Chap 1

Thế giới vẫn luôn thay đổi, cuộc sống không ngừng thay đổi và tất nhiên lòng người cũng sẽ thay đổi chỉ là... ta có muốn chấp nhận nó hay không thôi.

Nói sơ qua về cô bé ấy nhé, cô bé có mái tóc dài đen óng, gương mặt rất đáng yêu, hơn thế nữa cô bé bước vào trường cấp ba như một nàng công chúa hiền lành và hoàn hảo khiến cho bất kỳ ai nhìn vào cũng muốn đưa trọn vòng tay ôm lấy, che chở và bảo vệ bất kể là nam hay nữ, nhưng cô bé ấy luôn từ chối tất cả những điều gọi là tình yêu mà bất kỳ ai trao tặng, dù người ấy có hoàn hảo, tài giỏi, xinh đẹp và nổi bật thế nào đi nữa.

Cuối dãy phòng học là lớp mười hai chuyên Văn, cô bé nép mình sau bức tường chờ đến khi giáo viên bước ra khỏi phòng. Như thường lệ Hyomin bước ra cửa và nhìn về phía hành lang đó, cô bé vẫn luôn chờ đợi mỗi giờ ra chơi.

''Em lại đến à? Hôm nay mình ăn gì đây?''

Hyomin nở một nụ cười trong veo như thiên thần, à thì Hyomin là thiên thần trong lòng cô bé mà.

''Unnie thích ăn gì thì em sẽ ăn cái đó''

''Thật không? Đi thôi Jiyeon''

Được Hyomin nắm tay và kéo đi như vậy, điều duy nhất mà Jiyeon cảm thấy là tim mình đập nhanh hơn bao giờ hết, nhưng đã hơn mười năm rồi, cô bé chưa một lần nói ra, đơn giản là vì...

Liệu một lúc nào đó uunie ấy biết rõ thứ tình cảm mà mình dành cho unnie ấy là tình yêu, khi những điều thầm kín được nói ra, Hyomin unnie và mình còn có thể giống như bây giờ nữa không? Khi mà cuộc sống luôn khiến con người phải thay đổi, dù chính họ cũng không muốn.

''Jiyeon à, lớp unnie vừa có một chàng trai chuyển vào đó. Con trai mà làm văn hay cực luôn''

''Vậy sao? Em chỉ thấy mỗi mình unnie là làm văn hay nhất thôi''

''Lúc nào em cũng vậy, đã lên cấp ba rồi em phải tập làm quen với những chàng trai đi. Chẳng lẽ em không thấy rung động trước ai sao?''

Cô bé mỉm cười, chỉ mỉm cười thôi, lúc nào cũng vậy, bởi vì có thể nói thế nào được, nói thế nào cho unnie ấy hiểu.

Em đã rung động từ khi nhìn thấy unnie, rung động từ cách đây rất lâu rồi.

Chính xác là mười năm trước, khi gia đình Jiyeon chuyển về gần nhà Hyomin sống, lúc đó Jiyeon chỉ mới năm tuổi thôi, còn Hyomin thì chín tuổi. Lần đầu tiên gặp Hyomin trong bãi đất trống trước nhà, Hyomin bị một đám con trai trong xóm chọc ghẹo, Jiyeon đã dùng cục đá gần đó để ném tên con trai to nhất đám nhưng cục đá đáng ghét lại bay trúng vào đầu Hyomin, thế là người làm Hyomin khóc không phải đám con trai kia mà là cô bé Jiyeon. Jiyeon đáng yêu ngày đó, không biết quen hay lạ nhưng đã rối rít xin lỗi Hyomin và còn hôn lên trán Hyomin nữa.

"Mẹ em nói rằng nếu hôn lên chỗ đau thế này thì nó sẽ không còn đau nữa. Tin em đi..."

Kể từ đó họ trở thành bạn thân, không có điều gì về Hyomin mà Jiyeon không biết và tất nhiên với Jiyeon cũng vậy, chỉ duy nhất một điều mà Hyomin chưa hề biết, đó chính là lần đầu tiên Jiyeon biết đến tình yêu thì cô bé cũng nhận ra rằng tình yêu trong trái tim cô bé bấy lâu nay vốn dĩ chỉ dành cho Hyomin.

Giáng sinh, cái không khí se se lạnh quấn lấy cơ thể, cái lạnh làm chân ta chùn lại, lười đi, làm tay ta co lại, lười cử động và cái lạnh làm trái tim ta trở nên cô đơn phía sau một cặp đôi hạnh phúc.

Ba tuần trước.

''Jiyeon à, em còn nhớ anh chàng mới chuyển vào lớp mà unnie nói chứ? Anh ấy tỏ tình với unnie và unnie đã nhận lời rồi''

''Vậy sao?'''

Con bé đứng dậy, mỉm cười rồi lùi về phía cánh cửa.

''Em về đây, tự nhiên buồn ngủ quá...''

Chỉ là con bé không muốn phải nghe những điều hạnh phúc với ai kia từ miệng người mà nó yêu thôi, nhưng có lẽ unnie ấy đã bắt đầu không còn nhận thấy những cảm xúc thay đổi trên gương mặt nó nữa, unnie ấy đã bắt đầu không còn quan tâm nó vui hay buồn và unnie ấy cũng không còn nhận ra nó khó chịu thế nào khi phải nghe những điều về unnie ấy với người con trai kia.

Noel này, Jiyeon tự nắm tay mình đi phía sau, xa rất xa unnie ấy, cũng không còn được nhìn thấy nụ cười đẹp như thiên thần của unnie ấy nữa, nó chỉ âm thầm đi phía sau lưng, còn unnie ấy thì vui vẻ mỉm cười với anh ta, chẳng một lần nhìn lại phía sau, chẳng một lần nhận ra nó. Nó muốn được đan bàn tay mình vào tay unnie ấy, muốn được dựa vào bờ vai đó, được mỉm cười và hạnh phúc dù chỉ là một hạnh phúc tạm. Thế nhưng dường như chuyện đơn giản đó đối với nó bây giờ cũng thật khó khăn.

Nắm bàn tay thật chặt, Jiyeon bước nhanh về phía trước, dưới cái không khí se lạnh của mùa đông, con bé không còn cảm thấy chân mình như chùn lại nữa, nó cố gắng chạy về phía họ, giả vờ lao vào chỉ để tách bàn tay đang nắm chặt của họ ra, bởi vì nó đang cảm thấy ghen.

''Ơ... Em xin lỗi...''

Con bé cúi đầu.

''A... Jiyeon, em cũng đến đây sao?''

''Hyomin unnie''

Cảm thấy mình thật đáng thương, con bé đang diễn một vỡ kịch quen thuộc kể từ lúc biết unnie ấy đang hẹn hò. Bất ngờ ôm chặt Hyomin trong đôi tay mỏng manh của nó, mùa đông chợt ấm lên.

''Không ngờ lại gặp hai người ở đây''

''Thật là kỳ lạ... Lần nào đi chơi với em cũng gặp cô bé này''

Anh chàng học cùng lớp Hyomin thắc mắc, nhưng biết nói sao đây nhỉ? Chỉ cần nơi nào mà Hyomin đặt chân tới, ở đó sẽ có Jiyeon.

''Nếu em không ngại thì đi ăn cùng unnie nhé''

''Dạ vâng''

Đôi lúc, con bé tự thấy mặt nó cũng dày thật, nhưng nó không thể không làm thế bởi vì nó yêu Hyomin rất nhiều.

Khi những cái se lạnh của mùa Đông trôi qua, cái nhộn nhịp và ấm cúng của mùa Xuân ghé đến, chẳng hiểu sao đi bên cạnh chàng trai ấy Hyomin vẫn cảm thấy mình cô đơn và lẻ loi, chẳng hiểu sao trong vô số tình cảm mà Hyomin nhận được từ chàng trai ấy, Hyomin vẫn cảm thấy mình thiếu một điều gì đó.

Còn Jiyeon thì...

Từ khi anh ta xuất hiện, Jiyeon chỉ còn là người đứng trên phòng nhìn xuống, nhìn anh ta đưa đón Hyomin đi học thêm, đi ăn, đi chơi. Kể từ khi anh ta xuất hiện, không gian xung quanh Jiyeon trở nên ngột ngạt, màu sắc cũng không còn tươi mới, mọi thứ đều trở nên vô nghĩa, chính xác là kể từ khi Hyomin dần bước chân ra khỏi cuộc sống của Jiyeon.

Khi ở quá lâu trong những điều thân thuộc, con người dễ rơi vào tuyệt vọng nếu mất đi hay thiếu đi một thứ gì đó mà họ từng có.

''Unnie thích anh ta chứ?''

''Ừm''

Hyomin khẽ cười.

''Vì điều gì?''

''Anh ấy ấm áp, chu đáo và rất ga lăng nữa, mẫu người của nhiều cô gái đó''

''Những điều đó làm unnie thấy hạnh phúc sao?''

''Có lẽ là vậy''

''Những điều đó thật sự quan trọng sao?''

Jiyeon thở dài.

Hyomin mỉm cười, nụ cười ấy chẳng có gì khác hơn khi ở bên cạnh Jiyeon, thế mà unnie ấy lại cảm thấy vui và hạnh phúc đến vậy sao?

''Còn em? Điều gì mới quan trọng và khiến em cảm thấy hạnh phúc?''

''Là người ấy chỉ yêu duy nhất mình em thôi, không bao giờ thay đổi dù có người khác hoàn hảo hơn em xuất hiện. Có thể người ấy không chu đáo, cũng chẳng ga lăng, có thể người ấy không phải là mẫu người của bất kỳ ai cả, chỉ cần trái tim đó chân thành và không bao giờ thay đổi...''

Jiyeon đứng dậy, đây là lần đầu tiên cô nàng rời khỏi trước khi Hyomin bước đi.

"Chỉ cần người đó yêu duy nhất mình em, không thay đổi dù có bất kỳ ai khác xuất hiện thì em sẽ yêu người đó... Bất kể là trai hay gái..."

Nhưng rồi Jiyeon tự nghĩ.

Mình chỉ nói với lòng là mình yêu unnie ấy, nhưng mình chưa làm gì để chứng minh điều đó cả, trong khi cứ mỗi ngày trôi qua người con trai khác đang tạo với unnie ấy những kỷ niệm đẹp...

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top