Chương 79: Tâm Thục Chính
Lúc tờ mờ sáng, Trí Nghiên chưa tỉnh lại, Tú Nghiên cũng đã mở hai mắt ra, ngơ ngác nhìn Trí Nghiên ngủ say bên cạnh.
Cuộc sống như vậy, đã rất nhiều năm không có, bình yên lúc này còn hơn cả khi nàng niệm kinh Phật mỗi ngày, rất nhiều, rất nhiều.
Tú Nghiên mỉm cười, quyến luyến muốn khắc dung nhan Trí Nghiên vào tim.
Ấm áp trên mặt Trí Nghiên truyền đến đầu ngón tay Tú Nghiên, khiến nàng không thôi nhìn Trí Nghiên, ta là vợ của ngươi, vẫn luôn là vợ của ngươi a. . . Dù cho, chúng ta bỏ lỡ, cũng từng hận nhau, chúng ta cũng cần phải bạc đầu đến già, không phải sao?
Cuộc sống như vậy, ta không cần một ngày, ta muốn một đời một thế.
Cho nên. . . Trí Nghiên. . . Ta sẽ không làm nữ nhân suốt ngày chỉ biết trốn trong phật đường niệm kinh. . . Hòa Bích mặc dù hủy ta, thế nhưng cũng dạy cho ta. . . Ưa thích một người. . . Cuối cùng là phải không từ thủ đoạn .
"Ngươi là của ta. . ." Tú Nghiên nhắm hai mắt lại, dựa vào Trí Nghiên, muốn hấp thu càng nhiều khí tức toát ra từ người nàng.
Năm Hà Thanh thứ tư ( công nguyên năm 565 ), Phác Quân hai mươi bảy tuổi, có sao chổi xuất hiện, Thái Sử tấu xưng là "Phá cũ, xây mới chi tượng, đã đến lúc đổi chủ" .
Vì thuận theo thiên tượng, Phác Quân nhường ngôi cho Thái tử Phác Vĩ, tự xưng thái thượng hoàng đế, quân quốc đại sự, đều có thể ban bố.
Cùng năm, cải nguyên Thiên Thống.
Phác Quân cuối cùng hạ một đạo chiếu lệnh, bổ nhiệm Trí Nghiên làm Lạc Dương trấn quân tướng quân, năm năm về triều một lần, tự hành xử lý mọi việc ở Lạc Dương.
Trong hoàng cung Nghiệp Thành, thái thượng hoàng Phác Quân tả hữu ôm Mỹ Cơ, uống rượu làm vui, nhìn như phong lưu điên cuồng, nhưng trong lòng thì một mảnh trống rỗng.
Chờ đợi, sẽ làm cho người cảm thấy sợ hãi, bởi vì khi hai mắt nhắm lại, không biết ngày thứ hai có thể tỉnh lại hay không.
Trí Nghiên , chờ ngươi quay đầu, còn phải mất bao lâu nữa?
Trí Nghiên ở Nghiệp Thành tham gia đại điển đăng cơ của tân hoàng xong, ngày thứ hai, dưới sự vui vẻ đưa tiễn của tân hoàng Phác Vĩ, rời khỏi Nghiệp Thành.
Hôm đó, Phác Vĩ đưa Trí Nghiên ra khỏi thành mười dặm, khi sắp chia tay, nâng chén nói với Trí Nghiên.
"Đường huynh năm đó mang binh năm trăm, trì ngựa nhập Mang Sơn cổ đạo, nhưng biết rất là nguy hiểm, hơi không cẩn thận, toàn quân có thể bị diệt, lúc ấy sẽ hối hận không kịp.''
Trí Nghiên nâng chén hướng về phía Phác Vĩ, mặc dù biết hắn đã từng nghĩ tới gia hại mình, nhưng niệm tình hắn còn tuổi nhỏ, có lẽ là bị người bài bố, mới dám làm như vậy, vốn là cố ý nói cho Hòa Sĩ Khai nghe, lại không nghĩ, bởi vì câu nói này, lại thành bùa đòi mạng ngày sau của nàng.
"Quốc hữu khó, chính là nhà có họa, Lạc Dương nếu như mất, gia đình có hiểm, Trí Nghiên tự nhiên phải tận lực, bảo đảm nhà bình an."
Vốn là muốn cảnh cáo đám người, Lan Lăng Vương nàng nước như gia, cùng tân hoàng chính là thân tộc, bất luận tương lai như thế nào, cũng sẽ bảo đảm nhà bình an. Thế nhưng, cũng vì câu nói này mà khiến Phác Vĩ sinh lòng bất an, lúc này biến sắc, vung tay áo nói: "Đường huynh, nên đi thôi."
Trí Nghiên giật mình biết bản thân lỡ miệng, nhưng cũng vô pháp quay đầu, đành phải bái tạ, cưỡi ngựa mang theo gia quyến đi về phía Lạc Dương.
Vừa vào cuối xuân tháng tư, hoa đào nở rộ, Trí Nghiên lo sợ bất an nhìn qua con đường phía trước, không biết lời nói vô tâm hôm nay, có rước lấy tai hoạ sau này hay không?
Phác Vĩ lạnh lùng nhìn bóng lưng Trí Nghiên đi xa, nắm chặt chén rượu trong tay, đột nhiên chỉ nghe "Cạch" một tiếng, chén rượu vỡ vụn, tung tóe rượu trong tay.
Anh Nô đứng sau tân hoàng hoảng sợ tiến lên móc khăn gấm ra giúp Phác Vĩ lau đi rượu trên tay, trên mặt không còn nét ngây thơ khi xưa, có cũng chỉ là một nụ cười ẩn nhẫn, để cho người ta nhìn không thấu trong lòng nàng đến tột cùng đang suy nghĩ gì?
Phác Vĩ đưa tay nắm cằm Anh Nô, cười nhìn nàng, "Hoàng hậu của trẫm, ngươi đợi thêm mấy năm nữa, chờ trẫm cập quan xong, trẫm bổ sung cho ngươi một đêm động phòng hoa chúc.''
Anh Nô kinh hãi cúi đầu, hèn nhát nói: "Thiếp thân lĩnh chỉ."
"Ha ha ha. . ." Phác Vĩ cất tiếng cười to, cẩn thận nhìn Anh Nô, cảm thấy nữ tử này theo tuổi tác dần dần lớn lên, tựa hồ càng ngày càng thủy linh[1]
Anh Nô nhịn một chút nước mắt trong mắt mắt, biết giờ khắc này, nàng không còn một mình nữa, trên hai vai nàng còn có toàn bộ vinh quang của Hộc Luật gia, nàng nhất định phải sống, còn phải sống với vinh quang tràn ngập.
Lặng yên nhìn Trí Nghiên đi xa, Anh Nô nhẹ nhàng cười một tiếng, nói thầm: "Trí Nghiên ca ca, ta không được tự do, ngươi liền thay ta đi tìm kiếm tự do, hi vọng ngươi có thể cho tóc xanh của ta, sống được tự do tự tại."
Trong lúc lơ đãng, nước mắt lăn xuống, tiếu dung Anh Nô dần dần biến mất, số mệnh khó mà chạy trốn, kể từ hôm nay, nàng nhận mệnh!
Hoa đào héo tàn, rải đầy một viện tàn đỏ.
Từ khi nếm mùi thất bại trở về, vốn cho rằng Lý Vũ Văn sẽ thừa cơ chiếm lấy binh quyền của tướng phủ, tuy nhiên lại không nghĩ tới, chẳng những không có đoạt binh quyền, ngược lại còn phân công Tố Nghiên làm nguyên soái trưởng an thành quân, tổng chưởng quyền hành cấm quân trong cung Trường An.
Sau khi Tố Nghiên bị thương, nụ cười trên mặt rõ ràng ít đi rất nhiều, Cư Lệ muốn hỏi hôm đó tại Bắc Yến Thành đến tột cùng xảy ra chuyện gì, nhưng lại sợ hỏi ra chuyện nàng sợ hãi nhất.
Biết rõ Tố Nghiên lạnh nhạt đi rất nhiều, thế nhưng Cư Lệ vẫn không nhịn được tới gần nàng, vẫn nhu tình như thế, vẫn lo lắng như thế, hết thảy rơi vào trong lòng Tố Nghiên, liền giống như một cây đao, lại một lần nữa khoét đau nhức lòng của nàng.
Còn muốn từ chỗ ta lấy được gì nữa chứ? Còn tưởng rằng ta sẽ ngây ngốc mặc cho ngươi bài bố sao?
Hận ý trong lòng Tố Nghiên càng ngày càng sâu, khi vết thương trên người gần như khỏi hẳn , Tố Nghiên mượn cớ tảo triều, rốt cục có thể bước ra khỏi cửa phủ Thừa tướng.
Muốn báo thù, bằng sức một mình nàng, tuyệt đối làm không được.
Mà Lâm Văn cũng không biết ẩn thân ở chỗ nào trong thành Trường An, hiện tại nơi duy nhất có thể đi, chính là nơi Đậu Ảnh đã từng nói cho nàng.
Tố Nghiên một đường cẩn thận, sợ sau lưng có nhãn tuyến do Cư Lệ phái theo, vòng rất nhiều nơi, cuối cùng đi tới một hộ viện lạc Đậu Ảnh nói.
Gõ vang cửa sân, Đậu Ảnh cảnh giác lách mình trốn ở phía sau cửa, thất kinh hỏi: "Ai?"
Tố Nghiên nghe được thanh âm Đậu Ảnh, chỉ cảm thấy trong lòng thoải mái một hơi, mở miệng nói: ''Là ta, Phác Tố Nghiên."
Đậu Ảnh tuyệt đối không nghĩ tới đã qua rất nhiều ngày, lúc này Tố Nghiên lại xuất hiện, vội vàng mở cửa, kéo Tố Nghiên vào trong viện.
Tố Nghiên một mặt đắng chát, không đợi Đậu Ảnh đóng kỹ cửa lại, liền ra miệng, "Ngươi có phải hay không cũng biết thứ gì?" Có chút dừng lại, "Liên quan tới Lý Cư Lệ đến tột cùng là một người như thế nào?"
Đậu Ảnh đóng kỹ cửa lại, quay đầu, nói: "Ta nghĩ, ngươi đã tới nơi này, tất nhiên trong lòng cũng đã có đáp án. Ta cũng không hiểu rõ vị quận chúa này, cũng không muốn hiểu rõ hơn về nàng, ngươi muốn nghe nhiều chân tướng hơn, thì ta tin tưởng Đại sư huynh sẽ nói cho ngươi biết."
"Tôn Ninh?"
''Không sai.''." Đậu Ảnh khẽ gật đầu, "Mỗi ngày vào buổi tối, hắn đều sẽ đến nơi đây chờ ngươi, ta còn tưởng rằng, hắn chỉ đợi không vô ích, không nghĩ tới, các ngươi cuối cùng sẽ gặp mặt."
Tố Nghiên trào phúng cười một tiếng, "Lúc trước, ngươi nên đem hết thảy chân tướng nói cho ta biết."
"Ta cho rằng ngươi có thể khiến cho Lý Cư Lệ gây bớt giết chóc. . ." Đậu Ảnh có chút dừng lại, có chút tán thưởng mà nhìn Tố Nghiên, "Kỳ thật ngươi làm cũng không tệ, Sóc Thành bách tính chí ít bởi vì ngươi mà có chỗ đặt chân yên ổn, những người dân này là bởi vì ngươi mới có thể có thái bình."
''Vậy sao?'' Tố Nghiên khẽ giật mình, bình tĩnh nhìn Đậu Ảnh, ngược lại khiến Đậu Ảnh cảm thấy có chút xấu hổ.
''Đương nhiên rồi!'' Đậu Ảnh vội vàng trả lời, ra hiệu Tố Nghiên vào phòng nói chuyện.
Tố Nghiên nhẹ gật đầu, đi theo Đậu Ảnh vào gian phòng, nhìn thấy dược liệu trong phòng, lông mày thả lỏng, nói: "Làm nghề y cứu người, cũng là chuyện vui đi."
Đậu Ảnh mỉm cười gật đầu, "Trông thấy nhân mạng bởi vì dược thạch mà sống, đúng là chuyện vui."
"Nếu như hiện tại ta mới học, có tính là muộn không?'' Tố Nghiên đột nhiên mở miệng, cũng làm cho Đậu Ảnh cảm thấy hơi kinh ngạc.
"Ngươi muốn học y?"
"Ừm, kỳ thật ta cái gì cũng không biết, tự cho là có mấy đường quyền cước, liền đắc chí, bị người đùa bỡn ở trong lòng bàn tay đều không tự biết, cả đời này, ta sống vô dụng nhiều năm như vậy rồi. . ." Tố Nghiên hít một hơi, tiếp tục nhìn về phía Đậu Ảnh, "Nếu có thể học một chút y thuật, ta liền có thể tự do tự tại đi du lịch thiên hạ, cũng so với việc bị nhốt ở chỗ này, rất đau khổ.''
Đậu Ảnh lắc đầu nói: "Thầy thuốc khó từ y, thương thế của ngươi, vẫn phải tự mình đối mặt." Hiểu được Tố Nghiên đang suy nghĩ gì, Đậu Ảnh lấy ngân châm ra từ bên trong túi châm, "Ngân châm vốn là tử vật, nếu ở trong tay thầy thuốc, thì có thể cứu người, nếu ở trong tay ác nhân, thì sẽ trở thành hung khí giết người.'' Nói xong, Đậu Ảnh nhìn Tố Nghiên, "Người cũng giống vậy, mỗi người đều có một trái tim, nếu tâm chính, thì tạo phúc thương sinh, nếu tâm tà, thì làm họa thiên hạ. Thầy thuốc có thể cứu người, lại cứu không được lòng người, cho nên nếu là ngươi có thể hóa giải sát tâm của Lý Cư Lệ cũng coi như đã tạo một công đức rồi.''
"Đừng nhắc tới người này. . ." Tố Nghiên lắc đầu liên tục, "Ta ngay cả việc nàng nói câu nào là thật, câu nào là giả cũng không phận biệt được rõ ràng, ta hoàn toàn không biết nàng đối tốt với ta, có mấy phần thật, mấy phần giả? Hay hết thảy đều là lợi dụng, lừa gạt. . ."
"Nói hay lắm! Lý Cư Lệ vì sao lại có một ngày đối xử mọi người thực tình chân ý chứ!'' nhiên nghe thấy một thanh âm quen thuộc vang lên, Tố Nghiên nhìn thấy Tôn Ninh đi vào gian phòng.
"Tôn đại phu. . ."
"Ta biết trong lòng ngươi có rất nhiều hận, Tôn mỗ cũng giống vậy." Tôn Ninh lập tức cắt ngang Tố Nghiên , "Hôm nay người muốn gặp ngươi, không chỉ có mình Tôn mỗ, ngươi đi theo ta.''
"Sư huynh, ngươi muốn đi đâu?" Đậu Ảnh nhịn không được hỏi.
Tôn Ninh phất phất tay, nói: "Thất sư muội, hảo hảo ở lại nơi này tĩnh dưỡng, tìm được cơ hội, sư huynh liền giúp ngươi bình yên rời đi Trường An, rời xa những thứ không thuộc về ngươi.''
Đậu Ảnh nhíu chặt lông mày, nói: "Đại sư huynh, ta từ đầu đến cuối đều cảm thấy, cứu người với cứu tâm. . ."
"Có ít người, tâm đã là ma, ngươi coi như dụng tâm đi cứu, cũng uổng công!" Tôn Ninh lạnh lùng bỏ lại một câu, quay đầu nhìn Tố Nghiên, nói: "Ta tin tưởng, ngươi hiểu ý của Tôn mỗ.''
Tố Nghiên im lặng gật đầu, "Bây giờ ta muốn , chính là muốn lấy lại những gì nàng đã cướp từ ta.''
"Rất tốt, ta dẫn ngươi đi gặp một người, hắn tất nhiên có thể giúp ngươi đoạt lại hết thảy." Tôn Ninh nói xong, liền dẫn Tố Nghiên đi ra tiểu viện, dần dần biến mất giữa những con hẻm.
"Đại sư huynh. . ." Đậu Ảnh đuổi tới cổng, cuối cùng dừng bước.
Nghĩ đến hôm nay trông thấy dáng vẻ Tố Nghiên ảm đạm, trong lòng lập tức cảm thấy có mấy phần ý lạnh.
Quân tử thuần chân đã từn thản nhiên ngây thơ, bây giờ một khi muốn báo thù, liền trở thành một cái xác không hồn tràn ngập lệ khí.
Tâm tà, thì người tà.
Năm đó khi nhập môn Y Tiên môn sư phụ đã dạy bảo, con người từ tận đáy lòng của mình sẽ hiển hiện bất cứ lúc nào, Đậu Ảnh không khỏi rùng mình một cái.
Đại sư huynh truy tìm phú quý, một lòng muốn trục lợi, Tố Nghiên biết rõ chân tướng, một lòng chỉ muốn báo thù, tâm làm sao còn tinh khiết như trước kia chứ?
[1] tươi ngon mọng nước; xinh đẹp;
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top