Chương 15 (End): Mầm hoa mới nở tinh khiết

Việc khiến người ta hối hận nhất luôn là việc để điều mình muốn làm lại phía sau, họ ước giá như mình thực hiện nó luôn lúc đó, thì hậu quả sẽ không xảy ra. Điều ngu ngốc nhất mà con người hay phạm phải, đó là nghĩ rằng mình còn nhiều thời gian, rằng thời gian sẽ luôn chờ họ.

Mikey nhìn người con trai nằm trên giường bệnh kia, cậu đẹp như một vị thiên sứ trời ban, tinh khiết, đơn thuần, nhỏ bé và yếu ớt. Rõ ràng bên ngoài là thiên sứ, nhưng trái tim bên trong lại nát bấy chẳng còn chút gì. Chỉ vì đớn đau, chỉ vì dây dưa vào thứ gọi là tình yêu ấy.

"Có lẽ vì nghe kịp được điều mà mình mong muốn, nên những cánh hoa kia đã biến mất, nhưng bởi vì lúc ấy cơ thể của bệnh nhân đã đến giới hạn hoàn toàn, vì thế rễ cây cuối cùng trong tim vẫn chưa được loại bỏ triệt để. Đó là lý do mà bệnh nhân lại lâm vào hôn mê sâu. Còn việc tỉnh lại, phải phụ thuộc vào việc rễ cây ấy tự chết như thế nào."

Mikey cứ lặng lẽ ngồi nhìn Takemichi, bóng lưng cô tịch trưởng thành, cảm tưởng như thời gian cứ chậm rãi mà trôi qua bên ngoài khung cửa sổ, cả thế giới vẫn vận động liên hồi, chỉ có anh và cậu là đứng mãi một chỗ.

Có tiếng ồn ào bên ngoài, dồn dập những bước chân vội vã, cửa phòng bệnh mở ra, Chifuyu chạy nhanh tới chỗ Takemichi, phía sau là các thành viên khác trong nhóm. Không gian vốn dĩ trống trải ngay lập tức trở nên ấm áp, nhiều hơn là sự hài hòa khi cả nhóm tập hợp đông đủ.

Chifuyu không dám tin nhìn người nằm trên giường bệnh, đôi tay đưa ra như rụt rè tiến tới, chạm nhẹ vào gương mặt gầy gò xanh xao của Takemichi.

"Tại sao lại như thế này? Tại sao Takemicchi lại ở đây? Em và Kazutora chỉ đi có một thời gian, chuyện như vậy mà một chút mọi người cũng không thông báo cho bọn em biết là sao?"

Vế sau là Chifuyu nói với những người anh lớn trong nhóm. Mọi người đều biết, trừ Kazutora ra thì Takemicchi là người Chifuyu quý nhất và thân nhất trong nhóm, Chifuyu sẽ rất đau lòng khi Takemichi bị thương dù chỉ là vết thương rất nhỏ. Ai mà tin được, người trước đấy từng chu đáo chuẩn bị đồ đạc cho mình đi chơi, khi về đã nằm yên tĩnh trên giường bệnh như vậy.

"Chifuyu, Takemicchi sẽ không cho mọi người nói với mày đâu, mày hiểu tính cậu ấy mà. Đừng có khóc lên như thế!"

Kazutora cũng rất hoảng sợ, nhưng hắn hiểu có làm gì thì cũng không thể khiến tình hình tốt hơn, Kazutora chỉ biết cố gắng an ui Chifuyu để không khí trong nhóm bớt căng thẳng hơn.

Chifuyu biết rõ điều đó chứ, rằng Takemichi thương mình rất nhiều, cậu không muốn Chifuyu buồn nên mới như thế, nhưng nước mắt Chifuyu vẫn không thôi rơi. Takemicchi của cậu ấy, vẫn luôn chịu đựng một mình như thế.......

Shinichirou xoa nhẹ mi tâm, ánh mắt buồn rười rượi nhìn đứa em đã từng tươi tắn như ánh nắng ấy, giờ chẳng khác gì một mặt trăng yên tĩnh, yên tĩnh đến mức chẳng ai dám chạm vào, sợ vỡ tan như pha lê mỏng.

"Draken bảo các cánh hoa đã biến mất rồi, tại sao Takemicchi vẫn không chịu tỉnh lại?" Baji thở dài, cố giữ bình tĩnh và tỉnh táo hỏi.

Mikey nắm nhẹ lấy bàn tay nhỏ của Takemichi, khẽ siết chặt "Trong trái tim em ấy vẫn còn phần nhỏ rễ cây tồn tại, rất khó để tỉnh."

Draken yên tĩnh ngồi cuối giường, lặng lẽ như một bức tượng khổng lồ, dưới mắt là một vùng vết thâm mờ do thiếu ngủ.

Chifuyu sụt sịt mũi, nhìn Mikey "Tao đã bảo mày sớm tỏ tình với Takemicchi đi nhưng mày không chịu nghe."

"Tao biết sai rồi, giờ tao đang phải chịu báo ứng đây......" Mikey mệt mỏi gục đầu xuống, thật sự rất muốn tát bản thân nghìn lần cho chừa.

Baji đi tới vỗ vai cậu, nở một nụ cười lộ răng nanh quen thuộc "Phía công ty tao sẽ thông báo, việc quan trọng lúc này là chăm sóc thật tốt cho Takemicchi, chờ đợi phép màu. Đừng tuyệt vọng, cũng đừng quên hi vọng, mày hiểu không?"

"Tao hiểu rồi, cảm ơn mày."

Draken cũng đứng dậy, khẽ lườm Mikey "Tao sẽ xử lý mày sau khi Takemicchi tỉnh lại."

Mikey cười, sự sợ hãi và bất an nơi đáy lòng đã dần vơi bớt đi. Có lẽ ngày mai, trời sẽ có nắng ấm.......

Khi tiễn các thành viên ra về, Kazutora đi phía sau song song với Mikey, hắn lôi từ trong balo ra một cái hộp vuông, đưa cho Mikey cầm.

"Takemicchi bảo thích loài chim hồng hạc nhưng chưa từng được nhìn thấy, tao đã mua cái này, mày để ở bên cạnh giường cậu ấy, khi nào Takemicchi tỉnh cậu ấy sẽ nhìn thấy nó."

"Tao biết rồi, về sớm đi."

Trên tay Mikey là một quả cầu thủy tinh chứa nước, bên trong có hai chú hồng hạc chụm đầu vào nhau thành hình trái tim. Sự yên bình chậm rãi luân chuyển, như vũ trụ chẳng thể chia cách hai ta.


*


Tháng sáu, nắng bên ngoài đã bắt đầu trở nên mạnh hơn, gắt gỏng giống như người thiếu niên bị làm phiền giấc ngủ. Takemichi vẫn nằm đấy, yên bình như mặt hồ thu, dịu êm nhưng khiến trái tim Mikey đau đớn.

"Có lẽ năm nay chúng ta sẽ trải qua sinh nhật em ở đây rồi. Takemicchi, chừng nào em mới tỉnh lại?"

Mikey có một thói quen, mỗi ngày sẽ gấp một ngôi sao nhỏ bỏ vào trong một cái lọ thủy tinh trắng, chờ đợi cậu. Sao bên trong đã gần nửa lọ, cũng chừng ấy ngày Mikey ngồi ngơ ngẩn nhìn Takemichi lặng yên.

Nếu em có thể nghe thấy những lời anh nói, có phải đã chán ngấy câu 'anh yêu em' rồi không? Nhưng mỗi ngày anh sẽ đều nói, nói đến khi em tỉnh lại vì phiền mới thôi.

"Anh yêu em."


*


Mikey mang bình nước ấm quay về phòng bệnh của Takemichi, bước chân anh khựng lại.

Tấm vải trắng che cửa sổ mở khẽ bay, người con trai ngồi trên chiếc giường bệnh quay đầu lại, mái tóc vàng hoe bị gió thổi hơi loạn, trên tay cầm lọ thủy tinh đựng sau. Trông như thiên sứ vừa tỉnh giấc.......

"Takemicchi......."

Mikey gọi thầm, rồi vụt chạy tới ôm chầm lấy cậu, như sợ chỉ một thoáng chốc hình ảnh cậu nằm yên lặng trong vòng tay anh đêm ấy lại tái diễn. Có bàn tay ấm áp xoa nhẹ lưng Mikey, cùng giọng nói đã rất lâu rồi chưa được nghe thấy.

"Em sẽ chết vì khó thở mất, Manjirou."

Anh luống cuống buông cậu ra, lắc đầu ngốc nghếch "Không chết, không muốn em chết mà."

Takemichi cười khẽ, xoa đầu anh "Được rồi, không phải em tỉnh lại rồi hay sao?"

"Anh sợ, sợ Takemicchi chỉ là một giấc mơ đẹp......." Mikey vùi mặt vào cổ cậu, nước mắt nóng hổi rơi xuống.

Vòng ôm của Takemichi thật ấm, như chứa đựng tất cả tình yêu không nói nên lời. Em đã biết tình anh, chỉ khi xảy ra những chuyện như vậy chúng ta mới nhìn thấu mọi thứ.

"Mỗi ngày anh gấp một ngôi sao cho em, vết thương nơi trái tim của em lại lành đi một chút. Em cảm nhận được tình yêu của Manjirou dành cho em, nên em phải tỉnh lại, tỉnh lại để ở bên cạnh anh."

Mikey cọ trán vào trán của Takemichi, xòe bàn tay to lớn ra cho cậu nhìn thấy thứ bên trong, cười hạnh phúc.

"Ngôi sao của hôm nay."

Ngôi sao màu tím xinh đẹp, là màu cuối cùng trong bảy sắc cầu vòng, tượng trưng cho sự vĩnh cửu, sự chung thủy của tình yêu chúng ta.......



_____END_____











----------------

Cắn ngươi: Mọi người khi hết ý tưởng chương mới thì ngồi suy nghĩ cho ra, còn tui thì đi viết truyện mới :')))

Một câu chuyện nhẹ nhàng cho một buổi chiều mát mẻ mùa thu :33

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top