21:00

Đúng 21:00, phòng của Nguyễn Thanh Pháp sáng rực ánh đèn.

Bàn livestream được dọn gọn gàng, màn hình máy tính phản chiếu gương mặt tươi tắn, nụ cười sáng rực của cậu idol má bánh bao quen thuộc.

Hôm nay là tối cuối tuần — thời điểm Pháp luôn dành cho phiên live talk & bán hàng hằng tuần của mình.

Fan tụ vào nhanh đến mức điện thoại rung liên hồi. Bình luận dày đặc, hàng loạt tin nhắn chào hỏi, trái tim thả bay không ngừng.

— "Pháp ơi hôm nay đp trai d!"
— "Lên sóng ri kìa! Mi người vô nhanh!"
— "Ti nay nói chuyn ch đng quên bán hàng nha nha!"

Pháp cười khì, đôi má phồng lên đáng yêu.

— "Ri ri, my cc cưng ca tui, hôm nay có nhiu điu mun k lm nè!"

Cậu bật nhạc nền nhẹ, nghiêng đầu, giọng hào hứng:

— "Mi người có coi b phim Lưu Danh o Mng chưa? Tri ơi, đp lm! Nam chính... ôi thôi, xut sc, nét mt, ánh mt, tng c đng đu chun ch luôn! Mình coi mà phi tua li ba ln vì nh đp quá tri luôn đó!"

Bình luận bùng nổ ngay lập tức:

— "Là Trn Đăng Dương phi không?"

— "Tri đt ơi, anh Dương đang hot rn rn kìa!"

— "Pháp mê trai quá đáng!"

Pháp bật cười, xua tay lia lịa:

— "Không phi mê nha! Là ngưỡng m ngh thut! nh din cái cnh đánh nhau dưới mưa... tri ơi, ánh mt đó mà nhìn mình chc tôi xu luôn. Din viên gì đâu va lnh va ngu..."

Cậu đang thao thao bất tuyệt thì điện thoại phụ của cậu rung lên — tin nhắn từ chị quản lý, Hà Linh.

    [Hà Linh: Ê, nói v phim ít thôi! Livestream bán hàng ch không phi bình lun đin nh! Mi qua 15 phút chưa gii thiu sn phm nào hết!]

Pháp giật mình, nhăn mặt, rồi bật cười ngượng ngùng trước hàng nghìn người xem:

— "... ch qun lý tui va nhn 'nh nhàng' nhc nh... Thôi được ri, gi tui cho mi người xem sn phm mi nha!"

Cậu giơ lên hộp mặt nạ dưỡng da, vẫn chưa thoát khỏi sự hưng phấn vì bộ phim.

— "Cái này là loi mà... mình nghĩ chc Trn Đăng Dương nh cũng xài đ xn vy á. Da ng đp ghê luôn, kiu mn nhưng vn nam tính, hiu hông?"

Bình luận lại nổ tung.

— "Pháp ơi tnh li đi con, bán hàng kìa!"

— "Hôm nay nói v anh Dương hoài luôn, nghi nghi nha!"

— "Có Khi phòng bên cu là din viên Dương đó?"

Pháp khựng người nửa giây. Cậu cười trừ:

— "Tri đt, sao mi người tưởng tượng ghê vy? Làm gì có chuyn đó! Anh đó ni tiếng như vy, ai mà dám chung chung cư vi tui..."

Cậu không biết rằng, bên kia bức tường mỏng, người đàn ông tên Trần Đăng Dương vừa tắm xong, quấn khăn lau tóc, ngồi dựa vào sofa, nghe âm thanh vọng sang.

Tiếng cười trong trẻo của hàng xóm, tiếng nói ríu rít, cùng giọng ngưỡng mộ khi nhắc đến "Trn Đăng Dương" vang rõ mồn một qua vách.

Dương dừng tay, hơi nhướng mày. Đôi môi anh khẽ nhếch — một nụ cười thoảng qua, hiếm hoi, đến mức ngay cả anh cũng không nhận ra.

"Ngưỡng m ngh thut à?" — Anh trầm ngâm, rồi nhấc ly nước trên bàn, uống một ngụm.

Ánh đèn hắt lên gương mặt anh, đường nét cứng rắn, góc cạnh. Bên ngoài, mưa đã tạnh, gió khẽ lay rèm cửa.

Trong khi đó, Pháp vẫn tiếp tục lảm nhảm như một đứa trẻ được kể chuyện mình thích:

— "Thit á, mi người nhìn ánh mt ca nh trong đon cui chưa? Đánh xong vn nhìn nhân vt n chính kiu bun man mác, lnh mà đp, u là tri, tui coi mà tim rng ri luôn á!"

Cậu cười, vô thức chống cằm, đôi mắt long lanh dưới ánh đèn.

Từ khung hình livestream, khuôn mặt cậu sáng rỡ, đôi má bánh bao căng mịn. Khán giả spam bình luận liên tục:

— "Pháp mê trai level max!"

— "Cu nên audition phim c trang đi, biết đâu gp nh tht đó!"

Pháp vừa cười vừa đọc, vừa nói:

— "Thôi thôi, tui mà đng cnh nh chc b nut trn luôn á. Người ta cao mét chín, tui có mét tám mà nhìn vn như em bé. Cái dáng đó, chân dài như mu, cơ bp mà không thô, cười có lúm đng tin na ch"

Tiếng điện thoại lại vang lên, lần này không phải tin nhắn mà là cuộc gọi video từ chị quản lý.

Pháp bật loa, gương mặt nghiêm của Hà Linh hiện ra:

— "Cu đnh nói v body ca người ta bao lâu na h? Tôi xem mà mun tt luôn!"

— "A... ch ơi, em ch... ví d thôi..."

— "Ví d cái đu cu! Bán hàng ngay đi, không thì tr thưởng tháng này đó!"

Pháp cười trừ, vội giơ sản phẩm lên trước camera:

— "Ri ri! Tiếp tc nào my bn, đây là mt n dưỡng trng m... thơm lm nha!"

Khán giả lại thả tim rần rần, vài người vẫn không quên trêu:

— "Bán hàng kiu này Dương xem chc cười chết!"

— "Tui nghi anh Dương đang gn đó luôn á!"

Pháp liếc về phía tường bên phải, nơi căn phòng của người hàng xóm bí ẩn.

Trong thoáng chốc, tim cậu đập mạnh một nhịp. Cậu lắc đầu, cố nặn nụ cười:

— "Đng nói by, hàng xóm tui bình thường lm, không phi ai cũng là din viên ni tiếng đâu..."

Thế nhưng, giọng nói trầm thấp, khàn nhẹ từ phía bên kia tường lại vang lên bất ngờ:

— "Không chc đâu."

Pháp sững người, mắt tròn như hạt cườm. Cậu vội quay sang nhìn tường, tai nóng bừng

Giọng ấy... giống hệt như trong phim cậu vừa xem.

Và trong căn phòng 17.106, Trần Đăng Dương đặt ly nước xuống bàn, ánh mắt khẽ tối lại nhưng môi vẫn vương một nụ cười nhạt:

— "Bán hàng vui v, hàng xóm."

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top