôi!
Tôi nhắm quả bóng về phía thằng bé với khả năng tính toán tuyệt diệu của tôi. Nó biết chuyện gì sẽ xảy ra trước khi quả bóng kịp rời tay tôi. Mắt nó bắt đầu ọng nước và môi nó mếu máo. Nó sẽ khóc ư?! Tôi nghĩ khi tôi thả tay ném bóng và quả bóng bay thẳng vào trán thằng bé với một tiếng bịch khá lớn (nhớ cái dấu X chứ? Yeah, tôi đánh trúng rồi!).
Đứa trẻ có ria mép bắt đầu ăn vạ như một con heo trước sự sửng sốt của tôi. Nó còn chỉ tay buộc tội tôi. Ôi không!
Donghae đã phải dùng sức thu hút của cậu ấy để dỗ dành nó. Và điều đó có tác dụng, dĩ nhiên rồi! Hãy nhìn xem, Donghae có sức thu hút quyến rũ như thế nào chứ!
"Được rồi, hyung. Em nghĩ nó sẽ bầm một chút nhưng không sao cả," đứa bé nói với giọng hờn dỗi trong khi vẫn thút thít.
Trò chơi kết thúc - với tôi phải cúi gằm đầu vì xấu hổ. Và đương nhiên, lại một tin nhắn nữa từ Bom:
Tiến lên CHIẾN BINH. Cậu đã làm rất tốt trong việc bắt nạt trẻ con. Cậu đúng là kẻ phá hoại mà. Hừm, mình sẽ đi về. Cậu, bạn mình, đúng là vô phương cứu chữa!
GRỪUUUUU....
===
Chúng tôi đã làm rất nhiều việc trong ngày hôm nay - đi dạo trong công viên, dùng bữa trong một nhà hàng nổi bên sông, đi dạo khu Insa-dong và hiện tại, chúng tôi đang ngắm Hồ nước Cầu Vồng tại cầu Banpo.
Chuyện nghe có vẻ lãng mạn nếu không có cái sự thật là cậu ấy chỉ đơn giản muốn rủ tôi đi cùng mà thôi.
Chúng tôi ngồi trên một chiếc ghế băng để ngắm màn trình diễn nhạc nước. Những tia nước bắn ra từ thành cầu nhảy múa lấp lánh trong những chùm ánh sáng nhiều màu sắc, trông thật huyền ảo trong đêm tối.
Tôi bỗng cứng người khi tôi thấy Donghae quàng một tay qua người tôi. Rồi cậu ấy giơ máy điện thoại ra trước mặt.
"Chụp một kiểu nào," cậu ấy vui vẻ nói. Tôi mỉm cười ngượng ngùng khi cậu ấy ấn nút chụp hình.
===
Donghae và tôi cười nói vui vẻ khi cùng đi bộ về căn hộ của tôi. Tôi cảm thấy thật nhẹ nhõm khi ở bên cạnh nhau.
Tôi quay sang nhìn cậu ấy khi chúng tôi đã đến cửa ra vào.
"Ừhm, cảm ơn cậu vì ngày hôm nay," cậu ấy nói.
"C-Cậu có muốn vào nhà không?", tôi hỏi. GAHHHH!!!! Cái quái gì xảy ra với tôi vậy?! Tôi chưa từng mời Donghae lên nhà mỗi khi cậu ấy đưa tôi về.
"Được chứ?", cậu ấy ngại ngần hỏi. Ôi chúa ơi, cậu ấy thật là đáng yêu!
"Đương nhiên rồi. Mình sẽ mời cậu một tách café," tôi trả lời.
Tôi cảm thấy một chút phấn chấn khi tôi thấy Donghae đang ngồi trong phòng khách nhà tôi. Tôi đặt tách café lên bàn và ngồi xuống phía đối diện.
"Vậy...đây là nhà mình," tôi mở lời.
"Ừ, đúng vậy," cậu ấy mỉm cười với tôi và tôi đã phải vận hết nội công để kiềm chế không vồ ấy cậu ấy và chén sạch ngay lại ghế sofa.
Rồi chúng tôi bắt đầu tán chuyện về đồng nghiệp. Mặc dù Donghae không làm chung tầng với tôi (cậu ấy ở tầng 19 trong khi tôi ở tầng 17) nhưng cậu ấy vẫn quen biết hầu hết mọi người bởi cậu ấy là Trưởng nhóm chuyên viên kỹ thuật, phải giám sát toàn bộ khu văn phòng của công ty.
Buổi tối đã trôi qua vui vẻ. Mọi chuyện luôn như vậy khi ở bên cạnh Donghae. Cậu ấy là một người hết sức biết điều. Ý tôi là, cậu ấy là một người hoàn hảo.
Khi cậu ấy ra về, tôi cũng đi theo tiễn đến cửa ra vào của tòa nhà.
"Mình về đây. Cảm ơn vì ngày hôm nay, nhóc," cậu ấy nói và xoa xoa đầu tôi. Tôi đánh tay giả vờ xua cậu ấy đi.
Tôi dõi theo cậu ấy đi về phía xe cậu ấy đỗ ở góc đường và đi mất. Khi tôi đang định đi lên nhà thì tôi thấy một bóng dáng quen thuộc gần bụi cây ở bên đường.
Tôi nhíu mắt lại nhìn nhưng không thấy gì bởi trời đã tối rồi. Hừmmmm....chắc là ảo giác của tôi, nhưng tôi nghĩ là tôi đã trông thấy Jiyong. Aigoooo, tại sao tôi lại phải bận tâm về tên khốn đấy chứ!
===========================================
Dara đang hớt hải chạy vào trong khách sạn. Cô đi thẳng tới quầy tiếp tân và hỏi đường tới hội trường nơi Hội Nghi IT đang được tổ chức.
Đêm qua cô đã không ngủ yên giấc vì có quá nhiều ý nghĩ cứ đeo bám trong đầu cô, bao gồm cả tình cảm của cô đối với Donghae và ngạc nhiên rằng, cả tình trạng mối quan hệ với GD nữa.
Cô đã dậy muộn và vớ bừa lấy một bộ đồ trong tủ quần áo ngay khi cô vừa tắm xong. Cô thậm chí còn không có thời gian để thay nó sau khi phát hiện rằng nó hơi quá hở hang đối với cô. Cô đã bị muộn cho lịch trình buổi sáng. Và bây giờ cô phải tới dự Hội nghị IT vào lúc 4h chiều. Ngày hôm nay đúng là vứt đi.
Dara tiến vào hội trường cuộc họp một cách vội vã, không nhìn thấy một đoàn xe đen đang tiến vào cửa khách sạn. GD cùng người hắn trong trang phục vest đen sang trọng bước xuống từ đoàn xe, và tất cả nhân viên của khách sạn vội vã tiến ra cửa chào đón.
"Anh thua cược rồi. Chuẩn bị trả tiền đi," GD nói khi hắn đi vào khách sạn Century Dragon cùng đám người của hắn. Khách sạn này là một trong những tài sản kinh doanh của hội Tam Hoàng.
"Chưa đâu. Cậu biết anh sẽ sẵn sàng trả cược nếu anh thấy mình không còn cơ hội nào nữa. Nhưng anh nghĩ anh vẫn còn cửa để thắng ván này. Anh biết tối qua cậu đã đi đâu khi đột nhiên biến mất trong buổi tiệc của Hương Chủ," TOP trả lời. Những buổi tiệc xa hoa vẫn thường được đám sếp sòng trong giới xã hội đen tổ chức để móc nối và tăng tính đoàn kết trong nội bộ.
"Em chỉ qua kiểm tra cô ta một chút thôi. Em nghĩ em đã làm cô ấy tổn thương, nhưng có vẻ vẫn ổn cả," GD chán nản nói.
"Cô ấy vẫn ổn vì có gã Donghae đó, hử?", TOP trêu chọc nhưng GD chỉ phớt lờ hắn. Đám nhân viên khách sạn xếp thành hàng dài và cúi đầu chào khi bọn hắn đi về phía thang máy để lên phòng họp chính bởi GD có cuộc hẹn gặp với Bạch Phiến.
Vài giờ sau...
Trời đã bắt đầu tối khi Hội nghị IT kết thúc. Dara là người ra về cuối cùng bởi cô phải thảo luận vài điều với bên tổ chức hội nghị. Cô đã rất mệt và cái váy hở hang này còn khiến cô thêm stress. Ai mà nghĩ rằng sẽ có một đám đàn ông già háo sắc trong hội nghị cứ tìm mọi cách để có được số điện thoại của cô hoặc mời cô dùng bữa tối để chuyện trò vui vẻ chứ. Thật kinh tởm mà! Eeoooo!
Cặp lông mày của cô xoắn tít lại khi cô đi về phía cửa ra vào. Cô đang chậm rãi băng qua khu thang máy thì một cửa thang máy bỗng bật mở, lộ ra GD đang trông rất bảnh bao với bộ vest đen và chiếc cà vạt ở trong. TOP, Youngbae, Seungri và Daesung luống cuống quay mặt về hướng khác trong khi đám người còn lại của hắn thì dán chặt người vào tường của thang máy như thể tìm nơi ẩn nấp.
Trái lại, GD vẫn tỏ ra như không có gì. Hắn chỉ nhìn Dara với chút ngạc nhiên nhưng không hề tỏ vẻ quan tâm nào hết, bước ra khỏi thang máy và hoàn toàn phớt lờ cô. Cửa thang máy khép lại khi toàn bộ người của GD vẫn kẹt ở trong đó như một lũ ngốc. Dara há hốc miệng khi cô nhìn theo lưng của GD. Tên khốn!, cô nghĩ. Hắn thậm chí dám to gan phớt lờ cô sau những gì hắn đã làm ư?!
Dara bực dọc sải dài bước và đi vượt qua hắn. Cô quay đầu sang nhìn và hừ mũi với hắn khi vẫn tiếp tục bước đi về phía cửa và <*RẦM>, mặt cô va thẳng vào tấm cửa kính vì đi mà không chịu nhìn đường. Cả người cô ngã về phía đằng sau vì cú va chạm và rồi Dara thấy mình đang ngã sõng xoài trên sàn trải thảm.
===============================
Sandara's POV
Ottokae?!!!!
GAHHH!!! Thật xấu hổ quá đi! Và tên khốn, kẻ vẫn đang đi về phía cửa ra vào, ĐÃ THẤY TẤT CẢ!
WAAAAAHHHHH!!!! Huhuhuhu!
Đám nhân viên khách sạn ngay lập tức chạy lại phía tôi, hỏi han xem tôi có ổn không và có cần đưa đến bệnh viện không.
ÔI CHÚA ƠI, nỗi ô nhục này! Không, tôi không cần được đưa đi bệnh viện. Tôi chỉ cần một bát thuốc độc mà thôi. Huhuhu, hãy kết liễu mạng sống của tôi đi, làm ơn.
Jiyong vẫn bình thản bước đi và khi hắn lại gần chỗ tôi, tôi nghĩ tôi thấy hắn đang nhếch mép cười. GAAAAHHHH!!!!!!
Tôi thấy mông mình cứng lại vì xấu hổ. Tôi đã sẵn sàng nhảy đến thiên hà khác và trốn tại đó MÃI MÃI! Vết ô nhục này ngàn đời không rửa được.
Đám nhân viên khách sạn đỡ tôi đứng dậy và tôi quay lại cảm ơn họ. Tôi cúi gằm đầu để kiểm tra lại mình. Sh!t, quai váy của tôi đã bị đứt. À mà thôi, đằng nào tôi cũng về nhà luôn bây giờ.
Tôi nhanh chóng lao ra ngoài, dùng tóc để che mặt. Tôi thấy Jiyong ở phía góc sảnh, đang đi lại về phía một nhân viên khách sạn. Anh ta quay lại và nhìn thấy tôi và...fck, có phải anh ta đang cười tôi không vậy! Chúa ơi, tại sao con phải hứng chịu điều này?! Tôi đã có thể trông thấy cảnh phẩm hạnh của tôi lao xuống vực...theo sau là niềm kiêu hãnh của tôi...và ồ, cả cái tôi của tôi nữa. Tạm biệt chúng mày.
Tôi ngay lập tức nhìn ra hướng khác và đi về phía ngược lại, hình ảnh của tôi đã hoàn toàn bị phá hủy trước mặt anh ta, huhuhuhu. Tôi không bao giờ có thể nhìn mặt anh ta nữa!
Đám taxi quái quỉ ở chỗ nào khi chúng ta cần một chiếc chứ?!
Tôi dùng tay giữ quai để váy không bị tuột xuống khi bước đi thì đột nhiên, một tay lái xe mô tô lao về hướng khách sạn. Tôi đã nghĩ rằng đó là một vị khách đang đi về bãi đỗ xe nhưng tên as$hole đó lái xe thẳng về phía tôi và trước khi tôi kịp phản ứng thì hắn đã thò tay bóp ngực tôi!
"KYAAAAAHHHHHHHHHHH!!!!!", tôi thét lên trong sự hoảng sợ lẫn tức giận. OMG, tại sao những thứ xui rủi này cứ xảy ra với tôi vậy?
Tôi nhìn theo tên lái xe mô tô với vẻ không tin được và nghe thấy hắn cười lớn khi hắn chạy xe đi. Và rồi tôi thấy Jiyong đang đứng ngay lại tại góc sảnh khách sạn với một vẻ mặt tồi tệ, đợi tên lái xe mô tô đi ngang qua như một kẻ săn mồi.
Ngay khi tên lái mô tô đi ngang qua anh ta, Jiyong đưa tay và nắm trúng phía sau cổ áo của gã đàn ông. Chiếc mô tô lao về phía trước và đâm sầm vào góc đường. Tiếng kim loại va chạm với mặt đường kéo thành một âm thanh dài. Tôi hoảng sợ nhìn Jiyong khi anh ta vẫn đang nắm phía sau cổ áo của gã lái xe mô tô.
Rồi anh ta kéo lê người đàn ông bất lực đó về phía tôi.
"Hãy nói với tôi rằng hắn chưa đụng vào em.", anh ta nói với cái giọng lạnh lẽo khiến tôi ớn lạnh cả sống lưng. Mặc dù tôi cũng rất muốn đánh cho tên khốn lái xe mô tô này một trận ra trò, nhưng tôi cũng sẽ nói dối giúp hắn bởi Jiyong đang có vẻ mặt giống hệt như lúc anh ta cứu tôi từ quán bar đêm hôm đó.
"THẰNG CHÓ ĐẺ NÀY! ĐÚNG ĐẤY, TAO ĐÃ BÓP VÚ NÓ ĐẤY! SAO HẢ, HẢ?! TAO SẼ ĐÁ TUNG ĐÍT MÀY, THẰNG CHÓ ĐẺ!", gã đàn ông tìm cách thoát khỏi sự nắm giữ của Jiyong, quờ quạng tay chân điên cuồng.
Tôi lấy tay che miệng kinh hãi khi tôi thấy vẻ mặt tối sầm của Jiyong. Tôi đang định gọi ai đó lại giúp ngăn cản Jiyong đừng làm cái điều anh ta đang định làm, nhưng đám bảo vệ khách sạn trông còn sợ hãi hơn cả tôi. Sao họ không cản anh ta lại?!
Jiyong gỡ mũ bảo hiểm của người đàn ông ta và ném nó ra xa. Người đàn ông đó gần như quỳ trên đường khi Jiyong hiện đang nắm chặt cổ áo anh ta. Anh ta nhìn thẳng vào mắt người đàn ông đó, kẻ có vẻ đang bị ảnh hưởng bởi ma túy.
"Jiyong, anh ta chưa chạm vào tôi. Tôi chỉ bị bất ngờ khi anh ta quơ tay ra. Thôi nào, hãy để nhân viên bảo vệ xử lý việc này," tôi cố gắng khuyên anh ta. Anh ta ngước mắt lên và nhìn thấy dây quai váy bị đứt của tôi. Tôi thở dốc khi vẻ mặt của anh ta trông còn tồi tệ hơn nữa.
"Nhắc lại cái điều mày vừa nói xem. Mày đã vồ lấy cô ấy ư?", Jiyong rít qua kẽ răng khi anh ta thít chặt cổ áo của người kia. Tôi đông cứng tại chỗ của mình, không biết nên phải làm gì.
"HAHAHAHAHA!! NGỰC BẠN GÁI MÀY RẤTTTTTTTTTTTTTTT MỀM VÀ...", gã đàn ông đấy không kịp nói hết câu thì Jiyong đã giáng thẳng một cú đấm vào mồm gã, làm tét cái miệng gã đang mở ra nói. Và anh ta không dừng tại đó, anh ta vẫn điên cuồng đấm vào liên tiếp vào mặt gã đàn ông.
"J-Jiyong...", tôi thậm chí còn không nghe thấy giọng của chính mình. Tôi nghe thấy tiếng bước chân đang chạy lại gần và nhìn về phía lối ra vào của khách sạn. Tôi thấy đám người mặc vest đen tôi đã nhìn thấy trong thang máy lúc nãy nhưng họ ngay lập tức nhìn ra chỗ khác và quay người đi như thể họ không nhìn thấy những gì đang diễn ra ngay trước mặt vậy. Tại sao không ai ngăn cản anh ta lại?
Rồi tôi nghe thấy tiếng thét đau đớn và tiếng cái gì đó vỡ và kinh hoàng khi thấy gã đàn ông đã không thể nhận diện được nữa bởi máu, vết bầm tím vết thương đầy mặt gã.
Ôi chúa ơi....
Tôi nhanh chóng quàng tay qua ôm người Jiyong từng phía sau.
"Jiyong. Em vẫn ổn mà. Bình tĩnh lại đi. Làm ơn."
"HẮN ĐÃ ĐỤNG VÀO EM!", anh ấy điên tiết gào lên mà không thèm quay lại nhìn tôi.
"Không, anh ta không đụng vào. Anh ta không đụng vào. Làm ơn...dừng lại đi."
"Hắn...đã đụng vào em," anh ta nói với cái giọng lạnh lẽo giết người và lại giơ nắm đấm lên một lần nữa. Tôi thả tay mình ra và bước lên phía trước anh ấy, lấy tay ôm mặt anh ấy.
"Nhìn em này," tôi nhẹ nhàng gọi, tìm cách giúp anh ấy bình tĩnh lại. May mắn là anh ấy đã chịu nghe lời và hạ tay xuống thõng thoài bên người, mặc dù vẫn đang nắm chặt cổ áo của gã đàn ông đó bằng tay trái.
"Em ổn mà, Jiyong. Vậy nên làm ơn hãy dừng lại," tôi nói khi nhìn thẳng vào mắt anh ấy.
"Tôi đã bảo em rồi, em đúng là một kẻ rắc rối mà," anh ấy khàn giọng nói và nhìn ra chỗ khác.
Tôi thậm chí không buồn đáp trả câu nói ngớ ngẩn của anh ấy bởi ngực tôi đang quặn thắt lại bởi cái cảnh anh ấy mất bình tĩnh chỉ vì có ai đó chạm vào tôi.
Anh ấy buông gã đàn ông ra và lấy áo vest của anh ấy khoác cho tôi. Rồi anh ấy dẫn tôi đi về phía xe ôtô, và chỉ đến lúc đấy thì đám nhân viên bảo vệ mới chạy lại để giúp gã đàn ông kia. Thật là kì lạ, họ thậm chí còn không ngăn cản Jiyong rời đi. Khách sạn này có liên kết với công ty R.A.B sao? Và Jiyong đang làm gì ở đây trong bộ vest sang trọng và chiếc xe đắt tiền này chứ?
Mặc dù tôi có rất nhiều câu hỏi đang hiện ra trong đầu, tôi chỉ yên lặng thăm dò tâm trạng hiện tại của Jiyong.
Chúng tôi đã về đến căn hộ của tôi mà không nói với nhau một lời nào. Anh ấy đỗ xe lại bên cạnh tòa nhà và nhìn chằm chằm ra đường mà không thèm liếc nhìn tôi. Tôi mở cửa xe định đi ra thì anh ấy cất giọng ngăn tôi lại.
"Em đang sợ tôi, đúng không?", anh ấy hỏi.
Lại một quãng yên lặng khó xử sau đó. Chỉ có tiếng hơi thở của chúng tôi và tiếng của một vài con dế đang kêu quanh đó bởi tôi vẫn đang mở cửa xe trong khi vẫn ngồi lại.
"Không, Jiyong. Em không sợ anh," tôi trả lời thành thật.
Anh ấy quay sang nhìn tôi với ánh mắt dò xét.
"Nhưng em thật sự rất lo lắng cho anh," tôi nói tiếp và đang định bước ra khỏi xe thì anh ấy nắm lấy tay tôi. Tôi quay lại nhìn anh ấy dò hỏi.
"Tối hôm đó... Tôi đã mất bình tĩnh khi tôi thấy em gặp rắc rối," anh ta nói với giọng khàn khàn.
"Nhưng anh đã đi quá xa với những gì anh đã làm, Jiyong.", tôi trả lời.
"Tôi biết."
Tôi giật mình thoảng thốt khi anh ấy khẽ gạt mấy sợi tóc phủ trên mặt tôi và đưa nó chúng ra sau tai tôi.
"Tôi xin lỗi, babe," anh ấy nói với vẻ chân thành.
B-Babe? <*THỊCH> < ---- GAAHHHHHH!!! Chuyện quái quỉ gì đây!!
"Tôi có thể ngủ lại nhà em đêm nay không? Chỉ đêm nay thôi," anh ấy hỏi khi nhìn sâu vào mắt tôi.
CÁI GÌIIIIIIII?!
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top