Chương 8
Editor : acebwyjizfor
--------------------------
Minho đi rồi, Jisung nằm một lát rồi xuống sân ngồi.
Cậu ở đây cũng khá lâu, có một nơi cậu vô cùng thích.
Sân nhà vắng vẻ, trong vườn là một biển hoa nở rộ, tỏa hương thơm ngát, có mấy con mèo nhỏ chạy vào trong vườn, lăn lộn chơi đùa giữa đám hoa đủ sắc.
Em trai Minho vừa về đã thấy Jisung ngồi trong sân, cô vui vẻ vừa chạy vừa nói: "Anh dâu, anh và anh trai em về lúc nào thế?"
*Yang Jeongin là con nuôi của gia đình nhà Lee là em trai nuôi của Lee Minho vì bí mật về gia thế nên cậu vẫn giữ nguyên họ Yang*
Jisung đáp: "Buổi chiều."
"Đây là bạn trai em." – Cậu kéo chàng trai đang bước phía sau mình ra trước mặt Jisung: "Hyunjin, Hwang Hyunjin."
Chàng trai kia gật đầu với cậu, lên tiếng chào: "Chào anh dâu."
Jeongin ngồi xổm trước mặt cậu: "Anh trai đâu rồi ạ?"
Jisung đáp: "Đi ra ngoài."
"Thế à." – Jisung nhìn ngó xung quanh: "Anh dâu đã ăn cơm chưa?"
Jisung không nhìn cô, kéo ghế mây quay sang hướng khác nhìn hai con mèo đang đánh nhau.
"Anh đừng ngồi đây lâu quá, để em vào bếp xem sao."
Cậu đứng dậy, đuổi Hyunjin vào bếp xem cơm nước thế nào, còn mình thì lên tầng tìm áo khoác cho Jisung.
Minho và Jisung không ở đây, đáng lẽ cậu không nên tự ý vào phòng hai người, nhưng mà Jisung không thích dùng đồ của người khác, cậu đành đẩy cửa vào tìm áo.
Hành lý vẫn nằm trên mặt đất, Minho còn chưa kịp mở ra. Hai người chỉ về đây một ngày nhưng lại mang theo hai cái vali, cái nhỏ đựng thuốc, cái to đựng quần áo. Jeongin mở vali to hơn, cúi người lấy một chiếc áo khoác. Trên đống quần áo có hai hộp vuông vuông, lúc cậu lấy áo khoác không cẩn thận làm nó rơi ra ngoài, cô chỉ nhặt lên, không để ý lắm. Đóng cửa lại, trên mặt cậu đột nhiên đỏ bừng, đó là hai hộp áo mưa, chiếc lọ nhỏ nhỏ bên cạnh hẳn là thuốc bôi trơn.
Cậu cầm áo khoác xuống tầng, đi được nửa đường thì Minho gọi điện. Cậu bắt máy " À, anh trai"
"Ừm." Minho nói: "Về nhà chưa?"
Jeongin trả lời: "Em vừa mới về."
Minho nói: "Em giúp anh để ý Jisung, nếu em ấy trong phòng ngủ thì kệ em ấy, nếu em ấy ở ngoài thì em lấy thêm áo cho em ấy, em ấy chỉ mặc áo cộc tay, bây giờ hơi lạnh"
"Vâng." Jeongin báo cáo: "Anh dâu đang ngồi ngoài sân, Hyunjin đang lo cơm nước buổi tối rồi, em vừa lấy áo khoác cho anh ấy. Mấy giờ anh về, có cần để lại thức ăn không?"
Minho chỉ nói ngắn gọn: "Anh ăn ở ngoài. Nếu em ấy không muốn ăn thì thôi, mọi người đừng làm phiền em ấy."
"Em biết rồi, tạm biệt anh"
Lúc mặc áo khoác, Jeongin mới biết mình cầm nhầm.
Cậu từng thấy Jisung mặc áo khoác giống hệt thế này nên tùy tiện mang ra, nhưng giờ nhìn lại, áo khoác lớn hơn Jisung khoảng hai cỡ, chắc là của anh trai. Cũng may Jisung không thể hiện chán ghét nó.
Hyunjin đi ra từ nhà bếp: "Đầu bếp nói cơm chín rồi, lúc nãy bưng ra cho anh dâu nhưng anh ấy không ăn, họ cũng không dám giục, đồ ăn nguội nên mang vào rồi."
Jeongin đưa anh ra ngoài đi dạo: "Thôi, đợi anh trai em về rồi nói.”
Hai nhà đã gặp mặt, Jeongin và Hyunjin chọn ngày đính hôn vào cuối mùa đông, thế nên gần đây Hyunjin thường tới nhà chơi. Nhà họ Lee là gia đình vô cùng truyền thống, hai người yêu hơn 8 năm, nhưng anh cũng chỉ dám được đưa Jeongin về trước cổng, sau khi người lớn gặp mặt, bàn chuyện hôn sự rồi Jeongin mới dám đưa người yêu vào nhà.
*Lí do mà Hyunjin chỉ dám đưa Jeongin đến trước cổng là vì cậu tự ti về gia thế của mình*
Ra ngoài sân, đến chỗ Jisung, Jeongin rót một cốc nước ấm đặt lên bàn, nhắc cậu khi nào nước lạnh nhớ về phòng. Hyunjin đứng bên cạnh, nhìn anh dâu của Jeongin đang thất thần.
Chuyện của nhà họ Lee, Hyunjin không thấy có vấn đề gì vì 8 năm bên cạnh Jeongin cậu cũng đã phải trải qua biết bao nhiêu chuyện nên thấy khá bình thường vì cậu là một chàng trai thư giãn. Dù cũng cậu cũng từng nghe rất nhiều lời đồn đại về cuộc tình của Lee Minho và anh dâu Han Jisung, cũng nghe rất nhiều lời đàm tiếu về họ nhưng chỉ coi đó là lời trêu đùa của những người ngoài cuộc mà thôi. Nhưng mà, đến bây giờ khi tận mắt chứng kiến cách nhà họ Lee đối xử với Jisung, anh cảm thấy khó mà tin được. Không biết nên khen ba mẹ Lee văn minh hiện đại hay bội phục Lee Minho đại ca cương quyết chính kiến đây.
"Anh dâu của em đẹp lắm đúng không?" Jeongin đột nhiên nghiêng đầu, cười hỏi anh.
Khóe miệng của Hyunjin cong lên với một nụ cười trong rất ôn nhu, nhìn Jeongin và nói "Em là đẹp nhất!"
"Có phải không? Lại nịnh!" Nụ cười trên mặt Jeongin càng lớn hơn "Em thấy anh dâu thực sự rất đẹp, em chưa từng gặp người nào đẹp như anh ấy."
Tâm trạng của Hyunjin thay đổi một chút: "Thế hả? Anh thấy cũng bình thường thôi."
Jeongin cười đi về phía trước, anh vội đuổi theo, nắm tay cô :"Còn anh thì sao?" Jeongin nói: "Lúc nhỏ em thường nói, sau này khi em nhất định phải gả cho anh trai. Nhưng mà lúc khi em lên trung học em mới hiểu được, bọn em chỉ là anh em mà thôi, không thể cưới nhau được. Em cũng khá đau lòng, ngồi dưới đất khóc ăn vạ, lúc đó anh trai đã đến phải đến dỗ em, nói rằng sau này em sẽ gặp được một người đàn ông tốt hơn anh ấy gấp trăm lần."
Hyunjin nghe ra khen ngợi trong câu này, trong lòng vừa ngọt ngào vừa xấu hổ: "Anh làm sao so với anh trai em được."
"Anh dâu… Đến nhà chúng ta như thế nào?" Hyunjin biết một chút chuyện của nhà họ Han, mọi người đều nói cả nhà họ Han đều chết hết rồi. Anh và Jeongin quen nhau cũng không phải là khá muộn, khi yêu thì Minho đã chuyển ra ngoài, rất ít khi về nhà, thế nên anh không biết chuyện của Han Jisung.
Jeongin cười nói: "Đương nhiên là anh trai em khổ sở theo đuổi, mong mà không được, bám riết không tha, cuối cùng mới đạt được tình của người ta."
Hyunjin không biết cô nói thật hay đùa, Jeongin nhìn anh, nghiêm mặt nói: "Anh đừng nhìn dáng vẻ anh trai em mà không tin lời em, người ta còn lãng mạn hơn anh nhiều đấy."
Nhắc đến chuyện xưa, Jeongin bắt đầu thao thao bất tuyệt: "Khi đó cả nhà đều biết là anh trai đã có người trong lòng, chỉ có một mình anh ấy tưởng mình che giấu kĩ lắm, lúc nào cũng tìm cớ chạy đi chơi với người ta. Có một lần đối tác quan trọng đến, anh ấy nhất định phải có mặt nhưng lại nhất quyết đòi đi. Ba nuôi em vừa bực vừa buồn cười, nghe anh ấy nói năng hùng hồn đành thả anh ấy đi."
"Rain vừa sinh mèo con, anh trai đợi hai ngày đã vội ôm mèo con đi tặng, mẹ nuôi nói mèo còn quá nhỏ, sẽ chết, anh ấy đợi một tháng rồi ôm mèo đi luôn. Nhưng mà hai ngày sau anh ấy lại ôm mèo con về nhà. Lúc đấy em nghĩ, anh dâu tương lai không thích mèo con, sau này anh ấy về nhà, em sẽ đưa Rain tới nhà mình."
Hyunjin nắm chặt tay cậu: "Được, mang tới nhà chúng ta."
Jeongin nói: "Nhưng mà anh ấy thích. Lúc ở nhà, anh ấy chỉ đến hai chỗ thôi, một là phòng đại ca, còn lại là sân nhà gần chỗ Tea và mèo con."
Đôi mắt cậu ửng hồng: "Sau này em hơi hơi hiểu chuyện, em rất sợ sẽ có một anh dâu ghê gớm, nhưng mà nhìn anh trai vui vẻ như thế, em lại nghĩ chỉ cần anh trai vui là được, anh dâu là ai em cũng chấp nhận. Em không ngờ anh dâu không đáng sợ chút nào, lại bị bệnh nặng như thế nữa."
Hyunjin ôm cậu vào ngực, nhẹ nhàng vuốt lưng cậu.
"Không sao mà, em không có lỗi gì cả nên đừng lo lắng nữa! Được không?"
--------------------------
13:30
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top