9
Seunghoon thư thái ngả người lên sofa, cặp chân thon dài ẩn sau lớp quần tây đen huyền đương gác lên chiếc bàn con trước mặt. Hắn với tay lấy túi snack trên bàn, gọn gàng xé bao bì rồi nhóp nhép vừa ăn vừa dán chặt mắt lên màn hình ti vi. Âm lượng ti vi mở rất to, song vẫn chẳng thể nào át nổi giọng bực bội của Mino vọng ra từ gian phòng bên cạnh: "Ê Seunghoon, anh có thể vặn nhỏ ti vi một chút không?"
"Thế thì chú mày có thể thôi tra tấn anh bằng cái mùi thuốc lá hôi rình kia không?" - Seunghoon nhăn mũi vẻ bực dọc - "Và dẹp ngay cái bộ dạng vật vờ như xác sống kia đi nữa."
"Anh bảo gì cơ, em vẫn phong độ ngời ngời như này mà." - Mino từ phòng làm việc ló mặt ra, bộ mặt mà như anh tự miêu tả là "phong độ ngời ngời" kia dính một vệt màu xanh thẫm nổi bật trên nước da nâu. Mái tóc vàng bù rối lại còn bị vị chủ nhân phong độ tùy tiện đưa tay gãi cho càng lộn xộn thêm, Mino ngáp một cái dài, tiếp tục rít thêm hơi thuốc, cố tình phì phèo về hướng Seunghoon rồi khanh khách cười khi thấy hắn nhăn mặt, trừng mắt với mình: "Chịu thua chưa?"
"Nói thật đấy, chú mày nên dẹp thuốc và công việc sang một bên đi. Bê bết lắm rồi, nghỉ một chút chẳng hại gì đâu."
"Nhưng vẫn còn nhiều thứ phải chuẩn bị lắm..." - Mino ngoài mặt cự nự, song vẫn ngoan ngoãn dụi đi điếu thuốc. Anh vươn vai tiến đến chỗ Seunghoon với bộ dạng uể oải, để rồi đổ ập lên sofa, úp mặt xuống ghế. Giọng Mino ồm ồm vọng lên: "Không hiểu sao mà lần này đặc biệt hồi hộp thế nữa, chắc do em lâu quá không làm triển lãm ha."
Đôi con ngươi tí hin qua đuôi mắt sắc lẻm đảo nhìn Mino một cái, Seunghoon cố nén một tiếng thở dài. Hắn từ đầu tới cuối đều không nói gì cả ngoài vài câu khuyên bảo nghỉ ngơi được chêm vào một cách vô ích. Mino từ khi trở về đã lao đầu vào công việc như điên và nhất nhất đòi mở triển lãm này, Seunghoon biết lý do khiến nhóc em mình trở nên như thế. Hắn biết tên của buổi triển lãm này là đặt theo ai, 'Marguerite' - còn ai khác đâu ngoài cậu trai kia chứ.
"Mày vẫn chưa tìm thấy cậu ấy à?"
"...chắc là đã trở về Hàn rồi nhỉ...nếu người ta đã không muốn gặp, em cũng chẳng thể làm phiền được." - mất một lúc cái giọng ồm ồm kia mới lại vang lên, vì Mino đang giấu mặt ở dưới sofa nên Seunghoon cũng chẳng rõ nhóc em mình trên mặt lúc này đang có biểu cảm thế nào nữa - "Mà có gặp lại em cũng chẳng biết nói gì, Jinwoo lúc đó đã không muốn nghe rồi. Đến tranh mà em ấy còn không mang theo."
Seunghoon nhìn một đống bự đùng nằm dài trên ghế sofa, trong lòng bồn chồn muốn nói gì đó. Một câu an ủi thằng em chẳng hạn, nhưng nói gì bây giờ. Bảo nó đừng buồn á, sáo rỗng thế, mà làm sao có thể bảo Mino không buồn được khi mà suốt từ lúc gặp đứa em ở Ý, hắn chưa một lần lại được nhìn thấy Mino nhếch mép cười lên như trước giờ vẫn từng. Cuối cùng sau hồi lâu ngẫm nghĩ, Seunghoon chỉ đành đánh một tiếng thở dài và cố dời sự chú ý của mình lên lại chiếc tivi. Không nói gì cả là tốt nhất, hắn cho là vậy, trước giờ luôn là vậy. Biết rõ nhóc em của mình thể nào cũng có cách để vượt qua khó khăn của bản thân thôi, phận làm một người anh, một người bạn, Seunghoon tốt nhất là âm thầm ở phía sau giúp đỡ Mino như trước giờ hắn vẫn luôn. Lần ở Ý cũng thế, chỉ đến khi bố mẹ nuôi của Mino bảo với hắn rằng hôn thê của anh bỗng dưng lại phát bệnh nặng, Seunghoon bất đắc dĩ mới sang đưa Mino về ấy chứ.
Lại nói đến lần đó, lần đầu tiên Seunghoon thấy đứa em mình giận đến như vậy. Khi Mino biết được Nari vốn dĩ chẳng đau ốm gì cả, chỉ là họ muốn anh quay trở về cho bằng được nên phải vờ vịt, Seunghoon còn nhớ vẻ mặt của Mino lúc đó như thế nào. Giây đầu là ngẩn ra, sau đó nét mặt anh đanh lại, lẳng lặng không một câu chào hỏi mà rời đi. Ánh mắt sắc lạnh của anh khi đó, đến giờ nghĩ lại vẫn khiến Seunghoon ngứa ngáy. Hắn thở dài, cầm điều khiển chuyển sang youtube. Mấy kênh truyền hình vào giấc này toàn những chương trình nhàm chán.
"Ồ Kang Seungyoon vừa tung clip mới nè, chú mày biết người này không, hát hay lắm đó." - Seunghoon vu vơ bắt chuyện với Mino dù thừa biết anh sẽ chẳng đáp lại, hắn vừa ngồi xoay nghịch chiếc điều khiển, vừa lơ đãng trông lên màn hình và để mặc tiếng guitar điêu luyện chảy tràn vào tai. Ca khúc mới của Kang Seungyoon với những thước phim được quay tại ngay chính phòng thu. Tông màu chủ đạo chỉ có đen và trắng, Seunghoon chớp mắt. Đơn sắc như vậy lại thành công truyền tải được vẻ đẹp rất thu hút của cậu ca sĩ trẻ tuổi, làm tôn lên giọng hát của cả Seungyoon và người hát cùng. Người hát cùng kia là ai nhỉ, trông mặt lạ thế...
Seunghoon chồm tới trước, tim hắn đập dồn. Màn ảnh vừa lướt qua dáng người của một cậu trai lọt thỏm trong chiếc hoodie to rộng. Cậu ta trùm cả nón lên, chỉ để lộ ra ngoài từng thớ tóc nâu quăn tít. Không nhìn được mắt, chỉ thấy được sống mũi nhẹ lượn một đường cong thật mềm và đôi môi khẽ mím lại. Cậu ấy đương lắc lư theo điệu nhạc, tivi lại hiện lên cảnh Kang Seungyoon cất giọng hát mở đầu, rồi lại quay về cậu trai ấy. Tim Seunghoon dồn dập, hắn chẳng thể giữ nổi vẻ điềm nhiên nãy giờ của mình nữa mà đưa tay đập mạnh lên lưng Mino: "Mày dậy đi coi!"
"Em..." - không ngờ được thằng nhóc đấy vậy mà lại bình tĩnh đến lạ, hai vai Mino tuy đã run lên, nhưng anh vẫn kiên quyết không ngẩng mặt. Giọng trầm khàn như sắp vỡ ra, anh không dám đối diện với sự thật - "Anh Seunghoon, em có nghe nhầm không?"
"Sao anh biết được, mày tự dậy mà nhìn." - Seunghoon mất kiên nhẫn nắm lấy cánh tay Mino, lôi thằng em vật vờ như xác sống đến ngã lăn quay khỏi ghế. Mino khó khăn chống tay nhổm dậy, anh mở to mắt nhìn đăm đăm lên màn hình. Giai điệu đã lên tới cao trào, hai người con trai trong đoạn clip nhìn nhau, môi vừa cười vừa không ngừng cất lên tiếng hát. Một ngọt ngào mềm mại, một mạnh mẽ phóng khoáng - dù đối nghịch, nhưng lại hòa hợp nhau đến lạ. Và gương mặt tươi cười trong hạnh phúc của người con trai mặt áo hoodie kia, không ai khác chính là...
"Jinwoo!" - Mino kêu lên, không nhận ra giọng mình đã thành tiếng nức nở. Anh phóng vọt đi, dí sát mặt vào màn hình ti vi. Đúng là khuôn mặt anh đã họa nên bao nhiêu lần rồi, là đôi mắt mà dù có ở trong đêm mịt mùng chẳng thấy rõ được gì anh vẫn có thể dễ dàng vẽ nên, như một bản năng, như một điều đã luôn rất thân thuộc. Và giọng hát ngọt ngào đã luôn làm anh say đắm kể từ giây đầu tiên họ gặp nhau nơi đỉnh đồi lộng gió, Marguerite của anh thật sự đang ở ngay đây.
Mino nhếch môi cười, Jinwoo trên đoạn clip cũng đang nhìn thẳng vào máy quay và mỉm cười. Tim anh đập rộn và chảy tràn cả người là cảm giác lâng lâng khó tả - anh yêu nụ cười lấp lánh nơi đáy mắt cậu biết bao. Di tay theo viền môi đuôi mắt cậu, Mino biết rằng người mình yêu đang rất hạnh phúc. Kang Seungyoon, phải rồi, sao anh có thể quên những gì cậu đã kể cho nhỉ. Cuối cùng người anh yêu cũng thực sự gỡ bỏ được mọi khúc mắc rồi, và cậu ấy đang cùng người em mình luôn trân quý kia cất tiếng hát. Đầy hạnh phúc và thật đẹp, đến nao lòng.
"Seunghoon, phiền anh thêm tên cậu Kang Seungyoon đó vào danh sách khách mời." - Mino quay ngoắt lại, lần đầu tiên kể từ khi trở về Hàn, Seunghoon mới lại thấy đứa em mình cười tươi đến thế. Mắt Mino ươn ướt và cả khi bài hát kia đã kết thúc rồi, cả người anh vẫn trong trạng thái bồng bềnh khó tả - "Và nhắn với cậu ấy nếu được hãy dẫn theo cả Jinwoo nữa... mà không đừng gọi đích danh ra như thế ngại lắm. Cứ bảo là người xuất hiện cùng trong bài hát mới nhất của cậu ấy, thế là đủ. Nhờ anh nhé!"
Anh tuôn một tràng rồi lại phóng vọt vào phòng làm việc, để lại một Lee Seunghoon ngẩn ngơ không biết nên vui mừng hay tiếp tục chán nản vì đứa em xác sống kia lại lao đầu vào công việc rồi. Mà có lẽ là nên vui nhỉ, hắn cúi mặt cười cười.
*
Chưa bao giờ Jinwoo trải qua cảm giác hồi hộp chờ đợi một điều gì đó như khi này cả. Suốt từ lúc bài hát mới của Seungyoon mà cậu cùng góp giọng được ra mắt, cứ một chốc Jinwoo lại mở các trang mạng ra để xem phản hồi của cư dân mạng. Có bình luận tốt, hẳn nhiên những dòng ác ý cũng sẽ tồn tại. Nhưng chí ít cậu cũng có thể yên tâm nhẹ nhõm đôi phần, vì thành tích của bài hát không quá tệ. Và Jinwoo cũng tự cho phép bản thân được nở mũi đôi chút, khi mà cậu cũng nhận được rất nhiều lời khen. Bởi từ lúc nhận lời cùng hát với Seungyoon, cậu thực chỉ nghĩ đến việc cố gắng làm cho tốt để không ảnh hưởng xấu đến thành phẩm của em trai thôi.
Jinwoo hớp một ngụm trà, tâm trạng càng vui vẻ hơn khi nhận được tín hiệu face time từ Seungyoon. Vừa chấp nhận cuộc gọi, giọng hồ hởi của cậu em đã lập tức truyền tới. Seungyoon phấn khích dí sát mặt vào màn hình, cười ngoác đến tận mang tai: "Anh tuyệt quá Jinwoooooo. Ai cũng khen anh hết, anh làm tốt lắm!"
"Debut thành công hen!" - Jinwoo đùa, cả hai cùng bật cười giòn giã. Seungyoon lục lọi ở đâu đấy ra hai tấm vé, vẫy vẫy với Jinwoo - "Cuối tuần này anh rảnh không, có người mời em đến triển lãm tranh. Cho tận hai vé, còn chỉ đích danh người đã góp giọng cùng cậu trong bài hát mới nhất nữa." - Seungyoon nhướng mày tinh quái - "Hê hê, từ giờ phải gọi anh là idol Kim Jinwoo rồi."
"Đùa nữa đi là anh ở nhà luôn, cầm vé đi mà mời bạn gái." - Jinwoo lườm, lập tức đứa em bên kia đã rối rít: "Em làm gì mà có bạn gái..."
"Mà triển lãm tranh gì thế?"
"Hửm... tên là Marguerite." - tim Jinwoo hẫng mất một nhịp khi Seungyoon đáp lời - "Em chẳng biết từ này nghĩa là gì nữa, nhưng mà có hình cúc họa mi nè. Nên chắc chủ đề là về hoa này rồi. Thứ 7 tuần này đó, anh rảnh không?"
Jinwoo ngẩn ra một lúc, đăm đăm nhìn vào hai tấm vé Seungyoon đang cầm trên tay. Nhưng tín hiệu có vẻ không được tốt cho lắm, hình ảnh rất mờ, cậu chẳng thể nhìn rõ thêm được gì ngoài những cánh hoa be bé trắng muốt và dòng chữ tiêu đề bay bướm. Trong phút chốc, Jinwoo đã muốn hỏi Seungyoon người tổ chức triển lãm kia là ai...
"Anh sẽ đi với em chứ, năn nỉ mà. Lâu rồi tụi mình không đi chơi chung đó, mà để coi, hồi thực tập sinh mình cũng chẳng bao giờ được đi mấy nơi sang chảnh như này." - Seungyoon hí hửng mân mê hai tấm vé - "Không biết em có xin phép chụp hình được không nhỉ, gần đây em đang mê nhiếp ảnh. A, triển lãm xong mình đi ăn rồi tìm vài quán cà phê đẹp đẹp được không? Em sẽ chụp ảnh cho anh để luyện tay nghề." - nhận ra đầu dây bên kia quá yên lặng, Seungyoon xịu mặt huơ huơ tay - "Anh Jinwoo, anh có nghe em nói gì không thế?"
"Hả... ờ anh...ừ đi. Lâu lâu ra ngoài đổi chút không khí." - Jinwoo mỉm cười, cố lấp liếm việc mình đã lơ đãng trong thoáng chốc. Cậu cố xua ý nghĩ về chàng họa sĩ tóc vàng ở Ý, sao nào, triển lãm tranh cúc họa mi đâu phải chỉ anh ta mới làm được. Hoa đẹp đâu phải chỉ để mình anh ấy thích - "Em còn biết chụp ảnh rồi cơ đấy. Muốn mượn anh làm mẫu thì phải trả công đó."
Thật ra, nếu Song Mino có là chủ của buổi triển lãm này thì Jinwoo vẫn chẳng bị ảnh hưởng gì cả.
Vì hai người họ thật sự đã kết thúc rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top