Chương 58: Hữu Tử Thê
Tú Nghiên nhẹ nhàng đẩy cửa sau ra, không quên phân phó một câu, "Một hồi mặc kệ xảy ra chuyện gì, cũng không cần nói lời nào, tùy theo ta là được.''
Hiếu Mẫn nhẹ gật đầu, theo Tú Nghiên rời khỏi phủ, dọc theo mạch ngõ hẻm vòng qua mấy con ngõ, liền nhìn thấy một chiếc xe ngựa đứng ở ven đường.
Xa phu nhìn thấy Tú Nghiên liền vội gấp nhảy xuống từ trên xe ngựa, nghênh đón, nói: "Mời phu nhân lên xe."
Tú Nghiên hờ hững gật đầu, lôi kéo Hiếu Mẫn lên xe ngựa.
"Vị này là. . ." Xa phu chần chờ nắm chặt dây cương, "Thiếu gia không thích trông thấy người dư thừa."
Tú Nghiên lạnh lùng nói: "Yên tâm, nàng vừa điếc lại vừa câm, chỉ là nha hoàn hầu hạ của ta mà thôi, sẽ không gây chuyện."
''Dạ!'' Xa phu an tâm gật đầu, lái xe chạy về phía tây Nghiệp Thành.
Hiếu Mẫn bối rối nhìn Tú Nghiên, có quá nhiều chuyện nàng đoán không ra chân tướng.
Tú Nghiên bình tĩnh nhìn Hiếu Mẫn, trào phúng nói,: "Ta tối nay gặp tình lang , ngươi không cần kinh ngạc."
"Tình. . ." Hiếu Mẫn bỗng nhiên đứng lên, không dám tin nhìn, "Ngươi. . . Ngươi. . ."
Tú Nghiên thủ thế ra hiệu Hiếu Mẫn chớ có lên tiếng, "Trí Nghiên biết, cho nên, ta sớm đã không xứng với nàng." Chát chát cười một tiếng, khi nhắc đến hai chữ Trí Nghiên, nàng lại cười không thể che hết thâm tình trong đáy mắt.
Hiếu Mẫn không khỏi hít vào một hơi, giảm thấp thanh âm nói: "Vì cái gì?"
Tú Nghiên lại chỉ khoát tay áo, "Rất nhanh sẽ biết, hãy nhớ, đừng nói gì.''
"Xuy ——!" Xe ngựa ngừng lại, xa phu nhấc màn xe lên, nói: "Mời phu nhân xuống xe.''
Tú Nghiên gật đầu, ra hiệu Hiếu Mẫn theo nàng xuống xe, lúc này mới phát hiện nơi này là phủ đệ của Hòa Sĩ Khai.
Hiếu Mẫn nhịn được muốn hỏi ra miệng, hốt hoảng cúi đầu, không thể tin được đây hết thảy là sự thật, mà Trí Nghiên còn biết! Trong lòng nàng, tất nhiên cũng không chịu nổi đi.
"Phu nhân mời." Xa phu cung kính ra hiệu Tú Nghiên nhập phủ, "Thiếu gia đã chờ ngươi hơn một tháng, mỗi ngày đều kêu ta tới đó chờ phu nhân."
Tú Nghiên hít một hơi, "Ta đã biết." Nói xong, kéo ống tay áo Hiếu Mẫn, dẫn nàng vào phủ đệ của Hòa Sĩ Khai.
Tiếng tiêu trầm thấp, lại không thê lương giống Trí Nghiên , dù cho Hiếu Mẫn không hiểu âm luật cũng có thể nghe ra trong đó nồng đậm tương tư.
Hiếu Mẫn nhìn Tú Nghiên, ngươi rõ ràng thích Trí Nghiên , thế nhưng vì sao còn muốn làm chuyện tổn thương nàng như vậy chứ? Tâm, có chút chua chua, không biết đến tột cùng là vì Trí Nghiên, hay là vì Tú Nghiên?
" Tú Nghiên! Tú Nghiên!" Vị công tử đang thổi tiêu là Hòa Bích, y vừa thấy nàng đã kinh hỉ vạn phần buông Ngọc Tiêu xuống, bước nhanh tới, không hề để ý tới sự tồn tại của Hiếu Mẫn, bỗng nhiên ôm Tú Nghiên vào lòng.
''Ngươi đã tới rồi! Ngươi rốt cục đã tới, ta thật sợ là trước khi xuất chinh không được nhìn thấy ngươi!'' thanh âm Hòa Bích vô cùng kích động, kinh hỉ trong mắt lọt hết vào trong mắt Hiếu Mẫn, nàng biết, ánh mắt này không phải giả.
Nam tử này, quả thật rất yêu thương Tú Nghiên.
Tú Nghiên nhẹ nhàng đẩy Hòa Bích, bộ dạng phục tùng nói: "Ta tối nay đến, là muốn cầu ngươi một chuyện.''
Hòa Bích khẽ giật mình, nhìn Hiếu Mẫn bên cạnh Tú Nghiên một chút, lui về sau một bước, nói: "Nếu ngươi muốn dùng ả nha hoàn này đổi lấy ngươi, ta cho ngươi biết, đừng hòng!''
Tú Nghiên lắc đầu, nhìn vào mắt Hòa Bích, nói: "Nàng bất quá là nha hoàn gần đây ta vừa mua được, vừa điếc lại vừa câm, sao ta lại mang nàng cho ngươi chứ?''
"Ồ?" Hòa Bích đánh giá Hiếu Mẫn một chút, nói: "Đáng tiếc, người trông cũng đẹp mắt, vậy mà...''
Ngừng nói, nhìn Tú Nghiên, "Vừa điếc lại vừa câm cũng tốt, chí ít về sau ngươi, có người hầu hạ, ta cũng an tâm." Nói xong, Hòa Bích đến gần Tử Dạ, chậm rãi mỗi chữ mỗi câu mà nói: "Mặc kệ ngươi có hiểu khẩu ngữ của ta hay không, ngươi cũng nghe kỹ cho ta, cực kỳ chiếu cố Tú Nghiên, ta sẽ có thưởng.''
Hiếu Mẫn sững sờ, cúi đầu xuống, lui về sau một bước.
Tú Nghiên kéo ống tay áo Hòa Bích lại, nói: "Ngươi đừng dọa nàng, nàng rất dụng tâm chiếu cố ta, ngươi yên tâm."
Hòa Bích mỉm cười nắm chặt tay Tú Nghiên, nói: "Tú Nghiên, ta còn tưởng rằng ngươi cũng sẽ không để ý tới ta nữa.''
Tú Nghiên tùy ý để hắn nắm tay của mình, nói: "Ta như thế nào không để ý tới ngươi? Bởi vì ta thiếu ngươi quá nhiều."
Hòa Bích lắc đầu, chắc chắn mà nói: "Tú Nghiên, chỉ cần ngươi biết ta đợi ngươi là thật tâm thì đủ rồi.'' Có chút dừng lại, Hòa Bích bình tĩnh nhìn Tú Nghiên, nghiêm mặt nói: "Tú Nghiên, Phác Trí Nghiên sớm muộn sẽ có một ngày thân bại danh liệt, hắn không bảo vệ được ngươi chu toàn, hay hôm nay ngươi liền lưu tại nơi này đi. . ."
Tú Nghiên lạnh lùng rút tay ra, nói: "Ta thiếu hắn rất nhiều, ta không muốn vào thời điểm này để cho hắn đã rét vì tuyết lại còn lạnh vì sương."
Hòa Bích đau lòng lần nữa nắm chặt hai tay Tú Nghiên, lắc đầu nói: "Ngươi có biết hôm nay hắn cùng Hoàng Thượng đánh cờ thua, Hoàng Thượng phạt hắn cái gì hay không?''
Tú Nghiên không dám đoán, nàng cũng biết bây giờ tình cảnh Trí Nghiên nguy hiểm, hôm nay tất nhiên ở cung nội đã xảy ra chuyện, nếu không nàng cũng sẽ không thống khổ uống rượu như vậy, còn ngâm lên bài thơ hoa đào bi thương như thế.
Hòa Bích cười khẩy nói: "Hoàng Thượng vậy mà ở trước mặt mọi người hôn lên cổ của hắn, chắc chắn hắn là sủng nam của Hoàng Thượng! Dạng nam tử không có chút khí khái nào như hắn, ngươi còn cố kỵ thanh danh của hắn làm gì?''
Hiếu Mẫn trong lòng đau xót, Trí Nghiên đau khổ như hiện tại, từ giờ cho đến ngày uống rượu độc còn tới tám năm, có lẽ ly rượu độc của tám năm sau kia, là sự giải thoát cho nàng đi? Nghĩ đến đây, Hiếu Mẫn cảm thấy càng khó xử, hồng nhan sáng sủa như nàng, lại thân hãm nơi loạn thế này, có lẽ quả nhiên là chết so với sống còn dễ dàng hơn.
Nghĩ đến câu nói của Trí Nghiên đêm này, vì nàng Trí Nghiên sẽ chống đỡ tới cùng, loại cảm giác vừa lo lắng vừa ấm áp lấp đầy những suy nghĩ trong lòng, khiến Hiếu Mẫn không phân biệt được, đến tột cùng là vì cảm động đến muốn khóc, hay là vì Trí Nghiên mà đau lòng đến muốn khóc?
Cảm giác được ướt át trong mắt Hiếu Mẫn Hòa Bích nhíu chặt lông mày, nhìn Hiếu Mẫn, nói: "Nha đầu này thật là bị điếc à?''
Tú Nghiên vội vàng kéo tay Hòa Bích lại, nhìn thẳng vào hắn nói,: "Nha đầu này thấy ta không nói lời nào, liền cho rằng ta khó chịu, thì sẽ thương tâm, biểu thị nàng lo lắng, ngươi yên tâm, nàng xác thực không nghe thấy gì.''
" Tú Nghiên, ta tin ngươi." Hòa Bích thâm tình nhìn Tú Nghiên, ôn nhu nói: "Chỉ là, ta không đành lòng trông thấy ngươi đi theo hắn chịu khổ. . . Ngươi gả cho hắn bốn năm, ngươi đạt được cái gì? Hắn ngay cả một chuyện trượng phu cơ bản nên làm gì cũng không làm cho ngươi, ngươi phòng không gối chiếc nhiều năm như vậy, ngươi thật cho rằng hắn nhìn không thấy sao?"
"Đừng nói nữa!" Tú Nghiên đột nhiên lên tiếng, đưa tay đè môi Hòa Bích lại, nói, "Ngươi đừng nói gì nữa! Ta đã là người của ngươi , ngươi cần gì phải vũ nhục chàng nhiều lần như vậy?''
Hiếu Mẫn càng giật mình, cúi đầu, tại sao lại như vậy? Tại sao lại như vậy?
" Tú Nghiên. . ." Hòa Bích chán nản thở dài, "Ta muốn hỏi ngươi, nếu là đêm hôm ấy, ngươi không phải muốn cầu cạnh ta, ngươi lại sẽ ủy thân cho ta sao?"
Thân thể Tú Nghiên chấn động, cười khổ nói: "Sự thật đã thành, căn bản sẽ không có nếu như, không phải sao?" Nói xong, Tú Nghiên giữ chặt tay Hòa Bích, đặt ở trên bụng của mình, tiếu dung nhìn không ra đến tột cùng là buồn hay vui, "Giữa ta và ngươi, một khi có ràng buộc này, rốt cuộc không thể tách rời ."
"Ý của ngươi là. . ." Hòa Bích vừa mừng vừa sợ, "Ta. . . Chúng ta có hài tử rồi?"
Tú Nghiên đối mặt với hai mắt Hòa Bích, vô thanh mà gật đầu.
Nụ cười trên mặt Hòa Bích lập tức cứng đờ, ôm Tú Nghiên vào lòng, nhíu chặt song mi, nói: "Như thế ngươi càng nên lưu lại, để cho ta chiếu cố ngươi!"
Tú Nghiên nhẹ nhàng động đậy trong lòng Hòa Bích, lắc đầu nói: "Ta lưu lại như thế nào? Ngươi đã phụng chiếu xuất chinh, cũng không chiếu cố được ta. Huống hồ. . ." Tú Nghiên có chút do dự, "Một trận chiến này, ngươi hoàn toàn không có cơ hội thắng."
Hòa Bích sầm mặt lại, nói: "Ngươi không tin năng lực của ta?"
Tú Nghiên cười khổ nói: "Không phải không tin năng lực của ngươi, mà đối thủ trong trận chiến này cũng không phải là Đột Quyết, mà là Đại Chu, mặc kệ là Lý Cư Lệ, hay là Phổ Lục Như Kiên, ngươi gặp một trong số bọn họ, mặc kệ ngươi mang bao nhiêu nhân mã, thì vẫn sẽ thua.'' Không đợi Hòa Bích phản bác, Tú Nghiên tiếp tục nói: "Cho nên ta muốn cầu ngươi một chuyện, nể tình đứa bé này, ngươi để vương gia cùng ngươi xuất chinh có được không?''
"Trong lòng ngươi vẫn còn thương hắn...'' Hòa Bích không khỏi thê lương cười một tiếng, hai tay vịn hai vai Tú Nghiên, nói, "Ta vì sao phải giúp hắn thoát khỏi Nghiệp Thành chứ? Ta hận không thể giết chết hắn!''
Tú Nghiên nhịn một chút nước mắt, nói: "Lần này không phải vì chàng ấy, mà là vì là đứa bé này. . ."
Hòa Bích khẽ giật mình, "Vì sao?''
Tú Nghiên cố gắng để cho mình bình tĩnh trở lại, "Hoàng Thượng hạ lệnh, Lan Lăng Vương một ngày không con, một ngày liền không thể lên chiến trường, ngươi nên hiểu, ta thân là phi tử của chàng ấy, tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì? —— ngươi muốn cho chàng ấy đụng vào ta sao?''
Hòa Bích sầm mặt lại, nói: "Nữ nhân của ta, hắn không thể chạm vào!" Nói xong, liền ôm chặt Tú Nghiên, nói, "Tốt, lần này, xem như nể mặt hài nhi, ta giúp hắn rời khỏi Nghiệp Thành." Tiếng nói trì trệ, bỗng nhiên chuyển, nói, "Vậy ta muốn ngươi cũng phải đáp ứng ta một chuyện.''
"Ngươi nói. . ."
"Chỉ cần lần này ta đại thắng trở về, ta muốn ngươi vĩnh viễn rời khỏi Phác Trí Nghiên, chân chính làm nữ nhân của ta!" Hòa Bích bá đạo mở miệng, không cho Tú Nghiên chần chờ.
''Được!'' Tú Nghiên không chần chờ như trong tưởng tượng của Hòa Bích, lập tức mở miệng đồng ý.
Hòa Bích trên mặt nở rộ một nụ cười đầy kích động, ôm Tú Nghiên nhắc bổng nàng lên, hoan hô nói: "Ta có hài nhi! Ta cùng Tú Nghiên ngươi phải có hài nhi!"
". . ." Tú Nghiên trên mặt mặc dù cười, thế nhưng Hiếu Mẫn biết, nụ cười này chẳng phải bởi vì Hòa Bích, cũng không phải bởi vì hài tử trong bụng, mà là bởi vì Trí Nghiên, rốt cục nàng đã có một tia hi vọng sống.
Hiếu Mẫn than nhẹ, lúc trước lưu lại, là vì muốn giúp Trí Nghiên, thế nhưng kết quả là, lại không giúp được nàng chút gì. Cho tới nay, nàng vẫn luôn nghĩ về thời đại này quá đỗi đơn giản, cho dù có biết hết kết cục trong tương lai, hay có thể bày mưu nghĩ kế, thì chuyện sống được một ngày là một phần gian nan.
Không nhớ ra được qua bao lâu, Tú Nghiên mới từ trong phòng của Hòa Bích đi ra, Hiếu Mẫn đứng ở trước cửa, run lẩy bẩy, khi nhìn thấy Tú Nghiên, nước mắt nàng cũng nhịn không được nữa, tràn mi mà ra.
Tú Nghiên hơi kéo y phục, đến gần Hiếu Mẫn, đưa tay giúp nàng lau đi nước mắt, nói: "Nha đầu ngốc, đông lạnh, đi , chúng ta nên trở về vương phủ ."
Hiếu Mẫn chỉ cảm thấy đau lòng đến khó chịu, mỗi một bước theo Tú Nghiên hồi phủ, đều để nàng cảm thấy nặng nề.
Một nữ tử khiến ai nhìn thấy cũng yêu thích này, có thể tình nguyện nhiều lần hi sinh? So với Tú Nghiên mà nói, tình yêu Hiếu Mẫn dành cho Trí Nghiên, mãi mãi cũng chẳng thể bắt kịp nàng. . .
Đi vào Lan Lăng Vương phủ bằng cửa sau, Tú Nghiên khoác lên tay của nàng, nhẹ nhàng vỗ vỗ mu bàn tay Hiếu Mẫn, nói: "Muốn khóc, thì khóc ở đây đi, sau khi trở về, đừng cho Trí Nghiên trông thấy nước mắt của ngươi. Ta rất khỏe , thật rất tốt , chí ít Hòa Bích đối với ta, cũng coi như thực tình."
"tnn. . ." Hiếu Mẫn ôm chặt lấy thân thể Tú Nghiên "Ngươi vì sao lại làm vậy?''
Tú Nghiên vỗ nhè nhẹ lên áo Hiếu Mẫn nhịn được nước mắt trong vành mắt, ''Xem như ta không cho Trí Nghiên được cả đời, thì ta sẽ thủ hộ nàng cả đời. Năm đó không hiểu tình, bây giờ đã hiểu, dù cho đã bỏ lỡ, cũng vẫn có thể vì nàng làm chút gì, không phải sao?" Tú Nghiên cười đến thoải mái, "Có lẽ lão thiên thương hại Trí Nghiên , ngươi xem, để cho ta ở thời điểm này có hài tử, Trí Nghiên có cơ hội rời đi nơi này, tìm tới nơi vốn nên thuộc về nàng.'' Nói xong, Tú Nghiên nhẹ nhàng đẩy Hiếu Mẫn ra, nắm chặt tay của nàng , nói, "Ta không có cảm thấy ủy khuất, thật đó, một chút cũng không có ủy khuất, ta ngược lại cảm thấy vui vẻ, bởi vì, Trí Nghiên rốt cục được tự do.''
"Ngươi ngốc. . ." Hiếu Mẫn lắc đầu, lắc đầu liên tục, "Trí Nghiên không thể cô phụ ngươi, nàng tuyệt không thể cô phụ ngươi! Đi, ta dẫn ngươi đi gặp nàng, các ngươi hảo hảo nói một câu. . ."
''Muộn rồi. . ." Tú Nghiên lôi kéo ống tay áo của mình , nói, "Bây giờ nói cho nàng, bất quá là bắt nàng chịu tội thêm mà thôi, thay vì để cho nàng biết, ta có người yêu thương, có ngươi sủng ái là đủ rồi, chí ít trong lòng của nàng sẽ không khó chịu, nàng có thể đi trên con đường bằng phẳng hơn.'' Nói xong, Tú Nghiên nghiêm mặt nhìn Hiếu Mẫn, nói: "Ngươi đừng cô phụ nàng, đừng cô phụ nàng. . . Ngươi nếu thật muốn vì ta làm chút gì, liền hảo hảo đối đãi với nàng, chỉ cần nàng hạnh phúc, ta cũng cảm thấy vui vẻ —— năm đó ta khờ dại một lần, liền không cách nào quay đầu lại, bây giờ, ta chỉ hy vọng ngươi đừng bước theo gót của ta.''
"Ta. . . Ta. . ." Tâm Hiếu Mẫn phá lệ dày vò, biết những điều này rồi, thì làm sao còn có thể yên tâm thoải mái đi yêu Trí Nghiên đây?
Tú Nghiên mở lòng bàn tay Hiếu Mẫn ra, ở phía trên viết xuống một chữ "Nhân", cười nói: "Lòng ngươi có nàng, tự nhiên sẽ nguyện ý đi yêu nàng, lòng nàng có ngươi, tự nhiên sẽ nguyện ý bảo hộ ngươi, nhất phiết nhất nại [1], liền thành chữ 人"nhân'' này, nhiều nét hơn cũng không được." Tú Nghiên nhìn Hiếu Mẫn hai mắt đẫm lệ , nói, "Ta vẽ không ra một nét mác còn lại, vậy giao cho ngươi đi giúp ta vẽ thành, xem như đây là chuyện ta cầu xin ngươi, đáp ứng ta, được không?"
"Ta. . ." Hiếu Mẫn nghẹn ngào, chỉ cảm thấy nước mắt cuồn cuộn tuôn ra hốc mắt, không cách nào nói tiếp được.
Tú Nghiên êm ái lau lấy nước mắt trên mặt Hiếu Mẫn, "Nha đầu ngốc, đừng khóc. . . Đáp ứng ta, quãng đời còn lại của ta mới có thể an tâm. . ."
Hiếu Mẫn cắn chặt răng, chậm chạp không dám gật đầu, niềm hạnh phúc như vậy xây dựng ở trên sự hi sinh của Hiếu Mẫn, nàng làm không được, nàng tin Trí Nghiên cũng làm không được. . .
" Hiếu Mẫn. . ." Tú Nghiên với thanh âm thê lương, vừa gọi đã cảm thấy một trận buồn nôn, mắt tối sầm lại, ngã xuống.
" Tú Nghiên!" Hiếu Mẫn khẩn trương ôm Tú Nghiên vào lòng, bối rối kêu lên, "Ngươi đừng dọa ta, ngươi thế nào? Ngươi tỉnh lại đi! Người đâu! Người đâu mau tới đây!''
[1] Một nét phẩy, một nét mác: sẽ thành chữ nhân, ý Tú Nghiên nói trong tình yêu chỉ cần hai người chống đỡ cho nhau là được, thêm một nét sẽ không còn là chữ nhân nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top