Chương #64: Cuộc Hội Ngộ

Sau nhiều năm thất lạc, Hyomin cuối cùng cũng nhận được tin tức về ông bà nội từ chú Julien. Sáng hôm ấy, sau khi ăn sáng và chuẩn bị những món quà nhỏ đầy chân thành, Jiyeon chở Hyomin đi gặp ông bà nội. Đó là một căn biệt thự yên tĩnh nằm ven thành phố, nơi ông bà cô mới mua lại sau khi trở về từ Mỹ. Từ nhà Jiyeon đến biệt thự cũng chỉ tầm 30 phút, nhưng từng giây phút trên đường đi, lòng Hyomin bỗng trở nên đầy hồi hộp xen lẫn xúc động.

Khi cả hai đến nơi, một người quản gia bước ra đón Hyomin, dẫn cô vào trong nhà. Ngay khi bước qua cổng, Hyomin đã thấy chú Julien chạy từ ngoài cửa ra với ánh mắt đầy hân hoan.

"Hyomin, cuối cùng cháu cũng đến rồi!" Julien nói, tay khẽ vỗ lên vai cô, đầy thân mật và động viên.

Hyomin khẽ gật đầu, nhưng ánh mắt cô đã dán chặt vào bóng dáng hai người lớn tuổi đứng ở hiên nhà. Đó là ông bà nội của cô, những người mà cô chưa bao giờ có cơ hội gặp mặt. Bà nội với mái tóc bạc phơ và dáng người mảnh mai, còn ông nội với ánh mắt đầy uy nghi và một vẻ bình tĩnh khó diễn tả, cùng nhìn Hyomin bằng ánh mắt trìu mến, vừa vui mừng, vừa xúc động.

Hyomin ngập ngừng bước tới, đôi mắt cô đã nhòe đi vì nước mắt. Bà nội mở rộng vòng tay, giọng run rẩy:

"Hyomin... là cháu đây sao?"

Hyomin không kìm được nữa, chạy đến ôm chầm lấy bà. Những giọt nước mắt xúc động chảy dài trên má, cô cảm nhận được sự ấm áp và yêu thương bao bọc. Ông nội khẽ đặt tay lên vai cô, giọng ấm áp:

"Cuối cùng, chúng ta cũng được gặp lại cháu."

Hyomin khóc nấc, bàn tay run rẩy bối rối lau nước mắt nhưng không thể ngăn lại sự nghẹn ngào trong lòng. "Cháu... cháu không nghĩ lại có thể gặp ông bà... cháu đã luôn tưởng tượng về giây phút này."

Bà nội vỗ về, dịu dàng nói: "Cháu yêu, chúng ta cũng đã đợi ngày này lâu lắm rồi. Bà rất vui vì cháu đã lớn lên mạnh mẽ và kiên cường."

Sau khoảnh khắc đầy xúc động, họ cùng nhau vào sân vườn ngồi trò chuyện. Bà nội pha trà, còn ông nội ngồi cạnh Hyomin, hỏi thăm về cuộc sống của cô từ nhỏ đến giờ. Hyomin kể về những ngày tháng khó khăn, về những kỷ niệm vui buồn và cả những ước mơ của mình.

Bà nội nghe chuyện, đôi khi khẽ mỉm cười hoặc chớp mắt ngăn đi giọt lệ, đôi lúc bà còn cầm tay Hyomin, siết nhẹ như muốn truyền thêm sức mạnh. Ông nội thì lắng nghe chăm chú, gật gù mỗi khi nghe về những thành tựu nhỏ của cô, tự hào với nỗ lực của cháu gái.

"Ông bà biết cháu đã vất vả, nhưng bây giờ, hãy xem đây như là nhà của mình. Bất cứ khi nào cháu cần nơi để quay về, đây sẽ luôn là nơi đón cháu," ông nội nói, giọng ông trầm ấm và dứt khoát.

Hyomin mỉm cười qua làn nước mắt, trong lòng trào dâng một niềm hạnh phúc chưa từng có. Cô biết rằng từ giờ, mình không còn đơn độc nữa.

Sau khi những giọt nước mắt đoàn tụ đã vơi đi phần nào, ông bà nội quay sang nhìn cô gái đang đứng cạnh Hyomin, ánh mắt dịu dàng xen lẫn tò mò. Bà nội nở nụ cười nhẹ nhàng và hỏi:

"Cô gái đáng yêu này là ai vậy, Hyomin?"

Jiyeon, người đã đứng lặng nãy giờ để không phá vỡ khoảnh khắc cảm động của gia đình, bước tới, khẽ cúi chào ông bà. Cô có chút ngượng ngùng, nhưng vẫn mạnh dạn lên tiếng:

"Dạ, cháu chào ông bà. Cháu là Jiyeon, là... người yêu của Hyomin ạ."

Lời giới thiệu chân thành của Jiyeon khiến ông bà có chút ngạc nhiên. Họ im lặng một chút, nhìn nhau như muốn trao đổi điều gì. Rồi ông nội khẽ cười, nắm lấy tay bà nội và nói với vẻ hài lòng:

"Hyomin của ông bà đã tìm được người thương. Điều đó khiến ông bà rất mừng. Tình cảm không nên đặt nặng vào giới tính hay những khuôn khổ cũ kỹ, chỉ cần có tình yêu và chân thành là đủ rồi."

Bà nội khẽ gật đầu đồng ý, đôi mắt lấp lánh sự cảm thông. Bà nhẹ nhàng nắm lấy tay Jiyeon, nhìn cô với ánh mắt đầy trìu mến:

"Cảm ơn cháu vì đã ở bên cạnh và chăm sóc cho Hyomin."

Jiyeon mỉm cười, cảm thấy an tâm hơn khi thấy sự chấp nhận từ ông bà. Cô kể thêm vài chuyện về mình, và khi được hỏi về gia đình, cô cũng không ngần ngại nhắc đến ông nội của mình, ông Park Nam Sung, người từng là đối tác kinh doanh lâu năm của ông nội Hyomin. Nhớ lại những ngày kinh doanh cùng ông Park, ông nội Hyomin bật cười, kể lại vài câu chuyện vui mà ông và ông Park đã từng trải qua, khiến không khí trở nên nhẹ nhàng và gần gũi hơn.

Jiyeon cũng gửi đến ông bà món quà nhỏ mà cô đã chuẩn bị từ trước. Đó là một hộp trà thảo mộc tự làm, cùng với những chiếc bánh ngọt mà Jiyeon đã đặt làm riêng cho lần gặp gỡ này. Ông bà và chú Julien đều bất ngờ và hài lòng trước sự chu đáo của Jiyeon, cảm thấy cô thật sự xứng đáng là người đồng hành của Hyomin.

Khi cả ba ngồi lại trò chuyện, ông bà không chỉ hỏi thăm về cuộc sống của Jiyeon mà còn chia sẻ nhiều kinh nghiệm sống quý báu từ những năm tháng ở Mỹ. Dù khoảng cách về tuổi tác và văn hóa, ông bà Hyomin và Jiyeon nhanh chóng tìm thấy sự thấu hiểu và hòa hợp. Họ cùng nhau tạo nên một không khí ấm áp, khiến Hyomin cảm nhận sâu sắc niềm hạnh phúc khi cuối cùng đã tìm thấy mái ấm thật sự của mình.

Chú Julien ngồi bên cạnh, thỉnh thoảng gật gù và mỉm cười nhìn Hyomin và Jiyeon với ánh mắt tự hào. Đó là một ngày tuyệt đẹp, nơi mà gia đình, tình yêu, và những mối quan hệ được củng cố mạnh mẽ hơn bao giờ hết.

Sau một hồi trò chuyện vui vẻ và thân mật, bà nội bỗng nhớ đến một điều quan trọng khiến khuôn mặt bà trở nên nghiêm nghị hơn. Bà quay sang nhìn Hyomin, nhẹ giọng hỏi:

"Hyomin à, cháu... đã biết gì về cha mẹ mình chưa?"

Hyomin sững người trước câu hỏi bất ngờ của bà. Cô lặng lẽ lắc đầu, ánh mắt đầy vẻ tò mò và bối rối. Thực lòng, cô cũng từng mong mỏi biết về cha mẹ mình – những người mà cô chưa từng có cơ hội gặp mặt, chưa từng được cảm nhận tình yêu thương. Cô liếc nhìn chú Julien như để tìm kiếm câu trả lời.

Julien khẽ gật đầu và lên tiếng:

"Thật ra, vì vội vàng sắp xếp để cháu có thể đến gặp ông bà nên chú chưa có cơ hội kể cho cháu rõ về cha mẹ cháu..."

Hyomin lặng người, trái tim như nghẹn lại khi nghe những lời của chú. Cô khẽ nuốt nước mắt, ánh mắt nhìn chờ đợi về phía ông bà nội, hy vọng tìm thấy câu trả lời mà cô đã khao khát từ lâu.

Ông nội nhìn Hyomin với ánh mắt trầm ngâm và đầy xúc động. Sau một hồi im lặng, ông từ từ lấy từ trong túi áo ra một tấm hình cũ, nhẹ nhàng trao vào tay Hyomin. Trong tấm hình, cô thấy hai người trẻ tuổi đứng cạnh nhau trong trang phục cưới; người phụ nữ có nụ cười hiền dịu, còn người đàn ông mạnh mẽ, với đôi mắt kiên định. Trên tay họ là một đứa bé nhỏ xíu – chính là Hyomin ngày nào.

Ông nội nhẹ giọng, cố trấn an Hyomin:

"Cháu à, đây là cha mẹ cháu. Họ đã rất yêu thương nhau và luôn mong chờ sự ra đời của cháu. Nhưng... sau khi cháu ra đời không bao lâu, một chuyện không may đã xảy ra."

Hyomin nhìn vào tấm hình, cảm nhận từng đường nét quen thuộc trong ánh mắt của cha mẹ, nhưng niềm vui hội ngộ bỗng bị che phủ bởi một nỗi buồn man mác.

Ông nội thở dài, giọng nói chậm rãi nhưng đầy đau thương:

"Sau khi cháu sinh ra, một đối tác kinh doanh tên là Kim Tea Sick đã phản bội gia đình mình. Vì lòng tham, hắn đã lên kế hoạch hãm hại cha mẹ cháu để giành lấy tài sản. Và từ đó... cha mẹ cháu không còn nữa."

Hyomin lặng người, từng lời nói của ông nội như xé nát trái tim cô. Một nỗi đau mơ hồ và một sự căm phẫn dâng lên, cùng với sự tò mò không thể cưỡng lại về danh tính người đàn ông độc ác tên Kim Tea Sick – người đã tước đoạt cha mẹ cô. Cô chưa từng nghe cái tên này, nhưng lòng cô bắt đầu hoài nghi, muốn biết rõ về hắn.

Ông nội lặng lẽ lấy ra thêm một tấm hình nữa, đưa cho Hyomin. Trong bức ảnh là Kim Tea Sick khi còn trẻ, đứng bên cạnh cha mẹ của Hyomin. Hyomin chăm chú nhìn, nhận thấy có vài nét quen thuộc – rất giống với Hyun và Dani. Tuy nhiên, cô chỉ giữ lại suy nghĩ ấy trong lòng, không nói ra điều gì.

Hyomin ngước lên, nhẹ giọng hỏi thêm: "Ông ơi, vì sao cha mẹ cháu lại bị hãm hại? Có điều gì cháu vẫn chưa được biết sao?"

Ông nội khẽ gật đầu, ánh mắt ông đượm buồn, hồi tưởng lại quá khứ:

"Cháu à, mọi chuyện bắt đầu từ khi Kim Tea Sik giả làm một doanh nhân thành đạt để tiếp cận cha cháu – Park Hyun Woo. Hắn đề nghị hợp tác kinh doanh, đưa ra những hợp đồng vận chuyển hấp dẫn để tạo lòng tin. Nhưng cha cháu đâu biết rằng hắn đã lén đưa vào đó một lượng lớn chất cấm nguy hiểm trong mỗi chuyến hàng. Khi lô hàng bị cảnh sát phát hiện, Kim Tea Sik lo sợ sự việc bị phanh phui nên đã tìm cách tiêu hủy chứng cứ, và... lợi dụng cơ hội ấy để thủ tiêu cả cha mẹ cháu, xóa bỏ mọi đầu mối."

Hyomin siết chặt tay, lòng đau nhói khi hình dung ra những gì cha mẹ mình đã phải trải qua. Nhưng ông nội vẫn chưa kết thúc câu chuyện, ông khẽ hít một hơi sâu rồi tiếp tục:

"Nhưng đó chưa phải tất cả. Mối hận của Kim Tea Sick không chỉ xuất phát từ chuyện làm ăn, mà còn từ quá khứ tình cảm. Hắn từng đem lòng yêu mẹ cháu – bà Lee Min Hee, một tiểu thư giàu có của dòng họ Lee vào thời đó. Nhưng bà ấy không đáp lại tình cảm của hắn, và sau này chọn kết hôn với cha cháu, người bà thật sự yêu. Điều đó đã khiến Kim Tea Sick nung nấu lòng hận thù, và hắn không từ bất cứ thủ đoạn nào để hủy hoại gia đình cháu."

Nghe đến đây, Hyomin cảm thấy trái tim mình như trĩu nặng thêm một phần. Bao câu hỏi chợt hiện lên, nhưng điều duy nhất cô biết chắc chắn là cô phải đối mặt với quá khứ tàn nhẫn ấy, để có thể bảo vệ những người thân yêu và giữ gìn danh dự của gia đình.

Ông nội nhìn Hyomin với ánh mắt trĩu nặng những ký ức và nỗi đau, giọng ông nhỏ nhẹ nhưng chứa đầy sự kiên nhẫn:

"Hyomin à, ông sẽ kể cho cháu nghe phần còn lại..."

Hyomin lặng im, chăm chú lắng nghe từng lời, khi ông nội nhắc đến thảm kịch năm xưa – cái chết đầy oan ức của cha mẹ cô. Ông tiếp tục, giọng ông trở nên run rẩy khi kể về cách Kim Tea Sick đã tàn nhẫn sắp đặt một quả bom vào chiếc xe thường ngày mà cha mẹ cô vẫn đi. Ngày hôm đó, chiếc xe phát nổ giữa đường, lấy đi sinh mạng của cả hai, để lại một khoảng trống không thể lấp đầy trong trái tim những người ở lại.

"Lúc đó, cháu vẫn còn quá nhỏ và đang ở với ông bà. Sau khi Kim giết hại cha mẹ cháu, cảnh sát bắt đầu truy nã hắn. Nhưng trước khi họ kịp bắt, hắn đã nhanh chóng bỏ trốn ra nước ngoài." Ông nội nén tiếng thở dài, nắm chặt tay Hyomin. "Ông bà khi ấy sợ Kim sẽ quay lại để làm hại cháu, vì tài sản cha mẹ cháu để lại. Còn bà nội cháu thì lại mắc bệnh nặng. Ông không thể vừa lo lắng cho cháu vừa chăm sóc bà, nên đành gửi cháu cho một gia đình nghèo ở vùng Busan nuôi dưỡng, rồi đưa bà sang Mỹ để tránh nguy hiểm."

Ông khẽ nhắm mắt, nhớ lại những năm tháng dài đằng đẵng đó, phải trốn chạy, phải cắt đứt mọi liên lạc với người thân ở quê hương. "Ông không bao giờ quên được cái đau đớn khi phải xa cháu, cháu gái của ông... Nhưng cũng là vì muốn bảo vệ cháu được an toàn. Ông biết, ba mẹ cháu dù không còn nhưng họ luôn yêu thương và mong cháu được hạnh phúc."

Hyomin lặng người, cảm nhận từng lời ông nói và thấy lòng dâng trào sự xúc động. Ông nội khẽ siết tay cô, giọng ông lại trở nên trầm lắng nhưng vững vàng:

"Lần này ông trở về, mang theo cả người thân, đứa con nuôi Julien... là để đưa cháu về với gia đình thực sự của mình. Và còn để trao lại cho cháu tất cả những gì ba mẹ cháu đã để lại – những gì cháu đáng được nhận, không chỉ là tài sản, mà còn là tình yêu và di sản của cha mẹ."

Hyomin cúi đầu, nước mắt chảy dài. Cô thấy lòng mình tan chảy trong tình thương của ông bà, cảm nhận như mình chưa bao giờ rời xa họ. Ông nội cũng hứa sẽ đưa cô đến viếng mộ cha mẹ – để cô có thể nói lời tri ân với họ, dù muộn màng.

Jiyeon, ngồi bên cạnh, chứng kiến tất cả những cảm xúc trong đôi mắt Hyomin. Cô nắm chặt tay Hyomin, ánh mắt đầy yêu thương và cảm thông, như muốn truyền thêm sức mạnh cho người yêu. Cô khẽ siết tay, truyền vào lòng Hyomin sự an ủi thầm lặng nhưng đầy trìu mến.

Trong giây phút đó, Hyomin cảm thấy mình đã tìm lại được một gia đình mà cô đã mất đi từ lâu, và lần đầu tiên, cô thấy mình không còn cô đơn trong cuộc hành trình phía trước.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top