5. (End)
Hyomin thật không thể tin được là chuyện gì đang diễn ra ở đây nữa. Gặp lại "bạn trai cũ" của mình sau 8 năm với cương vị là một bác sỹ tâm lý và một bệnh nhân. Ban đầu, nó đến nửa con mắt cũng không thèm nhìn đến cô, nhưng tối hôm đó lại chủ động ôm lấy cô và nói cơ thể mình có "phản ứng". Sau đó thì yêu cầu được ôm cô ngù vì muốn có một buổi sáng tràn trề tinh lực. Chỉ cần ngủ chung 4 lần, cô sẽ nhận được tiền. Chuyện chi có vậy thì không có gì lạ nhưng sẽ rất lạ nếu...nó nói mình đã đợi cô 8 năm rồi
Rơi vào trường hợp tiến thoái lưỡng nan, nên Hyomin cứ thế mà nghệch mặt ra, môi ấp úng nói gì đó nhưng người kia vẫn đứng như thế với ánh sáng của trăng làm nền phía sau. Chẳng lẽ, chỉ vì muốn "trà thù" cô mà phải đợi đến 8 năm, để cô tự dẫn xác đến gặp nó sao. Hyomin nghĩ thế đấy, chứ không tài nào cô nghĩ ra được nội dung thực sự của chữ "đợi" kia
-Em đã biết tất cả?
-Một chút
-Vậy...sao em lại nói là mối tình đầu quá kinh khủng đến nỗi bác sỹ nào cũng chuẩn đoán em là Asexual?
Cô hỏi thật đấy, nếu như mẹ cô đã tìm đến nó, thì ít nhiều nó cũng đã biết vì sao cô phải làm vậy rồi. Nhưng...nó vẫn ghi hận cô và rắp tăm trả thù sao? Thấy người kia không vội trả lời, chỉ nhếch môi cười sau đó bỗng tiến thật chậm từng bước lại chỗ cô, một tay bóp lấy cằm cô, nâng lên, buộc cô phải nhìn thẳng vào khuôn mặt lạnh như băng của mình
-Tôi nói rồi. Không ai kích thích được tôi ngoại trừ chị
Vì câu nói này mà mặt Hyomin đã cắt không còn ra chút máu. 8 năm, quả nhiên làm một một con người thay đổi rất nhiều. Người trước mặt cô không còn là cô bé ngây thơ, hiền như cục bột năm nào nữa rồi mà bây giờ cô nhìn ra được, trong đáy mắt kia, không có một chút nào gọi là cảm xúc của một con người. Người này rất lạnh lẽo, từng lời nói ra rất sắc bén như thể hàng trăm mũi dao có thể cứa nát trái tim của người nghe
Cô trân mắt nhìn nó một lúc rồi cũng hất mạnh tay ra, gằng giọng "Vậy được. Tôi sẽ báo với ba mẹ em rằng em chả bệnh tật gì cả". Nói xong, dự tính đi ngay, nhưng chỉ vừa mới đứng dậy khỏi ghế, đã bị người kia ấn cho ngồi xuống trở lại. Lần nay, lực ngay hai bàn tay nó như thế đang bóp vụn vai cô ra luôn vậy. Rất đau, nên bất giác kêu lên tiếng "Á!", nhưng chẳng thay đổi được tình hình gì cả, ngược lại...
Nó hơi cúi đầu xuống, một chân khụy lên ghế, dồn cô dính sát vào cái ghế này. Còn chưa kịp hết sợ hãi, vì cô nghĩ, cô biết mình đang đùa với lửa rồi, thì bỗng nhiên nguyên khuôn mặt nó thật gần với cô, đặt song song với mặt cô mà khóe môi khẽ cong lên
-Tôi cũng đâu có nói là mình bị bệnh nhưng cũng không có nghĩa là tôi không có bệnh. Chị thử đi nói với ba mẹ tôi xem, và tôi tin chắc rằng, chị sẽ không thể làm bác sỹ tâm lý nữa được đâu chị Hyomin à~ Mà chị sẽ trở thành...
Nó dừng lại một chút, và với cái tình huống này, bàn tay của Hyomin đang siết rất chặt vào nhau. Đau lòng có, kìm nén có. Đau lòng vì đây không phải là cô bé ngây thơ, vô tư mà cô đã từng yêu, cô đau, vì chính cô đã làm nó thành ra như vậy. Cô cố kìm nén, kìm nén những cảm xúc đang cuộn trào bên trong mình
-Một công cụ để thỏa mãn được tôi
Làn hơi của người này rất nóng, phả vào tai cô càng mang thêm một luồng khí thật nóng bỏng. Những từ trong câu vừa rồi, cô nghe rất rõ ràng, cô hiểu rất rõ nghĩa nhưng...cô lại không có chút gì là sợ hãi hay ngỡ ngàng cả, ngược lại...
-Nếu đây là điều khiến em nguôi ngoai những điều mà tôi đã làm với em trong quá khứ thì...
-Có cần ngay bây giờ luôn không?
Cô nói, cô hỏi rất bình thản, không có một chút cảm xúc gì cả, cũng giống như những gì mà nó đã làm thôi. Nhưng, hình như câu này đã làm nó chấn động không ít. Nó dời người ra, thấy mặt cô lạnh tanh, sau đó nữa thì...
Trong khi nó còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra, bỗng nhiên thấy cô đang làm hành động muốn cởi cái áo thun của mình ra. Hai người, hoàn toàn là đang ở trong một tư thế rất ám mụi. Chỉ cần nó muốn, nó có thể làm bất kể gì. Nhưng chính bản thân nó cũng không hiểu tại sao, khi thấy cô có vẻ "thỏa hiệp", còn hình như là đang muốn thoát y nữa thì trong lòng nó khó chịu vô cùng. Tại sao mình lại khó chịu nhỉ?
Cảm thấy có chút giận, mà ngay chính nó còn không biết mình giận vì điều gì mà. Dùng một tay kiềm chặt cái bàn tay đang cởi áo của Hyomin ra, tặng cho cô một ánh nhìn vô cùng lạnh lẽo mà cất giọng
-Tôi không muốn phải bị nói biến về mà bú sữa mẹ
Dứt lời cũng hầm hầm bỏ đi, leo lên giường nằm. Nhưng...gì thế này? Lại một lần nữa Hyomin ngồi nghệch mặt ra ở trên ghế. Nó hận cô, nếu thế, rất dễ dàng là nó có thể "chiếm đoạt" cô sau đó là đá cô đi, cho cô đau khổ suốt đời. Giống như cô đã từng làm vậy đấy. Nhưng...Park Jiyeon đang nghĩ gì trong đầu mà lại có những hành động này. Chỉ biết, khi cô vẫn còn chưa nghĩ thông, bỗng bên tai vang lên tiếng bộp bộp, là tiếng ai đó gõ bàn tay xuống dưới giường. Thở hắt ra một tiếng chán nản, giờ mới thấy, thà nhận bệnh nhân điên có phải tốt hơn không
Và cũng là như thế, nó không làm gì cả trong nguyên một đêm. Chỉ ôm cô từ đằng sau, luồng tay vào áo cô, di chuyển sờ lên sờ xuống. Chỉ có nhiêu đây thôi, nó quả thật không muốn "xấn tới" sao? Nó quả thật không muốn "trả thù" cô sao?
Tối hôm nay tạm thời như vậy đi, nhưng tại sao sang tối hôm sau vẫn y hệt như thế chứ. Nó sang phòng cô, nằm lên giường, ôm lấy cô và "vuốt ve" cô. Người này thật sự...đang suy tính gì trong đầu đây. Chẳng lẽ, nó thật chỉ muốn ôm cô ngủ đúng 5 lần, sau đó sẽ thả cô ra
Buổi sáng thức dậy, thấy chỗ nằm bên cạnh lạnh tanh, gượng ngồi dậy, xoa đầu mấy cái. Người hầu nói, tiểu thư nhà họ không bao giờ bước ra khỏi gian nhà xây riêng cho tiểu thư cả, vậy chắc cũng quanh quẫn đâu đây thôi
Vệ sinh cá nhân xong rồi, cũng đi mấy lượt tìm mà chẳng thấy ai, còn chưa kịp tìm ra người tự nhiên từ đâu quý phu nhân của cả cái gia tộc này lại chạy lại, ôm chầm lấy cô. Quá giật mình, nên chân giật lùi về sau một bước, khó hiểu ghê
-Bác sỹ! Bác sỹ! Cảm ơn cô. Hôm nay con bé Jiyeon không những chịu ngồi ăn chung với vợ chồng tôi mà còn bảo muốn đến công ty một chuyến nữa. Thực sự cảm ơn cô lắm, bác sỹ
Hàm cô suýt rớt xuống sàn rồi, cô không hề làm gì cả. Hay nói cho đúng là cô còn chưa tiến hành một cuộc trò chuyện tâm lý nào nữa là, vậy thì cái quái gì đây trời. Nhưng, cô đã mường tượng được nguyên nhân rồi. Nó nói với cô, lúc nhỏ từng bị chuẩn đoán tự kỷ, lớn lên chút thì lại bị cô "khốn nạn" nên dẫn đến bị trở ngại về tình yêu và tình dục nhưng lại bị chuẩn đoán là Asexual. Và giờ thì, người duy nhất hóa giải được nỗi đau trong tim nó đã xuất hiện, nên việc nó làm mấy hành động như ăn chung với mọi người, đi làm là điều hoàn toàn dễ hiểu. Nhưng lúc này, Hyomin đang nghĩ gì đó trong đầu thì phải, môi cô mím rất chặt vào nhau, suy nghĩ hồi lâu mới có gan nói
-Phu nhân, phu nhân từng nói. Không cần biết là trai hay gái, chỉ cần là người khiến tiểu thư có cảm giác dù là một chút thôi cũng được. Phải không?
-Đúng vậy
-Cháu...có chuyện cần nói với phu nhân
Dù người mẹ này cũng đang có chút khó hiểu nhưng vẫn đi theo Hyomin về phòng của cô, chỉ là cả hai người đều không nhìn thấy, đã có một cô gái chứng kiến cuộc trò chuyện của họ từ nãy đến giờ
Không biết là thời gian đã qua bao lâu, chỉ biết là rất lâu sau, quý phu nhân trông có vẻ rất tức giận mà rời khỏi căn phòng, còn chả thèm đóng cửa nữa. Thấy người đi rồi, thì cũng có một người khác bước một bước vào phòng Hyomin, đi lại chỗ cô đang ngồi và...chìa khăn tay mình ra
-Bác sỹ nên cảm thấy may mắn vì mình chưa bị tát
Nghe được, Hyomin phì cười ngay. Đúng rồi, chưa bị tát, chỉ bị hất nguyên ly nước vào mặt thôi. Có mấy người mẹ lại chịu được câu chuyện về con gái của mình từng bị người này tổn thương sâu sắc đâu chứ, đến nỗi hại luôn con gái bảo bối của mình sống vất vưởng chẳng khác nào một hồn ma trong suốt 8 năm trời
-Tôi có linh tính rằng, bác sỹ sắp phải cuốn gói rời khỏi đây sớm. Nặng hơn nữa là phải rời khỏi bệnh viện
Lần này là một nụ cười có phần mỉa mai. Nếu cô quyết không nói, cả đời này sẽ không ai biết những việc làm "khốn nạn" trong quá khứ của cô. Nhưng không biết tại sao, Hyomin lại nói hết ra. Nói ra rồi, cảm thấy nhẹ nhõm ghê. Cảm giác, ít nhất mình cũng phải chịu trừng phạt gì đó vì gián tiếp khiến con gái họ trở nên như vậy
-Rồi sao? Em đến đây để chọc tức tôi à?
Nhận lấy cái khăn mà lau sơ mặt. Bầu không khí có vẻ không nghiêm trọng như mấy lần cô và nó tiếp xúc, còn thấy nó nhún vai một cái nữa mà
-Tôi nghĩ so với những gì mà chị đã làm, một ly nước...còn hơi ít đấy
Đây là khinh bỉ cô hay là chọc cho cô vui đây. Càng lúc, môi cô càng đậm hơn nữa nụ cười của sự chế giễu. Nó đã biết chuyện cô phải làm đến thế để đẩy nó đi vì mẹ của mình, nhưng nó vẫn không tha cho cô. Không những không buông xuống được, còn vờ luôn không biết cái lý do đằng sau những hành động "khốn nạn" của cô nữa kìa
Nhưng khi đang lau lau, từ nhiên lù lù trước mắt là nguyên khuôn mặt phóng đại của nó làm suýt chút nữa đã hù chết cô rồi. Gì nhỉ, cô cảm thấy giữa mình và "bạn trai cũ" luôn có gì đó rất "mờ ám" vậy đó. Ngay lúc này, chính là như thế
-Tôi nghĩ... (Nó bắt đầu dùng ngón trỏ của mình mà lướt đi trên gương mặt cô)...nếu chị không chịu trách nhiệm về những việc mà mình đã làm (Ngón trỏ ấy đã di chuyển xuống đến môi của cô)...chị khó sống ở Hàn Quốc nữa lắm đấy
Hyomin sững người, mở to mắt nhìn nó, nhìn rất cả những hành động của nó, nhưng...nó nói đúng không sai dù chỉ một chữ. Gia tộc này, muốn giết cô sẽ dễ dàng như giết một con kiến vậy. Giờ cô lại nghĩ đến câu nói năm xưa của bạn mình, người xui xẻo 10 đời không phải là nó khi gặp phải người như cô, mà là cô xui xẻo 100 đời mới "động" nhầm người
Cô muốn sống chứ! Sau tất cả, thì cô nghĩ ly nước vừa rồi, đúng là quá nhẹ dành cho một người như cô rồi. Đè lại cảm xúc của mình một chút, nếu thoát được "kiếp nạn" này, cô thề, sau này nhận bệnh nhân phải biết rõ mặt mũi, hoàn cảnh gia đình
-Em muốn tôi làm gì?
Cô hỏi một câu rất đơn giản, nhưng sau lại thấy người kia cong môi lên rất sâu vậy, giống như là đang chờ đợi câu hỏi này của cô vậy đó
-Tôi thích những người hiểu chuyện như chị Hyomin đây... (Ngón tay ấy vẫn đang vờn quanh mờ bôi của cô)...và tôi nghĩ, người thông minh như chị hẳn phải biết mình nên làm gì rồi
Một khoảng lặng chợt dâng lên trong tim Hyomin, nó "trả thù" cô, "trả" lại cho cô hết những gì mà cô đã gây ra cho nó. Đây đã không còn là cô bé của 8 năm về trước nữa rồi, không, nếu phải nói cho đúng những gì đang gào lên trong tim cô lúc này thì chính là: Đây đã không còn là người duy nhất mà cô đã từng yêu
Hyomin lặng người một chút, hơi cúi thấp đầu, nghĩ gì đó, khi đã thông thì cũng ngẩng dậy mà hỏi "Còn một lần ngủ chung nữa phải không?". Không gật đầu đồng ý, nhưng khóe mắt đã ẩn hiện ý cười
-Nếu đó là điều em muốn để em có thể trở lại bình thường như trước, tôi sẽ làm. Xem như là một món quà tạ lỗi của tôi. Chuyện còn lại, tôi sẽ tìm cách để nói chuyện với ba mẹ em
Cô nói hết rồi đấy, không biết nó có chịu không, nhưng hình như là không rồi, vì bàn tay ấy không còn dùng để vuốt ve mặt cô nữa, thay vào đó là bóp chặt lấy hàm cô, buộc nguyên khuôn mặt cô phải nhìn rõ khuôn mặt nữa
-Tôi nghĩ, so với những gì mà chị đã từng làm với tôi, nhiêu đây vẫn chưa đủ
-Vậy giờ em muốn sao đây?
Hyomin gần như gầm lên, cô mất kiên nhẫn lắm rồi. Nó muốn làm gì thì làm đi, băm cô ra thành trăm mảnh mà có thể khiến cái vị tiểu thư này hả giận thì cứ việc làm đi. Cô biết những điều cô làm là "khốn nạn" vô cùng, và nó đã vừa bỏ qua tất cả những sự thật mà cô đã nói ra. Giả điếc, xem như chỉ là những lời ngụy biện
Không biết là vị thiên kim tài phiệt này đang nghĩ gì trong đầu, chỉ biết là lực nơi bàn tay ngày càng mạnh, sắp bóp vụn cái khuôn hàm của cô rồi. 8 năm rồi, vẫn còn hận cô đến mức độ này sao. Quả nhiên...
-Chị phải ở bên cạnh tôi cả đời nhằm khiến tôi vui vẻ
Đoàng~ Một tiếng, âm thanh của một phát súng vừa nổ lên trong đầu cô. Hình phạt này...nó quá "biến thái" rồi. Cô thừa nhận, những gì cô làm là sai, nhưng nó cũng không thể trả thù cô nặng đến thế chứ. Bắt cô phải ở bên cạnh nó và "hầu hạ" nó cả đời sao? "Vui vẻ" mà nó nói, há chẳng phải chỉ là "chuyện đó" thôi sao? Ai bảo, ngay từ đầu, nó đã rất thẳng thừng và nói với cô rằng
-Tôi chỉ có "phản ứng" duy nhất với một mình chị
Điều này quá sức kinh khủng với cô rồi, thà giết cô quăng xuống biển đi sẽ còn dễ chịu hơn so với việc phải sống với một người không có tình yêu chỉ có thù hận dành cho cô. Mở to mắt nhìn nó, cô đúng đã gặp báo ứng. Cô đùa giỡn với tình yêu, và nay, cô đã bị tình yêu đùa giỡn lại. Cô chỉ yêu duy nhất một người con gái, và người con gái đó chỉ dành cho cô những sự thù hận
-Không được!
Hyomin dứt khoát mà nói. Chết thì chết thôi. Còn đỡ hơn là phải đối mặt với người cô yêu, chỉ sợ một ngày nào đó, nó sẽ nhận ra và chê cười, chẳng hạn như: Giờ thấy tôi giàu nên mới yêu tôi phải không? Chị nghĩ mình là ai...Nhưng người kia nghe xong, một chút ngạc nhiên hay tức giận cũng không có, chỉ có chăng là...dùng bàn tay đang bóp miệng của cô nâng đầu cô lên rất cao, vừa tầm với...bờ môi của nó
-Tôi cho chị một ngày suy nghĩ. Nếu tối nay, chị xuất hiện ở phòng tôi, chị sẽ trở thành người phụ nữ của tôi mãi mãi. Nếu không...
Nói đến đây hơi ngừng lại, nhưng máu trong người cô đã chảy đi đâu hết rồi. Đây đâu còn là cô bé ngây thơ năm ấy nữa đâu, chỉ còn lại một con người đầy lạnh lùng và tàn nhẫn thôi. Cô tự hỏi, sao nó có thể qua mặt ngần ấy bác sỹ, qua mặt được ngay cả chính ba mẹ ruột của mình. Nghĩ sao mà vô tính thế! Không thấy con gái hai người như một con sói đang lăm le nuốt chửng con mồi sao. Hyomin đang căm tức cái số phận "chó má" này của mình, thì...
-Tôi sẽ khiến chị sống không bằng chết!
Bỏ lại bên tai cô đúng một câu, đã khiến cô "sống không bằng chết" ngay tại thời điểm này luôn rồi
Hyomin đúng kiểu tận cùng xui xẻo luôn rồi. "Hại đời" bạn trai cũ của mình và nay đã gặp quả báo. Bạn trai cũ là thiên kim đại tiểu thư của một gia tộc có thể hô mưa gọi gió ở Hàn Quốc và đã gặp lại mình sau 8 năm. Dù cho mình đã nói lên sự thật thì chẳng thể lay động được cái trái tim đã chết của người này. Còn nói gì mà đã đợi mình 8 năm rồi. Đợi để trả thù mình thì có. Khỏi cần 1 ngày, Hyomin đã có ngay quyết định luôn rồi
Ngay trong ngày hôm ấy, đã lập tức thu dọn đồ đạc, sang nói với cặp vợ chồng kia là tiểu thư đang dần hồi phục, nhưng là có cảm giác với con gái. Còn mạnh miệng đến mức, nếu hai vị không tin, có thể đem "thử" với tôi. Ban đầu, họ có thèm nhìn đến cô khi biết cô là người khiến con gái mình như vậy, nhưng sau khi nghe nói bệnh tình cũng đã thuyên giảm thì cũng giảm bớt sự phẫn nộ trong người mình
Giải quyết xong xuôi công việc là đẩy vali đi ngay. Cô thà chết, chứ không chấp nhận cái lời đề nghị "Trở thành người của tôi cả đời". Thứ nhất, cô yêu nó, đây là sự thật. Và cô đã 30 rồi, nên không cho phép mình đùa giỡn với tình yêu nữa. Cô sẽ chôn chặt tình cảm này. Thứ hai, cô không xứng với nó. Nếu bỏ qua những việc mà cô đã từng làm, thân phận hai người cũng đã có sự chênh lệch rất lớn rồi. Và cuối cùng...cô chưa từng quên dù chỉ một giây mình đã từng "khốn nạn" như thế nào. Da mặt cô không dày, không thể ở bên cạnh người mình đã từng tổn thương
Về nhà, quăng vali ở đó xong thì cũng đi ra siêu thị gần nhà mua ít đồ ăn về nấu. Cô có cảm giác, mấy ngày vừa qua như một cơn ác mộng của mình vậy. Ngàn lần cũng không thể tin là gặp lại "bạn trai cũ" trong một tình huống oái ăm như thế. Buổi tối, nhiệt độ hạ xuống thì ăn mỳ là ngon nhất. Đang bưng tô mỳ húp sồn sột thì có chuông cửa, cũng ra mở xem là ai thì...
-Xem ra...chị Hyomin đây chán sống rồi thì phải?
Park Jiyeon!
Hyomin chết điếng người, như bị thiên lôi đánh trúng vậy. Nó đang mặc một bộ trang phục mùa đông, với cái áo khoác khá dày, dài đến tận đầu gối, nhàn nhạt đứng tựa vào trước cửa nhà cô. Nhưng, tìm thấy cô rồi, và lúc nãy còn có nhã ý nhắc nhở về vụ "sống không bằng chết" kia, à là vì, cô đã chọn phương án 2, không có qua gõ cửa phòng nó
-Mùi mỳ thơm nhỉ? Không mời tôi vào ăn một đũa được à?
Nó càng nói, chỉ càng khiến sống lưng cô càng lạnh hơn thôi. Người này muốn làm gì đây? Nhân lúc cô đang chết đứng ở đó thì người kia đã lách người và thản nhiên đi vào bên trong luôn rồi. À, bạn trai cũ và bạn gái cũ của mình đang ở chung nhà với nhau. Tình huống quá cẩu huyết thường thấy trên phim
Và sau khi đã hoàn hồn lại thì vội vã đuổi theo nó ngay, nhưng...nó không đi vào nhà bếp mà là...phòng ngủ của cô
-Em đi ra...
Cô chưa kịp nói nốt "khỏi phòng tôi ngay" thì miệng đã bị bịt chặt lại, còn bị dồn tới ép vào tường nữa chứ. Một màn này, không chỉ cô, mà khiến cho bất kỳ một cô gái nào cũng đều phải sợ hãi cả. Cô sống một mình, và nếu giờ có báo cảnh sát cũng chẳng kịp. Muốn la kêu cứu, cũng không miệng đâu mà la
Trừng mắt nhìn người đối diện vì nó không hề giống với ngày đầu tiên gặp lại. Cái xác không hồn cái đầu ông ấy, quản gia! Thấy không? Tiểu thư nhà mấy người vừa tặc lưỡi mấy cái đầy vui vẻ nữa kìa
-Chị ồn quá đó! Nhưng tôi đã nói rồi đúng không? Nếu chị không qua phòng tôi, tôi sẽ khiến chị sống không bằng chết. Không ngờ, chị bỏ qua lời nói của tôi thật, còn chạy nhanh thật đấy!
-Em đi ra khỏi nhà tôi ngay. Nếu không, tôi báo cảnh sát
Dù có hất tay ra và gầm lên thì hình như cũng không thay đổi tình hình hiện tại được mấy thì phải. Cô đang thề trong lòng một lời thề: Cô phải tìm cho được những ai chuẩn đoán người này là người vô tính. Vô tính cái đầu mấy người ấy. Thấy tôi đang gặp nguy hiểm không?
-Ồ, chị làm bác sỹ tâm lý nhưng lại khiến tôi thất vọng quá đấy... (Bàn tay ấy bắt đầu không yên phận mà sờ vài đường lên môi cô rồi). Chẳng lẽ chị không biết...giờ phút này...sự chống cự của người phụ nữ chỉ làm tăng thêm sự hứng thú của người đàn ông
Lại hất tay ra, cô nhịn hết nỗi rồi. Nếu 8 năm sau gặp lại, nó không "đểu cáng" như thế này, biết đâu, cô sẽ quỳ xuống và cầu xin nó tha thứ, sau đó là quay lại với nhau. Nhưng người này tuyệt đối không thể. 8 năm sau, nó đã không còn là người mà cô đã từng yêu nữa rồi
-Ok! Em "muốn" tôi lắm rồi phải không? Một lần, chấm dứt tất cả những ân oán của chúng ta
-Chà! Chị tung đoạn clip đó ra bên ngoài, tôi bị cả trường hùa vào công kích. Chị nói tôi nên về mà bú sữa mẹ đi, chị nói tôi nghèo rớt mồng tơi khiến tôi phải hứng trọn nguyên ly nước từ mẹ chị. Sau tất cả những chuyện đó, chị nghĩ...chỉ một lần của chị mà đủ sao?
Nó...nó...vừa nói gì thế này. Mẹ của cô...Hyomin bàng hoàng khi nghe điều này, nhưng nghĩ lại thì nếu đó là mẹ của cô thì cũng có thể lắm chứ. Bà mê tiền cực kỳ, lý nào lại chấp nhận một đứa "nghèo" quen với con gái mình. Càng ngày, cô càng cảm thấy mình đã nợ người này quá nhiều rồi, bèn thở ra tiếng chán nản, mệt mỏi nói
-Vậy giờ em muốn tôi làm gì?
-Tôi đã nói rồi đấy thôi
-Không được, trừ cái đó ra
-Chị khiến tôi bị mắc một căn bệnh về chướng ngại tình yêu, tình dục nên tôi nghĩ, việc chị phải ở bên cạnh tôi để chữa cho tôi hết bệnh là điều hoàn toàn hợp lý
Hyomin chợt im lặng. Nó nói đúng, sao cô lại nghĩ không ra chứ. Nó chỉ muốn giữ cô lại để chữa bệnh cho mình thôi, ai kêu nó bảo chỉ có "phản ứng" duy nhất với một mình cô. Vậy nếu, cô có thể làm cho nó "phản ứng" được với người khác ngoài cô thì không phải cô có thể rời đi hay sao? Đúng rồi, chắc ý của nó là như thế
-Khi em hết bệnh, tôi sẽ đi ngay
Hyomin đồng ý rồi, phải chuộc tội chứ nhưng mà sao...
-Thật tiếc đấy chị Hyomin, chị phải ở bên cạnh tôi cả đời rồi. Vì...chỉ có duy nhất một mình chị kích thích được tôi~
Có lẽ, đây là câu cuối cùng mà cô được nghe chăng? Người xưa có câu "Rượu mời không uống muốn uống rượu phạt" là đúng mà. Lần cuối cùng, của cái thỏa hiệp ngủ chung đó, cô và nó... đã "làm tình" cùng nhau nhưng...đúng là "sống không bằng chết" thật. Chỉ có điều...
Khi Hyomin đang "bất tỉnh" vì một màn vừa rồi, chẳng khác nào cô vừa mới bị "cưỡng hiếp" xong vậy. Cơ thể như vừa bị một cỗ xe nghiền nát, quá đau, không thể gượng được. Nhưng...có người nào đó, cũng vừa nằm xuống bên cạnh cô, gối đầu cô lên tay mình và...ôm lại
Cúi đầu, nhìn cô một lát rồi bỗng...rướn người tới và đặt một nụ hôn lên trán cô. Quả thật, đến tận bây giờ, nó không hiểu là mình đang làm cái quái gì với người này nữa. Nó chỉ biết rằng...
Park Jiyeon không thể để mất Hyomin thêm một lần nào nữa
Park Jiyeon đã tính đúng. Chỉ cần sau 5 lần ngủ chung, Hyomin...
Đã trở thành người của nó mãi mãi...
Rika~
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top