Chương 52: Nhập Sông Băng

"Sư đệ, ngươi đi tìm Đại sư huynh trước, còn nhớ nơi ta nói với ngươi không?'' Đậu Ảnh lôi kéo sư đệ lách vào ngõ hẻm, thấp giọng nói với sư đệ.

Sư đệ vội vã gật đầu, "Thất sư tỷ ngươi thì sao?"
"Ta đi tìm một người, sau khi làm xong, liền tới tìm các ngươi!" Đậu Ảnh nói xong, lại nói thêm một câu, "Yên tâm, tránh những thị vệ này, ta vẫn có biện pháp , huống hồ ta hiểu rõ nơi nào tuyệt đối an toàn ."

"Vậy ta ở chỗ Đại sư huynh chờ ngươi!" Sư đệ biết nói thêm gì đi nữa, sẽ càng ngày càng nguy hiểm, cho nên gật đầu cẩn thận chạy đi nơi nên tới.

Đậu Ảnh hút một hơi thật sâu, "Hồ ly a hồ ly, nguy cơ của ngươi lần này hiểm hơn rồi đấy.'' Nghiêng người nhìn một chút động tĩnh trên đường, Đậu Ảnh cẩn thận kiếm đường ra khỏi thành, đi tới chỗ quân doanh của Tố Nghiên.

"Giết! Giết! Giết!"

Trống trận Quân doanh gióng lên, tiếng la giết không dứt, Đậu Ảnh biết, đây là thời điểm luyện công buổi sáng của tướng sĩ.

Lén xông vào quân doanh, vốn là tội lớn, thế nhưng chuyện đã tới nước này, cũng không lo được nhiều như vậy. Đậu Ảnh hút một hơi thật sâu, phóng về phía quân doanh viên môn.

"Kẻ đến là ai! Dám can đảm lén xông vào quân doanh!" Tướng sĩ thủ vệ gầm thét một tiếng, đã rút kiếm ra nghênh tiếp,''Người đâu! Bắt ả lại!''

"Ta có chuyện quan trọng cầu kiến kỳ phò mã! Mong rằng quân gia cho thông truyền!" Đậu Ảnh cầu xin binh tướng nọ,, "Quân gia, van cầu các ngươi !"

"Quân doanh trọng địa, không thể để nữ tử đi vào!" Thủ vệ tướng sĩ lớn tiếng quát, "Bản tướng vẫn là khuyên ngươi trở về đi." Nói xong, ra hiệu tướng sĩ hai bên buông Đậu Ảnh ra, "Nữ nhân gia vẫn đừng nên tùy ý tới đây, để tránh dơ bẩn thanh danh."

"Ta hôm nay vô luận như thế nào cũng phải gặp được hắn!! Đắc tội!" Đậu Ảnh thừa dịp tiểu binh bên cạnh còn chưa kịp phản ứng, bỗng nhiên xuất thủ tước mất bội kiếm của ý, một bước giết ra, bách khai thủ vệ tướng sĩ tả hữu, đã bước vào viên môn.

"Lén xông vào quân doanh, giết không tha!" Thủ vệ tướng sĩ phẫn nộ quát, "Cung tiễn thủ chuẩn bị!"
Đậu Ảnh cảnh giác nghiêng người, bay vụt tới võ đài, lực chân không dám chần chờ một điểm, đã vọt ra xa mấy trượng.

"Bắn!" Thủ vệ tướng sĩ vung tay lên.

Cung tiễn sau lưng "Sưu sưu" bắn tới,, Đậu Ảnh âm thầm cắn răng, giơ kiếm che ngực, bước nhanh về phía võ đài mấy bước. "Coi chừng!" Đột nhiên, một tấm chắn ra hiện sau lưng Đậu Ảnh, Đậu Ảnh kinh ngạc nhìn thấy một vị hắc giáp thiếu niên chấp giáp vì nàng chặn mũi tên sau lưng
.
"Phác. . . Phác. . ." Đậu Ảnh chưa tỉnh hồn mà nhìn người chắn dùm nàng, thoải mái thở một hơi, "Còn may là ngươi xuất hiện, nếu không ta thật sẽ thành con nhím ."

Tố Nghiên thoải mái thở,ra hiệu cung tiễn thủ đằng sau buông trường cung xuống,, nói: "Không nên động thủ, Đậu cô nương không phải người xấu."

"Thế nhưng Quận mã gia, quân doanh trọng địa, là không cho phép nữ tử tiến vào!" Thủ vệ tướng sĩ gấp giọng phản bác, "Nàng đã phạm quy, phải bị quân pháp xử trí!"

Tố Nghiên nhíu mày khoát tay, "Nhìn bộ dáng nàng,, khẳng định là có việc gấp tìm ta, ta tin tưởng sự tình có nguyên nhân, trước hỏi rõ rồi nói sau." Nói xong, Tố Nghiên đối với tướng sĩ thao luyện trên võ đài sau lưng phân phó vài câu, đi đến trước người Đậu Ảnh "Đậu cô nương, quân doanh trọng địa, ngươi không tiện ở lâu, cho nên chúng ta vẫn nên ra khỏi quân doanh nói chuyện đi."

"Được." Đậu Ảnh quăng bội kiếm cầm trong tay đi, theo Tố Nghiên đi ra quân doanh.

Tố Nghiên nhìn thủ vệ tướng sĩ trước viên môn lòng tràn đầy không phục, quay đầu nhìn Đậu Ảnh, "Đậu cô nương về sau cũng không nên lỗ mãng như thế, để tránh đả thương tính mệnh."

Đậu Ảnh chát chát cười một tiếng, "Dù cho ta hôm nay không xông quân doanh, cũng chưa chắc có thể bình yên sống lâu mấy ngày."

Tố Nghiên không rõ ý của Đậu Ảnh, "Cái gì nói?"

Đậu Ảnh nhìn đôi mắt thanh tịnh của Tố Nghiên, có chút tiếc hận, "Ngươi thật sự là ngốc nam tử hiếm thấy trên thế gian, hàng đêm cùng xà hạt[1] ngủ chung, cũng không cảm thấy sợ hãi?"

"Sợ cái gì?" Tố Nghiên càng không rõ.

Đậu Ảnh chần chờ nhìn thoáng qua tướng sĩ thủ vệ lôi kéo Tố Nghiên, "Chúng ta vừa đi vừa nói.''

Tố Nghiên gật đầu, "Chúng ta đến phía trước nói chút.''

Hai người cùng đi đến bờ sông nhỏ bị băng phong, Đậu Ảnh bình tĩnh nhìn Tố Nghiên, "Phác công tử, Lý Cư Lệ không phải người tốt, ta vẫn khuyên ngươi sớm rời đi nàng thì tốt hơn.''

Tố Nghiên sững sờ, "Đậu cô nương?"

Đậu Ảnh gật đầu, "Phác công tử, ngươi chẳng lẽ không có nghe qua những người khác nói Lý Cư Lệ tàn nhẫn thế nào sao?''

Tố Nghiên hít một hơi, gật đầu nói: "Ta nghe qua, chỉ là có chút không tin. Bởi vì Cư Lệ đối với ta rất tốt.''

''Tốt thật hay tốt giả ngươi cũng không biết à?'' Đậu Ảnh nhìn Tố Nghiên, gương mặt này lộ ra vẻ tuấn tú trắng ngần, cả người Tố Nghiên tỏa ra loại khí chất giống như Tiên quan trên trời, thanh tịnh đến làm cho lòng người an —— âm thầm lại hít một hơi, một người thuần lương như thế nếu lại bị xà hạt nữ tử kia lừa gạt tiếp, sớm muộn gì có một ngày lầm đường lạc lối, đi vào ngõ cụt không cách nào quay đầu được.

Tố Nghiên nghiêm túc nhìn Đậu Ảnh, "Ta mặc kệ là thật hay là giả, cũng mặc kệ nàng trước kia ra sao... Ta tin tưởng, ta có thể làm cho nàng thay đổi, có thể làm cho nàng sống hạnh phúc. Đậu cô nương, nếu hôm nay ngươi đến, là vì nói cho ta biết Cư Lệ của trước kia rất tệ, ta chỉ có thể nói, ta đã biết."

"Phác Tố Nghiên." Đậu Ảnh thất vọng lắc đầu, "Nếu nàng mãi mãi cũng không thay đổi thì sao? Ngươi cũng nguyện ý theo nàng làm càn sao?''

Tố Nghiên sững sờ, cuối cùng hút một hơi thật sâu, gật đầu nói: "Ta đã đối với nàng ra sao, thì phải có trách nhiệm với nàng, ta sẽ thay đổi nàng, ta cũng tin tưởng, chỉ cần dùng tâm, nàng sẽ thành người tốt.''

"Trách nhiệm?'' Đậu Ảnh giật mình, "Các ngươi thật. . . Lý Cư Lệ thật nguyện ý cho ngươi?"

Tố Nghiên gật đầu, "Đêm tân hôn, ta. . ."

"Ngươi chắc chắn chứ?" Đậu Ảnh từ sự chần chờ của Tố Nghiên tựa hồ cảm giác được cái gì, "Nàng xuất thân hoàng thân, trên cánh tay tự nhiên sẽ có thủ cung sa, nếu hai ngươi thật đã như vậy, thủ cung sa kia tất nhiên sẽ không còn, ngươi đã thấy qua chưa?''

Kỳ Lạc sững sờ, "Thủ cung sa? Ta thật không có chú ý."

Đậu Ảnh nhịn không được duỗi ngón tay chỉ vô đầu Tố Nghiên, "Ta nói ngươi đại nam nhân này, ngay cả đụng hay chưa đụng thê tử của mình cũng không biết a? Từ đêm động phòng dạ đến hôm nay, đã qua một tháng nhiều, chẳng lẽ sau đó các ngươi chưa từng. . ." Cuối cùng vẫn nhịn không được gương mặt đỏ lên, Đậu Ảnh phát hiện câu hỏi này cũng hơi khó hỏi một chút.

Mặt Tố Nghiên bỗng nhiên đỏ lên, "Ta. . . Ta. . . Ta cũng không phải sắc quỷ. . ."

"Ngươi nha!" Đậu Ảnh nhịn không được cười lên, "Có đôi khi cũng ngây ngô đến đáng yêu, chỉ là ngươi gặp phải Lý Cư Lệ, thật không biết là nàng may mắn, hay là ngươi gặp họa nữa?"

Tố Nghiên đắng chát cười một tiếng, "Ngay cả ngươi cũng cảm thấy ta khờ? Bất quá đúng là vậy, nếu ta không ngốc, có lẽ Hiếu Mẫn sẽ không. . ."

Tiếng nói bỗng nhiên dừng lại, Tố Nghiên thở dài, "Không phải ta, cuối cùng cũng không phải ta, ta chỉ tự trách mình trước đó thật quá ngu ngốc."

"Đúng rồi, Phác Hiếu Mẫn lần này. . ." Đậu Ảnh còn chưa nói xong, kinh ngạc kéo Tố Nghiên một phát, "Cẩn thận sau lưng!" Vừa mới nói xong, cảnh giác nhìn thấy hơn mười tên sát thủ áo đen xuất hiện, "Quả nhiên đến rồi!"

"Các ngươi muốn làm gì?" Tố Nghiên động thân ngăn trước người Đậu Ảnh, rồi hỏi Đậu Ảnh, "Đến tột cùng chuyện gì xảy ra?"

"tn, nếu ngươi tin ta, liền đi với ta tới một nơi, ta cam đoan hết thảy chân tướng đều sẽ rõ ràng!" Đậu Ảnh vội vàng nói xong, liền quay nhìn hơn mười tên sát thủ áo đen, "Trước mắt quan trọng nhất chính là sống sót.''

"Giết Đậu Ảnh! Không được đả thương tn!" Một tên sát thủ áo đen ném một câu ra ngoài đại đao sáng lắc lư vung vẩy bổ về phía Tố Nghiên .

"Xin lỗi!" Đậu Ảnh đột nhiên quát nhẹ một tiếng, bắt lấy tay Tố Nghiên, để Tố Nghiên hộ trước người nàng, "Ta không thể chết, cho nên hy vọng Tố Nghiên ngươi có thể làm lá chắn cho ta!''

"Ngươi. . ." Tố Nghiên vừa định giãy dụa, lưỡi đao sắp rơi xuống hai gò má nàng trong nháy mắt được thu lại.

Tố Nghiên âm thầm hô một hơi, ngón tay Đậu Ảnh đã hung hăng bóp lấy yết hầu Tố Nghiên, nói: "Ai dám tới! Ta cam đoan, quận chúa lập tức liền thành quả phụ!"

"Ngươi. . . Ngươi nói cái gì?" Tố Nghiên không thể tin được nhìn một chút những tên sát thủ áo đen sợ ném chuột vỡ bình, "Là. . . Là Cư Lệ phái người truy sát ngươi?"

"Ngươi còn cảm thấy nàng có thể tỉnh ngộ sao? Ngươi còn muốn tin tưởng nàng sao?'' Đậu Ảnh lạnh lùng hỏi một chút, lôi kéo Tố Nghiên lui về sau.

"Nàng. . ." Toàn thân Tố Nghiên chấn động, nghĩ đến người cùng nàng chung ngối bao lâu nay, không khỏi toát mồ hôi lạnh, "Nàng vì sao muốn giết ngươi?"

Đậu Ảnh cười lạnh nói: "Ta biết quá nhiều, tự nhiên đáng chết." Vừa mới nói xong, nhìn chuẩn cơ hội, mang theo Tố Nghiên nhảy xuống mặt sông kết băng ——

"Truy!" Sát thủ áo đen vội vàng lướt về phía Đậu Ảnh.

Đậu Ảnh chạy đến tâm của dòng chảy,, càng dùng sức nhảy thêm một cái, "Chúng ta chỉ có sinh lộ này thôi!''

"Này! này! Trời đông giá rét, không có bơi được đâuuuu!!" Tố Nghiên không khỏi hít vào một hơi.

"Vậy cũng chỉ có thể liều mạng thôi!'' Đậu Ảnh run sợ lông mày thác thân mang theo Tố Nghiên tránh đi một đao của sát thủ áo đen, dựa thế nặng hơn nữa nhảy một cái ——

"Răng rắc ——!"

Một vết nứt bỗng nhiên xuất hiện, Tố Nghiên chỉ cảm thấy dưới chân như lơ lửng giữa không trung, đã bị Đậu Ảnh mang theo rơi vào trong kẽ nứt băng tuyết trên mặt sông.

Trời lạnh kỳ hàn, Tố Nghiên chỉ cảm thấy băng hàn giống như kim châm đâm vào thấu xương, từ bốn phương tám hướng tràn vào bên trong hắc giáp, đau nhức, trong nháy mắt lan tràn khắp toàn thân.

"Hít sâu một hơi, ta mang ngươi đi!" Đậu Ảnh nắm thật chặt tay của nàng, rung động nhưng vội vàng hô lên một câu.

Tố Nghiên vô ý thức hít sâu một hơi, liền bị Đậu Ảnh kéo vào lòng sông, không biết muốn bơi về phía nào đó?

"Không xong rồi!'' Sát thủ áo đen vạn phần hoảng sợ, muốn nhảy vào kẽ nứt băng tuyết, lại chần chờ, băng lãnh nước thế này, chỉ cần một lát liền sẽ không kiên trì nổi, nếu nhảy xuống, nói không chừng lại trúng gian kế của nữ tử kia.

Tố Nghiên chỉ cảm thấy cảm giác hít thở không thông càng ngày càng nặng, hốt hoảng đạp nước bằng hai chân, muốn trồi lên mặt nước.

Đậu Ảnh kéo căng tay của nàng, mang theo nàng bơi về phía trước, vòng qua một khúc sông, bơi về phía bên bờ bên kia đồng thời liều mạng phá vỡ lớp băng hơi mỏng bên trên, mang theo Tố Nghiên trồi lên mặt nước.

"Ở bên kia —— "

Sát thủ áo đen thấy hai người trồi lên, dù cho mặt băng rất trượt, chạy nhanh không bằng như trên đất liền, nhưng muốn đuổi kịp hai người cóng đến phát run kia, thì vẫn còn dư sức.

Đậu Ảnh toàn thân tím tái, lôi kéo Tố Nghiên khó khăn bò lên trên bờ, "Tố Nghiên, đi mau!"

Tố Nghiên chỉ cảm thấy răng miệng đang run lên không ngừng, khó khăn bước chân, theo Đậu Ảnh chui vào thâm lâm ——

"Khoan đã!'' Đột nhiên một tên sát thủ áo đen ngăn cản mấy tên sát thủ áo đen khác đang chạy tới, "Tố Nghiên ở trong tay nữ tử kia, chúng ta cứ đuổi theo không chiếm được lợi lộc gì, lỡ chẳng may đả thương Tố Nghiên, quận chúa trách tội xuống, chúng ta ai cũng đảm đương không nổi."

''Vậy...''

"Chúng ta tùy thời mà động, bọn họ khẳng định phải tìm chỗ hơ cho khô y phục ẩm ướt. Nam nữ hữu biệt, ta tin tưởng nữ tử kia sẽ cách xa Tố Nghiên hơn một chút.''

"Tốt, vậy chúng ta liền âm thầm tìm cơ hội xuất thủ."

[1] xà hạt; rắn rết; người độc địa; rắn và bò cạp

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: #hnhn14365