Chương 108
Trăng sáng trên không, giống như ngọc bàn.
Đậu Ảnh cẩn thận cất túi châm vào hòm thuốc, sau đó mang chiếc túi đặt trên giường lên vai, đeo hòm thuốc đi ra cửa phòng.
Chung quy cũng đến lúc đi, có thể lần này thực sự đi không lo lắng rồi.
Ánh trăng chiếu sáng mặt của Đậu Ảnh, chỉ thấy trên mặt nàng mang theo một nụ cười thư thái, có lẽ thấu hiểu càng ít chuyện, thì sẽ càng ít gánh nặng phải mang theo.
Đậu Ảnh vừa nhảy lên mái hiên của tiểu, đã bị một giọng nữ dưới tiểu các kêu ngừng cước bộ.
"Đậu cô nương, thật đã nghĩ thông suốt?" Người vừa cất tiếng không phải ai khác, mà là Cư Lệ-- chỉ thấy nàng mặc một thân bạch sam, ở dưới ánh trăng có vẻ có vài phần trong trẻo nhưng lạnh lùng.
Đậu Ảnh hơi kinh hãi, nhưng cũng thản nhiên, "Nàng chỉ có một lòng, chỉ yêu một người, là ngươi, cuối cùng vẫn sẽ là ngươi, ta tội gì vướng víu làm chi?''
Khóe miệng Cư Lệ giương lên, bước gần đến.
Đậu Ảnh về sau một bước, cười nói: "Lý cô nương ngươi cho ta ở bên người nàng giáo thụ y thuật một năm, không phải chỉ muốn kết quả này sao?''
Cư Lệ lắc đầu, cười lạnh nói: "Đương nhiên không phải.''
"Ah?" Đậu Ảnh nguyên bản còn muốn hỏi, bỗng nhiên lắc đầu cười, "Nếu ta đã buông, biết nhiều như vậy còn có ý nghĩa gì?" Nói xong, mi tâm nhíu một cái, chung quy chần chờ nói, "Bây giờ Nghiệp đô nhìn như bình tĩnh, kỳ thực mùi máu tươi đã nồng nặc rồi. Ngươi bây giờ còn có thể cùng ta thản nhiên mà nói, như vậy trong lòng tất đã có đường lui, có phải hay không?"
Cư Lệ gật đầu cười, "Nghĩ đến đường lui, đâu chỉ có một mình ta?'' Trong lời nói có ẩn ý, Cư Lệ đến gần Đậu Ảnh lần nữa, nhét một bao bạc vụn vào trong túi của Đậu Ảnh, "Giang hồ hiểm ác đáng sợ, ngươi cuối cùng lẻ loi một mình. Bạc vụn trong cẩm nang này, là tâm ý của ta, còn có một phong thư, nếu như gặp phải chuyện gì, có thể theo những gì đề trên thư tới tìm ta.'' Ngừng nói, Cư Lệ nắm chặc tay Đậu Ảnh, tiếu ý một ít ấm áp, "Phác lang không thể cho ngươi, Lý Cư Lệ ta có thể sử dụng biện pháp khác, trả lại cho ngươi.''
"Xem ra, bạc ta mà chối thì bất kính rồi." Đậu Ảnh mỉm cười gật đầu, "Tố Nghiên thanh khiết lương thiện chung quy có thể khiến một la sát nơi địa ngục được thuần hóa, ha ha."
"La sát?" Cư Lệ ngẩn ra, bỗng nhiên hiểu ý của Đậu Ảnh, cười nhạt, "Bây giờ, ta ngược lại hy vọng mình là một cô nương yếu đuối."
". . .Cô nương Lý yếu đuối, bây giờ biệt ly, sau này còn gặp lại." Đậu Ảnh ôm quyền, thư thái khiến Cư Lệ có chút kinh ngạc.
Cư Lệ hơi hơi phúc về phía Đậu Ảnh, "Sau này còn gặp lại."
Đậu Ảnh phất phất tay, quay người sang, đáy mắt mơ hồ có một chút mông lung.
Một năm sớm chiều ở chung, một năm ngữ cười yến yến, một năm vọng quân xán lạn, một năm khắc quân tận xương.
Lý Cư Lệ, có thể ta thật nên cám ơn ngươi, cho phép ta ở trước mắt ngươi, làm hồng nhan tri kỷ trọn một năm bên nàng.
Cuộc đời này của Đậu Ảnh, có thể có đoạn hồi ức này, xem như không uổng công sống kiếp này rồi, ha ha.
Cư Lệ nhìn bóng lưng Đậu Ảnh đi xa xa, nhẹ nhàng thở dài, ván này, Lý Cư Lệ nàng xem như đã thắng.
Không phải Lý Cư Lệ nàng là đầu cá gỗ, nhìn không thấu tâm tư của Đậu Ảnh, Lý Cư Lệ nàng cũng không phải nữ tử ôn uyển, không hiểu ghen tuông giữa nữ tử.
Chỉ là, ván này, làm ầm ĩ không được, chửi không được, càng giết không được.
Những gì có thể làm, chỉ có thể là thả, mặc kệ, Đậu Ảnh nàng là một nữ tử trong sáng, lấy được, cũng buông được.
"Trăng sáng chiếu cô ảnh, gần nhau không dễ. . ." Cư Lệ xúc động niệm, quay người sang, bước về phía căn phòng của nàng cùng Tố Nghiên
Cư Lệ mới đi đến trước của phòng, liền nghe mùi rượu.
"A?'' Cư Lệ bối rối đẩy cửa đi vào, thấy Tố Nghiên cười ngồi bên cạnh bàn, đã rót đầy rượu vào hai chiếc cốc.
Cư Lệ vừa đóng cửa phòng, có chút kinh ngạc nhìn Tố Nghiên, "Đây là?"
Tố Nghiên nói: "Đậu cô nương cuối cùng đã đi, có phải hay không?"
Cư Lệ lại cả kinh, "Sao ngươi biết?''
Tố Nghiên nhẹ nhàng thở dài, đứng lên, nụ cười so với ngày xưa càng thêm ung dung. Chỉ thấy nàng đi tới bên người Cư Lệ, tự tay cầm hai tay của nàng, "Một năm này không giận không mắng, ngược lại cũng ủy khuất ngươi."
"Ngươi. . ." Hai mắt Cư Lệ nhìn Tố Nghiên , "Ngươi. . . Ngươi ở đây nói cái gì?"
Tố Nghiên bình tĩnh nhìn Cư Lệ, nói: "Ngươi biết, ta biết, Đậu cô nương biết là được rồi.''
"Ta. . ."
"Cư Lệ. . ."
Cư Lệ vừa muốn nói gì, liền nghe Tố Nghiên gọi một tiếng nhu hoà, kéo Cư Lệ vào trong lòng, "Ngốc. . . Một năm qua, ngươi cũng biết ta suy nghĩ về ngươi nhiều như thế nào, tốt hơn mỗi ngày đều cười gượng.''
"Ha ha, ta ngược lại thật ra không ngờ, Phác lang của ta, cũng học được thăm dò ý tứ qua lời nói và sắc mặt rồi.'' Cư Lệ tựa ở trong lòng Tố Nghiên, cười đến an tâm, "Ta đột nhiên hối hận luyện cho ngươi thành thông minh như vậy rồi, sau này xác định bị ngươi khi dễ."
"Ngươi nói đúng rồi, ta ngược lại thật ra muốn dễ khi dễ ngươi, chỉ có điều, luyến tiếc a."Tố Nghiên cười cười, hôn một cái lên thái dương Cư Lệ, buông lỏng thân thể Cư Lệ ra, kéo nàng ngồi xuống bàn.
Cư Lệ cúi đầu liếc mắt nhìn chén rượu trên bàn, cười nói: "Có rượu không đồ ăn, Phác lang, ngươi hôm nay đến tột cùng trong xiêm áo giấu cái gì[1]?''
Tố Nghiên giơ lên một chén rượu , uống cạn rượu trong ly trước , nghiêm mặt nói: "Chén rượu thứ nhất này, là rượu tạ tội , sau này Tố Nghiên ta chỉ cùng ngươi một người kề vai , người khác đừng mơ tưởng tới gần ta một bước."
Cư Lệ nhịn không được thiêu mi cười nói: "Tốt, rượu này, ta nhất định phải uống!" Nói xong, nâng chén uống cạn.
Tố Nghiên cười lại rót đầy rượu vào hai chén, lại nâng chén nói: "Chén thứ hai này , là rượu nợ. Từ khi biết ta đến hôm nay, Cư Lệ ngươi đã chịu quá nhiều ủy khuất, ta nợ ngươi đời này không trả xong, ta sẽ dùng cả đời trả nợ cho ngươi, được không?"
Tiếu ý Cư Lệ càng tăng lên, "Tốt! Ta uống!"
Hai người nói xong, lại uống cạn, khi chén thứ ba được châm đầy.
Nụ cười trên mặt Tố Nghiên dần dần thu lại, nói: " Chén rượu thứ ba, là rượu tráng hành[2].''
"Tráng hành tửu?" Tâm Cư Lệ bỗng nhiên thắt chặt, "Ngươi không phải muốn bắt chước Kinh Kha[3] đó chứ?''
Tố Nghiênc cau mày nói: "Bây giờ tình cảnh của Phác Trí Nghiên, chúng ta đều hiểu, nếu như không có hành động, chỉ sợ hắn cuối cùng sẽ chết dưới tay hoàng đế nước Tề. Mà chúng ta. . . Cũng chung quy khó thoát khỏi cái chết.''
Cư Lệ lắc đầu liên tục, "Không thích, chén rượu này tên khó nghe quá, ta không uống."
" Cư Lệ?" Tố Nghiên nhẹ nhàng gọi.
Nụ cười trên mặt Cư Lệ quay lại, nói: "Ai nói Phác Trí Nghiên nhất định phải chết?"
Tố Nghiên cả kinh, nói: "Lẽ nào ngươi nghĩ ra cách cứu người rồi?''
Cư Lệ gật đầu nói: "Ta tin rằng Phác Trí Nghiên tất nhiên cũng nghĩ đến biện pháp này rồi. . . Nếu lại có chiến cuộc, ta tin rằng vở tuồng chạy đi từ chiến trường, nên diễn lại một lần nữa, cũng không phải là không thể.''
"Nếu không có chiến cuộc thì sao?''
"Chúng ta đã nghĩ tới khả năng này.'' Cư Lệ cười như biết trước, nắm chặc tay Tố Nghiên nói, "Nếu như hôm nay ngươi chịu đổi tên rượu dễ nghe mà ta thích, thì ta sẽ nói cho ngươi biết một bí mật."
". . . Ta suy nghĩ. . ." Tố Nghiên gãi đầu, dường như rất khó khăn.
Cư Lệ thấy Tố Nghiên lại bày ra bộ dạng ngây ngốc, trong lòng ấm áp không thôi.
" Cư Lệ." Tố Nghiên đột nhiên kêu Cư Lệ.
"Ừm?" Cư Lệ thiêu mi chờ tên rượu của Tố Nghiên
Tố Nghiên nhìn Cư Lệ một cách nóng bỏng, Cư Lệ bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, trên mặt dần hiện lên hai án mây màu đỏ.
"Rượu này tên là. . ."
"Chính là Cư Lệ." Tố Nghiên ngửa đầu uống cạn rượu, đột nhiên hôn lên môi Cư Lệ.
Đầu lưỡi nhẹ khiêu, đôi môi Cư Lệ hé mở trong nháy mắt, Tố Nghiên đã uy rượu vào trong miệng Cư Lệ.
Cảm giác say say lòng người, nồng tình cũng say lòng người.
Cư Lệ chỉ cảm thấy khắp mặt như hỏa thiêu, còn chưa kịp phản ứng, Kỳ Lạc đã kéo nàng vào trong lòng, "Còn ngụm rượu này tên là Tố Nghiên, ha ha, Cư Lệ, ta muốn. . ."
"Ngươi. . . Ngươi không muốn nghe bí mật sao?" Cư Lệ chỉ cảm thấy lòng nhảy dồn dập, vạt áo cũng đã bị Tố Nghiên cởi ra, "Ngươi. . . Ngươi càng ngày càng. . ."
"Ta đột nhiên cảm thấy thông minh đúng là lợi thế. . ." Tố Nghiên cười cười, nhãn thần trong veo, lại làm cho Cư Lệ cảm thấy tâm thần rung động, "Có thể nhìn thấy ngươi xấu hổ, thật rất đẹp. . ." Ngón tay của tm lướt qua vết thương trên gương mặt Cư Lệ, "Cho ta chút thời gian, vết thương này, ta có thể khiến nó vĩnh viễn tiêu thất."
"Ta muốn giữ lại." Cư Lệ bắt được tay Tố Nghiên, làm cho lòng bàn tay Tố Nghiên áp sát vào vết thương, "Như vậy ngươi mới có thể đau lòng vì ta một ít."
'' Cư Lệ ngốc.'' Tố Nghiên ôn nhu gọi, môi lại bị Cư Lệ hung hăng hôn.
"Cư. . ." Tố Nghiên vừa nói, đã không phản ứng kịp, bị Cư Lệ đẩy ngã lên giường, bị Cư Lệ chiếm mất tiên cơ cởi hết xiêm y.
Hai gò má Tố Nghiên ửng hồng, càng làm cho Cư Lệ yêu hơn.
"Đêm nay ta nên thương tiếc ngươi a. . ." Tố Nghiên ý loạn tình mê, nhịn không được ôn nhu nói ra một tiếng.
"Đến lượt ta lại ngại gì?" Cư Lệ thâm tình nhìn Tố Nghiên, tay trái tự tay giữ chặt tay phải Tố Nghiên, môi tiếp theo hôn lên trên da thịt Tố Nghiên.
"A. . ." Tố Nghiên nhịn không được rên rỉ một tiếng, đã trầm luân trong nụ hôn ngọt ngào của Cư Lệ.
Mùi rượu xông vào mũi, mồ hôi đổ lâm ly.
Triền miên chẳng dừng, khi mệt mỏi, hai người gắt gao ôm nhau, Cư Lệ ở bên tai Tố Nghiên, nhẹ giọng nói: "Ngươi đoán xem, đêm nay Phác Trí Nghiên có thể cùng Phác Hiếu Mẫn như vậy giống chúng ta hay không không phụ ánh sáng rực rỡ đêm trăng?''
"Sao đột nhiên lại đề cập tới hắn?''
"Bởi vì nàng giống như ngươi. . ."
"Giống?''
"Giống nhau đều là. . . Nữ tử. . ."
Tố Nghiên kinh ngạc, môi Cư Lệ lại rơi lên trên môi Tố Nghiên, "Phác lang. . ."
Kinh ngạc của Tố Nghiên bị Cư Lệ thâm tình hôn dần dần biến sạch, tích tụ trong lòng nhiều năm, chung quy đã được tháo bỏ.
Thì ra. . . Phác Hiếu Mẫn. . . cô cũng thích con gái.
Cư Lệ đột nhiên buông lỏng môi Tố Nghiên ra, âm thanh trách cứ nói."Không cho phép nghĩ tới người khác!"
Tố Nghiên áy náy cười, nâng môi Cư Lệ lên, "Không nghĩ. . Không nghĩ. . Về sau trong lòng, chỉ nghĩ về ngươi...''
"Nếu như gạt ta thì sao?''
"Lại bị ngươi ăn một lần. . ."
"Ha ha. . . Cũng không chỉ một lần. . ." Ngón tay của Cư Lệ hạnh kiểm xấu mà sờ một cái xuống dưới bụng Tố Nghiên, làm cho Tố Nghiên không khỏi kẹp chặc chân.
"Ta. . . Ta sợ ta. . . Chịu không nổi. . ."
"Ta không hề ăn không nổi ngươi là được rồi. . . Ngươi mới vừa rồi suy nghĩ về người khác, cho nên, ta muốn phạt ngươi. . ."
"A!"
Hai cỗ thân thể phập phồng bất định, Tố Nghiên chỉ cảm thấy thân thể bị Cư Lệ trêu chọc đến như lửa đốt, làm ngón tay của Cư Lệ tiếp tục ở trong cơ thể làm mấy chuyện xấu, Tố Nghiên nhịn không được ôm chặc thân thể Cư Lệ, phát ra một tiếng lại một tiếng rên rỉ chỉ thuộc về Cư Lệ
Lòng này, tình này, chỉ thuộc về ngươi, Lý Cư Lệ.
Đêm nay, ánh trăng Lan Lăng vương phủ, phá lệ sáng sủa.
Chỉ là, ánh trăng như vậy có thể được bao nhiêu đêm đây?
Trăng có tròn khuyết, người có họa phúc.
Đã định trước, chạy không được.
Đại Tề có thừa tướng Hộc Luật Quang, tự là Minh Nguyệt[4].
Trăm năm bay trên trời, trăng sáng chiếu Trường An.
Bi kịch của Lang Gia vương còn chưa hạ màn bao lâu, một bài ca dao về trăng sáng thăng thiên, được lan truyền rộng rãi trong Nghiệp đô, đầu mâu trực tiếp chỉ về phía quốc trượng -- Hộc Luật Quang, có thể sẽ mưu phản xưng vương.
Hộc Luật Quang, anh hùng một đời, cũng chung quy đến kết cục cuối cùng của ông rồi sao.
[1] một câu nói lái giống trong hồ lô bán thuốc gì, ý hỏi người đó muốn gì
[2] Nghi thức mời rượu tướng sĩ trước khi ra trận. Một nghi thức trang trọng trước khi hành quân hoặc đi xa.
[3]Kinh Kha là người nước Vệ, là môn khách của Thái tử Đan nước Yên và là người rất nổi tiếng vì đã ám sát bất thành Tần Thuỷ Hoàng Câu chuyện về Kinh Kha được chép lại ở thiên Thích khách liệt truyện trong cuốn Sử Ký của Tư Mã Thiên.
[4]Hộc Luật Quang (chữ Hán: 斛律光, 515 – 572), tên tự là Minh Nguyệt, người bộ tộc Hộc Luật, dân tộc Sắc Lặc ở Sóc Châu [1]; tướng lĩnh, ngoại thích nhà Bắc Tề trong lịch sử Trung Quốc.
[5] Minh nguyệt: trăng sáng
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top