Chương 3: Đêm chạy trốn

Bầu không khí đột nhiên trở nên khẩn trương, nguyên lai tưởng rằng Hiếu Mẫn sẽ sợ đến khóc lóc om sòm náo đến long trời lở đất, thế nhưng những việc sau đó nàng làm lại khiến mọi người vô cùng kinh ngạc.

"A." Hiếu Mẫn đột nhiên cười cười với Tân Bác, khom lưng xuống, cởi đôi giày cao gót dưới chân ra, "Giúp tôi cầm vài phút, anh sợ sao?"

Tân Bác không rõ nàng muốn cái gì, đưa tay nhận lấy giày cao gót, "Hiếu Mẫn, đừng giở trò gian."

Vương quản lý đột nhiên vỗ vỗ vai Tân Bác, "Tân Bác, lòng của nữ nhân như kim dưới đáy biển, điểm này cậu thật sự không hiểu được."

Tân Bác nhìn thoáng qua ý cười trong mắt Vương quản lý, cười lành lạnh nói: "Cô ấy nào phải là kim, hoàn toàn là một hạt cát trong biển cả mênh mông, mãi mãi cũng cầm không được."

"Phụ nữ là cần được dạy, Tân Bác cậu hẳn là hiểu ý tôi mà" Vương quản lý tràn đầy thâm ý chỉ điểm cho Tân Bác, rồi nhảy tay với những người vây xem, ra hiệu mọi người tiếp tục vui đùa, xem ra hôn sự của đại tiểu thư và Tân Bác, cũng coi như là kết thúc rồi

Vũ khúc vui sướng lại vang lên, đèn nê ông lấp lóe, hết thân thể này đến thân thể khác bắt đầu chuyển động theo âm nhạc của hộp đêm, nguyên bản không khí ngột ngạt ban nãy đột nhiên biến mất bên trong loại nhịp điệu điên cuồng này.

Hiếu Mẫn trừng Vương quản lý một chút, cái liếc mắt lạnh như băng mang theo một chút chế giễu bắn về phía Tân Bác, "Tôi chỉ là muốn xoa xoa chân mà thôi,anh gấp cái gì?Tôi cũng không phải không về." Nói xong nàng đi tới gần ghế sô pha cận lối thoát hiểm, ngồi xuống nhẹ xoa chân.Khóe môi bỗng nhiên khẽ cong, Hiếu Mẫn cười nhìn Tân Bác một chút, "Anh có muốn giúp tôi xoa xoa không?"

Tân Bác trực tiếp đi qua, buông giày của Hiếu Mẫn xuống, khom lưng liền bắt được chân Hiếu Mẫn, ngón tay êm ái xoa bàn chân Hiếu Mẫn, "Có đôi khi anh thật không biết em đang suy nghĩ gì? Lúc thì ân cần dịu dàng, lúc thì đanh đá không coi anh ra gì"

"Thật sao?" Hiếu Mẫn cười cười cực kì nhạt, "Kỳ thật tôi rất hiểu." Ngón chân Hiếu Mẫn đột nhiên di chuyển dọc theo lồng ngực Tân Bác xuống 

Tân Bác chỉ cảm thấy thân thể xiết chặt tà mị cười, "Trước đó cho là em chỉ hơi ham chơi, không nghĩ tới em còn rất lớn gan." Tân Bác nói xong hai mắt sáng rực rơi xuống xương quai xanh của Hiếu Mẫn nhịn không được nuốt từng ngụm nước bọt.

Hiếu Mẫn vẫn như cũ cười nhạt một tiếng, đầu lông mày có chút nhếch cao, "Đã tới nơi này chơi, có người nào không phải đến tìm kiếm sự kích thích?" Khi đang nói chuyện, ngón chân Hiếu Mẫn đã tuột đến bụng Tân Bác, nhẹ nhàng vẽ thành vòng tròn, "Anh nói xem có đúng hay không?" Tân Bác đột nhiên nắm chặt lòng bàn chân của nàng, muốn nhào lên hôn môi Hiếu Mẫn

"Ai!" Hiếu Mẫn đột nhiên dùng ngón tay chặn môi của hắn, trừng mắt nhìn, "Gấp như khỉ thì lại không hứng thú." Nói xong, nàng xích lại gần mặt Tân Bác, "Tôi nói cho anh biết một bí mật, tôi rất thích kích thích"

"Anh biết, tiểu yêu tinh" Giọng Tân Bác nói trầm thấp vô cùng, cánh môi nhịn không được khẽ hôn lên ngón tay Hiếu Mẫn

"Thế nhưng anh nhịn không nổi"

"Nhịn một chút, anh sẽ cảm thấy kích thích. . " Giọng Hiếu Mẫn phá lệ vũ mị, dù cho bàn chân bị hắn nắm chặt, thế nhưng là ngón chân vẫn như cũ trêu chọc vuốt ve bụng dưới đã sớm căng cắn của hắn.

"Em muốn làm gì nào?" Tân Bác đột nhiên buông chân Hiếu Mẫn ra, mặc cho nàng trêu chọc hơn nữa "Chẳng lẽ em muốn ở chỗ này làm phụ nữ của anh?"

Hiếu Mẫn khiêu khích hỏi lại, "Chẳng lẽ anh không dám ?" Ngón chân xuống chút nữa, dạng này trêu chọc Tân Bác nhịn không được phát ra một tiếng trầm trầm rên rỉ, "Em thật sự là một tiểu yêu tinh!"

"Anh sai rồi, tôi không phải yêu tinh." Giọng Hiếu Mẫn càng ngày càng nhỏ, cơ hồ bị bao phủ trong vũ khúc điên cuồng, ngón chân đột nhiên rời xuống nửa người dưới của Tân Bác, để Tân Bác cảm thấy một cảm giác thất lạc trước nay chưa từng có

"Em là yêu tinh..." Tân Bác nhịn không được lại nuốt nước miếng một cái.

Hiếu Mẫn khiêu mi cười một tiếng, "Kỳ thật tôi là dọa xoa, anh sẽ cảm thấy tối nay là một cơn ác mộng.." Ngón chân kéo căng, lặng yên hướng phía giữa hai chân của hắn dùng sức đã vào

Mặt Tân Bác bỗng nhiên trở nên méo mó, từ kích động đột nhiên chuyển hóa thành phẫn nộ, chỉ thấy hắn che hạ thân, phẫn nộ quát to một tiếng, "Phác Hiếu Mẫn!! Cô vậy mà lại đá mệnh căn của tôi!"

Hiếu Mẫn từ trên ghế salon đứng dậy, nhanh chóng vọt đến cửa sắt của lối thoát hiểm, vừa kéo cửa ra vừa lạnh như băng cười nói, "Đối phó với những kẻ thích nằm mơ ban ngày, biện pháp tốt nhất chính là để hắn hiểu được, đây chỉ là một cơn ác mộng!"

"Cô!!" Tân Bác muốn cất bước truy nàng thế nhưng chân mới mở ra, phía dưới lại là một trận đau đớn, lúc đang hứng nhất lại bị một cú đá nặng như thế này, có thể khiến gã đau thấu tâm can.

Hiếu Mẫn không khỏi cất tiếng cười to, ra hiệu với DJ, DJ ra dấu hiệu "Ok" âm nhạc trong nháy mắt càng thêm nhiệt liệt, "Anh cứ tiếp tục làm người nằm mơ giữa ban ngày, tôi cũng không muốn lại ở chỗ này chơi nữa." Hiếu Mẫn cười cười, đóng cửa sắt lại, quay đầu lại bắt gặp khuôn mặt tràn đầy tức giận của Tố Nghiên, không khỏi mất hồn.

"Tiếu Nghiên, cô thật không muốn sống nữa còn dám quay về!" Nói xong, kéo chặt tay của nàng, vội vàng muốn chạy xuống dưới lầu.

" Phác Hiếu Mẫn, tôi sẽ không mắc sai lầm lần nữa đâu!" Ống nước trong tay Tố Nghiên bỗng nhiên đập về phía đỉnh đầu Hiếu Mẫn

Hiếu Mẫn theo bản năng tránh sang một bên, "Cô điên rồi, muốn giết tôi à "

Tố Nghiên giọng căm phẫn nói: "Tôi quả thật điên rồi, bị mấy kẻ cặn bã như mấy người trong xã hội này bức điên rồi! Buổi tối hôm nay tôi có thật phải chết, cũng phải kéo cô theo!"

"Tôi cũng không muốn cùng cô chết, cô không đi, tôi đi!" Hiếu Mẫn phủi phủi bụi bám trên người, quay người chạy xuống bậc thang.

"Cô trốn không thoát đâu!" Tố Nghiên hung hăng cắn răng, nhanh chóng đuổi theo Hiếu Mẫn

Cũng vào lúc ấy, bên trong hộp đêm Vương quản lý đỡ Tân Bác dậy, "Cuối cùng đã xảy ra chuyện gì? Đang yên đang lành tại sao lại náo loạn rồi?"

"Lần này cũng không phải tôi muốn làm loạn với cô ta, nhưng cô ta thật sự chơi lớn rồi!" Tân Bác tức giận mắng, "Ả đàn bà này phải thật hảo hảo dạy một lần! Vương ca ,anh sẽ giúp tôi, đúng hay không ?"

Vương quản lý thán một hơi, "Tính cách này của đại tiểu thư thật sự cũng nên quản, cậu răn đe một chút là được rồi, tin chắc Minh ca sẽ không trách cậu."

Tân Bác nghe Vương quản lý nói xong, vẫy vẫy tay với thủ hạ, "Bắt cô ta lên xe cho tôi!"

Mấy gã vai u thịt bắp gật đầu chạy dọc theo lối thoát hiểm đuổi bắt. Đột nhiên xuất hiện tiếng bước chân phía sau khiến Tố Nghiên cảnh giác xem xét, khi ánh mắt nhìn thấy gã vai u thịt bắp kia, không khỏi giật mình lên tiếng hỏi: "Phác Hiếu Mẫn đêm nay cô đang làm cái gì vậy hả?"

Hiếu Mẫn quay đầu trừng mắt nàng một chút, "Cô quản tôi làm gì, họ bắt cô cơ mà!"

"Cô!!"

"Cô cái gì mà cô? Tiểu Nghiên, nếu như cô không muốn bị phanh thây, thì đừng quay đầu, hãy cứ chạy về phía trước!" Hiếu Mẫn nói xong, đột nhiên cảm thấy chân dâng lên một cơn đau nhói như khoan vào tim, dãy kẽm nghiêng nghiêng đang phá vỡ da thịt nàng.

Lúc này, Tố Nghiên đã chạy tới bên cạnh Hiếu Mẫn, siết chặt ống nước trong tay, "Cô thật không muốn sống nữa, đột nhiên sao lại dừng ? Muốn bị đánh sao ?" Hiếu Mẫn nhìn đau cắn răng, "Cô cho rằng tôi không muốn chạy?" Tôi là chân đau chạy không được !"

"Sao lại..?" Tố Nghiêng vội cúi đầu xem xét chân Hiếu Mẫn, chỉ thấy máu tươi đã nhuộm đỏ tất chân nàng 

"Cô đừng để ý đến, đi mau đi" Hiếu Mẫn đột nhiên hung hăng đẩy nàng một cái, "Bọn họ bắt được tôi, tôi không chết được, nếu bắt được cô, cô nhất định phải chết!"

"Phác Hiếu Mẫn, cô thật là một cô gái khiến người ta không thể hiểu nổi" Tố Nghiên nhịn không được mắng một tiếng, ném ống nước trong tay xuống, xoay người cõng nàng lên, "Tôi tin cô thêm một lần cuối, đừng bức tôi lại muốn giết cô!"

Hiếu Mẫn bối rối đẩy lưng của nàng, "Cô cũng đừng quên, cô là cảnh sát, cô có thể giết người à? Giết người hẳn là phải để dành cho loại người đầy tội nghiệt như chúng tôi làm, cho nên tôi hi vọng hai tay cô vĩnh viễn đều sạch sẽ."

"Cô đừng lộn xộn, nếu không cả hai chúng ta đều chạy không thoát" Tố Nghiên chấn động trong lòng, co cẳng chạy

"Cô cõng tôi mới là chạy không được!"

Tố Nghiên hít sâu một hơi, bước chân càng lúc càng nhanh, "Mấy năm nay trong trường cảnh sát cô cho rằng tôi toi công lăn lộn à ?Mỗi ngày đều phải vác 40kg chạy 20km, tốc độ chạy của tôi không thể chậm hơn so với người thường!"

"Tôi cũng không phải bao cát, huống hồ tôi không chỉ nặng 40kg!"

"Cũng cỡ ấy thôi!Ôm chặt!" Tố Nghiên càng bước càng nhanh, trong nháy mắt đã cõng nàng chạy xuống cầu thang, chui vào ngõ hẻm giữa những nhà cao ốc. 

Hiếu Mẫn ôm chắc cổ của nàng, vội vàng quay đầu nhìn thoáng qua những kẻ truy đuổi sát nút phía sau, "Cô quả thật không hề gạt tôi, chạy nhanh thật đấy!"

"Tôi cũng không phải cô, thay đổi thất thường, ngay cả nói chuyện cũng không thể tin!" Tố Nghiên cười khổ mà nói, đột nhiên phát hiện trên tay Hiếu Mẫn tựa hồ có cái gì đó phát ra ánh sáng, còn tưởng rằng Hiếu Mẫn đang chăm chú xem điện thoại di động, "Cô cũng đừng nhàn rỗi, mau mau gọi điện thoại báo cảnh sát, chỉ cần cảnh sát đến, mấy người đằng sau kia cũng không dám đuổi tiếp."

"Điện thoại di động của tôi để ở trên lầu rồi, tôi gọi thế nào đây ?" Hiếu Mẫn bối rối mở miệng, giật mình nhìn chiếc nhẫn ngọc màu đen trên ngón tay trái đang lấp lánh, không khỏi giật mình la "A" thất thanh, "Chiếc nhẫn này.."

"Trên tay cô không phải điện thoại thì là cái gì?" Tố Nghiên bất mãn quay đầu, "Đừng làm rộn, mau gọi cảnh sát đi!"

Hiếu Mẫn vẫn ngơ ngác nhìn ảnh quang chiếc nhẫn kia càng ngày càng sáng, nhưng trong lòng không hiểu bỗng dưng vui sướng

"Hiếu Mẫn"

Giọng nói ôn nhu kia lần nữa vang lên bên tai nàng, khiến tâm Hiếu Mẫn nguyên bản khẩn trương, bỗng nhiên tỉnh lại

"Ngươi là ai?"

Hiếu Mẫn bị ánh sáng kia chiếu đến lóa mắt không mở ra nổi, "Phác Hiếu Mẫn, cô phá nữa coi, cô không gọi điện thoại thì thôi, cũng đừng bật di động sáng như vậy, tôi sắp không thấy rõ con đường phía trước nữa nè"

"Tôi không có!" Hiếu MẪn đột nhiên từ trong thất thần bừng tỉnh, "Trong tay của tôi không phải điện thoại, thứ phát sáng chính là chiếc nhẫn"

"Chiếc nhẫn?" Tố Nghiên kinh ngạc nghiêng mặt, nhìn rõ chiếc nhẫn ngọc màu đen đang phát sáng đến lóa mắt, nhịn không được tức giận, mắng to, "Phác Hiếu Mẫn, cô có phải thật muốn sống nữa hay không! Không phải điện thoại coi như xong, còn dùng loại đèn pin của con nít ba tuổi này chiếu vô mắt tôi!"

"Tôi không có!"

"Còn nói không có! Cái này rõ ràng là có!"

Tố Nghiên cõng nàng chạy dọc theo ngõ hẻm, chỉ nghe thấy tiếng Phác Hiếu Mẫn kinh hô vang lên bên tai, "Cẩn thận phía trước!"

Tố Nghiên theo bản năng nhìn tia sáng lóe lên rồi vụt tắt, chỉ nghe "Vút" một tiếng, một mũi tên lông vũ bắn vụt qua khuôn mặt hai người, chờ Tố Nghiên đứng vững thân thể, bỗng nhiên bị hết thảy trước mắt làm cho sợ ngây người

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top