Chương 3
Editor : acebwyjizfor
--------------------------
Nước trái cây uống xong rồi, Minho cũng không kiên nhẫn nữa, bóp mặt cậu hôn lên. Nước trái cây thơm ngọt dính lên miệng hắn, môi Jisung bị ép chu lên, đầu lưỡi mềm mại bị người kia cuốn đi, ngậm mút không tha.
Về đến nhà, Jisung chạy vào thư phòng nói muốn làm bài tập. Ngày mai là cuối tuần, cậu chắc chắn sẽ không ra ngoài, Minho cũng không quản cậu, đến giờ cơm mới gọi cậu.
Thức ăn đã bày đủ ra bàn, bên Jisung ba món một canh, bên Minho cũng ba món một canh, nhà bếp chia đủ hai phần, ai ăn phần người nấy. Jisung không nói lời nào, Minho thỉnh thoảng đổi đũa gắp vài món cho cậu.
"Lát nữa anh phải ra ngoài một chuyến." Hai người đứng cạnh nhau súc miệng, Jisung vẫn đang ngậm nước, Minho đã xong xuôi, giơ điện thoại lên trước mặt cậu: "Chiều vẫn còn chút thời gian, anh sẽ đẩy việc lên, không tới một tiếng nữa sẽ về."
Jisung nhổ nước súc miệng, mắt không nhìn màn hình điện thoại, chỉ gật đầu: "Biết rồi."
Minho không yên tâm nhìn cậu: "Tay em còn đau không?"
Jisung nói: "Không đau."
Cậu nghiêng người muốn đi ra, bị Minho kéo lại: "Lại đây."
Jisung hơi nhúc nhích, bị Minho ôm lấy, tay đặt lên lưng cậu xoa mấy cái: "Tự chơi game được không?"
Jisung ừm một tiếng, hắn mới rời đi. Minho vừa đi, Jisung cũng thoải mái hơn hẳn một chút, cậu tìm điều khiển, mở tivi, ôm chiếc gối trong ngực, ngồi giữa giường chơi game.
Cậu thực sự quá mệt, thời gian chơi đùa thoải mái cũng không kéo dài bao lâu. Minho trở về, trên màn hình hiện chữ "GAME OVER" đỏ chói, Jisung đang ngồi, đầu vùi trong chiếc gối ôm ngủ gật, tay vẫn cầm controller.
Minho giúp cậu dọn đồ, rón rén cất đi túi khoai chiên cậu ăn dở, tắm rửa xong mới gọi Jisung dậy.
Jisung nghiêng nghiêng ngả ngả không chịu tỉnh, Minho nói muốn giúp cậu tắm, cậu mới ngồi dậy, lắc lư xuống giường.
Minho đi theo đỡ cậu vào phòng tắm mới yên tâm ra ngoài.
Jisung tắm rất lâu, bữa tối ăn ít cơm, khoai tây chiên lại ăn hơi nhiều, dạ dày bắt đầu khó chịu.
Cậu chậm chạp sấy khô tóc mới ra ngoài, phát hiện Minho đã đổi ga trải giường.
"Xin lỗi." Jisung nhỏ giọng nói.
Minho kéo cậu ngồi lên giường, đứng trước mặt cậu, vừa nắm chân Jisung vừa hỏi: "Làm sao thế?"
"Tôi làm đổ khoai tây chiên lên giường anh."
"Không sao." Minho cúi người hôn lên đầu gối cậu, nói: "Dù sao cũng chỉ có mình tôi ngủ, em cũng không ngủ ở đây."
Jisung bị vây kín, hai tay chống xuống giường chờ Minho cắt móng chân giúp cậu. Minho cắt xong, đi rửa tay, trở về ôm cậu từ phía sau. Xoa xoa một hồi, hai bàn tay vô liêm sỉ chui vào áo cậu, đi dọc xuống dưới, ngón tay thon dài bắt đầu chen vào mở rộng.
"Không muốn..." Jisung dùng cùi chỏ huých về phía sau, Minho lại ôm cậu chặt hơn, cả tay cả chân đều siết lấy cậu. Hắn hôn lung tung lên tai và gò má cậu, lồng ngực bắt đầu tỏa nhiệt, nóng đến mức Jisung phát run, hắn dỗ dành: "Ngoan, bảo bối ngoan. Chồng sẽ nhẹ nhàng, nhẹ nhàng thôi, được không?"
Jisung sợ hãi xin hắn: "Hôm qua anh cũng nói, nói..."
Minho làm sao chịu tha cậu, hắn vươn người đè ép Jisung, eo dính lấy thân dưới của cậu, quen cửa quen nẻo ma sát giữa hai chân, lại ôm mặt cậu hôn hôn: "Ngoan nào, sẽ không làm em đau, nghe lời anh."
Jisung che mặt không cho hắn hôn, một giây sau lại cảm thấy Minho đỉnh mạnh, không quan tâm cậu có cho phép hay không. Cậu từng nhìn thấy thứ đó của Minho, trông dữ tợn vô cùng, nó vừa dài vừa thô, mỗi lần đâm vào đều có thể chọc chết cậu, Jisung nhất thời sợ trắng mặt: "Đau... Đau..."
"Chưa vào, đừng sợ." – Bàn tay che mặt của Jisung buông xuống, sợ hãi nhìn hắn. Minho như bị cậu bóp nghẹt tim, không biết phải yêu cậu thế nào mới tốt. Lửa nóng từ dưới cũng muốn thiêu cháy hắn, Minho cau mày, một tay sờ sờ lỗ nhỏ mềm nhũn của Jisung nơi đó đã quen dần hắn, quấn lấy ngón tay hắn phun ra nuốt vào. Hắn biết Jisung không thoải mái, vừa giúp cậu mở rộng, vừa dỗ:
"Chỉ thấy đau? Em không thấy thoải mái sao? Chồng sẽ nhẹ nhàng, bảo bảo đừng sợ, được không?"
Cuối cùng vẫn tiến vào, bên trong vừa chặt vừa nóng ôm chặt lấy hắn, da đầu Minho tê rần, Jisung khó chịu nắm lấy vai hắn hít thở, bên dưới càng lúc càng căng, dính chặt lấy Minho, eo nhỏ vừa đau vừa mỏi.
Tiếng thân thể va chạm càng lớn khiến cho Jisung lại càng hoảng sợ. Minho quỳ xuống, cúi đầu hôn môi Jisung, hai tay nắm lấy đầu v* đã cứng, đâm chọc lúc nông lúc sâu. Jisung không nhịn được kêu khóc, kéo áo sơ mi của Minho cắn trong miệng. Không lâu sau, Jisung run rẩy kịch liệt, Minho ngừng lại, đưa tay vuốt ve bụng dưới của cậu, thì thầm vào tai cậu: "Bắn ở đây đi, lát nữa chồng giúp em tắm, nghe không?"
Sáng thứ sáu, lúc mà Minho vẫn đang ngủ, Jisung đã tỉnh rồi.
Trong phòng rất mờ, sau một đêm, trong không khí có mùi nước giặt quần áo, nhưng Jisung ngửi thấy rõ nhất là mùi của Minho, bởi vì Minho đang ôm chặt cậu vào ngực, nhúc nhích một chút có thể nghe rõ hơn tiếng hô hấp của hắn.
Jisung nằm yên, hưởng thụ giây phút ngắn ngủi này.
Cậu nhớ lại lời giáo sư nói trên lớp hôm qua, nhớ lại lời giảng của giáo sư, nhớ tới chiều hôm trước làm bài tập. Vô tình nhớ tới buổi tối thứ năm tuần trước, Minho nổi giận với cậu, nói rằng sẽ không bao giờ quan tâm tới cậu nữa.
Trong chăn rất nóng, Jisung hơi dịch người ra một chút, bỗng Minho tỉnh dậy, giữ cậu lại, cúi đầu cọ lên mặt cậu:
"Không ngủ nữa?"
"Ừm" Buổi sáng Jisung thường ngái ngủ, mặc kệ Minho ôm ôm hôn hôn một lúc. Nhưng hôm nay cậu nhớ lại chuyện cũ, tức giận vô cùng, không cho hắn hôn. Cậu ngồi dậy, cúi đầu cởi khuy áo: "Tôi muốn ăn sáng."
Minho cũng dậy theo, bị Jisung né tránh. Minho đi tắm trước, cậu tới phòng thay đồ giả bộ tìm quần áo, vô thức lấy ra một bộ âu phục của Minho xếp gọn một bên. Cuối cùng cậu xuống muộn hơn Minho, phát hiện trong đĩa của mình thiếu một chiếc bánh bao ngọt nhân trứng sữa.
Minho đang ăn cháo, hắn nhìn Jisung ngồi xuống ghế, vừa ăn vừa quan sát cậu xem cậu định nói gì. Nhưng Jisung
không nói gì cả, ung dung cầm chiếc bánh còn lại ăn từng miếng nhỏ.
Một lát sau, dì Choi đến dọn dẹp, Minho đang đọc báo, nghe thấy Jisung nói: "Minho muốn ăn bánh bao ngọt nhân trứng sữa."
Dì nghi ngờ nói: "Thằng bé không thích ăn ngọt mà?"
--------------------------
22:50
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top