Mộ Chàng Xác Thiếp
Mộ Chàng Xác Thiếp
QUÁN BÊN ĐƯỜNG
Xuống xe ở một ga xếp dọc đường, Lý phải hỏi thăm mãi mới biết đường đi về nơi anh định đến. Tuy nhiên, có một người lớn tuổi bên đường sau khi nghe Lý hỏi chỗ anh đến, đã lo ngại nói:
- Đường từ đây tới đó tuy chỉ khoảng chục cây số, nhưng đi bộ thì phải mất nửa ngày, mà giờ đã quá ngọ rồi, e rằng công tử đi chưa đi tới nơi đã bị...
Ông ta ngừng ngang câu nói khiến Lý hơi chắc mắc:
- Phải chăng bác muốn nói dọc đường nguy hiểm?
Trầm ngâm một lúc, ông cụ gật đầu:
- Còn hơn cả nguy hiểm nữa! Cậu đã có nghe chuyện người bị hổ vồ chưa?
Lý cười:
- Tưởng gì, chuyện đó thì miền núi nào chẳng có. Nhưng bác yên tâm, cháu có mang theo hai chiếc móng hổ, loại hổ tinh mà dân ở miền núi có được, chính là ông thầy mo trong bản thượng đã tặng cho cháu và bảo rằng hổ bình thường mà nhìn thấy ắt phải tránh xa!
Vừa nói Lý vừa vạch cổ áo ra, khoe hai cái móng cọp đã lên nước bóng. Ông già khẽ lắc đầu:
- Không ăn thua gì đâu. Hoặc có tác dụng thì cũng hạn chế thôi. Theo ta biết có nhiều người đeo móng hổ vẫn bị hổ vồ như thường.
Lý không cãi, thật ra anh cũng không tin vào tác dụng của hai chiếc móng hổ lắm, chẳng qua do cần phải đi gấp tới nơi, đó là cái đồn điền của một người bạn chí thân, mà vừa rồi anh hay tin bạn mình bị bệnh quá nặng, cần có người tới giúp đỡ.
Thấy Lý quá muốn đi, ông cụ đưa cho anh một cái bọc nhỏ và dặn:
- Tôi tặng cậu vật này, nó là nhúm lông đuôi hổ, nó có tác dụng hơn mấy cái móng nhiều, bởi nó đã được làm phép Thôi, chúc cậu lên đường bình an, khi trở về nếu có dịp ghé nhà lão chơi.
Lý cám ơn ông rồi lên đường ngay. Do không có đường xe nên Lý phải vác ba lô đi bộ. Cũng may đó từng hoạt động đoàn hướng đạo nên Lý đi bộ vừa nhanh vừa không thấy mệt. Anh tính, cứ đi theo tốc độ ấy thì anh sẽ tới đồn điền của bạn trước lúc trời tối. Mà thậm chí, nếu có lỡ đường thì anh cũng có thừa khả năng mắc võng ngủ trên cây để chờ sáng đi tiếp.
Đi được hơn một giờ thì nhìn xa xa Lý thấy một dòng sông, anh nhớ lời bạn dặn là đồn điền nằm bên bờ dòng sông lớn, Lý buột miệng:
- Mình đi dọc sông này thì sẽ tới nơi thôi!
Ước tính mình đã đi được hơn nửa đường, Lý tự hài lòng và định dừng chân ở gốc cây cổ thụ phía trước mặt để nghỉ chân và uống nước, nhưng đúng lúc đó anh chợt nhìn thấy có làn khói xanh bốc lên từ phía trước mặt, khá gần, anh lẩm bẩm:
- Khói này là khói bếp, như vậy là có nhà người ở, may quá!
Anh đi nhanh về phía đó và quả nhiên Lý nhìn thấy một túp lều bên đường.
Nhà tuy nhỏ nhưng khá khang trang, khác với những lều tạm bợ của cánh thợ rừng che để trú chân. Và quan trọng hơn là hình như có người ở!
Vừa tính cất tiếng hỏi thì chợt Lý nghe có nhiều tiếng roi vọt quất vào vật gì đó phía sau nhà, kèm theo là tiếng một phụ nữ lớn tuổi quát lên từng hồi:
- Cho mày chừa! Cho mày bỏ cái tính ngang ngạnh nè!
Ai đó bị đánh đòn! Lý lắc đầu ngao ngán, tự nhủ:
- Ở giữa chốn thâm sơn cùng cốc này mà vẫn còn có roi vọt với nhau, nghĩ cũng lạ...
Anh bước vào hiên nhà, thấy có mấy cái bàn và hơn chục chiếc ghế, anh chợt hiểu, nơi đây là một quán bên đường! Thì ra là vậy...
Lúc ấy, tiếng roi quất càng mạnh và đến lúc ấy anh mới nghe tiếng người bị đòn ré lên, kêu van.
- Một cô gái!
Qua giọng van xin Lý biết đó là một cô gái, anh bức xúc và không kiềm chế được, đã xông đại vào nhà, đi thẳng đến chỗ phát ra tiếng roi quất. Trước mắt Lý là một cô gái tuổi khoảng mười lăm mười sáu, quần áo tả tơi, đang bị đè xuống đất và chịu những lần roi vút xuống thẳng tay! Một hình ảnh mà Lý không tài, nào chịu được, anh quát lớn:
- Sao đánh người dã man đến vậy? Người chứ có phải là là vật đâu!
Anh lao tới lấy thân mình đỡ những đường roi đang vụt xuống. Người đánh đang điên tiết nên không kịp dừng tay, đã quất thẳng vào người Lý mấy roi liền rồi mới chịu dừng lại:
- � , cái anh này, ai cho phép anh:..
Người vừa nói là một phụ nữ tuổi trung niên, người đang cầm roi. Bà ta trớn mắt nhìn Lý như nhìn con quái vật. Lúc ấy, Lý cũng đã nổi cáu bởi thấm cái đau của mấy roi vừa rồi, anh gắt lên:
- Sức tôi mà còn chịu không nổi roi của bà, sao lại đánh một người yếu đuối thế này?
Bà ta cất giọng đanh ác:
- Con ta, ta đánh mắc mớ gì anh! Mà sao anh tự tiện xông vào nhà người khác mà không được phép vậy?
Lúc này Lý mới đứng thẳng lên, phân trần:
- Tôi là khách qua đường, nghe có người bị ức hiếp nên không đành làm ngơ. Mà cô gái này tội gì để bị đòn đến nông nỗi này?
Lúc này bà ta mới chịu buông roi, nhưng vẫn nghiến răng hăm he:
- Lần sau tao sẽ đánh gấp đôi!
Rồi bà ta bỏ ra nhà ngoài, hầu như không quan tâm gì đến sự có mặt của khách lạ. Lúc ấy Lý mới quan sát kỹ cô gái bị đòn, tuy quần áo rách bươm, mặt mũi lấm lem và tóc tai bù xù, nhưng vẫn lộ ra đó là một cô gái có nhan sắc...
Vừa khi ấy, cô nàng vụt lên tiếng:
- Khách quan hãy mau mau ra nhà trước đi, không thì em sẽ bị đòn thêm!
Lý muốn hỏi thêm, nhưng lúc ly đã nghe tiếng oang oang của bà chủ quán:
- Uống nước mà không ngồi ghế ở trước này, ra nhà sau làm gì thế?
Lý đành phải bước trở ra. Anh phải giải thích thêm:
- Tôi xin bà, cô ấy là con gái mà, có roi vọt thì cũng là tượng trưng thôi, đánh kiểu vừa rồi thì hổ cũng chịu không nổi, nữa là...
Câu nói của Lý khiến bà chủ quán quắc mắt nhìn anh như muốn phản ứng gì đó, nhưng có lẽ kịp dừng. Chỉ nghe bà ta ''hừ'' lên một tiếng trong họng rồi ngoe nguẩy bỏ đi. Lý phải gọi:
- Cho tôi bình trà ngon, mấy cái bánh ngọt.
Mụ ta nói vọng ra:
- Ở đây chỉ có trà xanh chớ làm gì có trà ngon. Còn bánh thì chỉ có bánh nếp ăn no bụng thôi!
Lý bảo:
- Cũng được!
Anh uống một bình trà xanh mà cảm thấy ngon như uống trà sen trà lài.
Riêng hai cái bánh nếp thì tuy đã nguội, có lẽ hàng hôm qua còn tốn lại, nhưng do đói nên Lý ăn một hơi hết sạch và còn cám ơn rối rít:
- Cám ơn bà chủ đã cho ăn uống ngon. Lúc nãy có mạo phạm thì xin bà bỏ qua cho...
Bấy giờ bà ta mới dịu giọng:
- Cũng chẳng qua là dạy con mà thôi. Công tử thấy không, thân con gái ở giữa nơi thâm sơn này, nếu không quản lý chặt, để cho tự do ra ngoài giao du thì làm sao giữ nổi thân! Tôi là mẹ mà...
Nghe bà ta nói vậy Lý cũng cảm thông, anh thật lòng khuyên:
- Dẫu sao cô ấy cũng là con gái, mà roi vọt như vừa rồi là không nên. Cháu là người dưng, nhưng cám cảnh cô ấy, nên xin với bà nương nhẹ tay cho: Cháu ở trong đồn điền, nếu có dịp cháu sẽ ra đây nhờ bà và cô ấy giúp cho nhiều việc.
Người đàn bà tỏ vẻ mừng vui:
- Công tử ở gần đây thì tốt quá! Hay là... công tử coi ai thì làm mai cho con nhỏ giùm, nó đã tới tuổi rồi...
Lý hứa cho qua chuyện chứ thật ra không quan tâm cho lắm:
- Cháu sẽ lưu ý...
Anh ăn uống xong thì từ giã, trước khi đi còn hỏi:
- Đây tới đồn điền trà còn bao xả nữa?
- Ở đây có ba đồn điền trà, nhưng lớn nhất là của nhà ông Đốc Lãnh. Vậy cậu hỏi đồn điền nào?
Lý reo lên:
- Chính là đồn điền của ông Đốc Lãnh. Bạn tôi ở đó!
Mụ ta tỏ ra rành chuyện:
- Con trai duy nhất của ông Đốc đang quản lý đồn điền đó. Anh ta đã chết ngày hôm qua rồi!
Lý rụng rời:
- Chết rồi sao? Trời ơi...
Anh đứng lên chuẩn bị đi, nghe vậy lại ngồi phịch xuống, người thẫn thờ...
Bà ta phải nhắc:
- Nghe nói cậu ấy không thân nhân bên cạnh, đang chờ người nhà từ thành phố tới, nếu đúng là cậu thì mau tới đi để còn lo hậu sự cho người ta!
Lý vừa bước đi mà đầu óc rối bời...
° ° °
Lo xong ma chay rồi, Lý có muốn về cũng không về được. Bởi đồn điền đang mùa thu hoạch, mà không có người trông nom thì coi như cho không thiên hạ những gì là công sức của Vọng bỏ ra. Hơn nữa, đây còn là tài sản lớn, không thể bỏ mặc được. Cuối cùng Lý quyết định ở lại.
Đêm đầu tiên, Lý ngủ lại do phải tất bật lo chuyện hậu sự cho Vọng nên anh chưa thấy có gì khác thường. Qua đêm thứ hai, tức là sau khi chôn cất cho Vọng xong, vừa đặt lưng xuống là Lý đã ngủ say.
Có lẽ đến quá nửa đêm....
Bỗng bên tai Lý nghe như có người gọi! Anh choàng dậy thì rõ ràng còn nghe văng vẳng:
- Mình lạnh lắm, làm ơn...
Giống như tiếng của Vọng? Lý hốt hoảng bật dậy, nhảy ngay xuống giường và mở cửa sổ nhìn ra. Từ đó, tầm mắt của Lý có thể thấy khu đất chôn Vọng.
Đêm tối mịt mù...
Nghĩ rằng mình nghe lầm, nên sau một lúc quan sát, anh đóng cửa sổ lại, đi ngủ tiếp. Nhưng lần này thì tiếng người rõ hơn:
- Hãy giúp mình, hãy cứu cô ấy!
Đúng là tiếng của Vọng rồi! Lý gọi to:
- Vọng! Cậu ở đâu? Cậu còn sống phải không?
Không có hồi đáp. Lý mở tung cửa sổ vừa gọi lớn lần nữa:
- Vọng, mình tìm cậu đây!
Thấp thoáng xa xa sau rặng cây, Lý thấy như có một bóng người đang lướt đi rất nhanh. Không kịp suy nghĩ thêm, Lý nhảy qua cửa sổ rồi cứ theo cát bóng phía trước mà chạy. Cũng khá xa, cuối cùng anh đã đến trước ngôi mộ của Vọng. Mộ còn mới, không có dấu hiệu gì khác thường, nên Lý đứng lặng người một lúc rồi mới lên tiếng:
- Có phải cậu muốn nói gì không, Vọng? Mình đây mà..
Vẫn Yên lặng như tờ...
Lý đành phải nói một mình:
- Mình nghĩ là cậu đang có chuyện gì đó muốn nói, mình nghe đây và hứa là sẽ làm tất cả cho cậu. Bây giờ chúng ta chỉ còn có nhau thôi mà, đừng ngại gì hết nghe Vọng!
Những lời nói thống thiết của Lý hình như có tác dụng, chợt có một luồng gió lớn thổi lên và trong phút chốc bụi bốc lên mù mịt chung quanh ngôi mộ.
Khi gió lặng, bụi tan thì thật ngạc nhiên, có một người ngồi xếp bằng trước mộ!
- Vọng!
Rõ ràng là Vọng, nhưng đúng hơn đó là xác của anh! Lý hốt hoảng:
- Sao thế này Vọng?
Lý bước tới, vừa chạm đến thì cái xác đã ngã lăn ra. Một bàn tay của Vọng nắm chặt một mảnh giấy. Lý cầm lấy mảnh giấy, nhưng trời tối quá không thấy được những chữ gì viết trên đó, anh thầm trách sao lúc nãy không cầm theo cây đèn pin. Bỗng từ đâu có đến vài chục con đom đóm. bay tới, sà gần mảnh giấy, khiến cho Lý nhìn thấy khá rõ một dòng chữ trên đó: ''Mình không còn lo cho nàng được nữa, cậu hãy giúp nàng, cứu lấy nàng!''
Chữ viết là của Vọng!
Lý lúng túng chưa biết phải xoay sở ra sao với cái xác của Vọng, để lại đây và chạy về gọi người ra giúp có lẽ là giải pháp ổn nhất. Anh quyết định như vậy, nên chạy thật nhanh về trang trại. Có mấy người công nhân cất nhà ở gần đó, nên chỉ mấy phút sau Lý đã gọi được hai người cùng anh chạy trở ra, định khiêng xác Vọng vào nhà.
Nhưng ra đến nơi thì mọi người ngơ ngác:
- Xác đâu?
Lý nhìn chung quanh, soi đèn ngay đầu mộ nơi Vọng. ngã nằm lúc nãy cũng chẳng hề thấy một chút dấu vết gì. Duy chỉ có mảnh giấy trong tay anh thì vẫn còn nguyên với dòng chữ mơ hồ ấy....
Không muốn mấy người kia hoang mang thêm, nên Lý tìm cách nói cho qua chuyện:
- Có lẽ tôi bị hoa mắt...
Anh cám ơn hai người hàng xóm rồi lững thững đi về với lòng nặng trĩu những suy nghĩ không lời giải...
Vừa đẩy cửa phòng bước vào, Lý đã phải khựng lại tròn mắt nhìn một người đang đứng giữa phòng!
- Cô là ai?
Thoạt nhìn cô gái lạ, Ly chưa nhận ra là ai, nhưng anh ngờ ngợ như đã gặp ở đâu rồi... Cô nàng lên tiếng:
- Khách tới nhà mà không hoan nghênh sao?
Lý cau mày.
- Cô là...
Bất chợt nàng vạch một bên tay áo lên, chìa ra một cánh tay đầy những vết bầm tím, vừa hỏi:
- Cũng chưa nhận ra sao?
Lúc này Lý mới "ồ" lên:
- A, phải rồi!
Anh nhớ ra cô gái này chính là cô con gái bị đòn ở quán bên đường mấy hôm trước, nên hỏi lại:
- Cô ở chỗ quán phải không?
Nàng không đáp mà bước tới bên cửa sổ, nhìn ra hướng bóng đêm mịt mù, rồi chợt oà lên khóc! Lý hốt hoảng:
- Kìa, cô sao vậy?
Nhớ tới trận đòn anh đã chứng kiến hôm trước, Lý hỏi:
- Cô lại bị đòn nữa phải không?
Bất chợt, nàng vụt chạy ra ngoài. Lý gọi giật lại:
- Cô ơi!
Nhưng cô ta đã... biến nhanh vào đêm tối. Lý vừa ngỡ ngàng vừa lo sợ. Anh nhớ từ đây về chỗ ở của cô ta ít nhất cũng hai ba cây số, mà đường vắng, đêm khuya nữa...
Lại nhớ tới lời dặn của Vọng: "Hãy lo cho nàng, hãy cứu nàng!" Chợt Lý hiểu là, anh kêu lên:
- Đúng nàng ta rồi!
Anh tức tốc chạy theo hướng về con đường mòn mà mình đã đi qua bữa trước, bất chấp hiểm nguy đang chờ đợi...
Và anh đã gặp nguy thật. Đang chạy, bỗng Lý nghe như có một tiếng lướt gió thật mạnh từ phía sau, và... cả người anh bị cuốn đổ về phía trước rồi ngất đi...
° ° °
- Tưởng là không dậy nữa chứ!
Nghe giọng quen quen, Lý ngước nhìn và vô cùng sửng sốt khi thấy người đang ngồi ở cửa phòng lại chính là bà chủ quán bên đường! Bà ta không nhìn Lý nhưng rõ ràng là đang hỏi anh:
- Đi đâu mà giữa đêm khuya như vậy, bộ hết muốn sống rồi sao?
Lý bật dậy, khi nhớ ra cô gái:
- Cô ấy đâu rồi?
Sắc mặt người đàn bà đanh lại:
- Sao anh cứ chú tâm vào nó làm gì?
- Bà đã làm gì cô ấy rồi phải không?
- Nếu làm gì thì mắc mớ gì tới nhà anh?
Lý nói mà không cần giữ ý:
- Tôi nói thật, nếu bà làm gì cô ấy tôi sẽ không để yên! Bà là gì của cô ấy cũng mặc, nhưng không thể hành hạ người ta tàn nhẫn đến như thế!
Bỗng bà ta phá lên cười, giọng cười lanh lảnh giữa đêm khuya nghe mà lạnh cả người. Rồi bà ta quay vào trong gọi lớn:
- Ra đây cho anh chàng hung hăng vô lý này xem mặt chút coi?
Cô gái bước ra thái độ bình thản như chẳng có gì xảy ra. Cô ta đưa mắt nhìn Lý một cách dửng dưng khiến anh phải hỏi liền:
- Cô có làm sao không?
Nàng ta lại lẳng lặng quay vào trong mà không nói lời nào. Bây giờ bà chủ quán mới lên tiếng:
- Anh có thấy sự lố bịch của mình chưa? Thế nào, còn muốn làm gì nữa?
Rồi bà ta đứng lên, kể ơn:
- Nếu lúc nãy tôi không đem anh về đây thì cọp béo đã xé xác giữa rừng rồi? Đúng là điếc không sợ súng mà!
Bà ta lại bỏ vào trong nốt. Chỉ còn lại một mình Lý đứng đơn độc giữa căn phòng lại. Một lúc sau, anh mới nhận ra phòng anh đang đứng là phòng của phụ nữ, bởi vài bộ quần áo máng ở móc đúng là của con gái. Như vậy...
Chưa kịp suy nghĩ gì hết thì đã nghe bên ngoài có tiếng vọng vào:
- Không ra uống một chút nước nóng cho tỉnh lại, định ở luôn trong giường của con gái tôi sao?
Lý bẽn lẽn bước ra. Lúc này anh thấy chính cô nàng lúc nãy tự tay rót chén trà nóng rồi đặt trên bàn, ý là mời khách. Tranh thủ lúc không có mụ kia ở đó, Lý hỏi khẽ:
- Cô có muốn nói gì không?
Nàng không đáp, chỉ nhẹ lắc đầu rồi quay đi. Chợt có tiếng đằng hắng phía sau:
- Phong tục xứ này nếu khách mà lén lút thì thầm với con gái chủ nhà thì sẽ bị cột ngoài gốc cây cho ma lại nó rút ruột đấy!
- Tôi chỉ...
Lý định giải thích thì cô gái đã rất nhanh biến mất vào trong. Rồi từ phút đó không hề thấy cô ta xuất hiện nữa. Chờ thêm một lúc, khi nhìn bên ngoài thấy trời đã sáng, Lý hỏi:
- Bà và cô ấy ở đây với ai?
Chỉ tay về phía vách nhà:
- Ở với vật đó!
Lý nhìn và phát hoảng, bởi trên vách treo một bộ da hổ còn nguyên vẹn, kể cả chiếc đầu đang nhe nanh!
- Bà... bà...
Thấy Lý lắp bắp, bà ta cười khẩy:
- Ở đây mà không đủ sức đương đầu với cọp beo thì chỉ có nước làm mồi cho chúng thôi!
- Chính bà đã...
Bà ta lại phá lên cười:
- Nếu không phải tôi thì ai vào đây? Mà cả con gái tôi nữa, nó cũng có thể...
Bà ta hàm ý đe doạ Lý, bảo anh ta đừng có ve vãn con gái mình? Lý hiểu ý, nhưng vẫn chưa yên tâm về cô gái, nên lại phải hỏi:
- Cô ấy đâu rồi, tôi muốn hỏi một chút....
Bà ta nhún vai rồi bỏ đi, vừa nói với lại:
- Để coi anh có tài gì làm nó nói chuyện thì hãy thử!
Bà ta rút luôn vào nhà sau, không trở lại nữa. Đã một lần xông vào đó nên Lý muốn liều lần nữa, nhưng lại không dám.
Mặt trời đã lên ngang ngọn cây mà Lý vẫn chưa chịu về. Anh quyết đợi để gặp cho được cô gái và chỉ hỏi một câu. Cô có quen với Vọng không?
Nhưng xem ra Lý đành phải thất vọng, vì lúc anh bước ra sân để đợi thì khi nhìn lại cửa quán đã đóng! Một cách để đuổi khách...
Không còn cách nào hơn, Lý đành phải quay về. Vả lại, anh còn phải xem lại chuyện cái xác của Vọng nữa...
Vừa thấy anh, hai người hàng xóm đêm qua đã nói ngay:
- Có một cô nào đó đang đợi anh trong nhà.
Lý ngạc nhiên:
- Ai vậy?
Họ lắc đầu:
- Không phải là người ở xứ này. Đầu tiên hỏi cậu Vọng, nhưng sau khi nghe nói cậu Vọng mất thì cô ấy lại hỏi anh. Có phải anh là Lý không?
Lý gật đầu:
- Lý là tôi.
- Vậy cậu mau vào tiếp khách đi. Hình như người thành phố.
Vừa bước vào Lý đã ngạc nhiên kêu lên:
- Phi Nga! Sao em biết nơi này?
Cô gái tên Phi Nga đứng lên nhìn Lý với cặp mắt đỏ hoe, giọng nghẹn ngào:
- Sao anh Vọng chết mà chẳng ai báo tin cho em vậy? Nếu không nhờ...
- Vậy làm sao em biết tin mà về?
- Em mơ thấy Vọng chết!
Lý lại càng ngạc nhiên hơn:
- Em mơ thế nào?
- Nửa đêm, Vọng gọi em rõ như khi Vọng còn sống! Anh ấy đòi em phải trả lại cho anh ấy những gì em đã lấy mất! Mà em có lấy gì đâu? Chỉ có anh ấy lấy đi của em thì có...
Nói tới đó thì nàng bật khóc. Lý không quen nghe đàn bà khóc, anh sót ruột:
- Em bình tĩnh nói cho anh nghe coi, chuyện gì?
Phi Nga cố ngăn xúc động:
- Anh Vọng đã lấy cả đời con gái của em, vừa qua lại phũ phàng tuyên bố huỷ bỏ hôn ước mà hai bên cha mẹ khi còn sống đã hứa với nhau. Anh xem, vậy ai mới là người phải trả nợ trong vụ này?
Lý thở dài:
- Bây giờ thì còn gì nữa mà trách móc. Vọng đã nằm xuống mà chính anh cũng không thể ngờ được, cậu ấy đâu có bệnh gì? Cũng không hề bị tai nạn, vậy chẳng hiểu sao chỉ trong một buổi chiều đã lăn ra chiết mà không kịp trăng trối một lời!
- Em đã khuyên anh ấy rồi, ham sống chi ở chốn thâm sơn cùng cốc này, chỉ không may một chút là dẫn tới hiểm nguy ngay. Nhất là bị chứng khí, tà độc... biết đâu mà lường! biết đâu anh ấy bị ai đó thư, ếm cũng không chừng!
- Em có vẻ rành?
Thấy Lý có vẻ dò xét mình, Phi Nga nhắc:
- Anh quên là trước đây em cũng từng có một đồn điền trà gần đây sao? Chính em đã chứng kiến nhiều chuyện rùng rợn, ly kỳ ở vùng này. Những điều đó còn ám ảnh em đến ngày nay.
Trong lời nói của Phi. Nga có cái gì đó khiến Lý hơi ngạc nhiên:
- Từ ngày biết em qua Vọng đến nay, anh có nghe em nhắc tới chuyện em từng sông ở đồn điền bao giờ đâu?
Phi Nga nói một câu làm Lý giật mình:
- Chính anh Vọng không cho em kể!
- Vọng giấu cả anh?
- Em không biết, chỉ làm theo lời dặn của anh ấy thôi. Tụi em đã gặp nhau đầu tiên trên vùng đất này kia mà. Cho đến khi em về Sài Gòn...
Lý đứng lên:
- Em có muốn đi thăm mộ của Vọng?
Phi Nga lắc đầu:
- Trước khi ghé đây em đã ra thăm mộ rồi.
- Em biết mộ?
- Nhờ cái chú gì đó ở gần đây chỉ.
Lý hỏi trở lại chuyện Nga nói lúc nãy:
- Em nói Vọng về báo mộng bắt em trả lại cái gì đó, vậy là sao? Em có tin rằng đó chỉ là mộng mị, hay chuyện có thật?
Lý nói tiếp cho cô ta nghe:
- Chính anh cũng được Vọng về gọi mấy lần, và anh cũng đã gặp Vọng đêm qua!
Câu nói của Lý khiến Phi Nga tái mặt:
- Vọng còn sống, hay là...
- Dĩ nhiên là vong hồn thôi. Nhưng rõ ràng Vọng chết linh, mới đó mà đã hiện hồn về rồi. Điều này ắt có uẩn khúc gì đây...
Giọng của Phi Nga không còn tự nhiên:
- Chắc là... tại anh bị ám ảnh chăng. Em không tin...
Lý quả quyết:
- Vọng hiện ra bằng xương bằng thịt, đòi anh phải cứu người nào đó..
Phi Nga bị kích động thật sự:
- Cứu ai? Một cô gái phải không?
- Em biết?
Phi Nga tỏ ra lúng túng:
- Em... em đoán...
Lý nhìn thẳng vào mắt Nga:
- Có chuyện gì giữa hai người phải không? Anh nhớ có lần Vọng nói rằng khi Vọng huỷ hôn thì em đã doạ sẽ giết Vọng, đúng không?
Phi Nga chối liền:
- Làm gì có chuyện đó! Em có bị sốc, lại giận nữa, nhưng đâu đến đỗi...
- Anh cũng không biết nhiều chuyện của hai người. Cả năm nay anh bận đi xa nên cũng không liên lạc với Vọng, mới vừa rồi bất chợt anh nhận được một lá thư, Vọng tha thiết gọi anh về đây, bảo là có chuyện quan trọng để nói. Chỉ tiếc là khi anh về tới thì Vọng, vừa chết! Trong lá thư để lại Vọng cũng chỉ nói...
Phi Nga giật bắn người:
- Anh ấy nói gì trong đó?
Hơi ngạc nhiên về thái độ của Nga, nhưng Lý không để lộ:
- Chỉ dặn dò anh một số việc giữa anh và cậu ấy, không liên quan gì đến ai khác.
- Không nói gì đến em?
Lý lắc đầu:
- Làm gì có. Có lẽ thời gian em và Vọng yêu nhau thì anh ít liên lạc với hai người. Em nhớ không, chúng ta chỉ gặp nhau hai ba lần gì đó, nhân chuyến Vọng về Sài Gòn lo cho ông già bệnh, một lần lúc đám tang ông cụ. Lần đó, vô tình anh còn được chứng kiến em và Vọng cãi nhau dữ dội, và có lẽ...
- Tụi em chia tay nhau lúc đó. Anh ấy có người con gái khác, anh biết không?
Lý ngạc nhiên:
- Có chuyện đó sao? Khi nào?
- Thì còn khi nào nữa, lúc đó em hay tin và hỏi thì anh không chối mà còn hỏi lại em. Vậy chứ em yêu anh được bao nhiêu mà đòi độc quyền?
Kể lại mà giọng Phi Nga còn hằn học:
- Chính lời nói đó của Vọng nên em điên tiết lên, em đòi lên trên này để tìm ra lẽ, nhưng Vọng không cho, còn hăm doạ là nếu em quậy thì anh ấy sẽ không để em yên! Chính vì lẽ đó mà em mới giận, em đòi sòng phẳng với Vọng!
- Vọng có cô gái nào khác ở đồn điền này.
- Không sai! Anh chưa nghe?
Lý lắc đầu:
- Anh mới lên thì làm sao biết.
- Một đứa con gái địa phương này, là người thiểu số, chẳng biết có là tiên nữ hay hằng nga không mà Vọng lại mê đến vậy!
Trong giọng nói của Phi Nga chứa đựng đầy sự hằn học, không giống với một người bình thường, nhất là khi cô và Vọng đã chấm dứt quan hệ từ lâu...
Lý hỏi lại:
- Em tính ở lại chờ mở cửa mả cho Vọng xong mới về chứ?
Phi Nga lắc đầu:
- Em sẽ về ngay trưa nay. Em lên để chứng tỏ cho Vọng biết là em không hề nợ anh ấy gì cả. Và cũng để cho "cô ấy" của Vọng hiểu rằng: nếu Vọng còn có em thì anh ấy không chết! Làm xong việc đó rồi em phải về gấp, xe đang đợi em ở bên đường liên tỉnh.
Lý đã có nghe nói đường liên tỉnh ở cách chỗ này không xa, nơi đó xe hơi vào tận nơi, nhưng từ đồn điền của Vọng muốn đến đó phải băng qua một đồn điền khác; vốn có mối bất hoà với chỗ của Vọng, nên từ vài năm trở lại đây người ta đã khoá con đường tắt đó, khiến cho mọi sự đi lại của bên Vọng đều phải qua con đường mòn hẹp hơn, chỉ có xe thô sơ đi lại được. Tức là con đường mà Lý đã vào mấy hôm trước.
Nghe Phi Nga nói đi bằng con đường tắt đó, Lý hỏi:
- Sao em băng qua đồn điền bên cạnh được!
- Đó là đồn điền của ba em mà!
- Tức là của em? Vậy tại sao lâu nay Vọng không đi qua đó được?
Phi Nga hơi lúng túng:
- Tại... tại bởi... Vọng sĩ diện. Trót từ hôn em nên anh ấy không muốn...
- Thì ra là vậy...
Tuy tỏ ra đã hiểu, nhưng thật ra trong lòng Lý vẫn còn có điều gì đó ngờ ngợ... Anh đột nhiên hỏi:
- Em đã biết được cô gái chiếm trái tim của Vọng?
- À.. à biết. Nhưng em coi thường, em không quan tâm tới. Cô ta so với em sao được!
- Cô ta là ai, tên gì và ở đâu?
Nga sững sờ nhìn Lý, cau mày hỏi:
- Anh điều tra em đó à?
- Nếu em hiểu như vậy cũng được. Bởi ít ra anh cũng muốn biết đôi chút về chuyện đó, để khi lưu lại nơi này anh có thể...
- Anh muốn gặp cô ta? E rằng...
Phi Nga đang nói bỗng ngừng ngang, như bị lỡ lời. Rồi cô bắt qua chuyện khác:
- Anh tính bao giờ về?
- Không. Có lẽ tôi còn ở lại một thời gian lâu để giúp Vọng giải quyết một số việc.
Nga chợt cười khẩy:
- Anh sẽ tốn công phí sức thôi! Đất này không hợp với những người như anh và Vọng. Tốt hơn là...
Cô nàng đứng dậy và bước ra ngay mà không bắt tay Lý như cô vẫn làm vẫn làm trước đây. Khi ra đến sân còn nói với lại:
- Vùng đất này nguy hiểm, tốt hơn hết là anh cũng nên bỏ đi là vừa!
Nàng ta đi bộ xuyên qua khu đồn điền của Vọng một cách thành thạo, chứng tỏ đã quá quen thuộc với nơi đây.
Nàng ta chưa khuất dạng thì Hai Tùng, người ở gần đó chạy sang nói với Lý:
- Tôi nhớ ra rồi, cô này lúc trước có tới đây nhiều lần với cậu Vọng, mà đặc biệt là tới vào ban đêm. Hình như ở đâu bên trang trại của ông Phủ Hài cạnh đây. Cánh đó thì dữ dằn, nổi tiếng lắm. Nổi tiếng về giàu có mà cũng khét tiếng về sự tàn bạo nữa! Khi thấy mấy năm nay cậu Vọng không qua lại với nhà cô ta nữa tôi cũng mừng thầm.
- Anh biết lý do tại sao hai nhà đó không chơi với nhau không?
Hai Tùng đưa tay cứa ngang cổ:
- Giết người?
Lý trố mắt:
- Giết ai?
- Chuyện hơi dài, cậu ở đây lâu ắt sẽ nghe người ta kể. Mà vắn tắt thế này, ông Phủ Hài trước khi chết đã giết hai công nhân chỉ vì họ lỡ ăn cắp một ít trà đem bán.
Lý bức xúc:
- Quá đáng!
Hai Tùng hạ giọng:
- Chuyện đó còn là nhỏ. Cô con gái hồi nãy còn ghê hơn, nghe nói chỉ vì ghen tuông thế nào đó mà cô ta đã giết cả nhà tình địch của mình bằng cách trói cả mấy người rồi bỏ trong rừng cho hổ ăn thịt! Tôi không ngờ sau mấy năm lặn mất tăm, bây giờ cô ta lại dám dẫn xác về đây!
- Anh chắc chắn có chuyện đó?
Hai Tùng quả quyết:
- Chuyện ấy ở Xứ này ai mà chẳng biết. Chỉ có điều trước kia do sợ thế lực của Phủ Hài nên người ta không dám nói, không dám làm lớn chuyện. Rồi lâu ngày những chuyện ấy chìm vào quên lãng...
Lý dò hỏi thêm:
- Anh có biết gì về chuyện Vọng có người đàn bà khác không?
Hai Tùng hơi có vẻ sợ sệt:
- Chuyện đó... mà thôi, do không rõ lắm, nên tôi không thể nói, Cái gì mình biết rành hãy nói...
Lý có hỏi thêm cách nào anh ta cũng không nói, và còn tìm cách thoái thác, tránh phải nói chuyện thêm với Lý. Sau khi Hai Tùng về rồi, Lý một mình đi ra ngoài phần mộ của Vọng. Tự dưng Lý có cảm giác như bạn mình còn có điều gì đó chưa được làm sáng tỏ.
Lần này là ban ngày nên Lý có dịp quan sát kỹ quanh ngôi mộ. Chính Lý đã đắp mộ này, nên bất cứ một cái gì khác lạ anh phát hiện ngay. Vật lạ đó là một vuông vải lụa ngũ sắc của ai đó quấn quanh gốc một cây hoa cúng ngay trên đầu mộ.
Không lành về bùa chú, nhưng vừa nhìn thấy thì Lý đã nghĩ ngay đến điều đó. Anh định đưa tay gỡ ra, nhưng chợt dừng lại kịp. Rồi sau mấy giây suy nghĩ, Lý gom một mớ cỏ khô quanh đó và châm lửa đốt. Đợi cho ngọn lửa bừng lên, Lý dùng chân đá nó vào chỗ có vòng vải ngũ sắc. Lửa bén rất nhanh, chỉ trong nháy mắt đã thành ngọn. Nửa phút sau thì cái vòng kia cùng với cỏ khô đã biến thành tro!
Lý hài lòng với hành động của mình, anh đứng im nhìn ngọn lửa tàn và thầm khấn vong hồn Vọng:
- Nếu cậu có linh thiêng thì báo cho mình biết, việc làm vừa rồi của mình đúng hay sai? Mình có giúp gì được cho cậu không?
Bỗng đống tro tàn kia bốc lên cao như cơn lốc xoáy, như một cách đáp lại lời khấn của Lý! Anh phấn khích:
- Như vậy vong linh của cậu hiểu được việc làm của mình rồi! Nếu mình không lầm thì cái vòng vải ngũ sắc lúc nãy là của ai đó ếm trước mộ cậu phải không?
Lý ngồi xuống ngay đầu mộ giữa trời nắng chang chang, và anh như đang nói chuyện tay đôi với Vọng:
- Cậu có biết không, vừa rồi tình cờ mình gặp Phi Nga ở đây. Cô ấy nói về thăm cậu, để chứng tỏ cho cậu thấy là cô ta không nợ nần gì cậu cả. Mình rất lạ là cô ấy vẫn tỏ ra cay cú với chuyện của cậu và ai đó... Phải chăng là cô ấy vẫn còn yêu cậu?
Dĩ nhiên là không có lời đáp của Vọng, nhưng Lý vẫn có cảm giác là bạn mình đang nghe. Anh lại tiếp:
- Mình có cảm giác rằng Phi Nga không chỉ về đây với mỗi lý do đó đâu. Mình cũng nghi vòng vải ngũ sắc vừa rồi là do cô ấy làm. Mình đã nghe người ta nói nhiều về những gì cô ấy làm trước đây, mình không hoàn toàn tin, nhưng dẫu sao mình cũng không có thiện cảm với cô nàng. Được rồi, mình sẽ lưu ý đến Phi Nga, cậu yên tâm.
Trong lúc nói, Lý vô tình phát hiện ra ở cuối ngôi mộ còn có một vòng vải ngũ sắc khác được cắm rất khéo, lẫn vào đám cỏ rậm!
- Lại còn có chuyện đây!
Lần này, Lý giải quyết nhanh gọn hơn, anh bật lửa diêm đốt thẳng vào đám cỏ. Ngọn lửa cháy phát ra một màu xanh rất lạ, rồi bất chợt như có tiếng ai kêu thét lên gần đó! Lý ngơ ngác nhìn quanh, bởi anh nghĩ có thể lúc đốt đã vô tình làm phỏng ai đó chăng?
Và Lý hốt hoảng khi nhìn thấy một người tuy đứng xa ngọn lửa, nhưng lại đang vùng vẫy, tỏ ra đau đớn lắm?
- Kìa, là bà sao?
Người kia chính là bà chủ quán bên đường. Chẳng hiểu sao bà ta lại ở đây và bị như vậy?
Lý chạy đến định hỏi rõ thì bỗng bà ta vụt chạy thật nhanh và biến mất vào đám lá rừng gần đó.
- Kỳ lạ cái bà này!
Lý định đuổi theo, nhưng nghĩ là anh nên quay trở lại ngôi mộ, và anh ngơ ngác khi nhìn thấy có một bó hoa thật tươi của ai đó vừa mới đặt xuống. Lý kêu to:
- Ai vừa đặt hoa ở đây, cho gặp mặt được không?
Chẳng ai đáp lời anh, mà cũng chẳng thấy bóng dáng của ai.
- Không lẽ là mụ kia!
Điều đó là không thể, bởi lúc vừa thấy anh thì mụ ta đã chạy biến từ hướng đằng kia. Vậy phải chăng...
Lý lại nghĩ tới Phi Nga. Anh bước về phía mấy ngôi nhà hàng xóm, gặp ngay Hai Tùng đang hớt hải chạy từ xa về, anh ta nói to:
- Xảy ra chuyện rồi! Cô... cô gì đó...
Anh ta phải thở gấp mấy hơi rồi mới trấn tĩnh lại, tiếp lời:
- Xảy ra chuyện với cô gì mới ở đây ra!
- Phi Nga!
Lý kêu lên, vừa hỏi lại:
- Cô ta bị gì vậy?
- Bị cháy! Chẳng hiểu sao cô ta bị cháy như cây đuốc khi đi về gần tới chỗ đậu xe, đang chuẩn bị lên xe về Sài Gòn!
Lý lặng người đi, anh đang liên tưởng tới cái vòng ngũ sắc và ngọn lửa bùng cháy vừa rồi...
- Anh có muốn qua đó coi không? Hình như người ta sắp đưa cô ấy đi cấp cứu.
Lý nhẹ lắc đầu rồi không nói gì, bước trở vào nhà...
- Cậu Lý ơi, cháy ngoài kia dữ dội lắm, cậu xem kìa!
Lý ngoái lại nhìn và giật mình, bởi nơi cháy là phía ngôi mộ của Vọng!
- Lúc nãy mình đốt...
Anh phóng chạy nhanh về phía đó. Hai Tùng gọi vài người nữa cùng chạy theo..
Ra tới nơi thì thấy ngọn lửa cháy bùng khá lớn, đã lan rộng đến gần vạt rừng kế bên. Hốt hoảng, Hai Tùng huy động mọi người:
- Chặn lửa phía rừng đi!
Họ dùng chà cây dập lửa. Lúc đó lửa đã lan hầu như khắp nơi quanh ngôi mộ, lửa trùm lên chẳng còn thấy nấm mộ đâu nữa.
Cũng may, nhờ biết cách dập lửa, nên một lúc sau thì ngọn lửa đã được dập tắt hoàn toàn. Nhìn lại ngôi mộ, Lý quá đỗi ngạc nhiên, bó hoa tươi trước đầu mộ vẫn còn nguyên, trong lúc mọi vật khác đều cháy sém!
- Lạ thật!
Lý lẩm bẩm và đích thân cầm bó hoa lên, anh phát hiện có một nhánh hoa rừng trắng muốt, rất lạ, được đính kèm theo bó hoa, như một biểu tượng của người tặng hoa, thay vì đề tên.
- Hoa trắng hay bà bạch hoa? Có thể người nào đó tên này...
Quay sang Hai Tùng, Lý hỏi:
- Ở đây có cô gái nào tên là Bạch Hoa hay Hoa Trắng không?
Suy nghĩ một lát, Hai Tùng lắc đầu:
- Vùng này đa số là người thiểu số, họ không có tên Việt như vậy. Mà có chuyện gì không?
Lý lắc đầu:
- Không có gì. Tôi nhìn hoa nên liên tưởng thế thôi.
Anh đặt bó hoa xuống chỗ cũ, Hai Tùng nhìn và nói:
- Đây là hoa dại trong rừng, nhưng rất đẹp, chứng tỏ người hái bó hoa này rất có khiếu về mỹ thuật, mà lại khá công phu nữa, bởi lựa được toàn hoa đẹp như thế này không phải dễ kiếm một lúc đâu!
Đến nhà rồi mà hầu như suốt buổi trưa hôm đó, Lý cứ thắc mắc hoài về chuyện bó hoa. Chuyện nó không cháy trong lửa đã là một điều lạ, nhưng như Hai Tùng nói, hoa đó là hoa rừng, tức do một người ở trong rừng hái tặng, thì là một chuyện đáng quan tâm hơn. Nó có liên quan đến người phụ nữ riêng của Vọng?
Mải miết suy nghĩ mà Lý quên cả bữa cơm trưa do chị hàng xóm nấu giúp đã mang sang để ở nhà bếp từ lâu. Anh nằm vắt óc suy nghĩ cho đến lúc ngủ quên lúc nào không biết...
Khi tỉnh dậy thì thấy trời đã tối, bụng lại đang đói cồn cào, Lý định xuống bếp kiếm cái gì ăn, nhưng vừa bước được mấy bước bỗng mắt Lý dán vào một bó hoa tươi nằm trên bàn!
Hoa... rừng trắng!
Lý bật đèn sáng lên, và vô cùng ngạc nhiên trước bó hoa y như bó hoa ngoài mộ của Vọng lúc trưa!
Nghĩ tới ai đó đã lẻn vào phòng trong lúc anh ngủ, Lý chợt rùng mình...
° ° °
Vừa đặt chân tới cổng bản Klông Bức, thì điều đập vào mắt Lý trước tiên là một vòng hoa trắng quen thuộc treo lơ lửng ngay cổng làng.
- Hoa trắng!
Đúng là vòng hoa này giống hệt với hai bó hoa mà anh thấy trên mộ của Vọng và ở trong phòng anh. Lý đứng sững lại, nhìn không chớp mắt, cho đến khi có người lên tiếng hỏi:
- Anh tìm già làng hay tìm An Liếng?
Lý chẳng biết đáp thế nào, bởi già làng thì anh chưa biết gặp để làm gì, còn An Liếng nào đó thì anh đâu biết là ai? Vậy mà trong lúc lúng túng anh đã đáp bừa:
- An Liếng?
Người hỏi anh là một phụ nữ trung niên, thái độ thân thiện, đặc biệt là khi nghe Lý nói tìm An Liếng thì chị ta có vẻ thích thú và mau mắn:
- Tìm An Liếng thì đi đường này!
Lý hơi hối hận, bởi lỡ An Liếng nào đó là một thầy cúng hay một gã nào đó không thân thiện thì rắc rối. Cũng may, khí dẫn anh tới trước một nhà sàn thì chị nọ cất tiếng gọi:
- An Liếng ơi, có người mang tin con mày tới đây rồi!
Lý quay sang hỏi chị ta:
- Tin con gì?
Chị nọ nói khẽ:
- Phải nói vậy nó mới tiếp khách. Kể từ khi con gái nó bị người ta hại thì nó không muốn gặp một ai cả, trừ phi...
Có tiếng chân bước làm rung sàn nhà, rồi một khuôn mặt đàn bà xanh xao ló ra, kêu lên:
- An Phờ Linh về đó ư?
Chị dẫn đường nói nhỏ với Lý:
- An Phờ Linh là tên đứa con gái đã chết của nó. Nó cứ nghĩ là con mình còn sống nên hỏi hoài như vậy, cậu cử nói đại là Phờ Linh nhờ cậu nhắn tin về đi!
Lý không, thể nói dối một cách trắng trợn như thế được, nhưng vừa khi ấy người đàn bà tiều tuỵ kia lại hỏi nữa:
- Con về phải không Phờ Linh?
- Nó chưa về, nhưng có tin của nó về đây má Phờ Linh ơi!
Chị ta giục Lý:
- Cậu lên tiếng đi, như vậy nó mới mời cậu lên nhà. Nhà nó có nhiều chuyện để mấy người Kinh như cậu cần tìm lắm! Lần trước cũng có một cậu giống như cậu tới đây, nghe nói đó là người ở đồn điền An Viễn, chỉ vì nói năng ấp úng nên bị nó đuổi về!
- Vọng?
Chị nọ kêu lên:
- Cậu biết cậu Vọng?
- Tôi là bạn thân. Tôi ở bên đồn điền An Viễn. Vậy là đúng rồi, con Phờ Linh vì cậu Vọng đó mà chết! Cậu đừng nói là ở bên đồn điền qua, sẽ làm cho nó nổi điên đó! Cậu nói giùm tôi là con Phờ Linh nhắn tin về, nói nó đang sống ở một nơi nào đó an lành lắm. Nói đi!
Không cách nào khác hơn, Lý đành phải nói dối:
- Cháu mang tin của Phờ Linh về. Cô ấy vẫn sống khoẻ, nhưng do phải đi học cái nghề để mai mốt về bản làng dạy lại cho bà con, nên chưa về được. Cô ấy khoẻ lắm.
Không ngờ chỉ bấy nhiêu lời đó đã khiến cho người đàn bà tội nghiệp mừng rú lên:
- Giàng ơi, con gái tôi còn khoẻ! Giàng ơi, nó sẽ trở về với tôi!
Bà ta ra tận cầu thang và nắm tay Lý kéo lên nhà sàn:
- Vào đi! Vào đây để ta tạ ơn. Giàng ơi, ta đã chờ đợi nó mấy chục con trăng rồi mà chưa thấy nó về. Cứ tưởng nó đã theo cái thằng ở bên đồn điền và bị con quỷ cái kia nó giết rồi!
Những gì bà ta nói Lý ngờ ngợ như những điều anh có nghe qua, anh định hỏi rõ thì chị dẫn đường nói nhanh vừa đủ cho anh nghe:
- Đừng bao giờ nhắc tới chuyện ở đồn điền, con này nó thù thâm căn cố đế những người ở bên đó.
Lý hiểu ý, anh làm bộ hỏi:
- Bà mẹ có muốn gửi gì cho Phờ Linh không?
Bà ta reo lên:
- Phải rồi, gửi chứ! Gửi chứ!
Bà chạy ra nhà sau lấy đem ra một vòng hoa trắng, mà vừa thoạt trông thấy Lý đã buột miệng:
- Hoa trắng!
Chị dẫn đường nói khẽ:
- Nó cuồng trí vì mất con gái nên ngày nào cũng vào rừng hái hoa Phờ Linh này về, rồi kết thành chùm treo máng khắp nơi, nó nói làm như vậy là để con Phờ Linh biết đường mà về!
- Hoa Phờ Linh? Hoa này tên là Phờ Linh?
- Đúng, người bản làng gọi là hoa Phờ Linh, còn tiếng Kinh có nghĩa là hoa trắng.
Lý lại kêu lên:
- Bạch Hoa! Cô gái này tên là Bạch Hoa!
Người đàn bà nghe Lý cứ nhắc hoài tên con mình, bà cau mày hỏi:
- Sao nói hoài tên con gái ta vậy?
Lý phải giải thích:
- Cháu muốn nói rằng Phờ Linh khoẻ mạnh, Phờ Linh nhớ mẹ và sẽ sớm về với mẹ!
Bà ta hài lòng:
- Vậy thì được.
Nhờ nói dối mà Lý được tiếp đãi ân cần, anh được mời ở lại ăn cơm, nhưng anh từ chối:
- Cháu phải về để còn sớm đem tin nhà cho Phờ Linh chứ! lần khác cháu sẽ tới nữa.
Trước khi Lý ra về, bà ta còn quàng lên cổ anh vòng hoa trắng và nói:
- Đây là hoa may mắn, hoa mang tên con Phờ Linh. Cậu sẽ được giàng phù hộ.
Chị dẫn đường theo tiễn chân Lý đến tận bìa rừng, chị ta tiết lộ:
- Con gái nó là Phờ Linh thật ra đã chết trong rừng rồi, nó bị hổ xé xác!
Lý hốt hoảng:
- Bị người ta trói bỏ vào rừng?
Chị ta ngạc nhiên:
- Cậu cũng biết chuyện đó?
- Có phải do một cô gái khác làm hại không?
- Nó bị đánh ghen? Con Phờ Linh thương thằng bên đồn điền, rồi bị con vợ hay bồ gì của thằng đó ghen, ra tay độc ác làm cho con Phờ Linh chết không toàn thây!
Tự dưng Lý buột miệng:
- Phi Nga!
- Cậu nói gì?
- Dạ không...
Lý bắt rùng mình khi biết mình đã dò ra đúng mạch câu chuyện. Anh chỉ muốn rời nhanh khỏi nơi này, nên chào và bước đi như chạy. Đằng sau anh có tiếng vọng theo:
- Nhớ trở lại nhé!
Ra khỏi cánh rừng già, bước vào khu vực đồi trà rồi mà Lý vẫn chưa hay, anh đang miên man nghĩ về cô gái tên Phờ Linh hoa trắng. Chợt có tiếng gọi:
- Cậu Lý!
Nhìn thấy Hai Tùng, Lý phải bịa chuyện:
- Tôi đi tìm mấy thứ hoa lan trong rừng.
Nhìn thấy vòng hoa trắng đang quàng trên cổ của anh, Hai Tùng cười:
- Cậu lại cũng giống cậu Vọng ngày trước rồi, bữa nào đi về cũng có một vòng hoa như vậy. Hoa này người Thượng gọi là Phờ linh, nhưng người mình hay gọi là bạch hoa. Giống như hoa ở đầu mộ bữa trước mà cậu hỏi tôi đó.
Lý hỏi đột ngột:
- Anh biết gì về cô gái tên Phờ Linh không?
- Vậy anh có biết bản Klông Bức bên cạnh?
- Có biết, nhưng ít giao du. Họ không ưa bên này.
- Không ưa là chỉ sau khi cô Phờ Linh bị hổ xé xác kia chứ!
Hai Tùng không ngờ Lý biết quá nhiều chuyện như vậy, anh ta có vẻ ngạc nhiên:
- Sao cậu biết những chuyện ấy? Cậu Vọng nói hả.
Ly gật đại:
- Đúng, Vọng có kể cho tôi nghe. Tôi nghĩ anh cũng biết nhiều chuyện đó mà muốn giấu tôi phải không?
Tùng lộ ra sự lúng túng của mình:
- Tôi... tôi không được phép nói...
Lý trố mắt nhìn vào anh ta:
- Ai cấm? Vọng thì đã chết rồi, còn ai nữa?
Hai Tùng lại càng lúng túng thêm, anh ta lắp bắp:
- Chuyện đó... chuyện đó...
Rồi đột nhiên anh ta quay đi rất nhanh mà không nói thêm lời nào. Lý biết có cố hỏi gì đi nữa thì anh ta chưa chắc đã nói, nên anh nhẹ lắc đầu rồi bước về phòng mình. Sau gần một buổi băng rừng, giờ mà nằm nghỉ chân và ngủ một giấc thì còn gì bằng!
Vừa bước vào phòng, lại một lần nữa Lý sững sờ. Trên bàn viết vừa có thêm một vòng hoa trắng nằm chồng lên vòng hoa đã héo bữa trước!
- Cô ta lại tới!
Lý nghĩ tới Phờ Linh. đúng hơn là hồn ma của cô ta! Anh lấy vòng hoa đang ở trên cổ mình xuống và so sánh: Cả ba vòng hoa giống nhau một cách lạ lùng, từ cách xếp đặt các cành hoa cho tới số bông hoa trong mỗi vòng, mười tám bông hoa!
Thường thì oan hồn chỉ hiện ra vào lúc trời tối, vậy sao cô ta lại tới vào ban ngày! Lý cố suy nghĩ mà vẫn không hiểu tại sao, và anh chợt nghĩ tới Vọng, phải chăng nhờ Vọng lúc này là đúng nhất?
Nhìn trời thấy còn sớm, lý không nghĩ tới bữa cơm trưa, anh đi ngay ra mộ bạn. Lần này anh lại ngạc nhiên hơn, bởi ngay trên đầu mộ của Vọng không có vòng hoa trắng, mà là một chiếc áo thổ cẩm, loại áo các cô gái Thượng thường hay mặc.
- Phờ Linh!
Lý bất chợt kêu lên mà không nghĩ là phía sau lưng anh vừa có một bóng người vượt qua rất nhanh, rồi biến đi như sương khói. Khi Lý quay lại thì anh chỉ còn ngửi được một hương thơm rất lạ... hương rất quen...
Rồi bất chợt Lý thốt lên:
- Hương hoa Phờ linh!
Không phải sợ, nhưng tự dưng Lý rùng mình. Anh liên tưởng đến việc luôn luôn có hai oan hồn theo sát anh và có thể nghe, thấy anh hành động, nói năng bất cứ điều gì. Lý nói to như cho hai người họ nghe:
- Nếu hai bạn có điều gì uẩn khúc chưa kịp nói thì hãy nói nốt với mình. Mình tự nguyện ở lại đây, bỏ hết công việc ở thành phố, chờ nghe và giúp được cho các bạn xong mới về! Hãy tin tưởng mình, Vọng ơi!
Không thấy ứng nghiệm điều gì, nhưng Lý vẫn không thôi, anh nói hết ý của mình, cả những việc anh đoán về Phi Nga và hành động của cô ta nữa. Cuối cùng, Lý nói thẳng:
- Nếu một trong hai bạn tin mình, thì hãy hiện ra cho mình gặp ngay đi!
Anh ngồi xuống cạnh mộ, lấy ra hai điếu thuốc, châm cả hai rồi hút một điếu, còn điếu kia thì cắm xuống ngay đầu mộ, vừa vái:
- Mình chỉ có thứ này cho cậu, còn với cô gái tên Phờ Linh thì mình không có gì để cho, ngoại trừ tấm lòng. Vậy mình xin phép Linh, mình xin được mang tấm áo này về để trong phòng, nơi mình có đặt ảnh Vọng với bát nhang, coi như mình thờ cả Phờ Linh. Đừng trách mình nhé!
Cứ mải mê nói mà trời xế chiều lúc nào không hay: Lý vẫn ngồi đó, mặc cho cơn đói đang cồn cào trong bụng. Có một cái gì đó, khiến cho Lý không muốn đứng dậy đi về. Anh thương bạn mình bao nhiêu thì cảm thấy thương nàng Phờ Linh bấy nhiêu, giá mà có thể làm được điều gì để làm sáng tỏ cái chết thương tâm của nàng thì Lý cũng sẽ làm.
Lý giật mình khi không còn thấy điếu thuốc cúng, trong khi anh hút mới có một phần ba điếu!
- Cậu chấp nhận lời đề nghị của mình rồi, phải không Vọng?
Lý vui vô cùng; anh lại nói huyên thuyên:
- Bây giờ việc đầu tiên mình phải làm là đi tìm Phờ Linh. Phải gặp cho được cô ấy, nói với Linh rằng mẹ cô ấy đang rất muốn thấy con một lần, nên dù gì cô ấy cũng nên về thăm mẹ, rồi sau đó giúp mình lột mặt nạ kẻ đã gieo tội ác.
Lý còn nói nhiều nữa, đến khi nhìn thấy trời tối anh mới đứng lên:
- Mình về, mai mình lại ra.
Anh về tới nhà thì thấy đèn trong phòng đã bật sáng. Điều đó hơi lạ, bởi anh đã đi từ trưa, không đốt đèn, vậy sao đèn sáng? Còn đang suy nghĩ thì suýt nữa Lý đã kêu lên, bởi đang có một cô gái quỳ trước bức ảnh của Vọng đặt trên bàn.
- Cô là...?
Cô gái từ từ quay lại và lần này Lý còn kinh ngạc hơn:
- Cô sao?
Bởi cô ta chính là cô gái bị đòn ở quán bữa nọ. Kể từ hôm tình cờ gặp lại cô ta rồi bà mẹ xuất hiện đến nay, trông cô ta vẫn không có gì khác, chỉ khác duy nhất là bộ quần áo đang mặc, đó là một bộ bằng vải thổ cẩm của người thượng!
Trên cổ cô nàng lại có quấn một vòng hoa trắng. Lý sững sờ:
- Phờ Linh!
Lúc này cô gái mới lên tiếng:
- Người H' Mông chúng tôi luôn coi những người có lòng thành là bạn, dẫu người đó là người lạ. Em mang ơn anh đến hai lần, lần trước anh đã cứu em bớt bị đòn, còn lần này thì kéo một người tử cõi chết trở về!
Nàng nói tới đó thì vụt quay ra cửa sổ, và chỉ thoáng qua như cái bóng đã không còn thấy nữa!
- Kìa, Phờ Linh!
Lý đứng ngẩn ngơ nhìn ra bóng tối dày đặc...
Cuối cùng thì Lý cũng tìm được Phờ Linh, tại quán nước, ngay sáng sớm hôm sau. Sau khi chạy bộ một quãng đường rừng đến hơn bốn cây số mệt nhoài, nhưng khi vừa tới phía sau quán thì cái bóng quen thuộc của cô nàng thấp thoáng sau hàng cây đã làm cho Lý tỉnh lại ngay. Anh định cất tiếng gọi để Linh dừng bước, nhưng sợ gây tiếng động, nên anh cố bước thật nhẹ, thật nhanh và tiến sát cửa sau, chính là nơi cô nàng bị hành hạ hôm trước.
Thật lạ, nàng mới bước vào đã không còn thấy bóng dáng đâu? Chợt có một vật gì đó bay từ trong ra, mà nếu né tránh không kịp chắc là Lý đã bị trúng vào mặt. Tránh được, Lý nhìn xuống đất nơi vật ném vừa bị rồi, anh phát hoảng, bởi đó là một con rắn cực lớn!
Vừa khi ấy thì từ trong quán có tiếng gào lên:
- Mày phản bội tao hả Phơ Linh? Mày dám lấy đi vật luyện phép của tao là mày tới số rồi, mày sẽ vĩnh viễn không thoát được kiếp quỷ đâu, đừng hòng!
Hình như có một cuộc vật lộn khá dữ, Lý còn đang lưỡng lự thì bỗng Phờ Linh từ trong lao ra, người lảo đảo sắp ngã, mặt mày đầm đìa máu, nhưng vẫn cố đưa vật đang cầm trên tay đưa cho Lý và giục:
- Hãy mau mau đem vật này về, đào mộ của anh Vọng lên, cạy nắp quan tài và ném thẳng lên người anh ấy. Nhanh lên đi, kẻo không còn kịp nữa!
Lý cầm vật đó lên tay và càng hoảng hơn khi nhận ra đó là một quả tim tươi, còn đẫm máu!
- Trời ơi, sao cô lại...
Lý nói chưa dứt câu thì trước mặt anh, Phờ Linh đang khuỵ xuống, mặt xanh tái. Nàng chỉ còn thều thào:
- Anh mà còn chần chừ thì... thì chẳng những... không cứu được Vọng, mà còn chứng kiến một lúc hai mạng người... à không... ba mạng người phải chết...
Nàng im bặt sau câu nói... còn bên trong quán thì có tiếng lên the thé nghe rất ghê rợn. Không kịp suy nghĩ thêm, Lý chạy như bị ma đuổi về chỗ mộ của Vọng. Lúc đó, anh hành động như ai làm chứ không phải chính anh. Nhưng nhờ vậy mà chỉ một phút sau, Lý đã moi được cái quan tài lộ ra. Cũng vừa lúc Hai Tùng tiến đến, anh ta quá đỗi ngạc nhiên hỏi lớn:
- Cậu làm gì vậy cậu Lý?
Lý nói nhanh:
- May quá, anh giúp đào cho quan tài lộ ra, rồi cạy nắp lên giùm tôi!
Hai Tùng kinh ngạc:
- Chi vậy cậu?
- Anh cứ làm giùm đi, tôi cứu Vọng, anh ấy có thể sống mà?
Hai Tùng làm theo, một lúc sau thì nắp quan tài được bật lên. Xác Vọng vẫn còn trong trạng thái như đang nằm ngủ. Hai Tùng hỏi:
- Có đem lên không cậu?
Lý không đáp, anh làm đúng như lời dặn của Phờ Linh, ném con tim đẫm máu lên giữa ngực của Vọng. Và... việc xảy ra sau đó thì Lý và cả Hai Tùng đều không thể tin vào mắt mình nữa! Vọng từ từ mở mắt và... ngồi dậy như người sau một giấc ngủ sâu. Anh ngơ ngác:
- Sao mình lại ở đây?
Lý và Tùng giúp kéo Vọng lên. Anh hình như nhớ ra nên hỏi:
- Mình đã chết rồi mà?
Lý bây giờ mới nhắc:
- Cậu chết rồi, nhưng có lẽ chưa chết hẳn và đúng ra bị chôn mấy ngày nay thì đã chết luôn rồi, nhưng chẳng hiểu sao Phờ Linh bảo mình mang quả tim này về thì cậu lại sống?
Vừa nghe nhắc tới Phờ Linh thì Vọng kêu lên:
- Nàng nguy mất!
Anh vụt chạy như người bình thường khiến Lý và Hai Tùng cũng phải chạy theo. Họ trở lại đúng con đường Lý vừa trở về. Hướng tới quán nước.
Khi bước vào quán thì người ngạc nhiên nhất là Lý. Anh trố mắt nhìn và kêu lên:
- Phờ Linh vừa nằm ở đây mà?
Không thấy bóng dáng nàng đâu, chỉ còn lại đó bộ quần áo thổ cẩm mà vừa nhìn là Vọng nhận ra ngay:
- Của cô ấy đây mà!
Lý còn kinh hãi khi nhìn thấy một bộ xương trắng hếu nằm ở góc trong của quán.
- Đây đâu phải là xương người?
Vọng nhìn và nói ngay:
- Xương của con mãnh thú, con hổ tinh đã giết Phờ Linh rồi!
Lý nhớ lúc nãy tiếng rên the thé phát ra từ đó, và cuộc vật lộn của Phờ Linh, tiếng nguyền rủa, hăm he cũng ở đó...
- Mụ chủ quán!
Hai Tùng thở dài:
- Cuối cùng thì cũng tới được lúc này!
Lý quay sang hỏi:
- Anh nói gì?
Hai Tùng vỗ vai Lý:
- Cậu đã làm được một việc mà cả bản làng này không ai làm nổi!
Lý định hỏi thêm thì Vọng đã giục:
- Mình về thôi. Tôi có thể yên tâm rồi, con hổ tinh như vậy không còn khống chế nàng được nữa rồi, tôi có thể sống với cô ấy!
Lý không hiểu ý Vọng nói gì, nhưng anh chưa muốn hỏi thêm lúc này, mà chỉ lặng im đi bên bạn. Vọng có vẻ trầm ngâm, suy tư nhiều...
Họ trở về nhà thì mặt trời đã gần đứng bóng. Hai Tùng muốn báo cho mọi người biết thì Vọng ngăn lại:
- Khoan đã.
Anh đăm chiêu một lúc rồi nói ra ý mình:
- Tôi đoán Phờ Linh có thể đã trở về nhà, tôi muốn sang đó.
Lý xua tay:
- Cần phải qua đó, nhưng không phải lúc này. Theo tôi, việc bây giờ mình phải làm là đắp lại ngôi mộ... hụt, rồi nghỉ ngơi cho khoẻ, sau đó tính gì cũng được. Mình đuối lắm rồi!
Hai Tùng tự nguyện:
- Để tôi, lo vụ nấm mộ cho, hai cậu cứ nghỉ ngơi đi.
Anh ta đi liền ra ngoài một lúc khoảng năm phút sau, bỗng hai người trong này nghe có tiếng kêu ngoài đó. Lý và Vọng cùng chạy ra và chứng kiến một điều kỳ lạ: Dưới huyệt cỗ quan tài mở nắp đang có một bộ xương nằm trong đó!
- Ai vậy? Sao lại...
Lý ngạc nhiên hỏi, trong lúc Vọng gật gù:
- Phờ Linh đó! Vậy là cô ấy đã thay ta vào cái nơi mà đáng lý ta phải nằm. Tội nghiệp, cả một đời không một ngày sung sướng....
Đích thân Vọng đóng nắp quan tài lại, rồi cũng chính anh lấp đất cát đắp thành một nấm mộ còn đẹp hơn là mộ do Lý đắp cho anh.
° ° °
Vọng không nói một lời, bởi hình như anh đã đoán biết trước, nhưng Lý đã lên tiếng hỏi ngay:
- Cô còn dám tới trước mộ người mà cô đã ra tay ác độc hay sao.
Cô ta không đáp, cho đến khi Vọng đưa tay đẩy nhẹ một cái, cả thân thể cô ta ngã xuống bất động! Vọng lúc này mới lên tiếng:
- Sự trả giá dù là muộn màng cũng cần thiết.
Phi Nga đã chết ngay từ lúc quỳ!
Hai Tùng chừng như đã trút được gánh nặng ngàn cân, anh ta thở phào và nói:
- Tôi cũng được sống lại rồi!
Vọng hiểu, chỉ có Lý là chắc mắc:
- Anh nói thế là sao?
Hai Tùng nhìn sang Vọng rồi mới trả lời:
- Những gì cậu Vọng nếm trải qua, tôi sợ sẽ đến phiên mình, nên mấy hôm nay tôi không dám nói gì, kể cả khi cậu Lý hỏi. Giờ thì tôi hoàn toàn yên tâm rồi.
Anh ta kéo tay Lý đi:
- Cậu muốn biết chuyện thì theo tôi.
Anh ta quay lại Vọng và dặn:
- Cậu Vọng cứ ở nhà nghỉ ngơi, tôi dẫn cậu Lý đi đằng này chút nữa sẽ trở về. Hôm nay mình phải mở tiệc ăn mừng lớn.
Lý quan tâm đến xác của Phi Nga, thì chính Vọng đã nói:
- Cậu đừng lo cho con người cùng hung cực ác này. Thứ này có để giữa rừng thì thú dữ cũng chê, không ăn thịt đâu!
Lý theo Hai Tùng đi về hướng bản Klông Bức: Tới một cây cổ thụ có tán lá rộng hầu như che khuất cả ánh mặt trời không chiếu được xuống mặt đất, Tùng chỉ và nói:
- Đây chính là nơi cô Phờ Linh bị Phi Nga cho người trói vào chân cây rồi bỏ suốt đêm. Con hổ tinh nổi tiếng vùng này đã xuất hiện vào lúc nửa đêm, và chuyện tồi tệ nhất đã xảy ra. Sáng hôm sau, khi tôi đi bẫy thú ngang qua đây thì chỉ còn thấy xác Phờ Linh không trọn vẹn, bên cạnh đó là một mụ đàn bà lạ, mặt mũi hung ác đang cất tiếng cười như điên, vừa nhảy nhót như đang thoả mãn chuyện gì đó. Đúng lúc ấy thì cô Phi Nga xuất hiện cùng với vài người nữa. Tôi nghe chính miệng cô Phi Nga nói với mấy người kia: Hổ tinh sau khi ăn được con gái đồng trinh như con Phờ Linh thì được hoá kiếp, được trở thành người. Bà già kia chính là con hổ cái đó. Từ đó, mụ ta quản lý vong hồn Phờ Linh, sai đi làm việc gì mụ ta muốn, nếu không làm thì sẽ bị đánh đập, hành hạ.
Hai Tùng ngừng một lúc rồi kể tiếp:
- Tôi bị cô Phi Nga hăm doạ, nếu tôi kể lại chuyện mắt thấy tai nghe cho bất cứ ai thì sẽ bị hoạ như Phờ Linh, nên từ đó tôi không dám hé môi. Kể cả việc cậu Vọng bị hại, tôi cũng biết mà không dám nói.
- Ai hại Vọng?
- Vọng uống phải nước giải khát có pha nước dãi của hổ tinh? Nước đó ở chính cái quán nước bên đường mà cậu biết.
Lý nghe kể mà lạnh cả người, bởi anh đã một lần uống nước ở đó! Cũng may, ngay lúc ấy Hai Tùng đã nói tiếp:
- Vọng bị Phi Nga ghen nên mới bày ra cho cậu ấy uống thứ nước đó, do chính con hổ tinh là mụ chủ quán pha chế. Lòng ghen tuông đã làm cho cô Phi Nga mất cả lý trí, chứ với người khác thì cô ta chưa hề hại ai. Cậu có uống nước ở đó cũng không sao, như tôi, đã nhiều lần tôi đi qua đó và uống mà đâu có sao...
Càng nghe kể Lý càng căm giận Phi Nga, anh cho rằng cô ta bị chết như vậy là đáng đời! Anh bảo Hai Tùng:
- Anh cũng nên nói hết chuyện này cho Vọng nghe, để nó cảnh giác từ đây về sau.
- Tôi nghĩ cậu Vọng không phải là không biết. Biết mà vẫn để cho bị hại, bởi cậu ấy quá yêu Phờ Linh, chỉ muốn bằng mọi cách được sống cùng với người mình yêu.
Lý chỉ biết lắc đầu. Anh cho rằng Hai Tùng nói đúng...
Hai người trở về nhà thì nghe Vọng hí hửng khoe:
- Mình có thể không mất Phờ Linh!
Vừa nói, Vọng vừa đưa ra một chiếc lá to, trên đó viết chi chít những chữ tuy không đẹp, nhưng cũng dễ đọc.
- Vật này Phờ Linh lén để dưới gối tôi lúc nãy khi tôi chợp mắt một lúc. Chữ viết này là do tôi dạy cho cô ấy biết viết, và nói là chỉ viết cho tôi đọc thôi. Cô ấy mới viết đây, nên những lời này là nói cho tôi biết chuyện hiện tại giữa chúng tôi. Đây, cậu đọc đi!
Lý cầm lấy và đọc. Phờ Linh viết đầy chiếc lá to, nhưng chỉ có câu cuối cùng khiến cho Lý quan tâm: "Anh cứ ở lại đây, đêm đêm chúng ta gặp nhau. Đợi khi hết hạn, hy vọng một ngày không xa, chúng ta có thể gần nhau ở chốn dương thế..."
Vọng siết chặt tay Lý:
- Mình tin điều này là thật! Mà cho dù như không thật, thì mình vẫn ở đây để rồi đêm đêm Phờ Linh về với mình. Bấy nhiêu đó đủ quá rồi!
° ° °
Còn Hai Tùng thì cũng báo cho Lý hay:
- Không biết có đúng như lời cậu Vọng nói hay không, chỉ thấy hằng đêm cậu đều đi ngủ sớm và phòng riêng của cậu ấy nhiều lúc tôi nghe có tiếng cười trong trẻo của con gái!
HỒN AI TRÊN ĐÈO CẢ
Qua khỏi Đại Lãnh một quãng không xa, Tường định tấp vào quán bán cháo đêm mà anh vẫn Thường hay ăn, nhưng khi vừa dừng lại thì thấy treo bảng nghỉ bán. Anh chép miệng chán nản, bởi nếu không ăn và nghỉ xả hơi ở đây trước khi lên đèo Cả thì phải sang tận bên kia chân đèo mới có nơi để dừng lại.
Còn đang phân vân, thì một phụ nữ lớn tuổi bước ra chỉ tay về phía trước.
- Cách đây chừng mười phút chạy xe, trước khi lên đèo, nhìn bên trái có một quán mới mở bán đồ ăn ngon lắm.
Tường cám ơn rồi cho xe chạy tiếp. Anh tính, nếu tới đó mà không vừa ý thì thà để bụng đói chạy qua bên kia đèo chứ không ghé quán nào khác.
Chạy theo lời người ấy chỉ, mãi vẫn chưa thấy có quán nào, anh đính chạy luôn thì bỗng có một chiếc xe nhỏ chạy ngược chiều như muốn đâm vào xe mình. Tường nhanh mắt bẻ tay lái cho xe quẹo gấp về phía tay trái, tấp hẳn vào một khoảng sân rộng. Hú hồn!
Tường đang lầm bầm rủa tay chạy xe ẩu suýt gây tai nạn, thì chợt nhìn vào trong, anh thấy ngôi nhà có đèn sáng, bày vài cái bàn và ở thân cây phía trước có treo tấm bảng nhỏ đề mấy chữ: Cháo hải sản.
- Đúng là trong cái rủi có cái may!
Tường đoán quán mà người phụ nữ chỉ là quán này. Anh cho xe sát vào trong cùng của khoảng sân rộng và bước ngay xuống mà không cần hỏi, bởi anh đã nhìn thấy nồi cháo đang bốc khói và mùi thơm của cháo đang khiến bao tử anh cồn cào.
Người chào hỏi Tường là một cô gái còn rất trẻ, tuy khuôn mặt trùm kín trong vuông khăn màu đậm:
- Mời quý khách đùng món cháo mới chín. Có mực tươi, hàu sống và tôm he mới bắt về!
Tường nghe giọng nói đã có cảm tình, nhưng chỉ tiếc là không nhìn được gương mặt để vừa ăn vừa tán tỉnh mấy câu cho đỡ buồn ngủ. Anh gọi:
- Cô cho một tô cháo hàu, dĩa mực và tôm!
- Chu cha, gọi chi dữ vậy, ăn sao hết.
Giọng nói của dân vùng Phú Khánh nghe vừa mộc mạc vừa dễ thương khiến Tường bật cười! Anh đùa:
- Nếu một mình ăn không hết thì ai đó cùng ăn cho đủ hai mình!
Cô chủ quán cũng khá bạo miệng:
- Muốn hai mình thì sẽ có hai mình ngay. Lúc đó đừng sợ nhé.
- Việc chi mà phải sợ!
Tường cũng bắt chước giọng của cô nàng và thật bất ngờ, anh nhận được một ân huệ, cô nàng lột nhanh khăn trùm đầu ra, lộ một khuôn mặt đẹp mê hồn!
- Chu cha! Người thế này mà ngồi bán cháo ư? Ai dám ăn!
Nàng cười giòn:
- Mắc chi mà không dám ăn, bộ người đẹp rồi hớp hồn được thiên hạ sao!
Quán lúc ấy không có khách nào khác ngoài Tường, nên anh có cớ chọc:
- Có lẽ mấy người khác sợ bị hớp hồn nên không dám ăn.
- Ngoại trừ anh phải không?
Thấy nàng ta vui vẻ, dạn dĩ nên Tường không ngại hỏi:
- Đẹp như thế này mà lại một mình buôn bán, sao không chọn đại một ông xã nào đó để sai vặt, cô chủ?
Nàng lại cười giòn:
- Nói chi mà nghe lạ thế! Đã sắm được ông xã thì phải cưng như cưng trứng chứ sao lại bắt làm!
Tô cháo hàu thơm phức, kèm hai dĩa mực và tôm tươi ngon. Tường nhanh miệng mời:
- Cô chủ nói có hai mình mà giờ vẫn chưa thấy, thế thì bắt đền đấy!
- Đền thì đền chứ sợ chi!
Cả hai cùng cười vui, khuấy động không khí đang vắng lặng của quán ăn giờ ít khách. Và người "ăn cho có đôi, với Tường không ai khác hơn là cô chủ quán! Cô múc riêng cho mình tô cháo, vừa ăn vừa bảo Tường:
- Cái này là tôi bắt đền đây!
Tường liếc nhìn gương mặt bầu bĩnh, dễ thương, anh tò mò hỏi:
- Cô đâu phải người gốc ở xứ này phải không?
- Dạ đúng, em gốc Huế.
- À, thảo nào...
Đang ăn thì bất chợt một cơn mưa thật to ập đến. Tường lo lắng:
- Chà, đêm mà mưa lớn thế này qua đèo mới gáy đây!
Cô chủ quán cũng phụ hoạ:
- Mưa thế này mà qua đèo thì gay thật!
- Chỉ có ngừng xe và... ăn cháo thôi!
Câu nói đùa của Tường vô tình nhưng lại đúng, nên cô chủ cười đồng tình:
- Ông trời thương người ta một chút mà cũng châm chọc nữa sao!
Câu chuyện rôm rả giữa hai người có lẽ sẽ chấm dứt khi có nhiều xe dừng trú mưa, nhưng hơi lạ là đã khá lâu mà vẫn không có chiếc xe nào dừng lại.
Tường phải lên tiếng:
- Sao không có khách? Hay là tại quán của cô không treo bảng bên ngoài nên ít người biết?
Cô chủ lắc đầu và vẫn hồn nhiên:
- Nhiều khách chỉ thêm mệt, trong khi em chỉ muốn nghỉ sớm thôi. Bán cả ngày, còn sức đâu mà ngồi tới khuya. Phải chi ngồi mà đấu hót suông thì không ngán...
Câu nói vui ấy không ngờ đã trở thành sự thật. Hơn nửa giờ sau vẫn không có thêm khách nào. Vừa khi đó, lại có một tin không hay do mấy người đi ngược chiều đường đèo báo về:
- Đèo bị lở đá, xe không qua được!
Cô chủ quán buột miệng nói:
- May cho anh! Nếu không ngừng ăn cháo thì giờ này anh cũng đang ở trên đèo?
Tường công nhận:
- Đúng là đang ở lưng chừng đèo!
Anh thầm cám ơn cô chủ quán và còn muốn bảo: Ngồi nói chuyện với người đẹp như thế này thì đèo không bị lở cũng nên ngồi, bao lâu cũng được!
- Anh nói chi?
Tường lắc đầu:
- Đâu có chi mà nói. Ngồi nhìn không đủ rồi, cần gì nói!
Cô nàng lại cười thật giòn:
- Cánh tài xế các anh người, nào cũng miệng lưỡi khéo nói, ai mà dám tin!
- Chưa tin thử sao biết là không dám?
- Tin để cho chết sao!
Thấy cô nàng vui tính, Tường lấn thêm một bước:
- Nãy giờ đã được ăn ngon, nghe nói chuyện có duyên nè, mà chưa biết tên cô chủ?
- Ái Liên. Tên xấu thấy mồ!
Cô nàng lại giọng giữa Trung và Nam khiến Tường bật cười:
- Tên xấu thấy mồ mà cũng có người thích thấy mồ luôn! Hân hạnh được biết cô Ái Liên. Còn tôi là Tường.
Họ như đã quen nhau lâu ngày, có thể do tương đồng một điểm nào đó. Nên sau khi tạnh mưa thì nàng là người đề nghị trước:
- Không thể qua đèo ít nhất cho tới ngày mai, chờ người ta thông đường. Mà xe của anh chỉ để ngồi chứ không thể nằm ngủ, vậy thì tốt hơn hết hãy về nhà em nghỉ đỡ đêm nay.
Tường áy náy:
- Nhưng... còn người nhà của cô?
Nàng cười tươi:
- Điều đó thì khỏi lo, bởi em đang ở một mình!
Tường cũng ngờ mình lâm vào tình cảnh khó xử nhưng đầy thú vị này, nên sau vài giây lưỡng lự đã gật đầu ưng thuận.
- Thôi, đã làm phiền thì phiền cho trót!
Nhà của Ái Liên chỉ cách chỗ bán khoảng vài trăm mét, phía trong khu vườn cây rậm rạp. Tường đi bộ theo nàng, để xe lại đó.
Bước vào nhà, điều đập vào mắt Tường đầu tiên là ảnh chân dung của một người con gái thoạt trông giống hệt như Ái Liên, nếu ảnh đó không đặt trên bàn thờ thì Tường đã ngô đó chính là ảnh của cô chủ quán?
Thấy anh nhìn chăm chăm vào bàn thờ, nàng lên tiếng ngay:
- Đó là người chị song sinh với em. Chị ấy chết bởi tai nạn trên đèo Cả.
Tường buột miệng:
- Giống nhau như hai giọt nước!
Giọng nàng đượm buồn:
- Người ta nói chị ấy chết để cho em sống, hoặc ngược lại Chị em song sinh cũng khổ!
Nàng muốn bày tiệc ra nhậu, nhưng Tường lại ngại:
- Cô ở nhà một mình, tôi là đàn ông, ngồi "nhậu nhẹt" e không tiện lắm!
Ái Liên mạnh dạn:
- Em giữ mình lâu nay nhưng nào có ai khen tiếng nào. Bây giờ tiếp khách ngồi nhậu chơi thì có gì đâu mà ngại!
Nàng cứ bày tiệc ra và rót rượu cụng ly với Tường:
- Lâu lắm rồi, kể từ ngày chị em mất đến nay, đây là lần đầu tiên em uống rượu, lại uống với đàn ông nữa!
- "Dô"!
Tường chẳng nghĩ gì khác ngoài sự cảm thông, anh nâng ly cụng đến lần thứ ba thì nói thẳng:
- Cô uống như vậy là vừa rồi. Như thế ngủ sẽ ngon.
Nhưng ái Liên dứt khoát:
- Em một khi đã uống thì phải uống tới bến luôn! Anh sợ em không uống được rượu hả, lầm to! Ba em người Bình Định mà, nơi đó nổi tiếng rượu Bàu Đá, anh quên rồi sao!
Nàng lại uống ba cốc nữa, ngang bằng với Tường, nhưng trong lúc Tường đã chếnh choáng thì xem ra nàng vẫn vững vàng.
- "Dô" nữa đi?
Tiếng thách của nàng lúc này Tường chỉ còn nghe văng vẳng, nhưng cũng cố nâng ly lên.
Rổn! Một tiếng đổ vỡ vang lên. Chiếc ly từ tay của Tường do anh không còn điều khiển được, đã rơi xuống sàn. Ái Liên đưa tay vỗ nhẹ vào vai anh, gọi khẽ:
- Dậy đi chớ, bỏ người ta uống một mình sao?
Tường say như chưa bao giờ say như vậy. Anh hầu như không còn biết gì nữa...
Ái Liên đứng dậy, tỉnh táo đi về phía bàn thờ, rồi nhẹ nhàng bê bức ảnh chân dung xuống, đi trở lại chỗ Tường đang nằm gục trên bàn, cô nàng cầm khung ảnh đưa lên quá dầu, miệng lâm râm những gì không nghe rõ, sau đó gần nữa phút mới từ từ đặt bức ảnh vào phía bên dưới mặt của Tường. Anh chàng hoàn toàn không hay biết...
Ái Liên sau đó nhẹ nhàng ngồi xuống sàn, hướng mặt ra cửa, hai tay đặt ngang ngực rồi... bật khóc? Tiếng khóc nghe thê lương vô cùng và cứ thế vang vọng vào đêm trường. Chỉ tiếc là Tường đã đi vào cơn mê của hơi men, nên không nghe được...
Vài tiếng cú kêu như đáp lại tiếng khóc của người trong nhà.
Đêm dần khuya. Cơn mưa mới dứt lúc nãy, giờ đột ngột trở lại nặng hạt hơn và gió thổi mạnh hơn, như muốn bứng cả nóc nhà đi!
° ° °
- Này anh ơi, sao lại nằm đó?
Nghe tiếng người hỏi, Tường bật dậy và hỏi lại:
- Đây là đâu?
Người hỏi anh là một nông dân đi cắt cỏ nuôi dê, ông ta nhìn Tường ngạc nhiên:
- Anh đâu phải người xứ này? Mà tại sao lại nằm bãi tha ma mà ngủ?
Tường giật mình nhìn lại sau lưng và phát hiện ra có đến hơn chục ngôi mộ cũ nằm rải rác. Anh lặp lại câu hỏi:
- Chỗ này là nơi nào?
- Nghĩa địa, bộ anh không thấy sao?
- Tôi... tôi... đang ở....
Anh dần nhớ lại và thảng thốt kêu lên:
- Ái Liên!
Ông già cắt cỏ hỏi lại:
- Anh kêu ai?
- Ái Liên! Bác biết nhà cô Ái Liên bán cháo hải sản ở đâu không?
Lão ta trố mắt nhìn Tường như nhìn một con quái vật vừa bước lùi trong tư thế chuẩn bị chạy. Đến lúc thấy Tường bước về phía mình thì lão vụt chạy như ma đuổi! Tường gọi giật lại:
- Bác, cho cháu hỏi!
Nhưng ông già đã chạy thục mạng, phút chốc đã biến mất sau lùm cây.
Tường lẩm bẩm:
- Vậy nhà của Ái Liên ở đâu? Chẳng lẽ mình uống say đến nỗi như người mộng du, ra nằm ngủ ở nghĩa địa này?
Anh đi dần vào xóm. Cố nhớ lại những gì đã nhìn thấy trong đêm, nhưng tuyệt nhiên không thể nhận ra người khác. dấu tích của xóm nhà đêm qua. Anh hỏi một người khác:
- Chị biết quán cháo hải sản của cô Ái Liên?
Chị ta lắc đầu:
- Ở đây đâu có ai là Ái Liên. Cũng chẳng có ai bán cháo cả.
Dò hỏi đến hơn một tiếng đồng hồ vẫn chẳng ra manh mối. Cuối cùng, Tường phát hiện chiếc xe của mình nằm ở cạnh hai cái mộ đá! Anh lại hỏi thì một người gần đó trả lời:
- Sau cơn mưa tối qua, có nhiều cây đổ, nhiều xe bị lật, sáng dậy thấy chiếc xe này nằm đây chúng tôi tưởng nó bị xô dạt vào đây, và chủ của nó chắc là bị nạn rồi...
Tường nói:
- Chủ chiếc xe là tôi. Nhưng đêm qua tôi đậu trước quán cháo hải sản của một cô tên là Ái Liên.
Người nọ giương mắt nhìn Tường rồi lắc đầu:
- Ở đây vốn là một nghĩa địa công cộng, nhưng lâu nay có vài người tới đây định cư, họ cất nhà bên ngoài nghĩa địa, nhưng cũng không ai ở được lâu, lần lượt chuyển đi hết. Nhà tôi là căn cuối cùng còn lại, nhưng chắc cũng phải chuyển đi sớm thôi.
Tường quả quyết:
- Chính tối đêm qua đã ăn cháo ở đó, rồi còn về nhà cô Ái Liên ấy để ngủ nhờ mà!
Anh đang nói tới đó thì bất chợt từ trong nhà, bác nông dân cắt cỏ lúc nãy xuất hiện! Ông ta bảo thẳng với Tường:
- Lúc nãy nghe anh nói, tôi cứ tưởng anh là người đội mồ về! Anh có biết anh vừa nhắc tới ai đó không?
Tường ngơ ngác:
- Ai đâu?
- Thì cô Ái Liên đó! Anh hãy nhìn bên trái kia xem, ai ở kia?
Tường nhìn theo tay ông ta chỉ, và giật mình khi thấy một ngôi mộ đá có tên bia trắng ghi rõ dòng chữ: Ái Liên chi mộ!
Tường lạnh toàn thân, anh đứng không còn vững nữa, phải vịn tay vào cạnh một ngôi mộ.
- Không... không phải tên này...
Người đàn ông nói tiếp:
- Ở xứ này không ai dám nhắc tới tên tục của người đó; duy chỉ có anh! Muốn biết tại sao thì anh cứ chạy xe lên cây số 8 lưng chừng đèo sẽ rõ.
Ông ta nói xong là bỏ đi ngay. Tường định quay tìm bà vợ ông ta, nhưng cũng chẳng thấy. Đứng ngẩn ngơ một lúc, Tường đành ra lấy xe đi lên đèo Cả.
Dọc đường, anh nghe người ta kháo nhau chuyện đoạn đèo sạt lở đã được thông, nên xe cộ qua lại rất nhiều.
Lên tới đoạn đường được chỉ, Tường không phải mất công hỏi lâu, anh đã nhìn thấy một ngôi miếu ngay khúc cua. Từ chỗ miếu có một lối mòn dẫn lên núi, Tường lưỡng lự vài giây rồi men theo đó đi lên. Đường hẹp nhưng không khó đi lắm. Lát sau, anh đã đứng trước một gian nhà lá, trông giống như một cái am hơn là nhà.
- Ai lại ở trong này?
Tường tự hỏi và dĩ nhiên là không thể tìm được câu trả lời nếu không gặp được người ở.
- Tôi biết thế nào rồi anh cũng tới!
Giọng nói của ai đó ngay phía sau lưng khiến Tường giật mình quay lại. Anh trố mắt kinh ngạc và reo lên:
- Ái Liên!
Một Ái Liên đang đứng đó, trên tay đang cầm một bó rau, hình như mới hái được ngoài bìa rừng. Nàng chỉ nhoẻn miệng cười nhẹ, rồi bước đi thẳng vào nhà mà không nói gì thêm. Tường bước theo hỏi dồn:
- Tại sao người ta nói cô đã... chết rồi?
Lúc này nàng mới nhẹ giọng đáp:
- Người chết là làm sao sống lại được. Đúng là Ái Liên đã chết!
Tường hố hoảng:
- Cô đừng bắt tim tôi phải ngừng đập lần nữa, Ái Liên!
Nàng vẫn nhẹ giọng:
- Em là Thuỳ Liên, chị gái của Ái Liên.
Nhớ lúc uống rượu, Ái liên đã kể về người chị song sinh của nàng bị tai nạn trên đèo, Tường vụt hỏi:
- Có phải cô đã chết vì tai nạn trên đèo này.
Cô gái lắc đầu:
- Không phải tôi, mà là Ái Liên. Chi em song sinh quá giống nhau nên dễ bị nhầm lẫn.
Tường trầm ngâm:
- Vậy ra tôi đã...
- Anh đã gặp oan hồn của nó đêm qua. Anh đã nhậu với nó cho đến lúc say mèm, gục ngủ tại bàn.
- Đó đâu phải là bàn, là nghĩa địa!
- Người sống có nhà thì người chết có nghĩa trang, đâu có gì lạ? Bây giờ anh sợ phải không? Vậy mà vong hồn của nó về báo ngay cho tôi rằng anh là người tốt, có tình cảm, có thể tin cậy được để phó thác chuyện riêng của mình. Nó kỳ vọng ở anh nên đã không dám làm phiền gì.. trong khi anh cũng biết rồi, người ở chỗ đó sợ nó như thế nào! Chỉ cần nhắc tên Ái Liên là thiên hạ ở đó đã chết khiếp rồi! Nó không tha cho bất cứ người đàn ông nào đâu!
Tường như người mất hồn:
- Có chuyện đó sao?
Nàng Thuỳ Liên chỉ một ảnh chân dung treo trên vách nhà:
- Ẳnh đó là của nó, còn ảnh này là của em.
Hai bức ảnh chỉ khác nhau màu áo, còn thì giống nhau khó mà phân biệt được.
- Hai chị em chụp ảnh này chỉ trước ngày nó bị nạn mười ngày. Hôm đó em mặc đúng chiếc áo này.
Tường nhìn lại và nhận ra đúng chiếc áo cô nàng đang mặc giống y như trong ảnh. Anh thở dài:
- Không ngờ. Thật là không thể tin được!
Thuỳ Liên kể tiếp:
- Ái Liên linh lắm, từ ngày chết nó luôn hiện hồn về ở chỗ mà anh gặp nó, mặc dù nó chết ở đoạn đèo này, đúng chỗ miếu mà anh thấy trước lúc lên đây.
Tường định hỏi, thì nàng đã nói ra:
- Chỉ vì nó muốn tìm kẻ đã gây ra cái chết cho nó! Mà người đó lại có vóc dáng giống y như anh vậy!
Tường lại toát mồ hôi lần nữa, anh hơi run giọng hỏi:
- Ai đã làm chuyện đó, cánh lái xe chăng?
Thuỳ Liên nhẹ lắc đầu:
- Không hề dinh gì tới cánh lái xe đò hay xe tải, mà một người cũng có chiếc xe du lịch giống như của anh!
- À, thì ra...
Lúc ấy Tường chợt hiểu, anh lẩm bẩm:
- Bởi vậy suốt buổi tối đó đâu có thấy tài xế xe đò hay xe tải nào ghé qua.
- Nó canh nhiều đêm lắm mới có một người như anh ghé vào chỗ nó chờ.
- Quán cháo là có thật?
- Thật với người cõi âm, chứ thật ra đêm qua anh đã ăn... trái cây mà cứ tưởng là cháo hàu, cháo mực! Nhưng không sao, khi nhận diện anh không phải là người mà nó đợi, Ái Liên đã cho anh ăn cháo thật và cũng uống rượu thật. Chỉ có điều rượu ma thì mau say và say dữ lắm!
- Thảo nào...
- Bây giờ anh còn sơ không?
Tường cười như mếu:
- Có sợ thì mọi thứ đã vào bụng hết rồi!
Tự dưng Tường muốn nôn ói, anh ôm lấy ngực thì Thuỳ Liên lại nói:
- Anh yên tâm, trong bụng anh không có gì phải sợ đâu. Hồn ma một khi đã hại người thì đố ai thoát được, còn đã có cảm tình thì chỉ có giúp thôi, chứ không bao giờ hại. Ái Liên nó thật sự mến anh, dặn em phải giúp đỡ để anh qua đèo được an toàn, chứ thật ra số của anh là chuyến này sẽ bị tai nạn trên đoạn đường đèo này!
Thấy Tường xanh mặt, nàng tiếp lời liền:
- Bây giờ thì không sao rồi, kiếp nạn anh đã qua là nhờ Ái Liên đó!
Rồi nàng đột ngột hỏi:
- Anh có muốn đền đáp lại Ái Liên chút gì không?
Tường ngập ngừng:
- Chuyện ấy...
Nàng thở dài:
- Cũng không sao. Làm sao bắt người khác làm theo ý mình được!
Tường nói nhanh:
- Ý tôi không phải vậy! Đối với Ái Liên, tôi có cảm tình đặc biệt, bây giờ biết hoàn cảnh của cô ấy như thế. lẽ nào tôi lại làm ngơ! Tôi xin tự nguyện...
- Vậy tốt rồi. Chuyện chỉ đơn giản thế này thôi, anh ra tới Huế không?
Tường gật:
- Tôi đang trên đường đi Huế.
- Tốt lắm. Ái Liên nhờ anh gửi giùm nó vật này một người ở An Cựu, anh sẵn lòng không?
Vừa nói, nàng ta đi vào trong lấy ra một chiếc hộp nhỏ bằng sơn mài khá xinh, đứa cho Tường:
- Anh đem vật này trao cho một người tên là Trọng, địa chỉ có ghi ở đáy hộp.
Tường lặp lại:
- Đưa cho Trọng ở An Cựu. Chỉ có thế thôi?
- Anh đưa chiếc hộp này người ấy khắc biết. Rồi thôi, nếu không thích thì anh không cần hỏi gì thêm. Làm xong việc ấy lượt về hai chị em sẽ khao anh một chầu!
Nói xong, cô nàng sợ Tường hiểu khác nên vội nói:
- Lần này là em khao thật chứ không phải như Ái Liên đâu. Nhưng sẽ có mặt Ái Liên, anh không sợ chứ?
Tường không đáp, anh cầm lấy chiếc hộp rồi cho vào túi ngay.
- Được, tôi sẽ làm y như lời cô dặn!
Tường định đi, nhưng bị gọi giật lại:
- Anh đã lên nhà thì phải ở lại ăn, bữa cơm rau rồi mới đi chứ, hay lại sợ?
Tường không còn cách nào khác nên đành phải nhận lời Quả nhiên, anh được ăn bữa cơm hết sức đạm bạc, nhưng lại vô cùng ngon miệng, một phần có lẽ vì cái bụng đói từ đêm qua đến giờ.
Trong lúc ăn, Tường được Thuỳ Liên giải thích thêm:
- Bọn em chỉ còn có hai chị em trên đời, nên khi Ái Liên mất đi em không biết phải đi đâu, bởi vậy đành phải chọn ở lại đây, như một cách tưởng nhớ em mình. Đồng thời ngăn không cho nó hành động quá trớn...
Mãi khi gần xong bữa cơm, Tường mới mạnh dạn hỏi:
- Tôi hỏi có hơi tò mò một chút, Trọng là người thế nào? Phải chăng anh ta là người mà Ái Liên đã chờ ở đây?
Câu hỏi khiến Thuỳ Liên khó trả lời, nhưng sau một lúc ngập ngừng, nàng cũng đáp:
- Với anh thì tôi không giấu. Con người đó là nguyên nhân mọi chuyện bi thảm ngày nay... Nhưng thôi, tốt hơn là anh đừng tìm hiểu gì thêm nữa.
Để tránh không nói thêm, Thuỳ Liên đứng lên và bước ra ngoài. Tường cũng bước ra thêm, anh chào từ giã:
- Tôi đi cho sớm. Cám ơn cô Thuỳ Liên nhiều và tôi sẽ nhớ rất lâu bữa cơm hôm nay.
Xuống đến hơn hai phần ba đoạn đường núi, bỗng Tường chợt nhớ là mình quên chưa hỏi thăm nhà trước kia của hai người ở huế là chỗ nào, để lỡ khi tìm không được Trọng anh còn có chỗ để gửi lại món quà. Tường vừa quay lại thì chợt nghe có người gọi lớn.
- Phải anh là chủ chiếc xe Simca kia không?
Tường nhìn ra đường, chỗ đậu xe lúc nãy thì không thấy xe mình đâu, hoảng hốt kêu lên:
- Chiếc xe!
Rồi nhìn xa chỗ đó chừng vài chục thước, Tường thấy chiếc xe đậu nép vào một hốc đá, y như là xe bị tai nạn. Anh chưa kịp hỏi thì người đàn ông lạ vừa nói chuyện với anh lên tiếng giải thích:
- Chỉ cách đây vài phút có một chiếc xe tải trong lúc đổ đèo đã lạc tay lái, đâm sầm vào xe của anh đang đậu. Tôi chạy xe đằng sau thấy tự dưng xe của anh như có người lái, nó chạy một cách ngon lành, tới và dừng đúng vào chỗ nó đang dừng!
- May quá!
Người đàn ông kia tự giới thiệu:
- Tôi là Quan, người lái xe qua đường đèo này hơn chục năm nay, và đây là lần đầu tiên thấy một người như anh dám lên trên đó.
Tường cau mày:
- Trên đó thì đã sao? Đâu có gì...
Anh chàng tên Quan ấy lè lưỡi, rùn vai:
- Cho vàng tôi cũng không dám lên! Anh có biết ngôi miếu này thờ ai không?
Tường đáp cho qua chuyện:
- Một cô gái chết do tai nạn giao thông.
- Không phải một, mà là hai!
Tường sững sờ:
- Anh nói hai... là sao?
- Thì là hai người chết chứ sao!
Tường nghĩ anh ta chỉ biết qua tin đồn, nên quả quyết:
- Chỉ có một người. Tôi vừa gặp cô chị và cả đêm qua, tôi cũng đã gặp hồn người chết!
Anh chàng Quan xanh máu mặt, bước lùi một bước, lập cập hỏi:
- Anh... anh nói giỡn hả cha nội?
Vừa đi về xe của mình, Tường vừa nói:
- Anh có muốn gặp cô Ái Liên thì cứ xuống chân đèo sẽ được như ý!
Đã từng được nghe nhiều về oan hồn cô Ái Liên, nên anh chàng Quan chắp hai tay xá xá mấy lượt:
- Cho con xin đi, để con làm ăn nuôi vợ con!
Anh ta làm nốt công việc khi dừng xe lại đây là đốt nén nhang cho miếu. Vừa bật quẹt lên thì quẹt lại tắt ngay, mặc dù lúc ấy trời không có gió! Anh ta hoắng khấn:
- Xin cho tôi tạ lỗi, nếu có xúc phạm gì tới quý cô.
Khấn xong thì việc đốt nhang của anh ta mới thực hiện được. Vừa xong là anh ta xá liền mấy cái rồi rút lui ngay.
Trong khi đó thì Tường quá đỗi ngạc nhiên, không hiểu sao chiếc xe của mình lại có thể nằm gọn trong hốc đá chật chỉ vừa đủ xe nằm yên thôi, chứ lái vào thì hầu như không thể!
Phải mất hơn nửa giờ, sau khi cố sức đẩy hai hòn đá to đùng để dọn đường thì Tường mới thoát ra được. Tự dưng anh buột miệng:
- Cám ơn Ái Liên!
° ° °
- Kiếm ai?
Tường ngỡ đó là một cụ già nên đáp:
- Dạ thưa bác, cháu muốn tìm anh Trọng.
Một tiếng vật rơi và đổ vỡ vàng lên, hình như vật gì bị rơi ra khỏi tay của người trong kia. Rồi im lặng...
Tường phải lặp lại:
- Cháu có món quà của người bạn cũ muốn gửi tặng cho anh Trọng.
Cửa xịch mở, một khuôn mặt ló ra, lúc ấy Tường mới giật mình, bởi đó là một phụ nữ tuổi còn trẻ, chỉ khoảng ba mươi. Anh lúng túng:
- Dạ xin lỗi, tôi... tôi muốn hỏi Trọng...
Vẫn giọng khàn đục ấy cô ta lên tiếng:
- Ở đây không có ai tên Trọng cả, mời anh đi cho.
Tường lấy hộp quà ra, lật đáy hộp lên vừa đọc địa chỉ:
- Số...thôn... An Cựu đây mà! Vậy chẳng lẽ nơi này còn có một địa chỉ giống như vậy ở chỗ khác?
- Nhung tôi nói là không có!
Chị ta gắt lên vừa định đóng cửa lại thì chợt có một giọng nói khác vang lên:
- Ai muốn tìm Trọng?
Chị ta quay lại nói to như quát:
- Đã bảo không được ra mà?
Nhưng người đàn ông nọ đã tiến sát ra cửa, vừa nhìn thấy chiếc hộp, anh ta đã rú lên:
- Ái Liên! Trời ơi ...
Anh ta nhảy tới chụp lấy vật trên tay Tường và mở nó ra ngay. Trong hộp có duy nhất một mặt dây chuyền bằng ngọc xanh, mà vừa trông thấy nó thì anh chàng đã ôm vào lòng như có được một báu vật!
Cô nàng giọng khàn kia gào lên:
- Buông nó ra! Bộ anh muốn chết hay sao chứ!
Nhưng Trọng vẫn giữ chặt lấy vừa ngửa mặt lên, thét to:
- Anh gặp lại em rồi Ái Liên ơi!
Anh ta vừa nói xong thì vùng tháo, chạy ra ngoài đường như kẻ tâm thần.
Vừa chạy vừa reo lên:
- Ái Liên! Em ở đâu?
Người phụ nữ định chạy theo, nhưng chị ta vấp ngã ngay ngạch cửa. Tường phải đỡ dậy, vừa hỏi:
- Anh Trọng bị say vậy, mà say chị không cho tôi gặp anh ấy? Phải chăng...
Lúc này bỗng người phụ nữ oà lên khóc nức nở. Tiếng khóc bật ra như một cách giải bớt những điều chất chứa trong lòng. Tường để cho cô ta khóc một lúc rồi mới bảo:
- Phải chạy đi tìm anh ấy về thôi, không thể để Trọng chạy đi trong tâm trạng như vậy được.
Tuy nhiên, nhìn cái mắt cá chân của chị ta sưng vù, Tường không nỡ bỏ đi, phải dìu chị ta vào nhà. Bất chợt, chị ta hỏi:
- Anh là gì của cô Ái Liên. Phải chăng...
Tường đáp mà không suy nghĩ:
- Tôi vừa gặp cô ấy và từ chỗ cô ấy về đây.
Người phụ nữ dù đang đau cũng phải chống tay lùi mấy bước, miệng lắp bắp:
- Anh... anh là... là... oan hồn!
Rồi không để Tường nói, chị ta chắp hai tay lại xá liền mấy cái, vừa van lơn lia lịa:
- Xin đừng giết tôi! Xin để tôi nói, tôi sẽ nói....
Tường còn đang ngơ ngác thì chị ta đã sụp xuống lạy sát đất, vừa tuôn ra những lời mà người nghe đi từ ngạc nhiên này đến sửng sốt khác:
- Năm đó vì quá ghen nên tôi đã cho người, phá gần hỏng thắng xe chở chị em Thuỳ Liên, Ái Liên đi. Quả nhiên khi xe qua đèo, vừa đổ dốc thì tai nạn xảy ra, cả chiếc xe lao xuống vực sâu! Tôi chỉ chủ tâm giết mỗi Ái Liên thôi, bởi nó là người yêu của chồng tôi, nó cướp tình yêu bấy lâu Trọng dành cho tôi! Không ngờ liên luỵ đến cả con chị nó nữa. Từ khi bay tin hai đứa nó chết ở đèo Cả, tôi đã nhốt chặt Trọng trong nhà, không hề cho đi ra ngoài, chỉ sợ anh ấy biết chuyện. Mãi vừa rồi khi anh đem món quà tới thì mọi việc mới lộ ra. Bây giờ tôi hối hận quá, xin anh đừng bắt tôi về, tôi sợ gặp Ái Liên lắm, cô ấy sẽ giết tôi mất!
Tường biết chị ta nhầm mình cũng là một oan hồn, nên anh hỏi:
- Lâu nay chị chưa gặp oan hồn của Ái Liên lần nào?
- Dạ chưa. Chỉ có nằm mơ thấy thôi. Mà lần nào cô ấy cũng xoã tóc đứng nhìn tôi. Mặt mày cô ấy đầy những máu...
- Bây giờ chị mới hối hận sao?
- Không, tôi đã sống trong nỗi hối hận từ lâu nay, đêm nào tôi cũng gào khóc, van xin cô ấy tha tội cho. Bởi vậy giọng tôi bị khàn đục như anh thấy đây...
- Thế Chị biết gì về cái mặt dây chuyền ngọc bích lúc nãy?
Chị ta gật đầu:
- Đó là kỷ vật mà Trọng đã tặng cho Ái Liên. Cô ấy đeo nó lúc chết, nên vừa nhìn thấy là Trọng nhận ra ngay!
- Bấy lâu nay sao Trọng chịu giam mình trong nhà này?
- Trọng điên!
- À, thì ra thế....
Lúc ấy, có lẽ sau những lời thú tội quá căng thẳng nên chị ta gục ngay xuống đó ngất đi. Tường lắc đầu rồi lặng lẽ quay bước...
° ° °
Anh hỏi thì được một người đi bộ qua đó nói:
- Cách đây mấy ngày, có một thằng cha giống như điên, leo từ dưới dốc lên tới đây rồi cứ đứng trước miếu vừa khóc vừa kêu tên ai đó... rồi đập đầu vào vách núi mà chết!
Tường bị kích động:
- Có biết anh ta kêu tên gì không?
Người kia lè lưỡi rồi nói:
- Lại kêu đúng tên mà dân ở đây ai cũng huý kỵ, đó là...
Anh ta không dám nói ra, Tường phải tiếp:
- Ái Liên!
Anh ta rùn vai sợ hãi, vừa bước đi như chạy xuống chân đèo. Tường lẩm bẩm:
- Họ đã gặp nhau rồi. ơn trời...
Tường thấy ai còn để lại bó nhang chưa đốt, anh châm lửa đốt ba cây nhang vừa khấn:
- Anh đã làm giúp em điều mà em muốn. Cầu cho hương hồn em siêu thoát...
Anh vái xong thì đi bộ lên núi như lần trước. Nhưng lên đến nơi thì chỉ thấy ngôi nhà lá trống không, chẳng có bóng dáng của Thuỳ Liên.
Đứng tần ngần rất lâu, cuối cùng Tường đi trở xuống núi. Vừa đi anh vừa nói thầm:
- Không biết là cô có còn sống hay đã là oan hồn, chỉ xin cô nhận cho Tường này lời cám ơn. Chính cô đã cho tôi biết thế nào là giá trị đích thực của tình yêu. Tôi xin hứa, mỗi lần qua đây sẽ thắp cho cô và Ái Liên một nén nhang...
Tường chạy xe xuống đèo, và có ý định một lần nào đó nếu có dịp đi ngang qua đây vào ban đêm, thế nào anh cũng ghé lại chỗ đã ăn cháo, dù biết đó là khu nghĩa địa bỏ hoang...
GOÁ PHỤ TUỔI 17
Vừa cưới nhau được hai mươi ngày thì một tin sét đánh đến với cô dâu trẻ Hà Thanh. Cô nhận điện tín báo rằng người chồng đang làm việc ở một nhà máy xa đã bỗng nhiên mất tích trong một vụ tai nạn nổ bình hơi. Người ta đoán Vượng, chồng của Hà Thanh bị chôn vùi dưới đống đổ nát.
Khỏi phải nói Hà Thanh đau khổ đến cỡ nào. Cô chết ngất nhiều lần từ sau khi nhận được tin, và cứ đòi đi ra hiện trường ngay lúc nửa đêm, mặc dù từ nhà ra đó đến gần một ngàn cây số!
Chiều ngày hôm sau, Hà Thanh và bà mẹ chồng mới ra tới nơi. Nhưng chỉ mới tới thị xã, muốn đi vào hiện trường, một nhà máy khai thác vàng, thì phải ngồi xe thồ hơn 5 giờ nữa. Đến hơn 9 giờ tối hôm đó, hai mẹ con mới tới được công ty khai thác vàng Vạn Phong, nằm giữa rừng già.
Người ở công ty đón tin Hà Thanh tới bằng một thái độ dè dặt, khiến hai mẹ con lấy làm lạ. Hỏi một bác tài lái xe về hiện trường thì anh ta có vẻ không hào hứng lắm:
- Ra hiện trường phải đi mất nửa buổi, mà bây giờ thì tối quá rồi, chẳng làm cách nào đi được.
Bà mẹ của Vượng sốt ruột:
- Tôi không thể chờ đợi đến sáng mai được. Nếu các anh không đưa tôi, đi thì cho tôi mướn ai đó dẫn đường, chúng tôi đi bộ cũng được!
Hà Thanh cũng nói:
- Giá nào chúng tôi cũng phải ra đó ngay đêm nay!
Họ phải đi báo ngay cho ban giám đốc và một lệnh được ban ra:
- Không cho đi. Bởi đây là khu vực cấm đi lại ban đêm!
Và hình như họ cũng ra lệnh cấm mọi nhân viên không ai được giúp mẹ con Hà Thanh. Bà Dung, mẹ Vượng bàn riêng với con dâu:
- Mình đợi họ ngủ rồi lén ra nhà dân gần đây, mướn họ dẫn đi.
Và họ đã được toại nguyện. Khoảng mười giờ đêm hôm đó, bà Dung và Hà Thanh đã lần tới được một nhà dân gần đó. Sau khi hỏi thăm, họ được chủ nhà nhiệt tình cung cấp thông tin:
- Chỉ duy nhất ông kỹ sư Vượng là còn kẹt dưới đó. Đã có năm người khác được đưa ra khỏi, ba người chết, hai người sống. Nhưng chẳng biết sao từ trưa đến giờ, trong nhà máy lại ngừng hoàn toàn cuộc tìm kiếm người còn mất tích đó?
Càng nghe kể, mẹ con Hà Thanh càng khóc dữ. Nhất là Hà Thanh, cô gào lên:
- Họ giết chồng con rồi! Biết đâu nếu tích cực tìm kiếm, thì anh Vượng có cơ may còn sống sót!
Bà Dung đề nghị thẳng:
- Có ai ở đây đưa chúng tôi vào chỗ đó, tôi trả cho hai chỉ vàng?
Một người trong nhà tình nguyện:
- Tôi không lấy tiền, vàng của bà. Chỉ vì bức xúc nên tôi sẽ đưa bà và cô đây đi vô điều kiện. Chỉ có điều đường đi hơi cực, sợ e...
Cả bà Dung và Hà Thanh đều cả quyết:
- Cực mấy, khó mấy chúng tôi cũng đi!
Có hai người đàn ông dẫn đường, và họ đã đi ngay sau đó. Trên đường đi, một người dẫn đường tiết lộ:
- Nghe nói trước ngày xảy ra tai nạn thì giữa kỹ sư Vượng và nhóm người trong ban giám đốc đã xảy ra. một cuộc cãi vã dữ dội lắm. Kỹ sư Vượng là người đứng về phía công nhân, phản đối chuyện tăng ca và bắt công nhân phải lao động ở hầm sâu mà không có các phương tiện bảo hộ. Cuộc cãi vã dẫn tới cuộc đình công hai ngày liền. Bữa bị tai nạn là bữa làm việc đầu tiên sau đình công. Kỹ sư Vượng đang xuống tận hầm sâu thu thập chứng cớ để phản đối ban giám đốc không cho mạng sống người lao động. Lúc đang làm việc dưới đó thì hầm sụp, kỹ sư Vương và gần chục công nhân bị mắc kẹt lại.
Tới nơi, nhìn hiện trường còn ngổn ngáng gạch đá, bà Dung kêu trời:
- Làm việc trong điều kiện như vậy bảo sao không xảy ra tai nạn! Cũng tại con tôi cả sao lại đi làm ở một nơi xa xôi, hiểm trở và nguy hiểm như thế này!
Bà khóc khiến cô con dâu cũng khóc theo. Hai người dẫn đường khuyên:
- Lúc này mà khóc lóc thì chẳng giải quyết được gì, chỉ làm rối thêm mà thôi. Bây giờ bà và cô muốn ngủ lại đây hay là về rồi mai vào lại?
Bà Dung cương quyết bảo:
- Cứ ngủ lại. Ngủ ngồi ngủ đứng gì cũng được!
Hai người dẫn đường nói:
- Chúng tôi có một lán trại ở gần đây, bà và cô có thể tới đó ngủ tạm, tuy không tiện nghi, nhưng cũng đủ ấm.
Cám ơn hai người tốt bụng, bà Dung động viên con dâu:
- Ráng chịu đựng con!
Hà Thanh siết chặt tay mẹ chồng, trấn an bà:
- Con chịu được, chỉ sợ má...
Bà Dung ôm con dâu vào lòng:
- Tội nghiệp con dâu tôi, mới ngần này tuổi mà đã...
Bà ngừng nói, bởi biết hễ nói thêm thì hai mẹ con lại khóc nữa. Khi về tới lán trại thì hai người đàn ông nói để họ an tâm:
- Hai người cứ ngủ yên bên trong. Tụi tôi sẽ ở ngoài này ngồi uống rượu, hút thuốc chờ sáng, vừa để canh phòng.
Bà Dung nằm ôm chặt Hà Thanh vào lòng, đến lúc này hai mẹ con mới khóc. Sự dồn nén nãy giờ đã được dịp trào ra. Nhất là Hà Thanh, cô khóc to đến nỗi những người ở ngoài cũng nghe được. Họ định ngăn cô lại, nhưng thương cảm, nên họ cứ để cho cô khóc.
Đêm khuya dần...
Bên trong tiếng khóc đã dứt, có lẽ quá mỏi mệt nên hai người đàn bà đã ngủ say...
Hai người dẫn đường đã nhậu đến hơn nữa chai, một người nói:
- Thôi, uống quá thức không nổi!
Họ là dân đi rừng chuyên nghiệp, nên chuyện thức trắng hoặc ngủ ngồi giữa rừng là chuyện thường tình. Tuy nhiên hôm nay thì lại khác, khi ngừng uống bỗng một người nói:
- Anh thấy sao Văn Hai? Chớ tôi sao... chóng mặt quá, đầu lại nhức như búa bổ!
Người được gọi là Văn Hai giọng lè nhè:
- Hồi nãy anh lấy chai rượu ở đâu vậy, Lý Mật?
- Thì lá ở chỗ mình hay giấu rượu...
Văn Hai hình như phát hiện ra điều gì đó, anh ta kêu lên mà không còn kêu nổi, chỉ lắp bắp:
- Bị... bị... tụi nó...
Rồi anh ta ngã lăn ra. Anh chàng tên Lý Mật cũng chẳng còn đứng vững nữa, ngã nhào theo.
Vừa khi ấy có bốn người xuất hiện. Họ trùm kín mặt mày và chỉ nghe họ nói rất khẽ:
- Lôi hai thằng này ra trói ngoài bụi kia, nhớ bịt miệng chúng lại?
Hai tên thi hành ngay. Còn lại hai tên thì hất hàm bảo nhau:
- Tính luôn hai con trong kia!
Hai tên bước nhanh vào trong, nơi mẹ con bà Dung đang nằm ngủ. Không có đèn, nên chúng phải mò mẫm... Tuy nhiên, có lẽ đã quá quen với lán trại này, nên một trong hai tên đã rất nhanh tay, chụp ngay một người đang nằm, cho lên vai và chạy nhanh ra ngoài. Tên còn lại cũng làm như vậy, vác nốt người đang nằm ngủ kia. Không có một phản ứng nào.
Ra tới một vạt rừng thưa, hai tên kia đặt hai người trên vai xuống. Nhờ ánh trăng vừa lên ngay đỉnh đầu, nên bọn chúng có thể nhìn rõ mặt hai người đang nằm dưới đất. Cả hai bỗng kêu thét lên:
- Trời ơi!
Rồi cả hai tên đều ngã lăn ra, bất động, có lẽ do quá. sợ hãi!
Trời đêm sáng dần... Gà gáy rộ ở chung quanh...
Mặt trời đang lên...
Khi trời sáng hẳn thì lại có đến gần chục tên khác kéo tới. Đi đầu là hai tên giám đốc và phó giám đốc công ty khai thác vàng. Hình như đã biết rõ những chuyện xảy ra đêm hôm trước, nên cả bọn đều kéo thẳng đến chỗ hai tên nọ vác người bỏ xuống.
- Cái gì đây anh Tám ơi?
Một tên thủ hạ thét lớn khi về nhìn thấy bốn người nằm im dưới đất. Mấy tên đầu lĩnh bước tới rất nhanh và chúng nhận ra ngay hai tên bịt mặt là thủ hạ của mình và hai cái xác đã gần ra, thối!
Người được gọi là anh Tám cũng phải bước thối lui và kêu lên thật thanh:
- Sao có chuyện này tụi bay?
Trước mặt họ hai cái xác kia hoàn toàn không phải là mẹ con bà Dung! Một tên thủ hạ nhận ra:
- Đây là hai công nhân còn bị chôn vùi cùng với thằng kỹ sư Vượng đây anh Tám!
Tám Thế, tên giám đốc hét bọn chúng:
- Đi tìm coi hai đứa đàn bà kia ở đâu. Đồ ăn hại, bảo làm có chút việc mà cũng không xong!
Bọn chúng chạy trở vào lán trại tìm thì chẳng thấy ai. Chạy ra ngoài rừng, chỗ hai người dẫn đường bị trói cũng chẳng hề thấy bóng dáng họ đâu...
Tám Thế rụng rời ca chân, Linh tính báo cho hắn một điều chẳng lành...
Phải mất gần một tiếng, đồng hồ sau Tám Thế mới hoàn hồn và giục bọn thủ hạ kéo xác về, hắn thì nhanh chóng trở lại văn phòng công ty. Rồi từ đó tới hết giờ làm buổi chiều, hắn ở miết trong phòng làm việc, không bước ra ngoài. Hắn gọi mấy tên thủ hạ đi làm nhiệm vụ đêm qua, nghe chúng tường trình chuyện đã xảy ra. Một tên quả quyết:
- Dạ, tụi em đã cho thuốc mê vào rượu, khiến cho hai tên dẫn đường nhiều chuyện phải gục tại chỗ. Sau đó tụi em khiêng nó ra ngoài, trói lại bỏ đó, rồi hai thằng Mạnh và Hợi tiến vào trong láng, vác hai con đàn bà còn say ngủ kia ra đúng nơi anh Tám dặn. Nhưng vừa lúc ấy nhờ có ánh trăng, nên bọn em nhìn rõ mặt thì ra... không phải là họ! Tụi em sợ quá nên... nên...
Thấy chúng ấp úng, Tám Thế thuận chân đá cho mỗi đứa một đá, khiến cả bốn đứa ngã lăn cù.
- Cút hết đi, đồ ăn hại!
Sau khi bọn thủ hạ rút hết rồi, Tám Thế bóp trán suy nghĩ. Hắn chẳng thể nào hiểu nổi tại sao cả bọn kia đều thoát được màn bủa vây của hắn? Hay là có ai đến giải thoát chúng?
Nghĩ mãi không ra, hắn tự càu nhàu:
- Về nhà thôi. Mai tính...
Tám Thế theo thói quen, cứ mỗi chiều sau giờ làm là về nhà ở gần công ty vàng. Bữa nay cũng vậy, hắn tự lái chiếc xe jeep qua vạch rừng thưa để về nhà, nơi có vài chiến hữu của hắn đang đợi với bữa nhậu thịt nai mới săn hứa hẹn linh đình...
Vừa qua khỏi tàn cây cổ thụ, chợt hắn nghe có người gọi to:
- Anh Tám! Ghé chơi có chút việc anh Tám!
Tiếng kêu phát ra từ căn chòi của tên thủ quỹ thân tín mà đáng lẽ bữa nay cũng có mặt trong bữa tiệc tại nhà hắn. Ngạc nhiên về sự vẫn còn có mặt của tên thuộc hạ ở nhà, Tám Thế dừng xe và hỏi vọng vào:
- Sao mày chưa qua nhà tao hả Võ?
- Em đang định qua thì việc này quan trọng quá, nên có ý đợi anh về, gặp riêng anh một chút.
Tám Thế bực mình:
- Có chuyện để mai tính đi mày, anh em người ta đang đợi ở nhà tao.
Nhưng tên Võ vẫn cứ nằn nì:
- Chuyện liên quan đến tiền bạc, không để mai được. Mình bị mất đến vài trăm lượng vàng trong vụ này, anh bảo tri hoãn được không?
Nghe tới mất tiền là Tám Thế rung động liền, hắn quẹo ngay xe vào và hỏi tới:
- Làm sao mất?
- Thì anh vào nhà đi, em sẽ trình bày.
Tám Thế nhảy ngay xuống xe và đi trước cả chủ nhà. Chợt nhìn thấy một người đang ngồi sẵn trong nhà, quay lưng ra ngoài, Tám Thế khựng lại hỏi:
- Ai vậy mày?
Võ vừa đáp vừa bước hẳn vào nhà trong:
- Người ta đang đợi anh đó!
Người đàn ông quay lại và Tám Thế như chết điếng:
- Kỹ sư Vượng!
Trong lúc Vượng vẫn ngồi yên thì Tám Thế quỳ ngay xuống trước mặt anh, miệng chỉ ú ớ chứ không phát thành lời.
Rất chậm rãi, Vượng từ từ đứng lên bước nhẹ về phía Thế, miệng nở nụ cười héo hất và cừ trong miệng ứa ra một dòng máu tươi tràn đầy khoé môi...
Tám Thế run lên, cố lắm mới thốt thành lời:
- Không... không phải tôi... không phải...
Vượng lặng lẽ đứng khoanh tay trước mặt Tám Thế, miệng há ra, cho Tám Thế thấy trong miệng đó không có răng, cũng không có lưỡi!
- Tôi... tôi...
Tám Thế chỉ nói được mấy tiếng đó rồi lịm đi...
Việc Tám Thế đột ngột mất tích đã gây xôn xao toàn công ty khai thác vàng.
Người ta tìm thấy chiếc xe jeep của hắn ta tại nhà thủ quỹ Võ, nhưng cả anh chàng này cũng không cánh mà bay.
Hôm đó hầu như toàn bộ ban giám đốc đều tập hợp tại nhà Tám Thế, bởi vậy khi xảy ra chuyện thì họ đều hay và tức tốc đi tìm. Tư Qui phó giám đốc, sau một hồi suy nghĩ đã nói:
- Tốt hơn hết, chúng ta nên ai về nhà nấy để chờ động tĩnh. Vụ này tôi nghi có chi không ổn đây...
Bản thân Tư Qui vừa trên đường về nhà vừa hoang mang. Hắn như có linh tính gì đó....
Khi mới bước chân vào nhà hắn đã ngờ ngợ... nhưng không lẽ nhà mình mà không vào? Tư Qui vừa vào tới phòng khách đã cất tiếng hỏi:
- Giờ này tối mịt sao không đốt đèn lên tụi bay.
Hắn đưa tay bật đèn và há hốc mồm khi nhìn thấy trước mặt mình một người treo cổ lơ lửng giữa nhà!
- Trời ơi, thằng Vượng!
° ° °
- Bây giờ không còn gì để sợ nữa. Thằng kỹ sư Vượng sau khi thành ma hiện hình chẳng làm được gì, và rồi treo cổ chết trở lại rồi. Tôi đã cho người chôn nó ở thật xa, rước thầy mo ếm mả nó không cho nó về nữa!
Vợ Tư Qui vẫn chưa hết sợ:
- Chẳng biết thằng kỹ sư đó đã làm gì ông Tư Qui mà từ đêm qua tới giờ, sau khi về nhà ông như người mất hồn. Cứ lâu lâu lại giật mình chới với rồi hét lên như người điên!
- Chẳng qua anh ấy sợ hãi thôi. Thật ra ai mà không sợ trước một người chết hiện hồn về!
Vợ Tư Qui hỏi thật khẽ:
- Bộ thằng Vượng đã chết trước đó hả? Sao nói nó còn kẹt trong hầm vàng?
Sáu Kế cũng thấp giọng như sợ có người nghe:
- Chuyện này đúng ra chỉ có tụi này biết thôi. Thằng Vượng đã chết rồi, nhưng không phải chết trong hầm, mà là...
Vừa lúc ấy, có tiếng gọi ở ngoài:
- Có nhà không thím Tươi?
- Bà Tám Thế!
Vợ Tư Qui mừng rơn, bởi đang bấn mà gặp được đồng minh tới, nên bà ta chạy ào ra cửa đón người phụ nữ quyền lực nhất của công ty vào:
- Vào đây chị, em đang muốn tìm chị đây, may quá!
Thấy cả Sáu Kế cũng có mặt, vợ Tám Thế nói liền:
- Mấy ông làm ăn thế nào mà để xảy ra tùm lum chuyện. Rồi chồng tôi mất tích mà cũng chẳng thấy cha nào đi tìm kiếm hết là sao?
Không lạ với tính đanh đá dữ dằn của mụ ta, nên Sáu Kế phải xuống nước nhỏ:
- Tụi này đã nhờ người đi tìm rồi, riêng tôi với Tư Qui vừa chuẩn bị đi thì xảy ra chuyện thằng Vượng...
Vừa nghe tới tên Vượng thì mụ Lệ, vợ Tám Thế giật bắn lên:
- Thằng... thằng Vượng cũng... cũng tới đây sao?
Nhung, vợ Tư Qui ngạc nhiên:
- Chị Tám sao vậy?
Mụ Lệ chưa hết run:
- Nó... nó cũng tới nhà tôi nữa!
Sáu Kế hỏi lại:
- Khi nào?
- Mới sáng sớm này!
- Không thể có!
Mụ Lệ trừng mắt nhìn anh ta:
- Sal, ông phó giám đốc cho rằng tôi nói dối hả! Vậy thì đi với tôi, về nhà tôi chôn giùm cái xác của nó!
Sáu Kế hốt hoảng:
- Xác của ai?
- Thì của thằng kỹ sư mà các ông đã giết hại đó!
Nhung vợ Tư Qui muốn đứng tim trước tin đó:
- Sao... sao lại như vậy ông Sáu? Mấy ông đã đem chôn rồi còn ếm bùa nữa mà?
Sáu Kế thất thần:
- Không thể nào tin được. Chính tay tôi đem chôn nó mới hồi sáng qua, vậy làm sao nó trở về liền được?
Tuy thắc mắc vậy nhưng trong lòng hắn ta đã rét run, nghĩ tới một viễn cảnh bi thảm khó lường...
Mụ Lệ giục:
- Mấy người mau qua tiếp tôi, làm cách nào đưa cái xác đó ra khỏi phòng giùm! Tôi không tưởng tượng nổi...
Rồi mụ ta thuật lại:
- Đang ngủ bỗng tôi giật mình bởi có nước gì đó nhểu lên mặt. Tôi chòng dậy mở đèn lên thì chẳng còn hồn vía gì nữa, khi ngay trên trần nhà thòng xuống một cái xác mà máu từ trong miệng nó còn tuôn ra xối xả. Đó là thằng kỹ sư Vượng!
Tuy sợ nhưng trước lệnh của mụ Lệ, nên Sáu Kế và bà Nhung cũng phải theo mụ ta về nhà mình. Cùng đi với họ còn có thêm vài người nữa mới huy động. Trước khi bước vào nhà, mụ Lệ còn dặn:
- Dùng cái mền lớn tôi đã để sẵn dưới sàn bao xác nó lại rồi đưa đi ngay, đừng để cho tôi thấy!
Mấy người kia rụt rè bước vào phòng...
- Đâu rồi?
Từ trong, giọng của Sáu Kế vọng ra. Mụ Lệ hét lên:
- Sờ sờ đó, bộ mấy người mù sao chứ!
Cả vợ Tư Qui cũng nói ra từ trong phòng:
- Có thấy gì đâu?
Khi mụ Lệ đích thân bước vào thì mụ ta ngơ ngác:
- Ủa... sao lại...
Chẳng còn thấy cái xác nào hết! Chỉ còn sót lại trên nệm giường một vài giọt máu.
Vừa ngượng vừa tức, mụ Lệ hét tướng lên:
- Ai ở nhà đã đưa xác đi đâu?
Nhưng nhà mụ ta lúc ấy đâu có người nào khác! Cuối cùng, mụ ta ngồi bệt xuống sàn, bắt đầu rơi vào trạng thải suy sụp. Giọng mụ mất đi sự đanh đá:
- Ông Tám ơi, ông gây ra chi những việc rắc rốt này để tôi phải chịu đựng, làm sao tôi sống nổi!
Vợ Tư Qui đồng cảm nên hai người ôm nhau rên rỉ:
- Chắc phải bỏ đây mà đi quá. Ai mà chịu nổi cảnh cứ nhìn thấy xác chết như thế này hoài, hở trời!
Sáu Kế cũng bắt đầu dao động, tuy nhiên hắn ta cáo già hơn nên làm bộ như đau bụng, hắn bước ra ngoài và nói:
- Tôi đi ra ngoài này giải quyết chuyện.. cái đã.
Rồi hắn ta bỏ đi luôn, để mặc cho hai mụ đàn bà ôm nhau mà run!
QUẢ BÁO
Chiều hôm đó, người ta phát hiện xác của Sáu Kế nằm ở bìa rừng, gần một cái hồ huyệt còn bỏ trống. Khi mấy tên thủ hạ chạy tới thì chúng vô cùng sửng sốt, một tên nói:
- Cái huyệt này do ông Sáu sai đào để chôn xác ông kỹ sư Vượng mà?
Chẳng biết là do ngẫu nhiên hay trời xui khiến, sau đó đám thủ hạ cũng dùng hố huyệt đó chôn xác của phó giám đốc Sáu Kế! Khi bà vợ hắn ta hay được, có phản đối, nhưng đã lỡ chôn rồi không lẽ lại đào lên?
Công ty khai thác vàng có một giám đốc, hai phó giám đốc, nhưng một người thì mất tích, một người chết, còn lại Tư Qui thì điên lọan! Do đó, công việc cứ rối tung lên. Không khí nghi ngờ, bàn tán xôn xao cả công ty. Lại thêm vụ sập hầm vàng mấy hôm trước vẫn giải quyết chưa xong...
Có người ngại:
- Công ty giờ như rắn mất đầu, biết làm ăn ra sao?
Nhưng có một người khác lại nói ngược lại:
- Không còn mấy cha trong ban giám đốc không chừng lại dễ làm ăn hơn. Bởi có họ chỉ tổ làm cho công việc thêm rắc rối với nhiều âm mưu tranh giành, bòn rút!
Người nói chính là một trong hai người dẫn đường cho mẹ con bà Dung bữa trước. Anh ta nói thêm:
- Trong vụ kỹ sư Vượng bị mất tích vẫn còn nhiều nghi vấn, tại sao ông ấy chết mà xác không có trong hầm?
Nhắc tới đây, mọi người nhao nhao lên:
- Mấy bữa nay cứ lu bu hết chuyện này đến chuyện kia, mình quên để ý, vợ và mẹ kỹ sư Vượng đâu? Họ vừa tới đây bữa chiều đố rồi biến mất luôn. Có khi nào...
Cuộc bàn tán cứ lan ra dần. Đến chiều thì cả công ty lại càng xôn xao nhiều hơn, khi có tin sáng mai sẽ có đoàn thanh tra về để thanh tra những khuất tất tại đây.
Lúc còn đang hoang mang thì lại có tin dữ: Đã tìm thấy người cuối cùng còn mắc kẹt dưới hầm!
Ai cũng ngỡ là Vượng, nhưng sau đó lại ngẩn người ra, bởi đó lại là một người rất lạ, mà anh ta lại còn sống sau ba ngày kẹt dưới hầm tối?
Khi được kéo lên, sau hơn một giờ cấp cứu thì anh ta tỉnh lại. Ban đầu hỏi anh ta là ai thì anh ta nhất định không nói. Mãi sau khi trưởng ban bảo vệ hăm he và doạ giao cho cảnh sát thì anh này mới chịu khai:
- Tôi được ông Tám giám đốc mướn về đây để thi hành một nhiệm vụ...
Những dấu hiệu khả nghi đã dần lộ ra, nên Hai Chiến, trưởng ban bảo vệ chụp lấy ngay:
- Làm nhiệm vụ gì phải nói ra ngay, nếu không tụi tôi giải ra đồn cảnh sát bây giờ!
Tên nọ cuối cùng phải nhận tội:
- Ông Tám Thế trả tôi hai triệu đồng, bảo phải tìm cách đưa một người vào trong này rồi khoá cửa hầm lại. Tuy nhiên, người mà tôi sắp hại lúc đi nửa đường đã vùng chạy và sau đó hình như là bị nhiều người của ông Tám Thế bắt lại và đưa đi nơi nào đó, chứ không xuống hầm vàng. Còn tôi thì đã lỡ vào trong ấy rồi, trong lúc chưa kịp ra thì hầm bị sập, tôi kẹt lại đó cho tới nay...
Ai đó nói sau lưng mọi người:
- Hành động đó là để thủ tiêu đầu mối đó!
Không biết là ai nói, mọi người dồn mắt nhìn về tên thủ ác, bất ngờ hắn gào lên:
- Nói đúng đó! Mấy bữa nằm dưới hầm tôi mới nghĩ ra là mình bị lừa rồi, họ định thủ tiêu tôi luôn! Tôi nhớ ra rồi, người mà họ bảo tôi thủ tiêu là ông kỹ sư tên là Vượng gì đó!
Ai đó lại nói:
- Mấy người có tin là ông Vượng đã hiện hồn về chưa?
Dám người này là công nhân, nên không hề hay tin diễn ra trong nhà của các thành viên ban giám đốc, họ sửng sốt:
- Có chuyện đó sao?
Bảy Sự, một tài xế lâu năm của giám đốc Thế cũng góp chuyện:
- Chuyện ông Tám mất tích nghe nói cũng liên quan tới vụ kỹ sư Vượng. Nghe nói cái chết của Sáu Kế cũng dính tới nữa. Người nhà của Tám Thế nói họ thấy rõ ràng kỹ sư Vượng... treo cổ trong phòng bà Lệ!
Trước những thông tin như vậy càng gây cho mọi người hoang mang hơn.
Vài người nói:
- Nếu vậy khi đoàn thanh tra đến thì lắm chuyện rắc rối!
Sáng ngày hôm sau...
Công nhân nào vào ca làm việc thì cứ đi làm, riêng ai chưa tới ca thì được triệu tập hết tại hội trường của công ty để nghe đoàn thanh tra làm việc. Người họ mời đầu tiên dĩ nhiên là Tám Thế. Khi nghe tin Tám Thế đã vắng mặt mấy ngày rồi thì một thanh tra viên có nhận xét:
- Có thể ông ta muốn tránh trách nhiệm.
Khi gọi đến Sáu Kế phó giám đốc thì ai nấy đều giật mình khi được biết ông này đã chết được hai hôm! Hỏi Tư Quy thì một người nói:
- Ông ta phát điên đang bị nhốt ở nhà!
Vị trưởng đoàn thanh tra hạ lệnh:
- Bằng mọi cách, hãy đưa ông ta tới đây. Bởi ít ra cũng phải có một người trong ban giám đốc trả lời thanh tra chứ.
Hai bảo vệ công ty dược phải đi tới nhà Tư Qui. Tuy nhiên, họ chưa đi thì Tư Qui xuất hiện. Anh ta tiến thẳng về phía bàn của đoàn thanh tra, hất hàm nói kiểu ra lệnh:
- Đi theo tôi!
Các thanh tra viên dĩ nhiên không thể nghe lời, họ nghiêm giọng:
- Mời anh ngồi xuống ghế và nghe thanh tra hỏi!
Chẳng những không nghe, mà Tư Qui còn quay lưng đi và ra lệnh hẳn hoi:
- Đi nhanh kẻo không kịp!
Hắn ta cứ băng băng đi mặc cho những tiếng gọi giật lại từ phía sau. Chẳng còn cách nào hơn, cả bốn người trong đoàn thanh tra phải đứng dậy chạy theo.
Cả một đám công nhân cũng tháp tùng.
Họ được dẫn tới một nơi mà khi nhìn thấy, các công nhân đã nhao nhao lên:
- Hang quỷ!
Đấy là cái hang động bỏ làng, là hang ổ của dơi, chim, rắn lết. Hầu như không có bước chân người ra vào. Vậy tại sao Tư Qui lại dẫn tới chỗ này?
Chưa ai kịp hỏi thì Tư Qui đã nói lớn:
- Bằng chứng là ở trong đó! Các ngài khỏi cần thanh tra chi cho mất công, cứ bước vào hang ắt rõ mọi việc!
Các thanh tra viên vẫn còn lưỡng lự thì Tư Qui đã xông vào trước. Hang động tối đen như mực, bỗng có người hô lớn:
- Chờ đốt đuốc đã!
Anh ta quơ đại một mớ củi nhỏ rồi dùng dây cỏ khô cột lại thành một bó đuốc. Nhờ vậy đoàn người có đuốc dẫn đường, bước đi được dễ dàng.
Vào không xa lắm thì mọi người phải giật mình dừng lại. Bởi trước mặt họ là một người bị treo cổ lủng lẳng giữa động. Nhìn kỹ, một người kêu lên:
- Là Tám Thế!
Ai cũng nhận ra đúng là giám đốc Tám Thế đang treo mình trên không trung, thân xác đã cứng đờ?
Nhưng chưa hết, khi nhìn xuống dưới đất thì có thêm ba người nữa đang nằm bên nhau, hai người bị trói là đàn bà, còn người kia là... kỹ sư Vượng!
Không tin vào mắt mình, mọi người nhao nhao lên:
- Sao họ cùng ở đây?
Một thanh tra viên bước tới mở trói cho hai phụ nữ thì mọi người mới phát hiện đó là vợ và mẹ của Vượng! Họ bất tỉnh, phải đưa ra ngoài cứu chữa một lúc sau mới tỉnh. Phải mất hơn ba mươi phút, bà Dung mới vừa khóc vừa kể:
- Chẳng biết sao chúng tôi lọt được vào hang. Khi tỉnh lại, mẹ con tôi nhìn thấy thằng Vượng đang bị treo cổ chết tự lúc nào rồi trong đó. Khó khăn lắm chúng tôi mới gỡ được nó xuống và định đưa ra ngoài để đem về mai táng. Nhưng không được, xác con tôi tự dưng nặng đến không thể lay chuyển được. Nên mẹ con tôi đành ở đó với nó, chờ xem có ai tới để mà kêu cứu. Bất chợt có cái ông gì mà tôi nhớ khi tới đây chúng tôi có gặp, ông ấy là giám đốc công ty. Ông chạy tới như bị ma đuổi và quỳ mọp xuống trước xác thằng Vượng lạy lấy lạy để vừa van xin tha tội! Tôi còn chưa biết gì thì bỗng dưng trên trần hang có một sợi dây thòng xuống, lay động như một con rắn, rồi xoắn lấy thân thể của ông ấy kéo lên cao. Lão ấy vùng vẫy nhưng vẫn không thoát, cuối cùng bất động cho tới hôm nay...
Bất chợt Tư Qui nói với mọi người:
- Hãy kéo Tám Thế xuống. Dẫu sao ông ta cũng đã chết rồi.
Mọi người lại kéo trở vào hang, lần này một người công kênh người nữa mới đứng lên ngang với sợi dây thòng lọng. Hai người nữa ở dưới đỡ hai chân xác Tám Thế, rồi một người hô to:
- Chặt dây!
Sợi dây thòng lọng vừa được chặt đứt thì thật bất ngờ, máu từ trong đó vọt ra có vòi!
- Một con rắn!
Thì ra sợi dây treo cổ Tám Thế là một con rắn cực to! Đến khi bị chặt đứt mà thân thể nó còn vùng vẫy dữ dội!
Mẹ con bà Dung lúc này mới sợ đến toát mồ hôi. Hà Thanh nói khẽ với mẹ chồng:
- Sao hai hôm nay nó không hại mình hả mẹ?
Bà Dung ngồi xuống bên xác con trai, giọng bà cũng hạ thấp giọng:
- Có nó che chở cho mình.
Các thanh tra viên cho người mang cả xác của hai người về, nhưng riêng xác của Vượng thì chẳng ai nhấc lên nổi! Hà Thanh lên tiếng:
- Mọi người hãy ra ngoài hết, để tôi xin phép chồng tôi đã.
Lát sau, khi mọi người ra ngoài hết rồi, Hà Thanh chỉ nhẹ chạm vào cái xác của Vượng, lập tức nó gần như hay là đà trên mặt đất. Với thân thể ốm yếu như Hà Thanh mà đem được cái xác lúc nãy bốn người chuyển không nổi, khiến mọi người trố mắt nhìn! Bà Dung vừa khóc vừa nói:
- Con tôi chết lan, nên nó linh lắm. Tối qua nó đã hiện về bảo rằng nó phải vạch tội được bọn người đục khoét của công ty tại đây thì mới chịu ở yên dưới mồ!
Tư Qui nhớ lại chuyện đã xảy ra, hắn ta bỗng quỳ xuống bên xác của Vượng, van xin:
- Tôi cũng có nhúng tay vào chuyện này anh. Nhưng thật ra tất cả là do Tám Thế và Sáu Kế, hai người đó âm mưu hại anh chết chỉ vì anh là người biết việc bòn rút vàng khai thác được đem bán ra ngoài. Chúng muốn trừ khử hết mầm hoạ để dễ thao túng nơi đây. Tôi hèn nên không dám đứng về phía lẽ phải, và đã vô tình khiến anh phải chết. Việc bắt mẹ và vợ anh đem vào hang trói lại là do tôi làm. Đúng ra thì họ đã bị giết chết, nhưng tôi không nỡ nên trói lại bỏ đó. Xin anh lượng thứ cho tôi...
Anh ta bất thần lao đầu vào khối đá to trước mặt. Nhưng cũng may, chính bà Dung đã kịp ngăn lại bằng cách chụp anh ta kéo lại. Giọng hà buồn nhưng đầy nhân hậu:
- Không thể lấy cái chết này bù cho cái chết kia được. Con tôi đã không may chết rồi, cậu này tuy có nhúng vào tội ác, nhưng cũng chưa đến đỗi táng tận lương tâm. Vậy cậu hãy sống mà kiểm điểm lại lương tâm mình.
Bà đứng lên nói lớn:
- Xin quý vị cho chúng tôi yên trong một buổi. Chúng tôi muốn tự tay thiêu xác con mình rồi đem về quê nhà. Chúng tôi cũng không muốn làm khó dễ gì ai. Việc gì đã qua cho qua...
Hà Thanh im lặng ngồi bên xác chồng. Thỉnh thoảng cô nấc lên...
° ° °
Hà Thanh thú thật:
- Con mới có... cách vài ngày trước khi hay tin anh Vượng mất, vậy làm sao có thể...
Vốn tin tưởng cô con dâu, nên bà Dung cũng quả quyết:
- Không thể có được!
Vậy mà khi đi khám, bác sĩ xác nhận rằng Hà Thanh đã mang thai được hai tháng!
Ray rứt, hoang mang, nên suốt đêm hôm đó Thanh không tài nào ngủ được.
Cô cứ nằm đó khóc... đến nửa đêm, có lẽ trong giấc ngủ ngắn chập chờn, cô nghe rõ có người gọi:
- Bộ không muốn giữ con anh sao mà khóc hoài vậy?
Rõ ràng đó là tiếng của Vượng! Hà Thanh choàng dậy thất thanh gọi:
- Anh Vượng!
Vừa khi ấy, bà Dung từ phòng mình chạy sang, bà hớt hải:
- Mẹ vừa gặp thằng Vượng!
Rồi bà kể lại:
- Đang ngủ, bỗng mẹ nghe có tiếng gọi giật ngược. Mẹ tỉnh dậy thì thấy thằng Vượng đứng ở đầu giường, mặt nghiêm lại, hỏi rõ ràng: Bộ mẹ không tin vợ con sao? Đứa con trong bụng Hà Thanh là của con. Đó là giọt máu của chính con, là cháu nội chính thống của mẹ đó! Nói xong, nó biến mất liền....
Hai mẹ con ôm nhau khóc ròng...
Hơn bảy tháng sau, Hà Thanh sinh con. Song sinh mới tuyệt vời! Một trai và một gái. Cả hai giống Vượng như khuôn đúc, khiến cho bà Dung cũng sững sợ!
Bà run giọng nói:
- Đúng là trời còn thương, không nỡ để cho dòng họ nhà này tuyệt tự mà!
CHIẾC XE MA
Khởi hành lúc hơn năm giờ chiều tại thành phố, vài người đã khuyên Luân:
- Thiếu gì giờ đi Vũng Tàu, cớ gì phải đi vào giờ này?
Luân cười nhẹ:
- Đi ra Vũng Tàu chỉ khoảng 3 tiếng là tới, như vậy khoảng hơn 8 giờ mình đã có mặt ngoài ấy, còn sớm chán!
- Nhưng ngại là ngại đường ban đêm kia. Quốc lộ 5l đâu đã sửa chữa, còn hẹp và gồ ghề, mà tính ông lại hay lái ẩu, tụi tôi lo lắm!
Luân siết chặt tay bạn, quả quyết:
- Ăn thua gì! Đà Lạt mà tôi còn dám lái đêm nữa là.
Thật ra, sở dĩ Luân phải vội đi trong đêm là vì anh có cuộc hẹn làm ăn khá quan trọng ở Vũng Tàu. Anh phải có mặt ngoài đó trước 9 giờ đêm nay, nên vừa ra khỏi thành phố là anh tăng tốc độ ngay, bất chấp đoạn đường từ Thủ Đức, suối Xuân Trường hẹp và đông người qua lại. Lúc ngang qua núi Châu Thới, Luân định ghé Tấn Vạn rước thêm một người bạn cùng đi, nhưng nhìn đồng hồ tay, anh lại đổi ý, thời gian bây giờ quý như vàng, phải tranh thủ đi nhanh.
Qua khỏi Biên Hoà lúc 6 giờ 15, Luân đắc ý:
- Như thế này thì kịp chán?
Anh lại tăng tốc. Chỉ một lúc sau đã thấy dốc 47 hiện ra. Mấy người lái xe đêm đi Vũng Tàu thường hay ngán cái dốc này, nó không cao lắm nhưng lại nguy hiểm, bởi có nhiều xe chở cát, đá hay đổ đốc ẩu. Hoá hơi cảnh giác, lái cẩn thận hơn và khi vượt qua dốc rồi mới thở phào, bởi trước mắt anh là hình ảnh một chiếc xe be bị lật nhào, có lẽ tuột thắng hay tránh gấp chiếc xe khác. Nhiều người còn lu bu cứu hộ. Thấy xe Luân trờ tới, một người chặn lại và đề nghị:
- Anh giúp giùm cô gái này, cô ấy đi chiếc xe đó kìa, bị xe be này quẹt phải, chết máy không thể đi được nữa, mà cô ấy thì cần đi gấp ra Vũng Tàu.
Luân không muốn vướng mắc, nhưng chợt nhìn thấy cô gái mặc nguyên chiếc áo dài nhung đen, anh bật rùng mình! Cô gái đẹp chưa từng thấy! Sắc đẹp mà bất cứ ai nhìn cũng phải bị hớp hồn?
- Nhưng...
Luân chưa kịp nói hết câu thì cô gái đã mở cửa trước leo lên ngồi, vừa quay sang gật đầu chào như thầm cám ơn. Rõ ràng Luân không thể nào từ chối. Anh vừa lồ xe vừa hỏi:
- Cô đi tới Vũng Tàu?
Cô gái giờ mới lên tiếng:
- Dạ không, em chỉ xin quá giang tới cầu Cỏ May thôi.
Luân ngạc nhiên:
- Ban đêm mà cô đi tới đó làm gì, hay nhà ở đó?
Cô gái nhẹ lắc đầu:
- Dạ không. Em lái xe đi Vũng Tàu, tới đó thì xe hư, không sửa được nên em quay về Sài Gòn gọi thợ ra. Hy vọng quá giang được xe anh thì khi em ra còn kịp xe sửa chữa ra tới.
- À thì ra vậy. Cô đi Vũng Tàu một mình sao?
- Dạ không, còn hai người bạn gái nữa. Họ đang ở ngoài đó chờ. Sao anh đi biển mà chỉ một mình?
- Tôi không đi chơi, mà có công việc gấp ngoài đó:
Cô nàng giờ mới cười:
- Nếu vậy khi sửa xe xong, sáng mai ra ngoài đó tụi này thế nào cũng gặp anh. Anh làm bạn với tụi em nhé?
Luân nghe vui vui trong lòng:
- Ý hay đó? Ngày mai tôi xong công việc cũng định ở lại chơi một buổi.
- Em tên Hạnh, còn anh?
- Hoá. Hân hạnh được quen với người đẹp nhất Vũng Tàu ngày mai!
Thấy anh chàng biết nịnh, Hạnh cũng cởi mở:
- Đẹp nhất trên xe lúc này thì chính xác hơn!
Hoá cười phá lên:
- Chắc chắn như vậy rồi, so với cô thì tôi là người xấu nhất rồi!
Qua khỏi long Thành, câu chuyện giữa hai người trở nên thân mật hơn, Hạnh hỏi:
- Anh Hoá đã có người yêu rồi chứ?
Hoá cười:
- Nếu tôi nói là chưa thì Hạnh có tin không?
Hạnh gật đầu ngay:
- Tin.
- Sao vậy?
- Bởi nếu đã có vợ hoặc người yêu thì chắc chắn giờ này họ đã không để anh đi một mình. Đàn ông thời buổi này ra đường dễ bị...
Nàng bỏ lửng câu nói, Hoá quay sang hỏi:
- Theo Hạnh thì dễ bị cái gì? Con gái bắt cóc à?
- Cũng có thể lắm!
Đáp xong, nàng phá lên cười! Hoá cũng vui lây, anh nói to:
- Cũng mong được cô gái đẹp nào đó bắt cóc thì sung sướng biết mấy!
- Anh coi chừng đó!
Nói xong, nàng quay mặt đi chỗ khác. Hoá nhìn từ phía sau, anh ngây ngất thật sự trước nhan sắc như liêu trai này. Lúc đầu, anh có vẻ không bằng lòng việc mình mất thời giờ cho quá giang, nhưng lúc này lại thấy là mình gặp may?
- Nhà cô Hạnh ở Sài Gòn mà khu nào?
- Đường Paul Blanchy, anh biết đường đó?
- Biết chứ, người ta đang định đổi tên thành đường Trưng Nữ Vương hay Hai Bà Trưng đó!
Nàng đột ngột hỏi:
- Anh có sợ ma không?
Hoá lại cười lớn:
- Nếu ma mà đẹp cớ như cô Hạnh này thì có một chục con tôi cũng xin quỳ xuống rước về nhà!
- Dám không đó?
- Sao lại không dám! Xưa nay người ta hay hình dung ma là kẻ gớm ghiếc, có nanh có vuốt, chớ nếu ma mà đẹp thì còn ai sợ ma nữa!
Rồi nàng lại hỏi một câu khá bất ngờ:
- Theo anh thì ma khổ hay sướng?
- Sướng! Hoá đáp cũng bất ngờ.
Nàng trố mắt nhìn anh:
- Ma là hồn người chết, sao lại sướng?
- Làm ma được mọi người sợ, thì sướng chớ sao!
- Nhưng có anh không sợ!
Hoá ném cho nàng cái nhìn sắc như dao:
- Không sợ là ma đẹp cỡ như Hạnh kìa!
Mải nói chuyện mà xe đã qua khỏi Bà Rịa lúc nào không hay, nàng chỉ tay phía trước nói:
- Sắp phải nói lời cảm ơn anh rồi. Em không ngờ trong cái rủi hư xe lại, có cái may là quen với một người thú vị như anh. Đó, anh thấy chiếc xe Peugelt 203 đậu bên lề kia không? Xe em đó.
Hoá ra xe chậm lại rồi thắng bên cạnh chiếc xe đen, anh ngạc nhiên:
- Các bạn Hạnh đâu?
Nàng chỉ tay vào xóm nhà gần đó:
- Chắc họ đi ăn uống gì đó quanh đây. Thôi, cám ơn anh. Hẹn gặp lại.
Hoá hơi ái ngại:
- Trời tối như vậy mà nhóm sửa xe cũng chưa thấy. Hay là...
Anh tính trong đầu rồi nói:
- Do có việc quá gấp ngoài đó, nên tôi không thể ở lại giúp cô được. Vậy bây giờ tôi đi, chừng một giờ sau tôi quay lại, có thể giúp gì đó cho cô...
Xa xa trong xóm, Hoá nhìn thấy vài cô gái đang vẫy tay với Hạnh nên cũng yên tâm rồi xe đi...
° ° °
Thất vọng, Hoá lưu lại đó một lúc rồi quay trở lại khách sạn ở bãi trước, nơi anh thuê một phòng ở Hotel Pacific. Vừa mở cửa phòng vào, Hoá đã nhận ra ngay có một mảnh giấy trên bàn viết. Nét chữ con gái trên đó:
"Chào con người đẹp trai dễ thương!
"Quá tiếc vì duyên Hạnh ngộ quá ngắn, mong sẽ gặp lại dịp nào đó!
"Mỹ Hạnh cầu Cỏ May"
- Cô nàng làm sao lọt vào phòng mình được?
Hoá thắc mắc và xuống hỏi tiếp tân, người ta lắc đầu:
- Khách đi ra gửi lại chìa khoá, chúng tôi chỉ trả lại chìa cho đúng khách nghỉ trong phòng đó, làm gì có người nào khác vào được!
Sáng lại...
Sau khi kể lại câu chuyện cho một người bạn ở Vũng Tàu nghe, người ấy kêu lên:
- Cậu gặp phải ma rồi!
Hoá ngạc nhiên:
- Sao lại có chuyện đó?
Người kia quả quyết:
- Cách đây mấy năm, có một vụ tai nạn ôtô xảy ra tại cầu Cỏ May, nạn nhân là cô Hạnh, con gái của một nhà tỷ phú, ở Sài Gòn. Cô ấy lái chiếc Peugeot 203 cùng mấy người bạn gái nữa đi tắm biển Vũng Tàu, ra tới cầu Cỏ May có lẽ đi buồn ngủ hay đùa giỡn sao đó, chiếc xe đã lái thẳng xuống cầu, cả mấy người trên xe đều chết! Sau này, thỉnh thoảng người ta gặp một người con gái hay đứng bên cạnh chiếc xe ở chỗ đầu cầu vào lúc nửa đêm, nhiều người tưởng xe cô bị hư nên ngừng lại hỏi thăm, thì... xe và người đều biến mất! Có lần có người còn nhìn thấy một chiếc xe lao xuống cầu, nhưng khi nhìn lại thì chẳng thấy gì hết!
Hoá lặng người đi. Tuy có chút rờn rợn, nhưng dẫu sao anh cũng cảm thấy nhớ nhớ người con gái đẹp như liêu trai ấy...
Hết
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top