Chương 101
Trời tối người yên, hoàng cung đại Tề hoàn toàn tĩnh mịch.
Phác Quân vẻ mặt tịch mịch đứng ở trong ngự hoa viên, nhìn đào hoa sáng quắc, lần nữa thở dài thật dài, lẩm bẩm nói: "Ba năm rồi, Trí Nghiên a Trí Nghiên , ngươi dĩ nhiên hộ tống nàng chu toàn như vậy, khụ khụ." Phác Quân nhịn không được ho khan một chuỗi, thân thể run rẩy lợi hại, "Sinh thời, có thể gặp lại ngươi một lần hay không?''
"Hoàng thượng, lão nô thấy thái thượng hoàng thân thể càng ngày càng tệ rồi." Nhũ nương Lục Lệnh Huyên đứng ở bên người Phác Vĩ, mở miệng yếu ớt.
Phác Vĩ cười lành lạnh cười, liếc mắt nhìn Lục Lệnh Huyên bên người, "Trẫm hy vọng hắn chết sớm mấy năm, như vậy trẫm có thể chân chính buông tay đi làm chuyện muốn làm."
Lục Lệnh Huyên gật đầu, khom lưng cười nói: "Hoàng thượng muốn giết Lan Lăng vương sao?''
"Không sai.'' Trên gương mặt ngây thơ của Phác Vĩ hiện lên âm lãnh, '' bên người Trẫm có rất nhiều chướng ngại vật, trẫm hận không thể lập tức đá văng từng cái một!''
Lục Lệnh Huyên lắc đầu cười nói: "Sẽ rất nhanh thôi, hoàng thượng, ngày này sẽ không xa."
"Ah?" Gò má Phác Vĩ lại nhìn nàng, "Nhũ nương, chẳng lẽ có diệu kế nào?''
Lục Lệnh Huyên giơ tay lên, bẻ một cành hoa đào, nói: "Tảng đá không thể đá văng toàn bộ, thế nhưng có thể ném từng viên từng viên một đi, người thứ nhất phải mang đi là quốc trượng đại nhân."
"Ngươi nói Hộc Luật Quang?" Phác Vĩ cả kinh, "Hắn quân công lớn lao, trẫm không làm gì được hắn."
"Lão nô nghe nói Đại Chu hưng binh biên quan rồi, hoàng thượng sao không nhân cơ hội mệnh hắn xuất chinh? Niên kỷ của hắn đã lớn, đi sa trường chém giết một hồi, có thể xóa nửa cái mạng của hắn.'' Lục Lệnh Huyên nói xong, bẻ cành đào cầm trong tay thành hai đoạn, "Hoàng thượng, ngài là vạn tuế gia, luận tuổi tác, lão nhân kia sao là đối thủ của hoàng thượng chứ?''
"Không sai! Ha ha, không sai!" Phác Vĩ liên tục gật đầu, rồi lại nhíu chặc chân mày, "Chỉ là, nếu như biên quan báo nguy, Lan Lăng vương tất nhiên sẽ chờ lệnh xuất chinh, nếu như hắn tham dự chiến cuộc, ác chiến còn gì nữa đâu chứ.''
"Ngài là hoàng thượng a, ngài có thể hạ lệnh mệnh hắn thủ vệ Lạc Dương, củng cố thành." Lục Lệnh Huyên nói tiếp.
Phác Vĩ nhịn không được lại khen một tiếng, "Hay!"
"Hoàng thượng, thừa tướng đại nhân đến." Một gã Nội thị bước nhanh đến gần Phác Vĩ, quỳ rạp xuống đất.
"Hắn tới làm gì?'' Phác Vĩ không nhịn được phất phất tay, "Cũng đã nhiều năm rồi, còn chưa tiến cữ được mỹ nữ nào, còn có mặt mũi tới gặp trẫm?"
Nội thị sợ hãi nói: "Thừa tướng hôm nay dẫn theo một tiểu mỹ nhân, nói ba năm tìm kiếm, hiến cho hoàng thượng một thiên tiên."
"Thiên tiên?" Phác Vĩ nhãn thần tỏa ánh sáng, "Đẹp thật không?''
"Nô tài sao dám nhìn nhiều?" Nội thị cúi đầu thấp hơn
Mặt Lục Lệnh Huyên không thay đổi nhìn nhất cử nhất động của Phác Vĩ, trong lòng không biết tính toán cái gì?
''Nhũ nương, trẫm đi xem một chút, mỹ nhân này rốt cuộc có dáng dấp ra sao?'' Phác Vĩ không kịp chờ đợi đã mở miệng, Lục Lệnh Huyên cúi đầu lên tiếng trả lời, cung tiễn Phác Vĩ.
Nội thị đứng lên, thở phào nhẹ nhõm, giơ ống tay áo lên lau mồ hôi lạnh trên trán, "Hy vọng hoàng thượng mỗi ngày đều có thể vui mừng như vậy thì tốt rồi."
"Hòa Sĩ Khai lần này mang mỹ nhân đẹp tới thật không?'' Lục Lệnh Huyên lạnh lùng hỏi.
Nội thị gật đầu, "Quả thực đẹp lắm đấy.''
'' lão hồ ly này cũng tinh tường lắm.'' Lục Lệnh Huyên trầm xuống, nói thầm, "Dưới một người, trên vạn người, ngươi hưởng thụ quá lâu rồi, đại nhân, từ nay về sau ngươi cũng nên xuống."
''Ma ma?'' Nội thị nhẹ nhàng lắc lắc thân thể Lục Lệnh Huyên, "Ngươi làm sao vậy?"
Lục Lệnh Huyên hờ hững xua tay, "Không sao, ngươi còn bận việc của ngươi a !."
"Dạ." Nội thị lui xuống.
Phác Vĩ gấp không thể chờ mà bước chân vào đại điện, ánh mắt rơi vào giai nhân tươi đẹp -- thấy vòng eo mềm mại, thân thể nổi bật, lụa mỏng mặc lên người, một đôi chân với chiếc đùi đẹp như phấn trắng như ẩn như hiện, thật sự là chọc người tâm động.
Hòa Sĩ Khai cúi đầu với Phác Vĩ, nói: "Vi thần bái kiến hoàng thượng."
"Miễn lễ, miễn lễ." Phác Vĩ vội vàng bước tới bên người mỹ nhân, tự tay muốn đi cúi đầu sờ khuôn mặt mỹ nhân, mỹ nhân kia dĩ nhiên tránh ra, càng làm cho Phác Vĩ cảm thấy lòng ngứa ngáy khó nhịn.
"Đây là mỹ nhân thần tìm thấy trong dân gian, vi thần thấy nàng động lòng người, liền nhận làm nghĩa nữ." Hòa Sĩ Khai nói, hài lòng cười, "Hoàng thượng nếu như thích, vi thần tối nay liền để nàng ở lại chỗ này.''
"Tốt!" Phác Vĩ còn muốn đi sờ tay mỹ nhân kia, không nghĩ tới mỹ nhân lại né ra, da thịt như tơ lụa xẹt qua ngón tay của Phác Vĩ, làm cho Phác Vĩ nhịn không được nuốt nước miếng một cái.
"Trẫm thích, thích!" Phác Vĩ nhịn không được ôm lấy thắt lưng mỹ nhân , chỉ cảm thấy nhuyễn ngọc ôn hương trong ngực, một nhiệt ý xông thẳng tới bụng dưới.
" vi thần cáo lui." Hòa Sĩ Khai ôm quyền lui, đi ra đại điện trong nháy mắt, trên mặt xuất hiện một nụ cười tươi mát.
"Ngươi tên là gì?" Phác Vĩ nhẹ nhàng nắm được cằm mỹ nhân, si ngốc nhìn mỹ nhân mắc cở đỏ bừng khuôn mặt.
Khuôn mặt mỹ nhân xoay đi, nhẹ nhàng mà đẩy lồng ngực Phác Vĩ một cái, "Ta họ Phùng, danh Tiểu Liên. . ." Nói xong, ngón tay chạy dọc theo lồng ngực Phác Vĩ xuống, lướt trên long bào Phác Vĩ, "Hoàng thượng, cần phải thương tiếc ta nhiều hơn. . ."
" Nhất định rồi!'' Nói xong, Phăc Vĩ cởi một bên áo Tiểu Liên ra, rồi nhấc vạt áo long bào lên, cởi quần của mình ra, đặt ở ghế rồng, "Trẫm chắc chắn hảo hảo nâng niu ngươi, mỹ nhân của trẫm.''
Phác Vĩ vuốt thân thể, Tiểu Liên si ngốc cười nói: "Hoàng thượng, người đừng gấp.''
"Gặp phải mỹ nhân ngươi, muốn không vội cũng khó đấy.'' Phác Vĩ trong lòng càng khó chịu, đối với nữ tử dưới thân, sinh ra một ý niệm chinh phục.
". . . Tiểu Liên tới hầu hạ hoàng thượng!." Tiểu Liên đè lại long y Phác Vĩ, ngón tay trượt vào quần hắn.
Phác Vĩ nhịn không được hít một hơi, trong miệng nhịn không được khen: "Mỹ nhân. . . Thật là mỹ nhân a. . ."
Ở ngoài Đại điện Anh Nô hờ hững lắc đầu, nghe tiếng rên rỉ vang lên trong điện.
Quý vi hoàng hậu thì thế nào?
Bất quá là một con rối hoàng thượng đặt ở hậu cung. . . Đời này kiếp này, mãi mãi cũng trốn không thoát cung đình làm người ta hít thở không thông này. . .
Anh Nô nhịn không được rùng mình một cái, nhìn bầu trời phía tây, trong lòng thì thào hỏi: "Trí Nghiên ca ca, ngươi ổn cả chứ?''
Công nguyên năm 668, Đại Chu cùng Đột Quyết hòa thân kết làm đồng minh, cùng nhau phạt Tề. Chiến sự Biên quan nổi lên, đại Tề phái thái phó Hộc Luật Quang làm đại nguyên soái, suất quân chiến đấu cùng Đại Chu ở biên quan.
Chiến sự liên miên không ngừng, hai nước giao chiến hai phe đều có thắng bại, nhưng vẫn không có kết quả.
Tháng giêng Công nguyên năm 669, thái thượng hoàng đại Tề Phác Quân chết vì bệnh, lúc ấy chỉ mới 32 tuổi, thụy hào võ thành đế, miếu hiệu thế tổ. Cả nước Đại Tề khóc than, chiến cuộc chợt chuyển, vài biên thành bị phá.
Phác Vĩ hoảng loạn dốc hết quân cho đại tướng quân Đoạn Thiều mang binh tiếp viện Hộc Luật Quang, cùng năm, phong Lan Lăng Vương Phác Trí Nghiên thành Thái úy, từ Lạc Dương xuất binh tiếp tục tiếp viện Hộc Luật Quang.
Ngày Thánh chỉ tới, Trí Nghiên rốt cục thở phào nhẹ nhõm.
Thời gian Chân chính rời xa quan trường đại Tề, cuối cùng đã tới.
Đêm trước khi đi, Lan Lăng vương Phủ an tĩnh như nước.
Trí Nghiên mỉm cười chấp bút chấm chút mực đen, đứng ở bên bàn sách, nhàn nhã vẽ đào hoa.
Hiếu Mẫn đi tới phía sau Trí Nghiên, đột nhiên ôm chặc hông của Trí Nghiên, "Ngươi a, ngày mai sẽ xuất chinh, còn có nhàn nhạ nhàn hạ thoải mái vẽ tranh.''
" Hiếu Mẫn, về sau chúng ta ở ngoài phòng trồng hoa đào, đến khi xuân về,, liền có thể thấy cảnh tượng như vậy rồi." Trí Nghiên gác bút, xoay người nhẹ nhàng điểm một cái chóp mũi Hiếu Mẫn.
"Ý của ngươi là. . ." Hiếu Mẫn từ mắt cười của nàng trông được ra chút gì, "Chúng ta không còn chiến tranh?"
"Ừm." Trí Nghiêng gật đầu, ôm thật chặc Hiếu Mẫn vào trong lòng.
"Nhưng thánh chỉ. . ."
"Ỷ vào việc ta nhất định sẽ đánh, chỉ cần Lan Lăng vương mất tích ở trên chiến trường là được.'' Trí Nghiên hời hợt nói, kế sách rời xa triều đình này, ở trong lòng nàng mặc niệm trọn bốn năm rồi.
"Mất tích?" Hiếu Mẫn lo lắng nhìn Trí Nghiên một chút, "Ngươi. . . Ngươi cũng đừng đùa với lửa, thực sự bị thương a!"
"Ha ha, có thể khiến cho ta đỏ người, không phải là ngươi sao?" Trí Nghiên cưng chìu ôm mặt Hiếu Mẫn, si mê nhìn mặt mày của nàng, phảng phất cả cuộc đời đều nhìn không đủ, "Ta sẽ dẫn ngươi cùng đi biên quan. Chỉ cần chúng ta ly khai nơi đây, Tứ nhi sẽ mang Tố Nghiên tới Lạc Dương."
"Vậy chúng ta đi nơi nào?" Hiếu Mẫn bị Trí Nghiên làm cho lo lắng.
Trí Nghiên nhìn vào đáy mắt Hiếu Mẫn,cười nói: "Đi Trần quốc, ở Giang Nam, nơi có hoa đào nở rộ.''
"Giang Nam. . ." Hiếu Mẫn tràn đầy ước mơ mà nở nụ cười, nhưng tiếu ý không duy trì lâu, lại biến thành ưu sầu, Trần quốc nhiều năm về sau, hình như cũng trở thành đồ chơi của Tùy Văn Đế, tránh không được chiến loạn.
" Hiếu Mẫn, ngươi làm sao vậy?" Trí Nghiên ôn nhu hỏi.
Hiếu Mẫn cười cười, bất quá đi cũng tốt, chí ít sinh mệnh của Trí Nghiên sẽ không bị cướp đi,. . . Nói không chừng có một ngày, chiếc nhẫn trên tay này sẽ sáng lên, còn có thể đưa Trí Nghiên rời khỏi nơi loạn thế này.
". . ." Thanh âm Hiếu Mẫn bỗng nhiên trầm xuống, ngón tay hạnh kiểm xấu mà xé vạt áo Trí Nghiên ra, "Tối nay ta muốn trả thù ngươi!"
Trí Nghiênkhông khỏi đỏ mặt lên, "Cái này. . . Cái này liên tiếp mấy ngày cũng đều do ngươi khi dễ ta mà.''
Hiếu Mẫn chu miệng lên "Sao? Không cho phép ta khi dễ ngươi? Trước đây đều do ngươi nói nguyện ý gả cho ta, sao thành phu rồi lời nói cũng không theo nữa?''
"Ta. . ." Trí Nghiêndứt khoát giang hai hai cánh tay ra, "Đến đây đi."
"Ha ha." Hiếu Mẫn nhịn không được cười lên, đưa tay ra, móc vào cổ Trí Nghiên "Trí Nghiên a, ngươi biết như vậy là khả ái không vậy?''
"Khả ái?"
''Vậy đêm nay vi phu sẽ không khách khí." Nói xong, Hiếu Mẫn đẩy ngã Trí Nghiên lên bàn sách, ngón tay hạnh kiểm xấu mà trượt vào dưới áo Trí Nghiên, trêu chọc Trí Nghiên hoảng loạn trong lòng.
"Hiếu. . . Hiếu Mẫn. . ." Trí Nghiên hô hấp dần dần hỗn lòng.
Hiếu Mẫn ranh mãnh cười cười, "Gọi làm gì đấy?"
Hai gò má Trí Nghiên đỏ hơn, trả lời Hiếu Mẫn cũng là một tiếng rên rỉ cực thấp.
Hiếu Mẫn đắc ý cười, ngưng mắt đối mặt hai mắt mê loạn của Trí Nghiên thâm tình nói: "Phác Trí Nghiên, ta yêu ngươi."
Trí Nghiên ngẩn ra, thâm tình nở nụ cười với Hiếu Mẫn móc vào cổ Hiếu Mẫn, thật sâu hôn lên môi Hiếu Mẫn, dùng thân thể đáp ứng mong muốn của Hiếu Mẫn..
Phác Hiếu Mẫn, đời này kiếp này, ta mãi mãi yêu ngươi.
------
Để mọi người chờ lâu rồi phải không ? Thật ra tui cũng k muốn lâu như vậy đâu, nhưng cũng có nhiều chuyện k nói rõ được, k biết còn ai theo dõi nữa k ? Từ giờ tui sẽ tranh thủ ra chap thường xuyên để nhanh chóng hoàn thành bản chuyển ver này, mong rằng sẽ còn có người theo dõi 😌. Còn về chap tui tự viết tui cũng k chắc khi nào sẽ viết và đăng thêm nữa, nhưng chắc chắn là trong tương lai tui sẽ cố gắng hết sức để hoàn thành nó, mong rằng mọi người sẽ chờ đợi và ủng hộ tui nhiều hơn. Nói nhiều quá rồi, giờ chúc mọi người buổi chiều tốt lành và đọc truyện vui vẻ nha :)))
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top