Chương 2

Một tuần trôi qua, nàng dần quen với những công việc trong nhà, nhưng sự khắc nghiệt từ Cô chưa bao giờ giảm bớt. Sáng sớm, nàng dậy từ khi trời còn chưa sáng để chuẩn bị bữa sáng. Từng việc nhỏ nhất đều phải hoàn hảo, nếu không, cái giá phải trả là sự giận dữ mà nàng không bao giờ dám đối mặt.

Trà này nguội rồi,” cô lạnh lùng nói, đặt chiếc tách xuống bàn với một tiếng cụp nhẹ nhưng đầy uy lực. “Pha lại.”

“Vâng...” Nàng nhanh chóng nhận lấy tách trà, cúi đầu rời đi.

Nhưng khi vừa quay lưng, một tiếng nói lạnh tanh vang lên: “Đừng nghĩ tôi không biết cô đang tính toán gì trong đầu. Tốt nhất là đừng có ý định trốn thoát.”

Lời nói ấy như một sợi dây vô hình trói chặt nàng, kéo nàng vào thực tại đầy u tối.

---

Tối hôm đó

Sau một ngày dài với hàng tá công việc, nàng trở về phòng với đôi tay mỏi nhừ. Những ngón tay đỏ ửng vì rửa bát nước lạnh, đôi chân như rã rời vì phải đi lại suốt ngày. Nhưng trước khi nàng kịp ngả lưng, cánh cửa phòng bất ngờ bật mở.

Cô bước vào, ánh mắt lạnh lẽo quét qua căn phòng. “Tôi không nhớ mình cho phép cô nghỉ ngơi.”

“Nhưng tôi đã làm xong mọi việc rồi...” nàng yếu ớt trả lời, ánh mắt chứa đầy nỗi sợ hãi.

Cô nghĩ như thế là đủ?” Giọng nói của người đối diện càng sắc hơn. “Một kẻ như cô không xứng đáng với sự thương hại.”

Nàng không kịp phản ứng khi một lực mạnh kéo nàng dậy khỏi giường. Bàn tay lạnh lùng của cô siết chặt cổ tay nàng, kéo nàng sát lại gần.

“Từ hôm nay, cô sẽ ngủ trong phòng tôi,” cô nói, đôi mắt sâu thẳm như xoáy vào tâm trí nàng.

“Nhưng...” nàng run rẩy, cố gắng nói điều gì đó, nhưng câu từ nghẹn lại nơi cổ họng.

Cô không để nàng nói thêm, chỉ kéo nàng đi thẳng về phía phòng ngủ chính.

---

Phòng ngủ chính

Căn phòng rộng lớn nhưng lạnh lẽo, giống như chủ nhân của nó. Nàng đứng bất động giữa phòng, đôi mắt nhìn xuống sàn, không dám ngẩng lên.

“Ngồi đây.” Giọng nói ra lệnh khiến nàng lập tức làm theo.

Cô bước đến gần, cúi xuống, ánh mắt đầy vẻ thách thức. “Cô nên hiểu rõ vai trò của mình trong căn nhà này. Cô là của tôi, cả thân thể và linh hồn.”

Nàng run rẩy khi bàn tay lạnh giá chạm vào má mình. Trái tim nàng đập liên hồi, không biết là vì sợ hãi hay vì cảm giác lạ lùng đang len lỏi vào tâm trí.

“Tôi sẽ dạy cho cô hiểu rõ điều đó,” cô thì thầm, hơi thở lạnh buốt phả vào tai nàg
Đêm ấy, lần đầu tiên, nàng thực sự hiểu rõ ý nghĩa của việc gả cho một kẻ tàn nhẫn

Sáng hôm sau

Nàng tỉnh dậy khi trời vẫn còn mờ sương. Đôi mắt thâm quầng sau một đêm đầy giày vò, nhưng nàng không dám nằm thêm dù chỉ một phút. Người nằm bên cạnh vẫn đang ngủ say, hơi thở đều đều nhưng mang đến áp lực đè nặng lên trái tim nàng.

Khẽ nhấc chân khỏi giường, nàng nhẹ nhàng bước ra khỏi phòng. Hy vọng duy nhất lúc này là được thở một chút không khí tự do, dù ngắn ngủi. Nhưng khi nàng vừa chạm tay vào cửa, một giọng nói sắc lạnh vang lên sau lưng:

“Cô nghĩ mình có thể trốn thoát dễ dàng như thế sao?”

Nàng giật mình quay lại, bắt gặp ánh mắt đầy vẻ chế giễu. Người kia đã dậy từ bao giờ, đang khoanh tay đứng tựa vào đầu giường, nụ cười lạnh lùng thoáng hiện trên môi.

“Tôi... tôi chỉ định đi làm bữa sáng...” Nàng lắp bắp, đôi chân gần như không đứng vững.

“Không cần ” cô tiến lại gần, từng bước chậm rãi nhưng đầy áp lực. “Tôi đã nói từ trước, mỗi bước đi của cô đều phải nằm trong tầm kiểm soát của tôi.”

Cô kéo mạnh nàng lại gần, bàn tay siết chặt lấy cánh tay mảnh mai khiến nàng đau nhói. “Tôi không quan tâm cô nghĩ gì, nhưng từ giờ, đừng thử làm bất cứ điều gì ngoài sự cho phép của tôi. Hiểu chưa?”

Nàng khẽ gật đầu, nước mắt chực trào nhưng không dám rơi.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top