Chương 5: Cô Đích Thị Là Một Con Rắn Độc
*Giới thiệu: Em gái Seok Jin tên là "Ji Ji" nhé.
Ji Ji về nhà trong nỗi sợ hãi, nơm nớp lo lắng Jimin sẽ tìm đến báo thù. Phải làm sao, làm sao bây giờ trốn đi đâu? Nhờ ai bây giờ nhỉ? Hàng tá ý nghĩ thâm độc trong đầu của ả được nãy sinh ra.
Sau gần 5 tiếng trong phòng cấp cứu, cánh cửa cuối cùng cũng mở ra, hắn chạy lại, hỏi thăm hấp hối:
-Em ấy có sao không bác sĩ , em ấy ổn chứ?
Như không giữ được bình tĩnh hắn kéo vạt áo của bác sĩ, mặt lo lắng gặng hỏi.
-Cậu yên tâm chỉ là mất máu nhiều, giờ vẫn hôn mê, vài ngày sau sẽ tỉnh lại, viên đạn đã lấy ra an toàn.
Hắn thở phào nhẹ nhõm, cẩn thận đưa cậu trở về phòng dưỡng bệnh cao cấp nhất, chỉ có gia thế mới được ở phòng đặc biệt thế này. Hắn ngồi lại cạnh giường bệnh, đan tay cậu vào tay hắn, nhẹ nhàng xoa xoa mu bàn tay lạnh kia. Cậu an toàn là tốt rồi, nếu không thì hắn cũng chẳng biết cả đời này mình sẽ hối hận như thế nào nữa, vuốt nhẹ mái tóc nâu của cậu, đem hơi ấm của mình truyền cho cậu, hắn ghé sát vào tai cậu:
- Tôi xin lỗi, bảo bối à em tỉnh lại nhìn tôi đi, em không yêu tôi cũng được nhưng tôi thì yêu em, em tỉnh dậy trách tôi đi này.
Ba ngày sau, cuối cùng con người xinh đẹp, bé nhỏ kia cũng chịu tỉnh giấc, hàng đôi mi dài chớp chớp liên tục rồi mở mắt nhìn ngó xung quanh, Jimin đang ngồi gục mặt vào tay cậu, bộ dạng mệt mỏi mà lịm đi. Cậu đưa tay xoa xoa lưng hắn, nhẹ nhàng...nhẹ nhàng, thì ra hắn cũng lo cho cậu vì cậu mà mệt mỏi như vậy, lòng chợt dấy lên niềm vui, khóe môi cong lên lộ ra nụ cười vui vẻ, hạnh phúc.
- Em tỉnh rồi sao?
Hắn mừng rỡ, choàng tay ôm lấy cậu, ôm trọn thân thể mềm mại kia áp sát vào lồng ngực, hơi thở ấm nóng phả lên người cậu, khiến cậu bất giác ngượng ngùng, đôi má giờ đã đỏ ửng.
- Seok Jin, tôi xin lỗi, tôi yêu em.
Câu nói bất ngờ làm cậu tròn mắt, chẳng phải hắn vẫn hận cậu vì giết vợ sắp cưới của hắn sao, giờ lại nói yêu cậu, cậu là đang mơ nhất định là đang mơ. Cậu đẩy hắn ra nhưng sức còn rất yếu không những không đẩy ra được mà còn khiến cánh tay kia siết chặt hơn.
- Tôi biết rất khó để em chấp nhận tôi, nhưng tôi sẽ làm mọi thứ để em có thể tin tưởng người đàn ông này. Chuyện hận thù bỏ qua trước đã, em cần nghỉ ngơi.
Vài ngày sau, cậu xuất viện và quay trở về căn nhà kia. Giờ cậu được tịnh dưỡng trong chính căn phòng của hắn. Cậu mệt mỏi mà ngủ thiếp đi cũng một phần vì sự quan tâm đặc biệt này.
Gần tối, hắn từ thư phòng chạy lại chỗ giường ngủ, cậu lúc này cũng đã tỉnh lại, người có chút khó chịu.
- Em mặc vậy không thoải mái đâu.
Như hiểu được, hắn nhẹ nhàng nói khẽ, rồi lấy trong tủ ra một chiếc sơ mi trắng, là kích cỡ quần áo của hắn. Hắn đưa tay cởi hết quần áo trên người cậu rồi từ từ mặc áo sơ mi vào cho cậu. Trên người cậu giờ chỉ có chiếc áo sơ mi mỏng, để lộ xương quai xanh thật quyến rũ.
- Thoải mái chứ, anh đưa em xuống ăn cơm.
Lại chẳng đợi cậu nói, hắn vòng tay ôm lấy người cậu, bế cậu vào lòng bước xuống nhà.
- Em thật dễ thương như vậy mà giờ tôi mới nhận ra.
Gia nhân trong nhà đã dọn hết thức ăn lên bàn rồi thận trọng lùi lại để chủ nhân căn nhà bước xuống ăn. Hắn không để cậu rời khỏi lòng mình nửa bước, từ lúc ngồi xuống vẫn yên vị trong lòng hắn. Hắn lấy một ít cháo, đưa lên miệng cậu.
- Bảo bối, ngoan, mở miệng ra nào.
Không hiểu sao, cậu như bị thôi miên trước con người kia. Tự động mở miệng đưa thức ăn vào, lần đầu tiên, đây chính là lần đầu hắn đối xử tốt với cậu. Cậu suýt chút nữa thì cảm động rơi nước mắt, sao lại có ngày hôm nay người con trai này sao lại ấm áp đến thế.
Cậu lại được bế quay trở lại giường, hắn hôn nhẹ lên trán cậu, nói nhỏ:
- Bảo bối giờ nghỉ chút đi, giờ tôi phải đi xử lý một số chuyện rồi.
Hắn giờ đang ngồi trong căn hộ của Ji Ji, dường như có suy tính từ trước, ả vẫn khá thản nhiên mời hắn vào nhà.
- Biết anh đến em có làm ít bánh ngọt với nước hoa quả, anh vào ăn chút đi
- Không cần !
Hắn lạnh lùng đáp lại vào nhà ngồi xuống ghế sofa mặt thoáng phần nghiêm túc:
- Tôi cần cô động đến người của tôi?
Mặt ả có chút xanh xao nhưng thoáng chốc lại trở nên tà mị. Ji Ji bước đến lấy ly nước ép táo để trên bàn đưa cho Jimin:
- Jimin...hhh...bình tĩnh chút đã, uống ít nước hoa quả đi anh....
Hắn đưa tay đón ly nước uống lần hết sạch.
- Giờ cô muốn gì.?
- Xin lỗi, thuốc chưa có tác dụng...
- Cô...cô..đã bỏ gì vào thuốc.
Hắn lúc này đã thoáng hốt hoảng, gấp gáp hỏi.
- Chỉ....là...
Hắn mất kiểm soát người nóng rực lên, nới lỏng cà vạt ở cổ, hắn cất giọng:
- Chỉ...là...XUÂN DƯỢC thôi..sao?? Đồ đê tiện!
Ả đưa tay vuốt ve gương mặt kia, rồi nhanh chóng trượt xuống cúc áo hắn, từ từ lộ ra thân hình săn chắc của việc chăm tập luyện. Hắn giờ đang điên loạn, cuồng điên mà vò đầu bứt tai. Ji Ji cũng không ngần ngại tháo bỏ bộ váy đen trắng vứt xuống đất, từ từ đè lên người hắn:
- Seok Jin, anh nhìn rõ chưa, xem xem anh ấy đang làm gì với tôi, từ bỏ đi, hãy cút ra khỏi cuộc sống của anh ấy đi, biến cho khuất mắt tôi.
Ả sau khi cho Jimin uống xuân dược đã call video với cậu, để điện thoại ở một chỗ quay hết phân đoạn từ lúc hắn ngấm thuốc tới giờ, sau việc lần trước cô ta vẫn còn dám làm vậy, thật đê tiện.
Cậu nghe được câu nói cũng vội cụp máy, đầu óc quay cuồng trống rỗng, hắn hứa sẽ yêu thương cậu mà? Có lẽ cậu nên đi rồi ra khỏi cuộc sống của hắn rồi. Cậu một lần nữa lại rơi lệ
nhưng đau khổ hơn rất nhiều, cậu gào lên trong tiếng khóc vội vã lao ra đường. Ông trời có lẽ cũng tiếc thương cho số phận đau khổ này mà đổ mưa, những giọt nước mắt cùng mưa hòa quyện vào dội xuống chàng trai nhỏ bé. Cậu chạy ra mà không đem mang theo dép, "choang" có tiếng vỡ của thủy tinh, đôi chân cậu lúc này đã thấm đầy máu, loạng choạng rồi ngã lăn ra đường, vị mặn của nước mắt vẫn đọng lại trên môi. Cậu lê lết đôi chân quờ quạng trong mưa gió, cậu nhìn thấy ánh đèn, à hay do cậu tưởng tượng đay có phải đèn xe của Jimin không?? Không chắc chắn không phải Jimin bỏ rơi cậu rồi, hắn không cần cậu nữa...
Người đàn ông ngồi trong xe, không ai khác là Jimin, hắn lao xuống xe, ôm lấy thân ảnh bé nhỏ kia vào lòng.
- Jinie, là tôi đây tôi xin lỗi....tôi xin lỗi.....sao em lại rời bỏ tôi....em không xem hết video đấy chứ?
Hắn nhanh chóng lôi điện thoại ra trước mặt cậu, run run đẩy gần tầm mắt.
Anh...anh...tại sao thuốc không có tác dụng!?
- Cô quên tôi là Tổng tài của Park Gia à, nơi đó lại không có lấy một loại thuốc nào giải được thứ xuân dược rẻ tiền này. Xin lỗi tôi không thiếu.
Hắn dùng tay bót chặt cổ ả:
- Giờ thì tôi phải tìm em ấy, không tìm được tôi sẽ mất em ấy mãi mãi đấy có biết không.......cô đích thị là một con rắn độc ngay cả anh trai mình cũng ra tay hãm hại, tôi nói cho cô nhớ:
- Tôi mãi mãi chỉ yêu một mình Kim Seok Jin, Kim Ji Ji cô mãi mãi chỉ là con rắn độc đứng sau em ấy mà thôi.
Nước mắt cậu lúc này càng rơi nhiều hơn nhưng đổi lại đó bạn giọt nước mắt hạnh phúc. Cậu ôm chầm lấy hắn rúc đầu vào lồng ngực ấm nóng đang thấm đẫm nước mưa kia. Hắn nhẹ nhàng hôn lên trán cậu, rồi bế cậu vào trong xe. Suốt dọc đường về anh cứ vừa lái xe, tay siết chặt tay cậu không rời.
- Bảo bối, cứ như vậy mà ở bên tôi thôi nhé! Chúng ta kết hôn đi!
-HOÀN-
____________________________________
Hết rồi, đọc xong bấm ngôi sao bé xinh nhé💜
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top