Chương 11:Dưới ánh trăng

Tố Nghiên đứng trước chậu gỗ, nhìn nha hoàn trái phải một chút, "Các ngươi đều đi ra ngoài trước đi, ta không quên tắm rửa có người nhìn"

"Vâng, công tử" Bọn nha hoàn lui xuống,"Công tử nếu có chuyện, chỉ cần phân phó nô tỳ"

Tố Nghiên gật gật đầu, nhìn bọn nha hoàn lui ra ngoài, mình theo sát họ tới cạnh cửa chốt chặt cửa xong mới thoải mái thở một hơi, quay về nơi đặt chậu gỗ.

Hít vào một hơi, Tố Nghiên nhíu chặt lông mày, đưa tay nhẹ nhàng chạm lên vết thương nơi đầu vai "Bây giờ bị người khác xem như nam nhân, có lẽ cũng là một chuyện tốt, vô luận như thế nào cũng phải giữ bí mật này, chờ chữa khỏi thương thế, liền đi tìm Phác Hiếu Mẫn, rời đi địa phương quỷ quái này."

Vừa nghĩ đến đây Tố Nghiên nhịn đau giải khai y phục trên người, tự nhủ một tiếng, "Thật sự là không may, đúng là không nên mặc quần áo của con ma chết sớm trong lịch sử này, xém xí là làm kẻ chết thay cho hắn!"

Thân thể băng lãnh được ngâm trong nước ấm áp, Tố Nghiên cẩn thận khăn treo trên vách chậu gỗ nhẹ nhàng tẩy rửa vết máu xung quanh vết thương trên vai, "Phác Hiếu Mẫn, cô nhất định phải hảo hảo còn sống, chờ tôi"

Nhẹ nhàng nhắm mắt lại, trong đầu xuất hiện chỉ có nhung nhan Hiếu Mẫn, Tố Nghiên nhịn không được khóe môi hiện lên ý cười.

Ánh trăng thê lương, hàn phong quét tới, đêm đông ở bắc địa, dù cho trên trời trăng sáng lờ mờ, thế nhưng vẫn luôn tràn đầy hàn ý.

Tố Nghiên thay một bộ áo lông dài màu nâu nhạt, chải kỹ búi tóc, chậm rãi đi theo nha hoàn tới tiểu đình nơi hậu viện.

"Ngươi đã đến?" Cư Lệ tự rót tự uống, đột nhiên mở miệng hỏi.

Tố Nghiên gật đầu, học theo diễn viên trong mấy phim cổ trang, hai tay ôm quyền, "Tạ ơn ân cứu mạng của Lý cô nương."

Cư Lệ chỉ lắc đầu cười lạnh, vỗ vỗ ghế gỗ bên cạnh, ra hiệu Tố Nghiên ngồi xuống đó

Tố nghiên đi tới bên cạnh Cư Lệ, ngồi xuống,"Tạ ơn"

Cư Lệ bất đắc dĩ cười một tiếng, "Mệnh của ngươi, ta có thể cứu, thế nhưng mệnh của ta, ta cũng không cứu được."

Tố Nghiên nhíu mày, "Sao lại nói vậy?"

Cư Lệ nặng nề thở dài, uống xong một chén rượu, "Không nói cũng được mau mau ăn chút gì, đây, trời lạnh uống chút rượu nóng ấm người." Nói xong Cư Lệ đã giúp Tố Nghiên rót đầy một chén rượu.

"Ngươi cứu mạng ta, ta nên báo đáp ngươi mới phải." Tố Nghiên nghiêm mặt gật đầu, đón lấy chén rượu trong tay nàng, "Nữ hài tử vẫn nên ít uống rượu một chút,rượu vào hại thân." 

Cư Lệ có chút giật mình nhìn nàng, "Ồ? thật sao?"

"Vâng" Tố Nghiên trịnh trọng gật đầu, "Nếu có khó xử gì, ngươi liền nói với ta, ta dù nói thế nào cũng là cảnh..." Tố Nghiên hoảng sợ im tiếng, cười nói, "Nói thế nào ở quê hương của ta cũng được xem là người trong nha môn, bảo hộ bách tính,là chức trách của ta."

Cư Lệ tràn đầy thâm ý nhìn đôi mắt Tố Nghiên, chưa từng có ai có đôi mắt bình lặng như nàng, cũng không có ai quan tâm tới nàng uống bao nhiêu rượu? Đột nhiên, Cư Lệ có chút hoảng hốt, cảm thấy đáy lòng có chút đau xót khó hiểu.

Tố Nghiên nhẹ nhàng cười một tiếng, "Lý cô nương, ngươi đã cứu ta, ta sẽ không ngồi yên với chuyện của ngươi, nếu như ngươi không chê, coi ta là bạn, liền nói với ta một chút đi."

Cư Lệ có chút thê lãnh cười một tiếng, đưa tay chạm tới mạng che mặt, đột nhiên nhẹ nhàng mở mạng che mặt ra, một đao vết kiếm nằm ngang ở má phải lập tức lộ ra,"Ta đường đường là quận chúa, ngay cả bản thân cũng bảo hộ không tốt, ngươi chỉ là giới thảo dân, lại thế nào có khả năng cứu ta? Ngươi nhìn, đây chính là kết cục của ta, có lẽ...qua ít ngày, so với vết kiếm ta sẽ còn trông thảm hại hơn"

Tố Nghiên giật mình nhìn mặt nàng,"Đây rốt cục là chuyện gì?"

"Vì cứu cha ta, ta để thích khách đả thương mặt"

"Thích khách?"

Cư Lệ gật đầu, "Không sai, thích khách.Cha ta là thừa tướng Đại Chu,gây thù hắn rất nhiều,trong triều có rất nhiều người đều muốn ra tay với ông, thích khách, tử sĩ, minh thương, ám tiễn, những năm gần đây, đã trải qua không ít. Thế nhưng bây giờ người muốn tính mệnh nhất,lại là..." Cư Lệ lời nói đột nhiên dừng, chỉ đắng chát cười một tiếng, "Thôi, những việc này, nói cũng vô ích, Cư Lệ vẫn nên trước bồi công tử ăn xong buổi tiệc này, ngày mai chuẩn bị tốt xe ngựa, đưa công tử rời đi nơi này." Nói xong,Cư Lệ cúi đầu xuống, lúc này mới phát hiện đầu ngón tay người kia như trước vẫn đang nằm trong tay nàng.

Tố nghiên bỗng nhiên dùng sức quấn chặt tay nàng, "Không!Ngươi phải nói xong"

"Công tử cần gì phải lội vào vũng nước đục này chứ?" Cư Lệ lạnh lùng hỏi lại, "Trời đất bao la, người người đều có số mệnh, có lẽ, đây chính là mệnh của ta..."

"Ai nói?" Tố Nghiên phẫn hận cắt ngang nàng, "Ta hận nhất chính là loại luận nhận mệnh này!Tương lai là của mình, phải do mình cố gắng nắm bắt, tại sao có thể nói từ bỏ liền từ bỏ? Ngươi nói, ta xem một chút, nếu như ta có khả năng giúp đỡ, ta liền hết sức giúp, nếu như không thể giúp, ta cũng sẽ nghĩ biện pháp giúp."

Cư Lệ ngơ ngác nhìn mặt Tố Nghiên, trong lòng nói thầm, "Ngươi thân là nữ tử, nói những lời này nghe còn hùng hổ hơn rất nhiều đấng mày râu trên thế gian này."

Tố nghiên nâng tay còn lại quơ quơ trước mặt Cư Lệ, "Lý cô nương?Ngươi sao vậy?"

Cư Lệ phục hồi thần trí, nặng nề thở dài, "Công tử ngươi không hối hận?"

"Ta Phác Tố Nghiên tuyệt không hối hận!" Tố Nghiên kiên định cười một tiếng, "Ba ba đã từng nói với ta, làm người phải đỉnh thiên lập địa, không được nợ ai thiếu ai cái gì! Làm người cũng phải có chính khí, không thể thấy chết không cứu.Huống chi..." Tố Nghiên đột nhiên trọng trọng gật đầu nhìn Cư Lệ, "Ngươi vừa hay là ân nhân cứu mạng của ta!"

"Tố Nghiên"

"Cái gì?"

Cư Lệ đột nhiên nghiêm mặt nhìn nàng, "Ngươi coi thật không hối hận?"

"Ta tại sao phải hối hận?" Tố Nghiên hỏi lại, "Chỉ là, sau khi ta giúp ngươi, hy vọng ngươi có thể giúp ta đi tìm một người."

"Có phải người vẫn luôn ở trong lòng người Hiếu Mẫn?"

"Làm sao ngươi biết?" Tố Nghiên kinh ngạc.

Cư Lệ nhẹ nhàng bĩu khóe môi, nụ cười này khiến người ta nhìn không thấu là buồn hay vui, "Những ngày khi ngươi hôn mê, ngươi hô cái tên này rất nhiều lần."

"có sao?" Tố Nghiên bối rối nhìn về nơi khác, buông lỏng tay Cư Lệ ra, "Người này luôn luôn ưa thích hồ nháo, ta chỉ là lo lắng nàng sẽ gặp rắc rối..."

"Vậy sao?" Cư Lệ bình tĩnh nhìn vào mắt của nàng, tựa hồ đã nhìn thấu tâm tư của nàng, "Ta biết, nàng đối với ngươi mà nói, hoàn toàn khác những người khác."

Tố Nghiên đỏ mặt, gấp giọng nói, "Nào có? Ta đối với người nào cũng đều như thế"

"A..." Cư Lệ cười nhạt một tiếng.

Tố nghiên mau đem lời nói xoay chuyển, "Lý cô nương, ngươi còn chưa nói ta biết, đến tột cùng là chuyện gì?"

Cư Lệ lần nữa đem chén rượu đưa tới gần Tố Nghiên, "Phác công tử trước tiên hãy uống xong chén rượu này. Ta chậm rãi cùng công tử nói."

"Được" Tố Nghiên nhíu mày nhìn thoáng qua chén rượu kia, nắm mũi, ngửa đầu một hơi nuốt liệt tửu xuống bụng.

"Ha ha, công tử nguyên lai không biết uống rượu." Cư Lệ nhìn dáng vẻ Tố Nghiên, nhịn không được cười nói.

Tố Nghiên ngượng ngùng gật đầu, "Ta bình thường xác thực không thích uống rượu, rượu khó uống như vậy, thật không rõ, vì cái gì nhiều nam nhân thích uống như vậy."

"Chẳng lẽ công tử không thích?" Cư Lệ nhìn mặt Tố Nghiên, để Tố Nghiên cảm thấy có chút thâm ý.

"Ấy... Ta chẳng qua là cảm thấy rượu thực sự thương thân, cho nên mới không thích uống, ta cũng không phải nữ..."

"Ta biết công tử không có nữ khí như vậy." Cư Lệ ngắt lời Tố Nghiên, âm thầm cười một tiếng, trực sảng nữ tử như thế này, xác thực không thấy nhiều, cũng là một người thú vị

Tố Nghiên lặng lẽ thoải mái thở ra, dòm Cư Lệ, "Cũng tốt, cũng tốt..."

"Tốt cái gì?" Cư Lệ mở miệng hỏi.

Tố nghiên chỉ lắc đầu, "Tốt rồi, đừng nói về ta, mau nói, ngươi đến tột cùng thế nào?"

Cư Lệ gật đầu, ngữ khí lại trở nên hờ hững, "Ở Đại Chu mất thực quyền, liền như là mất tính mệnh. Hoàng thượng dần dần trưởng thành, cũng nên tự mình chấp chính, chuyện thứ nhất là tổ chức quân hội, mời chào giang hồ hào kiệt vào triều."

"Sau đó...."

"Ai có thể làm vị Đại tướng quân này, có thể nắm giữ ba vạn hộ thành quân ngoài Trường An mười dặm." Cư Lệ có chút dừng lại, nặng nề thở dài, "Ngươi cũng chớ xem thường ba vạn hộ thành quân, bất kể là ai nắm giữ, thì tương đương với nắm giữ một thanh chủy thủ đâm về hoàng thành Trường An."

Cư Lệ tự mình châm một chén rượu, "Cha vốn không muốn đi tranh đại tướng quân chi vị, nguyên chỉ muốn Hoàng thượng mình tự mình bồi dưỡng thể lực, cứ như vậy, hoàng quyền mới có thể vững chắc, chỉ tiếc..."

"Đáng tiếc cái gì?"

"Trong triều có người âm thầm đón mua không ít người trong võ lâm, chuẩn bị đoạt lấy đại tướng quân vị, một khi đoạt lấy, đứng mũi chịu sào chính là mệnh của cha ta." Cư Lệ đột nhiên tự giễu cười một tiếng, uống vào một chén rượu, "Tổ chim bị phá, thì trứng còn có thể nguyên vẹn hay không? Nếu cha ta đổ, kết cục của ta cũng chỉ có thể rơi xuống mạo xưng làm quan kỹ, cả một đời hầu hạ nam nhân." Cư Lệ sầm mặt lại, trong hai mắt bỗng nhiên nhấp nhoáng rất nhiều lệ quang, đột nhiên một khỏa nước mắt lạnh trượt xuống từ khóe mắt, "Đây cũng là kết cục của nữ tử chúng ta."

"Sẽ không" Tố Nghiên đột nhiên vỗ lên bàn, "Ta sẽ không để cho ngươi thảm như vậy."

"Ngươi dựa vào cái gì?" Cư Lệ đột nhiên lạnh giọng hỏi lại, "Phác công tử, ngươi nếu là thật muốn giúp ta, tối nay liền theo giúp ta hảo hảo say một cuộc, ngày mai vật đổi sao dời, ngươi liền rời đi đi"

Tố Nghiên phẫn nộ đoạt lấy chén rượu trong tay Cư Lệ, "Ngươi không tin ta?"

"Không phải ta không tin..."

"Không phải chỉ là luận võ thôi à? Không phải chỉ là đoạt một đại tướng quân vị thôi sao!? Năm đó ở trường cảnh sát..." Tố Nghiên bỗng nhiên im tiếng, cầm chén rượu trong tay hung hăng đập xuống đất, "Đừng nói ngươi có ân cứu mạng ta, xem như ngươi không phải, việc này ta cũng nhất định phải quản!"

"Phác công tử...." Cư Lệ hai mắt đẫm lệ kinh ngạc nhìn Tố Nghiên.

"Ta từ trước tới giờ không gạt người." Tố Nghiên nâng hai tay lên, vịn hai vai Cư Lệ---- dưới ánh trăng, chỉ thấy da thịt nàng trắng hơn tuyết, nhàn nhạt có chút vầng sáng ảo ảo, để Cư Lệ cảm thấy có chút mê muội, đáy lòng sinh ra mộ tia ấm áp khác lạ.

Tố Nghiên trịnh trọng gật đầu, "Ta sẽ không để cho ngươi làm cái gì quan kỹ, ngươi hẳn là phải có người thương yêu, có một ngôi nhà hạnh phúc."

"Ngươi..." Cư Lệ không khỏi hít vào một hơi, ta biến ngươi thành quân cờ, là đúng hay sai? Thân thể khẽ run lên, Cư Lệ lắc đầu, nói thầm," Cư Lệ ngươi sao vậy? Sao lại mềm lòng với nàng ta?Trong thành Trường an này, ngươi không giết người, người cũng sẽ giết ngươi, không thể có ý nương tay!"

"Ta không thích nói khoác lác, ta sẽ dùng hành động nói cho ngươi, ta có thể cứu ngươi!" Tố Nghiên nói xong, nhíu mày nhìn vai đã thụ thương, "Chỉ là nơi này không có thuốc giảm đau, vết thương này e là không thể sớm ngày lành lại?"

"Ngươi không cần lo lắng, ta tìm danh y tốt nhất tới bắt mạch cho ngươi, thương thế của ngươi sẽ sớm bình phục." Cư Lệ trầm giọng nói.

Tố Nghiên nhẹ nhàng thoải mái thở ra, "Tướng quân hội khi nào thì tổ chức?"

"Mồng bảy tháng sau." Cư Lệ nói xong, ngước mắt nhìn trăng sáng trên trời, "Trời vào đông, hẳn sẽ sớm qua đi."

"Sẽ" Tố Nghiên gật đầu, cũng nhìn lên trăng sáng trên trời, lẫm bẫm nói: "Phác Hiếu Mẫn, tôi sẽ hảo hảo còn sống, cô cũng giống vậy, chờ tôi tới."

Cư Lệ ngơ ngác nhìn thấy gò má của nàng, càng ngày càng hiếu kì người nàng vẫn hay nhắc tới kia đến tột cùng là ai? Vậy mà có thể khiến cho nàng nhớ tới như thế.

"Phác Hiếu Mẫn..." Nhẹ nhàng nhất niệm, Cư Lệ khóe môi lặng yên hiện lên nụ cười lạnh lẽo, quân cờ này hẳn cũng nên vào cuộc.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top