Chương 36: Vây sát đấu

Phổ Lục Như Kiên xa xa mai phục bên ngoài khu rừng nhìn tranh đấu đột nhiên ngừng lại, trăm mối tơ vò, vốn muốn hạ lệnh vây giết, lại phải nuốt mấy chữ đó vào bụng, nhìn thoáng qua Tôn Ninh cũng đang bối rối bên cạnh, "Tôn Ninh, ngươi nói xem bọn họ đột nhiên an tĩnh, rốt cuộc là muốn hát tuồng gì đây?''

Tôn Ninh nhất thời cũng không rõ, chỉ trầm tư một lát, nói: "Chiếu theo thân thủ của Lan Lăng Vương, không thể nhanh như vậy đã bị bắt, phía trước tất nhiên đã xảy ra chuyện gì. Việc đã đến nước này, cũng không nên chậm trễ thêm nữa, chúng ta không thể để cho bọn họ cứ kéo dài thêm như thế này, chi bằng cứ vây giết đi?''

Phổ Lục Như Kiên có chút chần chờ, lường trước tâm trí hôm đó của Phác Trí Nghiên, cho dù sa cơ lỡ vận vẫn có thể vô cùng bình tĩnh, không dám tùy tiện tiến lên, để tránh trúng phải kế gian gì, dẫn đến thất bại trong gang tấc. Phổ Lục Như Kiên khoát tay nói: "Vẫn nên chờ một chút nữa.''

Tôn Ninh lắc đầu, "Nếu như chờ đến bình minh mà không hành động, người bên ngoài vào thành Trường An sẽ càng đông hơn, vậy sẽ rất khó ra tay.'' Nói xong, Tôn Ninh nghĩ đến một vấn đề nghiêm trọng hơn, ''Hơn nữa, nếu ra tay vào ban ngày, lỡ xui có người qua đường nhìn thấy chân tướng, kể từ đó,Lý Minh sẽ bức Hoàng Thượng tra rõ nguyên nhân cái chết của Lý Cư Lệ, là ngươi hay là ta đều không thoát khỏi tội đâu?''

''Đúng rồi!'' Phổ Lục Như Kiên không khỏi hít vào một hơi, "Thôi được!'' Vừa mới nói xong, Phổ Lục Như Kiên vung tay lên, ra hiệu lệnh vây giết.
Chỉ thấy một vệt tinh hỏa bay lên bầu trời, ở trên không trung nổ tung thành một một đóa pháo hoa màu đỏ, trong nháy mắt này phong tuyết đêm nay bắt đầu tràn đầy ý vị túc sát.

''Tới rồi.'' Cư Lệ lạnh nhạt nhìn pháo hoa trên bầu trời đêm, uống ngay một hơi rượu ấm, nhìn Tố Nghiên đang ở ngoài khu rừng chỉ điểm gia tướng chuẩn bị bố cục, "Phác Trí Nghiên, ngươi đoán xem lần này là ai muốn mạng của chúng ta?"

"Muốn giết ta và ngươi, đương nhiên là người Đại Chu rồi.'' Trí Nghiên mỉm cười nhìn Tố Nghiên chạy tới chạy lui, "Nếu nàng thật sự dụng tâm, Đại Chu đúng là đã có một vị mãnh tướng."

"Cho nên Cư Lệ sẽ không cho phép bất luận kẻ nào mang nàng đi.'' Cư Lệ cười lành lạnh nhìn Hiếu Mẫn im lặng ngồi ở một bên, ''Ai cũng không được mang đi.''

"Ta sẽ dẫn nàng đi." Hiếu Mẫn chắc chắn gật đầu, "Lưu nàng lại bên cạnh ngươi, sớm muộn gì cũng sẽ bị ngươi hại!''

"Vậy ngươi phải xem nàng có nguyện ý đi theo ngươi hay không?'' Cư Lệ đã tính trước cười một tiếng.

"Ta tin nàng sẽ nguyện ý." Hiếu Mẫn nhịn không được đứng lên, trực tiếp đi qua chỗ Tố Nghiên.

Một cây ngân châm vội vàng đâm vào huyệt đạo Trí Nghiên khi nàng không kịp chuẩn bị, Trí Nghiên không khỏi nhíu nhíu mày, cười nói: "Đậu cô nương, ta có phải hay không lại thiếu ngươi một tình nữa rồi?"

Đậu Ảnh trợn mắt nhìn Trí Nghiên một chút, "Ngươi biết thì tốt rồi! Ta sẽ cầm máu cho ngươi trước, vừa rồi ngươi loạn động một trận, lại làm rách vết thương ra, nếu không cầm máu, coi chừng cái mạng nhỏ của ngươi!"

"Ta thiếu ngươi nhiều như vậy, coi bộ cũng khó mà chết được yên.'' Trí Nghiên cười nói xong, quay nhìn Hiếu Mẫn đi tới sau Tố Nghiên, lặng yên hít một hơi.
"Tiểu Nghiên."

Tố Nghiên có chút ngạc nhiên nhìn Hiếu Mẫn, "Chuyện gì?"

Hiếu Mẫn hít một hơi, trịnh trọng mở miệng hỏi: "Tiểu Nghiên, đêm nay nếu chúng đều may mắn sống sót, cô có nguyện ý đi theo thôi không?''

Tố Nghiên quả quyết lắc đầu, lạnh lùng nhìn Trí Nghiên một chút, "Đi với hai người, thì không bao giờ!''

''Vì sao?''

Tố Nghiên đắng chát cười một tiếng, ánh mắt chuyển đến chỗ Cư Lệ, ''Tôi nợ Cư Lệ một trách nhiệm, tôi không thể đi. Tôi cũng không muốn thiếu Phác Trí Nghiên một nhân tình, cho nên tôi sẽ càng không đi.'' Ngừng nói, Tố Nghiên đặt tay lên vai Hiếu Mẫn, "Còn cô? Sao chưa từng suy nghĩ ở lại đây? Ở lại bên cạnh tôi, tôi có thể hảo hảo bảo vệ tốt cho cô! Phác Trí Nghiên đã nói đúng một câu, bây giờ trên tay tôi có ba vạn binh mã, tôi chẳng hề yếu hơn Phác Trí Nghiên! Chỉ cần cô chịu ở lại đây, cho dù có khó khăn hơn, tôi cũng sẽ bảo vệ cô chu toàn!''

Hiếu Mẫn trợn mắt, sờ trán Tố Nghiên, "Tiểu Nghiên, cô bị ả ta cho uống mê dược à? Lý Cư Lệ nói gì cô cũng tin? Cô ta chỉ lợi dụng cô thôi!''

Tố Nghiên áy náy thở dài, "Mặc kệ cô ấy có lợi dụng tôi hay không, tôi chỉ biết cô ấy rất tốt với tôi. Không có nàng, chỉ sợ tôi đã sớm chết nơi hoang sơn dã lĩnh. Thứ tôi nợ nàng thật sự rất nhiều. Làm người không thể vong ân phụ nghĩa, cho nên, tôi sẽ không giữa chừng vứt bỏ nàng mà đi."

Hiếu Mẫn vừa muốn nói gì, Tố Nghiên đã cắt ngang nàng , "Cô cũng biết, dù cho hôm nay Phác Trí Nghiên không chết ở đây, thì chín năm sau cũng sẽ chết... Cuối cùng Bắc Chu sẽ diệt Bắc Tề, đây là lịch sử.''

Tâm Hiếu Mẫn xiết chặt, "Ta biết. . ."

'' Lịch sử đã định, nếu như tuỳ tiện sửa đổi, cũng chỉ hại mình hại người.'' mặt Tố Nghiên ngưng trọng, "Mặc kệ chúng ta có ở lại chỗ này bao lâu, chí ít lưu ở Bắc Chu so với lưu ở Bắc Tề tốt hơn nhiều."

". . . Đừng nói nữa." Hiếu Mẫn cúi đầu cười một tiếng, "Số mệnh khó sửa đổi sao?"

'' Cho nên, Hiếu Mẫn, cô ở lại đây được không?'' ngữ khí Tố Nghiên có chút cầu khẩn.

Hiếu Mẫn cười khổ hỏi: "Tôi lấy thân phận gì lưu lại chứ?'' Trong chớp nhoáng này, Hiếu Mẫn rốt cuộc minh bạch vì sao Tố Nghiend không nguyện ý rời đi, nếu đổi lại nàng là Tố Nghiên, vào giờ phút này cũng chưa chắc nàng sẽ nguyện ý rời đi?

Thân thể Tố Nghiên run lên, không biết mở miệng như thế nào.

Hiếu Mẫn không muốn nói thêm lời tổn thương cô, đành phải mất mác lắc đầu, bước qua trước mắt Tố Nghiên.
"Hiếu Mẫn. . ." Tố Nghiên đột nhiên giữ cánh tay nàng lại, "Chúng ta sẽ trở về , đúng không?''

Hiếu Mẫn cúi đầu nhìn chiếc nhẫn hắc ngọc trên ngón vô danh một chút, "Tôi không biết."

Tố Nghiên nghẹn ngào mà nói: "Ở chỗ này tôi đã thiếu nợ rất nhiều ân tình, tôi chẳng có cách nào cho cô một lời hứa hẹn kiên định —— nếu như chúng ta có thể trở về, tôi hy vọng sẽ không...để cô vụt mất.''

''Vụt mất...'' Hiếu Mẫn ngẩng đầu lên, nhìn Trí Nghiên vẫn đang ôn nhuận cười, "Chờ an toàn vượt qua đêm nay rồi hãy tính.''

Tố Nghiên buông lỏng tay ra, vô lực nói: "Tôi sẽ chờ cô.''

Cư Lệ thỏa mãn nhìn hai người không nói gì mà rời xa nhau, cười ung dung y một chén rượu, uống cạn.

Trí Nghiên nhẹ nhàng thở dài, không nhúc nhích nhìn Cư Lệ, "Cư Lệ quận chúa, thế gian này có nhân quả , đi một bước sai là gieo một ác quả, mong ngươi hãy tự giải quyết ổn thoả, đừng liên lụy người khác.''

''Vậy sao?'' Cư Lệ xem thường cười cười, nhìn Tố Nghiên đi về phía mình, đứng dậy nghênh đón.
Tố Nghiên nghiêm mặt nói: "Ta đã bố trí xong hết, nếu có người đột kích, chống đỡ một hai giờ hẳn là không sao.''

"Giờ?" Cư Lệ bối rối hỏi một chút.

Tố Nghiên vội vàng sửa lời nói: "Chống đỡ một hai canh giờ sẽ không sao.''

"Ta tin bản lãnh của kỳ lang ngươi.'' Cư Lệ nói xong liền kéo Tố Nghiên ngồi xuống một cái bàn khác trong quán.

Đậu Ảnh cảm thán nhìn Cư Lệ, lẩm bẩm nói: "Nàng cả đời bày mưu tính kế, chẳng lẽ không mệt mỏi sao?"

Trí Nghiên lắc đầu nói: "Nàng đã mất đường thối lui, đi sai một bước là thua cả bàn cờ, cuộc đời của nàng cũng sẽ bị hủy.'' Nói xong, Trí Nghiên hít một hơi, , "Chỉ là nước cờ này, nàng tự cho rằng bản thân đã nắm chắc thắng lợi trong tay, trên thực tế nàng vẫn sẽ thua.''

Dù cho Cư Lệ che giấu tốt tới mức nào, hào quang tán phát từ ánh mắt đó vẫn rất chân thật.

Trí Nghiên biết, quân cờ hữu tình, mà kẻ cầm cờ cũng có tình, cả hai đều không phải loại người tuyệt tình, bất luận ván cờ này có bố trí tài tình tới đâu, thì đến cuối cùng vẫn sẽ có biến số xảy ra.

"Đậu cô nương, một hồi Hiếu Mẫn sẽ phải giao cho ngươi." Trí Nghiên đột nhiên mở miệng, Đậu Ảnh còn không kịp nói, đã thấy Trí Nghiên bỗng nhiên nhanh chân đi vào khu rừng phía trước. Mũi chân đạp tung trường thương dưới đất lên, thương hoa chấn động, Trí Nghiên nghiêm nghị bay lên mái hiên của dã điếm, trường thương đột nhiên đâm ra, đánh rơi một tên sát thủ áo đen.

Huyết quang vừa hiện, nhưng chuyện vẫn chưa dứt, chỉ thấy bóng đêm đặc quánh chung quanh bỗng xuất hiện một đám sát thủ áo đen.

Tố Nghiên bảo hộ Cư Lệ ở sau lưng, lo lắng hô một tiếng, "Hiếu Mẫn, tới đây, tôi bảo vệ hai người!''

Một phiến sắt dù ngăn trước người Hiếu Mẫn, chỉ thấy Đậu Ảnh đã kéo Hiếu Mẫn ra sau lưng mình, trừng mắt liếc Tố Nghiên, nói: "Phác* quận mã, ngươi quản tốt người phía sau trước đi, không được nương tay nếu không ta cũng sẽ xem thường ngươi!" Nói xong, Đậu Ảnh đẩy Hiếu Mẫn ra sau một chút, "Ngươi tốt nhất ngoan ngoãn đừng có chạy lung tung, chớ làm hỏng chuyện ta hứa với kẻ khác.''

"Ngươi yên tâm, ta sẽ không liên lụy ngươi." Hiếu Mẫn nhìn sát thủ áo đen đầy bên ngoài trong lòng vô cùng hỗn loạn.

Tố Nghiên bị một câu nói của Đậu Ảnh làm cho đáp không được, đành phải hít một hơi, nói với Cư Lệ sau lưng: "Cư Lệ, nếu là có người muốn giết ngươi, ngươi tuyệt đối đừng chạy loạn, chí ít bảo hộ ngươi ta vẫn sẽ làm được.''

Cư Lệ mỉm cười gật đầu, "Ta biết, Phác* lang sẽ không bỏ ta.''

Tố Nghiên trầm trọng gật đầu, "Ta không biết."

"Đang!"

Sắt dù bỗng nhiên mở ra, Đậu Ảnh giúp Hiếu Mẫn ngăn một đao công kích, quay đầu vẫy tay một cái với chưởng quỹ, "Sư đệ, ngươi nơi này nhưng có. . ." Lời còn chưa dứt, đã bị hai tên đen vây công cắt ngang.

Chưởng quỹ đoán được nàng muốn hỏi gì, nhào tới quầy, từ trong ngăn tủ lấy ra một bao thuốc bột, thuận thế che miệng mũi lại, hô lớn một tiếng: "Nhanh chóng che miệng mũi đừng hít phải!''
Bên trong dã điếm, bốn người đồng loạt che miệng mũi lại, nhìn chưởng quỹ rãi bột khắp nơi, sát thủ áo đen không kịp che miệng hút vào một chút bột phấn, lập tức cảm thấy trong cổ như bị thứ gì đột nhiên nghẹn lại, há miệng phun ra một ngụm máu tưới, ngã xuống đất không dậy nổi.

"Đi!" Đậu Ảnh vội vàng đánh ra một trảo bắt lấy tay Hiếu Mẫn, mang theo Hiếu Mẫn lướt ra ngoài dã điếm.

Cùng lúc đó, Tố Nghiên cũng mang theo Cư Lệ chạy ra ngoài.

"Sư đệ làm tốt lắm!" Đậu Ảnh khen chưởng quỹ cách đó không xa, buông lỏng Hiếu Mẫn ra, bung dù đỡ đòn của sát thủ áo đen.

Chưởng quỹ gật đầu với Đậu Ảnh, từ dưới đất quơ lấy một thanh binh khí nhuốm máu, "Thất sư tỷ, tối nay ta cũng sẽ không bôi nhọ uy danh sư môn! Không bằng hai chúng ta so tài một chút, xem ai giết nhiều người hơn!''

Đậu Ảnh không khỏi cười nói: "Sư đệ a, chúng ta là thầy thuốc, nên so tối nay ai cứu được nhiều người hơn mới phải!''

"Ha ha, Thất sư tỷ dạy rất đúng." Chưởng quỹ cười ha ha một tiếng, đỡ đòn của một sát thủ áo đen, xuất thân từ Y Tiên môn, thân thủ của y tất nhiên cũng không tệ, dư sức tự vệ lấy một địch một.

"Xoẹt!"
Một chùm huyết hoa bắn lên người Tố Nghiên —— Trí Nghiên chống thương xuống đất, một thương lấy đi một mạng của một tên sát thủ áo đen, thuận thế tước đoản đao trong tay tên sát thủ đó, ném về phía Tố Nghiên, "Tay không tấc sắt, chẳng khác nào mặc người ta ra sức chém mình.''

"Không cần ngươi dạy ta!" Tố Nghiên tức giận quát, nắm chặt chuôi đao, "Ngươi tự lo đi!''

"Vậy là tốt rồi!" Trí Nghiên vội vàng cười một tiếng, chống thương bay về phía Hiếu Mẫn.

Cư Lệ nhìn kỹ sát thủ áo đen chung quanh nhìn kỹ một chút, người mang quân tới quả không tầm thường, có thể mang hơn ba trăm người tới —— trong thành Trường An, người có thể điều động nhiều người ngựa như vậy chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay, kẻ đảm nhận vị trí quan trọng và khó khăn này chỉ có mình Tùy Quốc Công —— Phổ Lục Như Kiên.
Mười mấy tên gia tướng mang theo dù đã được bố trí thoả đáng, cũng ngăn không được nhiều sát thủ như vậy.
Tố Nghiên tuyệt đối chẳng thể ngờ vốn dĩ bố trí nên trụ được một đoạn thời gian nhưng lúc này nhìn lại chỉ thấy thoáng chốc lòng quân đã tan rã, nàng không thể không một lần nữa đối mặt thời đại này —— trước đó, nàng quá mức ngây thơ, nghĩ đến đoạn lịch sử này quá mức đơn giản, bây giờ xem ra, muốn sống sót, có một số việc không thể không đối mặt, cũng không thể không làm.

Tỉ như —— quên bản thân mình đã từng là cảnh sát, giơ binh khí trong tay lên...ra sức giết người.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top