Chương 47: Chiếc Giày Nhỏ
"Nàng là ai?" Hiếu Mẫn nhấc màn xe lên, nhìn thấy thân ảnh Tú Nghiên, tuy miệng vẫn hỏi, nhưng từ động tác Trí Nghiên dìu nàng cũng có thể biết được thân phận của nàng.
Xa phu cung kính nói: "Vị này là chính phi của vương gia, Trịnh thị."
"A." Trong lòng Hiếu Mẫn bỗng nhiên dâng lên một nỗi bất an, không nói rõ được tư vị tận đáy lòng, chỉ muốn tạm thời thoát khỏi hoàn cảnh có chút lúng túng này.
Giờ đây Hiếu Mẫn chỉ cảm thấy mình rất buồn cười, nàng vốn dĩ cùng Trí Nghiên về Nghiệp Thành, vì muốn giúp nàng thay đổi số mệnh, kết quả là, đến tột cùng thì nàng lấy thân phận gì để giúp nàng ấy nghịch thiên một lần chứ?
"Hiếu Mẫn." Trí Nghiên gọi khi thấy nàng thất thần.
Hiếu Mẫn nhẹ gật đầu, ảm đạm cười một tiếng, nhảy xuống xe, đi tới chỗ hai người.
"Vị này hẳn là chính phi của ngươi, tới đúng lúc lắm, chí ít ta không cần giúp ngươi diễn kịch nữa.'' Hiếu Mẫn lên tiếng nói trước, cũng làm cho Trí Nghiên cảm thấy có chút không biết làm sao.
Tú Nghiên lặng yên nhìn thần sắc của hai người một chút, rồi nhẹ nhàng hít một hơi, tiến lên kéo tay Hiếu Mẫn, cười nói: "Cô nương nhiều lần giúp Vương gia giải vây, thiếp thân rất cảm kích."
"Không cần cám ơn ta, Trí Nghiên cũng giúp ta không ít, ta chỉ là không muốn thiếu hắn.'' Hiếu Mẫn tiếp tục dùng lời kéo dài khoảng cách của mình với Trí Nghiên, nếu còn tiếp tục dây dưa nữa, Phác Hiếu Mẫn nàng bất quá cũng chỉ có thể làm một tiểu tam vào thời cổ đại thôi, ở thời hiện đại đã không thèm làm, huống hồ chi là vào thời cổ đại chứ?
''Những lời cảm tạ này, hãy chờ khi ta quay về mà vẫn giữ được mạng rồi hãy nói.'' Trí Nghiên tái nhợt, ''Hai người lên xe ngựa trước đi, sắc trời cũng không còn sớm, chúng ta vẫn nên lên đường thôi.''
Tú Nghuên nhẹ nhàng thở dài, "Vương gia không cần lo lắng, lần này hồi kinh, không có việc gì đâu.''
Trí Nghiên gật đầu cười nói: "Ngươi có thể nói như vậy, ta tin ta sẽ không sao.'' Nói xong, Trí Nghiên không nhìn Hiếu Mẫn lâu, mà chỉ đi tới con ngựa bên cạnh Tú Nghiên, nói với tất cả tướng sĩ: "Nhanh chóng lên ngựa, chúng ta xuất phát!"
''Dạ rõ!''
Tứ nhi dẫn đầu lên ngựa , nắm chặt dây cương trong tay, nhìn về phía Trí Nghiên.
"Giá!" Trí Nghiên ghìm con ngựa, đi đầu phi nhanh về phía trước.
"Cô nương. . ." Tú Nghiên nhìn bóng lưng Trí Nghiên, nặng nề thở dài, quay đầu với bụng đầy tâm sự nhìn về phía Hiếu Mẫn.
"Ta tên Phác Hiếu Mẫn, ngươi có thể gọi ta là Hiếu Mẫn." Hiếu Mẫn gật đầu cười một tiếng, "Ngươi yên tâm, ta cùng với nàng chỉ là. . ."
Tú Nghiên lắc đầu, khàn giọng nói: "Thật ra ta đang chờ mong có một nữ tử như ngươi xuất hiện, có thể làm chuyện ta không làm được."
"Cái gì?" Hiếu Mẫn sững sờ, bỗng nhiên không rõ ý tứ của Tú Nghiên.
Tú Nghiên cười chua xót, "Ta và vương gia có một khúc mắc, mãi mãi chẳng thể nào tháo được ——" có chút dừng lại, Tú Nghiên ra hiệu Hiếu Mẫn lên xe, "Đi thôi, nếu lạc lại phía sau quá lâu, vương gia tất nhiên sẽ lo lắng vì ngươi."
"Các ngươi. . ." Hiếu Mẫn biết có cố hỏi, Tú Nghiên cũng sẽ không nói, đành phải tùy theo lên xe ngựa.
Hiếu Mẫn có nhiều vấn đề muốn hỏi, đáng tiếc Tú Nghiên lại không nguyện ý nói nhiều, ngẫu nhiên một câu hàn huyên, cũng chỉ gật đầu cười một tiếng mà qua.
Hiếu Mẫn hiểu, đây là bí mật thứ hai của Trí Nghiên, rốt cuộc thì giữa nàng và vị Trịnh vương phi này có gút mắc gì? Có lẽ tương lai không lâu, nàng sẽ được biết, nhưng khi biết được bí mật này cũng có thể là khi nàng phát hiện bản thân đã lâm vào thế cục này quá sâu...
Không thể tự thoát ra được! Hiếu Mẫn âm thầm hít một hơi, không thể tự thoát ra được không chỉ có thân thể của nàng, mà còn có trái tim không an phận đang nhảy lên trong lòng ngực.
Nửa tháng qua rất mau, khi cả đoàn người về tới Nghiệp Thành, thì mùa đông dài dằng dặc tựa hồ rốt cục đã có dấu hiệu chuyển mình.
Đúng như những gì Tú Nghiên đã nói, trên đường đi tất cả đều bình an vô sự, điều này khiến Hiếu Mẫn có vài phần kinh ngạc, còn đối với Trí Nghiên, lại là điều nằm trong dự liệu.
Điều duy nhất khiến nàng không thể ngờ tới, chính là khi vừa mới vào cổng thành, đã bị gia tướng Hộc Luật gia ngăn cản lại.
"Trí Nghiên ca ca, đừng vào cung! Ta không cho phép ngươi tiến cung!" Một tiểu cô nương khoảng mười ba tuổi người mặc áo đỏ, đứng dang hai tay ra, ngăn cản trước bạch mã của Trí Nghiên, dẫn tới việc có vô số người qua đường vây xem.
Trí Nghuên lắc đầu cười nói: "Ta tiến cung để gặp thiên tử, ngươi cản ta chẳng phải rước đại hoa cho Hộc Luật lão tướng quân sao? Anh Nô, bây giờ không phải lúc để đùa đâu.''
"Không được! Ta không để ngươi đi!'' Tiểu cô nương Anh Nô mở to hai mắt nhìn, sự ngây thơ chẳng thể giấu nỗi sợ hãi tràn đầy trên mặt, nắm chặt góc áo Trí Nghiên, lắc đầu nói, "Trí Nghiên ca ca, ngươi mau xuống đây!"
Trí Nghiên hít một tiếng, ra hiệu cho Tứ nhi mang Vương phi cùng Hiếu Mẫn hồi phủ trước, lại ra hiệu kỵ binh tả hữu đuổi bớt người vây xem, lập tức nhảy xuống ngựa, đưa tay vỗ vỗ đầu Anh Nô, "Thật không thể náo loạn nha, nếu không sẽ liên lụy Hộc Luật phủ tướng quân ."
Anh Nô ủy khuất lắc đầu, kiễng mũi chân, tiến tới bên tai Trí Nghiên, buồn bã thấp giọng nói: "Trí Nghiên ca ca, ngươi không thể vào cung, tỷ phu Kim Niên vương gia cũng tiến cung như thế này, kết quả mãi mãi không thấy trở ra, tỷ tỷ bởi vì tưởng niệm tỷ phu vương gia Kim Niên cũng đã chết. . . Ta thật sợ, sợ ngươi cũng sẽ không. . ."
Tiểu cô nương này là nhị nữ của Hộc Luật Quang, Hộc Luật Anh Nô, trưởng nữ của y là Hộc Luật Tê Ngô, đã từng là phi của Thái Tử Cao Bách Niên, chỉ tiếc vào tháng năm năm nay Cao Bách Niên được triệu kiến vào cung, sau đó liền biến mất trong cung. Mặc dù Hộc Luật Tê Ngô chỉ mới mười bốn tuổi, nhưng có tình cảm rất tốt với Phác Bách Niên, biết được Phác Bách Niên vào cung không trở về, trong nội tâm nàng cũng biết chân tướng đến tột cùng là gì, không quá một tháng, bởi vì tương tư thành bệnh mà theo Phác Bách Niên rời khỏi nhân thế.
Thân thể Trí Nghiên cứng đờ, nhìn nàng mắt đầy lệ quang, vội vàng cười cười, nói: "Ngươi có thể yên tâm, Trí Nghiên ca ca cam đoan có thể bình yên trở về.''
"Ta sợ!" Anh Nô vẫn lắc đầu, "Ngươi không đi có được hay không?"
Trí Nghiên mỉm cười lắc đầu, đưa tay ra, dựng thẳng ngón út lên, ''Không thì thế này đi, hôm nay sau khi rời khỏi cung Trí Nghiên ca ca liền đến Hộc Luật phủ tướng quân tìm ngươi, quyết không nuốt lời."
"Tốt! Đây là ngươi nói!" Anh Nô đưa tay ra, đỏ mặt móc lấy ngón út Trí Nghiên, nói, "Ngươi mà nuốt lời, ta cam đoan sẽ khóc ngập phủ viện nhà ngươi!''
"Ha ha, nữ tử khóc sẽ không đẹp, rất yếu ớt đó.'' Trí Nghiên lắc đầu cười một tiếng, "Tốt, ngươi trước tạm Hồi tướng quân phủ đi."
"Trí Nghiên ca ca, ngươi đã hứa rồi, không cho phép gạt ta!" Anh Nô vẫn không yên lòng dặn dò một câu.
Trí Nghiên gật đầu nói: "Ta từ trước tới giờ chưa từng gạt người."
"Tốt! Vậy ta chờ ngươi!" Anh Nô như trút được gánh nặng, nhẹ gật đầu, phân phó bọn gia tướng hồi phủ.
Trí Nghiên hút một hơi thật sâu, trở mình lên ngựa. Vốn nên ở ngoài thành chờ đợi Hộc Luật Thế Hùng cùng nhau diện thánh, chỉ tiếc đã có Tú Nghiên nghênh đón ngoài trăm dặm, vô cớ kéo dài thời gian diện thánh, chỉ sợ sinh lộ biến thành tử lộ, cho nên lần này, Trí Nghiên nhất định phải một mình diện thánh.
Có lẽ, nàng sẽ trở thành Phác Bách Niên thứ hai, có lẽ, nàng sẽ không, bởi vì có Tú Nghiên.
Lòng Trí Nghiên tràn đầy phức tạp, nghĩ đến lời Tú Nghiên nói "Không có việc gì", bốn chữ này khiến nàng không khỏi nhíu chặt lông mày. Có thể khiến nàng ấy nói chắc chắn như vậy, lần này vào cung có lẽ, thật vô sự.
Từ cửa cung thông truyền, đến khi được nội thị dẫn dắt, Trí Nghiên tâm dần dần khẩn trương lên, lặp đi lặp lại suy nghĩ nên ứng đối cao cao tại thượng cửu hoàng thúc Phác Quân kia như thế nào?
"A ——!" Chỉ nghe một tiếng kêu thảm của một tiểu hài tử bỗng nhiên vang lên, giữa ban ngày ban mặt, chỉ thấy một tên tiểu đồng trần truồng bị nội thị hung hăng giẫm dưới chân ——
Trong ngự hoa viên, Phác Quân người mặc long bào kim sắc đầy khí phách, một tay cầm kiếm, một tay cầm một chiếc giày nhỏ thêu hoa, cực kỳ hưng phấn mà cầm trường kiếm trong tay đâm về phía tên tiểu đồng kia.
Trí Nghiên kinh hãi, bối rối bước nhanh qua đó, quỳ rạp xuống đất, gấp giọng nói: "Hoàng Thượng xin hạ thủ lưu tình! Tội thần Phác Trí Nghiên khấu kiến ngô hoàng, Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!" Dư quang thoáng nhìn tiểu đồng toàn thân máu tươi, Trí Nghiên không khỏi kinh hồn táng đảm, trong lòng lo lắng vạn phần, nhưng cũng không biết, giờ này khắc này, có còn cứu được tiểu đồng này hay không.
Phác Quân cất tiếng cười to, cầm ngược trường kiếm nơi tay, phân phó nội thị tả hữu nói: "Đem hài đồng này ném vào trong ao.'' Dường như cố ý cường điệu câu nói sau cùng cho Trí Nghiên nghe.
''Dạ rõ!'' Đám nội thị cúi người kéo lê tiểu đồng dưới đất, đi về phía cái ao màu ngọc bích trong ngự hoa viên.
"Trí Nghiêng, hảo chất nhi của trẫm, ngươi rốt cục bình yên trở về ." Phác Quân đưa tay vỗ vỗ đầu vai Trí Nghiên, tay lại không có ý mảy may muốn rời đi.
Thân thể Trí Nghiên xiết chặt, đứng thẳng lên, thản nhiên đối đầu đôi mắt thâm thúy của Phác Quân, "Tội thần dám tự ý rời khỏi Nghiệp Thành, xin Hoàng Thượng trị tội."
"Trẫm làm sao lại muốn mạng của ngươi chứ?'' ngón tay Phác Quân nhẹ nhàng gảy vành tai Trí Nghiên một cái, "Nếu như ngươi chết, trẫm đi đâu tìm Lan Lăng Vương thứ hai đây?''
Trí Nghiên càng không rõ ý của Phác Quân, lần nữa dập đầu trên mặt đất, "Tội thần ngu dốt, không rõ ý Thánh thượng.''
Phác Quân cười lạnh, ném chiếc giày nhỏ trong tay vào mặt Trí Nghiên, nói: "Ngươi vốn nên chịu hình, vừa rồi tiểu đồng kia đã chịu dùm ngươi, trẫm chỉ muốn cảnh cáo ngươi một câu —— ngươi là Lan Lăng Vương của trẫm, sinh tử của ngươi, chỉ có thể do trẫm quyết định , bất kỳ người nào muốn ngươi chết, trước tiên cần phải hỏi trẫm!"
"Tội thần Tạ Thánh thượng khai ân không giết!" Trí Nghiên lần nữa dập đầu mạnh xuống đất.
Mũi kiếm băng lãnh trong tay Phác Quân rơi xuống cổ Trí Nghiên, "Lời của trẫm còn chưa nói xong, ngươi cứ thong thả mà tạ ơn. Hôm nay trẫm ban thưởng cho ngươi chiếc giày nhỏ này, hi vọng ngươi nhìn vật nhớ người, nhớ tới Thái tử Phác Bách Niên trước kia!'' Lời nói xoay chuyển, mũi kiếm đã từ cổ di chuyển tới mặt Trí Nghiên, "Suy nghĩ lại một chút trẫm vì sao tha cho ngươi tồn tại đến nay —— điều trẫm muốn còn chưa tới tay, ngươi chớ ép trẫm tự tay hủy ngươi!"
Trí Nghiên âm thầm cắn răng, nói: "Thánh thượng, Trí Nghiên đã nói qua, không dám làm ô nhục uy danh ngài, không dám để cho thế nhân nói đương kim thiên tử là Long Dương Vương, hỗn loạn nhân luân. . ."
Phác Quân đột nhiên siết chặt cằm Trí Nghiên, ngón tay có chút làm càn trên cổ Trí Nghiên, hô hấp dần dần có chút gấp rút, "Trẫm là thiên tử, đừng nói là nữ tử trong cả thiên hạ được trẫm chọn lựa, ngay cả nam tử cũng phải làm theo ý trẫm!''
"Cửu hoàng thúc. . ." Trí Nghiên lạnh lùng nhìn Phác Quân, "Chúng ta mãi mãi vẫn là thúc cháu! Trí Nghiên có thể vì người chiến tử sa trường, cũng có thể vì người bảo hộ hết thảy, nhưng mãi mãi tuyệt đối sẽ không làm chuyện người muốn!''
"Hừ hừ." Phác Quân âm lãnh cười cười, buông cằm Trí Nghiên ra, ''Rồi sẽ có một ngày ngươi chịu làm.''
Trí Nghiên âm thầm thở một hơi, dập đầu xuống đất, "Trí Nghiên Tạ Thánh thượng khai ân không giết.''
Phác Quân lạnh lùng khoát tay, "Ngươi không cần cám ơn ta, muốn tạ ơn thì đi tìm Hòa Sĩ Khai đi. Không phải do hắn dốc hết sức bảo vệ ngươi, chỉ sợ quần thần cũng không tha cho ngươi!''
"Hắn. . ."
"Thật bất ngờ đúng không? Tố giác ngươi là y, bảo vệ ngươi cũng là y.'' Phác Quân ra vẻ đắc ý, "Trẫm rất may mắn, có được hiền thần như y, dám nói dám làm, vì quân giải lo. Ngươi thân là chất nhi của trẫm, phải chăng cũng nên học nhiều một chút?''
"Vâng, thần sẽ lĩnh giáo Tể tướng đại nhân nhiều hơn." Trí Nghiên lạnh như băng nói xong, cung kính từ dưới đất nhặt lấy chiếc hài nhỏ, "Thánh thượng nếu không có răn dạy nào khác, tội thần xin được cáo lui trước, hồi phủ bế môn nghiền ngẫm lỗi lầm.''
Phác Quân lạnh như băng nhìn Trí Nghiên một chút, nói: "Hiếm khi thấy ngươi vì nữ nhân điên cuồng như vậy, trẫm ngược lại muốn dạy ngươi một chút, có đôi khi, yêu là hại, nói không chừng thứ ngươi ôm càng chặt, thì sẽ biến mất càng nhanh."
"Tội thần cẩn tuân lời răn dạy của Thánh thượng." Trí Nghiên không khỏi rơi mồ hôi lạnh, Hiếu Mẫn, vô tâm đã đẩy ngươi vào hiểm địa rồi, sau này ta biết làm sao bảo đảm sự an toàn cho ngươi đây?
"Ngươi lui ra đi." Phác Quân khoát tay áo, khóe môi hiện lên một nụ cười lạnh không ai nhìn thấu được.
Trí Nghiên cung kính dập đầu bái lui, bước nhanh về phía cửa cung, toà cung điện tràn đầy máu tanh này, càng ở lâu càng khiến nàng buồn nôn, không biết lúc nào mới có thể chân chính rời khỏi nơi này đây?
Gian thần tuy đáng sợ, nhưng Phác Quân càng đáng sợ hơn.
Trí Nghiên đưa tay lau vết máu còn vương trên mặt, mặc dù không giết nàng, nhưng cũng đủ làm nàng kinh hãi.
Cho dù có lập nhiều quân công, lập nhiều uy tín, làm tướng quân tay nắm giữ binh quyền, mong rằng Phác Quân sẽ sợ ném chuột vỡ bình, mà không dám tùy ý làm bậy với nàng, hóa ra hết thảy cố gắng bất quá chỉ là phí công mà thôi.
Nàng cứ ngỡ rằng sẽ có một ngày có thể chi phối số mệnh của chính mình, lại tuyệt đối không thể ngờ rằng đến cuối cùng lại chỉ giống chiếc giày nhỏ trong tay này, có thể tùy ý mang, tùy ý đánh, thậm chí xé nát.
Bảo vệ triều đình bất quá chỉ là hoa trong giương, nắm giữ vận mệnh cũng bất quá chỉ là trăng trong nước, cho đến tận ngày hôm nay, ngay cả muốn bảo hộ người nàng tâm trung sở ái, thì chung quy cũng là hữu tâm khó hộ toàn. . .
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top