Chap 3

Nó đứng hình, cô vẫn ngồi đó, gương mặt thoáng chút đau đớn, chân thì không cử động, khóe mắt đã ươn ướt. Vội đi lại, ý cười trong mắt lúc nãy của nó đã biến mất, thay vào đó là một ánh mắt rất khó hiểu.

Đầu tiên là ngồi xuống, sau đó nó lại nhẹ nhàng cởi giày của cô ra, cố gắng để không làm cô đau, Jiyeon bây giờ nhìn rất nghiêm túc.

Cô gần như là bất động, không tính những lúc kiếm chuyện thì đây là lần đầu tiên nó đụng cô thân mật như vậy. Nhìn xuống chân mình, hình như cô đã bị trật chân vì chỗ cổ chân đã xưng một chút.

Nó nhìn thấy một cảnh như thế, không khỏi xuýt xoa mà xoa nhẹ vào chỗ đó. Một màn ôn nhu của nó lại đập vào mắt cô, trái tim như lúc nãy một lần nữa đập loạn nhịp, cố lắm mới khiến mặt không đỏ nhưng nét bất ngờ thì cô không thể nào giấu được.

Hai người sau một hồi ngồi trên sàn lạnh thì nó cũng lên tiếng. "Chân như thế này làm sao mà đi?"- nó nói rồi đứng lên, cô nhìn thấy như vậy thì nghĩ rằng nó sẽ bỏ mặc mình mà đi về.

Nhưng không! Điều diễn ra tiếp theo lại khiến cô bất ngờ hơn. Nó hiện là đang ngồi khổm và đưa lưng về phía cô. Cô ngồi đó vẫn không khỏi thắc mắc, nhưng không lâu sau nó lại lên tiếng.

"Còn gì mà ngồi đó? Mau leo lên đi! Muốn bị bỏ lại à?"- nó quay ra đằng sau nhìn cô, vẫn kiên nhẫn ngồi đó mà chờ cô lên.

Cô nghe nó nói, gương mặt xụ xuống, biểu tình bất lực, nói. "Cô bị gì à? Chân như thế này làm sao trèo lên?"

Nó nghe xong cũng đã hiểu, đi lại đỡ cô đứng dậy một cái, sau đó đưa cô tới bức tường gần đó để cô có thể đứng vững. Lo phần Hyomin xong, Jiyeon lại vòng lên đằng trước, tiếp tục tư thế khi nãy, nhưng lần này chỉ là đứng hơi khụy gối chứ không có ngồi.

Cô khó khăn leo lên lưng nó, hai người cuối cùng cũng bắt đầu đi xuống bãi để xe. Trong khi đi nó cũng không quên chọc cô.

"Ăn gì mà nặng thế? Cô nhất định phải trả tiền để tôi đi điều trị lưng đấy!"- cô ở trên lưng nghe nó nói như thế thì tức giận, làm loạn một trận khiến nó đi trong khó khăn.

Còn nó chỉ cười cười, thật ra Hyomin không hề nặng, là do nó muốn kiếm chuyện với cô thôi. Mà không hiểu sao cô ăn nhiều như vậy nhưng lại nhẹ như lông hồng.

Đi xuống bãi xe, lúc nãy nó đã ngỏ ý muốn đưa cô về, cô đương nhiên chấp nhận ngay lập tức, bây giờ không về với nó thì không có ai đưa cô về đâu.

Xe của nó là xe moto, thiết kế rất đẹp mắt, và dường như loại đó không được treo bán. Để cô lên xe trước, thuận tay đội luôn nón bảo hiểm cho cô. Nó sau đó cũng leo lên, chuẩn bị các thao tác rồi sắp chạy thì lại phát hiện điều gì đó không đúng.

Nhíu mày quay ra đằng sau, thấy cô vẫn bình tĩnh nhìn lại mình, chân mày nó càng nhíu chặt hơn, cao giọng hỏi. "Cô muốn chết?"- cô đơ người nhìn nó, mặt ngu ngơ không hiểu chuyện gì.

Nó thì thở dài một cái, nhìn cái cô ngốc chẳng biết gì kia. Đúng là tự mình hành động tốt hơn mà. Không nói tiếng nào, nó cầm lấy hai tay cô rồi để lên eo mình, sau đó thì cho xe chạy.

Cô vẫn chưa hiểu gì, nhìn xuống đôi tay của mình đang đặt trên eo của người kia, não bộ cũng bắt đầu hoạt động hết cỡ. Đột nhiên nó tăng tốc, theo phản xạ tự nhiên, cô từ nắm eo nó đổi thành ôm eo nó luôn.

Nhận thấy hành động của mình thân mật với nó quá mức, cô rất muốn buông ra nhưng tốc độ xe hiện đang rất cao, với lại chút nữa sẽ tới đường cao tốc nữa. Đành ngồi im, nó dường như cũng không phản đối cái tư thế này, nghĩ như vậy cô mới thả lỏng được một chút.

Mà tới bây giờ cô mới phát hiện lưng nó rất ấm, tuy không được rộng nhưng là một chỗ dựa rất chắc chắn. Tới đường cao tốc, xe nó chạy càng ngày càng nhanh, cô vì vậy cũng ôm càng ngày càng chặt.

Nó tập trung lái xe, cô ở đằng sau lâu lâu nhìn xung quanh ngắm cảnh, nhưng do nó chạy nhanh quá nên chẳng nhìn được gì.

Bỗng nó dừng xe lại ở ven đường, quay ra sau hỏi cô. "Muốn đi đâu chơi không?"

"Hả?"

"Không muốn à? Hay không dám?"- nó nhìn cô đầy khiêu khích, cô bị nó khiêu khích như vậy thì không cần suy nghĩ mà trả lời.

"Ai nói tôi không dám? Đi thì đi, sợ gì!"- nó cười hài lòng, sau đó cũng quay lên phía trên và xe lại bắt đầu chạy.

Chuyển hướng xe ra đường khác, nó trở cô đi đâu đó. Cô nhìn xung quanh, rất muốn ngắm cảnh nhưng nó không giảm tốc độ một chút nào. Hết cách, cô níu níu áo, miệng thì kề sát lại tai nó, nói.

"Chạy chậm lại đi! Tôi muốn ngắm cảnh!"

Nó dường như nghe cô nói nên giảm tốc độ lại một chút. Cô khá hài lòng, đầu hết quay sang bên này rồi quay sang bên kia, mặt thì vui vẻ, cũng đã lâu rồi cô không có ra ngoài chơi.

Nó chỉ tập trung chạy, không biết là đi đâu, cô sau một hồi thấy nó không có ý định dừng nên mới ghé sát vào nó lần nữa rồi hỏi.

"Này! Cô muốn đưa tôi đi đâu thế?"

"Chút nữa biết!"- mặc dù tiếng gió hơi to nhưng cô vẫn có thể nghe rõ nó nói gì.

Mặt trời giờ đã lặn, trời giờ cũng đã tối, hai người cứ đi, cô hết kiên nhẫn tính hỏi nó một lần nữa nhưng chưa kịp thì xe dừng lại. Gạt chân chống, nó xuống xe trước, chân cô giờ không thể đứng một mình được.

Cô gỡ nón đưa cho nó xong thì cũng để nó dìu mình xuống. Nhìn xung quanh, dường như chỗ hai người đang đứng là công viên ở trung tâm thành phố thì phải.

"Chúng ta làm gì ở đây?"- cô quay qua hỏi nó, nó quay qua nhìn cô nhưng không nói gì.

Lại tiếp tục khụy gối xuống và đưa lưng về hướng cô, cô cũng hiểu ý mà trèo lên. Nó bắt đầu đi, không khí giữa hai người bỗng yên lặng đột ngột. Hyomin thấy thế không ổn nên lên tiếng bắt đầu cuộc 'trò chuyện'.

"Cõng cẩn thận đấy! Tôi té là không trả công đâu."

"Nói hay nhỉ! Nặng thế này cõng không té là kì tích rồi đó."

Và mọi chuyện cứ như bình thường, hai người lại cãi nhau, nhưng nếu như từ góc nhìn của người khác, nó và cô như một cặp tình nhân.

"Tới rồi! Xuống đi!"- nó dừng lại rồi lên tiếng.

Cô nãy giờ chú tâm kiếm từ để 'nói chuyện' nên không biết xung quanh mình đang diễn ra cái gì. Nghe theo lời nó mà leo xuống khỏi tấm lưng kia, ngồi xuống ghế, bây giờ cô mới quan sát lại mọi thứ.

Và điều đầu tiên đập vào mắt cô là cái đài phun nước, xung quanh thì có những bồn hoa được xếp thành hình tròn. Nơi này ngoài hai người thì cũng có rất nhiều người khác tới, họ dường như đang chờ đợi điều gì đó.

Hướng con mắt tò mò sang phía nó, chỉ thấy Jiyeon bình thản ngồi xuống kế bên cô, mắt nhắm lại, bộ dạng cũng có vẻ đang chờ đợi.

Hyomin khó hiểu, tự nhiên tới đây rồi ngồi im vậy sao? Lôi cái điện thoại ra, chán nản ngồi nghịch.

Nó ngồi kế bên, lâu lâu cũng quay qua nhìn cô một lần, và cứ hỡ một chút là nhìn đồng hồ đeo tay. Hai người cứ như vậy sao vài phút thì nó đột nhiên lên tiếng.

"Đi!"- đứng dậy, nó tiếp tục tư thế lúc nãy, cô cũng không thắc mắc nhiều mà leo lên.

Nó cõng cô từ băng ghế hai người ngồi tới gần cái đài phun nước. Thả cô xuống, hai người cứ đứng ở đó, nó bỗng đưa tay lên, nhìn vào cái đồng hồ rồi đếm ngược.

"5...4...3...2...1...bắt đầu!"

Cô khó hiểu đứng nhìn nó, rồi Hyomin giật mình khi xung quanh nước được phun lên, cô hiện đang bị bao quanh bởi làn nước.

Trấn tĩnh lại, cô nhìn cái cảnh tượng trước mặt, dù nó gây cho người ta hú hồn nhưng cảnh đẹp thì điều đó cũng xứng đáng.

*Ảnh minh họa*

"Sao? Đẹp không?"- nó nhìn cô, thích thú hỏi.

Cô đang bị hút hồn nên không nghe câu hỏi của nó, mặt cứ chữ A mồm O mà nhìn. Nó thấy cô không có phản ứng trước câu hỏi của mình thì hơi cáu. Mặc kệ chân cô đau, đặt tay lên vai người đối diện, dùng hết sức để xoay người kia đối diện mình.

Cô bất ngờ bị xoay, chân còn bị đau nên nhanh chóng bị mất thăng bằng. Thuận đà nên ngã nhào vào lòng nó. Tư thế của nó và cô bây giờ rất là thân mật. Mặt cô lại thoáng chốc đỏ, tim cũng đập nhanh. Mà chắc vì tim cô đập quá nhanh nên cô không nghe được tim của ai đó cũng đang loạn nhịp.

Hai người nhanh chóng tách ra, mỗi người ngoảnh mặt về một hướng, không khí bây giờ thật là khó xử.

"C...cô có bị sao không?"- nó lên tiếng đầu tiên, đánh tan bầu không khí đầy ngượng ngùng giữa cả hai.

"A...không sao! Mà chỗ này đẹp lắm!"- cô nắm bắt thời cơ chuyển chủ đề, nhưng hai người vẫn chưa được thoải mái như bình thường.

Bỗng nhiên, không biết tình cờ thế nào mà hai người đồng loạt quay lại nhìn nhau. Nó và cô đơ ra, lần này là bất động không thể quay ra chỗ khác luôn.

Rồi từ từ, nó chầm chậm kéo giảm khoảng cách, môi hai người giờ chỉ cách nhau cỡ 5 cm, và...hai đôi môi cuối cùng cũng chạm vào nhau.

~~~~~~~~~

Mấy ngày nay không biết tại cái laptop hay tại wattpad, mình không thể vào trang ứng dụng được. bảo 'Thông tin hoặc Không bảo mật' nên mình không thể vào viết truyện. Nếu ai biết cách thì làm ơn hãy chỉ mình nhé!

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top