Chương 92

Cửa phòng bị gã sai vặt đá văng ra, Thanh Ca ma ma bước một bước chân vào trong phòng, trừng mắt về phía Hiếu Mẫn đang thay y phục thường.
"Ngươi dám ở trên địa bàn của ta chơi trò gian trá!"

Tiểu Liên run rẩy rụt tay, bị Hiếu Mẫn bắt được, nói: "Tiểu Liên đừng sợ, tiếp tục giúp ta thay y phục."

Thanh Ca ma ma nhíu mày, ý bảo gã sai vặt kéo Tiểu Liên ra khỏi Hiếu Mẫn, hừ lạnh nói: "Ngươi lớn mật thật!''

Hiếu Mẫn tươi cười chống lại mắt Thanh Ca ma ma, nói: "Lá gan Ta cũng không lớn, tối nay bất quá là nghe được hoan ca bên ngoài, cho nên mới nhịn không được xướng lên một khúc, sao? Cái này cũng không được làm à?''

Thanh Ca ma ma tự tay nắm lấy cằm Hiếu Mẫn, cắn răng nói: "Ngươi cho rằng những công tử tình trường này sẽ mang diễm khúc tối nay của ngươi tuyên dương ra ngoài, làm cho Lan Lăng vương biết được tới cứu ngươi?"

Hiếu Mẫn mỉm cười lắc đầu, nói: ''Nếu chàng thật tới, vậy thì không phải là Trí Nghiên của ta rồi.''

Thanh Ca ma ma lạnh lùng nhìn mặt mày của nàng, "Vậy ngươi hát cái bài hát quái quỷ ấy làm gì?''

"Ta muốn hát, thích hát, sao, hát cũng không được à?'' Hiếu Mẫn thiêu mi phản vấn, "Vào cung, phải tuân theo quy củ, sao còn cơ hội để cho ta tùy tâm làm như vậy? Ma ma ngươi nói xem có phải không?''

Thanh Ca ma ma lạnh như băng nhìn hai mắt Hiếu Mẫn, muốn xem nàng nói chuyện thật giả ra sao, "Ngươi là một cô nương khiến người ta nhìn không thấu. . ."

"Nếu không sửa đổi được vận mệnh, đương nhiên phải nhận mệnh." Hiếu Mẫn cười đến quyến rũ, "Ma ma, ngươi với ta hà tất thủy hỏa bất dung như vậy? Tốt xấu ngươi cũng là ân nhân của ta, ta hát một bài hát, vì ngươi kiếm chút ngân lượng, coi như là báo đáp, ngươi nói xem, có phải hay không?"

Thanh Ca ma ma ngẩn ra, Hiếu Mẫn ăn nói cẩn thận, quả thực, Lan Lăng vương từ trước đến nay không thích nơi yên hoa, cũng không cùng những kẻ ăn chơi trác táng vãng lai, nàng hát vài bài hát, cũng sẽ không sao.

"Các ngươi lui xuống trước đi." Thanh Ca ma ma phất tay cho gã sai vặt lui xuống, tươi cười giúp Hiếu Mẫn lôi kéo xiêm y, "Ta ngược lại thật không ngờ, ngươi lại là một cô nương hiểu chuyện.''

"Người nghe lời, ăn thua thiệt ít một chút, không tốt sao?" Hiếu Mẫn tiếp tục nói, "Huống hồ, ta cũng tin rằng, chỉ cần ta tiến cung, ma ma nhiên sẽ không bạc đãi ta, có phải hay không?"

Thanh Ca ma ma cong môi cười, nói: "Lời này của ngươi ta thích nghe." Nói xong, ánh mắt dời về phía Tiểu Liên, "Ngươi nghe đi, cái gì gọi là làm người ta yêu thích, Tiểu Liên, học thêm một chút, ngươi cũng sắp tới tuổi nên lên Hoa Tiên đài rồi."

"Dạ. . ." Tiểu Liên run rẩy trả lời Thanh Ca ma ma.
Thanh Ca ma ma liếc mắt nhìn Hiếu Mẫn, cười nói: "Phác Hiếu Mẫn, ta không cần biết ngươi muốn giỡ trò gì, ta chỉ nói cho ngươi biết, Thanh Ca phường này, chỉ cần ngươi vào rồi thì đừng mơ tưởng bước ra ngoài một bước."

"Cái này ta đã biết." Hiếu Mẫn cúi đầu kéo y phục, trong thanh âm lộ ra vẻ lười biếng.

Thanh Ca ma ma quan sát Hiếu Mẫn, nói: "Phác Hiếu Mẫn, đừng mong làm chuyện mờ ám nghe chưa.''

''Ma ma chỉ sợ người không quản được ta." Hiếu Mẫn thản nhiên mở miệng, rồi nhìn Tiểu Liên, "Kỳ thực ta muốn nàng. . . Phùng Tiểu Liên. Ma ma, nếu ta hát có thể kiếm nhiều ngân lượng cho người, ngươi có thể để nàng làm thiếp thân nha hoàn cho ta không?''

Thanh Ca ma ma lạnh lùng cười, "Ngươi cho rằng ngươi còn có thể hát?''

"Có thể hát." Hiếu Mẫn gật đầu, "Ma ma, rõ ràng không thể buông bạc trong tay xuống, ngươi cam lòng không lấy thêm sao? Huống hồ, nếu ngươi thực sự không muốn ta hát, lúc này đã sớm trói gô ta rồi, há cho ta nói nhiều lời như vậy?"

Thanh Ca ma ma âm thầm cả kinh, "Phác Hiếu Mẫn, ta đột nhiên phát hiện, ngươi cũng là một người thông minh a."

Hiếu Mẫn chậm rãi bò lên giường, trùm chăn lên trên người, cười nói: "Người thông minh, có thể sống được lâu một chút, không phải sao? Ma ma, ta nhìn trúng Tiểu Liên rồi.''

Thanh Ca ma ma nói: "Ngươi không sợ ngươi đang chơi với lửa à? Đám công tử bên ngoài kia ai cũng muốn ăn tươi nuốt sống ngươi cả.''

Hiếu Mẫn bình yên chợp mắt, nói: "Ta tin rằng với một nữ tử phải vào cung, ma ma vô luận như thế nào cũng sẽ bảo toàn, cho nên, tối nay cũng đã muộn, ta nghĩ ta nên nghỉ ngơi." Nói xong, Hiếu Mẫn khẽ nhíu mày một cái, xoa xoa gáy, "Thương thế này, ta nghĩ là sắp khỏi rồi, có thể vào cung hầu hạ hoàng thượng."

Thanh Ca ma ma thật sự nhìn không thấu được tâm tư Hiếu Mẫn, vụ làm ăn này lại không thể không làm, cho dù Lan Lăng vương có biết, dựa vào quyền thế của Hòa đại nhân cùng hoàng thượng, hắn cũng không dám xông vào Thanh Ca phường cứu người.
Nếu mọi chuyện vẫn trong lòng bàn tay, như vậy để nàng hát thì có mất gì đâu? -- nhiều chút tiền, cũng là chuyện tốt.

"Tiểu Liên, sau này ngươi đi theo nàng đi!'' Thanh Ca ma ma bỏ lại một câu nói như vậy, rồi đi ra khỏi phòng.

Tiểu Liên hoàn toàn không thể tin vào những gì mình vừa nghe, ngơ ngác nhìn Thanh Ca ma ma đi xa, lại đi trở lại phòng, đóng kỹ cửa, vui vẻ bước tới bên giường, "Tỷ tỷ, ngươi. . . Ngươi dĩ nhiên. . . Dĩ nhiên có thể cùng ma ma bàn điều kiện. . ."

Hiếu Mẫn mệt mỏi mở mắt ra, nói: "Có thể bàn điều kiện hay không, thì phải xem ngươi có phải một người hữu dụng hay không, nếu như ta là lễ vật để nàng giành công, đương nhiên cũng sẽ nghe ta. . . Huống hồ, ai không thích vàng bạc châu báu? Ta có thể kiếm được càng nhiều, nàng liền càng coi trọng ta. . ."

Tiểu Liên tâm lĩnh thần hội gật đầu, "Tỷ tỷ, ta cảm thấy ngươi thật là lợi hại!"

Hiếu Mẫn cười nhạt, nói: "Ta không phải lợi hại, chỉ là biết làm sao bảo vệ chính mình mà thôi. Bây giờ thời gian ta có thể trì hoãn càng ngày càng ít, hy vọng. . . Lúc này đây ta thực sự hy vọng Trí Nghiên có thể nhìn trúng người nào đó ở Lạc Dương này. . ."

Tiểu Liên lại một lần nữa nhìn sự buồn bã trong đáy mắt Hiếu Mẫn, ngươi ta hay nói nam tử trên đời đều là kẻ bạc hạnh, trong thành Lạc Dương nổi danh nhất là Thanh Ca phường, Lan Lăng vương chẳng lẽ không thèm để ý một chút sao?

" Trí Nghiên, ta chờ ngươi." Hiếu Mẫn mỉm cười nhất niệm, chợp mắt ngủ, thân thể này vô luận như thế nào đều phải dưỡng hảo, Trí Nghiên, ta sẽ chờ ngươi, luôn chỉ biết chờ ngươi.

Tiểu Liên cúi người ôm lấy y phục ẩm ướt Hiếu Mẫn thay ra, nhìn Hiếu Mẫn thật sâu một chút, thầm nghĩ: "Nam tử kia phước đức ba đời, được tỷ tỷ ngươi yêu sâu đậm như vậy, mà tỷ tỷ ngươi có thể gặp được một quân tử như Lan Lăng vương vậy, coi như là phước đức ba đời a !."

Tiểu Liên ôm y phục ẩm ướt đi ra khỏi phòng, thầm nghĩ một lúc nào đó, có lẽ nàng cũng có thể gặp được một phu lang đối đãi thật tình, như vậy cả đời, cũng không tiếc.

Mưa vẫn lạnh, bóng đêm vẫn tối, Lan Lăng vương Phủ vẫn như xưa.

Đại phu giúp Cư Lệ thi châm, tay bắt mạch, nói: "Vương gia, có thể yên tâm, vị cô nương này có thể tỉnh trong một canh giờ.''

Trí Nghiên thở phào nhẹ nhõm, nói: "Vậy là tốt rồi. . . Vậy là tốt rồi. . ."

"Thảo dân lui xuống trước đi giúp cô nương nấu thuốc." Đại phu ôm quyền lui.

Trí Nghiên gật đầu, nhìn chung quanh một chút, dường như nghĩ tới điều gì, "Kỳ quái, mấy ngày nay sao không thấy Tứ nhi?''

Bọn nha hoàn trả lời: "Hồi bẩm Vương gia, Tứ nhi mấy ngày gần đây bị nhiễm phong hàn. . ."

'' phong hàn?" Trí Nghiên nhíu nhíu mày, "Ngay cả thân thể cường tráng như Tứ nhi cũng bệnh à. . ."

Nha hoàn nhìn khuôn mặt tiều tụy của Trí Nghiên, nhịn không được nói: "Vương gia hay là trước nghỉ tạm một ngày a !, Vương phi biết Vương gia ngài gần đây không ngủ không nghỉ, nên rất đau lòng.''

Trí Nghiên khẽ gật đầu, "Hiếu Mẫn còn chưa biết tung tích, ta sao ngủ được an tâm? Các ngươi vẫn nên chiếu cố Vương phi thật tốt, ta không sao.''

"Vì sao. . . Không tin ta. . . Vì sao. . ." Thanh âm Cư Lệ vang lên, mi tâm Trí Nghiên giãn, kích động ngồi ở bên giường.

"Quận chúa, tỉnh lại đi, tỉnh lại đi." Trí Nghiên nhẹ nhàng mà vỗ đầu vai Cư Lệ, quay đầu ý bảo nha hoàn tất cả lui ra, "Các ngươi lui xuống đi.''

"Dạ." Bọn nha hoàn lui xuống.

Ánh mắt hoàn toàn mơ hồ, Cư Lệ thấy không rõ người trước mắt là ai, tay nắm thật chặc tay Trí Nghiên -- một dạng ấm áp truyền vào lòng bàn tay, nước mắt chảy xuống trong nháy mắt, tay kia Cư Lệ giơ lên, vuốt mặt của Trí Nghiên, "Phác lang. . . Là ngươi sao?"

Trí Nghiên ngẩn ra, mặc dù không biết nàng cùng Tố Nghiên đã xảy ra chuyện gì, thế nhưng cũng có thể đoán được một ít, nàng cùng nàng tất nhiên là đã xảy ra mâu thuẫn gì rồi.

"Quận chúa, ta không phải Phác Tố Nghiên, ta là Phác Trí Nghiên." Thanh âm Trí Nghiên truyền vào trong tai Cư Lệ, Cư Lệ hồi thần lại, không tự chủ được rút tay trở về đi.

"Ta. . . Ta sao lại ở chỗ này?" Cư Lệ giơ tay lên vuốt mắt, muốn nhìn rõ ràng người trước mắt, rốt cuộc có phải Phác Trí Nghiên hay không?

Trí Nghiên nói: "Ta cũng muốn biết, vì sao gặp phải quận chúa ở chỗ này?"

"Ta. . ." Cư Lệ bình tĩnh lại, nhớ tới tất cả, "Ta. . . Ta nhất định đã bị dòng sông cuốn tới chỗ này.''

Trí Nghiên nói: "Bây giờ đại Tề cùng Đại Chu vẫn chưa khai chiến, chúng ta không tính là địch nhân, ngươi có thể ở chỗ này an tâm dưỡng thương, khi nào khỏe lại, ta có thể sai người tiễn ngươi về Đại Chu." Trí Nghiên hơi dừng lại một chút, "Chỉ là, ta vô tâm đối địch với ngươi, cũng xin quận chúa đừng làm khó Hiếu Mẫn, nói cho ta biết, nàng đến tột cùng ở nơi nào, có được hay không?"

" Phác Hiếu Mẫn làm sao?'' Cư Lệ lại cả kinh.

Trí Nghiên nhìn mặt của nàng, giọng nói nghiêm túc, "Vương phủ có thích khách tập kích, Hiếu Mẫn vì vậy mất tích, chẳng lẽ không phải do quận chúa gây nên?"

"Ha ha, lại là lỗi của ta?" Cư Lệ không khỏi lạnh lùng cười to một tiếng, "Ngươi nếu nhận định là ta, vậy chính là ta a !, chỉ là mặc kệ ngươi hỏi thế nào, cũng hỏi không ra tung tích của nàng đâu.''

"Ngươi!" Trí Nghiên giận dữ, cuối cùng nhịn một chút lửa giận, đứng lên, rồi đột nhiên quỳ rạp xuống đất, "Lý Cư Lệ, ta Phác Trí Nghiên cũng không cầu người, lúc này đây, ta cầu ngươi, nói cho ta biết Hiếu Mẫn đến tột cùng ở nơi nào?"

Cư Lệ khiếp sợ nhìn Trí Nghiên, "Nàng. . . Nàng đáng giá cho ngươi như vậy?"

"Không hỏi đáng giá, chỉ cầu tương thủ." Trí Nghiên kiên định gật đầu, hai tròng mắt đã ướt át.

Một câu nói như vậy, mình cũng đã từng nói qua với Tố Nghiên, thì ra, nàng Lý Cư Lệ cùng Phác Trí Nghiên cuối cùng là một loại người.

Cư Lệ cười tự giễu, "Nếu như là ta của trước kia, chứng kiến đường đường Lan Lăng vương quỳ rạp xuống đất, cầu ta thả người, ta sẽ cảm thấy xem ngươi thống khổ, chính là sự vui sướng lớn nhất của ta. . ."

Trí Nghiên khàn giọng nói: "Ngươi thấy được rồi, cũng vui vẻ rồi, chỉ cầu ngươi, buông tha Hiếu Mẫn."

Cư Lệ thu lại nụ cười, "Chỉ tiếc, ta đã không phải Lý Cư Lệ của trước kia. . ." Nói xong, Cư Lệ nhìn Trí Nghiên lần nữa, "Mặc kệ ngươi tin hay không tin ta, ta chỉ có thể nói cho ngươi biết, ta đã thôi ám sát Phác Hiếu Mẫn từ lâu rồi.''

". . . Vậy thích khách lại là do ai?'' Trí Nghiên cả kinh, muốn từ trên mặt Cư Lệ nhìn ra đến tột cùng có mấy phần đáng tin?

Cư Lệ thở dài mà nhìn Trí Nghiên , "Phác Trí Nghiên , ngươi là chiến thần đại Tề thì thế nào? Ngươi đến tột cùng không hiểu cái gì gọi là ' gần vua như gần cọp ' ? Ngươi càng thắng nhiều, chiến công của ngươi càng cao, người muốn tính mệnh của ngươi cũng càng nhiều. . . Hết lần này tới lần khác ngươi lại không chịu tranh thủ làm một Vương gia nắm nhiều thực quyền, chỉ muốn Thiên Hạ thái bình, chờ ngày không còn chiến loạn, ngươi muốn, nhưng chẳng có quân vương nào lại nguyện ý thả một kẻ mà dân vọng còn cao hơn cả mình ở trên đại điện?''

Thân thể Trí Nghiên chấn động, thì ra nàng vẫn luôn cho rằng, phòng vệ Cư Lệ thì có thể có được thái bình, lại không nghĩ tới bản thân đã quên mất hoàng đế trong hoàng cung Nghiệp đô.

Lại nghĩ tới những lời nàng nói với Phác Vĩ trước khi rời kinh ngày đó, Trí Nghiên không khỏi chảy mồ hôi lạnh ướt sũng cả người, "Thì ra. . . Thì ra. . ."

Cư Lệ nhìn khuôn mặt xanh mét Trí Nghiên, nói: "Ta đã là bi kịch, sống, chết, đã không còn quan trọng.''

Cư Lệ thê lương mà cười, "Ta chỉ còn nợ Tố Nghiên, cũng nợ luôn cả Phác Hiếu Mẫn. Khi ta trả xong hết thảy, cũng là khi ta chân chính rời đi."

"Quận chúa. . ." Trí Nghiên nhìn Cư Lệ trước mắt, cảm thấy nàng thay đổi rất nhiều, trong đồng tử đã không còn lệ khí, cũng không có lãnh ngạo, mà chỉ còn thê lương tuyệt vọng.

''Đừng gọi ta là quận chúa! Vì cái thân phận này, tay ta đầy Huyết tinh nhiều năm lắm rồi. Phác Trí Nghiên, gieo nhân ác, sẽ nhận lấy quả nấy, ta đã nếm, thật sự là quá đắng." Cư Lệ nói, "Phác Trí Nghiên, ta không muốn lại làm kẻ địch của ngươi. . . Nếu ngươi tin ta, ta giúp ngươi đi tìm Phác Hiếu Mẫn, xem như trả nợ cho ngươi.''

Trí Nghiên nhìn Cư Lệ, nói: "Ta tin ngươi."

Tâm Cư Lệ khẽ run lên, "Ngươi tin ta?"

Trí Nghiên gật đầu, nói: "Hiếu Mẫn nếu thật bị ngươi bắt đi, ngươi hôm nay sẽ không như thế này,." Nói xong, Trí Nghiên giơ tay lên vỗ vỗ đầu vai của nàng, "Có thể, có một ngày, chúng ta cũng có thể trở thành bạn."

''Ha ha.'' Cư Lệ lạnh như băng cười cười, "Ta không có bằng hữu."

"Một lòng hướng thiện, chung quy sẽ có." Trí Nghiên đứng lên, nhìn dạ vũ bên ngoài, "Nếu không phải ngươi bắt Hiếu Mẫn đi, vậy chỉ có người trong hoàng cung sẽ làm như vậy thôi.''

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: #hnhn14365