Dưới trăng
- Cậu chỉ bảo cậu bận thôi chứ cậu có đuổi em đâu.
Cái con này này làm Cò phát bực vì độ đần của nó, thế là thôi chả nói chuyện nữa mà đứng đó lườm hẳn con nhỏ. Na đứng lằng nhằng mãi ở ngoài mà cậu chẳng nếm xỉa liền bĩu môi với Cò rồi quay ngoắt đi về phòng bà nó, cậu nhác thấy bóng nó khuất sau cánh cửa mới an tâm đi ra ngoài sân đình.
…
Đình vắng. Không có Khuê.
Cậu ba cứ tưởng Khuê bận việc gì đấy nên ra trễ thế là cậu đứng đó đợi cô mãi, đợi cho tới mồ hôi túa ra đầm đìa ướt hết tảng lưng áo phía sau cũng không thấy bóng dáng ai cả, nhưng cậu không về được, nhỡ cậu về rồi Khuê ra tới nơi thì biết làm sao? Nguyên khẽ đưa tay lên quẹt giọt mồ hôi trên trán, đầu cậu mường tượng biết bao nhiêu là thứ, cậu sợ Khuê có chuyện, cậu sợ Khuê vì cái gì đó mà không muốn gặp cậu, thế rồi cậu vẫn gạt bỏ suy nghĩ đó kiên trì đợi thêm, nhưng đợi đến giờ Mùi hai khắc rồi mà chẳng có ai, lòng cậu nóng như lửa đốt. Cậu vụt chạy trên con đường quen thuộc rẽ ra đê, cho tới khi đứng trước căn nhà đã bị quậy phá tanh bành cậu mới dừng lại ngây người, trước mắt cậu ngổn ngang những đồ vật bị vứt ra sân, cái gãy đôi, cái vỡ nát, có lẽ là vừa trải qua một trận cãi nhau rồi ẩu đả.
Thế còn người đâu?
Gánh hát hôm nay đâu có lịch diễn…
Cậu Nguyên tiến vào khoảng sân nhỏ, từ đây nhìn vào trong nhà xơ xác đến thương, cậu đi mãi tới tận sân giếng mà vẫn không thấy ai cả, lòng cậu giờ chẳng còn chút bình lặng nào nữa cả. Trong đầu cậu vẫn văng vẳng tiếng cậu thầm mong rằng Khuê không sao, nếu Khuê mà có chuyện gì có lẽ cậu có lỗi lắm, lỗi vì cậu không đi tìm Khuê sớm hơn, lỗi vì cậu chọn ngày nào không chọn lại chọn ngay ngày hôm nay.
Ngay lúc cậu đang đứng tần ngần ở đấy thì có tiếng sụt sịt trong vườn cau, cậu chạy ra ngó thì vừa hay thấy bóng dáng quen thuộc kia đang vùi đầu vào hai đầu gối khóc nức nở, Nguyên vừa mừng vừa lo tiến lại với Khuê nói nhỏ:
- Tui tới rồi…
Khuê đang buồn lắm nhưng chất giọng quen thuộc ấy cất lên làm cô giật mình đưa khuôn mặt vẫn còn ướt đẫm nước mắt kia lên nhìn, đúng là cậu ba kìa, tại sao cậu lại tới đây chứ?
- Cậu… cậu ba… về đi ạ.
Khuê nói trong tiếng nấc rồi gục đầu xuống che đi những giọt lệ vẫn lăn dài, cậu mà về hả? Cậu về sao được mà về cơ chứ, thế là ai đó mặt dày ngồi xổm xuống trước mặt Khuê đưa tay ra vỗ về, cô khóc nhưng cậu đau lòng.
- Khuê xấu lắm.
Cái người đang khóc vẫn nức nở, còn cậu thì đỡ khuôn mặt Khuê lên đưa tay vuốt nhẹ mấy lọn tóc dính trên khuôn mặt xinh đẹp kia lắc đầu:
- Không xấu, chỉ có tui nhìn thôi thì không xấu.
Nguyên nhìn sâu vào trong đôi mắt long lanh ầng ậc nước kia một lúc rồi không nhịn được kéo người đối diện vào lòng mình, cậu để cho Khuê khóc cho đã vậy, sau này nếu Khuê có khóc nữa thì cậu sẽ mãi là chỗ dựa cho Khuê yếu đuối nhé…
…
Cậu không biết là cái người trong lòng cậu khóc hết bao nhiêu nước mắt, cậu chỉ biết phải mất một lúc lâu sau đấy cái người kia mới nín khóc rồi dựa vào vai cậu mà ngủ đi mất, Nguyên lén đưa tay xuống nghịch nghịch tay của Khuê rồi siết nhẹ, cô mà như thế này nữa thì cậu làm sao mà yên tâm đi học xa đây.
.
Khuê mơ thấy mình đang đứng giữa đoạn đường nhỏ hồi còn bé hay chạy đi chơi, nơi cô đứng đối diện có hai người đang cãi nhau, một là mẹ, một là cha, cô thấy đôi mắt mẹ đỏ hoe ôm má ngã khuỵu xuống chân cha, khuôn mặt dữ tợn ấy vẫn chẳng màng tới nỗi đau mà mẹ chịu đựng buông lời mắng chửi thậm tệ:
- Mày chẳng đáng một xu đấy con điếm, mày tự hào lắm hay sao mà theo cái nghề này? Làng xóm người ta dị nghị tới cái mặt tao đây này, tiên sư chúng mày, đồ gái hát rong, mày cút cho khuất mắt tao.
- Nghề của em không phải làm điếm…
- Nhưng người ta khinh mày, tao cũng ghê tởm cái nghề của mày, tao không cần mày truyền nghề cho con gái tao!
Bà nội Khuê cũng chạy ra đay nghiến:
- Gớm, lúc đầu tôi cũng đã không muốn cho cô vào cái nhà này rồi, đúng là đỉa đeo chân hạc.
Mẹ Khuê vẫn khóc, cô đứng đấy nhìn mẹ nằm vật ra đất cầu xin bà nội và cha đừng đuổi mẹ đi, mẹ muốn gần với cô, mẹ muốn ở lại với cô. Thế rồi mẹ được ở lại, nhưng ánh mắt của mọi người nhìn mẹ chán ghét lắm, mười ngày mẹ nằm lạnh lẽo ở gian phòng bên ngoài, mười ngày ấy mẹ vẫn chịu đựng ánh mắt người đời kỳ thị đi ra gánh hát để mua vui với mấy ông lớn để đem tiền về cho người chồng ngày đêm uống rượu, để nuôi đứa con nhỏ như Khuê, để đưa tiền cho người mẹ chồng tiêu xài. Tiền mẹ làm được, người ta vẫn xài đấy thôi, tiền mẹ làm được, mẹ có cất một cắc bạc nào đâu?
Cả người Khuê hơi co lại, đôi môi mềm mại của cô chạm nhẹ vào cổ Nguyên, cậu hơi giật mình nhìn xuống thấy người trong lòng đã cau chặt mày, rốt cuộc là cô mơ thấy cái gì mà đau khổ tới vậy? Khuê vẫn chìm sâu vào cơn ác mộng, cô thấy cái ngày bà nội cùng dân làng cạo đầu mẹ rồi trói mẹ vào rọ heo thả trôi sông, Khuê bị cha giữ lại trên tay để rồi tận mắt chứng kiến mẹ rời ra thế gian trong sự khinh bỉ, chế nhạo của mọi người. Khuê thấy người ta ác lắm, ai cũng độc mồm mà mắng chửi mẹ cô cả, sao cái người được gọi là ông lớn mẹ thường hay đi cùng không giúp mẹ nhỉ? Sao người cha đang ôm cô không xuống giải vây cho mẹ của cô, tiếng khóc của Khuê hòa cùng với tiếng hả hê của những kẻ vô tình, máu lạnh, tiếng khóc của cô vang vọng cùng tiếng cầu xin của mẹ…
- Tôi chết cũng không thẹn với lòng!
Khuê chỉ nhớ được câu đấy của mẹ, cô cũng không còn nhớ vẻ đẹp của mẹ nữa mà in hằn trong tâm trí non nớt kia chỉ có một bóng hình bị cắt tóc nham nhở, sau gáy lụi xơ rồi trét vôi trắng toát, áo quần mẹ xộc xệch hẳn đi, mẹ Khuê chết trong tức tưởi, mẹ Khuê chết trong sự tủi nhục. Khuê lại khóc rồi, tiếng khóc nỉ non từ trong mơ kia ra tới thực tại làm cậu xót cả lòng, đột nhiên cậu thấy mình bất lực ngay lúc này, cậu tự trách mình còn quá nhỏ để có thể bảo vệ cho Khuê, cậu thấy cậu vô dụng quá.
Tới lúc Khuê tỉnh dậy thì cậu cũng đã tựa đầu sang một bên cây cau thiếp đi mất, Khuê cũng bất ngờ lắm, tại sao cậu không gọi cô dậy cho cậu đỡ mỏi kia chứ? Cô hơi dụi dụi đôi mắt sưng húp ghé mặt sát lại với cậu, cậu Nguyên điển trai quá đi mất, da cậu trắng này, lông mi cong, sống mũi cậu còn cao nữa, cậu còn chưa tới tuổi trưởng thành mà cậu đã đẹp như vậy rồi thì không biết sau này có bao nhiêu người theo đuổi cậu đây.
- Khuê có bị đau mắt không?
Cậu vừa tỉnh dậy nên giọng còn hơi ngái ngủ thế mà vẫn làm Khuê giật mình, cậu tỉnh đúng lúc quá trời luôn.
- Sao cậu không gọi tui dậy sớm.
Khuê sợ cậu bị mỏi nên vừa xoa bóp cánh tay cậu Nguyên vừa trách móc, cậu cũng không nói gì cả đâu, cậu chỉ cười hì hì rồi đỡ Khuê dậy cùng cô dọn dẹp đống lộn xộn bên ngoài nhà, rõ ràng cô bảo cậu về mà cậu không về nên thành thử Khuê kệ cậu dọn dẹp tới sẩm tối mới xong.
- Khuê có phải nấu cơm cho gánh hát ăn không?
- Hôm nay không cậu ạ, các cô đi qua làng bên chơi hội rồi.
Cậu gật gù, cậu cũng muốn hỏi mấy việc liên quan lắm mà cậu chẳng dám hỏi, cậu chỉ biết cậu mà tìm được cái người hôm nay phá nhà với bắt nạt Khuê thì cậu băm vằm nó ra mất.
…
Tối nay Khuê mời cậu ăn bánh đúc, cậu vốn ăn sung mặc sướng từ nhỏ nên khoản ăn uống cũng gọi là có quy củ, chỉ là tự nhiên cái bánh đúc rẻ tiền không bằng cái loại thượng hạng mà cậu hay ăn kia lại hợp ý cậu đến lạ, cậu ngồi với Khuê một tý mà đánh vèo ba cái bánh đúc luôn.
Dưới ánh trăng tròn cậu với Khuê cứ lặng thinh với nhau mãi, cậu biết Khuê sẽ chẳng kể đâu nên cậu tranh thủ mượn ánh trăng nhìn thật kỹ Khuê.
- Sao cậu cứ nhìn tui thế?
- Tui muốn thu nhỏ hình bóng chị một tý.
- Để làm gì?
- Để gói gọn trong đầu, mỗi lần mà nhớ chị sẽ yên tâm hơn.
Khuê ngạc nhiên quay sang thì bắt gặp ánh mắt cậu, hôm nay cậu thật sự không giống với cậu thường ngày cho lắm, nhưng mà có khẳng định qua khẳng định lại một ngàn lần nữa thì khuôn mặt này vẫn làm Khuê rung động đến lạ. Thề dưới ánh trăng sáng, có hai con người đang tựa vào nhau.
Thế nhưng tối hôm đó có người gọi cậu về sớm lắm hại cậu cau có ra mặt, không thấy cậu đang cạnh người cậu thương hay sao mà í a í ới thế không biết?
Cò chạy theo cậu cũng toát mồ hôi, mắc mớ gì cậu cọc với Cò kia chứ, không vì cậu mê gái làm ông bà lo lắng gọi cậu về sớm thì Cò cũng không dám đi chọc giận cậu Nguyên đâu.
Cậu vừa về tới ngõ thì thấy mẹ Năm đứng nói chuyện với một người đàn bà chạc tuổi mẹ, phía sau còn có đứa con gái ăn vận lòe lọet, nhìn thái độ của mẹ thì cậu cũng biết tỏng đó là vợ của quan huyện vùng bên cạnh rồi, khiếp, đường xa như thế mà vẫn mời cho sang bằng được thì chỉ có bà Năm mà thôi.
- Cậu ra chào bà kìa. - Cò nhắc khéo mà cậu Nguyên vẫn giả điếc vòng đường khác mới hay kia chứ.
- Cậu Nguyên… tôi lạy cậu… này này… ấy chết bà Năm nhìn qua cậu kìa.
- Anh bé bé cái mồm vào cho tôi.
Cậu ba đi một mạch vào phòng ngủ đóng cửa lại, chắc cậu nên đi tắm cho khuây khỏa mới được, có điều cậu tắm xong ra cũng không chạy thoát nổi bà Năm.
- Tối rồi cậu đưa bà Huyện với cô Lam về cho mẹ yên tâm.
- Mẹ không an lòng thì mẹ tự đưa người ta về, người là do mẹ mời mà.
- Cậu ba không muốn đưa về cũng được. - Thế rồi bà lại nói vọng ra ngoài: - Ngày mai cái Na cùng bà sang cái ổ rách nát của cái đám hát rong kia một chút nhỉ?
Cậu hơi sững lại nhìn bà Năm, rốt cuộc bà có bảo giờ quan tâm đến cảm giác của cậu hay không đây?
- Mẹ uy hiếp con hả mẹ?
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top