Chap20
Jimin giật mình nắm di động. Cậu chưa từng có mối tình nào vắt vai, dù học đại học thì cũng chỉ nhìn đám bạn cùng phòng yêu đương mà thôi.
Boss đại nhân ngay cả mật mã còn không nói cậu biết huống chi rút tiền chỗ nào cậu cũng không biết...Jimin cảm xúc mới vừa dâng trào đột nhiên lại bị một gáo nước lạnh dập tắt hết. Taehuyng bỗng nhiên nghĩ ngợi, hoài nghi nói: " Jimin, người đó không phải là bạn chứ ?""....Không phải." Jimin ủ rũ phủ nhận."Ha ha ha, mình biết chắc không phải là bạn mà. Chúng ta đều giống nhau, cho dù nhặt được thẻ tín dùng, nói không chừng còn mắc nợ tiền thẻ nữa...""........"Tắt điện thoại, Jimin chẳng còn hứng mà đi dạo phố nữa, giờ cậu chỉ muốn về nhà. Trên đường về nhà cậu ghé ăn mì thịt bò, dù rất đói nhưng một chút khẩu vị cậu cũng không có cho nên ăn chẳng được bao nhiêu.Những ngày kế tiếp Jimin liên tục vùi đầu vào công việc để không phải nghĩ đến những chuyện đã xảy ra. Cậu không đi lên lầu ăn cơm, Jungkook cũng không gọi cậu lên.Mọi thứ trở nên rất đỗi bình thường, bình thường như trước đây, nhưng Jimin lại đột nhiên phát giác mọi thứ quá bình thường lại không làm cho cậu vui mừng, mà lại làm cậu cảm thấy trống trải.May mắn lúc này cậu lại có một chuyện khác để lo.Chủ thuê nhà của cậu muốn bán nhà, hình như là cần tiền gấp nên không đợi được qua tới năm sau, muốn Jimin cuối năm phải dọn đi. Nhưng chuyện quá vội lại thêm cuối năm cậu phải kiểm kê sổ sách, công việc bề bộn, chẳng có thời gian đi tìm phòng trọ mới. Cuối cùng cậu phải liên lạc với người bạn thời đại học. Bạn cậu chỉ có thể cho cậu ở nhờ trong thời gian này nhưng qua tết âm lịch thì phải dọn đi.Chủ thuê nhà vì hủy hợp đồng nên bồi thường cho Jimin hai tháng tiền nhà, cũng được vài ngàn. Tự nhiên có tiền từ trên trời rớt xuống, đáng lẽ Jimin sẽ rất vui vẻ nhưng là một chút cảm giác có tiền trong tay cũng không có. Ngay cả vui mừng cũng đều là pha lẫn vẻ mệt mỏi u sầu.Sau khi kết toán xong sổ sách cuối năm thì Tết âm lịch cũng đã đến, mọi người trong văn phòng rốt cuộc cũng được nghỉ xả hơi, tụm năm tụm bảy bàn kế hoạch ăn chơi dịp tân niên. Jimin hoàn thành xong mọi việc, bất tri bất giác lên Internet." Park Jimin."A! Nghe được có người kêu cậu, Jimin nhanh tay đóng trang web.
"Này, Jimin, bạn còn ở công ty làm gì thế?"
Cô bạn đồng nghiệp nhìn vào trang web mà Jimin vừa đóng. Trên web chính là ảnh chụp Boss đại nhân tiếp đãi khách."Ơ..." Kỳ thật cậu biết phải làm sao, liền đánh trống lãng: "Có chuyện gì sao?"Nghe cậu hỏi như vậy, cô bạn đồng nghiệp cười nịnh: " Jimin, bạn khi nào thì về nhà?
""Mình đã mua vé đêm ba mươi về"
Jimin sống ở tỉnh, mỗi lần trở về nhà thì phải đi mười mấy tiếng xe lửa, rồi lại đi thêm một chuyến xe lửa nữa mới về tới nhà. Có khi về tới nhà cũng ngay lúc ăn cơm tất niên.
"Là như thế này, chúng tôi tính về nhà vào buổi sáng ba mươi, nhưng bây giờ quyết định đi Hải Nam đón năm mới. Bạn có thể ra nhà ga hồi vé cho chúng tôi được không?
""Được, không thành vấn đề".
Jimin nghĩ dù sao cậu cũng muốn đi nhà ga, tiện thể hồi lại mấy vé này. Cô bạn đồng nghiệp liên tục cám ơn:
"Ha ha, Jimin cám ơn bạn, nhất định mình sẽ mời bạn ăn cơm".
Sau khi cô bạn đồng nghiệp đi, Jimin lại trở về với thế giới riêng của mình.Ngày mai sẽ về nhà, Boss đại nhân, không biết anh ta hiện giờ đang làm gì ? Có phải Boss đại nhân chỉ nhất thời động tâm mà thôi? Cậu lấy điện thoại ra, soạn một tin nhắn "Năm mới vui vẻ" và thiết lập hẹn giờ gửi tin nhắn vào lúc giao thừa cho Jungkook .Sau đó, cậu ngồi tư lự thở dài. Cậu đang làm cái gì thế này? Có gì đâu phải sợ, Park Jimin, cùng lắm thì Boss đại nhân chỉ nói giỡn thôi, nhưng nếu không làm rõ ràng thì chỉ sợ cậu cứ suy nghĩ mông lung mãi. Cậu không biết làm vậy là đúng hay không, nhưng cậu muốn làm rõ mọi chuyện để bản thân cảm thấy thoải mái một chút.Cuối cùng cũng đến ngày nghỉ. Đêm ba mươi, Jimin dọn dẹp, sửa sang lại nhà cửa rồi thu dọn hành lý đi tới nhà ga. Tính luôn năm nay thì Jimin
đã ra ngoài làm việc được năm năm và đây cũng là lần đầu tiên cậu về nhà lúc Tết. Cậu cũng muốn về nhà hồi năm ngoái, nhưng nghĩ lại thấy mình mới đi làm nên thôi không về nữa.Bên trong nhà ga đông ngẹt người, muốn chen chân vô cũng không thể, xung quanh toàn là hơi người làm cho người ta cảm thấy rất ngột ngạt.Đứng xếp hàng chung với một đoàn người dài thiệt dài trước phòng bán vé, Jimin cảm thấy hối hận tại sao lúc trước cậu không tiết kiệm tiền để mua vé máy bay T__TỞ đằng kia có vài người luôn miệng hỏi người khác có vé xe không, chắc hẳn là đang kiếm ai đó muốn trả vé rồi mua lại. Jimin ngoắc mắc nhìn người đàn ông đang liên tục hỏi người khác có vé xe bán lại không. Dường như người đó cảm nhận được suy nghĩ của Jimin liền chạy tới hỏi:
"Xin chào, cậu có phải muốn trả lại vé xe không?"
Jimin gật đầu. Người đàn ông tỏ ra vui mừng:
"Vậy cậu có mấy vé?""Ba vé""Tốt quá. Tôi đang cần ba vé". Người đàn ông mừng rõ, vội hỏi:
"Cậu có thể bán lại cho tôi bằng giá gốc không? Cả gia đình tôi chờ ở đây từ sáng tới giờ mà không mua được vé"
Jimin nghiêng người nhìn gia đình của người đàn ông đó. Họ ăn bận rất đơn giản, không có vẻ gì là giàu có cả.
"Tôi giúp bạn trả lại vé, nếu ông đang cần thì tôi sẽ bán lại cho ông"
Người đàn ông do dự, nhìn cậu một cách nghi ngờ:
"Cái này là vé thật hả?"
Jimin bực bội vì mình đã có ý tốt giúp họ, thế mà họ lại nghi ngờ cậu bán vé giả. Cậu tức giận nói:
"Ông không cần thì thôi.
""Cần chứ, cần chứ."
Người đàn ông sợ cậu sẽ đổi ý liền móc tiền ra đưa cậu. Jimin nhận tiền và đếm rất cẩn thận rồi mới giao vé cho người đàn ông đó. Thấy người đàn ông cầm vé đi rồi Jimin mới kéo hành lý đi vào phòng chờ tiện thể mua thức ăn đem theo. Chuyến xe lửa cậu của còn tới mấy tiếng nữa mới khởi hành nên cậu cũng chẳng vội vàng gì, chậm rãi chọn thức ăn. Ai ngờ mới đi tới cửa siêu thị thì thấy người đàn ông mua phiếu lúc nãy cùng 2 cảnh sát đang đi về phía cậu, tức giận chỉ vào cậu:
"Là cậu ta ! Cậu ta bán vé giả đó!"
Jimin nghe mà choáng váng mặt mày.@_____@
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top