Chap 27

Daniel khẽ đẩy nhẹ cửa bước vào. Jae Hwan đã nằm gọn trên giường cùng con gấu nhỏ ôm chặt trong lòng, ánh đèn bàn chỉ đủ sức hắt lại một màu vàng mờ nhạt.

Chẳng hiểu sao lúc này, nhìn con gấu ấy, Daniel chỉ muốn vứt đi.

"Không phải cậu muốn nói gì hay sao mà lại chỉ đứng đó?"

Jae Hwan không cử động, nhưng lại ngước nhìn Daniel. Daniel cũng phải trăm nghìn lần tự thừa nhận rằng, cậu là một võ sĩ, chuyện nhẹ nhàng như gió lướt mây bay là hoàn toàn không thể.

"Tôi ngủ cùng cậu được chứ. Woo Jin và Ji Hoon cần nói chuyện, nên chúng nó đã mượn phòng tôi rồi."

"Không phải là cậu cố tình gợi ý cho chúng nó mượn phòng ấy chứ."

Daniel cười khì, đôi răng thỏ tung bay nhảy múa ngoài viền môi hồng hào. Cậu đặt gối và nằm xuống, nhìn Jae Hwan quay thẳng người rồi nhắm mắt, chỉ dám xét nét an yên không cử động bất nháo.

"Lâu rồi tôi mới thấy cậu cười. Không còn gượng gạo nữa."

Jae Hwan mở mắt, quay sang phía Daniel. Cái người thân hình to lớn gần như gấp rưỡi người còn lại trong phút chốc chỉ muốn được như con mèo nhỏ ngái ngủ, cần được vuốt ve.

"Mọi chuyện đã ổn rồi phải không, Jae Hwan."

Jae Hwan đáp một tiếng ừ trong sau một quãng im lặng. Quãng im lặng ấy, cậu nghĩ lại mình. Nhìn lại mọi chuyện xảy ra giữa anh với cậu, đến bây giờ cậu không đủ can đảm để mở điện thoại lên, không phải là không dám nhận case mới, mà sợ anh sẽ gọi. Jae Hwan biết mình có tính toán đủ đường đi chăng nữa, thì sự thông minh của cậu nằm phía xa giới hạn của chuyện này. Không còn lâu, bốn ngày nữa trận đấu bắt đầu, tròn một tuần nữa cậu sẽ rời đi. Tất thảy mọi thứ Jae Hwan sẽ bỏ lại phía sau thêm một lần nữa, như năm 16 tuổi, một lần rời đi vì đầy ắp niềm tin hy vọng, lần này là đủ đầy sự tuyệt vọng khôn nguôi.

Daniel đã định nói thêm vài điều gì nữa, vì Jae Hwan đã nhìn rõ tâm can của cậu, đã biết rằng nụ cười giả tạo trên khuôn mặt của cậu bấy lâu nay cũng chỉ để yên lòng người khác. Daniel nghĩ rằng, trên đời này, chẳng có ai có thể hiểu cậu ngoài Jae Hwan được nữa. Nhưng rồi Daniel lại tự nhấn chìm câu nói của mình sâu thẳm trong quãng im lặng của Jae Hwan, lời Jae Hwan đã từng hứa với cậu, là cả hai sẽ cùng nhau đi mãi cho đến sau khi mọi chuyện kết thúc, chẳng hiểu sao Daniel lại cố chấp đinh ninh trong đầu dù biết chính mình đang lo âu rằng mọi chuyện đôi khi sẽ không như ý muốn của bản thân. Daniel biết trong lòng của Jae Hwan tồn tại ai, và cậu đang ở vị trí nào. Nhưng mà, yêu đương là một loại hình cố chấp khó nói.

Daniel tình nguyện để cho bản thân mình mặc sức mông lung, vì cậu không phải là người đến trước. Daniel biết cách chấp nhận, cũng là một liều thuốc cầm cự sự tổn thương của mình.

.

So với những gì Daniel tưởng tượng, Ji Hoon rất khá. Tùy lực đấm không thể bằng Il Woon, nhưng Ji Hoon có sức bền rất tốt. Có những đòn đánh tưởng chừng thằng bé sẽ đuối sức, nhưng nó vẫn có thể vùng dậy và đáp trả. Ji Hoon rất giống Daniel ở khoản này, bồng bột, nhưng dai dẳng.

Daniel thầm cảm ơn Ji Hoon đến vạn lần. Nếu không trong cái tình trạng tinh thần không ổn định đến mức này, Daniel sẽ không tài nào xoay nổi.

"Hyung, em đói."

"Để hyung gọi Ji Sung hyung."

Ji Hoon nằm xoài trên sàn tập sau suốt mấy tiếng đồng hồ mệt mỏi, tóc đẫm mồ hôi như vừa mới gội chưa kịp lau tạm. Mọi chuyện đều đã ổn, tảng đá trong lòng của em đã được nhấc ra, chưa bao giờ Ji Hoon thấy mình đủ hung hăng có thể dai bền đến thế. Ji Hoon từng rất ganh tỵ với Woo Jin, nghĩ rằng Woo Jin có điểm gì đó hơn em nên được các anh tin tưởng và san sẻ, nhưng cuối cùng, cũng là một kẻ cố chấp cứng đầu không hơn. Điểm đó chẳng hiểu sao lại khiến Ji Hoon thấy vui vẻ hơn nữa. Trước đây, có một vạn lần Ji Hoon nghĩ làm sao có thể nói ra mọi chuyện thật an ổn, chỉ đến lúc biết rằng kẻ kia đã rời đi, Ji Hoon mới biết rằng đó là thời điểm chuẩn xác nhất. Nhưng chưa phải là tất cả, còn một vài điều nữa, lão chủ của Ji Hoon dặn em sẽ chỉ được nói vào lúc cần nhất, nếu bây giờ nói ra sẽ vỡ lẻ nhiều điều, sẽ không bưng bít được mọi chuyện. Có điều, đó không phải là điều xấu, em tin rằng mọi chuyện sẽ tốt đẹp hơn rất nhiều.

"Hmm. Có vẻ chúng ta phải gọi đồ ăn rồi, Jae Hwan vừa ra ngoài nên Ji Sung hyung bảo rằng không có ai mang đồ ăn đến đây được, hội tài chính phải đi giao báo cáo rồi."

"Jae Hwan hyung lại có case ạ?"

"Không, chắc cậu ấy đi đâu đó thôi. Jae Hwan ngừng nhận case rồi. Em muốn ăn gì, Ji Hoonie."

"Tùy hyung thôi ạ, em dễ nuôi lắm."

Ji Hoon cười rạng rỡ, khóe mắt cong lên tươi tắn. Daniel bấm chuỗi số gọi thức ăn từ một cửa hàng quen thuộc, mông lung nghĩ về Jae Hwan. Cậu ấy đi đâu, trong khi suốt mấy ngày qua chưa từng rời xa Daniel nửa bước trong mỗi bữa ăn...

.

Có một khoảng thời gian duy nhất ban ngày mà bệnh viện yên ắng nhất có thể.

Mười ba giờ. Gần như trên hành lang khu hồi sức không có đến một tiếng động. Bao lâu rồi, Jae Hwan mới đi lại những con đường mà ngày xưa rệu rã chạy khắp mấy tầng lầu mỗi lần có case nghiêm trọng, vật lộn với mớ bệnh án và đống hình phim, những bữa cơm không kịp ăn, nước không kịp uống. Khắp người cuối ngày hòa lẫn mùi mồ hôi và mùi máu tanh lại vấp va mùi thuốc và mùi sát khuẩn đến buồn nôn, vẫn phải cố nuốt bát cơm nguội lạnh cuối ngày, vội tắm rửa rồi leo lên giường chợp mắt một vài tiếng đồng hồ trước khi có case đột xuất. Như một thời gian biểu đặt sẵn, bận rộn nhưng vui. Có lẽ đó là khoảng thời gian tuyệt vời nhất trong cuộc đời của cậu. Quãng đường miệt mài nhận ra mình có lý do để mà hồi hộp thức giấc, để cố gắng hết sức chờ đợi một điều tốt lành phía trước. Khoảng thời gian mà mà Jae Hwan vô tư nghĩ rằng, mọi thứ trên đời này chỉ lấp lánh một màu hồng rực rỡ.

Jae Hwan đã lầm. Mười ba giờ trưa ở hành lang bệnh viện. Lạnh lẽo như chưa từng cậu đã chứng kiến. Bởi lẽ những tháng năm ấy, vào giờ này, cậu không đủ rảnh rỗi để bước xuống đây.

Cuộc sống của cậu từ lúc bé chỉ có một ước mơ duy nhất, dồn đắp từ một lời hứa ngoắc tay ngày qua ngày. Còn bây giờ, mọi thứ không thể hồi vãn. Jae Hwan tự coi như đây là lần gặp cuối cùng, người mà duy nhất đến hiện tại, có lẽ là, cảm xúc này...là yêu.

Phòng bệnh của Minhyun ở tầng trệt, có một cái cửa sổ kính rất lớn đủ để anh nhìn thấy mọi thứ bên ngoài. Hôm nay nắng nhiều, và ấm áp. Đã qua mấy ngày anh không gặp được cậu, cái duy nhất để dịu đi cảm xúc trong lồng ngực là coi đi coi lại đoạn clip lấy từ CCTV hiện trường Seongwoo mang tới. Jae Hwan đã giữ lời hứa với anh, ở đấy là một Jae Hwan tuyệt vời nhất, một nhân bản hoàn hảo nhất của em ấy.

Jae Hwan cũng biết phòng bệnh của Minhyun ở tầng trệt và có cái cửa sổ kính rất lớn, từ bên ngoài cũng đủ để thấy toàn bộ những gì bên trong. Đây không phải là lần đầu tiên cậu đến. Nhưng là lần cuối cùng. Jae Hwan chỉ ngồi lặng thinh lấp ló sau một bồn hoa để nhìn vào phía bên trong, Minhyun theo con mắt của cậu đang lặng lẽ xem màn hình điện thoại với đủ ngàn cảm xúc trên gương mặt, nhưng đến kết thúc anh lại cười. Minhyun hôm nay lại quay đi quay lại video đến đến chục lần, Jae Hwan cũng chứng kiến chục lần biểu cảm của anh, những vòng lặp lại, cậu chỉ tò mò rằng không biết anh đang xem điều gì mà chăm chú và cẩn trọng đến thế.

Là lần cuối cùng rồi, Jae Hwan thở dài. Sau mười tám năm, cậu sẽ rời bỏ anh. Thậm chí còn đau đớn hơn cái cảnh mười tám năm trước cậu chỉ còn một mình nữa. Cậu bây giờ tham lam nhìn mặt anh thật nhiều, thật kỹ, để sau này không bằng nào quên nổi. Nhưng lại không thể nào dứt ra. Nhìn rồi lại muốn được gặp, được sờ lên má anh như lần mà cậu đưa anh về nhà sau một lần men say.

Đồng hồ qua hai giờ chiều, hành lang phía kia cũng dần đông đúc. Jae Hwan không thể cứ đứng mãi chỗ này. Là lần cuối cùng nhưng không thể ngắm anh nhiều hơn. Cậu nghĩ đoạn, rón rén đưa điện thoại ra tiến lại gần bên cửa sổ nhân lúc vắng tanh chụp lại phía bên trong một phô ảnh.

Tách.

Tiếng flash kêu lên bất chợt như tiếng gõ của định mệnh.

Người trong phòng bệnh nhìn qua cửa sổ, bốn mắt nhìn nhau không nói nên lời...

----TBC----


Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top