Chương 70:Say Thử Tiêu [H]

Đến quân doanh, Tố Nghiên không có vui mừng cùng tướng sĩ chúc mừng thắng lợi, ngược lại là trước hết để cho Cư Lệ về lều lớn nghỉ ngơi, mình mang theo hơn mười tên tướng sĩ dọc theo quân doanh bốn phía đi điều tra một phen.

Một cái chim bồ câu trắng bay vào quân doanh, bị Đại Chu tiểu tướng đưa vào  lều lớn.

Cư Lệ đọc xong bồ câu đưa tin xong, tiếc thở dài, nói: "Phổ Lục Như Kiên thật là mạng lớn, ám sát như vậy, chỉ trọng thương, cũng chỉ có thể giết đi một phần nhuệ khí của ngươi."
Nói xong, Cư Lệ cho tên tiểu tướng lui ra,, một tên tiểu tướng khác lại ôm chim bồ câu trắng đi đến.
Cư Lệ lại lấy truyền thư ra xem xét, không khỏi nhíu chặt lông mày, nói: "Phác Hiếu Mẫn vậy mà có thể trốn ở trong vương phủ không ra ngoài! Có lẽ, bây giờ giết ngươi đã không còn quan trọng." Nói xong, Cư Lệ đem truyền thư đưa tới gần ngọn nến thiêu hủy, hỏi tiểu tướng , "Hôm nay có tin tức chiến sự ở Lạc Dương không?"

Tiểu tướng gật đầu nói: "Hôm nay tiếp được quân báo, nói hết thảy theo kế hoạch tiến hành, sau mười ngày, nam công Lạc Dương."

"Tốt!" Cư Lệ cười lạnh, phất tay để tiểu tướng lui ra, đi tới một bên địa đồ, nhìn kỹ Bắc Cương còn lại ba tòa thành trì.

Bây giờ Sóc Thành bị Đột Quyết chiếm lĩnh, Đột Quyết nhiều ngày cực khổ chiến, tự nhiên sẽ nghỉ ngơi, về phần Bắc Hằng thành, Phác Trí Nghiên tất nhiên cũng sẽ biết thành này thành trọng yếu, cho nên nơi này là công không được .

Mười ngày, chẳng nghỉ ngơi lấy lại sức , chờ Lạc Dương chiến sự nổ ra, đem đầu mâu chỉ hướng Bắc Yến Thành, đến lúc đó, tất nhiên Phác Trí Nghiên tả hữu khó chú ý, khó chuyển bại cục.

Cư Lệ đột nhiên cảm giác được có chút khoái ý, bây giờ mọi chuyện tất cả đều nằm trong lòng bàn tay, vừa nghĩ tới hôm nay Tố Nghiên  thâm tình, Cư Lệ đã cảm thấy trong lòng tràn đầy ấm áp.

Cư Lệ nhịn không được cười lên, đi tới một bên mành lều, nhếch mành lều lên, nói: "Người đâu, phân phó, đêm nay khao tam quân, mỗi người cho phép uống rượu ba chén." Nói xong, không quên bàn giao  một câu, "Nhắc bầu rượu vào trong trướng, ban đêm ta muốn cùng quận mã uống hai chén."

"Dạ!"

Tố Nghiên tuần doanh trở về, đã là giờ lên đèn.

Chỉ thấy Tố Nghiên vén rèm đi vào  lều lớn, xông vào mũi chính là mùi rượu thơm phức,

Cư Lệ  đứng dậy tiến lên đón, giúp Tố Nghiên cởi bỏ nón trụ chiến trên đầu, đặt ở một bên, cầm tay Tố Nghiên  lôi kéo nàng ngồi ở bên bàn trà.

"Cư Lệ , đây là. . ." Tố Nghiên lăng lăng nhìn thấy mấy món ăn trên bàn trà, "Ngươi không phải nói, trong quân không thể tùy ý uống rượu sao?"

"Hôm nay không giống mọi ngày, hôm nay là ngày ăn mừng." Cư Lệ nói, đã vì Tố Nghiên châm tốt rượu, đưa tới trong tay nàng, "Chúc mừng Phác lang đại thắng một trận."

Tố Nghiên vò đầu cười một tiếng, nhận lấy chén rượu, nói: "Ta lúc này mới thắng một trận mà thôi, Cư Lệ, ta không thể kiêu ngạo."

Cư Lệ châm cho mình một chén rượu, nâng chén kính về phía Tố Nghiên, nói: "Cũng không phải là kính ngươi đại thắng, mà là cám ơn ngươi hôm nay nói, một đời một thế, chẳng lẽ cái này không nên uống?"

Tố Nghiên trong lòng ấm áp, trịnh trọng gật đầu, nói: "Đúng là nên nâng cốc." Nói xong, ngửa đầu uống cạn rượu trong chén.

Cư Lệ lại vì Tố Nghiên châm một chén, "Lại cám ơn ngươi, nguyện ý tha thứ cho ta, một nữ nhân máu tươi đầy tay, thậm chí nguyện ý thích ta."

Tiếu dung Tố Nghiên cứng đờ, để ly rượu xuống, đỡ hai vai Cư Lệ lắc đầu nói: "Cư Lệ, ngươi không phải cũng nguyện ý tiếp nhận ta, thích ta sao? giữa chúng ta không nên có hai chữ ' tha thứ ' này, ta tin tưởng, mặc kệ ta đã làm sai điều gì, ngươi cũng sẽ tha thứ cho ta, cho nên, mặc kệ ngươi đã làm sai điều gì, ta cũng giống vậy sẽ tha thứ cho ngươi."

"Cám ơn ngươi." Cư Lệ ngửa đầu đem rượu trong chén uống cạn, đầy mắt phức tạp nhìn Tố Nghiên.

Tố Nghiên đồng dạng nghiêng người nâng chén uống cạn, nhìn thấy Cư Lệ lại rót đầy chán rượu, "Cư Lệ, ngươi hôm nay có chút lạ."

Cư Lệ bỗng nhiên ngã xuống lòng Tố Nghiên, mặt mũi tràn đầy hạnh phúc cười một tiếng, "Có sao?"

"Có." Tố Nghiên để chén rượu trong tay xuống, ôm thật chặt ở đầu vai của nàng, "Ngươi nói cám ơn với ta như vậy, ta cũng muốn cám ơn ngươi."

Cư Lệ cười nói: "Ngươi dự định cám ơn ta như thế nào?"

Tố Nghiên gật đầu, "Ta hát một bài ca cho ngươi, có được hay không? Về sau hai người chúng ta, đều không cho nói cám ơn."

"Được." Cư Lệ gật gật đầu, trượt người, gối lên trên gối Tố Nghiên, thâm tình nhìn mặt mày Tố Nghiên.

Nguyên lai tưởng rằng, ngươi sẽ trở thành quân cờ của ta, cuối cùng khi biến mất trong bàn cờ, lại không nghĩ sẽ trở thành an ủi lớn nhất cả đời ta, trở thành người quan tâm ta nhất.

Nguyên lai tưởng rằng, ngươi sẽ chỉ tâm niệm Phác Hiếu Mẫn, khó mà ở trong lòng buông xuống, lại không nghĩ giờ này khắc này, ngươi có thể vì ta cải biến, vì ta mà ca.

Đời này kiếp này, nguyên lai tưởng rằng phải cô độc sống quãng đời còn lại, lại không nghĩ có thể gặp được ngươi.

Tố Nghiên. . .

Đáy lòng Cư Lệ trầm trầm gọi, khi tiếng ca Tố Nghiên vang lên, Cư Lệ  đã cảm thấy có chút men say.

Ngàn dặm con đường, nếu là chỉ có thể cùng ngươi phong tuyết đoạn đường.

Nắm tay của ngươi, đường lui trước kia, ta cũng không hỏi.

Hoang vu nhân thế, tụ tán cách phân, ai quản tình có bao nhiêu thật.

Biển người mênh mông, chỉ cầu có được, thực tình một phần.

Đã làm cho yêu, đã làm cho hết thảy, coi như từ đó chúng ta hồng trần lưỡng phân.

Ta không oán duyên phận, ta chỉ nguyện ngươi có thể nhớ kỹ người bồi ngươi khắp thiên nhai.


Liền không uổng công thanh xuân, liền không uổng công đời này, quản chi trong nước trong lửa một vòng yêu hận.

Yêu không được cả đời, mộng không thể trở thành sự thật, cũng phải để si tâm tùy ngươi chạy vội

"phác lang. . ." Cư Lệ đột nhiên ôm mặt Tố Nghiên, trong mắt có chút ướt át, "Chúng ta sẽ không hồng trần lưỡng phân, vĩnh viễn sẽ không, ta không cho phép, ngươi cũng không được cho phép!"

" Cư Lệ. . ." Tố Nghiên cúi đầu nhìn Cư Lệ trên mặt kinh hãi, mặc dù có chút bối rối, thế nhưng là khi đối mặt Cư Lệ, nhịn cười không được "Đồ ngốc, ta sao lại bỏ ngươi được chứ?"

Cư Lệ từ trên gối Trí Nghiên xoay người ngồi dậy, giơ chén rượu trên bàn trà lên, "Phác lang, ta kính ngươi, hi vọng chúng ta vĩnh viễn không chia lìa."

tn cảm thấy có chút si, cũng nâng chén uống cạn rượu trong chén, cười thản nhiên nhìn Cư Lệ, " Cư Lệ, ngươi hôm nay nói thật nhiều lời ngốc, thế nhưng ta thích ngươi như vậy."

"Thế trước giờ không thích ta sao?" Cư Lệ lạnh lùng trừng Tố Nghiên một chút, ảm đạm cười một tiếng, nếu ngươi biết ta còn đả thương ngươi, để ngươi ăn đoạn dận tán, ngươi sẽ còn thích ta sao?

Tố Nghiên từ sau lưng ôm lấy Cư Lệ, "Ngươi đừng giận ta a, Cư Lệ, ý của ta là, hôm nay ngươi. . ."

"Phác lang. . ." Cư Lệ đột nhiên xoay người qua, hôn lên môi của nàng một hơi thật sâu, đem Tố Nghiên áp đảo lên bàn trà, ôm chặt lấy thân thể Tố Nghiên .

"Cư Lệ. . ." Kỳ Lạc chỉ cảm thấy trong óc một trận mê muội , dây buộc giáp ngực đã bị Cư Lệ kéo ra, còn chưa kịp phản ứng, giáp ngực Tố Nghiên đã bị Cư Lệ kéo lệch sang một bên, đai lưng lại bị cởi ra.

Tố Nghiên ý loạn tình mê đáp lại nụ hôn của Cư Lệ, muốn xoay người ôm lấy Cư Lệ, đột nhiên cảm thấy ngực mát lạnh, áo bào đã bị Cư Lệ kéo đến quá vai.

Tố Nghiên hơi kinh hãi, thừa dịp Cư Lệ nhả ra tronmg nháy mắt, cuốn, nói: "Cư Lệ, nơi này không tốt. . . Là quân doanh, vạn nhất đột nhiên có người tiến đến . . ."


Cư Lệ kịch liệt thở hổn hển, bỗng nhiên đỏ mặt đứng lên, nhìn thấy Tố Nghiên quần áo xốc xếch, lạnh lùng đi ra lều lớn, nói với quân sĩ phía ngoài: "Hôm nay bất luận có bất kỳ việc gấp gì không được tiến đến quấy rầy, người vi phạm chém!"

"Dạ!" Bọn họ lòng dạ biết rõ  cười xấu xa nghe lệnh, nhìn Cư Lệ đi vào lều lớn.

" Cư Lệ ngươi. . ." Tố Nghiên tuyệt đối không nghĩ tới Cư Lệ có thể như vậy, muốn kéo áo lên, hai tay Cư Lệ lại cởi quần áo Tố Nghiên ra, một hơi hôn vào phía trên xương quai xanh Tố Nghiên, cảm thấy một cỗ nhiệt khí từ bụng nhảy lên trên, hai chân mềm nhũn, lần nữa bị Cư Lệ áp đảo dưới thân.

"phác lang. . ."  Cư Lệ hôn cuồng loạn trên vai, trên cổ Tố Nghiên lưu luyến không thôi, ngón tay giật vải quấn ngực Tố Nghiên ra, xoa điểm hồng trên ngực Tố Nghiên.

Tố Nghiên chỉ cảm thấy toàn thân một mảnh nóng bỏng, vô ý thức trượt vào phía dưới y phục Cư Lệ, đầu ngón tay ở trên da thịt bóng loáng của Cư Lệ vuốt ve.

Môi Cư Lệ dần dần dao động đến bên tai Kỳ Lạc, ôn nhu hỏi: "Ngươi là Phác lang của ta, đúng hay không?"

Tố Nghiên đỏ mặt gật đầu, chỉ cảm thấy một dòng nước nóng từ trong thân thể chảy ra, một hơi hôn lên môi Cư Lệ.

Cư Lệ thỏa mãn cười một tiếng, ngón tay dọc theo bên eo Tố Nghiên đi xuống, "Ta cũng muốn ngươi khoái hoạt. . . Phác lang. . ." Chỉ có thật biến ngươi thành của ta, ngươi mới không rời đi, Tố Nghiên, ta không cho phép ngươi rời đi, mãi mãi cũng không cho phép!

Ngươi là của ta!

Thân thể Tố Nghiên run lên, chỉ cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, rõ ràng ba chén rượu căn bản sẽ không say, thế nhưng Tố Nghiên đã cảm thấy toàn thân rã rời, giống như say .

Khi ngón tay Cư Lệ dọc theo bụng dưới trượt đến giữa hai chân Tố Nghiên, Tố Nghiên nhịn không được run rẩy một trận, kịch liệt thở dốc .

" Cư Lệ. . . Nhẹ. . ."

Đầu ngón tay nhẹ nhàng  xẹt qua khu vực mẫn cảm của Tố Nghiên, nghiêm mặt nhìn mặt mê ly của Tố Nghiên, "phác lang. . . Ta yêu ngươi. . ."

Tố Nghiên ngơ ngác nhìn mặt Cư Lệ, cười đến thản nhiên, "Ta cũng thế. . ."

Ngón tay Cư Lệ dần dần vùi sâu vào khu vực non mềm của Tố Nghiên, trước nay chưa có kích thích để Tố Nghiên nhịn không được một tiếng rên rỉ, trong nháy mắt đỏ thấu mặt.

Cư Lệ không thể nín được cười, đầu ngón tay quanh quẩn vòng vòng dưới thân Tố Nghiên, để Tố Nghiên cảm thấy phá lệ tê dại, chỉ cảm thấy trong thân thể giống như có một đám lửa muốn phun ra ngoài.

" Cư Lệ. . . Ta. . . Ta. . ." Tố Nghiên không có ý nói ra miệng, chỉ là ôm lấy cổ Cư Lệ, hôn Cư Lệ thật sâu, không tự chủ được vặn vẹo uốn éo eo.

Đầu lưỡi Cư Lệ cuốn lấy đầu lưỡi Tố Nghiên, trong nháy mắt ngón tay xâm chiếm vào trong.

Tố Nghiên đột nhiên cứng ngắc  thân thể để Cư Lệ cũng khẩn trương lên, Cư Lệ nhìn thấy Tố Nghiên nhíu chặt  lông mày, ôn nhu hỏi: "Rất đau sao?"

Tố Nghiên ôm chặt thân thể của nàng, chỉ là lắc đầu, "Ngươi cũng sẽ biết đến. . ."

Cư Lệ mặt đỏ, cúi đầu nhìn thấy ngón tay rời khỏi thân thể Tố Nghiên mang theo tơ máu, đột nhiên cảm giác được một trận an tâm, kể từ hôm nay, Tố Nghiên là của nàng, chỉ thuộc về một mình nàng thôi!

"Đừng. . ." Tố Nghiên hoảng sợ giữ ngón tay nàng lại, hôn vành tai của nàng.

Cư Lệ biết nàng động tình đến kịch liệt, tại hôn lên môi Tố Nghiên trong nháy mắt, ngón tay bắt đầu vui sướng kích thích thân thể Tố Nghiên

Tố Nghiên chỉ cảm thấy cảm giác đau đớn dần dần bị vui thích thay thế, sợ hãi thanh âm mình rên rỉ bị quân sĩ bên ngoài lều lớn nghe được, không thể không tận lực thấp giọng , mặc cho Cư Lệ đem mình một lần lại một lần đưa lên đỉnh phong khoái hoạt.
Cư Lệ. . . Đời này kiếp này. . . Ta chỉ là của mình ngươi. . .

Câu nói này hiển hiện trong lòng Tố Nghiên, toàn thân là mồ hôi  nàng ôm chặt Cư Lệ  trong nháy mắt, đưa tay giữ một tay khác của Cư Lệ, xụi lơ trong ngực Cư Lệ.

Cư Lệ ôm chặt thân thể Tố Nghiên, thoải mái thở một hơi thật dài, thiên ngôn vạn ngữ chỉ để lại một câu, "Phác lang. . . Chấp tử chi thủ, dữ tử giai lão, ta không phụ quân, mong quân tương thủ."

Tố Nghiên mơ mơ màng màng dựa vào lồng ngực chập trùng của Cư Lệ, mệt mỏi khép hai mắt lại.

Chỉ hy vọng, mỗi một ngày đều có thể cùng ngươi mà ngủ, Cư Lệ.
--------

Lại là H đó mọi người ơiiii 😐 Nghỉ lễ vui vẻ nà 😊

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: #hnhn14365