Chương 9,10
Chương 9: Phác Hiếu Mẫn vừa mở mắt đã thấy Phác Trí Nghiên đang cởi đồ trên người nàng!
Nhân viên thay thế vị trí của Phác Hiễu Mẫn đã đến. Theo sự sắp xếp công ty, nàng cùng với nhân viên phi hành đoàn đi đến khách sạn nghỉ ngơi, sau đó chờ thông báo cất cánh. Nhìn Trí Ân không ngừng oán giận Trí Nghiên trên điện thoại, nàng cũng không biết nên nói cái gì.
"Chị Hiếu Mẫn! Chị thu thập xong chưa? Thu thập xong tới chỗ em đi. Hiện tại em cùng tên ngốc kia đều không nói gì! Tình cảnh này thật khó xử!"
"Vậy em còn ngồi đó làm gì!?"
"Em chính là không muốn cho cô ta thoải mái!"
"Thật ấu trĩ!"
Phác Hiếu Mẫn không muốn tham gia vào chuyện của hai người bọn họ lúc này, vừa nghĩ tới một màn không khí áp suất thấp đó, nàng vốn đã không giỏi trò chuyện, sợ là đến lúc đó ba người cũng không đỡ hơn được bao nhiêu. Hơn nữa, tình cảm vốn là chuyện người tình ta nguyện! Vì vậy nàng viện một cái cớ để tránh mặt.
Ba giờ sáng, sân bay sắp xếp bộ phận nhân viên đến khách sạn thuộc sân bay gần đây nghỉ ngơi. Vì hành khách nhiều, khách sạn chỉ còn lại mười mấy phòng, căn bản không đủ ở. Lúc Hiếu Mẫn nhìn thấy Trí Ân liền kinh ngạc,"Vành mắt em hơi thâm quá rồi đó!"
"Chị mà ngồi với một kẻ vừa ngốc vừa cuồng công việc thì cũng sẽ như vậy!"
Hiếu Mẫn thầm nghĩ, cần gì phải như vậy chứ! Thế nhưng nói ra cũng không giải quyết được gì, nàng đành sắp xếp cho Trí Ân đi nghỉ ngơi trước. Chờ khi tất cả đều sắp xếp xong mới phát hiện đã không còn phòng cho nàng. Phòng của Trí Ân thật ra là của nàng , thế nhưng một nữ tiếp viên hàng không thực tập khác cũng đang bị thương, Hiếu Mẫn không thể làm gì khác hơn là nhường cho cô ấy chiếc giường duy nhất.
Hiếu Mẫn kéo lê thân thể mệt mỏi khập khễnh tìm chỗ ngồi nghỉ ngơi một chút. Vừa lúc nhìn thấy Trí Nghiên cùng trợ lý đi ra ngoài, nàng suy nghĩ một chút, gọi Trí Nghiên. Trí Nghiên nhìn thấy nàng, hơi kinh ngạc.
"Không phải Trí Ân nói mọi người về khách sạn sao? Sao chị vẫn ở đây?"
"Tất cả các phòng đều đầy."
"Chỉ còn lại một mình chị?"
"Ừm. Tôi muốn nói cho em biết chuyến bay của em ngày hôm nay cũng chưa chắc có thể bay."
"À, tôi biết rồi. Vì thế tôi đang định về nhà."
"Nhà em gần đây?"
"Ừm, chị cùng tôi trở về đi, còn có thể nghỉ ngơi một chút. Bình thường thì chạy khoảng 20 phút. Mặt đường thế này có lẽ khoảng một giờ."
"Như thế thì làm phiền em rồi! Tôi ở đây cũng được. Trời sáng tôi còn phải đến phòng trung tâm để kiếm tra."
"Trời sáng? Còn có mấy tiếng mà! Nhanh tìm chỗ nghỉ ngơi một chút rồi hẵng nói. Không biết lúc trời sáng sẽ lại giao cho cô loại công việc gì đây!" Ken không nhịn được nói.
Quả thực, vì thời tiết đột nhiên thay đổi, mọi người đều không ứng phó kịp. Những nhân viên khác đều bị bão tuyết ngăn cản, không có cách nào đến đây hỗ trợ. Chỉ có thể dựa vào nhân viên tại sân bay cùng nhân viên phi hành đoàn đến bổ sung nhân lực. Ngày hôm qua đến bây giờ nàng mắt cũng chưa chớp, nếu không nhờ có Peter trong phi hành đoàn, tổ của nàng còn không được nghỉ đâu! Nếu nàng ở lại sân bay, sợ rằng chân cũng phế đi luôn.
Nghĩ vậy, nàng cố đứng dậy, quyết định đi cùng Trí Nghiên . Dù sao cũng đều là nữ, hơn nữa Hiếu Mẫn cảm giác được Trí Nghiên là thật tâm giúp đỡ. Trí Nghiên rất vừa lòng với quyết định của Hiếu Mẫn,
"Hành lý của chị đâu?"
"Ở cổng G, phòng phục vụ."
"Ken, cậu giúp Phác tiểu thư lấy hành lý, chân của cô ấy không tiện."
Sau khi Ken đi lấy hành lý, Trí Nghiên đỡ Hiếu Mẫn đi chậm rãi về cửa.
"Chân của chị còn nghiêm trọng hơn hồi nãy."
"Ừm, vẫn không kịp nghỉ ngơi. Cảm ơn Phác Tổng, giúp tôi nhiều như vậy, còn để tôi đến nhà em." Trí Nghiên nhìn nàng một cái,
"Đến nha đầu Trí Ân kia đều gọi thẳng họ tên tôi, chị cũng đừng khách sáo, gọi tôi là Trí Nghiên đi."
Hiếu Mẫn cười cười, Trí Ân lúc này phỏng chừng đã sớm ngủ thiếp đi. Nàng lại một mình đi đến nhà Trí Nghiên, Trí Ân mà biết tám phần mười sẽ không vui vẻ gì. Hiếu Mẫm đột nhiên có chút hối hận khi đồng ý đi đến nhà Trí Nghiên, chỉ là nàng thật sự rất mệt, chân rất đau, không thể chờ đợi được nữa, muốn tìm một chỗ nghỉ ngơi.
Ken rất nhanh mang hành lý lại," Phác Tổng, tôi mang hành lý đi lấy xe trước, ngài cùng Phác tiểu thư đi từ từ. Xe đỗ ở dưới mái che."
"Được, đi thôi."
Bên ngoài tuyết đã ngừng rơi, thế nhưng gió vẫn rất lớn. Nhiều năm không gặp bão tuyết, không ít phương tiện công cộng đều bị hư hại. Ngoài sân bay, nhiều xe nghiệp vụ của sân bay cùng xe cảnh sát đang khắc phục đường xá và giải quyết các phương tiện bị hư hại.
Gió lạnh thấu xương, thổi đến không đứng thẳng người được. Phác Hiếu Mẫn chỉ mặc một bộ đồng phục, lạnh đến hàm răng cũng run lên. Trí Nghiên hỏi áo khoác nàng đâu rồi, Hiếu Mẫn nói nàng đã cho một cặp mẹ con mượn, qua nửa đêm nhiệt độ rất thấp, hai mẹ con lạnh run, Hiếu Mẫn không nỡ, đem áo khoác cho họ mượn, nói họ lúc rời đi giao cho quầy phục vụ của sân bay là được.
Trí Nghiên nghe xong không nói gì, cô ôm sát Hiếu Mẫn, tận lực giúp nàng chắn gió. Hiếu Mẫn bị thương ở chân, không làm được gì. Nàng gần như tựa vào trong lòng Trí Nghiên, bị ôm nửa người đi về phía trước.
Thân hình Trí Nghiên cùng nàng giống nhau, hơi cao hơn một chút, tuy rằng gầy, thế nhưng cảm giác rất có sức lực. Hiếu Mẫn có chút xấu hổ, nàng nhớ tới Trí Ân nói Trí Nghiên khiến người ta có cảm giác an toàn. Lúc này gió lạnh quát vào mặt đến đau, thế nhưng Trí Nghiên bên cạnh thay nàng che chắn phần lớn lạnh lẽo, điều này làm cho lòng Hiếu Mẫn sinh ra một loại tin tưởng.
Một đường cẩn thận mà đi, nguyên bản lộ trình gần 20 phút chạy đến hơn một giờ. Ken đem hành lý hai người kéo vào nhà, kiểm tra lần lượt các cửa sổ một lần rồi mới tạm biệt rời đi.
"Trợ lý của em rất cẩn thận."
"Ừm, Ken đã theo tôi hai năm, cậu ấy rèn luyện rất tốt."
Trí Nghiên đỡ Hiếu Mẫn ngồi xuống ghế sô pha, sau đó vội vàng bận rộn. Hiễu Mẫn đánh giá bốn phía một chút, lấy trắng đen làm màu chủ đạo, rất đơn giản. Hơn nữa, có vẻ thường không có người ở. Trí Nghiên đem tới một chậu nước nóng, ngồi chồm hỗm trên mặt đất, đem khăn mặt thấm ướt sau đó chườm nóng vết thương ở chân cho Hiếu Mẫn. Hiếu Mẫn ngại ngùng muốn ngăn cản,Trí Nghiên không để ý đến nàng.
"Chân của chị mà không chịu chăm sóc, tôi đoán trong khoảng một khoảng thời gian nữa chị cũng đừng nghĩ có thể bay."
Giọng điệu Trí Nghiên có chút cứng rắn, nhưng lại lộ ra quan tâm, khiến Hiếu Mẫn không phản bác được. Trí Nghiên nhìn bàn chân sưng đỏ không khỏi cau mày. Chân Hiếu Mẫn rất đẹp, bàn chân càng hấp dẫn. Bàn chân của nàng rất thanh tú, ngón chân nhỏ nhắn vô cùng đáng yêu. Nhưng mà bây giờ lại bị sưng phù, hơi đụng vào một chút đã khiến Hiếu Mẫn đau đến run lên. Trí Nghiên không biết tại sao lại có chút tức giận.
Hiếu Mẫn nhìn Trí Nghiên cau mày tập trung nhìn vết thương của nàng, lòng có chút dịu xuống. Dáng vẻ của cô nhìn giống như đang tức giận gì ai đó "Tiểu Vương phòng y tế kiểm tra rồi, chỉ là bong gân một chút, chăm sóc một tí là không sao rồi." Hiếu Mẫn dịu dàng giải thích.
"Nhưng mà bây giờ nhìn rất nghiêm trọng. Chườm nóng một hồi, chờ một lúc tôi sẽ thoa dầu hồng hoa cho chị."
"Ừm, tôi muốn tắm trước được không?"
So với vết thương ở chân, sau một buổi tối bận rộn Hiếu Mẫn chỉ muốn ngâm nước nóng, rồi ngủ một giấc.
"Được. Tôi đi mở nước nóng, chị tiếp tục chườm nóng." Trí Nghiên nói xong liền đứng dậy đi đến nhà tắm.
Chân cảm giác đỡ hơn, máy điều hòa thổi gió ấm khiến nàng thực thoải mái, Hiếu Mẫn lần đầu tiên không hề phòng bị, ngủ thiếp trên sô pha nhà người khác.
Trí Nghiên chuẩn bị tốt nước tắm, cũng chuẩn bị khăn mặt cùng khăn tắm, đi ra lại thấy Hiếu Mẫn đã ngủ thiếp trên sô pha. Trên người nàng còn mặc đồng phục, quần áo bị đè có chút nhăn, váy bị đẩy lên, Trí Nghiên nhanh chóng dời mắt, Hiếu Mẫn như vậy mang sức hấp dẫn khiến người khác không thể kháng cự .
Trí Nghiên đè xuống một số ý nghĩ không nên có, để cho Hiếu Mẫn ngủ thoải mái, cô định giúp nàng cởi áo khoác. Nghĩ vậy liền làm vậy. Nhưng mà, lúc Trí Nghiên cẩn thận cố mở nút áo đồng phục, Hiếu Mẫn đột nhiên mở mắt ra.
Nhìn khuôn mặt Trí Nghiên được phóng to, Hiếu Mẫn sững sờ. Ngay lập tức cảm giác được tay của người kia đặt ở trên người mình. Cúi đầu nhìn, nàng liền thấy một đôi tay đang cởi nút áo của mình! Nhất thời ngồi dậy, tim đập có chút nhanh.
Trí Nghiên cũng bị Hiếu Mẫn đột nhiên mở mắt làm sợ hết hồn! Nhanh rút tay lại, vội vàng giải thích: "Xin lỗi, tôi chỉ muốn giúp chị cởi áo khoác."
Hiếu Mẫn nhìn cô một cái, "Tôi biết."
. . . . . .
"Tôi sợ chị ngủ không thoải mái, quần áo có chút chật."
. . . . . .
Trí Nghiên nói xong cũng hối hận, lời nói này có nghĩa khác a! Chật hay không chật đâu liên quan đến mình? Lại nói, chật cái gì chứ, chẳng lẽ chê Phác Hiếu Mẫn mập?
Hiếu Mẫn vén một sợi tóc ra sau tai, nàng kỳ thực cũng không bình tĩnh như biểu hiện, trong lòng có chút sợ. Nàng không biết như thế nào liền ngủ thiếp đi, sau đó đột nhiên tỉnh dậy. Khi tỉnh dậy mới nhìn thấy Trí Nghiên đang cởi áo của mình, lòng liền run lên.
Nàng tin mục đích của Trí Nghiên trong sáng, chỉ có điều hiện tại hai người cũng không tiện nhìn nhau, nghe tiếng tim đập thùng thùng mà không biết là của mình hay là của đối phương, làm sao đều cảm thấy tình cảnh này có chút loạn.
Trí Nghiên điều chỉnh tâm trạng, đứng dậy nói, "Nước nóng chuẩn bị rồi, chị tắm rồi lên giường ngủ tiếp. Chân bị sưng, đừng ngâm trong nước, để lên thành bồn tắm ấy."
Hiếu Mẫn gật đầu, chuẩn bị đứng dậy. Trí Nghiên nâng nàng dậy, lại nghĩ đến chuyện quần áo và đồ để tắm .
"Chị có đem theo đồ để tắm chứ?"
"Ừm, em không cần chăm sóc tôi, mau nghỉ ngơi đi. Tôi tự mình làm được rồi."
"Thật sự không có vấn đề?"
"Thật sự."
"Tốt lắm, tôi bận một tý, có việc gì thì gọi tôi." Hiếu Mẫn cầm đồ dùng đi vào nhà tắm, nhìn mình trong gương, một gương mặt tiều tụy. Đồng phục trên người bị vò tới nhăn nheo, nhớ tới lúc nãy Trí Nghiên định cởi áo khoác giúp mình, trên mặt lại có chút hồng.
Trí Nghiên liên lạc tập đoàn, do không xác định được thời gian chuyến bay khôi phục nên không thể làm gì khác hơn là bàn bạc thay đổi thời gian hội nghị. Dự án mới này Trí Nghiên đã có bảy tám phần nắm chắc, chỉ là thời gian cấp bách, có chút chi tiết nhỏ chưa xong. Hiện tại nhờ thời tiết khắc nghiệt ở thành phố S, vừa vặn có thể hoàn thiện phần cuối đó. Trí Nghiên làm việc thường thích chuẩn bị chu đáo đầy đủ.
Hiếu Mẫn tắm xong, Trí Nghiên sắp xếp cho nàng đến phòng khách để nghỉ ngơi, sau đó cô cũng đi ngâm nước nóng. Hiếu Mẫn quan sát một chút phòng khách này. Nói là phòng khách, không bằng nói là phòng riêng của người nào đó. Tông màu ấm, phong cách Châu Âu, rõ ràng không phù hợp với phong cách chủ đạo của ngôi nhà. Bàn trang điểm để ảnh Trí Nghiên cùng một người con gái. Nụ cười của cô gái vô cùng rạng rỡ, còn Trí Nghiên chỉ nhàn nhạt cười. Thế nhưng cảm giác cô rất cưng chìu người phụ nữ bên cạnh. Là bạn bè à? Hiếu Mẫn không đủ sức để suy nghĩ, giờ khắc này nàng chỉ muốn ngủ.
Đôi Lời: ờm thì tên chương hơi ám muội cơ mà trong sáng lắm, mấy chế đừng bị tác giả cho mắc bẫy
Chương 10: Hóa ra Phác Hiếu Mẫn sợ tối!
Lúc tỉnh lại bên ngoài trời đã tối, Phác Hiếu Mẫn cả người mệt mỏi. Nàng đưa tay định bật đèn, thế nhưng mở không được. Bị cúp điện? Hay là đèn hỏng rồi? Phác Hiếu Mẫn không thể làm gì khác hơn là bước xuống giường, định ra ngoài xem xem.
Bỗng nhiên dưới chân vấp đến một sợi dây, ầm một tiếng, có đồ vật bị hất đổ rơi xuống đất, tiếp theo là tiếng thủy tinh vỡ. Hỏng bét! Làm vỡ đồ gì đó rồi! Lúc này đột nhiên cửa bị mở ra,
"Phác tiểu thư? Làm sao vậy!" Trí Nghiên tỉnh sớm hơn Hiếu Mẫn một lúc, cũng phát hiện không mở đèn được, liền đi phòng khách tìm đèn pin. Nghe thấy phòng khách vang lên tiếng động lớn, liền chạy tới xem.
"Tôi không cẩn thận làm bể đồ."
"Hình như bị cúp điện, chị có bị thương không?"
Mặc dù không có ánh sáng, thế nhưng Trí Nghiên rất nhanh biết món đồ bị bể là chiếc đèn kiểu treo tường. Cô mua món đồ đó khi cùng Cư Lệ đi Vân Nam, nàng ở một cửa tiệm nhìn vừa ý. Sau khi nhận được qua bưu điện, hai người mất hơn nửa ngày mới gắn lên được. Cư Lệ mỗi lần ở phòng này đều sẽ đem đèn đặt ở bên giường, nàng rất ưu thích cái đèn này.
"Thật xin lỗi!"
"Chỉ là cái đèn thôi, chị có bị thương không?"
"Không có, nhưng mà đèn bể rồi."
"Chị đừng di chuyển, coi chừng đạp phải mảnh vỡ. Ở đây chờ tôi một lát."
Trí Nghiên muốn tìm cái chổi, thế nhưng không tìm được, không thể làm gì khác hơn là cầm khăn lau đến. Hiếu Mẫn oán giận chính mình quá bất cẩn, lại lo lắng Trí Nghiên sẽ bị cắt tay, trong lòng càng thêm tội lỗi, vội vàng nói :
"Trời tối không thấy rõ, đừng dùng tay, chờ có điện tôi sẽ thu dọn."
Trí Nghiên cầm đèn đứng dậy, trên đất rải rác đầy mảnh vỡ, trong phòng tối đen, đúng là không tiện thu dọn. Kỳ thực Trí Nghiên cũng không nghĩ nhiều lắm, dù sao cũng đã rất lâu cô không vào căn phòng này. Còn Cư Lệ, đã bao lâu nàng chưa đến đây? Bây giờ Trí Nghiên chỉ lo lắng cho Hiếu Mẫn, sợ nàng dẫm phải mảnh vỡ, lại tổn thương chính mình.
"Chị xác định không có bị thương gì chứ?"
"Ừm, không có. Vừa nãy ngủ cả người mệt mỏi, không mở được đèn, nên tôi muốn đi xem một chút. Không chú ý tới dưới chân, lỡ kéo đèn vỡ mất."
"Không sao đâu, một món đồ mà thôi, chị không có chuyện gì là tốt rồi." Trí Nghiên an ủi.
"Bị cúp điện sao?"
"Ừm. Vừa nãy tôi định đi tìm đèn pin, còn chưa tìm được thì nghe thấy phòng chị có tiếng động. Như vầy đi, tôi dìu chị đến phòng khách trước, chị giúp tôi gọi điện thoại cho ban quản lý, tôi đi tìm đèn pin."
""Được. Tôi tự mình đi là được rồi."
"Đừng, dưới đất đầy mảnh vỡ, bây giờ còn không thấy rõ.Chị đưa tay cho tôi."
"Chân của tôi không có nghiêm trọng như vậy."
"Dài dòng!" Trí Nghiên cười đáp, trong bóng tối nắm chặt tay Hiếu Mẫn, đỡ nàng đến bên cạnh mình. Tay Hiếu Mẫn rất tinh tế, cảm giác rất tốt. Trí Nghiên bỗng nhớ tới Cư Lệ, nàng luôn thích mười ngón tay đan vào nhau cùng với cô.
Hai người tới phòng khách, Trí Nghiên bấm số điện thoại phòng quản lý sau đó đưa cho Hiếu Mẫn, còn bản thân lại tiếp tục tìm đèn pin.
"Alo? Chào ngài. Tôi ở phòng 2, lầu 7. Xin hỏi bị cúp điện sao?"
Giọng của Hiếu Mẫn rất ôn nhu, Trí Nghiên rất yêu thích. Kỳ thực chỉ cần nghe giọng nói của nàng, cũng sẽ cảm thấy đây là một cô gái dịu dàng như nước, tuyệt đối sẽ không liên tưởng đến Hiếu Mẫn với khí chất lạnh lẽo như mọi khi.
". . . . . . Nghiêm trọng vậy à? . . . . . . Vậy lúc nào thì có thể sửa xong? . . . . . . À, vậy được rồi. Cảm ơn ngài."
"Họ nói thế nào?"
"Họ nói bởi vì bão tuyết, đường dây điện trong tiểu khu bị hư. Toàn bộ đường dây diện đều ngưng hoạt động. Máy phát điện của tiểu khu cũng không cung cấp được lượng điện lớn như vậy, chỉ có thể chờ sửa chữa. Khó nói lúc nào có thể sửa xong, họ đang liên hệ người của công ty điện."
"Bên ngoài gió còn rất lớn, đêm nay có thể không sửa kịp."
"Tìm được đèn pin rồi sao?"
"Không tìm được."
". . . . . ."
"Bình thường có bảo mẫu định kỳ tới dọn dẹp, mọi khi tôi không tìm được đồ đều hỏi cô ấy, thế nhưng vừa nãy gọi điện thoại cho cô ấy không được."
"Trên điện thoại di động của tôi có ứng dụng, có thể dùng làm đèn pin tạm thời.''
"Vẫn nên tiết kiệm điện một chút đi, khi cần hãy xài."
"Em đang làm việc ở thành phố S?"
"Trước đó vẫn luôn ở đây, gần đây thì hay chạy tới chạy lui nhiều nơi. Số lần về nhà cũng không cố định."
"Cô là người địa phương?"
"Không phải. Tôi sinh ở thành phố A. Cha mẹ đều ở đó. Chị thì sao?"
"Chúng ta cũng ở gần nhau, tôi ở thành phố D."
"À, một thành phố ven biển, rất đẹp! Mấy năm qua phát triển rất nhanh!"
"Ừm."
Bên ngoài cuồng phong gào thét, một màu đen kịt bao phủ toàn bộ căn phòng, thế nhưng hai người không có chuyện gì khác để làm, liền ngồi trên ghế sô pha trò chuyện.
"Chị có đói bụng hay không?" Trí Nghiên hỏi.
"Có chút." Ngủ lâu như vậy, Hiếu Mẫn xác thực có chút đói bụng.
"Tôi đi xem trong nhà xem có gì ăn không."
Môi Hiếu Mẫn giật giật, dường như muốn nói gì, thế nhưng không lên tiếng. Trí Nghiên đứng dậy đi đến nhà bếp.
Kỳ thực Phác Hiếu Mẫn sợ tối, siêu cấp sợ tối. Chuyện này có liên quan đến một câu chuyện xảy ra khi nàng còn bé. Có một lần, Hiếu Mẫn cùng mẹ đi đến trường, mẹ đi dạy học, nàng lén lút chạy ra khỏi văn phòng đi chơi. Kết quả đi vào một phòng chứa đầy đồ vật kỳ lạ cùng một đống quần áo sáng long lanh, đó là phòng đạo cụ.
Trong lúc một mình chơi hăng say, đột nhiên đèn tắt, sau đó xoạt xoạt một tiếng, cửa đã bị khóa. Xung quanh tối đen như mực, hô vài tiếng, không ai trả lời, Hiếu Mẫn trong lòng sợ muốn chết. Nàng di chuyển đến góc tường, ngồi dưới đất, bỗng nhiên cảm giác bên chân đụng phải vật nào đó có lông, Hiếu Mẫn nhìn kỹ, một chiếc mặt nạ hình người! Sợ đến nàng la to một tiếng! Sau đó lớn tiếng kêu khóc.
Qua một hồi lâu, mới nghe thấy tiếng động, cửa mở ra, đèn sáng, mẹ và một vài học sinh vẻ mặt vội vàng xuất hiện trước mặt nàng, Hiếu Mẫn lúc đó đã khóc đến sưng họng tắt tiếng.
Sau khi được mẹ mang về nhà, trấn an một hồi, suốt đoạn thời gian đó mỗi đêm mẹ đều sẽ dỗ nàng ngủ xong rồi mới rời khỏi phòng, nhưng nàng vẫn tiếp tục mang căn bệnh sợ tối.
Sau nhiều năm trôi qua, tuy nàng đã quen sống một mình, thế nhưng vẫn cứ sợ tối, trong phòng nhất định phải luôn có ánh sáng mới yên tâm. Trong nhà nàng thứ có sẵn nhiều nhất chính là đèn pin, hầu như trong ngăn tủ nào cũng có một cái, nàng sợ cúp điện. Thậm chí móc chìa khóa của nàng cũng có gắn một cái đèn pin mini, thế nhưng mấy ngày trước Trí Ân xin, còn chưa kịp mua cái mới.
Giờ khắc này Trí Nghiên nói muốn đi nhà bếp tìm đồ ăn, Hiếu Mẫn vốn dĩ sợ tối, còn đang ở một nơi xa lạ, trong lòng càng căng thẳng, nàng hận không thể đứng dậy đi theo Trí Nghiên.
Trí Nghiên ở nhà bếp mò mẫm tìm kiếm nửa ngày, cũng không nói một lời. Hiếu Mẫn thực sự không nhịn được, hỏi:
"Tìm được rồi sao?"
. . . . . .
Không có trả lời. Nhịp tim Hiếu Mẫn có chút tăng nhanh.
"Tìm được rồi sao?" Nàng lại hỏi một câu.
. . . . . .
Vẫn không trả lời, âm thanh tìm đồ cũng dần dần không còn, Hiếu Mẫn toàn thân đều căng thẳng.
"Trí Nghiên? Em có ở đó không?"
. . . . . .
"Trí Nghiên?"
. . . . . .
" Trí Nghiên! Em đừng làm tôi sợ!"
Đột nhiên, bịch một tiếng, tiếp theo là tiếng Trí Nghiên kêu thảm thiết --"A!"
Hiếu Mẫn bị dọa đến giật mình. Bất chấp mọi thứ, nhảy dựng lên, chạy về phía phòng bếp. Nàng nhìn thấy một bóng đen ngồi chồm hỗm trên mặt đất, liền nhào tới.
"Trí Nghiên! Em làm sao vậy!"
Trí Nghiên một tay bưng đầu, kinh ngạc, sao Hiếu Mẫn lại đột nhiên xuất hiện, hơn nữa hai tay nàng còn nắm lấy cánh tay của cô, giọng nói cũng run rẩy.
"Tôi bị đụng đầu. Chị, làm sao vậy?"
Hiếu Mẫn nghe xong sững sờ nhìn Trí Nghiên, trong lòng cảm thấy thắt lại.
"Hồi nãy tôi gọi sao em không trả lời?"
"Hả? Tôi không nghe thấy mà."
Hiếu Mẫn trong lòng dâng lên một ngọn lửa không tên, giọng nói cũng lạnh đi mấy phần.
"Tôi gọi em đến mấy lần."
"Tôi thật sự không nghe."
Trí Nghiên có chút buồn bực, không hiểu vì sao khi nghe thấy trong giọng nói Hiếu Mẫn có chút oán giận, cô lại cảm thấy áy náy. Nhưng cô cũng không rõ cảm giác áy náy này từ đâu ra.
"Tôi định đi lấy bình rượu đỏ, tủ rượu nằm trên kệ cao. Có thể lúc tôi tìm quá chăm chú, không nghe thấy tiếng của chị." Trí Nghiên giải thích.
Hiếu Mẫn không biết nên nói gì, tóm lại không thể nói cho Trí Nghiên biết thật ra nàng sợ tối, bởi vì không nghe thấy tiếng cô trả lời mà căng thẳng quá mức, sau đó khi chợt nghe tiếng kêu của cô, vì muốn biết cô xảy ra chuyện gì mà bất chấp tất cả chạy tới. Đành phải nói:
"Không có chuyện gì thì được rồi." Trí Nghiên không nói thêm gì, nhìn chằm chằm Hiếu Mẫn. Dù cả gian phòng tối đen như mực, nhưng cô vẫn nhận ra được ánh mắt né tránh của Hiếu Mẫn, sau đó nhịn không được bật tiếng cười:
"Chị không phải là sợ tối đó chứ?"
". . . . . ."
"Xem ra bị tôi đoán trúng rồi!"
". . . . . ."
Hiếu Mẫn có chút tức giận, lúc này nàng mới phát giác do bản thân quá căng thẳng mà vẫn nắm lấy cánh tay Trí Nghiên, vội vàng buông tay ra, đứng dậy muốn quay về chỗ ngồi, thì bỗng nhiên tay bị người nọ nắm chặt,
"Giận rồi à?"
"Không có."
"Không có sao chị bỏ đi?"
". . . . . ."
"Tôi cùng chị đi, kéo tôi một chút."
Hiếu Mẫn vẫn không thèm nhúc nhích, nàng đột nhiên có cảm giác bị chế giễu. Trong lúc nàng đang rối rắm, trên tay lại bị người nào đó lắc lắc,
"Kéo tôi một chút."
Trí Nghiên bất đắc dĩ dùng sức. Kỳ thực Trí Nghiên ngại vết thương ở chân của nàng, căn bản cũng không muốn nàng tốn sức khi kéo cô dậy, bất quá là do Hiếu Mẫn tựa hồ giận hờn, muốn quay người bỏ đi, nên cô mới sốt ruột không chút suy nghĩ liền giữ nàng lại.
Trí Nghiên tự nhận bản thân đối với cảm xúc của phụ nữ rất mẫn cảm, đây đều là nhờ Cư Lệ ban tặng. Cư Lệ là một người vui giận đều biểu hiện ra ngoài, thế nhưng chuyện làm nàng hoặc vui hoặc giận thường không phải chuyện vừa xảy ra, đa số là do chuyện xảy ra trước đó tích lũy mà thành.
Hai người hồi mới quen còn là học sinh cấp ba, Trí Nghiên muốn dỗ Cư Lệ vui vẻ, nhưng không biết để ý chừng mực. Thường thường cô cố gắng nửa ngày, cũng không thấy hiệu quả gì. Càng tệ hơn chính là, cô căn bản không biết từ lúc nào, vì điều gì mà chọc Cư Lệ mất hứng, Cư Lệ đang bình thường đột nhiên phát hỏa, làm cho hai người thường ra về trong không khí mất vui.
Tình trạng như vậy kéo dài đến đại học, Trí Nghiên đột nhiên có một ngày liền hiểu ra. Từ đó về sau, quan hệ của hai người dễ chịu hơn nhiều. Hơn nữa, rất nhiều chuyện cũng từ đó mà bắt đầu biến hóa, phát sinh. . . . . .
Trí Nghiên giả bộ được kéo đứng lên, nhưng không chịu buông tay. Cô lôi kéo Hiếu Mẫn chậm rãi quay về phòng khách. Vừa rồi Hiếu Mẫn chạy vội, khiến chân lại bắt đầu đau nhức âm ỷ.
"Chân do chạy nên đau à?"
". . . . . ."
"Không trả lời chính là đau rồi."
"Không phải."
"Bị thương ở chân vẫn đừng nên uống rượu đỏ."
"Không sao cả."
"Bình thường chị hay uống rượu đỏ sao?"
"Ừm. Trước khi ngủ sẽ uống một chút."
"Tại sao chị sợ tối?"
". . . . . ."
"Tại sao không trả lời?"
"Khi còn bé đã từng bị dọa."
"À, hóa ra là di chứng lúc nhỏ."
". . . . . ."
Trí Nghiêm không nhịn được vui vẻ hiện ra hết trên mặt, Hiếu Mẫn không hiểu chuyện này có gì vui, có gì đáng cười chứ!
"Ha ha, xin lỗi. Tôi không phải cười nhạo chị, chỉ là cảm thấy có chút bất ngờ."
"Giữa đêm khuya tối đen như mực thế này, mà Phác Tổng còn có thể vui vẻ về chuyện tâm lý của tôi từng bị chấn thương."
"Ấy. . . . . ."
Trí Nghiên sờ sờ mũi, Hiếu Mẫn miệng lưỡi thật bén nhọn mà.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top