Chương 53: Gò Má Ánh Hồng

Sắc trời dần dần tối, trong rừng rậm  dưới núi đá hiện lên ánh lửa, Đậu Ảnh cùng Tố Nghiên run rẩy tới gần đống lửa, hai gò má đã bị cóng đến phát xanh.

"Đậu. . . Đậu cô nương, ngươi. . . Ngươi vẫn nên mang quần áo ướt cởi...hơ cho khô...'' Tố Nghiên run rẩy mở miệng, run rẩy đứng lên, "Ta. . . Ta cam đoan sẽ không xem ngươi. . .''

Đậu Ảnh chần chờ nhìn Tố Nghiên, "Vậy. . . Vậy ngươi không sợ lạnh à?"

Tố Nghiên khó khăn giật giật môi, nói: "Ta. . . Ta có thể chống cự ở. . . Hắt xì!" Nói xong, đã nhịn không được hắt xì hơi một cái thật to.

Đậu Ảnh đứng lên, tóm lấy áo giáp của nàng, '' Ngươi thật. . . Thật sự là kỳ quái, rõ ràng. . . Đều toàn thân ướt đẫm. . . Ngươi còn mặc loại này. . . Băng lãnh áo giáp. . . Nếu như đổ bệnh. . . Ta chỗ này nhưng không có dược liệu cứu ngươi."

Tố Nghiên khó xử mà cúi đầu nhìn mình một chút, rung động đem áo giáp cởi xuống, ném sang một bên, "Đậu. . . Đậu cô nương dạy rất đúng. . . Ta. . . Ta không thể cảm mạo. . ."

''Cảm...mạo?'' Đậu Ảnh bối rối nhìn Tố Nghiên.

Tố Nghiên hoảng sợ tiếp lời nói: "Nơi này. . . Gọi là bệnh thương hàn đi. . ."

Đậu Ảnh nhíu mày muốn đưa tay giúp Tố Nghiên bắt mạch, "Ngươi. . . Để cho ta bắt mạch liền biết ."

Tố Nghiên hoảng sợ lui ra phía sau một bước, "Đừng. . . Đừng. . . Nam nữ thụ thụ bất thân. . ."

Đậu Ảnh buồn cười, lại một lần nữa xem kỹ Tố Nghiên trước mắt, tuấn lãng có thừa, tuy nhiên lại chân chất đến đáng yêu, không khỏi sinh ra một số hảo cảm, "Lời này nên ta nói. . . Mới phải chứ. ."

Tố Nghiên đỏ mặt lên, sắc thanh bạch trên mặt phá lệ rõ ràng, "Ta. . . Ta vẫn là đứng xa một chút thì tốt hơn.''

Đậu Ảnh nhẹ nhàng than thở, "Ta rốt cuộc minh bạch vì sao Lý Cư Lệ muốn giữ ngươi ở bên cạnh bằng mọi thủ đoạn.''

Tố Nghiên khẽ giật mình, "Ngươi nói cái gì?"
Đậu Ảnh nghiêm mặt nhìn Tố Nghiên, "Ngươi thật. . . Muốn biết?"

Tố Nghiên gật đầu, "Đến tột cùng Cư Lệ vì sao lại muốn giết ngươi, ngươi đến cùng biết chuyện gì hả?''

Đậu Ảnh lại lắc đầu, "Nếu để cho ngươi thấy rõ chân diện mục của Lý Cư Lệ, ngươi. . . Sẽ không đau lòng à?"

Tố Nghiên chần chờ, nhăn nhăn mi tâm, "Ta. . . Ta không biết. . . Ta. . ."

''Một chữ tình này, thân ngươi đã ở trong đó, lại không thấy rõ lòng của mình sao?'' Đậu Ảnh như có điều suy tư lắc đầu, "Ta đột nhiên cảm giác được, có lẽ ngươi nói cũng đúng, nếu ngươi có thể thay đổi Lý Cư Lệ, so với để ngươi cùng nàng đối lập thì sẽ tốt hơn."

"Ta đối lập với nàng?'' Tố Nghiên kinh hãi, "Sao có thể. . ."

"Có chút chân tướng, phải xem ngươi có nguyện ý tiếp nhận hay không.'' Đậu Ảnh cảnh giác nhìn rừng rậm chung quanh, đột nhiên xích lại gần tai Tố Nghiên, nói mấy câu, rồi lui về sau một bước, "Nếu có một ngày, ngươi muốn biết chân tướng  , có thể đến đó tìm ta."

"Được." Tố Nghiên do dự gật đầu, "Ta không muốn cùng Cư Lệ đối lập, ta tin tưởng nàng thật ra là người tốt. . ." Đang khi nói chuyện, Tố Nghiên hồn nhiên quên đi rét lạnh trên người, chỉ cảm thấy một trái tim ấm áp, "Nàng không giống Hiếu Mẫn, không tin ta, chí ít ta biết mỗi một câu nói mà ta nói, nàng đều tin tưởng."

Đậu Ảnh ngơ ngác nhìn mặt Tố Nghiên, "Có lẽ, nàng thích ngươi ở điểm này.''

"Đúng rồi,nhắc tới Hiếu Mẫn. . ." Tố Nghiên vừa định nói tiếp, đã giật mình khi rừng rậm sau lưng truyền đến tiếng vang khác thường, vội vàng bảo hộ Đậu Ảnh ở sau lưng, "Đậu cô nương, ngươi yên tâm, có ta ở đây, sẽ không để cho bọn họ làm ngươi bị thương!''

Đậu Ảnh nhịn cười không được, cũng không trả lời, chỉ nhìn bóng lưng Tố Nghiên thật sâu, nói thầm: "Ngươi... Một nam tử đơn giản, tinh khiết chân thành, mà Phác Hiếu Mẫn lại vứt bỏ ngươi theo tên hồ ly Phác Trí Nghiên kia, không biết sau này có hối hận hay không? Tên hồ ly kia luôn luôn để cho người ta nhìn không thấu tâm tư, tất nhiên sẽ không dễ dàng lọt vào kế sách của Lý Cư Lệ, Phác Hiếu Mẫn hẳn là sẽ vô sự. . . Lý Cư Lệ gặp gỡ ngươi, có lẽ là cơ hội cuối cùng cho nàng quay đầu là bờ. . . Thầy thuốc có thể chữa thân, mà khó cứu tâm, nếu ngươi có thể khiến tâm Lý Cư Lệ không còn tràn ngập giết chóc, tốt hơn cả việc ta cứu trăm người. . ."

"Hưu!"

Một mũi tên bắn lén phóng tới, Tố Nghiên giữ chặt tay Đậu Ảnh, tránh vào một bên thạch đá, bảo vệ Đậu Ảnh, "Cẩn thận!"

Đậu Ảnh bỗng nhiên cùng nàng gần trong gang tấc, y phục ẩm ướt kề nhau, không khỏi vì vậy mà tâm bỗng nhiên nhảy một cái, không tự giác mà đỏ mặt, vô ý thức đẩy trúng lồng ngực Tố Nghiên, sau đó hơi khựng lại rồi hoảng sợ rút tay trở về, "Ta. . ."

Tố Nghiên trông thấy nét đỏ ửng trên mặt nàng, sau khi xê dịch, có chút kéo dài khoảng cách, ''Không...không sao...''

"Ngươi lo lắng đằng sau kìa!'' Đậu Ảnh lấy lại bình tĩnh, chỉ nhìn thấy sát thủ áo đen đã lướt ra khỏi rừng rậm.

Tố Nghiên xoay người sang chỗ khác, lưng dán lên người Đậu Ảnh, nói: "Có ta làm lá chắn,, ta tin tưởng bọn họ không dám động tới ngươi."

"Thế nhưng ta cũng không trốn thoát được." Đậu Ảnh ý thức được điểm này, không khỏi hít vào một hơi.

"Vù vù!"

Vài tiếng phi tiễn vang lên, sát thủ áo đen đang lao tới lập tức bỏ mạng trong loạn tiễn.

"Phác lang!" Nữ tử áo lông trắng từ trong rừng rậm đi đầu vọt ra, lo lắng vạn phần vọt tới trước mặt Tố Nghiên, ôm chặt lấy Tố Nghiên, "Ngươi làm ta lo lắng sắp chết rồi này!''

"Mạt tướng bất tài không bảo hộ được Quận mã gia, mời Quận mã gia trách phạt." Gia tướng Phủ Thừa tướng nhao nhao quỳ xuống đất.

" Cư Lệ, cẩn thận bị cảm lạnh, y phục ta. . ." Tố Nghiên nhẹ nhàng đẩy Cư Lệ ra, trong mắt có mấy phần phức tạp và thương tiếc hào quang, "Ta không sao , có phải Đậu cô nương cũng có thể bình yên hay không?''

Cư Lệ cười gật đầu, "Hôm nay có binh sĩ ở quân doanh ngoài thành đến tướng phủ báo tin, nói ngươi bị người áo đen ám sát, ta liền vội gấp mang binh đi ra ngoài tìm ngươi. . . Chắc là Đậu cô nương lại cứu ngươi một lần a? Xem ra ta lại thiếu đậu cô nương một nhân tình." Nói xong, Cư Lệ tràn đầy thâm ý nhìn về phía  Đậu Ảnh, muốn từ nét mặt của nàng nhìn ra đến tột cùng nàng nói bao nhiêu lời cho Tố Nghiên nghe.

Đậu Ảnh khoát tay áo, nói: "Ta biết ta hiện tại tốt nhất không nên nói lời nào, ta chỉ là một lang trung trong giang hồ thật sự là không quen ở tướng phủ của ngươi, cho nên cáo từ.'' Nói xong, hai tay Đậu Ảnh ôm quyền, cười một tiếng với Tố Nghiên, "Nhớ kỹ chuyện ta nói với ngươi, Phác công tử, ta hy vọng có thể trông thấy ngươi, cũng hi vọng rốt cuộc ngươi sẽ không biến mất.''

Câu nói này khiên Tố Nghiên không hiểu ra sao, "Cái gì?"

"Cáo từ!" Đậu Ảnh quay người lướt vào rừng rậm, biến mất trong rừng rậm.

"Đậu cô nương. . ." Cư Lệ hít một hơi, quay đầu nhìn Tố Nghiên thật sâu, không đợi Tố Nghiên mở miệng hỏi, Cư Lệ đã mở miệng nói trước: "Phác lang, ngươi có phải tưởng rằng ta phái người truy sát Đậu cô nương hay không?"

Tố Nghiên bình tĩnh nhìn nàng, nói: "Ta hi vọng không phải ngươi."

Cư Lệ lắc đầu, "Ngươi thật trách lầm ta , ta làm sao lại đối với ân nhân cứu mạng mà xuống tay chứ?'' Nói xong, Cư Lệ mệnh lệnh bọn gia tướng đi lục soát một thi thể của mấy tên sát thủ áo đen vừa mới tuyệt khí, "Ta tin tưởng trên người bọn họ sẽ nói cho ngươi biết đáp án."

Tố Nghiên vẫn không nhúc nhích nhìn Cư Lệ, muốn xem ra nàng đến tột cùng đang giả vờ, hay quả thật vô tội.

"Hồi quận chúa, chúng ta tìm được cái này!'' Một tên gia tướng bỗng nhiên kinh hô một tiếng, mang lệnh bài cầm trong tay dâng lên cho Cư Lệ, không quên bàn giao  một câu, "Lệnh bài này chỉ có thị vệ nội cung mới có."

Tố Nghiên khó hiểu nói: "Có ý tứ gì?"

Cư Lệ buồn bã cười nói: "Phác lang, ngươi không tin ta sao? Từ khi bắt đầu, ta đã nói qua với ngươi, Hoàng Thượng vẫn muốn vặn ngã phủ Thừa tướng chúng ta, ngươi đã nắm binh quyền, tự nhiên là muốn lôi kéo ngươi, phương pháp tốt nhất, chính là khiến vợ chồng chúng ta ly tâm a."

Thân thể Tố Nghiên chấn động, "Lúc trước vì cái gì hắn còn muốn chỉ hôn bắt chúng ta lấy nhau chứ?''
Cư Lệ  lắc đầu cười khổ, "Trước tiên phải ở trước mặt bách tính giả bộ làm người tốt, lại âm thầm phá hư chuyện của chúng ta, để ngươi phụ sự cho hắn, quay giáo giúp hắn, loại đế vương quyền mưu này ngươi chẳng lẽ nhìn mà đoán không ra sao?"

" Cư Lệ. . ." Tố Nghiên mệt mỏi lắc đầu, "Ta không thích cuộc sống như vậy."

"Ta cũng không thích. . ." Cư Lệ ngửa đầu nhìn Tố Nghiên, đã lệ quang đầy mặt,, "Ngươi trúng kế không còn tin ta, vậy thời gian sau này của ta, so với địa ngục còn thảm hơn, ngươi thật cam lòng à?'' Nói xong, Cư Lệ đã chui vào lòng Tố Nghiên, liên tục nức nở.

" Cư Lệ, chúng ta về nhà." Hai tay Tố Nghiên vội ôm lấy thân thể nàng, "Mặc kệ hôm nay hay trước đó xảy ra chuyện gì, ta hi vọng, ta có thể khiến ngươi hạnh phúc."

"Phác lang. . ." Cư Lệ chát chát cười cười, dù cho Tố Nghiên giờ phút này giống như khối băng, thế nhưng là trong lòng ấm áp đủ để cho Cư Lệ cảm thấy thỏa mãn, càng dùng sức ôm chặt eo Tố Nghiên, "Không cần hoài nghi ta. . . Ta chỉ có ngươi . . ."

Tâm Tố Nghiên run lên, có chút chua chua, "Ta cũng giống vậy, chỉ có ngươi ."

Lần thứ nhất Cư Lệ mỉm cười từ đáy lòng, "Được. . . Chúng ta về nhà."

Tố Nghiên còn có thể nói lời như vậy, còn có thể tiếp nhận nàng như vậy, chỉ có thể chứng minh Đậu Ảnh cũng không có đem chuyện nàng biết toàn bộ nói cho Tố Nghiên nghe, mặc dù nhất thời không rõ Đậu Ảnh đến tột cùng muốn làm gì, Cư Lệ chỉ biết là, nữ tử này, không thể lại lưu.

Chiêu bỏ xe giữ tướng này, chỉ có thể qua mặt Tố Nghiên trong nhất thời, lại không thể cam đoan nàng vĩnh viễn không biết chân tướng, cho nên, đôi tay này khó mà sạch sẽ lại được.

Cư Lệ âm thầm thủ thế chỉ vào hướng rừng rậm, nặng nề thở dài, xem ra tối nay chỉ có thể dùng hiểm chiêu thôi.

Trở lại tướng phủ, tắm rửa thay quần áo xong, Tố Nghiên ăn cơm tối xong, tràn đầy tâm sự  trở về phòng.

Có lẽ truy sát Đậu Ảnh là hiểu lầm, vậy chuyện Đậu Ảnh từng đề cập qua, đêm động phòng kia đến tột cùng có phải đã thật sự xảy ra hay không?

Tố Nghiên ẩn ẩn cảm thấy, giữa nàng cùng Cư Lệ, cuối cùng sẽ phát sinh chuyện rất đáng sợ.

Tố Nghiên vừa đóng kỹ cửa lại, liền cảm giác áo mỏng có một mảnh ấm áp, đã bị Cư Lệ ôm chặt lấy thân thể.
" Cư Lệ. . . Ngươi. . ." Tố Nghiên đỏ mặt lên, có chút không quen Cư Lệ làm thế này.

Cư Lệ vẫn như cũ ôm Tố Nghiên thật chặt, "Phác lang, ngươi biết không? Ta thật là sợ. . ."

Tố Nghiên xoay người qua, hai tay vịn hai vai Cư Lệ, cười nói: "Ngươi sợ cái gì chứ?"

Cư Lệ ngước mắt nhìn Tố Nghiên , đôi mắt như nhược thủy, lệ quang nổi lên, "Ta có một việc, một mực không dám nói với ngươi."

"Chuyện gì?"

Cư Lệ cắn cắn môi dưới, cúi đầu xuống, "Ta sợ có một ngày, ngươi sẽ tin lời của người khác, không còn để ý ta."

Tố Nghiên hít một hơi, ''Nói gì vậy hả?''

Cư Lệ tự giễu cười một tiếng, "Ta không muốn, không muốn làm nữ tử tàn nhẫn như bọn họ nói, thế nhưng . . . Ta không có lựa chọn. . ." Nói xong, Cư Lệ dán sát vào ngực Tố Nghiên, "Vợ chồng quý ở chỗ thẳng thắn, ta nghĩ ta nên nói với ngươi, chỉ hy vọng. . . Ngươi sẽ không ghét bỏ ta. . ."

Tố Nghiên cảm giác được nàng đang run rẩy, nắm chặt hai tay của nàng, đi tới bên giường, "Bên ngoài lạnh. Chúng ta vẫn nên lên giường ủ chăn hẳn nói.''

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: #hnhn14365