Chap 1

''Hyomin, đứa nhỏ này là con của em có phải không? Chị nói đi, có phải không?''

Jiyeon xiết chặt vai Hyomin, đôi mắt đỏ ngầu nhìn cô ấy. Cô muốn biết sự thật, muốn được trông thấy cái gật đầu của Hyomin để làm dịu đi một phần những vết thương nhức nhối trong lòng cô, nhưng không, cô gái kia đã mạnh mẽ lắc đầu.

"Không phải, nó là con của Soyeon"

Một tiếng đoàng nổ tung trong đầu Jiyeon, một viên đạn vô hình cắm thẳng vào tim cô, máu không chảy ra vì nơi ấy đã bị đau đến mức đông cứng lại. Jiyeon buông thõng hai tay, đôi mắt trở nên nhạt nhoà.

Nó không phải là con của cô, nó là con của chị cô - Park Soyeon.

Khát khao có một thứ kéo Hyomin lại gần mình đã tan thành mây khói, Jiyeon nở nụ cười cay đắng, đôi chân run rẩy lùi lại.

Jiyeon cố nhớ lại những vết thương mà Hyomin đã để lại trong lòng mình.

Năm Jiyeon mười tám tuổi, cô rơi vào đôi mắt của người đó và yêu đơn phương suốt hai năm.

Năm hai mươi tuổi, Jiyeon bắt đầu thân thiết với Hyomin trong một chuyến thực tế. Tình cảm dành cho cô ấy vì thế cũng mỗi lúc một nhiều hơn nhưng vẫn chưa đủ can đảm thổ lộ.

Năm Jiyeon hai mươi hai tuổi, cô tốt nghiệp đại học, cũng là lúc muốn đem tình cảm nói cho Hyomin biết, nhưng lại chết lặng khi Hyomin tuyên bố cùng chị gái cô kết hôn. Tâm hồn Jiyeon khi đó đã chết đi một nửa, cô ôm thứ tình cảm kia giấu kín suốt bao nhiêu lâu nay, không dám để cho bất kì ai nhận ra.

Khi mọi thứ đã dần chìm xuống, Hyomin lại khơi lên cho Jiyeon hi vọng khi cả hai vào một đêm mất kiểm soát đã phát sinh quan hệ. Mặc dù luôn khẳng định đó là tai nạn nhưng nó vẫn khiến Jiyeon vui vẻ, hạnh phúc trong những ngày qua.

Jiyeon đã rất tự tin, đã cho rằng đứa con Hyomin đang mang là của mình, đã vui sướng nghĩ mình và cô ấy có thể gần nhau hơn thông qua đứa con của họ. Vậy mà...

Jiyeon ngẩng mặt cười to.

Cô đến cuối cùng vẫn là kẻ si tình, si tình đến mức biến bản thân thành kẻ hoang đường. Đoạn dây tình cảm này vốn dĩ chỉ có một mình cô nắm, cô càng níu sức buột dây vào tay Hyomin thì cô ấy càng lúc càng xa tầm với của cô, nói thẳng ra là, từ trước đến giờ chỉ có kẻ ngu ngốc đơn phương là Park Jiyeon mà thôi!.

"Thật là vui mà"

Jiyeon ngưng cười, ánh mắt đầy bi thương nhìn Hyomin.

"Chúc mừng chị, sau này ba mẹ sẽ không còn đối xử tệ bạc với chị nữa, chị em cũng sẽ yêu thương chị hơn..."

Hyomin im lặng nhìn Jiyeon, dáng vẻ cô độc kia làm lòng cô cuồn cuộn những nỗi đau. Cô nên nói gì tiếp theo, phải làm gì thì mới tốt đây?

"Được rồi, chị về phòng ngủ đi, ở đây nhiều gió sẽ lạnh đấy. Chị đang có em bé nên phải cẩn thận sức khoẻ một chút..."

Jiyeon đẩy nhẹ vai Hyomin đi, cô gái kia khẽ ừ một tiếng rồi sau đó nhanh chóng rời đi.

Nụ cười cứng nhắc trên môi cũng tắt khi bóng Hyomin khuất dần, dưới ánh trăng sáng rực, một người đứng bất động, nước mắt lặng lẽ rơi xuống.

"Nói, đứa nhỏ trong bụng cô là con của ai?"

Soyeon tức giận bóp lấy cổ Hyomin. Cô không thể tin vào những lời ba mẹ mình nói rằng Hyomin đã mang đứa con của cô. Chuyện này vốn dĩ là không thể nào vì cô và cô ấy ngoài lần kết hôn của hai người thì không còn bất cứ lần nào nữa, Hyomin luôn tìm cách từ chối mọi sự đụng chạm từ cô.

"Tôi không biết"

Hyomin khó khăn cất lời, cổ bị Soyeon bóp đến mức không còn thở nổi nữa, tay cô nắm lấy tay cô ấy, cố gỡ nó ra nhưng không được.

"Tôi sẽ giết chết cô!"

Âm giọng được đẩy lên cao gấp đôi bình thường, tay Soyeon vẫn ra sức bóp chặt cổ Hyomin.

"Bỏ ra..."

Rầm...

Cửa được ai đó đá mạnh nên mở toang, Jiyeon từ ngoài đi vào, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt liền xông đến tặng cho Soyeon một cú đấm rồi kéo Hyomin vào lòng mình.

"Chị điên hả? Tại sao lại đối xử với cô ấy như vậy?"

Soyeon hơi choáng trước cú đấm của Jiyeon, cô khẽ lắc đầu mấy cái, rồi dùng ánh mắt hình viên đạn hướng thẳng về phía Jiyeon.

"Mày thì biết cái gì? Chuyện vợ chồng tao, khi nào tới phiên người ngoài cuộc như mày xen vào"

"Như thế nào là ngoài cuộc hả?"

Jiyeon cảm giác như từng mạch máu trong người đều nóng đến mức muốn vỡ tung ra, cô giữ Hyomin trong lòng mình, tay không tự chủ xiết chặt thành nắm đấm.

"Hãy nghe cho rõ này Park Soyeon, nếu chị còn tiếp tục tổn hại Hyomin, tôi nhất định sẽ không bỏ qua cho chị đâu!"

Dứt lời liền bế Hyomin lên, ngang nhiên bước về phía cửa.

"Mày muốn đưa cô ấy đi đâu?"

Soyeon lúc này đã giữ Jiyeon lại.

"Dĩ nhiên là đưa cô ấy tránh khỏi kẻ thích bạo lực như chị"

Không còn bất cứ lời nào, thay vào đó là tiếng bước chân vang lên đều đều của Jiyeon.

Hyomin, tại sao Soyeon tôi làm nhiều chuyện như vậy vẫn không thể có được trái tim em?

"Tối nay chị tạm thời ngủ ở đây đi, đợi khi chị hai bình tĩnh lại thì hẳn trở về"

Đặt cô gái kia xuống giường sau đó cẩn thận kéo chăn đắp cho cô ấy, Jiyeon nở một nụ cười trấn an Hyomin.

"Vì sao em lại làm vậy? Soyeon không thích người khác xen vào chuyện chúng tôi đâu"

Hyomin nắm lấy cánh tay Jiyeon, nhìn cô ấy bằng ánh mắt khó tả, nó chất chứa một chút vui mừng, một chút lo sợ và nhiều loại cảm giác hỗn loạn khác.

"Chị là bạn của tôi và tôi bảo vệ bạn mình thì không được sao?"

Câu nói ấy được thốt ra nhẹ nhàng nhưng lại như một tảng đá to đè lên lồng ngực Hyomin, ánh mắt cô gái trẻ lập tức chùn xuống. Sau tất cả mọi chuyện, họ vẫn chỉ là bạn, là bạn mà thôi, Hyomin ước rằng trong tim Jiyeon có một chỗ cho cô, thay vào cái danh xưng bạn bè hay chị dâu kia.

"Được, được chứ, tôi mệt, tôi ngủ đây"

Hyomin rất tự nhiên nằm xuống giường, kéo chăn phủ kín đầu. Nàng ôm lấy đau lòng mà lặng lẽ khóc.

"Ngủ ngon"

Jiyeon nhìn nàng thật lâu rồi bỏ khỏi phòng.

"Em định ở phòng Jiyeon đến khi nào?"

Rốt cuộc cơn nóng giận trong lòng Soyeon cũng đã hết. Cô tìm đến Hyomin, chủ động xuống nước làm hoà với nàng.

"Soyeon cần biết để làm gì chứ?"

Hyomin nhàn nhạt nở nụ cười.

"Hyomin, tôi xin lỗi, tôi sẽ không hỏi em đứa nhỏ là con của ai nữa. Tôi và em hãy quên hết chuyện hôm trước đi. Sau này hai chúng ta sẽ cùng nhau nuôi dạy con thật tốt được không?"

Soyeon ôm lấy nàng, câu nói có vài phần vụng về nhưng lại rất chân thành. Hyomin không kháng cự, nói đúng hơn là nàng không đủ sức, nàng mệt mỏi quá. Ngay từ đầu lựa chọn đặt chân vào ngôi nhà này có lẽ đã là một sai lầm, lựa chọn yêu người đó cũng là một sai lầm.

''Hyomin...''

Bước chân vừa chạm đến bật cửa đã khựng lại, hai mắt Jiyeon đỏ hoe, cô lùi lại, lồng ngực bỗng chốc đau thắt khiến Jiyeon cảm nhận hơi thở của bản thân yếu dần đi. Cô không khóc nhưng trong lòng lệ đã sớm tuôn.

Đáng lẽ Jiyeon nên nhận ra rồi mọi chuyện sẽ quay về vị trí cũ của nó thôi. Park Hyomin là vợ của Park Soyeon thì dù cho họ có cãi nhau họ vẫn mãi là vợ chồng, sẽ không có chuyện Hyomin tìm tới và yêu Jiyeon khi nàng đang buồn bã như những gì xảy ra trong phim ảnh đâu.

Jiyeon cười và bỏ đi khỏi nơi đó. Có lẽ nên tìm đến một chút rượu để quên đi những giằng xé nơi thâm tâm mình, mặc dù Jiyeon biết càng uống càng nhớ đến nàng thêm.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top