Chap 56
Ngày thứ hai, Hyomin từ trong mơ màng dần dần thanh tỉnh, cánh tay bủn rủn vô lực nhắc Hyomin nhớ đến hôm qua một đêm chiến đấu kịch liệt.
Hiện tại trên người trước sau như một bị trọng lượng trên cơ thể đè nặng, da thịt cùng tiếp xúc da thịt sinh ra cảm giác luyến lưu không muốn rời, trước ngực một bên đậu cũng bị người nào kia vẫn còn ngậm trong miệng, một bên còn lại nắm trong tay. Hyomin quá quen với hình ảnh này, dễ dàng nghiêng người đẩy Jiyeon ra, có thể bởi vì hôm qua quá mệt mỏi nên tên ngốc nào đó cũng không bị đánh thức, chỉ là nhẹ trở mình, chép chép miệng vài cái.
Nhìn dáng dấp này của Jiyeon, Hyomin ngồi dậy, vươn tay nhéo nhéo cái mũi nhỏ nhắn, trong lòng bất đắc dĩ nghĩ.
''Nhìn thì không khác gì con mèo nhỏ, vì sao đụng đến mấy sự việc kia liền trở thành một con hổ nhỉ? Như thế nào cũng ăn không đủ, một chút không biết mệt mỏi sao?''
Hyomin lúc này mới phát hiện, thực tế mặc kệ là công hay là thụ, chịu đựng thống khổ cuối cùng đều là bản thân.
Jiyeon ngủ ngon lành một giấc mãi cho đến trưa, vẫn nằm trên giường lười biếng không muốn ngồi dậy, ánh mặt trời giờ trưa rọi vào khiến Jiyeon cảm thấy khó chịu, giống như một đứa trẻ mắt vẫn nhắm chặt.
Với tay kéo chăn qua đầu, cuộn người tiếp tục tìm nhưng kết quả tận mép giường vẫn trống không, lần này làm Jiyeon hoàn toàn thức tỉnh hơn.
Híp mắt, hơi khởi động thân thể, Jiyeon nhìn một vòng, tuy rằng vẫn không nhìn thấy thân ảnh quen thuộc, thế nhưng dưới sàn chính là vải tả tơi rơi, khuôn mặt nhỏ nhắn Jiyeon phút chóc đỏ bừng, như nhớ ra cái gì đó, cắn cắn ngón tay. Cứ như vậy ngây ngốc một hồi, Jiyeon sững sốt phục hồi tinh thần, vội vàng muốn đứng lên nhưng chưa đi được thì kêu to một tiếng.
''A...''
Sau đó lảo đảo quay lại giường.
Mặc dù Jiyeon nhà ta vốn thể lực rất tốt nhưng dù sao đây cũng là lần đầu tiên, chân vẫn còn cảm giác vô lực, đặc biệt là phần tư mật giữa hai chân, ngay cả khi di chuyển nhẹ cũng làm Jiyeon cảm thấy đau đớn vô cùng.
Khó chịu khép lại hai chân, bất lực cố tìm kiếm Hyomin, y phục tối hôm qua bây giờ toàn là vải vụn, Jiyeon chỉ còn có thể quấn chăn, từng bước chậm chạp đi tìm Hyomin.
Trên bàn ăn đã dọn sẵn đồ ăn lúc sáng, rõ ràng thời gian hiện tại đã trưa nhưng thức ăn vẫn còn độ ấm. Phòng ăn không nhìn thấy Hyomin, phòng khách cũng không có, rốt cục Jiyeon tại sân thượng tìm được Hyomin. Cô đang nằm trên xích đu, trong lòng đang là Youngmini uể oải ngáp dài một cái, trên tay đang cầm văn kiện, theo xích đu nhẹ nhàng lay động.
Ghét bỏ trừng mắt liếc tiểu cẩu chiếm lấy lãnh địa của mình, Jiyeon đi đến, một tay vươn ra nắm lấy Youngmini quẳng sang bên, bản thân lại tự nhiên nhào đến nằm sấp trên người Hyomin đầy hưởng thụ.
Ánh mặt trời nhẹ nhàng chiếu vào thân ảnh hai người, đầy ấm áp hòa hạnh phúc. Hyomin buông văn kiện, ôn nhu vuốt ve máy tóc quăn hỗn độn của Jiyeon, nói.
''Sao lại chỉ quấn chăn mà đi ra, trở về mặc quần áo vào"
"Không muốn động, bước đi rất là khó chịu a''
Jiyeon vừa nói vừa rút sâu vào trên người Hyomin hơn, tựa hồ muốn trốn tránh phiền toái, đến thanh âm vang lên cũng mang chút giọng mũi.
"Khó chịu, đau không?"
Bị giọng làm nũng đáng thương của Jiyeon lay động, Hyomin đem Jiyeon kéo lên một tý, bàn tay cũng tiến vào trong chăn, theo da thịt mịn màng của Jiyeon đi đến bụng dưới phẳng lì của cô mà nhẹ nhàng xoa dịu.
Jiyeon cắn môi, lắc đầu mắt mở to nhìn Hyomin.
''Oh, hôm qua chỗ kia thật đau"
Tay chần chừ dừng lại một chút, thế nhưng nhìn thấy ánh mắt khát cầu của Jiyeon, Hyomin vẫn là thỏa hiệp, tay tiếp tục đi xuống vùng đất giữa hai chân Jiyeon, ngón tay nhẹ nhàng khiêu khích, chỉ trong phút chốc, cánh hoa cơ bản ban đầu khô khốc đã trở nên ươn ướt. Jiyeon trên mặt lần thứ hai tràn đầy ý xuân, môi hé mở, hơi thở mang theo hương vị sữa nhẹ nhàng bên mặt Hyomin, thập phần dụ dỗ.
Cho nên nếu như dựa theo tình hình phát triển này, kế tiếp chắc chắn hai người không tránh khỏi màn tập thể dục buổi sáng. Tuy nhiên, vẫn là Hyomin đủ lý trí, động tác trên tay đột ngột dừng lại, mỉm cười tại bên tai Jiyeon nhỏ nhẹ nói.
''Bảo bối, hôm qua em là lần đầu tiên, mấy ngày kế tiếp không thích hợp là chuyện này, cho nên em ngoan ngoãn nhẫn nại một chút nhé"
Không để ý đến ánh mắt oán giận của ai kia, Hyomin choàng tay ôm lấy thắt lưng Jiyeon, kéo cả hai cùng đứng dậy, giống như một cặp song sinh đi vào phòng tắm.
Vì Jiyeon mà pha nước, đem chăn đang quấn trên người Jiyeon kéo ra, Hyomin không dám nhìn Jiyeon quá lâu, cúi người hôn lên môi Jiyeon thoải mái nói.
"Trước tiên ngoan ngoãn tắm rửa, sau đó ra ăn chút gì. Hôm nay chị giúp em xin nghỉ, sẽ dẫn em đến gặp một người"
Nói xong Hyomin liền xoay người rời khỏi, chỉ có tên ngốc nào vẫn còn nghi hoặc đứng đờ ra.
Nghe tiếng tí tách nước từ phòng tắm truyền ra, Hyomin quay trở lại xích đu, Youngmini lần thứ hai chạy đến, Hyomin ôm lấy Youngmini trên đùi, lấy ra điện thoại gọi.
"Alo, Yuri, Jiyeon đã dậy rồi, chờ một lát chúng ta cùng gặp nhau ở nhà hàng, cô cứ nói chuyện trực tiếp, còn lại để Jiyeon quyết định"
"Được''
Yuri thanh âm trong điện thoại tuy rằng nghe như rất bình tĩnh, thế nhưng cũng mang theo chút run rẩy, một cổ hưng phấn khó nói rõ, rốt cục có thể gặp lại rồi.
Jiyeon vẫn còn trong mơ màng bị Hyomin lôi ra cửa, đến khi tinh thần phục hồi thì đã thấy Hyomin an vị trên xe.
"Vợ, chúng ta đi đâu a?''
Hai tay đặt trên cửa xe, Jiyeon như một đứa trẻ hiếu kỳ nhìn đường phố xa lạ, đôi mắt chớp chớp nhìn quanh, như sợ sẽ bỏ lỡ cái gì đó.
Tốc độ xe dần dần chậm lại, lái vào bãi đậu xe, cách đó không xa chính là nhà hàng sang trọng. Đậu xe ổn định, Hyomin nắm tay Jiyeon đi vào.
Theo bồi bàn đi đến một gian phòng riêng, cửa phòng mở ra liền thấy một nữ tử khuôn mặt xinh đẹp hướng hai người chào đón. Sau đó nhìn qua Jiyeon, nữ tử với đôi môi đỏ mọng kích động giang rộng hai cánh tay như muốn đem Jiyeon ôm vào trong lòng.
"Jiyeon, còn nhớ mình không? Mình là Kwon Yuri''
Jiyeon bị Yuri làm cho hoảng sợ, cấp tốc trốn phía sau Hyomin, chỉ lộ ra nửa cái đầu, cẩn thận nhìn người kia. Jiyeon nhìn chằm chằm ngũ quan xinh xắn một hồi, sai lệch nghiêng đầu, cố nhớ ra một cái tên, qua chừng nửa ngày, Jiyeon mở to mắt trả lời.
"Yuri? Tiểu ngốc?"
"Mình là tiểu ngốc, bất quá hiện tại có thể đừng gọi như thế không, gọi là Yuri nhé"
Tiểu ngốc cái biệt danh này y như một ma chú, làm tâm tình Yuri đang vui vẻ như rơi xuống đáy cốc, nụ cười khóe miệng cứng ngắc.
"Haha, tiểu ngốc''
Ai nghĩ đến một Yuri thông minh sắc sảo lại có biệt danh như thế, Hyomin che miệng không nén được cười.
Thấy Hyomin cười đến vui vẻ như vây, mi mắt Yuri bắt đầu co giật, mặt cũng muốn méo mó, đôi mắt nhìn chằm chằm Jiyeon không biết phản ứng thế nào, liền ho nhẹ hai tiếng thay đổi chủ đề.
"Haizz, cười đủ chưa, hôm nay là đến bàn công việc chứ không phải thảo luận về biệt danh của tôi"
"Haha, xin lỗi"
Hai người cứ như vậy từ hành động đến lời nói đều rất tự nhiên, Jiyeon không khỏi nhíu mày, trong lòng thầm nghĩ vợ và tiểu ngốc biết nhau sao?
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top