Chương 12:Cung môn tiếu

Nắng ấm chiếu vào tuyết nhiễm trên mái hiên, chuông đồng theo gió phát ra tiếng vang "Leng keng" giữa mùa đông Nghiệp Thành nghe sao phá lệ thanh thúy.

Khoác trên người bộ áo lông tím, thời khắc này Hiếu Mẫn đã chải xong búi tóc, mặc dù lọn tóc vẫn quăn xoắn như cũ, nhưng cũng có một phen vận vị khác.

"Lan Lăng Vương đi lâu như vậy vẫn chưa trở lại. . ." Hiếu Mẫn chấp tay hành lễ, thở ra nhiệt khí, nhìn cổng hành quán, "Đến lúc nào mới có thể đi tìm Tiểu Nghiên đây?"

"Phác cô nương, vương gia sai tiểu nhân quay về nói với cô nương một tiếng, hôm nay Hoàng Thượng long nhan cực kỳ vui mừng, ở Nghiệp Thành thưởng một tòa vương phủ cho vương gia, còn phong vương gia làm Thượng thư lệnh, chỉ sợ tối nay lại muốn lưu vương gia trong cung qua đêm ." Mãi mới thấy gã sai vặt Tứ nhi theo vương gia trở về, lại chờ đến một kết quả như vậy.

Hiếu Mẫn bất đắc dĩ lắc đầu, "Vậy ý của ngươi là ngày mai ta mới có thể trông thấy vương gia?"

"Quả là như thế." Tứ nhi cung kính ôm quyền nói,"Bất quá vương gia có bàn giao, nếu cô nương cảm thấy không thú vị, liền để tiểu nhân bồi cô nương ra ngoài đi dạo. Mùa đông ở Nghiệp Thành, tuyết trắng mênh mang, trông cũng rất đẹp mắt."

Hiếu Mẫn không khỏi cười một tiếng, "Không nghĩ tới vương gia các ngươi cẩn thận như vậy, cả đám cơ thiếp trong vương phủ đều yêu chết hắn đi." Vừa dứt lời, Hiếu Mẫn đáy lòng không khỏi nói thầm: "Nam tử tỉ mỉ dạng này, ngay cả ở thời hiện đại còn khó kiếm, chỉ bất quá, hắn càng như vậy, thì ta càng ngờ vực...hôm nay hắn uống say thì càng tốt, haha."

Tứ nhi chỉ lắc đầu, nói: "Vương gia trong vương phủ tại Tịnh châu, chỉ có duy nhất một vị chính phi."

"Ồ?" Hiếu Mẫn bỗng nhiên hứng thú, "Nhìn tuổi tác của hắn, chừng hai mươi tuổi ở cổ đại... ý của ta là ở chỗ này, cũng nên có thê thiếp thành đàn, con cái quấn đầu gối .

Tứ nhi tiếc nuối, "Chỉ tiếc, chính phi nhiều năm không sinh nở, mà vương gia lại không gần nữ sắc, cho nên. . ."

Hiếu Mẫn trừng mắt nhìn, hơi kinh ngạc, "Hắn không háo nữ sắc? Chẳng lẽ. . ."

Tứ nhi bối rối lắc đầu, "Ngươi cũng đừng nghĩ lung tung về vương gia, hắn cũng không phải luyến đồng như dân gian đồn đại, ta làm bạn của vương gia nhiều năm, hắn cũng từ trước tới giờ không gần nam sủng."

"Ta nói không phải cái này. . ." Hiếu Mẫn vừa định giải thích, bỗng nhiên khóe môi khẽ cong, xấu xa cười một tiếng, "Tốt, ở chỗ này xác thực nhàm chán, ngươi liền bồi ta ra ngoài đi một chút đi."

"Vâng, tiểu nhân cho người chuẩn bị ngựa xe." Tứ nhi cười cười, quay người vội vàng chạy vội ra ngoài, sau một lát, liền cười hì hì đi tới, "Phác cô nương, xe ngựa chuẩn bị xong rồi, mời đi bên này."
"Được." Hiếu Mẫn nhẹ nhàng cười cười, đi theo Tứ nhi ra khỏi hành quán, lên xe ngựa.

Xe ngựa một đường chậm rãi đi giữa phố xá phồn hoa nơi Nghiệp Thành, cho dù là đã vào đông, nơi này vẫn náo nhiệt, âm thanh gào to không dứt, thương khách vãng lai, tấp nập nhao nhao.

Hiếu Mẫn nhấc màn xe lên, nhìn qua hết thảy ngoài xe, đường đi cổ phác góc mái hiên cổ vận, hết thảy hết thảy đều tràn đầy cổ kính, cho dù là vào thời kì loạn thế của Nam Bắc triều, nhưng Nghiệp Thành vẫn như cũ để cho người cảm thấy yên bình.

Hiếu Mẫn nhẹ nhàng hít thở, chỉ tiếc, mùi máu tươi nơi này mãi mãi cũng chẳng thể tiêu tan hết, "Bắc Tề. . ." Hiếu Mẫn nghĩ đến vương triều tướng thân tộc, liền cảm giác trong lòng chợt lạnh, đối với thân tộc mà còn như vậy, huống chi là quân thần?

"Trí Nghiên. . ." Hiếu Mẫn có chút lo lắng nhìn qua con đường phía trước, "Con đường của ngươi, sẽ càng ngày càng khó đi, kết cục kia, ngươi có thể thay đổi sao?"

"Phác cô nương, kết cục gì vậy?" Tứ nhi không hiểu nhìn Hiếu Mẫn, "Ngươi cũng đừng tùy ý gọi danh tự vương gia, coi chừng a."

"Làm sao? Chẳng lẽ hắn sẽ giết ta?" Hiếu Mẫn cười nhạt một tiếng.

Tứ nhi lắc đầu liên tục, nói: "Không phải, vương gia xưa nay hòa ái, từ trước tới giờ cũng không giết người lung tung, chỉ là Nơi này là đô thành đại Tề, nếu là bị người hữu tâm nghe được cô nương gọi thẳng danh tự vương gia thế này, chỉ sợ sẽ bị người mượn cớ gây chuyện, nói cô nương không biết lễ nghi, mạo phạm vương gia, bắt cô nương chịu tội a."

"Nơi này còn có người nhàm chán như vậy?" Hiếu Mẫn cười một tiếng, "Ta không tin! Ta lại muốn gọi hắn Trí Nghiên , còn muốn ở trước mặt người khác gọi hắn là Trí Nghiên !"

"Phác cô nương!" Tứ nhi kinh ngạc, "Ngươi cũng đừng loạn."

Hiếu Mẫn ngóc đầu lên, khóe môi mỉm cười, "Ta biết ta muốn đi nơi nào , chúng ta đi tới trước cửa cung, chờ Trí Nghiên đi ra."

"Thế nhưng tối nay vương gia sợ là. . ."

"Ngươi không phải nói vương gia đã phân phó, để ngươi dẫn ta đi chỗ này chỗ kia sao? Ta bất quá muốn tới phụ cận cửa cung, vậy thì không tính khó xử đi?" Hiếu Mẫn không nhúc nhích nhìn hắn, "Làm sao? Chẳng lẽ ngươi muốn bất tuân phân phó của vương gia?"

"Tiểu nhân không dám." Tứ nhi hoảng sợ cúi đầu, "Tiểu nhân chỉ sợ cô nương đi cũng chẳng gặp được vương gia, trời mùa đông còn rất lạnh, chỉ sợ ngươi bị cảm lạnh."
Hiếu Mẫn chỉ nhàn nhạt cười cười, "Không có việc gì, ta có thể chịu đựng."

"Vâng, Phác cô nương." Tứ nhi cười khổ, lắc đầu, nhẹ nhàng hít một hơi, quay đầu xe ngựa, chạy về phía cửa cung.

"Không nghĩ tới tiểu tử bột này lại thành Thượng thư lệnh, chỉ sợ bởi vì hắn là hoàng thượng. . ."

"Xuỵt. . . Các ngươi nhìn, hắn đi ra . . ."

"Sợ cái gì, Lan Lăng Vương tối nay không phải nên lưu lại cung thị tẩm sao?"

Vài vị triều thần, từng đôi mắt nhìn Trí Nghiên đầy hào quang khinh bỉ, phảng phất giống như Trí Nghiên là ngoại tộc của đại Tề, biết rõ hắn là hoàng tử, nhưng cũng dám quay lưng đi liền nghị luận lời đồn trên phố của Trí Nghiên —— hết thảy căn nguyên, một là bởi vì Trí Nghiên có một vị nương vô danh vô phận xuất thân thấp hèn, hai là bởi vì, những nghị luận giữa những triều thần bắt nguồn từ một người hồng nhân tại đương triều dưới một người, trên vạn người Hòa Sĩ Khai.

Trí Nghiên lạnh nhạt cười, nâng tay nhấc chân, vỗ vỗ tuyết trần nơi góc áo, thản nhiên đi tới chỗ mấy vị triều thần kia, chắp tay cười nói: "Tối nay hoàng thúc thiết yến, Trí Nghiên thân thể khó chịu, đành phải đi trước một bước, Trí Nghiên khiến chư vị thất vọng , không thể cùng chư vị uống một chén."

"Vương gia đã thân thể khó chịu, nên sớm tĩnh dưỡng, nếu là đả thương thân thể, tin tưởng Hoàng Thượng sẽ rất quan tâm." Thượng thư bên phải Hòa Sĩ Khai, Phó Xạ, cố ý đề cao cuống họng, cười nhìn Trí Nghiên.

Trí Nghiên vẫn giữ nụ cười trên môi: "Đa tạ Thượng thư đại nhân quan tâm, Trí Nghiên tự sẽ hảo hảo bảo trọng thân thể, tiếp tục vì Hoàng Thượng hiệu mệnh, một mực thủ đại Tề sơn hà của ta, vĩnh cố giang sơn."

"Ha ha, Lan Lăng Vương thế nhưng có một mảnh chân thành, ta cần phải nói ngọt với Hoàng thượng nhiều hơn vào buổi tiệc tối nay." Hòa Sĩ Khai âm trầm cười một tiếng, vỗ vỗ sử quan bên người, "Ngươi cần phải hảo hảo ghi lại đoạn này, Lan Lăng Vương đối với hoàng thượng trung thành, cần phải tên lưu sử sách a."

"Hòa đại nhân, nguyên lai ngươi ở chỗ này a, lão phu tới tìm ngươi." Thân mang nhuyễn giáp Hộc Luật Quang từ cửa cung đi vào, tiến lên bắt lấy tay Hòa Sĩ Khai, "Đi, Hoàng Thượng tìm ngươi, nói muốn cùng ngươi đánh cờ."

"Vậy sao? Ha ha, vậy ta liền không bồi Lan Lăng Vương nói chuyện phiếm , cáo từ." Hòa Sĩ Khai đắc ý cười, quay người rời đi.

Hộc Luật Quang nhìn Trí Nghiên thật sâu một chút, "Trời lạnh, vương gia trở về nhớ châm thêm lò sưởi, những loại hàn phong này liền không đả thương được vương gia ."

"Đa tạ Hộc Luật tướng quân nhắc nhở." Trí Nghiên hiểu ý cười một tiếng, nhẹ gật đầu, "Hộc Luật tướng quân, Trí Nghiên ngày khác sẽ đến phủ thượng bái phỏng, hôm nay đi trước một bước."

"Đi đi." Hộc Luật Quang gật đầu cười cười, nhẹ nhàng thở dài.

Quan viên chung quanh nhìn Trí Nghiên một chút, Hòa Sĩ Khai vừa đi, liền cảm thấy không thú vị, thế là nghị luận dần dần lắng xuống.

Trí Nghiên giương mắt nhìn trời trong, đưa tay thở một ít hơi vào, xoa xoa đôi bàn tay, lẩm bẩm nói: "Nương, ta sẽ kiên trì , bởi vì ta tin tưởng, cứu tinh của ta đã tới rồi." Ánh mắt rơi xuống, một chiếc xe ngựa trì vào tầm mắt Trí Nghiên.

Khóe môi Trí Nghiên khẽ cong, chậm rãi tiến lên đón, trong mắt vẫn còn có chút kinh ngạc, "Tứ nhi, sao ngươi lại tới đây?"

Tứ nhi một mặt kinh ngạc khi nhìn thấy Trí Nghiên, kéo ngừng xe ngựa, hoảng sợ nhảy xuống xe, "Vương gia, lúc này, ngài không phải hẳn là. . ."

"Do ta tự mình muốn tới!" Hiếu Mẫn thanh âm cắt ngang Tứ nhi , chỉ thấy nàng dứt khoát nhếch màn xe lên, lập tức nhảy xuống xe, đến gần Trí Nghiên, nụ cười trên mặt để cho người ta có chút nhìn không thấu.

Đột nhiên trông thấy một nữ tử mỹ lệ xa lạ đứng trước cửa cung, chúng triều thần không khỏi ngừng chân nhìn người trước mắt nàng —— Lan Lăng Vương không gần nữ sắc, môi hồng răng trắng, dân gian truyền tụng hắn là luyến đồng, cùng đương kim Tề chủ có gian tình, thế nhưng lại xuất hiện một cô gái xa lạ trong mắt, nàng rõ ràng có vũ mị quyến luyến vô hạn, tựa hồ đối với Lan Lăng Vương còn có chút luyến ái.

Lan Lăng Vương từ trước đến nay chỉ có một vị chính phi duy nhất, nhiều năm qua tương kính như tân, từ trước tới giờ chẳng cùng nữ tử khác vãng lai, như thế xem ra, chẳng lẽ những lời đồn dân gian kia đều là hư ảo? Lan Lăng Vương ưa thích nữ tử, cũng không phải là nam nhân?

"Sao ngươi lại tới đây?" Trí Nghiên nhìn Hiếu Mẫn nhịn không được hỏi.

Hiếu Mẫn liếc mắt nhìn thoáng qua những triều thần xem trò vui kia, nhiên vũ mị cười một tiếng, đưa tay ôm lấy cổ Trí Nghiên, ngẩng mặt, có chút liếm liếm môi, "Người ta nhớ ngươi a."

Trí Nghiên ngơ ngác một chút, đưa tay nhẹ nhàng vuốt chóp mũi của nàng, "Chạy xa như thế đến gặp ta, nhưng chỗ này không thể cho ngươi chơi vui."

"Người ta đêm qua còn chơi chưa chán... Cho nên liền không nhịn được tới. . ." Hiếu Mẫn chăm chú ôm Trí Nghiên trước ngực, tựa hồ xem người chung quanh như người chết rồi,, giơ tay lên chỉ, nửa là trêu chọc, nửa là vuốt ve dọc theo gương mặt Trí Nghiên, cuối cùng rơi xuống cằm Trí Nghiên, nhẹ nhàng xoay quanh vòng, "Chẳng lẽ ngươi không muốn người ta?"

Trí Nghiên chỉ cảm thấy thân thể xiết chặt, ý cười trong mắt lại càng thêm nồng đậm, "Muốn. . ." Nói, liền đưa tay vừa kéo eo Hiếu Mẫn, đưa tay nâng cằm nàng lên, "Không phải ngươi giày vò ta đêm qua, hôm nay thân thể ta như thế nào không thoải mái?"
"Ha ha, đêm nay người ta còn muốn giày vò ngươi thì sao?" Hiếu Mẫn tiến tới mặt Trí Nghiên,, thanh âm lại nói đến phá lệ lớn, đám người bên cạnh nghe được đã bừng cả khuôn mặt.

" Nữ tử từ đâu tới nói chuyện vậy mà dạng này không biết xấu hổ. . ." Chúng Triều thần nhìn nhau, cho dù là gái lầu xanh, giữa ban ngày ban mặt, cũng không dám nói lời như vậy. Mặc dù xem thường Hiếu Mẫn trước mắt, trong lòng nhưng những triều thần này vẫn không nhịn được có chút tâm động với Hiếu Mẫn, Không biết là ai, đột nhiên nói một câu như vậy, "Nhưng xác thực cũng coi như là bảo vật!"
Không đợi Trí Nghiên trả lời, Hiếu Mẫn liền liếc mắt trừng những triều thần kia một chút, nũng nịu dụi mặt vào cổ Trí Nghiên, "Trí Nghiên, ta hiện tại liền nhịn không được, muốn. . ."

Trí Nghiên nhẹ nhàng cười một tiếng, ôm Hiếu Mẫn vào lòng, nói: "Ta cũng muốn, thà rằng làm quỷ phong lưu dưới váy ngươi, cũng không muốn sống uổng lúc này..."

"Haha..."

"Tiểu mỹ nhân, chúng ta nên trở về đi giày vò . . ." Trí Nghiên thấp giọng, ôm Hiếu mẫn lên xe ngựa, với với Tứ nhi đang đứng một bên trợn mắt hốc mồm, " về hành quán, trên đường đi vòng thêm đường vòng, trong một hai canh giờ, không cho phép dừng xe."

"Dạ. . . Vương gia. . ." Tứ nhi nắm chặt dây cương, lập tức quay đầu xe, chỉ để lại một đám triều thần hai mắt trừng thẳng nhìn xe ngựa đi xa.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: #hnhn14365