Chương #65: Di sản và Kế hoạch

Ánh sáng yếu ớt của buổi chiều len lỏi qua những tán cây bên ngoài cửa sổ, tạo nên một không gian yên tĩnh và trầm tư. Hyomin ngồi đối diện với ông nội, lòng đầy hồi hộp và lo lắng, không biết điều gì sắp diễn ra.

"Hyomin," ông nội bắt đầu, giọng nói trầm ấm nhưng nghiêm túc, "ông có một chuyện rất quan trọng muốn bàn với cháu."

Hyomin cảm thấy nhịp tim mình gia tăng. "Ông, có chuyện gì vậy?" cô hỏi, ánh mắt nhìn chằm chằm vào ông.

"Ông muốn tổ chức một cuộc họp báo," ông nói, "để thông báo rằng cháu sẽ kế thừa tài sản và tập đoàn PK của cha mẹ mình."

"Cuộc họp báo?" Hyomin ngạc nhiên, không thể tin vào tai mình. "Cháu sẽ kế thừa tập đoàn PK? Nhưng... cháu chưa sẵn sàng cho điều đó."

"Cháu đã sẵn sàng," ông đáp, nụ cười của ông cho thấy sự tự tin. "Đây không chỉ là một danh hiệu hay một trách nhiệm. Đây là di sản mà cha mẹ cháu đã để lại, và ông tin rằng cháu có đủ khả năng để dẫn dắt nó. Đây cũng là món quà mà ông muốn trao cho cháu, để giúp cháu nhận ra giá trị của bản thân."

Hyomin cảm thấy những giọt nước mắt tràn ra, vừa mừng vừa lo. "Nhưng cháu chưa bao giờ quản lý một tập đoàn lớn như vậy, ông ạ. Cháu không biết phải bắt đầu từ đâu."

"Đó là lý do tại sao chúng ta cần chuẩn bị cho cuộc họp báo này thật kỹ lưỡng," ông nói. "Chúng ta sẽ lên kế hoạch cho mọi thứ. Ông sẽ giúp cháu từng bước một."

"Chúng ta sẽ bắt đầu như thế nào?" Hyomin hỏi, sự quyết tâm trong ánh mắt đã trở lại.

"Đầu tiên, chúng ta cần xác định thời gian và địa điểm cho cuộc họp báo," ông nói. "Sau đó, chúng ta cần lập danh sách những người sẽ tham gia, bao gồm cả các phóng viên và các thành viên quan trọng trong giới kinh doanh. Cuối cùng, chúng ta sẽ chuẩn bị nội dung cho buổi họp báo, những gì cháu sẽ nói để giới thiệu bản thân và tầm nhìn của cháu cho tương lai của tập đoàn."

"Cháu có thể mời Jiyeon tham gia giúp đỡ," Hyomin đề xuất. "Em ấy luôn ủng hộ cháu và có kinh nghiệm trong các sự kiện công khai."

"Đó là một ý hay," ông nội gật đầu. "Chúng ta cũng có thể liên lạc với một số chuyên gia truyền thông để họ giúp cháu tự tin hơn trong việc giao tiếp."

Hyomin cảm thấy nhẹ nhõm hơn khi biết rằng mình không đơn độc trong hành trình này. "Cháu sẽ không làm ông thất vọng," cô nói, quyết tâm dâng trào.

"Ông tin cháu sẽ làm tốt. Chúng ta sẽ làm việc cùng nhau để biến điều này thành hiện thực," ông nội mỉm cười, ánh mắt tràn đầy hy vọng.

Ông nội Hyomin nhìn sâu vào mắt cô, đôi mắt ông chứa đựng sự kiên quyết và đầy kỳ vọng. "Hyomin, đến lúc con bước vào một giai đoạn mới trong cuộc đời rồi. Cuộc họp báo này không chỉ đơn thuần là thông báo việc kế thừa tài sản, mà còn là một dấu mốc quan trọng cho cả con và tập đoàn PK."

Chú Julien ngồi cạnh đó, khẽ gật đầu. "Chú biết việc này sẽ không dễ dàng đối với con, nhưng chú sẽ ở đây để hỗ trợ con. Chú sẽ giúp con điều hành tập đoàn cho đến khi con tốt nghiệp đại học. Quan trọng là con phải theo dõi và học hỏi từ những gì diễn ra ở đây."

Hyomin cảm thấy một làn sóng ấm áp chạy qua lòng. Sự ủng hộ từ ông nội và chú Julien khiến cô cảm thấy mình không cô đơn trong cuộc hành trình này. Nhưng trong thâm tâm, một nỗi lo mơ hồ lại xuất hiện. "Ông nội, con... con sợ rằng Kim Tea Sick sẽ trở lại để trả thù."

Ông nội khẽ nhăn mặt, một chút giận dữ hiện lên. "Con không cần phải lo lắng về điều đó. Hắn ta đã già, và sống lưu lạc ở nước ngoài. Không ai biết hắn còn sống hay đã chết. Sau khi thất bại trong việc giết con trai của ta Park Hyun Woo, khả năng hắn quay về là rất thấp."

Hyomin gật đầu, nhưng trong lòng vẫn chưa hoàn toàn yên tâm. Mặc dù ông nội đã bác bỏ những lo ngại của cô, nhưng ký ức về quá khứ vẫn còn ám ảnh. Chú Julien nhận ra sự băn khoăn của Hyomin, liền thêm vào. "Cháu sẽ không phải đối mặt với điều đó một mình. Chúng ta sẽ cùng nhau chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào. Quan trọng nhất là cháu phải tập trung vào việc học hỏi và phát triển."

Hyomin cảm thấy nhẹ nhõm hơn một chút khi nghe những lời động viên đó. "Cảm ơn chú, ông nội. Con sẽ cố gắng hết sức để không phụ lòng mọi người."

Cuộc họp báo được lên kế hoạch chi tiết. Ông nội đã dự tính mọi thứ từ việc chọn ngày, địa điểm, đến danh sách khách mời. Ông nhấn mạnh rằng cần phải có sự chuẩn bị chu đáo để đảm bảo hình ảnh của tập đoàn không bị tổn hại.

Khi cuộc trò chuyện dần đi đến hồi kết, ông nội nhìn Hyomin với vẻ nghiêm túc. "Hyomin, còn một điều nữa mà ông muốn đề nghị. Ngày mai, ông muốn dẫn con đi thăm mộ của cha mẹ con."

Hyomin ngạc nhiên, lòng cô tràn đầy cảm xúc. "Thăm mộ cha mẹ con ư? Con... con chưa bao giờ biết họ nằm ở đâu." Giọng cô có chút run rẩy, và ánh mắt cô ánh lên nỗi buồn sâu thẳm.

Ông nội gật đầu, sự thông cảm hiện rõ trên gương mặt ông. "Đúng vậy. Cha mẹ con đã yên nghỉ ở một nơi bình yên, và ông nghĩ con cần biết họ đang ở đâu. Họ luôn yêu thương con và sẽ luôn ở bên con, dù không còn hiện diện."

Jiyeon ngồi bên cạnh, nắm chặt tay Hyomin để an ủi cô. "Chị không cần phải lo lắng. Đó sẽ là một trải nghiệm ý nghĩa, và em sẽ luôn ở bên cạnh chị."

Chú Julien cũng tham gia, với một nụ cười nhẹ. "Điều này có thể là một cách để con cảm nhận được tình yêu và sự bảo vệ của cha mẹ con. Họ sẽ luôn dõi theo con từ nơi đó."

Hyomin cảm thấy trái tim mình ấm lại khi nghe những lời động viên từ mọi người. Cô thở dài, một phần hồi hộp, phần háo hức. "Vâng, con rất muốn đi. Con muốn cảm nhận sự hiện diện của họ, biết rằng họ luôn bên con."

Ông nội mỉm cười, ánh mắt của ông chứa đựng niềm tự hào. "Chúng ta sẽ đi vào sáng mai. Ông sẽ cho con biết mọi thứ về họ. Đó sẽ là một cuộc hành trình quan trọng cho cả con và gia đình."

Hyomin gật đầu, trong lòng cô dâng trào cảm xúc. Cô biết rằng chuyến thăm mộ sẽ là một bước quan trọng trong việc kết nối với di sản của cha mẹ mình. Đó cũng là cơ hội để cô hàn gắn những vết thương trong lòng và tiếp tục vững bước trên con đường phía trước.

Tại nhà họ Kim, dưới căn hầm tối tăm, không khí ngột ngạt và nặng nề. Kim Tea Sick ngồi trên một chiếc ghế bọc da cũ kỹ, ánh sáng mờ mịt từ một bóng đèn lơ lửng trên trần hắt xuống, tạo ra những hình thù kỳ quái trên tường. Hắn đang nghe báo cáo từ những gián điệp mà mình đã thuê. Giọng nói họ vang lên trong không gian u ám, thông tin về Park Hyomin và tình hình gia đình cô.

Hắn cười độc ác, đôi mắt lấp lánh ánh sáng lạnh lẽo. Một tay hắn nâng ly rượu lên môi, nhâm nhi từng ngụm, trong khi tay kia cầm súng, bất chợt bắn vài phát vào góc tối của căn hầm. Âm thanh nổ vang dội, khiến những giọt rượu trong ly rung lên.

Từ góc tối, âm thanh nức nở của một cô gái vang lên, tiếng khóc đau thương hòa quyện với sự hoảng sợ. Kim Tea Sick nghiến răng, gằn từng chữ: "Lũ giòi bọ! Cuối cùng tao cũng tìm được bọn mày rồi." Hắn quay đầu về phía nơi phát ra tiếng khóc, ánh mắt đen láy chứa đầy thù hận. "Con gái của Park Hyun Woo à, tao sẽ tặng con gái mày những viên kẹo đồng để tiễn nó về với mày."

Hắn cười khẩy, kế hoạch trong đầu đã rõ ràng. "Tài sản đó sẽ theo tao về Mexico." Hắn nâng ly rượu lên, như thể đang chúc mừng cho kế hoạch tàn độc của mình. Cảm giác thỏa mãn ngập tràn trong lòng, khi nghĩ đến việc đập tan tất cả những gì thuộc về Park gia và biến Hyomin thành một phần của quá khứ mà hắn sẽ không bao giờ quên.

Hôm sau, như đã hứa, ông nội của Hyomin dẫn cô đến thăm mộ cha mẹ. Mộ của họ nằm trong một khuôn viên lớn, tĩnh lặng, cách thành phố khoảng 40 phút đi xe. Không khí trong lành và yên bình, nhưng cũng mang một nỗi buồn sâu lắng. Jiyeon cũng đi theo Hyomin, nắm chặt tay cô để tiếp thêm sức mạnh trong khoảnh khắc này.

Khi đến nơi, Hyomin cảm nhận được sự hiện diện của cha mẹ, như thể họ đang dõi theo từng bước chân của con gái. Jiyeon giúp Hyomin đặt một bó hoa tươi thắm lên mộ, những cánh hoa như thể đang thổi hồn vào ký ức ngọt ngào của cha mẹ cô. Mọi người đứng lặng im, mỗi người ngập tràn trong suy nghĩ riêng, tưởng nhớ về quá khứ và những ký ức ấm áp đã qua.

Sau khi hoàn tất việc thăm viếng, mọi người cùng nhau rời khỏi khuôn viên và đến một nhà hàng trong thành phố để ăn trưa. Mọi thứ xung quanh đều tươi sáng, nhưng nỗi buồn vẫn đọng lại trong lòng Hyomin.

Trong khi thưởng thức bữa ăn, ông nội bắt đầu bàn về kế hoạch cho cuộc họp báo trọng đại sắp tới. Họ thảo luận về các trang phục cần chuẩn bị, cách thức diễn văn sẽ được trình bày và những thông điệp quan trọng mà Hyomin cần truyền tải. Jiyeon luôn ở bên cạnh, hỗ trợ cô, giúp cô cảm thấy tự tin hơn trước sự kiện lớn này.

Mỗi người đều ý thức được tầm quan trọng của cuộc họp báo, không chỉ là một bước ngoặt trong cuộc đời Hyomin mà còn là sự tiếp nối của gia đình, là một cách để tưởng nhớ đến cha mẹ cô, những người đã để lại cho cô một di sản quý giá. Sự phấn khởi và lo lắng đan xen trong lòng Hyomin, nhưng cô biết rằng với sự hỗ trợ từ ông nội và Jiyeon, cô sẽ không đơn độc trong hành trình này.

Trong căn hầm tối tăm, ánh đèn mờ ảo chỉ chiếu sáng một góc nhỏ, nơi Kim Tea Sick đang ngồi ung dung bên bàn rượu, nhấp từng ngụm rượu mạnh, nụ cười độc ác hiện rõ trên gương mặt hắn. Trước mặt hắn là cô con gái nhỏ, Dani, bị trói chặt và bịt miệng, quỳ gục xuống đất, mắt đẫm lệ nhưng không thể cất tiếng kêu cứu. Cạnh đó, Hyun, anh trai của Dani, đang phải chịu đựng những cú đấm đá tàn nhẫn từ thuộc hạ của Kim, mỗi cú đánh như thể rút cạn sức lực của anh.

Kim Tea Sick nhìn vào mắt Hyun, biết rằng cậu con trai này đang giãy giụa trong tuyệt vọng. Hắn đã chặn đứng mọi lối thoát cho Hyun, và giờ đây hắn nắm trong tay số phận của cả hai anh em. Kim hạ giọng, giọng nói mang theo sự uy quyền và đe dọa: "Mày phải lựa chọn, Hyun. Một là giết em gái mày, hai là giết Hyomin. Mày có thể cứu em gái mày, hoặc cũng có thể chôn sống nó."

Hyun nhìn vào mắt em gái mình, lòng thắt lại khi thấy em gái đang run rẩy trong sợ hãi. Anh không thể để điều đó xảy ra. Mặc cho những cú đá đau đớn vào người, Hyun dồn hết sức lực và ý chí của mình để giữ vững tinh thần. "Đừng! Đừng làm tổn thương em ấy, xin ba!" Hyun gào lên, mặc cho những vết thương đang nhói đau.

Kim Tea Sick, không mảy may động lòng, cười khẩy rồi hít một hơi ma túy, ánh mắt lấp lánh sự điên cuồng. Hắn dí súng vào đầu Dani, nói tiếp với giọng thách thức: "Hãy chọn đi, Hyun! tự do của nó hay là con nhỏ kia sống để nó phải chết? Quyết định của mày sẽ quyết định số phận của chúng nó."

Hyun, không còn lựa chọn nào khác, cảm thấy tuyệt vọng dâng trào. Hình ảnh của Hyomin xuất hiện trong tâm trí, nhưng rồi, hình ảnh của em gái bị đe dọa lại đè nặng lên tất cả. "Tôi sẽ giết Hyomin," Hyun thốt ra trong hơi thở gấp gáp, những giọt mồ hôi lạnh lẽo chảy dài trên trán.

Dani, nghe được lời nói của anh mình, mắt mở lớn đầy kinh hoàng. "Anh! Không!"

Hyun cúi đầu, nỗi đau khổ và sự hối hận tràn ngập trong lòng. Anh biết rằng, dù quyết định này có đau đớn thế nào, anh vẫn phải hy sinh để cứu em gái mình. Kim Tea Sick nở một nụ cười hài lòng, như thể hắn vừa giành chiến thắng trong một trò chơi tàn khốc. "Thế mới là con trai của ta." Hắn nói, mắt lấp lánh ánh sáng chiến thắng.

Tương lai đen tối đang chờ đón Hyun, nhưng giờ đây, tất cả chỉ còn là những lựa chọn bất lực, trong khi trái tim của anh đang dần tan vỡ.

Hyun cảm thấy một nỗi tuyệt vọng sâu sắc khi nhìn vào mắt Kim Tea Sick, người cha đã trở thành kẻ thù tồi tệ nhất trong cuộc đời anh. Hình ảnh mẹ anh, người phụ nữ đã chết dưới tay cha mình, ám ảnh anh từng ngày. Kim Tea Sick không chỉ đã giết chết mẹ anh, mà giờ đây hắn còn muốn biến anh thành kẻ sát nhân, buộc anh phải hạ sát một người vô tội chỉ vì em gái mình.

Mặc dù Hyun là con trai của Kim Tea Sick, nhưng lòng trung thành của anh không thể thuộc về một kẻ máu lạnh như vậy. Anh nhận ra rằng, mọi cố gắng khuyên can hay mong mỏi cha mình dừng lại đều vô nghĩa. Kim Tea Sick đã sa lầy quá sâu trong tội ác, và giờ đây, Hyun chỉ còn lại một lựa chọn duy nhất—chấp nhận số phận của mình, cam chịu để cứu em gái.

Từng cú đá từ thuộc hạ cha anh, dù đau đớn, nhưng không thể làm anh chùn bước. Hyun đứng dậy, quyết tâm chịu đựng mọi sự đau khổ để giữ cho em gái mình được an toàn. "Tôi xin lỗi, Hyomin," anh lầm bầm, giọng nói đầy đau khổ. Dù mới gặp gỡ cô, nhưng sự chân thành và trong sáng của Hyomin đã chạm đến trái tim anh. Giờ đây, anh phải làm điều mà không ai mong muốn, phải giết người mà anh không hề muốn.

Kim Tea Sick, sau khi thấy Hyun đã chấp nhận mệnh lệnh của hắn, bắt đầu trình bày kế hoạch giết Hyomin. "Mày sẽ bắn từ xa, không được để xảy ra bất kỳ sai sót nào. Mày nhớ chứ? Ta đã dạy mày cách ngắm bắn từ xa khi còn nhỏ." Giọng hắn trầm thấp, lạnh lùng, như thể đang thao túng một con rối.

Hyun gật đầu, nhưng trong lòng anh ngập tràn sự giằng xé. Anh là một xạ thủ tài năng, có kỹ năng không thua gì một lính đặc chủng, nhưng lần này lại mang trọng trách đáng sợ. "Nếu có bất kỳ sơ suất nào, con bé sẽ phải chết," Kim Tea Sick tiếp tục, ánh mắt ác quỷ của hắn như muốn đốt cháy mọi thứ trước mặt.

Mặc cho cơn đau đang hành hạ cơ thể, Hyun dồn mọi tâm trí vào việc lập kế hoạch. Anh cần phải làm cho công việc này hoàn hảo, không chỉ để cứu em gái mình mà còn để không làm tổn thương Hyomin, một người bạn mà anh cảm thấy rất quý mến. Trong lòng anh, nỗi lo sợ về việc phải hạ sát một cô gái trẻ trong ngày họp báo càng gia tăng, nhưng sự tồn tại của Dani chính là động lực duy nhất khiến anh phải tiếp tục.

Hyun tự hứa với bản thân rằng anh sẽ tìm cách thoát khỏi vòng tay của Kim Tea Sick, không chỉ để cứu Dani, mà cũng để có cơ hội cứu lấy Hyomin—người bạn mà anh đã phải đánh đổi một phần linh hồn mình để bảo vệ. Anh sẽ không để cho cha mình tiếp tục đi quá xa, dù rằng giờ đây, tất cả dường như đã quá muộn.

Sau khi Kim Tea Sick hoàn tất kế hoạch, Hyun quỳ xuống, đôi mắt anh rưng rưng, nhưng đầy quyết tâm. "Xin cha, hãy cho con được cởi trói cho em gái và đưa cô ấy về phòng thoa thuốc," anh cầu xin, giọng nói nghẹn ngào.

Kim Tea Sick nhìn anh, nụ cười độc ác hiện lên trên gương mặt. Hắn gật đầu đồng ý, nhưng ánh mắt của hắn như một lời cảnh cáo. "Nhanh lên, đừng để ta phải đợi lâu."

Hyun cảm thấy như có một luồng ánh sáng le lói trong bóng tối tăm này. Anh vội vàng tự tay cởi trói cho Dani, lòng tràn đầy cảm xúc. Dani, với đôi mắt đỏ ngầu vì khóc, ngay khi được giải thoát, lập tức ôm chầm lấy anh trai. "Anh, em sợ lắm!" Cô nức nở, đôi bàn tay nhỏ bé của cô siết chặt lấy áo anh.

"Đừng sợ, anh sẽ bảo vệ em," Hyun thì thầm, cố gắng giữ bình tĩnh mặc cho cơn đau từ những cú đánh trước đó. Anh biết mình phải tỏ ra mạnh mẽ để an ủi em gái.

Dani không dám nhìn mặt Kim Tea Sick nữa. Cô chỉ biết đỡ lấy anh, cùng nhau từng bước đi lên cầu thang, rời khỏi căn hầm khủng khiếp này. Mỗi bước đi đều là một cuộc chiến đối với Hyun, nhưng anh không muốn để Dani thấy sự yếu đuối của mình. Anh mỉm cười với cô, cố gắng truyền cho cô chút sức mạnh.

Khi họ lên đến mặt đất, ánh sáng bên ngoài dần chiếu rọi vào mắt họ. Hyun hít một hơi thật sâu, cảm nhận được không khí trong lành bên ngoài, nhưng trong lòng anh vẫn đầy trăn trở về những gì sắp xảy ra. Mặc dù tạm thời thoát khỏi cơn ác mộng, nhưng mối đe dọa từ Kim Tea Sick vẫn hiện hữu.

Khi đến được phòng, Hyun giúp Dani ngồi xuống và tìm thuốc để thoa lên những vết thương của cô. Anh không thể để em gái mình phải chịu đựng thêm bất kỳ đau đớn nào nữa. "Em hãy yên tâm, anh sẽ không để cho bất cứ điều gì xảy ra với em," Hyun nhẹ nhàng nói, trong khi đôi tay anh run rẩy khi thoa thuốc lên vết thương.

Dani nhìn anh, đôi mắt ướt nước. "Anh, em sợ ông ấy quá," cô nói, giọng run rẩy.

"Em không cần phải sợ. Anh sẽ tìm cách để chúng ta thoát khỏi đây. Anh hứa," Hyun quyết tâm nói. Anh biết rằng mọi thứ không dễ dàng, nhưng anh sẽ làm mọi cách để bảo vệ em gái mình và, nếu có thể, cũng sẽ cứu lấy Hyomin. Những âm mưu của Kim Tea Sick sẽ không thể giữ họ mãi trong vòng tay của tội ác này.

Hyun cảm thấy trái tim mình như ngừng đập. Tiếng thét của Dani vọng lên từ phòng trên, và một nỗi sợ hãi tột độ bao trùm lấy anh. Anh lao nhanh lên cầu thang, từng bước chân như đấm thình thịch trong ngực. Khi đến cửa phòng, anh hít một hơi thật sâu, cảm giác bất an lấp đầy tâm trí.

Mở cửa ra, hình ảnh đập vào mắt anh khiến anh không thể tin được. Dani đang ngồi co ro trên sàn, chân cô bị bắn và máu đang chảy ra, nhuộm đỏ cả nền nhà. Cô bé khóc la trong đau đớn, đôi mắt ngấn lệ nhìn về phía anh, như muốn cầu cứu.

"CÁC NGƯỜI LÀM GÌ VẬY?" Hyun gầm lên, một cơn giận dữ không thể kìm nén. Nhưng ngay lúc ấy, một tiếng cười nhạo báng vang lên từ chiếc camera treo trên tường, làm cho anh cảm thấy như máu đông lại trong huyết quản.

"Kim Tea Sick," anh nghiến răng gọi tên kẻ thù của mình. Hắn đứng ở đâu đó, theo dõi từng động thái của họ, tìm niềm vui trong nỗi đau của hai anh em. Giọng hắn vang vọng qua loa phát thanh, lạnh lẽo và tàn nhẫn. "Đây là cảnh cáo đầu tiên khi mày cố chống lại tao, hãy coi chừng em gái của mày, Hyun à."

Hyun cảm thấy máu sôi lên trong người, nhưng không thể để cơn giận dẫn dắt mình. Anh phải bình tĩnh, nhưng ánh mắt của Dani—đôi mắt trong veo, giờ đang đẫm lệ—khiến mọi lý trí của anh tan chảy. "Dani, em ổn chứ? Anh sẽ cứu em!" Anh quỳ xuống bên cạnh em gái, cẩn thận không để chạm vào vết thương.

"Anh ơi, em đau lắm," Dani khóc, đôi tay nhỏ bé nắm chặt lấy tay anh, như thể đó là thứ duy nhất giúp cô cảm thấy an toàn.

Hyun nhìn xuống chân em gái, nơi máu đang rỉ ra. Anh cần phải băng bó cho em trước khi quá muộn. "Em phải cố gắng bình tĩnh. Anh sẽ gọi người giúp em," anh nói, nhưng trong đầu chỉ có một mạch suy nghĩ: Phải làm gì đó để cứu em gái và ngăn chặn Kim Tea Sick.

Đột nhiên, giọng nói của Kim Tea Sick lại vang lên. "Đừng vội vàng, Hyun. Mày nghĩ rằng mày có thể chạy trốn khỏi số phận sao? Mày sẽ phải trả giá cho những gì mày đã làm, và em gái của mày sẽ là cái giá phải trả. Một cú bắn nữa, và tất cả sẽ kết thúc!"

Tim Hyun như thắt lại. Anh biết mình không thể để điều đó xảy ra. "Dani, anh sẽ tìm cách giúp em. Đừng lo, anh sẽ không để em gặp nguy hiểm!"

Nhưng trong lúc anh đang cố tìm cách giải quyết, Kim Tea Sick đã lên kế hoạch cho một trò chơi tàn ác, và giờ đây mọi thứ trở nên tồi tệ hơn bao giờ hết. Hắn nắm trong tay sức mạnh sinh tử của cả hai anh em, và Hyun hiểu rằng thời gian đang trôi qua từng giây. Anh cần phải tìm cách đưa Dani đến nơi an toàn, đồng thời đối mặt với Kim Tea Sick trước khi quá muộn.

"Anh sẽ không để em phải chịu đựng thêm," Hyun hứa với em gái, rồi đứng dậy, chuẩn bị cho cuộc chiến không thể tránh khỏi. Anh không thể để Kim Tea Sick thắng, không bao giờ.

Hyun quỳ gối trước camera, trái tim anh nặng trĩu nỗi tuyệt vọng. Anh dập đầu xuống sàn, nước mắt lăn dài trên má, bất chấp mọi sĩ diện. "Cha, con xin cha... hãy tha cho chúng con," anh van nài, giọng nói nghẹn ngào. "Con biết cha đang giận con, nhưng xin cha hãy nghĩ cho Dani. Cô ấy chỉ là một đứa trẻ, hãy cho cô ấy được đi bệnh viện chữa trị, hoặc ít nhất là mời bác sĩ tư đến đây. Con hứa sẽ làm theo mọi điều cha muốn, bất kể đó là gì."

Tiếng cười quái dị của Kim Tea Sick vọng lại từ camera, khiến Hyun cảm thấy như có hàng triệu mũi kim đâm vào trái tim mình. Hắn ta đang thưởng thức màn trình diễn của con trai, tìm kiếm niềm vui trong nỗi khổ đau của cả hai anh em. "Mày đang cầu xin như một đứa trẻ, Hyun à," hắn cười, giọng nói vang lên lạnh lẽo. "Mày nghĩ rằng sự hối hận của mày có thể thay đổi điều gì không?"

Hyun không từ bỏ. "Cha, xin cha! Con biết con đã làm cha thất vọng, nhưng con không muốn mất đi em gái mình. Để con giúp cô ấy được cứu chữa, và con sẽ phục tùng cha. Con xin cha hãy cho em ấy một cơ hội!"

Lời cầu xin của Hyun làm Kim Tea Sick hài lòng. Hắn gật đầu, và ra lệnh cho một thuộc hạ tiến lên. "Được rồi, tao sẽ cho mày một cơ hội. Nhưng nhớ lấy, mày sẽ phải trả giá cho những gì mày đã làm. Hãy để cô bé được băng bó."

Hyun cảm thấy một chút hy vọng le lói. Anh quan sát thuộc hạ bước vào phòng, nhanh chóng xử lý vết thương cho Dani. Nhìn thấy em gái đã được băng bó, nằm trên giường trong tư thế an toàn, Hyun thở phào nhẹ nhõm. Tuy nhiên, nỗi lo lắng vẫn không rời xa tâm trí anh.

Dani nằm yên, đôi mi khép lại, có lẽ vì đau đớn mà đã thiếp đi. Hyun ngồi bên cạnh giường, lòng đầy xót xa. Anh không ngừng tự hỏi làm thế nào để đưa em gái rời khỏi nơi này. Kim Tea Sick là một người cha độc ác, và hắn đã vượt quá mọi giới hạn cho phép.

"Anh sẽ không để cha giết em đâu," Hyun thì thầm, nắm chặt tay em gái. "Dani, anh hứa sẽ đưa em ra khỏi đây. Anh sẽ không để em phải chịu đựng thêm."

Tâm trí anh quay cuồng với những kế hoạch, nhưng mỗi lần nghĩ đến Kim Tea Sick, cơn tức giận lại trào dâng. Anh biết mình phải tìm ra cách để chống lại người cha mà anh đã từng kính trọng, một người giờ đây đã trở thành quái vật.

Nỗi sợ hãi bao trùm lấy anh. Kim Tea Sick không chỉ là một kẻ tội phạm; hắn là một người cha với những âm mưu tàn nhẫn. Hyun cảm thấy mình như đang đứng trên bờ vực của sự tuyệt vọng, nhưng anh không thể từ bỏ. Dani là lý do duy nhất để anh tiếp tục chiến đấu. Anh sẽ làm mọi thứ để bảo vệ em gái mình khỏi sự tàn nhẫn của cha.

Trong khi Dani ngủ say, Hyun quyết tâm lên kế hoạch cho bước tiếp theo. Anh biết rằng thời gian không chờ đợi ai, và nếu không hành động ngay bây giờ, có thể sẽ quá muộn cho cả hai anh em.

Hyun nén đau thương trong lòng, quay lại hầm tối tăm nơi Kim Tea Sick đang ngự trị. Anh quỳ xuống trước mặt cha mình, đôi mắt chứa đầy nỗi tuyệt vọng. "Cha, con xin cha cho con ra ngoài một lát. Con cần mua một vài thứ chuẩn bị cho nhiệm vụ," anh nói, giọng nói nghẹn ngào.

Kim Tea Sick, mặc dù nghi ngờ, nhưng cũng cảm thấy hài lòng trước màn cầu xin của con trai. Hắn cười chế nhạo: "Mày diễn hay thật đấy, Hyun. Được rồi, tao cho mày ra ngoài. Nhưng nhớ đừng có làm gì ngu ngốc."

Hyun gật đầu, lòng thầm mừng rỡ khi nhận được sự đồng ý. Anh lê thân thể bầm dập ra khỏi biệt thự, từng bước đi nặng nề nhưng đầy quyết tâm. Bên ngoài, ánh nắng mặt trời chói chang như muốn đánh thức anh khỏi cơn ác mộng, nhưng thực tế lại càng khiến anh thêm đau đớn.

Khi bước vào taxi, Hyun không thể kiềm chế được cảm xúc, anh gọi điện cho một người bạn cũ trong bí mật. "Làm ơn, giúp tôi...," anh nói, giọng run rẩy. Sau khi nói chuyện ngắn gọn, anh cúp máy, tay đấm mạnh vào màn hình điện thoại, khiến nó vỡ nát.

Taxi đưa anh đến bờ sông, nơi mà sóng nước vỗ về như đang an ủi tâm hồn đầy tổn thương của anh. Hyun ném chiếc điện thoại xuống dòng nước, ngửa mặt lên trời, một nụ cười đắng chát nở trên môi. Nước mắt hòa quyện với nước sông chảy xuống má, "Dani, em phải sống thật tốt nhé," anh thì thầm, cảm giác nỗi lòng nặng trĩu. "Anh chỉ có thể làm đến đây vì em thôi. Xin lỗi, có lẽ anh không thể tiếp tục những tháng ngày tươi đẹp với em gái của anh nữa rồi."

Sau một phút lặng lẽ, Hyun quyết định phải hành động. Anh đi bộ đến chợ đen gần đó, tìm kiếm những gì cần thiết cho kế hoạch của mình. Những gói giấy to chứa đầy những món đồ nguy hiểm, nhưng đây chính là cơ hội cuối cùng của anh.

Khi trở về biệt thự, Hyun cảm thấy nỗi ân hận dâng trào. Anh nhìn vào gói hàng trong tay, lòng dấy lên một nỗi đau không thể tả. Anh biết mình sắp phải đối diện với những quyết định khó khăn, và những gì anh chuẩn bị có thể sẽ khiến Dani và Hyomin bị tổn thương.

Trước khi vào nhà, anh đứng lại một chút, hít thở sâu để lấy lại bình tĩnh. "Hyomin," anh thì thầm, "mong rằng đến thế giới bên kia, cô có thể tha thứ cho tôi và những gì tôi đã làm."

Hyun quay vào nhà, lòng đầy quyết tâm. Anh sẽ không để cha mình tiếp tục hủy hoại cuộc sống của những người anh yêu thương. Một cuộc chiến mới đang chờ đợi phía trước, và Hyun sẵn sàng chiến đấu vì em gái của mình, cho dù phải hy sinh tất cả.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top