Oneshot
hôm nay là ngày duyệt cuối của dự án, tan làm cũng chỉ mới bảy giờ hơn, chị hồ hởi chạy vào một cửa hàng bách hóa mua lấy bốn que kem, hai cho chị và hai cho cậu ấy. nhưng mà minjeong, em biết đấy, nếu mọi dự định trong đời người đều suôn sẻ thì có lẽ chị chẳng cần biết đến em để mà làm gì.
mưa.
mưa lạnh phủ lên người chị, đọng nước trong đôi giày thể thao chị cố tình mang theo để đi bộ về nhà. và mưa xối lên khối kem trên tay chị, khiến cho nó từ hình dáng xoắn ốc hoàn hảo trở nên bẹp dí, nhầy nhụa. nhưng không sao, chị vẫn còn một que nữa.
đi được một đoạn và thấy tình hình không mấy khả thi, chị quay lại ngồi trên băng ghế ở cửa hàng lúc nãy, từ từ nhâm nhi chiếc kem bạc hà chocolate mà cậu ấy thích. kem lạnh, bạc hà the the đầu lưỡi, chocolate ngọt rồi đắng, ăn một que kem giống như cho cơ thể tận hưởng một liều thuốc tê, hoàn toàn không còn cảm nhận được gì kể cả hân hoan hay đau đớn.
vừa dứt lời thì điện thoại đổ chuông, là jimin gọi.
"hôm nay cậu về sớm không?"
vẫn là tông giọng trầm ấm thường ngày. chị đoán là hiện giờ cậu ấy vừa tắm xong và thong thả nằm trên giường cày đến cấp độ mấy nghìn của một trò chơi mà chị không hứng thú, cái thể loại trò chơi mà ít ai nghĩ rằng nó đủ thú vị để người ta đạt đến mức đấy. nhưng cậu ấy thì khác, jimin luôn tìm thấy niềm vui ở những điều hầu hết chúng ta cho là tẻ nhạt, và cậu ấy làm điều đấy giỏi đến mức khiến người khác ngờ vực cảm nhận của bản thân.
và đó là một trong những điều mà chị thích nhất ở jimin. chị vẫn nhớ rõ chị đã sa vào cái cảm xúc yêu thích cũ kỹ ấy như thế nào khi cậu ấy cất giọng bảo xin chào bên kia đầu dây, thứ từng khiến chị vượt nghìn cây số đến đây để nhìn lấy cậu ấy một lần.
"chắc là sẽ muộn. cậu đã ăn gì chưa?"
"mình mua rất nhiều gà đợi cậu về cùng ăn."
cậu ấy che chiếc ô xanh bước ra từ màn mưa, xinh đẹp nao nức lòng người. cậu ấy như luồng sáng xuyên qua màn đêm tịch mịch bất chợt dừng lại trước mặt chị, đủ nhanh để chị không kịp che giấu sự cảm thán quá mức lộ liễu của mình, cũng đủ chậm để chị ngỡ như mình đang lạc vào một bộ phim mà chỉ mỗi cậu ấy là nhân vật chính.
- mình đã bảo cậu đừng có tùy hứng như vậy nữa rồi mà!
cậu ấy càu nhàu suốt đoạn đường về. nào là đi làm không mang ô, nào là tùy hứng bỏ xe lại công ty đi bộ về nhà, nào là ăn kem trong trời lạnh...ôi cậu ấy nói nhiều lắm, nói nhiều kinh khủng, nhưng tất cả những gì còn lưu trong đầu chị hiện giờ chỉ có mỗi cái góc nghiêng với chiếc mũi xinh xắn, đôi má ửng đỏ vì lạnh liên tục co vào giãn ra, chị thấy bồi hồi trong lòng ngực. làm gì có ai chứng kiến những điều quá mức đáng yêu như thế này lại có thể không yêu, chị vẫn luôn bao biện cho bản thân như thế. một câu dùng suốt 4 năm qua rồi.
- xinh đẹp thật.
cậu ấy giảm tốc độ, chỉ vào tấm biển quảng cáo lớn treo trên toà gamdeong. đôi mắt óng ánh xúc cảm như đứa trẻ 18 tuổi chị gặp 4 năm về trước, miệng vẫn chưa khép lại sau câu nói em thật xinh.
- ừ, em ấy thật xinh đẹp.
- em ấy cuối cùng cũng làm được rồi.
- yu jimin, là các cậu cùng làm được rồi.
- phải. - cậu rướn người hôn lên một nơi rất gần vành tai chị. - cảm ơn cậu.
cậu ấy quay sang nhìn chị cùng ánh mắt quá mức dịu dàng, như thể chị là người duy nhất trên đời này tán dương cậu ấy. cậu ta luôn biết cách khiến người khác cảm thấy đặc biệt như vậy, ngay cả khi em chỉ là vai phụ mờ nhạt đi bên cạnh, cậu ấy vẫn luôn tìm được cách làm em tin hào quang cậu ấy có là do em mang tới. rồi em sẽ yêu, không vì lý do gì, hoặc là vì tất cả mọi lý do có thể có trên đời.
jimin cậu ấy nằm trong đội ngũ thiết kế của chiến dịch toàn cầu năm nay, ý tưởng thiết kế đều dựa trên hình tượng của em để triển khai, em không đại diện thì còn ai nữa. có lẽ em nên gặp cậu ấy một lần để nói cảm ơn rồi đấy. hợp đồng lần này chỉ là một trong vô số lần em nhận được đãi ngộ từ công ty, mà một phần công lao phải kể đến cậu ấy.
- người yêu cậu giỏi như vậy, cậu nên chủ động hôn một cái chứ.
- người mà cậu nên tìm đến đòi thưởng là em ấy.
nghe chị nói thế, cậu ấy chợt khựng lại thật lâu, mắt mở to đầy kinh ngạc. không phải cậu ấy nghĩ chị ghen đấy chứ, không đời nào, ghen với idol của người yêu là chuyện điên không tả nổi. chị có đủ tư duy và kiến thức để biết là chị chả việc gì phải ghen. chị chả việc gì phải ghen với em, cậu ấy thích em nhiều bao nhiêu thì lại biết về em ít ngần ấy. làm sao thật-sự-thích một người nếu mình chả biết gì về họ. phải không?
- ơ...hình như mình thật sự có thể gặp được em ấy đấy nhỉ? - cậu ấy một tay siết lấy vô lăng, tay còn lại đặt lên bàn tay chị nắm chặt, mặt không giấu nổi niềm vui sướng khôn cùng.
- trưởng team thiết kế đến gặp nghệ sĩ đâu phải chuyện gì lạ đúng chứ? có khi mình nên đến đòi em ấy thưởng thật hê hê.
- cậu chán sống rồi phải không?
về đến nhà cũng đã gần mười giờ đêm. cậu ấy vội vã vứt đôi giày trên kệ rồi chạy thẳng vào phòng bật tv, vội vội vàng vàng đến quên cả việc cởi áo khoác, tất chân, khẩu trang.
phải rồi, hôm nay em ra mắt album mới mà nhỉ.
- ah...một lát nữa mình thay...
cậu ấy lưỡng lự khi chị mang tới bộ quần áo ngủ trong khi mắt vẫn chăm chăm vào màn hình với những con số đếm ngược. chị cũng không có bảo cậu ấy phải thay.
30
- mình giúp cậu thay.
cởi chiếc áo khoác dạ màu nâu lấm tấm ướt mưa. đây là chiếc áo mà bọn chị cùng nhau đi cửa hàng đồ cũ ở paris và chọn được. hôm đấy trời khá nóng, nhưng vì cả hai đều nhìn trúng nên cứ bất chấp mà mua thôi, dù gì thì đông luôn đến cùng gió rét và tuyết, không hôm nay thì cũng là một ngày nào đó trong năm, không sợ không có dịp mặc. cậu ấy luôn thích nó, nên chị cũng yêu thích nhìn cậu ấy mặc nó, càng yêu thích giúp cậu ấy cởi nó. treo trên kệ, vứt trên sofa, đạp rơi xuống sàn. chiếc áo dạ đã có một cuộc đời không mấy suôn sẻ chỉ vì chủ nhân nó là yu jimin.
23
- cậu duỗi chân ra nào.
cậu ấy ngoan ngoãn đổi tư thế, ngồi bệt xuống rồi duỗi thẳng chân. chị thuận lợi vịn vai cậu ấy rồi ngồi hẳn lên đùi, cẩn thận quan sát từng cái động mi rất khẽ.
bên trên cậu ấy mặc một cái áo cổ lọ màu coban, bên trong là một chiếc áo giữ nhiệt dài tay, lại thêm một lớp áo lót nữa mới chạm được thịt da cậu ấy. nhìn làn da trắng hồng lộ rõ dưới bàn tay mình, chị tự hào không ít.
11
- jimin...
10
tốn không đến 4 giây để cởi bỏ chiếc quần tây rộng.
- hôn mình đi.
2
1
những nốt nhạc đầu tiên ngân lên, cơ thể trần trụi bên dưới đồng thời run lên khe khẽ. chị nghe rất rõ những ca từ vô nghĩa khác nhau đang hòa làm một rồi lớn dần.
"xin chào mọi người, mình là..."
- ha...minjeongie...
vẫn mưa. mưa dai dẵng suốt đêm không dứt. không sao cả, chị vẫn còn một que kem nữa. đem cái lạnh bẽ bàng này biến thành cái lạnh ngọt ngào của khối kem trên tay. mong là kịp ăn xong trước khi taxi tới. mong là sáng mai cậu ấy thức dậy sẽ không càu nhàu vì que kem cuối cùng trong tủ cũng biến mất. mong là còn vé về nhật ngay trong đêm. mong là cậu ấy sớm tìm thấy chùm chìa khoá trên bàn. mong là...Minjeong, mong em để mắt tới nàng.
end.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top