Chap 12
Hôm nay là một ngày đẹp trời. Thời tiết từ sáng đến tối đều mát mẻ dễ chịu, chứ không ầm ù sầm sì như tuần trước. Vậy nên vào thời điểm như này, với gió trời hiu hiu mát mẻ, với sự thoáng mát chứ không oi bức thì cũng đã đủ để ta cảm thấy buồn ngủ vào tầm tối rồi.
"Tôi lên phòng trước nhé!"
Takemichi lười nhác cố gắng lê bước chân nặng trịch lên phòng, thầm hoài nghi liệu bản thân có bị Shine và Izuu lây thêm virus lười rồi không.
Dù cho mới là 8 giờ tối thôi, nhưng cái khí trời dễ chịu cộng thêm bữa ăn tối vừa xong thì đã đủ để cậu nghe thấy tiếng gọi yêu thương của cái giường êm ái trên kia rồi.
Căng da bụng trùng da mắt đây mà.
Cạch.
Rồi, một vật gì đó cứng cứng vừa bị cậu dẫm vào, khiến cậu có chút thanh tỉnh.
Điện thoại. Của Mikey?
Sao nó lại ở đây?
Nhân lúc chủ nhân của nó đang không ở đây, cậu thử mở máy lên, đập vào mắt là hình nền mặc định, không có gì đặc biệt cả.
Bất ngờ không? Điện thoại của cả hai hôm đó đều được mang theo, nhưng vẫn sống sót được sau đợt dầm mưa kia thì đáng nể thật mà.
Cậu đã thử gọi, phải nói là sạch cả cái danh bạ luôn, từng người một, với hi vọng liên lạc được, mỗi tội không thành thôi.
Nhìn chăm chú một lát, rồi nhận ra việc bản thân đang có ý định xem những thứ liên quan đến thông tin cá nhân nên được ngăn chặn, cậu đành phải đi lên trả đồ về với chủ nhân nó.
Mở cửa, và bị va luôn vào nhân vật mình đang kiếm tìm.
"Đau... À, điện thoại của mày này."
Cậu xoa cái cằm vừa va vào đầu hắn, giơ món đồ kia ra.
Biết mày đánh đấm giỏi rồi Mikey vô địch à, đầu mày có cần cứng vậy không?
"Mày cầm điện thoại của tao?"
"Tao thấy nó rơi dưới đất."
"Chắc do sáng nay tao làm rơi."
Đồ về với chủ, bản thân đã hết trách nhiệm, Takemichi vào phòng, nằm bẹp lên giường và chuẩn bị ngủ luôn, mới nhận ra cái nhìn chăm chú của Mikey.
"Mày đứng đấy làm gì?"
"Không biết. Hai đứa kia đang làm bài tập, giờ mày định ngủ, nên tao chắc cũng nên tìm gì đó để giải trí thôi."
Hắn nhún vai, đảo mắt ra chỗ khác, tìm gì đó khác để nhìn.
Cậu gật đầu, úp mặt xuống gối, kệ xác người kia.
Mikey ngồi xuống sàn, tay bấm điện thoại, nhìn kho album trống trơn, đầu ngón tay có chút tê dại. Cái điện thoại năm xưa hắn dùng, chứa đựng bao kỉ niệm, không phải cái này. Hai năm qua, thật sự có rất nhiều vấn đề xảy ra. Và hắn không thể cứ dùng một cái điện thoại được, phải đổi liên tục, tránh bị cảnh sát tìm ra.
Nhưng... Nếu như cái điện thoại này chưa bị hỏng sau buổi dầm mưa hôm đó, vậy cũng có thể tính là may mắn rồi đi.
Takemichi chuyển tầm mắt qua nhìn hắn, rồi đến động tác bấm bấm điện thoại. Tay có lẽ vì gần đây ăn uống tốt hơn nên trông bớt gầy như hôm hắn bẻ tay cậu rồi, trông ngón tay thon dài cầm cái điện thoại kia, đẹp ghê.
Tiếng tít tít trong căn phòng vang lên đều đặn, rồi đột ngột dừng lại khi Takemichi ngồi bật dậy.
"Mày bị sao vậy?"
"...Nãy tao vừa nghĩ đến một khả năng."
"Khả năng gì?"
Hắn gập điện thoại xuống, tỏ ý lắng nghe.
"Về hai cái điện thoại của tao với mày."
"Ý mày là sao?"
"Tao với mày đều đang ở thế giới khác, thế thì việc không thể liên hệ với bất kì ai ở thế giới cũ là hiển nhiên rồi đúng không?"
Gật đầu.
"Vậy thì điện thoại tất nhiên sẽ không thể gọi được cho mọi người ở thế giới kia rồi, nhưng lỡ đâu điện thoại của tao với mày lại gọi được cho nhau thì sao?"
"..."
"Sao?"
"...Cũng có khả năng."
"Á, nhưng sao khi đó tao gọi mày lại không được?"
Mikey nhìn cậu vài giây, rồi cười nhẹ, búng trán cậu.
"Tất nhiên là tao không dùng số đấy nữa rồi."
Hắn lại mở điện thoại lên, nhập vào đó dãy số quen thuộc.
Takemichi ôm trán, bĩu môi, rồi cũng cười theo khi điện thoại mình có cuộc gọi đến.
"Quả nhiên là được này."
Sau khi chứng minh được giả thiết của mình là đúng, ánh mắt cậu đầy tự hào, nụ cười theo đó mà tươi tắn theo.
Kể cả hắn cũng có chút nể khả năng phán đoán của cậu, chỉ là nhiều khi cậu hơi ngốc tý thôi.
"Tóm lại là giờ chỉ có tao với mày gọi được cho nhau?"
"Đúng vậy!"
"Thế thì làm được gì?"
"..."
Ừ thì cậu chưa tính đến đấy, nghĩ không ra.
"Kệ đi, biết thế là được rồi."
.
Phòng khách, nơi có hai con người làm xong việc cần làm, và đang thảnh thơi ăn trái cây xem TV.
Mikey đi xuống, Takemichi lẽo đẽo theo sau ngay lập tức nhận được sự chú ý của hai vị rảnh rang chân tay kia.
"Ăn trái cây không?"
Shine vẫy vẫy tay, ra hiệu hai người qua đây nhập hội luôn cho vui, đằng nào đã xuống đây rồi thì nán lại chút.
Hắn không có gì để làm, lượn lờ trong phòng một hồi rồi quyết định đi xuống xem bọn kia thế nào rồi. Cậu thì quá vui về việc mình phát hiện ra hai cái điện thoại có thể gọi được cho nhau nên hết buồn ngủ luôn cũng theo hắn xuống phòng khách.
Izuu vắt chân, tướng nằm chắn nguyên cái sofa, thục nữ vô cùng, mồm nhai táo tay cầm điều khiển chuyển kênh, nói:
"Tính ra thì lâu rồi không thấy Hitaka đến nữa nhỉ?"
"Cốc cốc, có ai nhớ tới tôi à?"
Dứt lời, cái cục tròn tròn trồi lên nửa người của ai kia, chắn luôn TV, một lần nữa khiến cả hội giật mình.
Nhắc tào tháo, tào tháo tới liền, con người vừa được nhắc đến đã xuất hiện rồi đây!
"H-Hitaka...? Khục!"
Izuu nghẹn rồi. Shine ngồi ghế cạnh đó vội bật dậy vỗ vỗ lưng nhỏ, im lặng mỉm cười thân thiện nhìn con người trước mặt.
"Không ai nhớ anh đâu, cút đi. Xuỳ xuỳ!"
Hitaka nở nụ cười ngây ngô, như thể việc mình vừa hù người ta một trận là không có gì sai hết á.
"Hehe, đừng nói vậy chứ! Hôm nay tôi rảnh nên qua đây thăm mấy người đó!"
Shine thở dài, đẩy đĩa táo trước mặt anh tỏ ý mời ăn, nhưng người được mời lại có vẻ không đoái hoài gì, vào thẳng vấn đề chính.
"Thế, tôi mất tích tầng ấy hôm, mọi người tìm hiểu về hai thế giới của nhau như nào rồi?"
Câu hỏi đột ngột này khiến người này nhớ đến mấy quyển Manga 'vui vẻ' kia, lại khiến người khác cảm thấy thú vị.
"Kha khá rồi. Có vài chi tiết tương đối khác, còn lại thì vẫn như cũ."
Mikey với lấy một miếng táo, mang theo tông giọng không đổi nói tiếp:
"Vậy anh đến đây làm gì?"
"Lần trước là do tôi không có nhiều thời gian, gần như chưa kịp giải thích gì cho mọi người, cho nên lần này tôi chỉ hoàn thành nốt thôi."
"Được."
"Mời anh giải thích đi."
"Rồi rồi, đầu tiên, chúng ta cứ hình dung cả nước... không, cả thế giới này được điều khiển bởi một hệ thống đi đã."
"Ehh?!!"
"Hệ thống luôn á?!"
"Ừ, một hệ thống."
.
.
.
"Hết sốc chưa?"
Hitaka dịu dàng cười nói, quan sát biểu cảm của từng người.
"Chưa..."
Hasuki Shine mặt không cảm xúc đứng lên giơ tay nói, và bị Akira Izuu không do dự đưa tay lên bịt mồm nó lại, lôi nó ngồi xuống.
"...Mời bạn đừng nói nữa ạ."
"...Haha... Được rồi, về lại vấn đề chính này. Tôi chắc chắn mấy người đều từng nghe qua về cái thuyết âm mưu về việc chúng ta đang sống trong một thế giới giả lập, và mọi vật đều bị điều khiển bởi một cỗ máy hay hệ thống gì đó, và tất cả những gì xảy ra đều là do được lập trình sẵn, đúng chứ? Nhưng mà hệ thống ở đây không làm được điều đó, đại khái thì nó chỉ giám sát và giữ ổn định cho các thế giới khác nhau thôi."
"Đâu phải cái hệ thông đấy lúc nào cũng ổn định đâu, tương tự như một cái máy tính vậy, dùng lâu rồi cũng sẽ gặp phải lỗi, xin phép chửi thề một tý chứ con m.ẹ nó, lỗi lần nào là mệt lần đấy luôn ạ! Thề chứ tức [beep] chịu được!"
...Lần đầu thấy con người hay vui vẻ này chửi bậy, nên làm ra biểu cảm gì đây?
"Ok, nói tiếp này. Chính vì hay dính lỗi cho nên hai người mới teleport qua cái ranh giới, tức là nơi ngăn cách giữa hai thế giới á, và có mặt ở đây."
"Này, nãy giờ anh cứ nói về mấy cái thế giới này thế giới nọ, là thế giới song song à?"
Izuu ngắt lời, Shine cũng mở miệng theo, và lại bị cấm khẩu.
"Tự dưng tôi nhớ đến mấy bộ đồng nhân xuyên qua thế giới song song quá..."
"Không hẳn... Theo những gì tôi biết thì có rất nhiều thế giới khác nhau đều được giám sát bởi hệ thống, có thể là thế giới song song thật, cũng có thể là một thế giới xa lạ khác biệt hoàn toàn, tóm lại là nhiều lắm."
"Thì việc hệ thống dính lỗi, ngoài lề một chút, tôi thấy nó quản lý được tầng ấy cái mà chịu được không bị lỗi gì thì mới siêu ế, cái lỗi ấy chính là nguyên nhân tạo ra mấy cái lỗ hổng nối từ thế giới này qua thế giới khác, ví dụ thực tế đang ở ngay đây, Hanagaki Takemichi và Sano Manjiro, hiểu được chứ?"
"Hiểu. Vậy khi nào bọn tôi mới về được?"
Đây là miếng táo thứ 4 được tống vào mồm Mikey rồi. Đám drama hắn vướng phải cũng lằng nhằng thật đấy.
"Aiss... Cái này thì tôi không thể chắc chắn được, vì hệ thống được cấu tạo rất phức tạp, phải sửa xong lỗi thì mới về an toàn được. Mà sửa thì cũng ngốn không ít thời gian, cho nên hai người có thể sẽ phải ở đây vài tuần, vài tháng, vài năm, có khi là vĩnh viễn, ai mà biết được."
Hitaka nhún vai, đảo mắt qua chỗ khác, có vẻ như đang thể hiện thái độ bản thân không quan tâm đến vấn đề này.
"Có cách nào khác không vậy...?"
Sao cậu thấy tuyệt vọng vậy nè?
"Không có nha. Đừng hi vọng."
Thật tàn nhẫn! Hitaka đã dập tắt ngọn lửa hi vọng chưa kịp nhóm lên của Takemichi!
"Nhưng mà..."
Ngọt lửa hy vọng một lần nữa được thắp lên.
"Cũng có một khả năng là mấy người cũng sẽ gặp lỗi ở thế giới này và được dịch chuyển về thế giới cũ, nhưng tỉ lệ xảy ra của nó quá thấp, và cho dù có gặp lại lỗi và chuyển đi thì cũng có thể bị lỗi đấy làm cho bay màu ngay thôi. Hãy nhớ là lúc hai người đến đây cũng mém chết rồi đó."
Sao nghe còn tuyệt vọng hơn vậy?
"Cho nên là nhá, cứ đợi đi, chúc hai người may mắn!"
"Eyy từ từ đã!"
Shine đã thành công trong việc giữ chân Hitaka trước khi ổng biến mất.
"Sao?"
"Rốt cuộc anh là ai mà biết nhiều thứ vậy?"
"...Tôi chỉ là một con người bình thường mà thôi, chả có gì để nói đâu! Bái bai!"
Dứt lời, anh thanh niên biến mất, để lại một Shine cười đểu.
Bình thường mà anh chuồn đi như kia sao?
Có quỷ mới tin anh bình thường.
"Sao đi luôn rồi?"
"Gọi lại cũng không được..."
Izuu ấn lại vào cái thiết bị đấy, không có phản ứng.
Shine vỗ vai, coi như an ủi cả nhỏ và nó:
"Thôi, hồi trước tên này cũng bảo là chỉ có ổng gọi đến được thôi chứ mình thì không gọi được cho ổng mà."
"Chẹp."
Takemichi đứng dậy vươn vai, ngáp một tiếng.
Thôi, ít nhất buổi tối hôm nay không trôi qua vô ích nữa rồi.
.
Kể từ hôm đó, cứ tầm tối muộn, cách 1-2 ngày Hitaka lại trồi lên từ cái thiết bị gì đó kia, lượn lờ bên 4 người chơi. Đến độ Shine còn đặt sẵn đĩa hoa quả trước mặt cho người ăn, rồi mới biết là gọi bằng cái này thì không thể chạm vào đồ vật được, cũng như họ không thể chạm vào người anh..
Và, mỗi lần chủ đề hơi lân la đến thông tin của mình, Hitaka cực kì chuyên nghiệp, cúp máy, chuồn luôn.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top